Đệ Nhất Nữ Phụ, Vương Gia Đứng Sang Một Bên
-
Chương 90: Làm mai
Huynh muội ba người vô cùng náo nhiệt đến chỗ Tiêu Minh Ca, còn chưa vào cửa đã truyền tiếng cười vào, Tiêu Minh Ca vội vàng để sách trong tay xuống, dẫn theo Hạ ma ma tự mình ra đón.
"Nương." Đối với xưng hô này thì Úy Tuệ đã gọi vô cùng thuận miệng và thân mật rồi.
Sau đó, thấy mình gọi còn chưa đủ, Úy Tuệ vỗ đầu đệ đệ, dặn: "Gọi nương."
"Nương." Úy Vân Nhạc nghe lời gọi một tiếng, một đôi mắt đen như quả nho vụt sáng nhìn Tiêu Minh Ca, chọc cho đôi mắt Tiêu Minh Ca đỏ lên, vội vàng “ai ôi” đáp lời.
"Nương." Úy Tuệ bước tới, thân thiết kéo tay Tiêu Minh Ca, mềm mại nói: "Nương, chúng con đến chỗ mẹ ăn chực này."
"Hài tử ngốc, ăn chực gì chứ? Các con có thể tới ăn cơm, vi nương không biết có bao nhiêu vui vẻ đấy." Tiêu Minh Ca vui vẻ nói.
Đây cũng là lời nói thật, không có hài tử, cả người Tiêu Minh Ca giống như một bãi nước đọng, hài tử vừa tới, bãi nước đọng này cũng hoạt bát lên, nhìn trên mặt nàng không giấu được ý cười, đó là phát ra từ nội tâm, Hạ ma ma vui vẻ không thôi, vội nói: "Vừa lúc Nhị tiểu thư các người đến đây, trước bồi phu nhân nói chuyện, nô tỳ đi tới phòng bếp phân phó, kêu chuẩn bị thêm thức ăn."
"Ta muốn ăn thức ăn của Nhị tỷ làm." Lúc này, Úy Vân Nhạc vội vàng hô một tiếng.
Hạ ma ma có chút xấu hổ, Nhị tiểu thư tới cùng là tiểu thư, đâu thể nào xuống phòng bếp giúp đỡ chứ? Không hợp quy cũ, hơn nữa truyền đi cũng sẽ bị người khác chê cười.
"Mấy món ăn lần trước nô tỳ cũng để cho mấy người đầu bếp học, tin tưởng nhất định có thể khiến Tiểu thiếu gia hài lòng."
Úy Vân Nhạc nhìn Úy Tuệ, ý tứ là vừa rồi nàng đã đồng ý rồi.
Úy Vân Kiệt cũng nhìn Úy Tuệ, ánh mắt cũng có chút không rõ.
Chỉ là, Úy Tuệ lại tự giác cho rằng ánh mắt đó là một loại khát vọng với mỹ thực trong tay nàng, nội tâm không khỏi đắc ý, quả nhiên ông trời rất công bằng, nàng học võ không được, nhưng tài nấu nướng lại tinh xảo.
"Hạ ma ma, bà phân phó xuống dưới, chuẩn bị nguyên liệu thật tốt, lát nữa tự mình ta làm."
"A, điều này không được, thân phận Nhị tiểu thư tôn quý…"
"Thân phận tôn quý cũng không cần ăn uống vệ sinh à?" Úy Tuệ buồn cười bắt bẻ lại, nhưng lời thô tục “ăn uống vệ sinh” bực này vừa ra, Tiêu Minh Ca lập tức nhăn đôi mi thanh tú, sẳng giọng: "Không cho nói bậy, chuyện trong phòng bếp giao cho bọn họ đi. Còn con thì về phòng nói chuyện với nương, đúng rồi, không phải hôm nay tiến cung sao? Sao lại về sớm như vậy?"
Nói xong, nắm tay Úy Tuệ đi vào trong nhà, hoàn toàn không cho nàng cơ hội vào phòng bếp.
Úy Tuệ chỉ đành phải ném cho đệ đệ một ánh mắt bất đắc dĩ.
Úy Vân Nhạc nhướng mày lên, sau đó cũng đi theo vào.
Mẫu tử bốn người ngồi xuống, có nha hoàn đưa nước trà điểm tâm tới.
Tiêu Minh Ca đưa cho Nhạc Nhi ăn, Nhạc Nhi cũng nhận, điều này làm cho nàng vui vẻ hơn, cuối cùng mới quay đầu lại hỏi chuyện tiến cung của nữ nhi.
Theo lẽ thường mà nói, chỉ cần Úy Tuệ vừa vào cung, không đợi đến trời tối đen thì sẽ không nguyện trở về, hôm nay về sớm như vậy nên nàng thấy nghi ngờ, hay là nha đầu này lại gây chuyện gì đó ở trong cung, lúc này mới lén chạy về đây? Hoặc có lẽ là bị đuổi ra ngoài?
"Nhàm chán." Úy Tuệ thở dài một hơi, vô cùng buồn chán nói: "Nương, mẹ không biết, nhiều người ngồi xuống Ngự hoa viên như vậy, cũng không thể tùy ý thưởng thức cảnh đẹp, ngồi im một chỗ xem các cô nương ca hát khiêu vũ đánh đàn trên đài, cực kỳ không thú vị. Cho nên con cầu Đại ca dẫn con trở về, hắc hắc, thay vì ngồi với những người nhàm chán, còn không bằng trở về bồi nương nói chuyện."
Những điều trước Tiêu Minh Ca không tin, bởi vì những thứ yến hội trong Hoàng cung đều là như vậy, nhưng trước kia không phải Úy Tuệ đều có thể tìm được niềm vui trong đó sao?
Nhưng một câu sau cùng của nàng hoàn toàn lấy lòng Tiêu Minh Ca, khiến nàng vui vẻ cười toe toét: "Hài tử này, miệng càng ngày càng ngọt."
"Nương, con nói thật lòng đấy, đừng nghĩ là con dỗ cho mẹ vui vẻ chứ." Úy Tuệ lập tức nghiêm trang nói.
"Được được được." Tiêu Minh Ca quay đầu hỏi Úy Vân Kiệt: "Hôm nay sao lại vào cung?"
Úy Vân Kiệt cong môi cười: "Tham gia náo nhiệt."
"À." Được rồi, biết tính tình của hài tử này, Tiêu Minh Ca cũng không hỏi nhiều nữa, nhưng hắn có thể quan hệ hòa hợp với đệ đệ muội muội như vậy, cũng để cho nàng bớt buồn không ít.
Mẫu tử mấy người lại nói chuyện phiếm một lát, Úy Tuệ thích nói đùa, thích náo nhiệt, thấy mấy người vui vẻ càng thêm chia sẻ mấy câu chuyện cười cho mọi người, trêu chọc mẫu tử Tiêu Minh Ca cười không thể nén được, ngay cả Úy Vân Kiệt cũng híp mắt, giương lên khóe môi.
"A, muốn cười thì cười, không sợ kiềm nén đến nội thương à?" Đối với mẫu tử Tiêu Minh Ca thoải mái cười to, mà Úy Vân Kiệt chỉ nhàn nhạt mỉm cười, Úy Tuệ tỏ vẻ cực kỳ xem thường.
Nào biết nàng vừa nói ra, Úy Vân Nhạc vừa mới ngừng cười lại cười to: "Ha ha, nội thương."
"Ưm, tiểu Nhạc Nhi cười to như vậy, về sau sợ là không lấy được nàng dâu hiền rồi." Thấy hài tử này cười không để ý hình tượng, Úy Tuệ lắc đầu.
Tiêu Minh Ca ôm bụng: "Hài tử này, Nhạc Nhi mới bao lớn chứ, đã lo chuyện cưới vợ rồi hả?"
"Nhạc Nhi nhỏ, nhưng Đại ca không còn nhỏ. Đại ca, sao cho tới bây giờ huynh vẫn chưa cưới vợ vậy?" Úy Tuệ phát điên, vậy mà trực tiếp hỏi ra, sau khi lời vừa ra khỏi miệng, nàng mới biết vấn đề này có bao nhiêu ngu xuẩn.
Theo xú danh của Úy Vân Kiệt bên ngoài, coi như hắn muốn thành hôn, ai có thể dám gả khuê nữ thật tốt cho hắn chứ? Chỉ sợ vừa vào cửa Úy gia, ngày ngày chỉ có thể làm quả phụ thôi.
"Muội nói xem?" Úy Vân Kiệt híp mắt, nguy hiểm nhìn nàng chằm chằm.
Úy Tuệ vội vàng cười “Ha ha” hai tiếng: "Đừng để ý, thuận miệng hỏi thôi." Cũng không phải cố ý đâm vào chỗ đau của hắn.
Chỉ là, nàng thuận miệng, ngược lại kích thích tình mẹ trong nội tâm Tiêu Minh Ca.
Trước kia, cứu Úy Vân Kiệt là xuất phát từ nội tâm, về sau dẫn theo hắn cùng vào Úy phủ là vì không muốn để lại một mình hắn trong thâm cung lạnh lẽo tàn khốc, nhưng sau khi vào Úy phủ, tính tình Tiêu Minh Ca thay đổi lớn, với cái gì cũng trở nên miễn cưỡng, bao gồm Úy Vân Kiệt, thậm chí hài tử ruột của mình.
Mà mỗi một ngày Úy Vân Kiệt lại thay đổi khiến nàng không nhận ra, về sau nàng muốn quản hắn cũng lực bất tòng tâm.
Nhưng ai biết, hài tử này luôn không mặn không nhạt với mình sẽ trở nên ngoan ngoãn, cho nên, Tiêu Minh Ca cảm thấy, nếu đã làm mẹ thì phải phụ trách với hài tử của mình.
Phụ trách này dĩ nhiên là thể hiện ở việc hôn nhân của Úy Vân Kiệt.
"Kiệt Nhi, con cũng hai mươi rồi nhỉ?" Tiêu Minh Ca hỏi, trong lòng cũng tính toán, không đợi Úy Vân Kiệt trả lời đã sửa lại: "Không đúng, nửa tháng nữa là sinh nhật của con, phải hai mươi mốt rồi."
"Hả? Hai mươi mốt" Úy Tuệ ngạc nhiên nhìn chằm chằm Úy Vân Kiệt, cũng không phải cảm thấy lớn tuổi, mà là trong đầu đột nhiên nhảy ra một ý niệm ngoài dự đoán.
Úy Vân Kiệt hai mươi mốt, vậy Tiêu Minh Ca phải lớn bao nhiêu hả? Ít nhất cũng phải trên ba mươi lăm gần bốn mươi rồi hả? Nhưng nhìn nàng rõ ràng cũng chỉ hơn ba mươi thôi.
Đối với ánh mắt kinh ngạc nàng quăng tới, Úy Vân Kiệt lạnh lùng liếc nàng: "Hai mươi mốt thì thế nào?" Chẳng lẽ nàng chê già hả?
"Ha ha, không thế nào." Úy Tuệ vội vàng nhìn về phía Tiêu Minh Ca, không thể cảm thán, Tiêu Minh Ca bảo dưỡng thật sự rất tốt, đừng nói ba mươi, nói nàng hai mươi cũng có người tin.
Tiêu Minh Ca cũng liếc Úy Vân Kiệt một cái, nói: "Con đừng mượn muội muội con để đổi đề tài, ta nói cho con biết, người ta hai mươi mốt tuổi trong nhà đã có mấy hài tử, đến bây giờ chuyện chung thân của con cũng còn chưa đính xuống, đều do vi nương sơ sót."
"Khụ." Úy Vân Kiệt ho nhẹ một tiếng, ánh mắt không tự chủ liếc nhìn Úy Tuệ.
Úy Tuệ vội nói: "Huynh đừng nhìn ta, nhìn ta cũng vô dụng? Ta còn nhỏ, dù thế nào ca ca huynh cũng phải thành hôn trước rồi mới đến phiên ta, a, không đúng, còn có Đại tỷ tỷ nữa."
"Đúng vậy." Tiêu Minh Ca cũng gật đầu nói: "Kiệt Nhi, khó khăn lắm hôm nay gia đình chúng ta được đầy đủ, con cũng phải tiết lộ cho nương biết con vừa ý nữ tử nào chứ? Nói ra cũng để cho nương và đệ đệ muội muội của con cùng tham khảo một chút."
"Không có." Úy Vân Kiệt nhàn nhạt trả lời.
Tiêu Minh cũng đoán được như thế, cười nói: "Vậy, không bằng nương nhờ người khác cho người hỏi thăm một chút nhé? Vài năm nay nương vẫn ở trong phủ không có ra ngoài, không biết khuê nữ nhà ai tốt nữa. A, đúng rồi, tiểu khuê nữ Quân gia cũng đã trưởng thành rồi đúng không? Nương nhớ Quân gia Đại tiểu thư vào cung rồi, nhưng vẫn còn một vị Tiểu tiểu thư nữa, hình như lớn hơn Tuệ Nhi một hai tuổi gì đó."
"Nương, không phải mẹ nói Quân Tiên Nhi chứ?" Úy Tuệ ác hàn, nếu cô nhóc kia làm tẩu tử (chị dâu) của mình? Ôi, về sau sẽ có đánh nhau.
"Nàng gọi Quân Tiên Nhi à, nghe tên cảm thấy nhất định là một cô nương đáng yêu rồi." Tiêu Minh Ca cười nói.
"Cắt." Úy Tuệ tỏ ra không đồng ý: "Như vậy, nương, tên con là Tuệ, vậy có phải là một cô nương thông minh hay không?" Nàng chưa bao giờ cảm giác mình là người như vậy, đầu óc luôn là thiếu gân. (Biết luôn)
Nào biết Tiêu Minh Ca lại gật đầu: "Đúng vậy, Tuệ Nhi nhà chúng ta chẳng thông mình còn nhạy bén nữa, bộ dạng nhìn rất tốt."
Bộ dạg nhìn rất tốt, nàng nhận, nhưng nói nàng thông minh lại nhạy bén? Được rồi, Úy Tuệ thừa nhận, Tiêu Minh Ca quả thật là mẹ ruột của nàng.
"Chỉ là, Quân gia Nhị tiểu thư không xứng với ca của con." Nàng chính là không muốn cô nhóc kia làm tẩu tử của mình đấy.
Tiêu Minh Ca ngẩn ra: "Tại sao?"
Ngay cả Úy Vân Kiệt cũng tò mò nhìn nàng, muốn nghe thử quan điểm của nàng.
Thật ra thì, đây là ân oán cá nhân, Úy Tuệ nào có mặt mũi nói trước mặt mọi người nên nói: "Nương, mẹ nghĩ thử xem, Quân gia có một Quý phi nương nương, Quân Tiên Nhi là muội muội, dĩ nhiên muội bằng tỷ quý, tính tình tự nhiên vô cùng kiêu căng. Nương, mẹ không sợ cưới về một nàng dâu như vậy thì ca ca sẽ bị khi dễ sao?"
"..." Môi Úy Vân Kiệt giật giật, nhưng hình như cũng không tốt phản bác lại, hắn sẽ chịu khi dễ.
Tiêu Minh Ca nhìn Úy Vân Kiệt, lầm bầm nói: "Không thể nào."
Nhi tử này của nàng cũng không phải kẻ ngốc, huống chi dựa vào hắn, sẽ chịu để một tiểu nữ tử khi dễ sao?
"Nghe Tuệ Nhi thôi. Nàng không muốn con cưới thì con sẽ không cưới." Úy Vân Kiệt đột nhiên mở miệng.
Úy Tuệ sững sốt, cái gì gọi là nàng không muốn hắn cưới hả? "Ca, huynh đừng hiểu lầm, ta cũng chỉ muốn tốt cho huynh thôi, Quân Tiên Nhi không thích hợp với huynh. Chúng ta từ từ xem xét tìm người thích hợp cho huynh."
"Được, vậy chuyện này làm phiền muội rồi." Úy Vân Kiệt cũng không khách khí.
Ánh mắt Úy Tuệ sáng lên: "Ca, huynh cảm thấy Vô Song thế nào?"
"Nương." Đối với xưng hô này thì Úy Tuệ đã gọi vô cùng thuận miệng và thân mật rồi.
Sau đó, thấy mình gọi còn chưa đủ, Úy Tuệ vỗ đầu đệ đệ, dặn: "Gọi nương."
"Nương." Úy Vân Nhạc nghe lời gọi một tiếng, một đôi mắt đen như quả nho vụt sáng nhìn Tiêu Minh Ca, chọc cho đôi mắt Tiêu Minh Ca đỏ lên, vội vàng “ai ôi” đáp lời.
"Nương." Úy Tuệ bước tới, thân thiết kéo tay Tiêu Minh Ca, mềm mại nói: "Nương, chúng con đến chỗ mẹ ăn chực này."
"Hài tử ngốc, ăn chực gì chứ? Các con có thể tới ăn cơm, vi nương không biết có bao nhiêu vui vẻ đấy." Tiêu Minh Ca vui vẻ nói.
Đây cũng là lời nói thật, không có hài tử, cả người Tiêu Minh Ca giống như một bãi nước đọng, hài tử vừa tới, bãi nước đọng này cũng hoạt bát lên, nhìn trên mặt nàng không giấu được ý cười, đó là phát ra từ nội tâm, Hạ ma ma vui vẻ không thôi, vội nói: "Vừa lúc Nhị tiểu thư các người đến đây, trước bồi phu nhân nói chuyện, nô tỳ đi tới phòng bếp phân phó, kêu chuẩn bị thêm thức ăn."
"Ta muốn ăn thức ăn của Nhị tỷ làm." Lúc này, Úy Vân Nhạc vội vàng hô một tiếng.
Hạ ma ma có chút xấu hổ, Nhị tiểu thư tới cùng là tiểu thư, đâu thể nào xuống phòng bếp giúp đỡ chứ? Không hợp quy cũ, hơn nữa truyền đi cũng sẽ bị người khác chê cười.
"Mấy món ăn lần trước nô tỳ cũng để cho mấy người đầu bếp học, tin tưởng nhất định có thể khiến Tiểu thiếu gia hài lòng."
Úy Vân Nhạc nhìn Úy Tuệ, ý tứ là vừa rồi nàng đã đồng ý rồi.
Úy Vân Kiệt cũng nhìn Úy Tuệ, ánh mắt cũng có chút không rõ.
Chỉ là, Úy Tuệ lại tự giác cho rằng ánh mắt đó là một loại khát vọng với mỹ thực trong tay nàng, nội tâm không khỏi đắc ý, quả nhiên ông trời rất công bằng, nàng học võ không được, nhưng tài nấu nướng lại tinh xảo.
"Hạ ma ma, bà phân phó xuống dưới, chuẩn bị nguyên liệu thật tốt, lát nữa tự mình ta làm."
"A, điều này không được, thân phận Nhị tiểu thư tôn quý…"
"Thân phận tôn quý cũng không cần ăn uống vệ sinh à?" Úy Tuệ buồn cười bắt bẻ lại, nhưng lời thô tục “ăn uống vệ sinh” bực này vừa ra, Tiêu Minh Ca lập tức nhăn đôi mi thanh tú, sẳng giọng: "Không cho nói bậy, chuyện trong phòng bếp giao cho bọn họ đi. Còn con thì về phòng nói chuyện với nương, đúng rồi, không phải hôm nay tiến cung sao? Sao lại về sớm như vậy?"
Nói xong, nắm tay Úy Tuệ đi vào trong nhà, hoàn toàn không cho nàng cơ hội vào phòng bếp.
Úy Tuệ chỉ đành phải ném cho đệ đệ một ánh mắt bất đắc dĩ.
Úy Vân Nhạc nhướng mày lên, sau đó cũng đi theo vào.
Mẫu tử bốn người ngồi xuống, có nha hoàn đưa nước trà điểm tâm tới.
Tiêu Minh Ca đưa cho Nhạc Nhi ăn, Nhạc Nhi cũng nhận, điều này làm cho nàng vui vẻ hơn, cuối cùng mới quay đầu lại hỏi chuyện tiến cung của nữ nhi.
Theo lẽ thường mà nói, chỉ cần Úy Tuệ vừa vào cung, không đợi đến trời tối đen thì sẽ không nguyện trở về, hôm nay về sớm như vậy nên nàng thấy nghi ngờ, hay là nha đầu này lại gây chuyện gì đó ở trong cung, lúc này mới lén chạy về đây? Hoặc có lẽ là bị đuổi ra ngoài?
"Nhàm chán." Úy Tuệ thở dài một hơi, vô cùng buồn chán nói: "Nương, mẹ không biết, nhiều người ngồi xuống Ngự hoa viên như vậy, cũng không thể tùy ý thưởng thức cảnh đẹp, ngồi im một chỗ xem các cô nương ca hát khiêu vũ đánh đàn trên đài, cực kỳ không thú vị. Cho nên con cầu Đại ca dẫn con trở về, hắc hắc, thay vì ngồi với những người nhàm chán, còn không bằng trở về bồi nương nói chuyện."
Những điều trước Tiêu Minh Ca không tin, bởi vì những thứ yến hội trong Hoàng cung đều là như vậy, nhưng trước kia không phải Úy Tuệ đều có thể tìm được niềm vui trong đó sao?
Nhưng một câu sau cùng của nàng hoàn toàn lấy lòng Tiêu Minh Ca, khiến nàng vui vẻ cười toe toét: "Hài tử này, miệng càng ngày càng ngọt."
"Nương, con nói thật lòng đấy, đừng nghĩ là con dỗ cho mẹ vui vẻ chứ." Úy Tuệ lập tức nghiêm trang nói.
"Được được được." Tiêu Minh Ca quay đầu hỏi Úy Vân Kiệt: "Hôm nay sao lại vào cung?"
Úy Vân Kiệt cong môi cười: "Tham gia náo nhiệt."
"À." Được rồi, biết tính tình của hài tử này, Tiêu Minh Ca cũng không hỏi nhiều nữa, nhưng hắn có thể quan hệ hòa hợp với đệ đệ muội muội như vậy, cũng để cho nàng bớt buồn không ít.
Mẫu tử mấy người lại nói chuyện phiếm một lát, Úy Tuệ thích nói đùa, thích náo nhiệt, thấy mấy người vui vẻ càng thêm chia sẻ mấy câu chuyện cười cho mọi người, trêu chọc mẫu tử Tiêu Minh Ca cười không thể nén được, ngay cả Úy Vân Kiệt cũng híp mắt, giương lên khóe môi.
"A, muốn cười thì cười, không sợ kiềm nén đến nội thương à?" Đối với mẫu tử Tiêu Minh Ca thoải mái cười to, mà Úy Vân Kiệt chỉ nhàn nhạt mỉm cười, Úy Tuệ tỏ vẻ cực kỳ xem thường.
Nào biết nàng vừa nói ra, Úy Vân Nhạc vừa mới ngừng cười lại cười to: "Ha ha, nội thương."
"Ưm, tiểu Nhạc Nhi cười to như vậy, về sau sợ là không lấy được nàng dâu hiền rồi." Thấy hài tử này cười không để ý hình tượng, Úy Tuệ lắc đầu.
Tiêu Minh Ca ôm bụng: "Hài tử này, Nhạc Nhi mới bao lớn chứ, đã lo chuyện cưới vợ rồi hả?"
"Nhạc Nhi nhỏ, nhưng Đại ca không còn nhỏ. Đại ca, sao cho tới bây giờ huynh vẫn chưa cưới vợ vậy?" Úy Tuệ phát điên, vậy mà trực tiếp hỏi ra, sau khi lời vừa ra khỏi miệng, nàng mới biết vấn đề này có bao nhiêu ngu xuẩn.
Theo xú danh của Úy Vân Kiệt bên ngoài, coi như hắn muốn thành hôn, ai có thể dám gả khuê nữ thật tốt cho hắn chứ? Chỉ sợ vừa vào cửa Úy gia, ngày ngày chỉ có thể làm quả phụ thôi.
"Muội nói xem?" Úy Vân Kiệt híp mắt, nguy hiểm nhìn nàng chằm chằm.
Úy Tuệ vội vàng cười “Ha ha” hai tiếng: "Đừng để ý, thuận miệng hỏi thôi." Cũng không phải cố ý đâm vào chỗ đau của hắn.
Chỉ là, nàng thuận miệng, ngược lại kích thích tình mẹ trong nội tâm Tiêu Minh Ca.
Trước kia, cứu Úy Vân Kiệt là xuất phát từ nội tâm, về sau dẫn theo hắn cùng vào Úy phủ là vì không muốn để lại một mình hắn trong thâm cung lạnh lẽo tàn khốc, nhưng sau khi vào Úy phủ, tính tình Tiêu Minh Ca thay đổi lớn, với cái gì cũng trở nên miễn cưỡng, bao gồm Úy Vân Kiệt, thậm chí hài tử ruột của mình.
Mà mỗi một ngày Úy Vân Kiệt lại thay đổi khiến nàng không nhận ra, về sau nàng muốn quản hắn cũng lực bất tòng tâm.
Nhưng ai biết, hài tử này luôn không mặn không nhạt với mình sẽ trở nên ngoan ngoãn, cho nên, Tiêu Minh Ca cảm thấy, nếu đã làm mẹ thì phải phụ trách với hài tử của mình.
Phụ trách này dĩ nhiên là thể hiện ở việc hôn nhân của Úy Vân Kiệt.
"Kiệt Nhi, con cũng hai mươi rồi nhỉ?" Tiêu Minh Ca hỏi, trong lòng cũng tính toán, không đợi Úy Vân Kiệt trả lời đã sửa lại: "Không đúng, nửa tháng nữa là sinh nhật của con, phải hai mươi mốt rồi."
"Hả? Hai mươi mốt" Úy Tuệ ngạc nhiên nhìn chằm chằm Úy Vân Kiệt, cũng không phải cảm thấy lớn tuổi, mà là trong đầu đột nhiên nhảy ra một ý niệm ngoài dự đoán.
Úy Vân Kiệt hai mươi mốt, vậy Tiêu Minh Ca phải lớn bao nhiêu hả? Ít nhất cũng phải trên ba mươi lăm gần bốn mươi rồi hả? Nhưng nhìn nàng rõ ràng cũng chỉ hơn ba mươi thôi.
Đối với ánh mắt kinh ngạc nàng quăng tới, Úy Vân Kiệt lạnh lùng liếc nàng: "Hai mươi mốt thì thế nào?" Chẳng lẽ nàng chê già hả?
"Ha ha, không thế nào." Úy Tuệ vội vàng nhìn về phía Tiêu Minh Ca, không thể cảm thán, Tiêu Minh Ca bảo dưỡng thật sự rất tốt, đừng nói ba mươi, nói nàng hai mươi cũng có người tin.
Tiêu Minh Ca cũng liếc Úy Vân Kiệt một cái, nói: "Con đừng mượn muội muội con để đổi đề tài, ta nói cho con biết, người ta hai mươi mốt tuổi trong nhà đã có mấy hài tử, đến bây giờ chuyện chung thân của con cũng còn chưa đính xuống, đều do vi nương sơ sót."
"Khụ." Úy Vân Kiệt ho nhẹ một tiếng, ánh mắt không tự chủ liếc nhìn Úy Tuệ.
Úy Tuệ vội nói: "Huynh đừng nhìn ta, nhìn ta cũng vô dụng? Ta còn nhỏ, dù thế nào ca ca huynh cũng phải thành hôn trước rồi mới đến phiên ta, a, không đúng, còn có Đại tỷ tỷ nữa."
"Đúng vậy." Tiêu Minh Ca cũng gật đầu nói: "Kiệt Nhi, khó khăn lắm hôm nay gia đình chúng ta được đầy đủ, con cũng phải tiết lộ cho nương biết con vừa ý nữ tử nào chứ? Nói ra cũng để cho nương và đệ đệ muội muội của con cùng tham khảo một chút."
"Không có." Úy Vân Kiệt nhàn nhạt trả lời.
Tiêu Minh cũng đoán được như thế, cười nói: "Vậy, không bằng nương nhờ người khác cho người hỏi thăm một chút nhé? Vài năm nay nương vẫn ở trong phủ không có ra ngoài, không biết khuê nữ nhà ai tốt nữa. A, đúng rồi, tiểu khuê nữ Quân gia cũng đã trưởng thành rồi đúng không? Nương nhớ Quân gia Đại tiểu thư vào cung rồi, nhưng vẫn còn một vị Tiểu tiểu thư nữa, hình như lớn hơn Tuệ Nhi một hai tuổi gì đó."
"Nương, không phải mẹ nói Quân Tiên Nhi chứ?" Úy Tuệ ác hàn, nếu cô nhóc kia làm tẩu tử (chị dâu) của mình? Ôi, về sau sẽ có đánh nhau.
"Nàng gọi Quân Tiên Nhi à, nghe tên cảm thấy nhất định là một cô nương đáng yêu rồi." Tiêu Minh Ca cười nói.
"Cắt." Úy Tuệ tỏ ra không đồng ý: "Như vậy, nương, tên con là Tuệ, vậy có phải là một cô nương thông minh hay không?" Nàng chưa bao giờ cảm giác mình là người như vậy, đầu óc luôn là thiếu gân. (Biết luôn)
Nào biết Tiêu Minh Ca lại gật đầu: "Đúng vậy, Tuệ Nhi nhà chúng ta chẳng thông mình còn nhạy bén nữa, bộ dạng nhìn rất tốt."
Bộ dạg nhìn rất tốt, nàng nhận, nhưng nói nàng thông minh lại nhạy bén? Được rồi, Úy Tuệ thừa nhận, Tiêu Minh Ca quả thật là mẹ ruột của nàng.
"Chỉ là, Quân gia Nhị tiểu thư không xứng với ca của con." Nàng chính là không muốn cô nhóc kia làm tẩu tử của mình đấy.
Tiêu Minh Ca ngẩn ra: "Tại sao?"
Ngay cả Úy Vân Kiệt cũng tò mò nhìn nàng, muốn nghe thử quan điểm của nàng.
Thật ra thì, đây là ân oán cá nhân, Úy Tuệ nào có mặt mũi nói trước mặt mọi người nên nói: "Nương, mẹ nghĩ thử xem, Quân gia có một Quý phi nương nương, Quân Tiên Nhi là muội muội, dĩ nhiên muội bằng tỷ quý, tính tình tự nhiên vô cùng kiêu căng. Nương, mẹ không sợ cưới về một nàng dâu như vậy thì ca ca sẽ bị khi dễ sao?"
"..." Môi Úy Vân Kiệt giật giật, nhưng hình như cũng không tốt phản bác lại, hắn sẽ chịu khi dễ.
Tiêu Minh Ca nhìn Úy Vân Kiệt, lầm bầm nói: "Không thể nào."
Nhi tử này của nàng cũng không phải kẻ ngốc, huống chi dựa vào hắn, sẽ chịu để một tiểu nữ tử khi dễ sao?
"Nghe Tuệ Nhi thôi. Nàng không muốn con cưới thì con sẽ không cưới." Úy Vân Kiệt đột nhiên mở miệng.
Úy Tuệ sững sốt, cái gì gọi là nàng không muốn hắn cưới hả? "Ca, huynh đừng hiểu lầm, ta cũng chỉ muốn tốt cho huynh thôi, Quân Tiên Nhi không thích hợp với huynh. Chúng ta từ từ xem xét tìm người thích hợp cho huynh."
"Được, vậy chuyện này làm phiền muội rồi." Úy Vân Kiệt cũng không khách khí.
Ánh mắt Úy Tuệ sáng lên: "Ca, huynh cảm thấy Vô Song thế nào?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook