Có thể là tiếng cười của Úy Tuệ quá mức rực rỡ, rốt cuộc vẻ mặt căng thẳng của Úy Vân Nhạc cũng dịu xuống, nhìn Trương ma ma nhếch nhác, khóe môi cũng cong lên đường cong đẹp mắt.

Úy Tuệ nhìn thấy mừng rỡ, nhẹ nhàng xoa đầu hắn: "Đi, ta vào nhà đã, ở chỗ nương có thức ăn ngon đấy."

Nói xong, nắm tay nhỏ của Úy Vân Nhạc, hai tỷ muội cùng đi vào phòng của Công chúa Minh Ca.

Trong viện, đám người Trương ma ma nhìn chằm chằm một màn này, chậm chạp chưa tỉnh hồn lại.

"Nương." Vừa vào nhà, Úy Tuệ giòn giã quát lên.

Trong phòng, Tiêu Minh Ca để sách trong tay xuống, quay đầu mong đợi nhìn cửa, mấy ngày không thấy bóng dáng nha đầu này, nàng thực sự chó chút nhớ nhung.

Bức rèm châu ngoài cửa vang lên, đi vào là hai tỷ đệ như một đôi ngọc, đột nhiên Tiêu Minh Ca cảm thấy hốc mắt nóng lên.

Úy Tuệ thấy, cười nói: "Nương, mẹ xem con dẫn ai đến này? Nhạc Nhi, mau thỉnh an nương."

Con ngươi đen như quả nho của Úy Vân Nhạc chỉ sững sờ nhìn chằm chằm Tiêu Minh Ca, không rõ mẫu thân trong miệng tỷ tỷ là ý gì.

Trên thực tế, từ khi hắn có trí nhớ đến nay, đều vẫn cùng cái từ này duy trì một khoảng cách nhất định.

Nhưng, thấy Tiêu Minh Ca cũng đang bình tĩnh nhìn mình, hình như trong mắt có nước mắt, Úy Vân Nhạc hơi sợ sệt, không tự giác rụt vào lòng Úy Tuệ.

Trái tim Tiêu Minh Ca hung hăng nảy lên, quay mặt đi.

Trong lòng Úy Tuệ cũng đắng chát, có mẫu tử nào gặp nhau như vậy chứ?

Nàng chủ động nắm tay Úy Vân Nhạc đi tới trước mặt Tiêu Minh Ca: "Nương, chỗ mẹ còn bánh ngọt hạt sen không? Nhạc Nhi thích ăn mà con không có."

Đột nhiên Tiêu Minh Ca ngẩng đầu, nhìn Úy Vân Nhạc vội nói: "Có, có, Trương ma ma, mau lấy bánh ngọt hạt sen."

"Ai." Trương ma ma vẫn chờ ngoài cửa không dám vào quấy rầy mẫu tử ba người, nghe nói vội vàng đi chuẩn bị.

Chỉ chốc lát sau, mang đến hơn mười loại bánh ngọt.

Úy Tuệ thấy mà khóe miệng giật giật, cố tình ghen tị nói: "Trương ma ma, bà thiên vị, đệ đệ vừa tới thì bà lấy ra những món ngon này. Thường ngày ta tới đây cũng không có thấy mấy món này."

Trương ma ma cười gượng: "Là lão nô sơ sót, Nhị tiểu thư đừng trách."

"Dĩ nhiên trách, hắc hắc, hiện tại ta so bì, về sau ta tới đây, bà cũng phải chuẩn bị thức ăn ngon cho ta." Úy Tuệ cười, nhặt khối bánh ngọt hạt sen đút Úy Vân Nhạc: "Nương cố tình chuẩn bị cho đệ này, ăn chút đi."

Tiêu Minh Ca cũng mở to đôi mắt long lanh, mong đợi nhìn Nhạc Nhi.

Nhạc Nhi khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn, chỉ khẽ cắn một chút lại trốn trong lòng Úy Nhạc, sợ hãi nhìn Tiêu Minh Ca.

Nàng nhìn mắt hắn khiến hắn cảm thấy sợ hãi.

Nhưng cho dù là khẽ cắn một ngụm nhỏ, Tiêu Minh Ca cũng cảm thấy được an ủi: "Nhạc Nhi, lại nếm thử một chút nữa?"

Nàng tự tay nhặt khối bánh ngọt hoa phù dung đưa tới bên môi hắn, nào biết Úy Vân Nhạc đột nhiên quay lưng lại, nhào vào lòng Úy Tuệ, hai tay ôm chặt nàng, thân thể uốn éo, hình như muốn đi.

Tiêu Minh Ca ngẩn ra, nước mắt trực trào.

Úy Tuệ bất đắc dĩ, cũng không nổi giận: "Nương, có thể Nhạc Nhi muốn đi ra ngoài chơi, mẹ đi không?"

"Mẹ?" Tiêu Minh Ca sửng sốt.

Úy Tuệ vừa ôm đệ đệ, vừa duỗi tay đến bắt lấy tay áo của mẫu thân, năn nỉ nói: "Nương, mẹ đi chơi với con và đệ đệ đi, có được không?"

"..." Tiêu Minh Ca chần chờ, nàng chưa từng làm chuyện như vậy.

Nhưng không để cho nàng chần chờ, Úy Tuệ ra sức kéo nàng đứng dậy, một tay ôm đệ đệ, một tay kéo nàng ra ngoài: "Nương, mẹ xem mặt trời bên ngoài thật tốt, cả ngày ở trong phòng buồn bực, người sẽ nổi mốc."

"Lại nói bậy, làm sao người có thể nổi mốc chứ?" Tiêu Minh Ca giận liếc nhìn nàng, nhưng cũng bởi vì ánh mặt trời tươi đẹp bên ngoài, nháy mắt tâm tình trở nên cởi mở.

Úy Tuệ nhìn chằm chằm sắc mặt tái nhợt của nàng, nói: "Người ở trong phòng buồn bực dài lâu, sẽ hậm hực không vui, tâm tình nặng nề, mặc dù thân thể không mốc nhưng trong lòng sớm muộn gì cũng nổi mốc. Cho nên, cần phải thường xuyên ra ngoài phơi nắng để duy trì thể xác vào tinh thần khỏe mạnh."

"Chỉ có con nói thế." Tiêu Minh Ca không thể không thừa nhận lời này của nữ nhi quả thật rất có đạo lý.

Mẫu tử ba người cùng đến hậu viên, nơi này hoa cỏ sum xuê, cảnh sắc hợp lòng người.

Úy Tuệ sai người đến chỗ Thượng Quan Tễ Nguyệt mang tới vài cái xẻng hoa nhỏ, xong cùng với mẫu thân và đệ đệ mỗi người một cái.

"Muốn làm cái gì?" Tiêu Minh Ca cực kỳ nghi ngờ.

Úy Tuệ cười sung sướng: "Lao động, chẳng những có thể cường thân kiện thể, còn có thể làm cho thể xác và tinh thần của chúng ta vui vẻ."

"Lao động?" Tiêu Minh Ca mờ mịt quay đầu nhìn Trương ma ma ở sau lưng.

Trương ma ma chỉ cười vui vẻ.

"Nương, mẹ nhìn cỏ dại trong vườn hoa này, sợ là mấy hôm không dọn dẹp rồi, chúng ta dọn dẹp một chút nhé." Úy Tuệ nói xong, dẫn theo Úy Vân Nhạc đi vào một mảnh vườn hoa, sau đó dạy hắn dùng cái xẻng dọn dẹp cỏ dại bên trong.

Úy Vân Nhạc đi theo phía sau nàng, học theo, quả là không tệ.

Tiêu Minh Ca sững sờ do dự ở tại chỗ: "Tuệ Nhi, trong phủ chúng ta có hoa tượng (người làm vườn)."

Lại nói, một tiểu thư, một thiếu gia làm chuyện của hạ nhân sẽ bị người khinh thường.

"Nương, mẹ mau tới đây đi." Úy Tuệ thấy nàng đứng im, dứt khoát đi tới kéo nàng.

"Nương, có một số việc cần phải tự mình bắt tay vào làm mới có thể lĩnh hội được niềm vui trong đó. Mẹ tin con, chờ chúng ta dọn sạch sẽ cỏ dại ở đây, toàn thân đổ mồ hôi, khi đó mẹ mới biết cái gì gọi là vui vẻ."

Nói xong, nài ép lôi kéo Tiêu Minh Ca vào trong vườn hoa, hơn nữa tính toán phạm vi cho nàng: "Nương, vùng này thuộc về mẹ. Con và Nhạc Nhi phụ trách bên kia, chúng ta tranh tài, xem ai có thể hoàn thành trước, được không? Chú ý, không thể lừa bịp, phải có chất có lượng, hơn nữa, không thể tổn hại rễ hoa nha."

Nói xong, cười hì hì lôi kéo Nhạc nhi đi tới một chỗ khác, nhìn ánh mắt rối rắm của Tiêu Minh Ca, Úy Tuệ cười gian xảo: "Nương, Nhạc Nhi nhỏ như vậy mà cũng làm giỏi, nương, mẹ không thể thua đệ ấy nha, mẹ phải làm gương cho hắn. Còn nữa, không được để người khác giúp đỡ."

Lời này là nàng nói với Trương ma ma đang vội vàng đi tới.

Nghe vậy, Trương ma ma sững sốt, quả nhiên, bà muốn tới giúp Công chúa, dù sao từ nhỏ đến lớn Công chúa đâu có chạm qua những việc nặng này chứ.

Bà chần chờ nhìn Tiêu Minh Ca.

Bởi vì câu nói làm gương cho Nhạc Nhi của nữ nhi mà trong lòng Tiêu Minh Ca lập tức quyết định, phân phó Trương ma ma: "Bà không cần phải giúp ta."

"Công chúa, nếu không lão nô làm mẫu trước cho người nhé." Nhìn động tác cầm xẻng của Công chúa không đúng, bà đối với công việc kế tiếp không có tin tưởng.

Tiêu Minh Ca nhìn Úy Tuệ.

Úy Tuệ cười: "Cái này có thể. Chỉ là, Trương ma ma, không cho ăn gian nha."

Trương ma ma cười: "Lão nô biết rồi."

Bà vội vàng đi qua, nhận lấy cái xẻng hoa trong tay Tiêu Minh Ca, khom lưng làm mẫu xúc cỏ cho nàng nhìn.

Tiêu Minh Ca nhìn một lát, cảm thấy đã biết, lấy cái xẻng lại tự mình làm, hơn nữa có chút đắc ý: "Rất đơn giản."

Bên kia, Úy Tuệ nghe nói, chỉ cười: "Nương, không nên đắc ý quá sớm, kiên trì nổi mới là thành công."

Quả nhiên, không bao lâu, Tiêu Minh Ca đã cảm thấy thắt lưng vô cùng mỏi, tay cầm xẻng cũng có chút không ổn.

Mà Úy Tuệ bên kia lại vô cùng bận bịu, nàng vừa hát ‘ta là con ong nhỏ cần cù’, làm cho Tiêu Minh Ca cũng ngại bảo ngừng, chỉ đành phải lau hồ hôi, làm tiếp.

Làm một chập, mẫu tử ba người gần như làm một canh giờ (hai tiếng), dọn không còn một cây cỏ dại trong vườn hoa nữa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương