Đệ Nhất Ma Mãnh Vương Phi
-
Chương 13: Lần đầu thân mật
Tối ngày hôm ấy, nàng cùng Lam Triệt tiễn Kính Dương vương cùng vương phi, nhìn họ rời đi,
nàng còn thấy có chút mất mát, thế mà Lam Triệt hắn mặt vẫn không biến
sắc làm nàng không rõ rốt cuộc là vui hay buồn…
Bóng dáng hai người họ dần khuất dưới bầu trời đêm tĩnh mịch, gió không ngừng thổi, nhưng là Lam Triệt hắn một chút cũng không động đậy, vẫn đứng im trước cổng, thị vệ cùng a hoàn cũng không dám tiến lên .
Chợt nghe thấy tiếng sấm nổ, nàng đành thở dài một tiếng, quay sang nhìn hắn, hạ giọng nói :
“ Triệt, trời sắp đổ mưa rồi… gió đêm không tốt, cũng khuya rồi, chúng ta mau vào thôi…ta biết ngươi từ nhỏ đã không xa phụ mẫu, cho dù có ra trận cũng chỉ xa vài tháng,nhưng ngươi đã lớn rồi, phải tập làm quen đi thôi…họ nói sẽ quay về thăm chúng ta mà. Có lẽ năm năm một lần.”
Hắn không nói gì, chỉ cụp mi mắt rồi phất tay áo đi vào trong. Lăng Bích Nguyệt lắc đầu thở dài, nàng sao có thể không hiểu hắn chứ?
Thiên hạ nói hắn mạnh mẽ, uy phong nhưng thực chất chỉ là một tiểu tử chưa trưởng thành mà thôi . Không sao, nàng cũng có thể ở bên hắn chăm sóc hắn theo nghĩa vụ của một thê tử nên có.
Sáng hôm sau, chiếu chỉ ban xuống, đương kim hoàng thượng phong Đông Phương Lam Triệt làm Kính Dương Vương , cũng như sắc phong cho nàng làm Kính Dương vương phi .
Nói sao thì cũng là chuyện vui nên Lam Triệt đồng ý cho cả vương phủ mở tiệc ăn mừng, mọi người đều ăn uống rất vui vẻ, cả vương phủ không ngớt tiếng vui đùa, chỉ có hắn là lặng lẽ ra hoa viên ngồi ngắm trăng, uống rượu một mình .
Lăng Bích Nguyệt thấy vậy cũng rời bữa tiệc, ra hoa viên theo hắn , nhìn hắn ủ rũ như vậy nàng có chút không quen , muốn chọc hắn một chút, nhưng lại không biết nói sao , đành im lặng ngồi xuống kế bên hắn,một lúc lâu mới lên tiếng :
“ Đây là lần đầu tiên ta thấy ngươi tĩnh lặng như vậy, ngày thường… ngươi rất ồn ào”
“…”
“ Cũng là lần đầu tiên ta và ngươi ngắm trăng… ngươi xem, trăng đêm nay rất đẹp…”
“…”
“ Ta biết ngươi buồn vì phải xa họ, nhưng ta thì sao? Vì gả cho ngươi, ta không được thấy cha nương của ta mỗi ngày nữa, cũng không thể thường xuyên ở bên họ… như vậy có khác gì ngươi đâu?”
Đột nhiên hắn ném ly rượu trong tay đi, quay sang ôm chặt lấy nàng , khuôn mặt hắn vùi vào mái tóc mềm mại của nàng , nàng giật mình muốn đẩy hắn ra theo phản xạ thì lại nghe hắn nói bên tai :
“ Nguyệt, đừng rời xa ta, bây giờ ngoài ngươi ra, ta chẳng còn ai là người thân nữa rồi… “
“ Sao lại không có người thân? Hoàng thượng…”
“ Họ chẳng qua chỉ là những người họ hàng của ta mà thôi, không thể ở bên ta, chăm sóc, yêu thương ta được… Nguyệt nhi, ta rất sợ khi phải sống cô đơn một mình, ta không muốn…” Cả người hắn run lên rất kịch liệt , tay một chút cũng không thả lỏng nàng.
“ Ngốc, ta làm sao xa ngươi được? Trừ phi ngươi hưu ta, ta dù thế nào vẫn sẽ ở lại bên ngươi…”
Nàng cảm thấy rất mâu thuẫn, nàng và hắn vốn dĩ chẳng có thiện cảm, bình thường gặp là gây sự, nàng rất ghét hắn… ghét vô cùng. Nhưng sao hôm nay thấy hắn như vậy, nàng cảm thấy rất rất đau lòng, chỉ muốn ôm hắn thật chặt với hi vọng có thể chia sẻ được một chút nỗi buồn của hắn.
Có lẽ chỉ là nhất thời kích động… nhất thời kích động mà thôi! Nàng làm sao có thể yêu cái con người “đáng ghét” này chứ…
“ Nguyệt nhi…” Hắn đột nhiên gọi nàng, mặt ngẩng lên, cách mặt nàng rất gần làm nàng có chút hồ nghi cùng đề phòng.
“ Sao…a… ngươi… um…”
Hắn đột nhiên cúi xuống, hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng, hết sức nhẹ nhàng, ôn nhu, mang theo chút ý vị của sự sủng nịch.
Nàng ban đầu cũng là có kháng cự, chỉ là lúc sau lại ngoan ngoãn tiếp nhận hắn. Haizz… nam nhân này có sức hút thật đáng sợ a.
Những chuyện sau đó thì nàng cũng không nhớ. Chỉ biết, khi nàng tỉnh dậy, thấy hắn đã nằm bên cạnh rồi. Mà quan trọng là, y phục “ dày cộp” của nàng đã được thay bằng một y phục mỏng khác, hắn thì quần áo mỏng manh, cơ hồ thấp thoáng thấy cả bộ ngực rắn chắc, tay … tay còn đang ôm nàng !!!???
Mặt nàng đỏ lên, vội ngồi bật dậy, hét lớn :
“ ĐÔNG PHƯƠNG LAM TRIỆT !! NGƯƠI ĐÃ LÀM GÌ TA???”
“ Nguyệt nhi… nàng làm cái trò gì vậy? Bây giờ chỉ mới canh ba thôi mà… ngoan, nằm xuống đi!Đừng náo loạn!…”Hắn mắt nhắm mắt mở, cau mày nhìn nàng , lại cảm thấy chưa đủ thuyết phục liền nói tiếp “ Yên tâm đi, ta chưa làm gì nàng cả, y phục nàng là do a hoàn thay, chúng ta là phu thê, nằm với nhau thế này thì có gì lớn lao? Hôm qua cũng là nàng buồn ngủ nên thiếp đi lúc nào không biết, ta phải bế nàng về đây, lại lười đi, nên mang về đây luôn”
“ Ngươi…. Ta…”
“ Im lặng chút, nàng còn lằng nhằng, ta liền đem nàng ăn sạch đấy…” Hắn cong môi cười quỷ dị.
“ Đáng ghét, tên đăng đồ tử, hỗn đản…. “
“ Nàng thật không nghe lời chút nào”
Hắn giơ tay, kéo nàng nằm xuống bên cạnh ôm thật chặt, cho dù là vùng vẫy thế nào cũng không thể thoát ra, cuối cùng vẫn là chịu thua nằm ngủ tiếp trong lòng hắn.
Bóng dáng hai người họ dần khuất dưới bầu trời đêm tĩnh mịch, gió không ngừng thổi, nhưng là Lam Triệt hắn một chút cũng không động đậy, vẫn đứng im trước cổng, thị vệ cùng a hoàn cũng không dám tiến lên .
Chợt nghe thấy tiếng sấm nổ, nàng đành thở dài một tiếng, quay sang nhìn hắn, hạ giọng nói :
“ Triệt, trời sắp đổ mưa rồi… gió đêm không tốt, cũng khuya rồi, chúng ta mau vào thôi…ta biết ngươi từ nhỏ đã không xa phụ mẫu, cho dù có ra trận cũng chỉ xa vài tháng,nhưng ngươi đã lớn rồi, phải tập làm quen đi thôi…họ nói sẽ quay về thăm chúng ta mà. Có lẽ năm năm một lần.”
Hắn không nói gì, chỉ cụp mi mắt rồi phất tay áo đi vào trong. Lăng Bích Nguyệt lắc đầu thở dài, nàng sao có thể không hiểu hắn chứ?
Thiên hạ nói hắn mạnh mẽ, uy phong nhưng thực chất chỉ là một tiểu tử chưa trưởng thành mà thôi . Không sao, nàng cũng có thể ở bên hắn chăm sóc hắn theo nghĩa vụ của một thê tử nên có.
Sáng hôm sau, chiếu chỉ ban xuống, đương kim hoàng thượng phong Đông Phương Lam Triệt làm Kính Dương Vương , cũng như sắc phong cho nàng làm Kính Dương vương phi .
Nói sao thì cũng là chuyện vui nên Lam Triệt đồng ý cho cả vương phủ mở tiệc ăn mừng, mọi người đều ăn uống rất vui vẻ, cả vương phủ không ngớt tiếng vui đùa, chỉ có hắn là lặng lẽ ra hoa viên ngồi ngắm trăng, uống rượu một mình .
Lăng Bích Nguyệt thấy vậy cũng rời bữa tiệc, ra hoa viên theo hắn , nhìn hắn ủ rũ như vậy nàng có chút không quen , muốn chọc hắn một chút, nhưng lại không biết nói sao , đành im lặng ngồi xuống kế bên hắn,một lúc lâu mới lên tiếng :
“ Đây là lần đầu tiên ta thấy ngươi tĩnh lặng như vậy, ngày thường… ngươi rất ồn ào”
“…”
“ Cũng là lần đầu tiên ta và ngươi ngắm trăng… ngươi xem, trăng đêm nay rất đẹp…”
“…”
“ Ta biết ngươi buồn vì phải xa họ, nhưng ta thì sao? Vì gả cho ngươi, ta không được thấy cha nương của ta mỗi ngày nữa, cũng không thể thường xuyên ở bên họ… như vậy có khác gì ngươi đâu?”
Đột nhiên hắn ném ly rượu trong tay đi, quay sang ôm chặt lấy nàng , khuôn mặt hắn vùi vào mái tóc mềm mại của nàng , nàng giật mình muốn đẩy hắn ra theo phản xạ thì lại nghe hắn nói bên tai :
“ Nguyệt, đừng rời xa ta, bây giờ ngoài ngươi ra, ta chẳng còn ai là người thân nữa rồi… “
“ Sao lại không có người thân? Hoàng thượng…”
“ Họ chẳng qua chỉ là những người họ hàng của ta mà thôi, không thể ở bên ta, chăm sóc, yêu thương ta được… Nguyệt nhi, ta rất sợ khi phải sống cô đơn một mình, ta không muốn…” Cả người hắn run lên rất kịch liệt , tay một chút cũng không thả lỏng nàng.
“ Ngốc, ta làm sao xa ngươi được? Trừ phi ngươi hưu ta, ta dù thế nào vẫn sẽ ở lại bên ngươi…”
Nàng cảm thấy rất mâu thuẫn, nàng và hắn vốn dĩ chẳng có thiện cảm, bình thường gặp là gây sự, nàng rất ghét hắn… ghét vô cùng. Nhưng sao hôm nay thấy hắn như vậy, nàng cảm thấy rất rất đau lòng, chỉ muốn ôm hắn thật chặt với hi vọng có thể chia sẻ được một chút nỗi buồn của hắn.
Có lẽ chỉ là nhất thời kích động… nhất thời kích động mà thôi! Nàng làm sao có thể yêu cái con người “đáng ghét” này chứ…
“ Nguyệt nhi…” Hắn đột nhiên gọi nàng, mặt ngẩng lên, cách mặt nàng rất gần làm nàng có chút hồ nghi cùng đề phòng.
“ Sao…a… ngươi… um…”
Hắn đột nhiên cúi xuống, hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng, hết sức nhẹ nhàng, ôn nhu, mang theo chút ý vị của sự sủng nịch.
Nàng ban đầu cũng là có kháng cự, chỉ là lúc sau lại ngoan ngoãn tiếp nhận hắn. Haizz… nam nhân này có sức hút thật đáng sợ a.
Những chuyện sau đó thì nàng cũng không nhớ. Chỉ biết, khi nàng tỉnh dậy, thấy hắn đã nằm bên cạnh rồi. Mà quan trọng là, y phục “ dày cộp” của nàng đã được thay bằng một y phục mỏng khác, hắn thì quần áo mỏng manh, cơ hồ thấp thoáng thấy cả bộ ngực rắn chắc, tay … tay còn đang ôm nàng !!!???
Mặt nàng đỏ lên, vội ngồi bật dậy, hét lớn :
“ ĐÔNG PHƯƠNG LAM TRIỆT !! NGƯƠI ĐÃ LÀM GÌ TA???”
“ Nguyệt nhi… nàng làm cái trò gì vậy? Bây giờ chỉ mới canh ba thôi mà… ngoan, nằm xuống đi!Đừng náo loạn!…”Hắn mắt nhắm mắt mở, cau mày nhìn nàng , lại cảm thấy chưa đủ thuyết phục liền nói tiếp “ Yên tâm đi, ta chưa làm gì nàng cả, y phục nàng là do a hoàn thay, chúng ta là phu thê, nằm với nhau thế này thì có gì lớn lao? Hôm qua cũng là nàng buồn ngủ nên thiếp đi lúc nào không biết, ta phải bế nàng về đây, lại lười đi, nên mang về đây luôn”
“ Ngươi…. Ta…”
“ Im lặng chút, nàng còn lằng nhằng, ta liền đem nàng ăn sạch đấy…” Hắn cong môi cười quỷ dị.
“ Đáng ghét, tên đăng đồ tử, hỗn đản…. “
“ Nàng thật không nghe lời chút nào”
Hắn giơ tay, kéo nàng nằm xuống bên cạnh ôm thật chặt, cho dù là vùng vẫy thế nào cũng không thể thoát ra, cuối cùng vẫn là chịu thua nằm ngủ tiếp trong lòng hắn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook