Nàng ăn ngay nói thật khiến Úy Như Tuyết nở nụ cười: "Muội suy nghĩ nhiều."

"Thế nào?" Úy Tuệ nháy mắt, chẳng lẽ nàng đã đoán sai? Nhưng xuyên qua tới nay, chỉ nàng biết, Úy Như Tuyết trừ bỏ tiếp xúc với Thái tử ra thì không còn nam nhân nào khác. Dĩ nhiên ca ca yêu nghiệt thì không tính.

Hơn nữa, hôm đó ở trên thuyền, lúc rơi xuống nước Thái tử cứu nàng, hai người ôm nhau thật chặt, khiến không ít người mù mắt.

Hôm nay, thấy mặt mày nàng chứa xuân, trái phải đều hỏi không ra kết quả, nàng càng chắc chắn người nọ là Thái tử.

Nhưng nàng nhắc tới Thái tử, nha đầu này lại có thái độ như vậy.

Úy Tuệ nghi ngờ: "Thật không phải hắn?"

"Ngủ đi, đừng suy nghĩ nhiều." Úy Như Tuyết khó có được cưng chìu vỗ vỗ đầu của nàng, có lúc nàng thật hoài nghi, cả ngày trong đầu cô nương này suy nghĩ cái gì, vì sao luôn luôn chênh lệch nhiều như vậy. (Mỗi người nằm một chỗ mà cũng vỗ đầu được à, má ôi)

Nàng và Thái tử? A, rốt cuộc con mắt nào của nàng thấy mình và nam nhân kia léng phéng rồi hả?

"A." Úy Tuệ lại nhìn kỹ nàng lần nữa, cảm thấy thật sự mình nghĩ nhiều, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: "Ta ngủ đây."

Ưm, không phải Thái tử là tốt rồi.

Thật ra thì nàng cũng không hiểu về Thái tử Tiêu Dục lắm, chỉ nhìn về bên ngoài thì vẫn rất tốt, vốn trong sách cũng viết cuối cùng hắn và Úy Như Tuyết sống hạnh phúc bên nhau.

Mà lúc đầu nàng và Úy Như Tuyết không quen, chỉ đơn giản muốn cách xa nàng là tốt rồi, về phần sống chết của nàng cũng không có liên quan gì đến mình, lại càng không quan tâm đến tương lại của nàng.

Nhưng hôm nay, hai người chung sống giống như tỷ muội ruột, nàng lại thêm một tầng tâm tư, dù sao đều là cô nương tới từ hiện đại, đối với chế độ phu thê cổ đại này rất khó tiếp thu.

Mà tương lai Thái tử phải làm Hoàng đế, thật sự có thể cưng chiều một mình nàng trong hậu cung ba ngàn sao?

Trước kia xem tiểu thuyết, cảm thấy cực kỳ cảm động tình tiết như vậy.

Nhưng hiện giờ rõ ràng ở niên đại này, cảm thấy những thứ này là do tác giả YY giống thần thoại rồi.

Nơi này đừng nói những vương công quý tộc, quan lại quyền quý, ngay cả những dân chúng bình thường, hễ có chút dư dả, trong nhà cũng sẽ có mấy phòng cơ thiếp.

Nghĩ vậy, Úy Tuệ chỉ có thể thở dài, nàng là nữ tử hiện đại, duyên phận tương lai sẽ như thế nào?

Nếu để cho nàng và nữ nhân khác dùng chung một nam nhân, sặc, dứt khoát giết nàng đi, quá khó mà tiếp nhận.

Một đêm không nói chuyện, rất nhanh Úy Tuệ quên đi phiền não, tiến vào mộng đẹp.

Lần nữa mở mắt, trời đã sáng trưng, trong phòng đã không còn bóng dáng Úy Như Tuyết nữa, nếu không phải trên giường có cái chăn gấp chỉnh tề, Úy Tuệ gần như nghi ngờ tối hôm qua nha đầu kia rốt cuộc có tới đây ngủ qua không nữa.

"Ưm." Lười biếng duỗi thắt lưng, nàng ngồi dậy ngồi ở đầu giường, như thường lệ ngồi ngốc một chút.

Không lâu sau Hỉ Nhi vào phòng, thấy nàng thức dậy, vội vàng cười nói: "Nhị tiểu thư tỉnh lúc nào? Sao không gọi nô tỳ vào hầu hạ?"

"Hầu hạ cái gì? Chỉ là mặc y phục xếp chăn, chải đầu rửa mặt thôi, ta có tay có chân, tự làm được." Lúc mới xuyên qua, cái cảm giác được người hầu hạ thật là tốt không gì sánh kịp, nhưng một đoạn thời gian sau, sẽ cảm thấy chỉ cần ngáp một cái cũng có cảm giác có nha hoàn muốn tới đây giúp một tay, thật sự kinh khủng.

Hỉ Nhi biết tính khí lúc nàng rời giường, cũng không để ý, ân cần giúp nàng lấy y phục.

Úy Tuệ liếc nàng một cái, bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó đứng dậy xuống giường, tiếp nhận y phục trên tay nàng, tự mình mặc vào.

Biết nàng không thích được hầu hạ, nhưng Hỉ Nhi vẫn nhịn không được khom người xuống, chăm sóc chỉnh lại vạt áo, buộc lại đai lưng cho nàng.

Cũng không phải cố tình muốn ngỗ nghịch lại vị tiểu thư tính tình nóng nảy trở nên hiền hòa này, mà là thật sự nhìn không nổi bộ dạng nàng mặc y phục.

Một bộ y phục thật tốt, nhưng hồi lâu Nhị tiểu thư cũng không tìm thấy tay áo, mặc trên người giống như treo một khối vải lớn, mặc dù nói cho nàng biết đai lưng ở đâu, nàng cũng có thể buộc còn khó coi hơn tạp dề, cho dù nàng (HN) dạy rất nhiều lần.

Ai, may mà sáng sớm mỗi ngày Nhị tiểu thư vẫn còn lặp đi lặp lại một câu, nàng không cần hầu hạ.

Có phần tâm này là được rồi, nhưng cuối cùng vẫn là mệnh tiểu thư, như chuyện mặc y phục như vậy Nhị tiểu thư cũng học không được.

Được sự giúp đỡ của Hỉ Nhi, cuối cùng Úy Tuệ cũng mặc xong y phục, nhưng lại biểu hiện bất mãn một lần nữa: "Y phục này thiết kế không hợp lý, quá khó mặc."

Hỉ nhi yên lặng giúp đỡ nàng trải giường, lại quay đầu nhìn thấy chăn trên giường, không khỏi ngẩn ra: "Nhị tiểu thư, đây là?"

"Tối hôm qua Đại tỷ tỷ đã tới." Úy Tuệ thuận miệng trả lời, vừa tháo dây cột tóc, khiến một mái tóc đẹp phân tán phủ lên sau ót.

Hỉ Nhi kinh ngạc, tối hôm qua không hề thấy Đại tiểu thư đến đây…

Còn nữa, quan hệ của Nhị tiểu thư và Đại tiểu thư thay đổi có phải cũng quá nghịch thiên hay không? Mặc dù hiện giờ Nhị tiểu thư không bắt nạt Đại tiểu thư nữa, nhưng chuyện ngủ lại như vậy thật đúng là làm người ta khó có thể tiếp nhận.

"Nhị tiểu thư." Hỉ Nhi thật sự nhịn không được tò mò trong lòng: "Khi nào thì người và Đại tiểu thư lại tốt như vậy?"

Gần đây Úy Tuệ thường xuyên nhìn thấy vẻ mặt này của nàng, không khỏi vui lên, đưa tay sờ soạn khuôn mặt tròn tròn như trái táo của Hỉ Nhi, cười nói: "Mấy ngày rồi."

Đầu Hỉ Nhi đầy hắc tuyến, Nhị tiểu thư vẫn thích nhéo mặt của Đào Nhi, tại sao gần đây cũng thích động thủ với nàng rồi hả?

Hai người nói chuyện, Đào Nhi đi vào truyền lời, nói là lão thái thái cho mời, bảo Nhị tiểu thư đi qua đó.

Úy lão phu nhân? Vừa nghĩ tới tình hình đêm đó, dạ dày Úy Tuệ quay cuồng một trận.

"Bà tìm ta làm gì? Ngươi đi trả lời, ta không thoải mái, không đến được."

Đào Nhi nháy mắt, cười nói: "Là người trong cung tới ban thưởng ít đồ, lão thái thái gọi tiểu thư tới tạ ơn."

"Thưởng cho ta sao?" Úy Tuệ tò mò.

Đào Nhi suy nghĩ: "Cũng không phải, các vị tiểu thư đều có."

"Người nào thưởng?" Úy Tuệ thuận miệng hỏi, nghĩ tới trong cung ban thưởng, chắc là vật hiếm lạ, có nên nhịn xuống ghê tởm để đến xem không đây?

Tương lai cánh cứng cáp rồi nàng phải rời khỏi Úy gia, cũng phải cần tiền bạc sống chứ. (Tỷ yên tâm, Kiệt ca giàu lắm.)

Chỉ là, nàng là một tiểu nữ tử, vai không thể gánh, tay không thể xách, vừa không có đầu óc buôn bán, cũng không có không gian làm ruộng, hiện tại có thể vơ vét được bao nhiêu thì vơ vét, dù sao cũng không nên lãng phí này nọ.

Đào Nhi vui vẻ nói: "Là Hoàng hậu nương nương."

"A." Úy Tuệ suy nghĩ, lại vẫn có chút không muốn gặp Úy lão yêu bà, nàng sợ nàng nôn ra ngay tại chỗ.

"Đào Nhi, ngươi đi đi, nói ta không thoải mái, nhận đồ rồi tạ Hoàng hậu nương nương ban thưởng, trong lòng tiểu thư nhà ngươi sẽ nhớ kỹ."

Nụ cười trên mặt Đào Nhi cứng đờ: "Chuyện này… Nếu chuyện này truyền ra ngoài, Hoàng hậu nương nương sẽ cho rằng Nhị tiểu thư bất kính." Đến lúc đó, chẳng phải càng ghét Nhị tiểu thư hơn sao?

Nàng khó xử nhìn Hỉ Nhi.

Hỉ Nhi cũng không ngờ Úy Tuệ bài xích như thế, đành phải khuyên nhủ: "Nhị tiểu thư, Đào Nhi là một nô tỳ, sao có thể thay thế tiểu thư. Hơn nữa, lão thái thái bảo người qua đó, nhất định là muốn cho tiểu thư chọn trước đồ vật rồi tới phiên các cô nương khác. Nhưng nếu Nhị tiểu thư không đi, những thứ tốt kia…"

"Các nàng sẽ lựa lấy đi hả?" Úy Tuệ nghi ngờ: "Chẳng lẽ Hoàng hậu nương nương không nói rõ ràng, thứ gì ban cho người nào sao?"

Đầu hai người Hỉ Nhi và Đào Nhi đầy hắc tuyến, Hoàng hậu nương nương sợ là không có rảnh rỗi như vậy đâu.

"Thôi, tự ta đi một chuyến vậy." Úy Tuệ vội vàng dùng dây cột tóc lại, xong muốn đi ra ngoài.

Hỉ Nhi vội ngăn lại: "Tiểu thư muốn đi ngay bây giờ sao? Tốt xấu gì cũng phải rửa mặt chải đầu trước chứ."

"Lỡ như thứ tốt đều bị các nàng chọn trước thì sao?" Úy Tuệ mới không chú ý những thứ này, cũng không phải đi xem mắt, vẫn còn trong nhà mình, cần gì phải chú trọng quá chứ?

Nàng vội vàng ra cửa, hai người Hỉ Nhi Đào Nhi vội vàng đuổi theo.

Trên đường, Úy Tuệ lại hỏi Đào Nhi, Đại tiểu thư có ở đó hay không.

Đào Nhi nói không.

Úy Tuệ buồn bực không thôi, có đồ thu vào mà nha đầu kia cũng không ở đây, ai.

Xem ra, lát nữa nàng phải giúp nàng ấy lấy một phần rồi.

Nhưng nào ngờ, đến chỗ Úy lão yêu bà mới phát hiện, cái gọi là Hoàng hậu nương nương ban cho thứ tốt trong cung cũng chỉ là mấy bộ cung trang màu sắc tươi đẹp thôi, ngoài ra không còn gì nữa.

Úy Tuệ không khỏi nâng trán, trong lòng hung hăng trừng mắt Đào Nhi, y phục nàng có rất nhiều có được hay không hả? Cần những thứ y phục tươi đẹp có vẻ chững chạc này của Hoàng hậu nương nương sao?

Xem ra, Úy Như Tuyết không đến là đúng.

Đến đây, gặp Úy lão bà, trong cổ họng nàng bốc lên vị chua.

"Tuệ Nhi, con sao vậy? Nhìn sắc mặt không được tốt."

Trong nhà đầy người, đối mặt với Hoàng hậu nương nương ban thưởng, trên mặt mọi người vui vẻ, cũng không phải mấy bộ y phục mà là thâm ý sâu xa bên trong đó.

Ba ngày sau, Hoàng hậu nương nương bày rượu thiết yến ở Ngự hoa viên, đặc biệt mời một số thiên kim tiểu thư danh môn.

Mà lần này, Hoàng hậu nương nương chẳng những phát thiệp mời cho Úy phủ, lại còn đặc biệt ban thưởng y phục, điều này đại biểu nàng nhìn cô nương Úy phủ với con mắt khác.

Có thể được Hoàng hậu nương nương coi trọng, trên dưới Úy phủ tự nhiên vui mừng.

"Bị bệnh sao? A, nếu bị bệnh, vậy thì thật đáng tiếc." Vẻ mặt Nghiêm thị khó chịu nhìn Úy Tuệ, vui sướng khi người gặp họa nói.

Khuê nữ duy nhất của mình hiện giờ đang điên điên khùng khùng, coi như là một nửa phế nhân, tất cả đều do tiểu yêu tinh Úy Tuệ này ban tặng.

Lúc Úy Tuệ nhìn thấy những y phục này đã thất vọng muốn chuồn đi, lúc này nghe mấy lời này của Nghiêm thị lập tức có cái bậc thang leo xuống, che bụng nói.

"Ai da, tối hôm qua có chút tiêu chảy, cũng không biết tại sao lại vậy. Tổ mẫu, con lấy trước một bộ y phục, còn lại các tỷ muội tự phân chia đi."

Nàng tiện tay nhận một cái khay trong tay nha hoàn bên cạnh.

Mặc dù y phục tươi đẹp có dung tục chững chạc, nhưng dù sao cũng do Hoàng hậu nương nương ban thưởng, dựa vào cái này chỉ sợ cũng có chút tiền.

Màu lục (xanh lá cây)? Một bên sau khi Vân Phượng Kiều thấy nàng chọn một bộ y phục xấu nhất, không khỏi thở dài nhẹ nhõm, đồng thời càng thêm khinh bỉ ánh mắt của Úy Tuệ.

Chỉ là, Úy Tuệ còn muốn chạy, Úy lão phu nhân gọi nàng lại, vẻ mặt hơi lo lắng: "Tiêu chảy? Hay là ăn đồ hỏng? Tổ mẫu lập tức kêu người mời đại phu xem thử."

"Không cần. Đi nhà xí một chuyến là được." Úy Tuệ không kiên nhẫn ứng phó, hơn nữa nhìn vẻ mặt từ ái dối trá của bà ta lại càng khó chịu.

"Không có việc gì, ta đi trước."

"Tuệ muội muội." Vân Phượng Kiều tiến lên đỡ nàng, vẻ mặt ân cần: "Ngươi không thoải mái, ta đưa ngươi đi."

"Ta gấp đi nhà xí." Úy Tuệ không cảm xúc liếc nàng, đi ra bên ngoài.

Vân Phượng Kiều lại đi theo: "Tuệ muội muội, ta giúp ngươi cầm y phục."

"Được rồi, ngươi cầm." Còn đuổi theo sao? Úy Tuệ tức giận nhét mâm y phục vào trong tay nàng, tự mình nhàn rỗi đi phía trước.

Vân Phượng Kiều sững sờ, đi theo nàng ra khỏi viện, lại thấy sắc mặt nàng như thường, cũng không thay đổi.

"Tuệ muội muội, không phải ngươi gấp đi nhà xí sao?"

"A, phải rồi." Úy Tuệ quay đầu nhìn nàng: "Ta không mang giấy súc, ngươi có không?"

"Hả?" Khuôn mặt Vân Phượng Kiều cứng đờ, nào có nữ hài nào nói chuyện trực tiếp như vậy chứ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương