Đệ Nhất Phu Nhân
-
Quyển 1 - Chương 32
Tầm mắt Kiều Linh Nhi dừng ở trên người Nguyệt Hồng với vẻ mặt không cam lòng, nhàn nhạt hỏi: “Nàng bao nhiêu tuổi rồi?”
Nguyệt Ảnh bị hỏi sửng sốt một chút, lập tức thay mặt đáp: “Nguyệt Hồng năm nay mười tám.”
Mười tám? Nói cách khác tuổi tác còn lớn hơn chủ nhân trước của thân thể này của nàng một tuổi.
“Nữ tử mười tám còn cần người đến dạy à? Nguyệt Ảnh, ngươi không cần ôm tất cả mọi chuyện vào người mình.” Thanh âm của Kiều Linh Nhi lên xuống ổn định, nhưng trong nháy mắt lại khiến cơ thể Nguyệt Ảnh cứng đờ, hai tay không biết nên để ở nơi nào.
Nguyệt Ảnh yên lặng, tuy rằng nữ tử mười tám tuổi nên là nữ tử hiểu chuyện, thế nhưng hắn lại luôn gìn giữ di ngôn trước đây của cha mẹ, phải chăm sóc cho muội muội của mình.
“Nhị thiếu phu nhân, huynh trưởng như cha, Nguyệt Hồng cũng bởi vì đi theo Nguyệt Ảnh, mới có thể như vậy.” Nguyệt Ảnh không nao núng nói.
“Ý của ngươi là muốn nói thượng bất chính hạ tắc loạn, phải không?” Trò hành văn của cổ nhân có lẽ chơi thật sự rất vui, mà nàng cũng không lưu lại một chút mặt mũi nào cho Nguyệt Ảnh.
“Nhị thiếu phu nhân…”
“Ngươi nói ta là đủ rồi, tại sao phải nói đại ca ta? Là ta muốn giết ngươi mắc mớ gì đến đại ca ta?” Nguyệt Hồng giống như một con báo nhỏ bị chọc giận, “vụt” một tiếng từ dưới đất nhảy lên, cũng may Nguyệt Ảnh kịp thời giữ nàng ta lại, bằng không nàng ta thật sự sẽ nhảy đến trước mặt của Kiều Linh Nhi để bóp chết nàng.
Ngưng Hương bị dáng vẻ hung ác của Nguyệt Hồng dọa sợ, muốn kéo Kiều Linh Nhi lui về phía sau một chút, nhưng nàng vẫn không hề cử động.
“Nguyệt Hồng, không được vô lễ với Nhị thiếu phu nhân!” Nguyệt Ảnh giữ cả hai tay của Nguyệt Hồng, nghiêm túc nói.
“Muội không vô lễ, nàng ta căn bản không phải Tứ tiểu thư Kiều phủ Kiều Linh Nhi.” Nguyệt Hồng không tránh thoát được Nguyệt Ảnh, nhưng vẫn không buông tha miệng lưỡi, chuyển sang nói với Tông Chính Dập ở một bên: “Công tử, nàng ta không phải là Tứ tiểu thư của Kiều phủ, nàng ta có công phu, nàng ta là giả, bụng dạ khó lường, tuyệt đối không thể…”
“Nguyệt Hồng!” Nguyệt Hồng giận dữ còn chưa dứt lời, Tông Chính Dập đã thấp giọng trách mắng.
Nguyệt Hồng chưa từng thấy qua biểu tình nghiêm túc như thế của công tử, sau lưng nhất thời lạnh thấu một trận, trên khuôn mặt ôn nhu tuy không nhìn ra biểu tình nào khác, nhưng trong cặp mắt sáng như đuốc kia đã biểu lộ hết thảy.
Tông Chính Dập nhìn thoáng qua Lam Phong bên cạnh, nói với Nguyệt Ảnh: “Nguyệt Ảnh, giải huyệt đạo cho Lam Phong trước.”
“Vâng, công tử.” Nguyệt Ảnh điểm huyệt đạo của Nguyệt Hồng, lúc này mới đi giải huyệt đạo cho Lam Phong.
Nguyệt Hồng gắt gao trừng hai mắt, oán độc trong mắt cho dù là ai cũng có thể nhìn ra, “Công tử, nàng ta thật sự không phải là Tứ tiểu thư Kiều phủ, người đừng bị nàng ta lừa.”
“Ha!” Kiều Linh Nhi trào phúng cười một tiếng, nàng vốn cho rằng nữ tử thế gia vọng tộc ở cổ đại này đều sẽ biết thu liễm, sẽ càng giỏi tâm kế, không ngờ đến lúc này lại đụng phải nữ nhân ngu ngốc cái gì cũng không để ý chỉ biết làm bừa. Cùng với những nữ nhân hậu cung khôn khéo trong tưởng tượng của nàng, thật sự là có sai lệch quá nhiều.
Tiếng cười châm chọc của Kiều Linh Nhi bị Nguyệt Hồng trông thấy, nàng ta lập tức muốn mở miệng mắng to lần nữa.
“Nguyệt Hồng, đủ rồi.” Tông Chính Dập lãnh đạm lên tiếng, không xen lẫn bất kỳ tâm tư gì, lại thành công khiến Nguyệt Hồng run rẩy.
“Công… công tử…” Nguyệt Hồng thay đổi vẻ giương cung bạt kiếm lúc trước, thanh âm cũng nhất thời nhỏ đi không ít, nước mắt lã chã chảy xuống, so với trước đó thì như hai người khác nhau.
“Nguyệt Hồng, ta tưởng rằng ngươi đã hiểu chuyện, thế nhưng ngươi đã khiến cho ta quá thất vọng rồi.” Giọng nói của Tông Chính Dập rõ ràng thản nhiên, không có trách cứ, không có đe dọa, vô cùng bình tĩnh, cũng vô cùng mang theo lực uy hiếp.
“Công tử, ta không có… ta chỉ là…” Nguyệt Hồng không thấy được bất kỳ hy vọng nào trong mắt Tông Chính Dập, giống như một hồ nước yên ả, mặt hồ trong như gương, không có chút gợn sóng nào.
“Linh Nhi, lần này là ta khiến cho nàng bị sợ hãi, nhưng Nguyệt Hồng cũng đã đi theo ta từ nhỏ, mong nàng có thể nể tình ta, tha cho nàng ấy một lần.” Tông Chính Dập xoay người nhìn về phía Kiều Linh Nhi, trong mắt hơi lóe lên, hắn biết yêu cầu thế này là không công bằng đối với nàng, nhưng lần này, nên do hắn xử lý…
Nguyệt Ảnh thấy Tông Chính Dập nói chuyện vì Nguyệt Hồng, cũng lập tức quỳ một gối xuống, cầu xin: “Xin Nhị thiếu phu nhân tha cho Nguyệt Hồng một lần, Nguyệt Ảnh nguyện làm trâu làm ngựa, báo đáp phu nhân.”
Ngưng Hương và Lam Phong cũng đều nhìn Kiều Linh Nhi, lúc này Nguyệt Hồng vì cái nhìn chăm chăm của Nguyệt Ảnh nên mới không mở miệng, bằng không với cá tính của nàng ta, làm sao có thể bằng lòng xin tha?
Kiều Linh Nhi nhìn mấy ánh mắt chung quanh không khỏi bật cười một tiếng, “Các ngươi khẩn trương như vậy làm gì? Ta cũng vốn không muốn làm gì nàng ta.” Tuy nàng nhìn Nguyệt Hồng cũng không thể nào dễ chịu, nhưng cũng không thực sự muốn đuổi tận giết tuyệt hoặc là làm gì khác. Hơn nữa, bây giờ không thể để cho người đang ẩn núp trong bóng tối xem được quá nhiều, càng không thể đẩy Nguyệt Hồng về phía địch nhân. Mặt khác, nàng cũng tin tưởng vào Tông Chính Dập!
“Nhị thiếu phu nhân?” Nguyệt Ảnh có chút ngây ngốc, không hiểu Kiều Linh Nhi rốt cuộc là đang nói thật hay giả.
Kiều Linh Nhi trả kiếm lại cho Lam Phong, sau đó nói: “Tướng công, Nguyệt Hồng là người bên cạnh chàng, chuyện này ta sẽ không hỏi tới, chàng toàn quyền xử lý đi. Lam Phong, Ngưng Hương, sắc trời không còn sớm, quay về đi ngủ thôi!” Nàng tin tưởng Tông Chính Dập sẽ xử lý tốt, nếu để cho nàng xử lý, nàng cũng không biết nên xử lý thế nào, có lẽ sẽ giơ tay chém xuống, thế nhưng nàng không phải là sát thủ, thực sự giết người có lẽ không thể làm được.
Tông Chính Dập gật đầu một cái, đưa mắt nhìn theo ba người các nàng rời đi, không khỏi lắc đầu khẽ cười khổ. Hôm qua mới nói bảo vệ nàng, không ngờ hôm nay lại đưa tới phiền toái cho nàng, xem ra mình cần phải tự kiểm điểm lại thật tốt.
“Công tử?” Nguyệt Ảnh có chút hoảng hốt nhìn Tông Chính Dập, Nguyệt Hồng làm ra chuyện như vậy quả thực nằm ngoài dự liệu của bọn họ, nhưng chuyện đã làm, sao có thể làm cho thời gian quay ngược trở lại đây?
“Công tử…” Nguyệt Hồng khẽ khóc, trong lòng ngũ vị tạp trần, nàng hận sự vọng động của mình. Vốn chỉ muốn dọa Kiều Linh Nhi một chút, lại không ngờ nhìn thấy bộ dáng của nàng ta, lại khiến cho chán ghét dâng lên, nàng mất nhiều hơn được, được không bù nổi mất mà!
Tông Chính Dập liếc mắt qua Nguyệt Hồng, sau nói với Nguyệt Ảnh: “Nguyệt Ảnh, mang Nguyệt Hồng đi Thanh Diệp!”
“… vâng, công tử!” Nguyệt Ảnh cứng đờ một lúc mới cung kính chắp tay lên tiếng, trước khi Nguyệt Hồng còn chưa oán trách đã điểm trúng á huyệt của nàng ta, để cho nàng ta chỉ có thể buồn bã nhìn bóng lưng rời đi của Tông Chính Dập.
Nếu như Nguyệt Hồng còn có chút đúng mực, có chút hiểu chuyện, hẳn nên biết tình cảnh lúc này của nàng ta, nàng ta đã không còn được Tông Chính Dập chào đón. Hơn nữa, giao cho Thanh Diệp… Nguyệt Ảnh hiểu lần này vô luận thế nào cũng không thể vãn hồi!
Kiều Linh Nhi mới trở lại trong phòng, Ngưng Hương và Lam Phong còn đang kinh ngạc chưa kịp hỏi ra, Tông Chính Dập đã trở về phòng.
“Sao ngươi trở lại nhanh như vậy?” Kiều Linh Nhi kinh ngạc hỏi, lẽ nào hắn đi theo phía sau nàng?
Tông Chính Dập nhàn nhạt cười, Ngưng Hương và Lam Phong lập tức đứng dậy, cung kính nói: “Cô gia, chúng ta đi xuống trước, ngài và phu nhân nghỉ ngơi.”
Tông Chính Dập gật đầu, nụ cười ôn nhu nơi khóe miệng, không chứa tạp chất.
Kiều Linh Nhi đi lên trước, cười hỏi: “Là muốn hỏi ta tại sao lại biết công phu à?”
Tông Chính Dập vừa nghe đầu tiên là sửng sốt, sau đó lắc đầu, nói: “Mắt thấy là thật tai nghe là giả, ta chỉ tin tưởng vào thứ chính ta nhìn thấy. Ta đến, chỉ là muốn xin lỗi nàng.”
“Xin lỗi ta? Bởi vì thị nữ của ngươi?” Kiều Linh Nhi giả bộ không biết hỏi.
Tông Chính Dập cũng không phủ nhận, thẳng thắn nói: “Ta cho rằng ban ngày ta nói với nàng ấy để nàng ấy đi tu hành là vì tốt cho nàng ấy, không ngờ tới nàng ấy lại trút giận sang nàng.”
“Ngươi bảo nàng ta đi?” Kiều Linh Nhi nhạy cảm hỏi, sau khi thấy hắn gật đầu lại hỏi: “Nàng ta là thị thiếp của ngươi?” Nghe nói nha hoàn bên người của nam tử cổ đại chủ yếu đều là công cụ làm ấm giường, nếu được sủng ái thì có thể từ nha hoàn thăng làm thị thiếp, khả năng làm chính thê lại tương đối nhỏ.
Tông Chính Dập nghe vậy không khỏi sửng sốt một chút, sau lắc đầu bật cười, “Tại sao lại nghĩ như vậy?”
“Nàng ta không phải đã hầu hạ ngươi từ nhỏ đến lớn à?” Một đại mỹ nữ như thế ở bên người, chẳng nhẽ hắn lại không ngắt lấy?
“Cho nên nàng ấy chính là thị thiếp của ta à?” Tuy có rất nhiều nam tử cổ đại đều như vậy, nhưng hắn lại không giống như những kẻ khác.
Kiều Linh Nhi chớp chớp mắt, dường như không thể nào tin được lời hắn nói. “Vậy nàng ta đối với ngươi…” Nàng thấy rất rõ ràng ánh mắt của Nguyệt Hồng khi nhìn Tông Chính Dập, là loại ánh mắt đã vượt ra ngoài quan hệ chủ tớ này.
“Ta trước đây chỉ xem nàng ấy như muội muội của mình, cũng không có tư tình nhi nữ đối với nàng ấy…” Tông Chính Dập nghiêm túc nói. Về phần hiện tại coi Nguyệt Hồng trở thành người thế nào, trong lòng hắn rõ ràng là được rồi.
Giải thích như vậy lập tức khiến Kiều Linh Nhi nhướng mày thật cao, “Ngươi đối với nàng ta thế nào không liên quan đến ta, ta cũng không muốn quan tâm, tóm lại ta chỉ muốn nàng ta không chạm vào ranh giới cuối cùng của ta, nếu như chạm vào ranh giới cuối cùng của ta, ta sẽ không bỏ qua cho nàng ta dễ dàng như vậy.” Nàng cũng không phải là người tranh cường háo thắng, người không phạm ta ta không phạm người, ở thế giới này, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, nàng cũng không muốn vì một nữ nhân không đáng coi trọng mà phí phạm thời gian!
“Ngày mai, ta tìm người bảo vệ nàng.” Do dự hồi lâu, Tông Chính Dập mở miệng nói.
Nguyệt Ảnh bị hỏi sửng sốt một chút, lập tức thay mặt đáp: “Nguyệt Hồng năm nay mười tám.”
Mười tám? Nói cách khác tuổi tác còn lớn hơn chủ nhân trước của thân thể này của nàng một tuổi.
“Nữ tử mười tám còn cần người đến dạy à? Nguyệt Ảnh, ngươi không cần ôm tất cả mọi chuyện vào người mình.” Thanh âm của Kiều Linh Nhi lên xuống ổn định, nhưng trong nháy mắt lại khiến cơ thể Nguyệt Ảnh cứng đờ, hai tay không biết nên để ở nơi nào.
Nguyệt Ảnh yên lặng, tuy rằng nữ tử mười tám tuổi nên là nữ tử hiểu chuyện, thế nhưng hắn lại luôn gìn giữ di ngôn trước đây của cha mẹ, phải chăm sóc cho muội muội của mình.
“Nhị thiếu phu nhân, huynh trưởng như cha, Nguyệt Hồng cũng bởi vì đi theo Nguyệt Ảnh, mới có thể như vậy.” Nguyệt Ảnh không nao núng nói.
“Ý của ngươi là muốn nói thượng bất chính hạ tắc loạn, phải không?” Trò hành văn của cổ nhân có lẽ chơi thật sự rất vui, mà nàng cũng không lưu lại một chút mặt mũi nào cho Nguyệt Ảnh.
“Nhị thiếu phu nhân…”
“Ngươi nói ta là đủ rồi, tại sao phải nói đại ca ta? Là ta muốn giết ngươi mắc mớ gì đến đại ca ta?” Nguyệt Hồng giống như một con báo nhỏ bị chọc giận, “vụt” một tiếng từ dưới đất nhảy lên, cũng may Nguyệt Ảnh kịp thời giữ nàng ta lại, bằng không nàng ta thật sự sẽ nhảy đến trước mặt của Kiều Linh Nhi để bóp chết nàng.
Ngưng Hương bị dáng vẻ hung ác của Nguyệt Hồng dọa sợ, muốn kéo Kiều Linh Nhi lui về phía sau một chút, nhưng nàng vẫn không hề cử động.
“Nguyệt Hồng, không được vô lễ với Nhị thiếu phu nhân!” Nguyệt Ảnh giữ cả hai tay của Nguyệt Hồng, nghiêm túc nói.
“Muội không vô lễ, nàng ta căn bản không phải Tứ tiểu thư Kiều phủ Kiều Linh Nhi.” Nguyệt Hồng không tránh thoát được Nguyệt Ảnh, nhưng vẫn không buông tha miệng lưỡi, chuyển sang nói với Tông Chính Dập ở một bên: “Công tử, nàng ta không phải là Tứ tiểu thư của Kiều phủ, nàng ta có công phu, nàng ta là giả, bụng dạ khó lường, tuyệt đối không thể…”
“Nguyệt Hồng!” Nguyệt Hồng giận dữ còn chưa dứt lời, Tông Chính Dập đã thấp giọng trách mắng.
Nguyệt Hồng chưa từng thấy qua biểu tình nghiêm túc như thế của công tử, sau lưng nhất thời lạnh thấu một trận, trên khuôn mặt ôn nhu tuy không nhìn ra biểu tình nào khác, nhưng trong cặp mắt sáng như đuốc kia đã biểu lộ hết thảy.
Tông Chính Dập nhìn thoáng qua Lam Phong bên cạnh, nói với Nguyệt Ảnh: “Nguyệt Ảnh, giải huyệt đạo cho Lam Phong trước.”
“Vâng, công tử.” Nguyệt Ảnh điểm huyệt đạo của Nguyệt Hồng, lúc này mới đi giải huyệt đạo cho Lam Phong.
Nguyệt Hồng gắt gao trừng hai mắt, oán độc trong mắt cho dù là ai cũng có thể nhìn ra, “Công tử, nàng ta thật sự không phải là Tứ tiểu thư Kiều phủ, người đừng bị nàng ta lừa.”
“Ha!” Kiều Linh Nhi trào phúng cười một tiếng, nàng vốn cho rằng nữ tử thế gia vọng tộc ở cổ đại này đều sẽ biết thu liễm, sẽ càng giỏi tâm kế, không ngờ đến lúc này lại đụng phải nữ nhân ngu ngốc cái gì cũng không để ý chỉ biết làm bừa. Cùng với những nữ nhân hậu cung khôn khéo trong tưởng tượng của nàng, thật sự là có sai lệch quá nhiều.
Tiếng cười châm chọc của Kiều Linh Nhi bị Nguyệt Hồng trông thấy, nàng ta lập tức muốn mở miệng mắng to lần nữa.
“Nguyệt Hồng, đủ rồi.” Tông Chính Dập lãnh đạm lên tiếng, không xen lẫn bất kỳ tâm tư gì, lại thành công khiến Nguyệt Hồng run rẩy.
“Công… công tử…” Nguyệt Hồng thay đổi vẻ giương cung bạt kiếm lúc trước, thanh âm cũng nhất thời nhỏ đi không ít, nước mắt lã chã chảy xuống, so với trước đó thì như hai người khác nhau.
“Nguyệt Hồng, ta tưởng rằng ngươi đã hiểu chuyện, thế nhưng ngươi đã khiến cho ta quá thất vọng rồi.” Giọng nói của Tông Chính Dập rõ ràng thản nhiên, không có trách cứ, không có đe dọa, vô cùng bình tĩnh, cũng vô cùng mang theo lực uy hiếp.
“Công tử, ta không có… ta chỉ là…” Nguyệt Hồng không thấy được bất kỳ hy vọng nào trong mắt Tông Chính Dập, giống như một hồ nước yên ả, mặt hồ trong như gương, không có chút gợn sóng nào.
“Linh Nhi, lần này là ta khiến cho nàng bị sợ hãi, nhưng Nguyệt Hồng cũng đã đi theo ta từ nhỏ, mong nàng có thể nể tình ta, tha cho nàng ấy một lần.” Tông Chính Dập xoay người nhìn về phía Kiều Linh Nhi, trong mắt hơi lóe lên, hắn biết yêu cầu thế này là không công bằng đối với nàng, nhưng lần này, nên do hắn xử lý…
Nguyệt Ảnh thấy Tông Chính Dập nói chuyện vì Nguyệt Hồng, cũng lập tức quỳ một gối xuống, cầu xin: “Xin Nhị thiếu phu nhân tha cho Nguyệt Hồng một lần, Nguyệt Ảnh nguyện làm trâu làm ngựa, báo đáp phu nhân.”
Ngưng Hương và Lam Phong cũng đều nhìn Kiều Linh Nhi, lúc này Nguyệt Hồng vì cái nhìn chăm chăm của Nguyệt Ảnh nên mới không mở miệng, bằng không với cá tính của nàng ta, làm sao có thể bằng lòng xin tha?
Kiều Linh Nhi nhìn mấy ánh mắt chung quanh không khỏi bật cười một tiếng, “Các ngươi khẩn trương như vậy làm gì? Ta cũng vốn không muốn làm gì nàng ta.” Tuy nàng nhìn Nguyệt Hồng cũng không thể nào dễ chịu, nhưng cũng không thực sự muốn đuổi tận giết tuyệt hoặc là làm gì khác. Hơn nữa, bây giờ không thể để cho người đang ẩn núp trong bóng tối xem được quá nhiều, càng không thể đẩy Nguyệt Hồng về phía địch nhân. Mặt khác, nàng cũng tin tưởng vào Tông Chính Dập!
“Nhị thiếu phu nhân?” Nguyệt Ảnh có chút ngây ngốc, không hiểu Kiều Linh Nhi rốt cuộc là đang nói thật hay giả.
Kiều Linh Nhi trả kiếm lại cho Lam Phong, sau đó nói: “Tướng công, Nguyệt Hồng là người bên cạnh chàng, chuyện này ta sẽ không hỏi tới, chàng toàn quyền xử lý đi. Lam Phong, Ngưng Hương, sắc trời không còn sớm, quay về đi ngủ thôi!” Nàng tin tưởng Tông Chính Dập sẽ xử lý tốt, nếu để cho nàng xử lý, nàng cũng không biết nên xử lý thế nào, có lẽ sẽ giơ tay chém xuống, thế nhưng nàng không phải là sát thủ, thực sự giết người có lẽ không thể làm được.
Tông Chính Dập gật đầu một cái, đưa mắt nhìn theo ba người các nàng rời đi, không khỏi lắc đầu khẽ cười khổ. Hôm qua mới nói bảo vệ nàng, không ngờ hôm nay lại đưa tới phiền toái cho nàng, xem ra mình cần phải tự kiểm điểm lại thật tốt.
“Công tử?” Nguyệt Ảnh có chút hoảng hốt nhìn Tông Chính Dập, Nguyệt Hồng làm ra chuyện như vậy quả thực nằm ngoài dự liệu của bọn họ, nhưng chuyện đã làm, sao có thể làm cho thời gian quay ngược trở lại đây?
“Công tử…” Nguyệt Hồng khẽ khóc, trong lòng ngũ vị tạp trần, nàng hận sự vọng động của mình. Vốn chỉ muốn dọa Kiều Linh Nhi một chút, lại không ngờ nhìn thấy bộ dáng của nàng ta, lại khiến cho chán ghét dâng lên, nàng mất nhiều hơn được, được không bù nổi mất mà!
Tông Chính Dập liếc mắt qua Nguyệt Hồng, sau nói với Nguyệt Ảnh: “Nguyệt Ảnh, mang Nguyệt Hồng đi Thanh Diệp!”
“… vâng, công tử!” Nguyệt Ảnh cứng đờ một lúc mới cung kính chắp tay lên tiếng, trước khi Nguyệt Hồng còn chưa oán trách đã điểm trúng á huyệt của nàng ta, để cho nàng ta chỉ có thể buồn bã nhìn bóng lưng rời đi của Tông Chính Dập.
Nếu như Nguyệt Hồng còn có chút đúng mực, có chút hiểu chuyện, hẳn nên biết tình cảnh lúc này của nàng ta, nàng ta đã không còn được Tông Chính Dập chào đón. Hơn nữa, giao cho Thanh Diệp… Nguyệt Ảnh hiểu lần này vô luận thế nào cũng không thể vãn hồi!
Kiều Linh Nhi mới trở lại trong phòng, Ngưng Hương và Lam Phong còn đang kinh ngạc chưa kịp hỏi ra, Tông Chính Dập đã trở về phòng.
“Sao ngươi trở lại nhanh như vậy?” Kiều Linh Nhi kinh ngạc hỏi, lẽ nào hắn đi theo phía sau nàng?
Tông Chính Dập nhàn nhạt cười, Ngưng Hương và Lam Phong lập tức đứng dậy, cung kính nói: “Cô gia, chúng ta đi xuống trước, ngài và phu nhân nghỉ ngơi.”
Tông Chính Dập gật đầu, nụ cười ôn nhu nơi khóe miệng, không chứa tạp chất.
Kiều Linh Nhi đi lên trước, cười hỏi: “Là muốn hỏi ta tại sao lại biết công phu à?”
Tông Chính Dập vừa nghe đầu tiên là sửng sốt, sau đó lắc đầu, nói: “Mắt thấy là thật tai nghe là giả, ta chỉ tin tưởng vào thứ chính ta nhìn thấy. Ta đến, chỉ là muốn xin lỗi nàng.”
“Xin lỗi ta? Bởi vì thị nữ của ngươi?” Kiều Linh Nhi giả bộ không biết hỏi.
Tông Chính Dập cũng không phủ nhận, thẳng thắn nói: “Ta cho rằng ban ngày ta nói với nàng ấy để nàng ấy đi tu hành là vì tốt cho nàng ấy, không ngờ tới nàng ấy lại trút giận sang nàng.”
“Ngươi bảo nàng ta đi?” Kiều Linh Nhi nhạy cảm hỏi, sau khi thấy hắn gật đầu lại hỏi: “Nàng ta là thị thiếp của ngươi?” Nghe nói nha hoàn bên người của nam tử cổ đại chủ yếu đều là công cụ làm ấm giường, nếu được sủng ái thì có thể từ nha hoàn thăng làm thị thiếp, khả năng làm chính thê lại tương đối nhỏ.
Tông Chính Dập nghe vậy không khỏi sửng sốt một chút, sau lắc đầu bật cười, “Tại sao lại nghĩ như vậy?”
“Nàng ta không phải đã hầu hạ ngươi từ nhỏ đến lớn à?” Một đại mỹ nữ như thế ở bên người, chẳng nhẽ hắn lại không ngắt lấy?
“Cho nên nàng ấy chính là thị thiếp của ta à?” Tuy có rất nhiều nam tử cổ đại đều như vậy, nhưng hắn lại không giống như những kẻ khác.
Kiều Linh Nhi chớp chớp mắt, dường như không thể nào tin được lời hắn nói. “Vậy nàng ta đối với ngươi…” Nàng thấy rất rõ ràng ánh mắt của Nguyệt Hồng khi nhìn Tông Chính Dập, là loại ánh mắt đã vượt ra ngoài quan hệ chủ tớ này.
“Ta trước đây chỉ xem nàng ấy như muội muội của mình, cũng không có tư tình nhi nữ đối với nàng ấy…” Tông Chính Dập nghiêm túc nói. Về phần hiện tại coi Nguyệt Hồng trở thành người thế nào, trong lòng hắn rõ ràng là được rồi.
Giải thích như vậy lập tức khiến Kiều Linh Nhi nhướng mày thật cao, “Ngươi đối với nàng ta thế nào không liên quan đến ta, ta cũng không muốn quan tâm, tóm lại ta chỉ muốn nàng ta không chạm vào ranh giới cuối cùng của ta, nếu như chạm vào ranh giới cuối cùng của ta, ta sẽ không bỏ qua cho nàng ta dễ dàng như vậy.” Nàng cũng không phải là người tranh cường háo thắng, người không phạm ta ta không phạm người, ở thế giới này, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, nàng cũng không muốn vì một nữ nhân không đáng coi trọng mà phí phạm thời gian!
“Ngày mai, ta tìm người bảo vệ nàng.” Do dự hồi lâu, Tông Chính Dập mở miệng nói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook