Đệ Nhất Nữ Phụ, Vương Gia Đứng Sang Một Bên
-
Chương 92: Gặp chuyện không may
Vì chuyện hôn sự của Úy Như Tuyết mà cả một buổi chiều Úy Tuệ đều không được sống yên ổn, nhiều lần phái người đi hỏi thăm nhưng nha đầu chết tiệt kia đều không có ở đó, cũng không biết là trở về từ trong cung chưa, hay là lại làm chuyện gì thần bí, càng không biết nàng đã biết được bao nhiêu về chuyện Hoàng thượng hạ chỉ muốn bọn họ thành hôn vào mấy ngày gần đây rồi.
Ai, thật gấp chết người!
Hay là? Chợt từ trên giường nhảy dựng lên, Úy Tuệ ngạc nhiên trừng to mắt, trong lòng suy nghĩ, tới bây giờ mà nha đầu kia còn chưa trở về, có phải bởi vì biết không thể trốn việc hôn sự được, dứt khoát rời đi, trốn tránh cho xong?
Rất có khả năng, trên đời này nàng không vướng bận điều gì, lại có một thân bản lĩnh, muốn trốn tránh thay đổi thân phận, vẫn có thể lăn lộn đến phong sinh thủy khởi.
Nghĩ như thế, Úy Tuệ cũng có chút yên lòng, chỉ là, một đồng bọn đến từ hiện đại như vậy, hi vọng nha đầy này còn chút lương tâm, coi như thay hình đổi dạng cũng không quên mình.
Đêm này, một mình nàng lo lắng, trong đầu vẫn rối loạn, cảm thấy có chuyện sắp xảy ra.
Có thể nói, giác quan thứ sáu của Úy Tuệ cực kỳ chuẩn, đêm này, trong lúc nàng không ngủ được ngồi ở trên giường nghĩ tới Úy Như Tuyết còn có tương lai mà mình không biết, tâm thần có chút không yên thì…
Ngự lâm quân đã bất tri bất giác bao vây cả Úy phủ, bắt đi Úy lão phu nhân và đám thân tín có liên can.
Mà sáng sớm ngày hôm sau, lúc Úy Tuệ tỉnh lại từ trong giấc mộng thì trên dưới Úy gia đều đã rối loạn.
Hoàng thượng hạ một đạo ý chỉ, Úy gia liền giải tán.
Việc ác của Úy lão phu nhân bị bại lộ, đầy thi thể dưới đất trong phòng ngủ được đào lên, chỉ là, đã không còn thấy người trong quan tài băng kia nữa, cũng không ai tra được.
Úy Tuệ nghĩ, mặc dù có người biết được chuyện này, chỉ sợ cũng không có một người dám làm sáng tỏ, dù sao thi thể của Tiên hoàng xuất hiện ở dưới đất trong phòng ngủ của một lão phụ, vả lại bị lão phụ này YY vô số lần, với Hoàng gia mà nói thì thể diện đều muốn vứt vào trong cống ngầm rồi, ai dám nói ra chứ?
Chỉ là, không đề cập tới không có nghĩa là chuyện này cứ tính như vậy, Hoàng thượng tìm một lý do tùy tiện cũng đủ để cho tất cả Úy gia chết không có chỗ chôn rồi, nhất là Úy lão bà kia.
Úy lão bà chết thế nào, Úy Tuệ cũng không biết, nhưng nhìn những phạm nhân khác bị tử hình gì gì đó cũng phải có thi thể, mà lão bà này đến một cái thi thể cũng không có, giống như là hư không tiêu thất (biến mất không dấu vết) vậy.
Mà những nam đinh khác của Úy gia đều bị lưu đày các nơi làm nô (nô tài) làm dịch (lao dịch), nữ quyến thì hoặc thưởng hoặc bán, cùng nhau phân phát.
Đây thật sự là bi hài kịch đặc biệt có ý trào phúng, một ngày trước Hoàng thượng hạ chỉ nên vì Thái tử sớm ngày thành hôn, trên dưới Úy phủ đều muốn đưa ra một Thái tử phi, tất cả vô cùng vui vẻ, lúc này mới qua một đêm, bi kịch đã tới rồi.
Bị lưu đày bị bán đổ bán tháo, có thể nói trên nét mặt mọi người cực kỳ đặc sắc, thậm chí vẫn còn hoảng hốt, có phải trò đùa quái đản của người nào ở sau lưng hay không.
Nhưng, đợi đến khi roi của nha dịch quất đến trên người thì một đám mới tỉnh táo lại.
Đến đây, bầu trời Úy phủ, tiếng kêu khóc hô thiên thưởng địa (giậm chân kêu trời).
Chỉ có một nơi vẫn giống như trước kia, mặc dù bên ngoài có Ngự lâm quân bao vây chật như nêm cối, nhưng nơi này không chút nào bị ảnh hưởng.
Tiêu Minh Ca vẫn ở lại trong phòng mình như cũ, yên lặng đọc sách, Hạ ma ma cũng yên lặng đứng bên cạnh, cũng không nói lời nào, coi như toàn bộ xảy ra bên ngoài đều không liên quan đến bọn họ.
Cũng đích xác không liên quan, từ khi Tiêu Minh Ca gả vào Úy gia, có thể thuộc về nàng cũng chỉ có tiểu viện này, mà cái khác đều hoàn toàn xa lạ với nàng.
Tiêu Minh Ca là Công chúa đương triều, muội muội ruột của Hoàng thường, tự nhiên không có người dám làm gì nàng.
Thậm chí, Thái hậu hạ chỉ, muốn đảm bảo nàng bình yên vô sự hồi cung.
Nhưng Tiêu Minh Ca mặc kệ, lúc trước từ trong cung ra ngoài, nàng đã không tính quay trở về nữa.
Sau đó, Hoàng thượng hạ thánh chỉ, ban cho nàng một phủ Công chúa cũng bị nàng cự tuyệt.
Mặc dù Úy gia xem nàng như người ngoài, nhưng nàng sinh sống ở đây mười mấy năm đã thành thói quen, không muốn rời đi.
Vì vậy, cứ giằng co như vậy.
Úy Tuệ cũng không biết tình huống bên này, bởi vì lúc này chính bản thân nàng đang ở một nơi xa lạ, là mấy người Đào Nhi mang nàng tới đây.
Nàng vẫn không biết, bốn đại nha hoàn bên cạnh mình vậy mà có bản lĩnh cao như vậy, có thể dưới mí mắt của tầng tầng lớp lớp Ngự lâm quân vây quanh mà thần không biết quỷ không hay mang nàng ra ngoài.
Mặc dù chỗ này xa lạ nhưng tuyệt không kém hơn Úy phủ, ngược lại còn phải hơn hẳn một hai phần.
"Đào Nhi, ngươi nói cho ta biết đi, rốt cuộc đây là chỗ nào vậy?"
Úy Tuệ ngồi trên đu dây trong hoa viên, vấn đề này nàng đã hỏi đến miệng cũng sắp mọc vết chai, nhưng nha đầu Đào Nhi chết tiệt này, bình thường nhanh miệng nhất, nói cái gì cũng không chịu đựng nổi, nhưng lần này lại giống như bị người ta khóa miệng lại, chính là cắn chặt không nói câu nào.
"Ngươi biết đúng không?" Úy Tuệ trừng mắt nhìn nàng: "Mấy người các ngươi hoàn toàn không phải là nha hoàn của ta, là có người cố ý sắp xếp các ngươi bên cạnh ta, đúng không?"
Nghĩ tới, trong lòng Úy Tuệ không khỏi sợ hãi, cũng may người nọ không có tâm địa hiểm độc, nếu không, từng phút đồng hồ trôi qua thì cái mạng nhỏ này của mình đều gặp nguy cơ bỏ mạng.
"Tiểu thư, người đừng hỏi nữa, yên tâm đợi ở chỗ này vài ngảy, rất nhanh sẽ biết được đáp án." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đào Nhi khổ sở, khuyên nhủ.
Quan hệ của nàng và Úy Tuệ luôn tốt nhất, thường là Nhị tiểu thư muốn làm chuyện gì, nàng đều là người giúp đỡ đầu tiên, nàng ấy muốn biết chuyện gì, nàng cũng sẽ tìm mọi cách giúp nàng ấy biết được, nhưng có trời mới biết, vấn đề nàng ấy vừa hỏi nàng vẫn không thể trả lời, tỷ tỷ Thọ Nhi đã dặn dò, tạm thời chủ tử còn chưa muốn để Nhị tiểu thư biết được chuyện này.
Ai, nàng thật đáng thương, mấy ngày nay kiềm nén đến sắp điên rồi được không?
"Không được." Úy Tuệ vọt đứng lên từ xích đu, chỉ vào Đào Nhi mắng: "Ngươi không có lương tâm, bình thường ta đối xử với ngươi tốt như vậy, lúc này ngươi ngược lại, cái gì cũng gạt ta, ngươi nói rốt cuộc trong mắt ngươi có ta hay không hả?"
"Có, sao lại không có tiểu thư chứ." Đào Nhi uất ức mím miệng.
Con ngươi Úy Tuệ đảo một vòng: "Vậy ngươi nói cho ta biết đi, đây là chỗ nào? Ai kêu các ngươi cứu ta? Còn có, nương và Nhạc Nhi hiện tại thế nào rồi?"
"Nhị tiểu thư, phu nhân và Tiểu thiếu gia không có việc gì." Đào Nhi tránh nặng tìm nhẹ trả lời.
Lại giả bộ, khuôn mặt của Úy Tuệ nhăn lại: "Ngươi đã nói với ta mấy lời này rất nhiều lần rồi."
"Vậy tiểu thư đừng hỏi nữa có được không?" Đào Nhi muốn nói người cũng đã hỏi rất nhiều lần rồi, ài.
Úy Tuệ liếc nàng, ngược lại đưa mắt nhìn bốn phía, thấy mấy người Thọ Nhi không có ở đây, vội vàng kéo Đào Nhi, lại gần lỗ tai nàng nhỏ giọng nói: "Đào Nhi ngoan, họ đều không có ở đây, ngươi lặng lẽ nói cho ta biết, ta bảo đảm sẽ không để họ biết đâu."
"Không được mà tiểu thư." Đào Nhi sắp khóc.
Úy Tuệ vội vàng dỗ dành: "Ngoan, ngươi nói cho ta biết, tương lai ta tìm nam nhân tốt cho ngươi."
"Sặc." Đào Nhi mở to hai mắt nhìn nàng chằm chằm: "Tiểu thư, nô tỳ không thích nam nhân."
"Dọa. Chẳng lẽ ngươi thích nữ nhân?" Úy Tuệ giật mình, vội vàng lấy tay bảo vệ mình, nhìn không ra một nha đầu đáng yêu như vậy lại có loại cổ quái này, trách không được cứ thích dính trên người mình?
Đào Nhi bị ánh mắt của nàng kích thích, dậm chân kêu lên: "Tiểu thư, người lại suy nghĩ lung tung rồi."
"Ta suy nghĩ lung tung không sao cả, ngươi đừng suy nghĩ lung tung là được rồi." Úy Tuệ vội vàng lui về sau vài bước, cảnh giác nhìn nàng chằm chằm: "Nói, không phải ngươi thấy tiểu thư nhà ngươi xinh đẹp, sau đó bắt ta tới đây, để cái gì kia chứ?"
Càng nói càng thái quá, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đào Nhi đỏ thành một khối: "Không thèm nghe người nói nữa."
Xấu hổ giận dữ quay người lại, chạy.
"Cắt, nha đầu chết tiệt này." Đợi nàng chạy xa, đôi mắt xinh đẹp của Úy Tuệ hiện lên sự ranh mãnh, hỡi ôi, giả ngây giả dại đóng vai Đường Tăng cũng thật mệt mỏi mà.
Chỉ là, khó khăn lắm mới nghĩ cách rời khỏi được bốn nha đầu, nhìn bốn bề vắng lặng, nhanh chóng chạy đi là thỏa đáng.
Đã kiềm nén chỗ này mấy ngày rồi, còn không biết bên ngoài là tình huống gì nữa, những người khác của Úy gia thì nàng không quan tâm, nhưng Công chúa mẫu thân, tiểu đệ Nhạc Nhi, ca ca yêu nghiệt, sát thủ tỷ tỷ, còn có quản gia thúc thúc mà nàng từng động lòng, ài, đều khiến nàng lo lắng.
Từ trong mảnh vườn nhỏ này đi về phía tây, mặc dù lúc trước nàng bị mấy nha đầu này nhìn, cũng làm bộ như thưởng thức phong cảnh, một đường thăm qua, đi về phía tây có bức tường vây, mặc dù hơi cao nhưng nếu nghĩ chút biện pháp cũng có thể trèo qua.
Mà bên ngoài bức tường có thể nghe được giọng nói nhộn nhịp của đám người, nàng đoán là phố xá.
Nhưng xui xẻo chính là, nàng khó khăn đi tới chỗ bức tường, khó khăn leo lên cây cổ thụ, khó khăn đưa một chân qua bức tường thì Thọ Nhi dẫn mấy người khác lại đứng dưới bức tường, vẻ mặt tò mò nhìn nàng chằm chằm.
"Tiểu thư, đây là người muốn bắt chim tước sao? Nô tỳ giúp người nhé."
Thọ Nhi dứt tiếng, thân thể nhẹ nhàng bay lên, trong lúc Úy Tuệ quá sợ hãi thiếu chút nữa té xuống thì một tay Thọ Nhi ôm eo của nàng, thành công đưa nàng xuống đất, sau đó tay kia xòe ra, trong lòng bàn tay có một con chim tước màu đỏ xinh đẹp.
Đầu Úy Tuệ đầy hắc tuyến: "Ai muốn bắt chim tước chứ?"
"Vậy lên cây làm gì?" Đào Nhi chớp mắt to hỏi.
"Ta." Úy Tuệ trừng bọn hắn: "Ta lên ngắm phong cảnh, có được không?"
"À." Đào Nhi cúi xuống đầu.
Úy Tuệ mấp máy môi, lại bổ sung: "Đứng nhìn từ xa thôi."
"Ừ, nô tỳ sai rồi, tiểu thư còn muốn ngắm phong cảnh nữa hay không?" Thọ Nhi hỏi.
Úy Tuệ ngạc nhiên: "Còn có thể trở lên đó nhìn?"
Thọ Nhi cười: "Chỉ cần tiểu thư thích, thế nào cũng có thể."
"Thôi đi, nói dối." Úy Tuệ bĩu môi khinh thường, nếu nàng thích, thế nào cũng có thể? Nàng muốn rời khỏi đây thì sao lại không cho hả?
Thọ Nhi biết ý của nàng, chỉ cười làm lành nói: "Nô tỳ cũng vì tốt cho tiểu thư thôi."
Vẻ mặt Úy Tuệ bất mãn: "Vì tốt cho ta? Vì sao không hỏi ý kiến của ta? Các ngươi có biết loại hành vi này của các ngươi là gì không? Giam lỏng đó biết không hả? Đây là phạm pháp."
Vẻ mặt Thọ Nhi mờ mịt, nhưng vẫn nói: "Chờ tình thế ổn định, mặc cho tiểu thư xử trí."
"Xử trí, xử trí, còn có thể bán các ngươi hay sao?" Úy Tuệ giận dỗi đi về, nàng biết, mấy nha đầu này là có lòng tốt cứu nàng từ trong Úy phủ ra, nhưng cái gì cũng không nói cho nàng biết, nàng rất sốt ruột.
Thọ Nhi bất đắc dĩ, chỉ yên lặng đi theo phía sau nàng.
Thời gian nhàm chán bực bội lặng yên không tiến động qua nửa tháng.
Úy Tuệ thật sự không nhịn được, một phút cũng chịu không nổi, nàng cảm thấy ở chỗ này đợi thêm một khắc nữa thì nàng sẽ điên mất, kết quả là bữa cơm tối này nàng mời bốn nha hoàn uống rượu, lấy một địch bốn, tửu lượng của nàng cũng coi như trâu bò, a, sai, mà là nàng lặng lẽ hạ dược vào trong rượu của các nàng để cho các nàng ngủ mê man một ngày một đêm chưa tỉnh.
Ha ha, đợi bốn nha đầu này ngủ say, thừa dịp bóng đêm, Úy Tuệ lén chạy ra ngoài, vẫn theo con đường nhỏ kia, một đường đi về phía tây, đến dưới cây cổ thụ kia.
A, thật tốt, chắc là cảm thấy nàng trèo lên cây quá sức nên ông trời âm thầm phái người tặng cho nàng cái ghế, có một cái ghế để kê chân nên trèo cây trèo tường gì gì đó đều dễ dàng hơn.
Khó khăn trèo từ bên cây qua bên tường, Úy Tuệ đặt mông ngồi xuống, vừa muốn lấy hơi, một giọng nam trầm thấp trêu tức vang bên tai.
"Đêm hôm khuya khoắc muội muốn đi đâu vậy?"
Giọng nói bất thình lình vang lên khiến nàng giật mình sợ hãi, thiếu chút nữa ngã từ trên tường xuống.
"Kẻ nào?" Nàng cúi người ôm lấy tường, quay đầu nhìn xung quanh.
Đột nhiên, đỉnh đầu bị gõ một cái, một bóng dáng mạnh mẽ cao to bay tới bên cạnh nàng.
Úy Tuệ nâng đầu lên, dùng sức nhìn lên trên, vừa thấy, vui vẻ đưa hai tay ôm chân người vừa tới.
"Đại ca, sao lại là huynh?"
"Không phải ta, chẳng lẽ muội hi vọng là người khác?" Cúi đầu nhìn nàng, chỉ cảm thấy bộ dạng nàng ngước cổ ôm chặt mình, chớp một đôi mắt to nhìn mình thật sự rất giống một sủng vật hắn duôi dưỡng nhiều năm.
Vóc người hắn rất cao, Úy Tuệ ngước cổ như vậy rất khó chịu, vả lại chỉ có thể nhìn thấy mặt hắn mà không thể nhìn thấy đáy mắt hắn, chỉ kêu: "Đại ca, huynh mau đỡ ta ."
"Vật nhỏ vô dụng." Úy Vân Kiệt khẽ khom lưng, đưa tay tới xách nàng lên.
Chỉ là tường rào này quá hẹp, Úy Vân Kiệt dứng ở trên này cực kỳ vững vàng nhưng Úy Tuệ thì không được như vậy, thân thể có chút không ổn định, vội vàng ôm lấy ca ca, trái tim nhỏ thình thịch đập loạn.
"Ca, huynh không có việc gì là tốt rồi, ta lo lắng muốn chết, đi, chúng ta nhanh rời khỏi nơi này."
"Lo cho ta?" Úy Vân Kiệt không nhúc nhích, đầy bụng tâm tư chỉ tập trung trên ba chữ này, đôi mắt hứng thú nhìn nàng chằm chằm.
Úy Tuệ không suy nghĩ cái khác, kiềm nén mấy ngày nay, khó khăn lắm mới gặp được người thân, trong lòng kích động không cần nói ra, đôi tay ôm thật chặt eo hắn, ngửa cổ nghiêm túc gật đầu nói: "Ừ, lo lắng muốn chết, đúng rồi, còn có nương bọn họ nữa, huynh có biết hiện tại bọn họ thế nào không?"
Đôi mày của Úy Vân Kiệt không dấu vết nhăn lại, nói: "Bọn họ không có việc gì."
"Ừ." Có một câu này của hắn, Úy Tuệ yên tâm hơn: "Huynh biết bọn họ ở đâu không?"
"Chỗ này không tốt hả?" Úy Vân Kiệt đột nhiên hỏi.
"Hả? A, nơi này tạm được, nhưng ta nhớ nương, Nhạc Nhi, còn có huynh, Như Tuyết tỷ tỷ, Tễ Nguyệt thúc thúc, Hạ ma ma…." Úy Tuệ đếm từng người, có thể đếm được đều đếm, trong đầu chợt cảm thấy không đúng.
"Sao huynh biết được chỗ này?" Nàng nghi ngờ nhìn hắn: "Không cần nói cho ta biết chỉ là đi ngang qua mà thôi nha."
Bọn Thọ Nhi nói cho nàng biết, vừa lúc nơi này không có người mà các nàng cũng cảm thấy nơi này không tệ nên mới vào ở.
A, thật xem nàng là hải tử ba tuổi sao, lý do đơn giản đến nhược trí như vậy mà cũng sử dụng? Quá vũ nhục chỉ số thông minh của nàng rồi.
"Vậy nếu ta nói là đặc biệt tới thăm muội." Úy Vân Kiệt buồn cười nhìn khuôn mặt căng thẳng của nàng, theo sự hiểu biết của hắn về nàng thì có thể nhịn đến nhiều ngày như vậy đã là cực hạn rồi, xem, quả nhiên hắn trở về vừa đúng lúc, nếu không nàng thật sự muốn trèo tường chạy rồi.
Ai, thật gấp chết người!
Hay là? Chợt từ trên giường nhảy dựng lên, Úy Tuệ ngạc nhiên trừng to mắt, trong lòng suy nghĩ, tới bây giờ mà nha đầu kia còn chưa trở về, có phải bởi vì biết không thể trốn việc hôn sự được, dứt khoát rời đi, trốn tránh cho xong?
Rất có khả năng, trên đời này nàng không vướng bận điều gì, lại có một thân bản lĩnh, muốn trốn tránh thay đổi thân phận, vẫn có thể lăn lộn đến phong sinh thủy khởi.
Nghĩ như thế, Úy Tuệ cũng có chút yên lòng, chỉ là, một đồng bọn đến từ hiện đại như vậy, hi vọng nha đầy này còn chút lương tâm, coi như thay hình đổi dạng cũng không quên mình.
Đêm này, một mình nàng lo lắng, trong đầu vẫn rối loạn, cảm thấy có chuyện sắp xảy ra.
Có thể nói, giác quan thứ sáu của Úy Tuệ cực kỳ chuẩn, đêm này, trong lúc nàng không ngủ được ngồi ở trên giường nghĩ tới Úy Như Tuyết còn có tương lai mà mình không biết, tâm thần có chút không yên thì…
Ngự lâm quân đã bất tri bất giác bao vây cả Úy phủ, bắt đi Úy lão phu nhân và đám thân tín có liên can.
Mà sáng sớm ngày hôm sau, lúc Úy Tuệ tỉnh lại từ trong giấc mộng thì trên dưới Úy gia đều đã rối loạn.
Hoàng thượng hạ một đạo ý chỉ, Úy gia liền giải tán.
Việc ác của Úy lão phu nhân bị bại lộ, đầy thi thể dưới đất trong phòng ngủ được đào lên, chỉ là, đã không còn thấy người trong quan tài băng kia nữa, cũng không ai tra được.
Úy Tuệ nghĩ, mặc dù có người biết được chuyện này, chỉ sợ cũng không có một người dám làm sáng tỏ, dù sao thi thể của Tiên hoàng xuất hiện ở dưới đất trong phòng ngủ của một lão phụ, vả lại bị lão phụ này YY vô số lần, với Hoàng gia mà nói thì thể diện đều muốn vứt vào trong cống ngầm rồi, ai dám nói ra chứ?
Chỉ là, không đề cập tới không có nghĩa là chuyện này cứ tính như vậy, Hoàng thượng tìm một lý do tùy tiện cũng đủ để cho tất cả Úy gia chết không có chỗ chôn rồi, nhất là Úy lão bà kia.
Úy lão bà chết thế nào, Úy Tuệ cũng không biết, nhưng nhìn những phạm nhân khác bị tử hình gì gì đó cũng phải có thi thể, mà lão bà này đến một cái thi thể cũng không có, giống như là hư không tiêu thất (biến mất không dấu vết) vậy.
Mà những nam đinh khác của Úy gia đều bị lưu đày các nơi làm nô (nô tài) làm dịch (lao dịch), nữ quyến thì hoặc thưởng hoặc bán, cùng nhau phân phát.
Đây thật sự là bi hài kịch đặc biệt có ý trào phúng, một ngày trước Hoàng thượng hạ chỉ nên vì Thái tử sớm ngày thành hôn, trên dưới Úy phủ đều muốn đưa ra một Thái tử phi, tất cả vô cùng vui vẻ, lúc này mới qua một đêm, bi kịch đã tới rồi.
Bị lưu đày bị bán đổ bán tháo, có thể nói trên nét mặt mọi người cực kỳ đặc sắc, thậm chí vẫn còn hoảng hốt, có phải trò đùa quái đản của người nào ở sau lưng hay không.
Nhưng, đợi đến khi roi của nha dịch quất đến trên người thì một đám mới tỉnh táo lại.
Đến đây, bầu trời Úy phủ, tiếng kêu khóc hô thiên thưởng địa (giậm chân kêu trời).
Chỉ có một nơi vẫn giống như trước kia, mặc dù bên ngoài có Ngự lâm quân bao vây chật như nêm cối, nhưng nơi này không chút nào bị ảnh hưởng.
Tiêu Minh Ca vẫn ở lại trong phòng mình như cũ, yên lặng đọc sách, Hạ ma ma cũng yên lặng đứng bên cạnh, cũng không nói lời nào, coi như toàn bộ xảy ra bên ngoài đều không liên quan đến bọn họ.
Cũng đích xác không liên quan, từ khi Tiêu Minh Ca gả vào Úy gia, có thể thuộc về nàng cũng chỉ có tiểu viện này, mà cái khác đều hoàn toàn xa lạ với nàng.
Tiêu Minh Ca là Công chúa đương triều, muội muội ruột của Hoàng thường, tự nhiên không có người dám làm gì nàng.
Thậm chí, Thái hậu hạ chỉ, muốn đảm bảo nàng bình yên vô sự hồi cung.
Nhưng Tiêu Minh Ca mặc kệ, lúc trước từ trong cung ra ngoài, nàng đã không tính quay trở về nữa.
Sau đó, Hoàng thượng hạ thánh chỉ, ban cho nàng một phủ Công chúa cũng bị nàng cự tuyệt.
Mặc dù Úy gia xem nàng như người ngoài, nhưng nàng sinh sống ở đây mười mấy năm đã thành thói quen, không muốn rời đi.
Vì vậy, cứ giằng co như vậy.
Úy Tuệ cũng không biết tình huống bên này, bởi vì lúc này chính bản thân nàng đang ở một nơi xa lạ, là mấy người Đào Nhi mang nàng tới đây.
Nàng vẫn không biết, bốn đại nha hoàn bên cạnh mình vậy mà có bản lĩnh cao như vậy, có thể dưới mí mắt của tầng tầng lớp lớp Ngự lâm quân vây quanh mà thần không biết quỷ không hay mang nàng ra ngoài.
Mặc dù chỗ này xa lạ nhưng tuyệt không kém hơn Úy phủ, ngược lại còn phải hơn hẳn một hai phần.
"Đào Nhi, ngươi nói cho ta biết đi, rốt cuộc đây là chỗ nào vậy?"
Úy Tuệ ngồi trên đu dây trong hoa viên, vấn đề này nàng đã hỏi đến miệng cũng sắp mọc vết chai, nhưng nha đầu Đào Nhi chết tiệt này, bình thường nhanh miệng nhất, nói cái gì cũng không chịu đựng nổi, nhưng lần này lại giống như bị người ta khóa miệng lại, chính là cắn chặt không nói câu nào.
"Ngươi biết đúng không?" Úy Tuệ trừng mắt nhìn nàng: "Mấy người các ngươi hoàn toàn không phải là nha hoàn của ta, là có người cố ý sắp xếp các ngươi bên cạnh ta, đúng không?"
Nghĩ tới, trong lòng Úy Tuệ không khỏi sợ hãi, cũng may người nọ không có tâm địa hiểm độc, nếu không, từng phút đồng hồ trôi qua thì cái mạng nhỏ này của mình đều gặp nguy cơ bỏ mạng.
"Tiểu thư, người đừng hỏi nữa, yên tâm đợi ở chỗ này vài ngảy, rất nhanh sẽ biết được đáp án." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đào Nhi khổ sở, khuyên nhủ.
Quan hệ của nàng và Úy Tuệ luôn tốt nhất, thường là Nhị tiểu thư muốn làm chuyện gì, nàng đều là người giúp đỡ đầu tiên, nàng ấy muốn biết chuyện gì, nàng cũng sẽ tìm mọi cách giúp nàng ấy biết được, nhưng có trời mới biết, vấn đề nàng ấy vừa hỏi nàng vẫn không thể trả lời, tỷ tỷ Thọ Nhi đã dặn dò, tạm thời chủ tử còn chưa muốn để Nhị tiểu thư biết được chuyện này.
Ai, nàng thật đáng thương, mấy ngày nay kiềm nén đến sắp điên rồi được không?
"Không được." Úy Tuệ vọt đứng lên từ xích đu, chỉ vào Đào Nhi mắng: "Ngươi không có lương tâm, bình thường ta đối xử với ngươi tốt như vậy, lúc này ngươi ngược lại, cái gì cũng gạt ta, ngươi nói rốt cuộc trong mắt ngươi có ta hay không hả?"
"Có, sao lại không có tiểu thư chứ." Đào Nhi uất ức mím miệng.
Con ngươi Úy Tuệ đảo một vòng: "Vậy ngươi nói cho ta biết đi, đây là chỗ nào? Ai kêu các ngươi cứu ta? Còn có, nương và Nhạc Nhi hiện tại thế nào rồi?"
"Nhị tiểu thư, phu nhân và Tiểu thiếu gia không có việc gì." Đào Nhi tránh nặng tìm nhẹ trả lời.
Lại giả bộ, khuôn mặt của Úy Tuệ nhăn lại: "Ngươi đã nói với ta mấy lời này rất nhiều lần rồi."
"Vậy tiểu thư đừng hỏi nữa có được không?" Đào Nhi muốn nói người cũng đã hỏi rất nhiều lần rồi, ài.
Úy Tuệ liếc nàng, ngược lại đưa mắt nhìn bốn phía, thấy mấy người Thọ Nhi không có ở đây, vội vàng kéo Đào Nhi, lại gần lỗ tai nàng nhỏ giọng nói: "Đào Nhi ngoan, họ đều không có ở đây, ngươi lặng lẽ nói cho ta biết, ta bảo đảm sẽ không để họ biết đâu."
"Không được mà tiểu thư." Đào Nhi sắp khóc.
Úy Tuệ vội vàng dỗ dành: "Ngoan, ngươi nói cho ta biết, tương lai ta tìm nam nhân tốt cho ngươi."
"Sặc." Đào Nhi mở to hai mắt nhìn nàng chằm chằm: "Tiểu thư, nô tỳ không thích nam nhân."
"Dọa. Chẳng lẽ ngươi thích nữ nhân?" Úy Tuệ giật mình, vội vàng lấy tay bảo vệ mình, nhìn không ra một nha đầu đáng yêu như vậy lại có loại cổ quái này, trách không được cứ thích dính trên người mình?
Đào Nhi bị ánh mắt của nàng kích thích, dậm chân kêu lên: "Tiểu thư, người lại suy nghĩ lung tung rồi."
"Ta suy nghĩ lung tung không sao cả, ngươi đừng suy nghĩ lung tung là được rồi." Úy Tuệ vội vàng lui về sau vài bước, cảnh giác nhìn nàng chằm chằm: "Nói, không phải ngươi thấy tiểu thư nhà ngươi xinh đẹp, sau đó bắt ta tới đây, để cái gì kia chứ?"
Càng nói càng thái quá, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đào Nhi đỏ thành một khối: "Không thèm nghe người nói nữa."
Xấu hổ giận dữ quay người lại, chạy.
"Cắt, nha đầu chết tiệt này." Đợi nàng chạy xa, đôi mắt xinh đẹp của Úy Tuệ hiện lên sự ranh mãnh, hỡi ôi, giả ngây giả dại đóng vai Đường Tăng cũng thật mệt mỏi mà.
Chỉ là, khó khăn lắm mới nghĩ cách rời khỏi được bốn nha đầu, nhìn bốn bề vắng lặng, nhanh chóng chạy đi là thỏa đáng.
Đã kiềm nén chỗ này mấy ngày rồi, còn không biết bên ngoài là tình huống gì nữa, những người khác của Úy gia thì nàng không quan tâm, nhưng Công chúa mẫu thân, tiểu đệ Nhạc Nhi, ca ca yêu nghiệt, sát thủ tỷ tỷ, còn có quản gia thúc thúc mà nàng từng động lòng, ài, đều khiến nàng lo lắng.
Từ trong mảnh vườn nhỏ này đi về phía tây, mặc dù lúc trước nàng bị mấy nha đầu này nhìn, cũng làm bộ như thưởng thức phong cảnh, một đường thăm qua, đi về phía tây có bức tường vây, mặc dù hơi cao nhưng nếu nghĩ chút biện pháp cũng có thể trèo qua.
Mà bên ngoài bức tường có thể nghe được giọng nói nhộn nhịp của đám người, nàng đoán là phố xá.
Nhưng xui xẻo chính là, nàng khó khăn đi tới chỗ bức tường, khó khăn leo lên cây cổ thụ, khó khăn đưa một chân qua bức tường thì Thọ Nhi dẫn mấy người khác lại đứng dưới bức tường, vẻ mặt tò mò nhìn nàng chằm chằm.
"Tiểu thư, đây là người muốn bắt chim tước sao? Nô tỳ giúp người nhé."
Thọ Nhi dứt tiếng, thân thể nhẹ nhàng bay lên, trong lúc Úy Tuệ quá sợ hãi thiếu chút nữa té xuống thì một tay Thọ Nhi ôm eo của nàng, thành công đưa nàng xuống đất, sau đó tay kia xòe ra, trong lòng bàn tay có một con chim tước màu đỏ xinh đẹp.
Đầu Úy Tuệ đầy hắc tuyến: "Ai muốn bắt chim tước chứ?"
"Vậy lên cây làm gì?" Đào Nhi chớp mắt to hỏi.
"Ta." Úy Tuệ trừng bọn hắn: "Ta lên ngắm phong cảnh, có được không?"
"À." Đào Nhi cúi xuống đầu.
Úy Tuệ mấp máy môi, lại bổ sung: "Đứng nhìn từ xa thôi."
"Ừ, nô tỳ sai rồi, tiểu thư còn muốn ngắm phong cảnh nữa hay không?" Thọ Nhi hỏi.
Úy Tuệ ngạc nhiên: "Còn có thể trở lên đó nhìn?"
Thọ Nhi cười: "Chỉ cần tiểu thư thích, thế nào cũng có thể."
"Thôi đi, nói dối." Úy Tuệ bĩu môi khinh thường, nếu nàng thích, thế nào cũng có thể? Nàng muốn rời khỏi đây thì sao lại không cho hả?
Thọ Nhi biết ý của nàng, chỉ cười làm lành nói: "Nô tỳ cũng vì tốt cho tiểu thư thôi."
Vẻ mặt Úy Tuệ bất mãn: "Vì tốt cho ta? Vì sao không hỏi ý kiến của ta? Các ngươi có biết loại hành vi này của các ngươi là gì không? Giam lỏng đó biết không hả? Đây là phạm pháp."
Vẻ mặt Thọ Nhi mờ mịt, nhưng vẫn nói: "Chờ tình thế ổn định, mặc cho tiểu thư xử trí."
"Xử trí, xử trí, còn có thể bán các ngươi hay sao?" Úy Tuệ giận dỗi đi về, nàng biết, mấy nha đầu này là có lòng tốt cứu nàng từ trong Úy phủ ra, nhưng cái gì cũng không nói cho nàng biết, nàng rất sốt ruột.
Thọ Nhi bất đắc dĩ, chỉ yên lặng đi theo phía sau nàng.
Thời gian nhàm chán bực bội lặng yên không tiến động qua nửa tháng.
Úy Tuệ thật sự không nhịn được, một phút cũng chịu không nổi, nàng cảm thấy ở chỗ này đợi thêm một khắc nữa thì nàng sẽ điên mất, kết quả là bữa cơm tối này nàng mời bốn nha hoàn uống rượu, lấy một địch bốn, tửu lượng của nàng cũng coi như trâu bò, a, sai, mà là nàng lặng lẽ hạ dược vào trong rượu của các nàng để cho các nàng ngủ mê man một ngày một đêm chưa tỉnh.
Ha ha, đợi bốn nha đầu này ngủ say, thừa dịp bóng đêm, Úy Tuệ lén chạy ra ngoài, vẫn theo con đường nhỏ kia, một đường đi về phía tây, đến dưới cây cổ thụ kia.
A, thật tốt, chắc là cảm thấy nàng trèo lên cây quá sức nên ông trời âm thầm phái người tặng cho nàng cái ghế, có một cái ghế để kê chân nên trèo cây trèo tường gì gì đó đều dễ dàng hơn.
Khó khăn trèo từ bên cây qua bên tường, Úy Tuệ đặt mông ngồi xuống, vừa muốn lấy hơi, một giọng nam trầm thấp trêu tức vang bên tai.
"Đêm hôm khuya khoắc muội muốn đi đâu vậy?"
Giọng nói bất thình lình vang lên khiến nàng giật mình sợ hãi, thiếu chút nữa ngã từ trên tường xuống.
"Kẻ nào?" Nàng cúi người ôm lấy tường, quay đầu nhìn xung quanh.
Đột nhiên, đỉnh đầu bị gõ một cái, một bóng dáng mạnh mẽ cao to bay tới bên cạnh nàng.
Úy Tuệ nâng đầu lên, dùng sức nhìn lên trên, vừa thấy, vui vẻ đưa hai tay ôm chân người vừa tới.
"Đại ca, sao lại là huynh?"
"Không phải ta, chẳng lẽ muội hi vọng là người khác?" Cúi đầu nhìn nàng, chỉ cảm thấy bộ dạng nàng ngước cổ ôm chặt mình, chớp một đôi mắt to nhìn mình thật sự rất giống một sủng vật hắn duôi dưỡng nhiều năm.
Vóc người hắn rất cao, Úy Tuệ ngước cổ như vậy rất khó chịu, vả lại chỉ có thể nhìn thấy mặt hắn mà không thể nhìn thấy đáy mắt hắn, chỉ kêu: "Đại ca, huynh mau đỡ ta ."
"Vật nhỏ vô dụng." Úy Vân Kiệt khẽ khom lưng, đưa tay tới xách nàng lên.
Chỉ là tường rào này quá hẹp, Úy Vân Kiệt dứng ở trên này cực kỳ vững vàng nhưng Úy Tuệ thì không được như vậy, thân thể có chút không ổn định, vội vàng ôm lấy ca ca, trái tim nhỏ thình thịch đập loạn.
"Ca, huynh không có việc gì là tốt rồi, ta lo lắng muốn chết, đi, chúng ta nhanh rời khỏi nơi này."
"Lo cho ta?" Úy Vân Kiệt không nhúc nhích, đầy bụng tâm tư chỉ tập trung trên ba chữ này, đôi mắt hứng thú nhìn nàng chằm chằm.
Úy Tuệ không suy nghĩ cái khác, kiềm nén mấy ngày nay, khó khăn lắm mới gặp được người thân, trong lòng kích động không cần nói ra, đôi tay ôm thật chặt eo hắn, ngửa cổ nghiêm túc gật đầu nói: "Ừ, lo lắng muốn chết, đúng rồi, còn có nương bọn họ nữa, huynh có biết hiện tại bọn họ thế nào không?"
Đôi mày của Úy Vân Kiệt không dấu vết nhăn lại, nói: "Bọn họ không có việc gì."
"Ừ." Có một câu này của hắn, Úy Tuệ yên tâm hơn: "Huynh biết bọn họ ở đâu không?"
"Chỗ này không tốt hả?" Úy Vân Kiệt đột nhiên hỏi.
"Hả? A, nơi này tạm được, nhưng ta nhớ nương, Nhạc Nhi, còn có huynh, Như Tuyết tỷ tỷ, Tễ Nguyệt thúc thúc, Hạ ma ma…." Úy Tuệ đếm từng người, có thể đếm được đều đếm, trong đầu chợt cảm thấy không đúng.
"Sao huynh biết được chỗ này?" Nàng nghi ngờ nhìn hắn: "Không cần nói cho ta biết chỉ là đi ngang qua mà thôi nha."
Bọn Thọ Nhi nói cho nàng biết, vừa lúc nơi này không có người mà các nàng cũng cảm thấy nơi này không tệ nên mới vào ở.
A, thật xem nàng là hải tử ba tuổi sao, lý do đơn giản đến nhược trí như vậy mà cũng sử dụng? Quá vũ nhục chỉ số thông minh của nàng rồi.
"Vậy nếu ta nói là đặc biệt tới thăm muội." Úy Vân Kiệt buồn cười nhìn khuôn mặt căng thẳng của nàng, theo sự hiểu biết của hắn về nàng thì có thể nhịn đến nhiều ngày như vậy đã là cực hạn rồi, xem, quả nhiên hắn trở về vừa đúng lúc, nếu không nàng thật sự muốn trèo tường chạy rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook