Đệ Nhất Lười Phi Khuynh Thành
-
Chương 36: Ban hôn 1
Ngày thứ hai, toàn bộ phủ Liễu Chấn Toàn đều được thả ra, ngoại trừ Liễu Tịch Nhiễm chân tay bị đeo xiềng xích đứng trước mặt mọi người, bắt đầu kiếp sống lưu đày.
Trước khi chuẩn bị đi, Liễu Tịch Nhiễm quay đầu lại nhìn Liễu Chấn Toàn khóc to kêu lên: “Cha, Nhiễm nhi cầu xin người cứu Nhiễm nhi, Nhiễm nhi không muốn bị lưu đày, Nhiễm nhi thật sự không có hành thích hoàng thượng, thật sự không phải do con làm mà.”
Liễu Chấn Toàn bất đắc dĩ thở dài quay đầu đi. Còn Liễu Tịch Nhược khóe miệng khẽ nhếch lên, từ từ đi tới bên cạnh Liễu Tịch Nhiễm ghé vào bên tai nàng nói nhỏ: “Liễu Tịch Nhiễm, có nhớ ta đã cảnh cáo ngươi, không nên trêu chọc ta, là ngươi không nghe lời ta nói, ngươi có ngày hôm nay không thể trách ta được.”
Liễu Tịch Nhiễm sợ hãi, trừng to hai mắt nhìn Liễu Tịch Nhược, nàng thật không ngờ người hại nàng đến tình cảnh này lại là do nàng ta.
Một lần nữa nàng cảm thấy nữ nhân này thật đáng sợ. Lúc này rõ ràng là mùa xuân ấm áp, mà nàng lại cảm thấy từng cơn rét lạnh.
“Nhiễm nhi” Nhị phu nhân lệ rơi đầy mặt kêu lên “Con yên tâm, mẹ nhất định sẽ cứu con.”
Liễu Tịch Nhược nghe thấy Nhị phu nhân khóc không thành tiếng, có chút không vui cau mày rời đi đầu tiên, không để ý đến phản ứng của những người còn lại.
Nàng mệt chết đi được, phải trở về phủ nghỉ ngơi thật tốt mới được.
Liễu Tịch Nhiễm thấy nàng đã đi mới liền vội vàng kéo Nhị phu nhân ghé vào tai nói: “Mẹ, chính là tiểu tiện nhân Liễu Tịch Nhược kia hại con thành như vậy, người nhất định phải báo thù cho con.”
Nhị phu nhân kinh ngạc, hôm qua bà không đi dự yến hội, chỉ ở trong phủ đang ăn cơm thì có người đột nhiên tới trước mặt mọi người nói là Liễu Tịch Nhiễm ám sát Hoàng thượng, Liễu Chấn Toàn ý đồ mưu phản, không nói thêm gì liền đem họ giải vào đại lao.
Bà dĩ nhiên biết Liễu Tịch Nhiễm không có gan này, nhưng bà không ngờ tất cả là do tiểu tiện nhân Liễu Tịch Nhược kia đã giở trò quỷ, nàng ta là ai? Tại sao lại có ban lĩnh như vậy chứ.
“Liễu Tịch Nhược, ngươi dám hại nữ nhi ta, ta sẽ cho ngươi không được chết tử tế.” Nghĩ tới đây, Nhị phu nhân nghiến răng nắm chặt quyền hung tợn nói.
Bên kia, Hoa Khê rốt cuộc đuổi kịp Liễu Tịch Nhược không vui hỏi: “Tiểu thư, người làm gì thế, sao không trực tiếp giết chết Liễu Tịch Nhiễm đi, tại sao còn tha cho nàng ta?”
“…………”
“Tiểu thư, người nói cho ta biết đi.” Thấy Liễu Tịch Nhược không có phản ứng nàng liền bắt đầu nũng nịu.
Một lát sau, Liễu Tịch Nhược mới bắt đắc dĩ thở dài một hơi nói: “Ngươi nói là trực tiếp giết chết hay để cho nàng ta sống không bằng chết cái nào đau khổ hơn?”
Hoa Khê cau mày kinh ngạc, một lúc sau mới phục hồi tinh thần. Tiểu thư, người cũng quá…… thâm độc rồi.
“Hoa Khê, sau này ngươi đừng hỏi ta những vấn đề ngu ngốc như vậy nữa, ngươi phải đổi cho Thủ Ky về đây đi.” Liễu Tịch Nhược miễn cưỡng nói ra một câu khiến Hoa Khê sửng sốt.
Cái gì? Để mình đổi cho Thủ Ky tới đây, cả ngày phải xử lý cả trong và ngoài cung bao nhiêu chuyện như vậy, không phải là cho mình mệt chết à!
“Không cần đâu tiểu thư, muội sai rồi, người đừng đem muội với Thủ Ky đổi tới đây nhé.”
Dưới ánh mặt trời buổi sáng sớm, một người trông rất khổ sở đáng thương đang vội vàng vừa chạy vừa nhỏ giọng kêu lên.
Bên trong Liễu phủ, Liễu Tịch Nhược chọn được một tư thế thoải mái trên xích đu, Hoa Khê bên cạnh mang lên một đĩa trái cây tươi ngon, thỉnh thoảng đem một miếng thả vào miệng Liễu Tịch Nhược, sau đó cho một miếng vào miệng của mình, chậm rãi nhai nhai hỏi “Tiểu thư, khi nào người mới đón Tiểu Bạch về.”
Nàng nói là đón về, không phải là cứu về.
“Nó thích sống ở đó thì cứ để cho nó ngu ngốc ở đấy đi, còn đón nó về làm gì, chính nó cũng không phải là không tự về được.” Liễu Tịch Nhược nhắm mắt lại, có chút mệt mỏi nói.
“Tiểu thư, người không thể nói như thế được, mặc dù Tiểu Bạch có thể tự trở về nhưng người cũng không phải không biết tính khí của nó, rất giống người……” Nàng dừng một chút, thật nhẹ nhàng nói tiếp “… còn nữa, tại sao nó lại muốn đi cùng với bọn họ chứ, còn không phải là vì người đã không quan tâm tới nó lâu như vậy sao, cho nên nó mới cố ý chọc giận người để người đi tìm nó mà.”
“………….”
“Hơn nữa, cho tới tận bây giờ Tiểu Bạch chỉ thừa nhận người, đối với người khác đều khó gần.”
“………..”
“Người xem, bữa tiệc hôm đó rõ ràng nó đã giải vây giúp người, nhưng vẫn trở về trong lồng nhất là ánh mắt khi đó, thật sự thiếu chút nữa muội đã phì cười, không nghĩ rằng Tiểu Bạch cũng có mặt đáng yêu như thế. Nhưng không ngờ người lại tuyệt tình đem đóng cửa lồng lại.”
“………”
“Muội thật sự là phục người rồi, thật ra thì chỉ cần người quan tâm đến nó một lần thôi nó sẽ lập tức trở về mà.”
“…………”
Hoa Khê lảm nhảm một lúc xong mà Liễu Tịch Nhược vẫn ngậm miệng không nói.
“Tiểu thư, người muốn gì nữa? Muội hiểu mấy tháng nay người đều ở Liễu phủ nên không có thời gian đi thăm Tiểu Bạch, nhưng Tiểu Bạch…. Cũng rất đáng thương mà. Hơn nữa……” Nghe tới đây Liễu Tịch Nhược trừng mắt làm Hoa Khê vội vàng câm nín, chỉ thầm nói trong lòng: hơn nữa, người này đâu có bận rộn gì đâu, không đi thăm Tiểu Bạch đươc cơ bản là do người lười thôi.
Liễu Tịch Nhược thở dài đầy mệt mỏi, hồi lâu sau mới chậm rãi mở miệng: “Hoa Khê, bảo Đại sư huynh đi tìm hiểu xem họ nhốn Tiểu Bạch ở đâu?
“Tiểu thư, cuối cùng người cũng quyết định đón Tiểu Bạch về rồi, muội biết ngay mà người sẽ không bỏ mặc Tiểu Bạch đâu.” Hoa Khê mừng rỡ kêu lên.
Liễu Tịch Nhược cau mày, vừa định nói với nàng mấy câu nhưng không thấy bóng dáng nàng đâu liền lắc đầu thở dài. Nha đầu này vội vàng gì chứ.
Ban đêm trong Ngự thư phòng, Mục Thiên ngồi nhìn tờ thánh chỉ trống trơn trước mặt bất đắc dĩ thở dài một cái, hắn cầm bút lên mới vừa viết mấy chữ, đáng tiếc trong lòng đang tức giận phẩy tay áo một cái, cây bút trong tay đã bay ra ngoài mà tấm thánh chỉ cùng tất cả tấu chương trên bàn văng xuống đất.
Mục Thiên cố gắng áp chế cơn tức giận, nhắm mắt lại tựa vào thành ghế bằng vàng sáng chói thở hổn hển.
Hắn vốn cho rằng lần này có thể đem mối họa ngầm Liễu Chấn Toàn này loại trừ hoàn toàn, thật không ngờ Tứ đại Ảnh vệ lại đột nhiên tham gia vào chuyện này. Mặc dù hắn không muốn để Liễu Chấn Toàn thả ra như vậy nhưng mà Tứ đại Cấm vệ ra lệnh hắn, hắn không thể không làm theo.
Chỉ là Tứ đại Ảnh vệ luôn âm thầm quan sát hắn nhưng chưa bao giờ tham gia vào triều chính, tại sao lần này lại nhúng tay vào chuyện của Liễu Chấn Toàn? Chẳng lẽ Liễu Chấn Toàn và Tứ đại Ảnh vệ có liên quan với nhau? Hoặc là bọn họ biết còn có nội tình gì khác trong chuyện của Liêu Chấn Toàn chăng?
Mục Thiên không biết. Hắn chỉ biết rõ Liễu Chấn Toàn là quan thanh liêm, hoàn toàn trung thành, mưu đồ tạo phản có thể rất nhỏ nhưng những điều này không đủ để nói rõ cái gì.
Mặc dù bọn họ mấy năm trước từng thề, cũng đã đồng ý cả đời không thay đổi thế nhưng nữ nhân đó dù sao đã chết, không có người đó tâm tư Liễu Chấn Toàn còn giống như trước sao? Cho nên hắn không thể không đề phòng Liễu Chấn Toàn.
Đúng lúc này, Thành phi mặc một thân áo tím quý phái bưng một bát canh còn đang bốc hơi nghi ngút đi vào.
Trước khi chuẩn bị đi, Liễu Tịch Nhiễm quay đầu lại nhìn Liễu Chấn Toàn khóc to kêu lên: “Cha, Nhiễm nhi cầu xin người cứu Nhiễm nhi, Nhiễm nhi không muốn bị lưu đày, Nhiễm nhi thật sự không có hành thích hoàng thượng, thật sự không phải do con làm mà.”
Liễu Chấn Toàn bất đắc dĩ thở dài quay đầu đi. Còn Liễu Tịch Nhược khóe miệng khẽ nhếch lên, từ từ đi tới bên cạnh Liễu Tịch Nhiễm ghé vào bên tai nàng nói nhỏ: “Liễu Tịch Nhiễm, có nhớ ta đã cảnh cáo ngươi, không nên trêu chọc ta, là ngươi không nghe lời ta nói, ngươi có ngày hôm nay không thể trách ta được.”
Liễu Tịch Nhiễm sợ hãi, trừng to hai mắt nhìn Liễu Tịch Nhược, nàng thật không ngờ người hại nàng đến tình cảnh này lại là do nàng ta.
Một lần nữa nàng cảm thấy nữ nhân này thật đáng sợ. Lúc này rõ ràng là mùa xuân ấm áp, mà nàng lại cảm thấy từng cơn rét lạnh.
“Nhiễm nhi” Nhị phu nhân lệ rơi đầy mặt kêu lên “Con yên tâm, mẹ nhất định sẽ cứu con.”
Liễu Tịch Nhược nghe thấy Nhị phu nhân khóc không thành tiếng, có chút không vui cau mày rời đi đầu tiên, không để ý đến phản ứng của những người còn lại.
Nàng mệt chết đi được, phải trở về phủ nghỉ ngơi thật tốt mới được.
Liễu Tịch Nhiễm thấy nàng đã đi mới liền vội vàng kéo Nhị phu nhân ghé vào tai nói: “Mẹ, chính là tiểu tiện nhân Liễu Tịch Nhược kia hại con thành như vậy, người nhất định phải báo thù cho con.”
Nhị phu nhân kinh ngạc, hôm qua bà không đi dự yến hội, chỉ ở trong phủ đang ăn cơm thì có người đột nhiên tới trước mặt mọi người nói là Liễu Tịch Nhiễm ám sát Hoàng thượng, Liễu Chấn Toàn ý đồ mưu phản, không nói thêm gì liền đem họ giải vào đại lao.
Bà dĩ nhiên biết Liễu Tịch Nhiễm không có gan này, nhưng bà không ngờ tất cả là do tiểu tiện nhân Liễu Tịch Nhược kia đã giở trò quỷ, nàng ta là ai? Tại sao lại có ban lĩnh như vậy chứ.
“Liễu Tịch Nhược, ngươi dám hại nữ nhi ta, ta sẽ cho ngươi không được chết tử tế.” Nghĩ tới đây, Nhị phu nhân nghiến răng nắm chặt quyền hung tợn nói.
Bên kia, Hoa Khê rốt cuộc đuổi kịp Liễu Tịch Nhược không vui hỏi: “Tiểu thư, người làm gì thế, sao không trực tiếp giết chết Liễu Tịch Nhiễm đi, tại sao còn tha cho nàng ta?”
“…………”
“Tiểu thư, người nói cho ta biết đi.” Thấy Liễu Tịch Nhược không có phản ứng nàng liền bắt đầu nũng nịu.
Một lát sau, Liễu Tịch Nhược mới bắt đắc dĩ thở dài một hơi nói: “Ngươi nói là trực tiếp giết chết hay để cho nàng ta sống không bằng chết cái nào đau khổ hơn?”
Hoa Khê cau mày kinh ngạc, một lúc sau mới phục hồi tinh thần. Tiểu thư, người cũng quá…… thâm độc rồi.
“Hoa Khê, sau này ngươi đừng hỏi ta những vấn đề ngu ngốc như vậy nữa, ngươi phải đổi cho Thủ Ky về đây đi.” Liễu Tịch Nhược miễn cưỡng nói ra một câu khiến Hoa Khê sửng sốt.
Cái gì? Để mình đổi cho Thủ Ky tới đây, cả ngày phải xử lý cả trong và ngoài cung bao nhiêu chuyện như vậy, không phải là cho mình mệt chết à!
“Không cần đâu tiểu thư, muội sai rồi, người đừng đem muội với Thủ Ky đổi tới đây nhé.”
Dưới ánh mặt trời buổi sáng sớm, một người trông rất khổ sở đáng thương đang vội vàng vừa chạy vừa nhỏ giọng kêu lên.
Bên trong Liễu phủ, Liễu Tịch Nhược chọn được một tư thế thoải mái trên xích đu, Hoa Khê bên cạnh mang lên một đĩa trái cây tươi ngon, thỉnh thoảng đem một miếng thả vào miệng Liễu Tịch Nhược, sau đó cho một miếng vào miệng của mình, chậm rãi nhai nhai hỏi “Tiểu thư, khi nào người mới đón Tiểu Bạch về.”
Nàng nói là đón về, không phải là cứu về.
“Nó thích sống ở đó thì cứ để cho nó ngu ngốc ở đấy đi, còn đón nó về làm gì, chính nó cũng không phải là không tự về được.” Liễu Tịch Nhược nhắm mắt lại, có chút mệt mỏi nói.
“Tiểu thư, người không thể nói như thế được, mặc dù Tiểu Bạch có thể tự trở về nhưng người cũng không phải không biết tính khí của nó, rất giống người……” Nàng dừng một chút, thật nhẹ nhàng nói tiếp “… còn nữa, tại sao nó lại muốn đi cùng với bọn họ chứ, còn không phải là vì người đã không quan tâm tới nó lâu như vậy sao, cho nên nó mới cố ý chọc giận người để người đi tìm nó mà.”
“………….”
“Hơn nữa, cho tới tận bây giờ Tiểu Bạch chỉ thừa nhận người, đối với người khác đều khó gần.”
“………..”
“Người xem, bữa tiệc hôm đó rõ ràng nó đã giải vây giúp người, nhưng vẫn trở về trong lồng nhất là ánh mắt khi đó, thật sự thiếu chút nữa muội đã phì cười, không nghĩ rằng Tiểu Bạch cũng có mặt đáng yêu như thế. Nhưng không ngờ người lại tuyệt tình đem đóng cửa lồng lại.”
“………”
“Muội thật sự là phục người rồi, thật ra thì chỉ cần người quan tâm đến nó một lần thôi nó sẽ lập tức trở về mà.”
“…………”
Hoa Khê lảm nhảm một lúc xong mà Liễu Tịch Nhược vẫn ngậm miệng không nói.
“Tiểu thư, người muốn gì nữa? Muội hiểu mấy tháng nay người đều ở Liễu phủ nên không có thời gian đi thăm Tiểu Bạch, nhưng Tiểu Bạch…. Cũng rất đáng thương mà. Hơn nữa……” Nghe tới đây Liễu Tịch Nhược trừng mắt làm Hoa Khê vội vàng câm nín, chỉ thầm nói trong lòng: hơn nữa, người này đâu có bận rộn gì đâu, không đi thăm Tiểu Bạch đươc cơ bản là do người lười thôi.
Liễu Tịch Nhược thở dài đầy mệt mỏi, hồi lâu sau mới chậm rãi mở miệng: “Hoa Khê, bảo Đại sư huynh đi tìm hiểu xem họ nhốn Tiểu Bạch ở đâu?
“Tiểu thư, cuối cùng người cũng quyết định đón Tiểu Bạch về rồi, muội biết ngay mà người sẽ không bỏ mặc Tiểu Bạch đâu.” Hoa Khê mừng rỡ kêu lên.
Liễu Tịch Nhược cau mày, vừa định nói với nàng mấy câu nhưng không thấy bóng dáng nàng đâu liền lắc đầu thở dài. Nha đầu này vội vàng gì chứ.
Ban đêm trong Ngự thư phòng, Mục Thiên ngồi nhìn tờ thánh chỉ trống trơn trước mặt bất đắc dĩ thở dài một cái, hắn cầm bút lên mới vừa viết mấy chữ, đáng tiếc trong lòng đang tức giận phẩy tay áo một cái, cây bút trong tay đã bay ra ngoài mà tấm thánh chỉ cùng tất cả tấu chương trên bàn văng xuống đất.
Mục Thiên cố gắng áp chế cơn tức giận, nhắm mắt lại tựa vào thành ghế bằng vàng sáng chói thở hổn hển.
Hắn vốn cho rằng lần này có thể đem mối họa ngầm Liễu Chấn Toàn này loại trừ hoàn toàn, thật không ngờ Tứ đại Ảnh vệ lại đột nhiên tham gia vào chuyện này. Mặc dù hắn không muốn để Liễu Chấn Toàn thả ra như vậy nhưng mà Tứ đại Cấm vệ ra lệnh hắn, hắn không thể không làm theo.
Chỉ là Tứ đại Ảnh vệ luôn âm thầm quan sát hắn nhưng chưa bao giờ tham gia vào triều chính, tại sao lần này lại nhúng tay vào chuyện của Liễu Chấn Toàn? Chẳng lẽ Liễu Chấn Toàn và Tứ đại Ảnh vệ có liên quan với nhau? Hoặc là bọn họ biết còn có nội tình gì khác trong chuyện của Liêu Chấn Toàn chăng?
Mục Thiên không biết. Hắn chỉ biết rõ Liễu Chấn Toàn là quan thanh liêm, hoàn toàn trung thành, mưu đồ tạo phản có thể rất nhỏ nhưng những điều này không đủ để nói rõ cái gì.
Mặc dù bọn họ mấy năm trước từng thề, cũng đã đồng ý cả đời không thay đổi thế nhưng nữ nhân đó dù sao đã chết, không có người đó tâm tư Liễu Chấn Toàn còn giống như trước sao? Cho nên hắn không thể không đề phòng Liễu Chấn Toàn.
Đúng lúc này, Thành phi mặc một thân áo tím quý phái bưng một bát canh còn đang bốc hơi nghi ngút đi vào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook