Đệ Nhất Lười Phi Khuynh Thành
-
Chương 41: Tần Lưu Tịch 3
“Bạch Sơ Cẩn này, lại động vào cơ quan rồi.” Liễu Tịch Nhược không kiên nhẫn than một câu, vẻ mặt miễn cưỡng vẫn giữ được bình tĩnh “Hoa Khê, ngươi báo Đại sư huynh nhanh mang sư muội đi trước, ở đây ta với Thủ Ky cản ở phía sau.”
“Ta không đi” Liễu Tịch Nhược vừa dứt lời, Mộ Tự Khiêm vừa đi vào đã quả quyết cự tuyệt quyết định của nàng. “Ta đi, ngươi làm sao bây giờ? Không được, ta muốn ở đây giúp ngươi, Mục Thịnh cũng không phải là nhân vật dễ đối phó.”
“Huynh lấy thân phận gì xuất hiện trước mặt Mục Thịnh, biết hắn ta cũng khó đối phó, còn xuất hiện nhiều người như vậy ở trước mặt hắn.” Vẻ mặt Liễu Tịch Nhược không thay đổi nhưng trong giọng nói đã có chút không kiên nhẫn.
“Nhược nhi, chỉ là ta không yên tâm.”
“Yên tâm đi” nàng nhẹ nhàng nói “Hắn không làm gì được muội đâu, huynh cứ thoải mái đưa sư muội đi thôi, nếu không nàng ta lại gây thêm phiền phức nữa.”
Mộ Tự Khiêm bất đắc dĩ thở dài một cái, nhìn nàng lo lắng mới đem Bạch Sơ Cẩn và Hoa Khê rời đi.
Sau khi bọn họ rời đi, xung quanh tiếng chuông ngày càng dồn dập mà nàng vẫn là bộ dạng thản nhiên như không nghe thấy. Một lát sau mới nhìn con hổ trán trắng đang nằm trong lồng nói: “Thế nào, còn không muốn đi ah.”
Con hổ trong lồng nghe thấy lời của nàng… từ từ mở mắt ra, sau đó nó có chút tức giận xoay đầu nhìn sang bên kia, giống như đang tố cáo nàng tuyệt tình.
Liễu Tịch Nhược xấu hổ. Tiểu Bạch lại còn bắt đầu dỗi với nàng nữa.
“Ngươi đã không muốn đi, vậy coi như xong, mấy ngày trước ở khe suối Hàn trong núi ta vừa tìm được một loại hổ Hoa Nam, lại nói, con hổ này thật là đẹp, không chỉ có thân hình nhỏ nhắn mà còn có hoa văn màu vàng đỏ, sống lưng tương đối đậm, toàn thân có những vệt lằn đen, màu sắc đậm nét mà nó còn khá thân thiết với ta. Ngươi không đi, ta đi tìm nó xem nó có nguyện ý theo ta hay không.” Nói xong cũng làm bộ quay người đi.
Nhưng nàng còn chưa xoay người xong, liền nghe thấy một tiếng động thật lớn, con hổ trán trắng kia phá lồng sắt lao ra, thậm chí còn không cho nàng kịp phản ứng liền cõng nàng trên lưng, sau đó nhanh chóng chạy ra ngoài.
Nó làm một loạt các động tác cực nhanh, ngay cả Thủ Ky đang đứng cạnh Liễu Tịch Nhược một lúc sau mới phản ứng lại được, liền vội vàng phi thân đuổi theo.
Liễu Tịch Nhược cưỡi trên lưng ngựa mang bộ dáng bình tĩnh, giống như đã sớm biết được con hổ này sẽ có hành động như vậy, nàng từ từ nằm trên lưng nó nhắm hai mắt lại.
Con hổ kia thấy Liễu Tịch Nhược đã nằm trên lưng nó chắc là đã ngủ rồi, liền chậm rãi dừng lại, tiện thể chờ Thủ Ky đuổi theo.
Lúc này, Liễu Tịch Nhược đang nhắm hai mắt nằm trên lưng chợt đưa tay vỗ nhè nhẹ dầu con hổ nói: “Tiểu Bạch, có phải hay không ngươi gần đây nhàn rỗi quá rồi, đi cắn người còn làm cho miệng đầy máu, cũng may còn biết lau đi, nhưng liếm một chút là được sao? Ta dạy ngươi bao nhiêu lần rồi, thời điểm cắn người không nên để máu bắn lên trên miệng được, đây mới là cảnh giới cao nhất của chúa muôn loài.”
Tiểu Bạch gầm lên mấy tiếng bày tỏ kháng nghị, làm thế nào mà cắn người lại không có máu, chỗ khác thì nói được, nhưng miệng này, hàm răng này làm sao có thể chứ.
Khi Mục Thịnh mang theo mọi người hấp tấp chạy thẳng tới, trông thấy một cảnh tượng kinh ngạc.
Một bạch y nam tử tuấn mỹ đang nhắm mắt nằm thoải mái trên lưng hổ, mà dưới người hắn con hổ kia vẫn duy trì một dáng vẻ thỏa mãn, nó còn cố gắng để người nằm trên lưng cảm thấy thoải mái hơn, hơn nữa đứng bên cạnh nó là một nam tử mặc áo đen lạnh lùng đang nhìn nam tử nằm im trên lưng con hổ này.
Từ lúc Mục Thịch dẫn người chạy tới bậy giờ, bọn họ hai người một hổ vẫn giữ nguyên tư thế như vậy, thái độ bình tĩnh tự nhiên, hoàn toàn không đem hắn để trong mắt.
Mục Thịnh hơi giận, lửa giận trong lòng nhanh chóng bùng lên không một tiếng động, hắn nhìn nam tử đang nhắm mắt trên lưng hổ cao giọng nói: “Xin hỏi các hạ là ai, đêm khuya đến phủ bản vương đánh cắp sủng vật của ta không biết là muốn như thế nào?”
Nghe thấy tiếng Mục Thịnh, nam tử trên lưng hổ mở mắt từ từ ngồi thẳng dậy. Trường sam màu trắng, bóng dáng đơn bạc, khóe mắt mông lung, dưới ánh trăng toát lên vẻ đẹp khó có thể hình dung, cho dù Mục Thịnh là người lãnh khốc vô tình nhưng trông thấy vẻ đẹp của hắn cũng giật mình kinh hãi.
Người này là?
Mục Thịnh kinh ngạc, bởi vì lúc này rõ ràng hắn nhận ra nam tử trên lưng hổ chính là nam tử kỳ quái hắn gặp ở trên lầu tửu lâu ngày đó. Lúc ấy, hắn cũng không để ý nhiều lắm nhưng khuôn mặt kia quả thật xinh đẹp hiếm thấy, thậm chí so với nữ tử còn đẹp hơn, cùng vẻ thảnh nhiên lạnh lùng tnar ra trên người hắn, thanh thoát như không dính bụi trần làm cho hắn không thể không để ý.
Nhưng mà Mục Thịnh không ngờ, hắn còn có thể xuất hiện trong vương phủ của mình, hơn nữa còn dễ dàng phá vỡ mê trận bát quái mà hắn đã đặc biệt mời cao nhân bố trí mà trốn thoát.
Ánh mắt Mục Thịnh híp lại trực giác nói cho hắn biết, nam tử này vô cùng khó đối phó.
Nhưng mà nam tử kia sau khi mở mắt cũng không thèm nhìn hắn lấy một cái mà vỗ nhẹ lưng con hổ sau đó miễn cưỡng nói: “Tiểu Bạch, làm sao bây giờ? Hắn nói ngươi là sủng vật của hắn đấy.”
Con hổ nghe được câu này liền lập tức há mồm ra, nhe răng nổi giận nhìn đám người Mục Thịnh gầm lên một tiếng, tựa hồ đang phản bác lại lời nói của Mục Thịnh.
Đoàn người của Mục Thịnh vì đuổi theo bọn Liễu Tịch Nhược mà đều cưỡi ngựa tới, bị Tiểu Bạch gầm lên như vậy thì đều sợ hãi hí dài một tiếng, hất ngã người ngồi trên lưng ngựa xuống, cuống quýt phi thân chạy thẳng vào trong rừng cây.
Mục Thịnh bị ném xuống đất, không cam lòng đứng lên, đỏ bừng mắt nhìn nam tử áo trắng trên lưng ngựa.
Hắn biết con hổ trán trắng này rất cường hãn, không phải loại dễ dàng để cho bọn hắn khống chế, hơn nữa bên cạnh nó còn có nam tử áo đen lạnh lùng quan sát bọn họ.
Những điều này nói cho hắn biết không thể hành động thiếu suy nghĩ. Nhìn thấy Mục Thịnh do dự, khóe miệng Liễu Tịch Nhược hơi nhếch lên.
Đột nhiên vẻ mặt hắn híp lại, ánh mắt lỡ đãng nhìn về phía sau, sau đó từ từ cầm lên một lọn tóc dùng ngón tay quấn đều, động tác này vốn để cho hắn thấy được những nét quyến rũ nhất trên khuôn mặt xinh đẹp này.
“Mục Thịnh, ta đến lấy ngựa của ta mà còn phải báo với ngươi sao? Ta nhớ là khi ngươi mang nó đi cũng không xin phép ta một tiếng.” Một lát sau, nam tử kia mới miễn cưỡng nói.
Mục Thịnh hơi kinh ngạc. Ngựa ư? Hắn nhìn con hổ trán trắng kia nói: “Hả? Xin hỏi các hạ tôn tính đại danh, bản vương chỉ là bắt một con hổ không có người chăm coi từ trong rừng về, làm sao lại nói là ngựa được?”
“Hả?” Nam tử cười khẽ “Vương gia thật đúng là biết nói đùa, mấy ngày nay Vương gia đều âm thầm điều tra ta, làm sao lại không biết ta là ai đây?”
Mục Thịnh kinh hãi. Lại nhìn thấy nam tử kia nhẹ nhàng cúi xuống bên tai con hổ, dùng thanh âm đủ để cho hắn nghe thấy nói: “Tiểu Bạch, hắn nói là ngươi không có người chăm coi, làm thế nào đây?”
Tiểu Bạch nghe thấy thế hai châm lập tức bước về phía trước, nhe răng hung tợn nhìn Mục Thịnh giống như muốn lập tức xông lên cắn chết hắn vậy.
Mục Thịnh bị phản ứng của Tiểu Bạch dọa cho sợ hãi cả người đổ mồ hôi lạnh, hắn theo bản năng lùi về phía sau một tay đã để sẵn trên chuôi kiếm.
Nam tử trên lưng hổ cười khẽ, một lần nữa vỗ nhẹ người con hổ lại nói tiếp: “Tiểu Bạch, bình tĩnh, ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, máu thịt tươi sống có rất nhiều vi khuẩn, không thể tùy tiện cắn ngươi biết không?” Nghe những lời này, Tiểu Bạch mới hơi ảo não cúi đầu, hơn nữa trước khi cúi còn ai oán quay lại nhìn người trên lưng một cái, cái nhìn này như muốn tố cáo ai kia cái gì cũng có vi khuẩn, như vậy ta ăn cái gì đây.
Khuân mặt Mục Thịnh đen lại, nói cái gì đây, vi khuẩn đó là con gì vậy?
“Mục Thịnh, ngươi lúc nào định rút kiếm Minh Thịnh Bích Nguyệt kia ra.” Nam tử kia lại nói.
Mục Thịnh càng kinh hãi, người này rốt cuộc là ai? Tại sao ngay cả kiếm Minh Thịnh Bích Nguyệt hắn cũng biết.
Thấy Mục Thịnh không nói lời nào, nam tử trên lưng hổ mở miệng lần nữa nói “Đúng rồi, ta quên không nói tên tuối rồi. Vậy…..” Hắn liếc về phía sau một cái nói tiếp “Chỉ là, Thương Nguyệt giáo điều tra chúng ta lâu như vậy. Chẳng lẽ còn không biết tên của ta sao? Mục Thịnh, không, phải là Thương Nguyệt giáo chủ mới đúng.”
Ánh mắt nam tử híp lại, hắn rõ ràng cảm thấy phía sau lưng truyền đến một chút động tĩnh nhỏ.
Mục Thịnh trợn to hai mắt, không thể không tin ngước nhìn nam tử trông như gầy yếu này. Hắn chính là môn chủ Thiên cơ môn, con hổ này lại là ngựa của Thiên cơ môn chủ, hơn nữa, nam tử kia có thể dễ dàng vạch trần thân phận của hắn.
Hắn quá kinh ngạc, nam tử trước mắt này cũng thật đáng sợ. Hắn nuốt nước miếng một cách khó khăn, lúc ngẩng đầu đã không thấy bóng dáng hai người kia đâu nữa.
“Ta không đi” Liễu Tịch Nhược vừa dứt lời, Mộ Tự Khiêm vừa đi vào đã quả quyết cự tuyệt quyết định của nàng. “Ta đi, ngươi làm sao bây giờ? Không được, ta muốn ở đây giúp ngươi, Mục Thịnh cũng không phải là nhân vật dễ đối phó.”
“Huynh lấy thân phận gì xuất hiện trước mặt Mục Thịnh, biết hắn ta cũng khó đối phó, còn xuất hiện nhiều người như vậy ở trước mặt hắn.” Vẻ mặt Liễu Tịch Nhược không thay đổi nhưng trong giọng nói đã có chút không kiên nhẫn.
“Nhược nhi, chỉ là ta không yên tâm.”
“Yên tâm đi” nàng nhẹ nhàng nói “Hắn không làm gì được muội đâu, huynh cứ thoải mái đưa sư muội đi thôi, nếu không nàng ta lại gây thêm phiền phức nữa.”
Mộ Tự Khiêm bất đắc dĩ thở dài một cái, nhìn nàng lo lắng mới đem Bạch Sơ Cẩn và Hoa Khê rời đi.
Sau khi bọn họ rời đi, xung quanh tiếng chuông ngày càng dồn dập mà nàng vẫn là bộ dạng thản nhiên như không nghe thấy. Một lát sau mới nhìn con hổ trán trắng đang nằm trong lồng nói: “Thế nào, còn không muốn đi ah.”
Con hổ trong lồng nghe thấy lời của nàng… từ từ mở mắt ra, sau đó nó có chút tức giận xoay đầu nhìn sang bên kia, giống như đang tố cáo nàng tuyệt tình.
Liễu Tịch Nhược xấu hổ. Tiểu Bạch lại còn bắt đầu dỗi với nàng nữa.
“Ngươi đã không muốn đi, vậy coi như xong, mấy ngày trước ở khe suối Hàn trong núi ta vừa tìm được một loại hổ Hoa Nam, lại nói, con hổ này thật là đẹp, không chỉ có thân hình nhỏ nhắn mà còn có hoa văn màu vàng đỏ, sống lưng tương đối đậm, toàn thân có những vệt lằn đen, màu sắc đậm nét mà nó còn khá thân thiết với ta. Ngươi không đi, ta đi tìm nó xem nó có nguyện ý theo ta hay không.” Nói xong cũng làm bộ quay người đi.
Nhưng nàng còn chưa xoay người xong, liền nghe thấy một tiếng động thật lớn, con hổ trán trắng kia phá lồng sắt lao ra, thậm chí còn không cho nàng kịp phản ứng liền cõng nàng trên lưng, sau đó nhanh chóng chạy ra ngoài.
Nó làm một loạt các động tác cực nhanh, ngay cả Thủ Ky đang đứng cạnh Liễu Tịch Nhược một lúc sau mới phản ứng lại được, liền vội vàng phi thân đuổi theo.
Liễu Tịch Nhược cưỡi trên lưng ngựa mang bộ dáng bình tĩnh, giống như đã sớm biết được con hổ này sẽ có hành động như vậy, nàng từ từ nằm trên lưng nó nhắm hai mắt lại.
Con hổ kia thấy Liễu Tịch Nhược đã nằm trên lưng nó chắc là đã ngủ rồi, liền chậm rãi dừng lại, tiện thể chờ Thủ Ky đuổi theo.
Lúc này, Liễu Tịch Nhược đang nhắm hai mắt nằm trên lưng chợt đưa tay vỗ nhè nhẹ dầu con hổ nói: “Tiểu Bạch, có phải hay không ngươi gần đây nhàn rỗi quá rồi, đi cắn người còn làm cho miệng đầy máu, cũng may còn biết lau đi, nhưng liếm một chút là được sao? Ta dạy ngươi bao nhiêu lần rồi, thời điểm cắn người không nên để máu bắn lên trên miệng được, đây mới là cảnh giới cao nhất của chúa muôn loài.”
Tiểu Bạch gầm lên mấy tiếng bày tỏ kháng nghị, làm thế nào mà cắn người lại không có máu, chỗ khác thì nói được, nhưng miệng này, hàm răng này làm sao có thể chứ.
Khi Mục Thịnh mang theo mọi người hấp tấp chạy thẳng tới, trông thấy một cảnh tượng kinh ngạc.
Một bạch y nam tử tuấn mỹ đang nhắm mắt nằm thoải mái trên lưng hổ, mà dưới người hắn con hổ kia vẫn duy trì một dáng vẻ thỏa mãn, nó còn cố gắng để người nằm trên lưng cảm thấy thoải mái hơn, hơn nữa đứng bên cạnh nó là một nam tử mặc áo đen lạnh lùng đang nhìn nam tử nằm im trên lưng con hổ này.
Từ lúc Mục Thịch dẫn người chạy tới bậy giờ, bọn họ hai người một hổ vẫn giữ nguyên tư thế như vậy, thái độ bình tĩnh tự nhiên, hoàn toàn không đem hắn để trong mắt.
Mục Thịnh hơi giận, lửa giận trong lòng nhanh chóng bùng lên không một tiếng động, hắn nhìn nam tử đang nhắm mắt trên lưng hổ cao giọng nói: “Xin hỏi các hạ là ai, đêm khuya đến phủ bản vương đánh cắp sủng vật của ta không biết là muốn như thế nào?”
Nghe thấy tiếng Mục Thịnh, nam tử trên lưng hổ mở mắt từ từ ngồi thẳng dậy. Trường sam màu trắng, bóng dáng đơn bạc, khóe mắt mông lung, dưới ánh trăng toát lên vẻ đẹp khó có thể hình dung, cho dù Mục Thịnh là người lãnh khốc vô tình nhưng trông thấy vẻ đẹp của hắn cũng giật mình kinh hãi.
Người này là?
Mục Thịnh kinh ngạc, bởi vì lúc này rõ ràng hắn nhận ra nam tử trên lưng hổ chính là nam tử kỳ quái hắn gặp ở trên lầu tửu lâu ngày đó. Lúc ấy, hắn cũng không để ý nhiều lắm nhưng khuôn mặt kia quả thật xinh đẹp hiếm thấy, thậm chí so với nữ tử còn đẹp hơn, cùng vẻ thảnh nhiên lạnh lùng tnar ra trên người hắn, thanh thoát như không dính bụi trần làm cho hắn không thể không để ý.
Nhưng mà Mục Thịnh không ngờ, hắn còn có thể xuất hiện trong vương phủ của mình, hơn nữa còn dễ dàng phá vỡ mê trận bát quái mà hắn đã đặc biệt mời cao nhân bố trí mà trốn thoát.
Ánh mắt Mục Thịnh híp lại trực giác nói cho hắn biết, nam tử này vô cùng khó đối phó.
Nhưng mà nam tử kia sau khi mở mắt cũng không thèm nhìn hắn lấy một cái mà vỗ nhẹ lưng con hổ sau đó miễn cưỡng nói: “Tiểu Bạch, làm sao bây giờ? Hắn nói ngươi là sủng vật của hắn đấy.”
Con hổ nghe được câu này liền lập tức há mồm ra, nhe răng nổi giận nhìn đám người Mục Thịnh gầm lên một tiếng, tựa hồ đang phản bác lại lời nói của Mục Thịnh.
Đoàn người của Mục Thịnh vì đuổi theo bọn Liễu Tịch Nhược mà đều cưỡi ngựa tới, bị Tiểu Bạch gầm lên như vậy thì đều sợ hãi hí dài một tiếng, hất ngã người ngồi trên lưng ngựa xuống, cuống quýt phi thân chạy thẳng vào trong rừng cây.
Mục Thịnh bị ném xuống đất, không cam lòng đứng lên, đỏ bừng mắt nhìn nam tử áo trắng trên lưng ngựa.
Hắn biết con hổ trán trắng này rất cường hãn, không phải loại dễ dàng để cho bọn hắn khống chế, hơn nữa bên cạnh nó còn có nam tử áo đen lạnh lùng quan sát bọn họ.
Những điều này nói cho hắn biết không thể hành động thiếu suy nghĩ. Nhìn thấy Mục Thịnh do dự, khóe miệng Liễu Tịch Nhược hơi nhếch lên.
Đột nhiên vẻ mặt hắn híp lại, ánh mắt lỡ đãng nhìn về phía sau, sau đó từ từ cầm lên một lọn tóc dùng ngón tay quấn đều, động tác này vốn để cho hắn thấy được những nét quyến rũ nhất trên khuôn mặt xinh đẹp này.
“Mục Thịnh, ta đến lấy ngựa của ta mà còn phải báo với ngươi sao? Ta nhớ là khi ngươi mang nó đi cũng không xin phép ta một tiếng.” Một lát sau, nam tử kia mới miễn cưỡng nói.
Mục Thịnh hơi kinh ngạc. Ngựa ư? Hắn nhìn con hổ trán trắng kia nói: “Hả? Xin hỏi các hạ tôn tính đại danh, bản vương chỉ là bắt một con hổ không có người chăm coi từ trong rừng về, làm sao lại nói là ngựa được?”
“Hả?” Nam tử cười khẽ “Vương gia thật đúng là biết nói đùa, mấy ngày nay Vương gia đều âm thầm điều tra ta, làm sao lại không biết ta là ai đây?”
Mục Thịnh kinh hãi. Lại nhìn thấy nam tử kia nhẹ nhàng cúi xuống bên tai con hổ, dùng thanh âm đủ để cho hắn nghe thấy nói: “Tiểu Bạch, hắn nói là ngươi không có người chăm coi, làm thế nào đây?”
Tiểu Bạch nghe thấy thế hai châm lập tức bước về phía trước, nhe răng hung tợn nhìn Mục Thịnh giống như muốn lập tức xông lên cắn chết hắn vậy.
Mục Thịnh bị phản ứng của Tiểu Bạch dọa cho sợ hãi cả người đổ mồ hôi lạnh, hắn theo bản năng lùi về phía sau một tay đã để sẵn trên chuôi kiếm.
Nam tử trên lưng hổ cười khẽ, một lần nữa vỗ nhẹ người con hổ lại nói tiếp: “Tiểu Bạch, bình tĩnh, ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, máu thịt tươi sống có rất nhiều vi khuẩn, không thể tùy tiện cắn ngươi biết không?” Nghe những lời này, Tiểu Bạch mới hơi ảo não cúi đầu, hơn nữa trước khi cúi còn ai oán quay lại nhìn người trên lưng một cái, cái nhìn này như muốn tố cáo ai kia cái gì cũng có vi khuẩn, như vậy ta ăn cái gì đây.
Khuân mặt Mục Thịnh đen lại, nói cái gì đây, vi khuẩn đó là con gì vậy?
“Mục Thịnh, ngươi lúc nào định rút kiếm Minh Thịnh Bích Nguyệt kia ra.” Nam tử kia lại nói.
Mục Thịnh càng kinh hãi, người này rốt cuộc là ai? Tại sao ngay cả kiếm Minh Thịnh Bích Nguyệt hắn cũng biết.
Thấy Mục Thịnh không nói lời nào, nam tử trên lưng hổ mở miệng lần nữa nói “Đúng rồi, ta quên không nói tên tuối rồi. Vậy…..” Hắn liếc về phía sau một cái nói tiếp “Chỉ là, Thương Nguyệt giáo điều tra chúng ta lâu như vậy. Chẳng lẽ còn không biết tên của ta sao? Mục Thịnh, không, phải là Thương Nguyệt giáo chủ mới đúng.”
Ánh mắt nam tử híp lại, hắn rõ ràng cảm thấy phía sau lưng truyền đến một chút động tĩnh nhỏ.
Mục Thịnh trợn to hai mắt, không thể không tin ngước nhìn nam tử trông như gầy yếu này. Hắn chính là môn chủ Thiên cơ môn, con hổ này lại là ngựa của Thiên cơ môn chủ, hơn nữa, nam tử kia có thể dễ dàng vạch trần thân phận của hắn.
Hắn quá kinh ngạc, nam tử trước mắt này cũng thật đáng sợ. Hắn nuốt nước miếng một cách khó khăn, lúc ngẩng đầu đã không thấy bóng dáng hai người kia đâu nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook