Sáng sớm hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, Nguyễn Lương Ngọc đã đứng trước một gian phòng trống dùng sức gõ cửa.

Động tác thô lỗ của hắn khiến người ta cảm giác rằng, chỉ một khắc sau thôi, hắn nhất định phá cửa mà vào, nhưng mà hắn không làm thế.

Chỉ là tiếng gõ cửa vẫn ầm ầm vang lên không dứt thôi.
“Con mẹ nó! Sáng sớm gõ cái gì chứ!! Ồn chết!”
“Bị bệnh rồi đúng không? Có bệnh còn không mau đi khám đại phu đi!!!”
“!!!!!!! Cái khách điếm rách rưới này, gõ cái gì không biết, có người chết à????”
“…”
“…”
Tiếng chửi rửa, tức giận than phiền không ngừng vang lên, Nguyễn Lương Ngọc cũng không thèm ngẩng đầu lên, bàn tay vẫn để trên cửa, không ngừng lặp lại một động tác.
Rốt cuộc có người không nhịn nổi.

Một nam nhân cường tráng ở trần hung hăng đi tới, người vây xem ngày càng nhiều nhưng chẳng ai có ý định nhúng tay.

Tất cả chỉ đứng một bên chờ xem tên thiếu niên không đem mọi người coi vào đâu sẽ có kết quả gì.
Dáng người thiếu niên cao gầy, một thân bạch y nhưng để người khác thấy được loại cảm giác không dính bụi trần.

Hắn nghiêng người, làn da trắng noãn y hệt quả trứng gà vừa bóc vỏ, trong lúc vô tình đã hấp dẫn vô số ánh mắt người xem.

Năm ngón tay hắn thon dài, động tác gõ cửa một hồi cũng khiến hắn lộ ra phong thái vô cùng mê người.
Ban đầu mọi người còn không chú ý quan sát, nhưng bây giờ nhìn kĩ mới thấy có chút không đành lòng, người này tuyệt đại phong hoa, quả thật xứng với câu “y nhân như họa”.

(người đẹp như tranh)
Nhưng mà, chuyện này căn bản không nằm trên người bọn họ.
“Tiểu tử thúi kia, ngươi muốn chết đúng không?” Nam tử ở trần hùng hổ nâng cánh tay trên, đang chuẩn bị đập lên bả vai thiếu niên, cho hắn chút dạy dỗ nhỏ.
Chỉ là, trong chớp mắt nam tử lại cảm giác bụng đau một trận, một chưởng trực tiếp đánh lên bụng hắn.

Bàn tay nam tử chưa kịp rơi xuống người thiếu niên, cả người đã bị đánh bay ra ngoài, sau đó đụng phải vách tường cuối hánh lang, thế là té xuống đất.
Một màn này khiến đám người đang đứng xem trò vui lập tức trợn mắt há hốc mồm.

Bọn họ thật sự không nghĩ đến, một thiếu niên có vẻ nhu nhược thế này lại có nội lực thâm hậu đến thế.

Tốc độ ra chưởng cực kì nhanh, bọn họ thật sự không thấy rõ động tác của thiếu niên.

Giống như chỉ trong nháy mắt, sự thật liền phơi bày trước mặt.
Nguyễn Lương Ngọc ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng quét nhìn đám người xung quanh.

Trong con ngươi của hắn ánh lên vẻ khiêu khích khiến mọi người theo bản năng lùi về sau một chút, bọn họ đột nhiên ý thức được.
“Còn ai muốn đánh nữa?” Hắn chậm rãi nói.
Chắc chắn thế là thế!! Thiếu niên này căn bản là cố ý! Sáng sớm hắn chạy tới gõ cửa, vốn là cố ý khơi mào sự giận dữ của mọi người.

Mà nguyên nhân khơi mào, giống như lời hắn nói.
“Mấy người từng người lên hay đồng thời lên, đối với ta cũng không có vấn đề gì hết.” Nguyễn Lương Ngọc nói.
Hắn cực kì cực kì không vui! Hoặc nên nói là tức giận! Nguyên nhân hắn tới gõ cửa gian phòng trống này là vì hắn không dám trêu chọc người làm hắn tức giận! Mà người đang giận nhất định phải phát tiết! Đám người này đúng lúc đụng vào hắn, thế nên phải trở thành mục tiêu cho hắn phát tiết.
Phải nói rằng, bây giờ, hắn đang giận cá chém thớt!
Tất nhiên không phải ai cũng nghĩ tới điểm này.

Người nói ra những lời này là một nam tử gầy trơ xương.
“Há! Ngươi ở đây phách lối cái gì chứ! Có bãn lĩnh thì đi tìm kẻ thù của ngươi đi!” Hắn khẳng định, tên thiếu niên này tuyệt đối là cố tình gây sự!
Thân thể hắn loáng một cái, bước chân di dời, trong nháy mắt liền tới trước mặt nam tử kia.
Đột nhiên “ầm” một tiếng, thân thể nam tử gầy guộc kia chợt bay về phía sau, hắn che bụng, sống lưng đụng phải vách tường kiên cố, mắt hoa lên, trong miệng phun ra một ngụm máu, sau đó ngất đi.
“Ngươi! Ngươi!”
“Sao lại thế được?? Ngươi rốt cuộc muốn làm gì??”
“Chúng ta cùng lên đi, đừng sợ hắn! Hắn sao có thể chống được chúng ta liên thủ chứ!” Có người giựt dây.
Nguyễn Lương Ngọc thành công khiến mọi người tức giận.

Tất nhiên, đây là mục đích của hắn, thế nên lúc này hai bên chẳng khác gì nước với lửa, chạm một cái liền bùng nổ.
Nguyễn Lương Ngọc rất khó chịu! Từ khi nghe Tô Thất Thất nói câu kia, hắn đã khó chịu suốt một buổi tối rồi.

Tối hôm qua nằm lăn lộn cả buổi cũng không ngủ được, chẳng biết tại sao trong đầu luôn xuất hiện hình ảnh Tô Thất Thất và Cung Hách Liên chung một chỗ.

Chết tiệt! Rõ ràng hắn chưa thấy cảnh hai người chung một chỗ lần nào, tại sao lại luôn nhớ đến mấy cảnh đó chứ!!
Hắn ghen! Cho dù không biết bình dấm chua này có thật hay không, nhưng quan trọng là, lúc ăn cơm tối, Tô Thất Thất chẳng thèm hỏi hắn một câu! Hắn đã bày tỏ rằng mình rất không vui, chỉ còn kém viết bốn chứ “ta không vui vẻ” trên mặt nữa thôi.
Thế tại sao nàng vẫn bình tĩnh ngồi ăn như thế?
Cũng không phải đến bây giờ hắn mới biết Tô Thất Thất đã từng thích Cung Hách Liên.

Hồi còn ở Tô gia Ngư thôn, lúc Tô Thất Thất say rượu đã gọi tên người kia.


Lúc đó hắn biết.

Thậm chí, hắn còn biết, có lẽ vị trí của hắn trong lòng Tô Thất Thất vĩnh viễn không bằng người kia.
Nhưng mà Tô Thất Thất nói câu kia là có ý gì? Nàng đã đáp ứng sẽ thử cùng một chỗ với hắn, nàng cũng đáp ứng sẽ luôn ở cùng hắn! Vậy những lời đó là sao?
Tâm tàn? Nàng rõ ràng vẫn còn tâm! Ý nàng là nàng căn bản chưa quên người kia? Chỉ có tâm tàn mới quên được người kia?
Đêm đó, Nguyễn Lương Ngọc nằm mộng, một giấc mộng thống khổ dài đằng đẵng.

Trong mộng, hắn thấy Tô Thất Thất gặp lại Cung Hách Liên, hai người buông bỏ hiềm khích lúc trước.

Cung Hách Liên nói, hắn giả vờ thành hôn, mục đích là khiến Tô Thất Thất chịu xuất hiện, hắn biết Tô Thất Thất vẫn thương hắn.

Tô Thất Thất cũng nói, nàng tuy cùng một chỗ với Nguyễn Lương Ngọc nhưng tấm lòng vẫn luôn đặt ở chỗ Cung Hách Liên.

Lần này nghe tin hắn thành hôn, nàng mới ý thức được không thể trốn tránh nữa.
Sau đó..

Sau đó thì sao? Hai người song túc song phi, phu thê đồng tâm.

Sau đó nữa thì sao? Tất nhiên là đại kết cục hoàn mỹ rồi.
À, hắn nhớ hắn còn có một giấc mơ nữa.

Trong giấc mơ này chỉ có một mình hắn, một mình hắn cô đơn đứng trong hôn lễ của Tô Thất Thất và Cung Hách Liên.

Nhất thời một mảnh ngổn ngang.
Nguyễn Lương Ngọc im lặng không nói lời nào, những người khác cũng im lặng theo dõi, không hề có động tác gì.

Nam nhân cường tráng đụng phải vách tường ban nãy đã đau đớn bò dậy, đang chuẩn bị thừa dịp Nguyễn Lương Ngọc không chú ý để chạy đến bên cạnh đồng bọn.
Hắn cảm thấy người thiếu niên này cực kì đáng sợ!
Nguyễn Lương Ngọc sao có thể cho hắn rời khỏi trước mặt mình thế chứ! Càng nghĩ lại càng khó chịu, càng khó chịu càng muốn đánh người!
“Binh!” Một quyền hết sức dứt khoát.

Nguyễn Lương Ngọc chậm rãi thu tay lại, nam nhân cường tráng được đến cạnh đồng bạn như ý nguyện, chỉ là hậu quả “có chút” nghiêm trọng mà thôi.
Có người phản ứng muốn nhanh chóng né đi, chỉ tiếc chưa kịp né đã phải làm tấm đệm thịt người cho nam nhân đó.

Một quyền này của Nguyễn Lương Ngọc chính là điềm báo trước cuộc chiến.

Giây tiếp theo, vì hành động thâm độc của hắn khiến tất cả nam nhân nổi giận đùng đùng chạy vào phòng lấy binh khí.

Vẻ mặt ai cũng như kẻ địch đằng đằng sát khí lao tới chỗ Nguyễn Lương Ngọc.
Nguyễn Lương Ngọc hưng phấn vô cùng! Cái hắn muốn chính là loại khí thế này!
Hắn không thể đi tìm Tô Thất Thất nói phải trái, chẳng lẽ lại không thể tặng đám người này chút phiền toái sao?
Dù sao mọi người đều là nhân sĩ giang hồ, bị thương cũng như cơm bữa, chắc hẳn đều quen hết rồi nhỉ? Huống chi hắn cũng không lấy mạng bọn họ.

Chuyện này có gì ghê gớm đâu chứ!
Vì thế, khi bà chủ lắc lư vòng eo khủng dẫn Tô Thất Thất tiến đến đại sảnh, trước mắt chính là một màn khiến người ta phải trợn mắt há hốc mồm.
Nguyễn Lương Ngọc đứng trước một người đang hoảng sợ nhìn hắn, mà xung quanh hắn, từng người hoặc ôm bụng, ôm đầu, hoặc là ôm chân nằm ngổn ngang trên đất, tiếng kêu đau vang lên không dứt.

Bàn tay Nguyễn Lương Ngọc dừng giữa không trung, bởi vì hắn thấy Tô Thất Thất.
“Chàng đang làm gì vậy?” Tô Thất Thất không thể tưởng tượng vào cảnh trước mặt, hỏi.
Mới sáng sớm, đây là một mình hắn làm ra?
Nguyễn Lương Ngọc ngẩn người, sau đó, vẻ mặt vô cùng tự nhiên vỗ vai người nam tử trước mặt, mỉm cười nói với Tô Thất Thất, “Ta tới gọi nàng dậy.”
“Phòng của ta gần đại sảnh, chứ không ở lầu hai.” Tô Thất Thất nói.
Nguyễn Lương Ngọc nói, “Ta quên mất.”
Vì thế nên sáng sớm người đến chỗ này gõ cửa một hồi đúng không?? Tất cả những người nằm dưới đất đồng thời oán thầm.

Nếu bọn họ còn có thể, bọn họ nhất định sẽ nhảy cẫng lên bóp chết cái tên đang đứng này!!
Nguyễn Lương Ngọc thật sự quên? Tất nhiên là không! Tô Thất Thất có thể khẳng định, bởi vì hắn là người đưa nàng vào phòng, hơn nữa hắn càng không thể không cẩn thận “quên” chuyện của nàng được!
Như vậy, chính là hắn đang cố ý!
Nguyễn Lương Ngọc rốt cuộc cũng chịu bỏ qua đám người vô tội kia, hắn thậm chí còn không thèm liếc nhìn đám người kia một cái.

Hắn dùng ánh mắt nóng bỏng đi tới trước mặt Tô Thất Thất, không khéo giống như một đứa trẻ chưa từng phản nghịch.
“Thất Thất, chúng ta đi ăn điểm tâm đi!” Nguyễn Lương Ngọc cười đến vô tội.
Thì ra vị này chính là khắc tinh của hắn!! Tất cả người bị hại dùng ánh mắt vô cùng rực lửa nhìn Tô Thất Thất, cố gắng phô bày mấy chỗ bị thương, nói rõ tội ác của Nguyễn Lương Ngọc.
Mặt Tô Thất Thất đầy hắc tuyến, “Các ngươi đang làm gì?” Có người bị thương đấy.

Tuy rằng nàng cảm thấy chuyện này thật ra chẳng có gì hết.
Nguyễn Lương Ngọc rốt cuộc cũng thấy buồn ngủ, hắn lười biếng ngáp một cái rồi nói, “Chúng ta đang giao lưu tình cảm.”
Có người rớt nước mắt, “Hắn vô cớ khiêu khích đánh người!”
Tô Thất Thất, “Bọn họ bị trọng thương.” Nhìn qua, những vết thương cũng phải cần mười ngày nửa tháng mới lành được.
“Người trong giang hồ sao không bị thương được chứ!” Nguyễn Lương Ngọc khinh bỉ liếc mắt nhìn người tố cáo.
Chỉ là chút thương tích ngoài da thôi, có cần ra vẻ đòi sống đòi chết thế không chứ!!
“Ai nha, Nguyễn công tử, ngài làm như vậy bảo ta phải làm ăn thế nào đây?” Bà chủ nọ bị lơ là thật lâu cuối cùng cũng mở miệng.
Nguyễn Lương Ngọc ai oán nhìn, thanh âm nhẹ lại, mang theo chút thương cảm, “Bà chủ Hoa, ngài đánh lòng để ta bỏ tiền sao?”
Tô Thất Thất cùng mọi người đều trợn mắt há mồm!

Nhưng mà, bà chủ Hoa cũng không phải kẻ dễ gạt gẫm gì.

Núi cao còn có núi cao hơn!
“Thanh Sơn!! Sao chàng ra đi sớm như vậy!!! Chàng đi rồi, một mình ta lẻ loi thế này đây!! Thật vất vả dùng tiền bán quan tài của chàng mở một khách điếm, thế mà lại gặp phải một khách nhân không nói lí thế này!! Thanh Sơn!! Sao chàng ra đi không dẫn ta theo hả?? Chúng ta cùng chết, cùng chiếu cố nhau! Chàng xem đi, bây giờ ta không giữ được khách điếm này nữa rồi, sau này ta chỉ có thể chết đói thôi! Chàng bảo ta phải làm sao chứ! Ta không sống nổi nữa..

Ta đến tìm chàng đây, chàng phải đợi ta—-” Giọng nói vừa ưu sầu vừa bi thương, giống như một khúc nhạc đám tang vang vọng khắp khách điếm Phú Quý.

Bà chủ Hoa vừa khóc lóc kể lể, vừa dùng khăn tay lau nước mắt.

Cuối cùng, giống như không sống nổi nữa, ánh mắt xoay xoay tìm một cây cột cứng cáp để đập đầu.
Lần này, đến lượt Nguyễn Lương Ngọc hắc tuyến.

Mụ chủ này không đi diễn hí kịch thật sự là đáng tiếc một nhân tài.
“Ta không làm hỏng đồ đạc.” Thế nên ngươi không thể chơi xấu như thế được.
Chỉ tiếc là bà chủ Hoa không có ý đinh nói phải trái với hắn, “Thanh Sơn ơi!!! Sao số mệnh ta lại khổ thế này chứ!!”
Nguyễn Lương Ngọc lập tức giơ hai tay đầu hàng, “Bà chủ Hoa, ngài muốn bao nhiêu? Ta trả!”
Nghe vậy, bà chủ Hoa nở nụ cười, tốc độ biến sắc mặt nhanh đến mức khiến vô số người xấu hổ, nàng giơ 3 ngón tay.
Mà lúc này, nam tử gầy guộc bị Nguyễn Lương Ngọc đánh ngã xuống đất rốt cuộc cũng đứng dậy.
“Ngươi tên gì?” Chỉ cần biết tên, sau này không lo thiếu cơ hội báo thù!
Nguyễn Lương Ngọc nhìn hắn, “Giao dịch một chút nào!”
“…”
“Ta nói tên ta cho ngươi, ngươi thay ta trả phí tổn cho bà chủ Hoa.

Thế nào?”
“… Được.”
“Nguyễn Lương Ngọc, tên của ta.”
“Cung chủ Vô Hoa thập nhị cung, Nguyễn Lương Ngọc???” Nghe thế, nam tử gầy guộc kinh ngạc hét lên.
Nguyễn Lương Ngọc cau mày không nói, hiển nhiên là thầm chấp nhận.
Hắn tất nhiên không biết, ngoài tâm tình lạnh lẽo ra, những người ở đây còn có chút vui mừng!
Nguyễn Lương Ngọc đó!! Đây chính là cao thủ đệ nhất võ lâm trong tuyền thuyết! Cuộc đời này có thể gặp mặt, còn được hắn tự mình chỉ bảo võ nghệ, quả là phúc ba đời!!!
Tuy Vô Hoa thập nhị cung là Ma giáo, nhưng nhân sĩ giang hồ đa phần đều lấy người mạnh làm vua.
Giờ phút này, nam tử gầy guộc kia không hề biết rằng, bà chủ Hoa ăn thịt người cũng không thèm nhả xương, phí tổn lần này cao đến mấy trăm hai, có lẽ hắn phải bán mình làm thuê ở khách điếm Phú Quý này năm năm mới được tự do.
Tô Thất Thất cạn lời.

Dưới ánh mắt tham tiền của bà chủ Hoa, ánh mắt sùng bái của đám người bị thương, ánh mắt lười biếng của Nguyễn Lương Ngọc, nàng lẳng lặng đi ra ngoài.
Ở bên ngoài.
“Chàng khiến ta thấy cực kì mất mặt.” Tô Thất Thất nhìn Nguyễn Lương Ngọc, nghiêm túc mở miệng.
“Thất Thất…” Nguyễn Lương Ngọc ủy khuất kéo tay áo Tô Thất Thất, vẻ mặt y hệt con sủng vật bị chủ vứt bỏ..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương