Đệ Nhất Lang Vương
-
Chương 302: Chim sợ cành cong
Lời nói vừa dứt, không khí lập tức như bị đè nén.
Bá đạo!
Bá đạo quá đi!
Nhưng một giây sau, một âm thanh lại truyền đến.
“Được lắm! Cậu đúng là kẻ điên không sợ chết”, bác sĩ Trần run rẩy chỉ tay về phía Vu Kiệt, sau đó lấy điện thoại ra hét lớn.
“Người đâu mau lại đây, có kẻ điên vào đây!”
“Tất cả lên hết cho tôi”.
Đặt điện thoại xuống, hắn ta cười lạnh nói với Vu Kiệt: “Thằng nhóc! Cậu toi đời rồi! Hôm nay tôi sẽ khiến cậu đi vào đây và phải nằm ra ngoài”.
“Anh Kiệt!”, Trịnh Long chạy đến nói với Vu Kiệt.
“Người của Mật Điệp Tư đã đợi ở bên dưới, có cần gọi họ lên giải quyết không ạ?”
“Không cần đâu! Tôi muốn nhìn xem, rốt cuộc bệnh viện này nó hủ bại đến mức nào, còn có những loại quái quỷ nào nữa?”, ánh mắt Vu Kiệt nhìn về phía cuối hành lang, ánh mắt kiên định.
“Hừ! Thằng nhóc! Họa đến đầu rồi mà vẫn dám ngông cuồng”, bác sĩ Trần ở bên cạnh nói với giọng khinh bỉ, khuôn mặt hiện rõ của kẻ tiểu nhân.
Trịnh Long trừng mắt nhìn bác sĩ Trần, đang định đứng lên dạy dỗ thì phía cầu thang truyền đến bước chân chạy vào.
“Trịnh Long! Bảo vệ Cẩm Tú và Dương Kiếm, cho họ vào phòng bệnh đi, xử lý xong đám người này tôi sẽ vào”, Vu Kiệt quay đầu nói với Trịnh Long.
“Vâng!”, Trịnh Long đáp lại.
“Ha ha! Các người toi đời rồi! Tôi sẽ ném hết các người ra ngoài”.
Lời nói vừa dứt thì hành lang phía trước đã đứng chật cứng những bảo vệ với thân hình cường tráng, trong tay còn cầm gậy sắt.
Bác sĩ Trần thấy người đến, lúc đầu còn co ro ở một góc, giờ đây lập tức chạy lại phía sau đội trưởng bảo vệ rồi chỉ tay về phía Vu Kiệt, quát lớn: “Chính là hắn, ném hắn ra ngoài đi”.
Đội trưởng bảo vệ nhìn Vu Kiệt một cái mà tỏ vẻ khinh thường. Thầm nghĩ ‘Chẳng phải chỉ có một tên hay sao, hại mình huy động bao nhiêu anh em như vậy?’
Đội trưởng bảo vệ không hề coi Vu Kiệt ra gì mà tiện tay vẫy hai người ở trước mặt.
“Chính là tên này này, các người ném hắn ra ngoài đi”, đội trưởng bảo vệ với vẻ mặt khinh bỉ, sau đó không để ý gì mà vẫy tay bảo các anh em quay về. Theo như hắn ta thấy thì chỉ cần hai người là đủ.
Trong lúc mọi người xoay người rời đi thì một giây sau, hai tên vừa lên trước đã bị đánh bay ra ngoài, không ngừng kêu gào giãy dụa.
Đội trưởng bảo vệ kinh hãi, quay đầu lại thì chỉ thấy Vu Kiệt vẫn đứng im tại chỗ, không nhúc nhích nửa bước.
Thằng ranh này không đơn giản?
Đội trưởng bảo vệ nheo mắt lại, chau mày rồi vẫy tay, nói: “Bắt thằng ranh đó lại, lên hết cho tôi”.
“Đừng nương tay, cứ đánh mạnh vào”.
“Đây là bệnh viện, không xảy ra án mạng đâu”.
Bệnh viện…
Không xảy ra án mạng?
Ha ha…
Vu Kiệt mặt không biểu cảm, quét nhìn mọi người, ánh mắt lạnh lùng nói: “Đây chính là bệnh viện số một Hương Thành sao? Đúng là nực cười”.
Lời nói vừa dứt thì chỉ thấy Vu Kiệt thần sắc ngưng trọng. Anh đảo bước rồi ra tay! Anh đi tới đánh ngã phần đông bảo vệ trong ánh mắt khó bắt kịp tốc độ của mọi người.
Các bảo vệ bị đánh gục đều với các tư thế khác thường.
Có người bị treo trên khung cửa…
Có người thì đầu chui vào thùng rác…
Có người thì dựng ngược ở bên tường…
Cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.
Chấn động!
Kinh hãi!
Chưa đến mười mấy giây, đám bảo vệ đông nghịt đã bị hạ gục hết cả.
Bác sĩ Trần sợ chết khiếp, không còn sức đứng tại chỗ mà bò ra sau thùng rác, miệng lẩm bẩm cầu khẩn Vu Kiệt đừng nhìn thấy mình.
“Quái nhân… Quái vật…”, đội trưởng bảo vệ trước nay chưa từng nhìn thấy ‘quái nhân’ nào như này. Hắn ta trừng mắt nhìn Vu Kiệt, miệng không ngừng lẩm bẩm.
Đột nhiên, Vu Kiệt xử lý xong tên bảo vệ cuối cùng, ánh mắt sắc bén nhìn đội trưởng bảo vệ.
Nhìn thẳng vào ánh mắt sắc bén đó, đội trưởng bảo vệ lập tức toát hết mồ hôi lạnh.
Hai hàm răng như đập mạnh vào nhau, chân cũng không khỏi mềm nhũn ra.
“Phụp!”, đội trưởng bảo vệ giơ hai tay, run rẩy quỳ xuống.
“Đừng… Đừng đánh tôi…”, Vu Kiệt lạnh lùng nhìn hắn ta, nói: “Một bệnh viện mà bệnh nhân ngay trước mặt, bác sĩ lại không cứu”.
“Côn đồ còn ra tay làm hại đến người nhà bệnh nhân, các người không nhìn thấy và cũng không ngăn lại”.
“Tôi chẳng qua cũng chỉ là tự vệ thôi, vậy mà các người lại gọi bao nhiêu bảo vệ đến ra tay với tôi”.
“Vậy mà còn không biết ngại nói đây là bệnh viện à?”
“Còn dám nói là không xảy ra án mạng à?”
Đội trưởng bảo vệ đâu dám ngông cuồng, vội giải thích: “Không… Không liên quan gì đến tôi…”.
Dường như hắn ta nghĩ ra gì đó, đột nhiên ngẩng đầu lên, tay chỉ về phía bác sĩ Trần đang nấp sau thùng rác run lẩy bẩy.
“Đều tại hắn, là hắn nói có người đến gây rối nên tôi mới dẫn người đến… Không liên quan gì đến tôi. Tha cho tôi, tha cho tôi đi”.
Đội trưởng bảo vệ sợ đến mức sốt ruột, không ngừng dập đầu, hy vọng người con trai này sẽ tha cho mình.
Vu Kiệt lắc đầu, nói: “Bác sĩ mà thế, tầm hiểu biết hạn hẹp, tất cả cũng chỉ thế mà thôi”.
“Bệnh viện này, bỏ rồi…”.
Vu Kiệt nói với giọng nhẹ nhàng nhưng đội trưởng bảo vệ nghe lại giống như tử lệnh. Hắn ta đứng dậy rồi lại kéo bác sĩ Trần giống như nhấc con gà con đến quỳ trước mặt Vu Kiệt.
Bác sĩ Trần sợ đến mức toàn thân run rẩy, ôm chặt đầu như chim sợ cành cong.
Vu Kiệt lạnh lùng nhìn bác sĩ Trần, nói: “Gọi điện thoại cho viện trưởng bảo ông ta trong vòng năm phút phải đến đây cho tôi”.
Bác sĩ Trần không dám không nghe, run rẩy lấy điện thoại ra, nhấc máy gọi điện thoại cho viện trưởng.
“Viện… Viện trưởng… Xảy… Xảy ra chuyện rồi”.
Vu Kiệt thấy hắn ta lắp bắp nói không rõ nên anh giật điện thoại lại đặt ở bên tai.
“Viện trưởng phải không? Cho ông năm phút phải đến đây xin lỗi, đến đây mà xem cái bệnh viện khốn kiếp của ông”, sau khi cúp điện thoại, Vu Kiệt ném cho bác sĩ.
Lúc này Dương Cẩm Tú đột nhiên chạy ra, không để ý đến bảo vệ với các tư thế kỳ quái khác nhau, khóc lóc hét với Vu Kiệt: “Anh Vu Kiệt! Anh trai em… Anh ấy sắp không xong rồi”.
Vu Kiệt chau mày, nhanh chóng chạy vào phòng bệnh.
…
Viện trưởng tay vẫn cầm điện thoại ngồi trong văn phòng mà có chút khó hiểu. Truyện Đoản Văn
Bệnh viện xảy ra chuyện rồi sao?
Vậy đám bảo vệ ở đó làm cảnh à?
Chuyện nhỏ như này mà bảo vệ không ứng phó được sao?
Viện trưởng không nghĩ nhiều mà đặt điện thoại xuống, cầm tờ báo trong tay mình lên đọc.
Trong tờ báo có một mục tin in mấy chữ lớn: “Tin hot! Hàng trăm người quỳ tại sân bay, thành phố Hương Thành có nhân vật lớn nào đến?”
“Ha ha, kẻ nào không có mắt dám đến thành phố Hương Thành gây rối, không biết sự lợi hại của nhà họ Mạnh sao?”, sau đó viện trưởng nhấp ngụm trà, nghĩ: “Ừm… Trừ phi là vị đó ở thủ đô đến…”.
Không, không….
Vị đó ở thủ đô sao lại đến Hương Thành được? Không thể nào, không thể…
Viện trưởng lắc đầu phủ định suy nghĩ của mình.
“Ting, ting, ting”.
“Ai vậy?”, viện trưởng cầm tờ báo lên rồi lại đặt xuống, không ngừng run rẩy cầm điện thoại lên.
“Viện trưởng Trương phải không? Tôi khuyên ông trong năm phút phải đến phòng phẫu thuật xin lỗi một người trẻ tuổi đồng thời xử lý những chuyện có liên quan. Nếu không, tôi sẽ huy động tất cả lực lượng của Mật Điệp Tư khiến ông thân bại danh liệt, nửa đời còn lại sống trong tù đấy”.
“Tút!”, viện trưởng vẫn chưa nói gì thì đầu dây bên kia đã cúp luôn.
Mật Điệp Tư?
Mật Điệp Tư của thủ đô?
“What!”, lẽ nào chính là gia tộc hạng một đấy sao?
Rốt cuộc bệnh viện đã xảy ra chuyện gì?
Viện trưởng Trương không dám chậm trễ mà bật dậy, sau đó mở cửa chạy về phía phòng phẫu thuật.
Bá đạo!
Bá đạo quá đi!
Nhưng một giây sau, một âm thanh lại truyền đến.
“Được lắm! Cậu đúng là kẻ điên không sợ chết”, bác sĩ Trần run rẩy chỉ tay về phía Vu Kiệt, sau đó lấy điện thoại ra hét lớn.
“Người đâu mau lại đây, có kẻ điên vào đây!”
“Tất cả lên hết cho tôi”.
Đặt điện thoại xuống, hắn ta cười lạnh nói với Vu Kiệt: “Thằng nhóc! Cậu toi đời rồi! Hôm nay tôi sẽ khiến cậu đi vào đây và phải nằm ra ngoài”.
“Anh Kiệt!”, Trịnh Long chạy đến nói với Vu Kiệt.
“Người của Mật Điệp Tư đã đợi ở bên dưới, có cần gọi họ lên giải quyết không ạ?”
“Không cần đâu! Tôi muốn nhìn xem, rốt cuộc bệnh viện này nó hủ bại đến mức nào, còn có những loại quái quỷ nào nữa?”, ánh mắt Vu Kiệt nhìn về phía cuối hành lang, ánh mắt kiên định.
“Hừ! Thằng nhóc! Họa đến đầu rồi mà vẫn dám ngông cuồng”, bác sĩ Trần ở bên cạnh nói với giọng khinh bỉ, khuôn mặt hiện rõ của kẻ tiểu nhân.
Trịnh Long trừng mắt nhìn bác sĩ Trần, đang định đứng lên dạy dỗ thì phía cầu thang truyền đến bước chân chạy vào.
“Trịnh Long! Bảo vệ Cẩm Tú và Dương Kiếm, cho họ vào phòng bệnh đi, xử lý xong đám người này tôi sẽ vào”, Vu Kiệt quay đầu nói với Trịnh Long.
“Vâng!”, Trịnh Long đáp lại.
“Ha ha! Các người toi đời rồi! Tôi sẽ ném hết các người ra ngoài”.
Lời nói vừa dứt thì hành lang phía trước đã đứng chật cứng những bảo vệ với thân hình cường tráng, trong tay còn cầm gậy sắt.
Bác sĩ Trần thấy người đến, lúc đầu còn co ro ở một góc, giờ đây lập tức chạy lại phía sau đội trưởng bảo vệ rồi chỉ tay về phía Vu Kiệt, quát lớn: “Chính là hắn, ném hắn ra ngoài đi”.
Đội trưởng bảo vệ nhìn Vu Kiệt một cái mà tỏ vẻ khinh thường. Thầm nghĩ ‘Chẳng phải chỉ có một tên hay sao, hại mình huy động bao nhiêu anh em như vậy?’
Đội trưởng bảo vệ không hề coi Vu Kiệt ra gì mà tiện tay vẫy hai người ở trước mặt.
“Chính là tên này này, các người ném hắn ra ngoài đi”, đội trưởng bảo vệ với vẻ mặt khinh bỉ, sau đó không để ý gì mà vẫy tay bảo các anh em quay về. Theo như hắn ta thấy thì chỉ cần hai người là đủ.
Trong lúc mọi người xoay người rời đi thì một giây sau, hai tên vừa lên trước đã bị đánh bay ra ngoài, không ngừng kêu gào giãy dụa.
Đội trưởng bảo vệ kinh hãi, quay đầu lại thì chỉ thấy Vu Kiệt vẫn đứng im tại chỗ, không nhúc nhích nửa bước.
Thằng ranh này không đơn giản?
Đội trưởng bảo vệ nheo mắt lại, chau mày rồi vẫy tay, nói: “Bắt thằng ranh đó lại, lên hết cho tôi”.
“Đừng nương tay, cứ đánh mạnh vào”.
“Đây là bệnh viện, không xảy ra án mạng đâu”.
Bệnh viện…
Không xảy ra án mạng?
Ha ha…
Vu Kiệt mặt không biểu cảm, quét nhìn mọi người, ánh mắt lạnh lùng nói: “Đây chính là bệnh viện số một Hương Thành sao? Đúng là nực cười”.
Lời nói vừa dứt thì chỉ thấy Vu Kiệt thần sắc ngưng trọng. Anh đảo bước rồi ra tay! Anh đi tới đánh ngã phần đông bảo vệ trong ánh mắt khó bắt kịp tốc độ của mọi người.
Các bảo vệ bị đánh gục đều với các tư thế khác thường.
Có người bị treo trên khung cửa…
Có người thì đầu chui vào thùng rác…
Có người thì dựng ngược ở bên tường…
Cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.
Chấn động!
Kinh hãi!
Chưa đến mười mấy giây, đám bảo vệ đông nghịt đã bị hạ gục hết cả.
Bác sĩ Trần sợ chết khiếp, không còn sức đứng tại chỗ mà bò ra sau thùng rác, miệng lẩm bẩm cầu khẩn Vu Kiệt đừng nhìn thấy mình.
“Quái nhân… Quái vật…”, đội trưởng bảo vệ trước nay chưa từng nhìn thấy ‘quái nhân’ nào như này. Hắn ta trừng mắt nhìn Vu Kiệt, miệng không ngừng lẩm bẩm.
Đột nhiên, Vu Kiệt xử lý xong tên bảo vệ cuối cùng, ánh mắt sắc bén nhìn đội trưởng bảo vệ.
Nhìn thẳng vào ánh mắt sắc bén đó, đội trưởng bảo vệ lập tức toát hết mồ hôi lạnh.
Hai hàm răng như đập mạnh vào nhau, chân cũng không khỏi mềm nhũn ra.
“Phụp!”, đội trưởng bảo vệ giơ hai tay, run rẩy quỳ xuống.
“Đừng… Đừng đánh tôi…”, Vu Kiệt lạnh lùng nhìn hắn ta, nói: “Một bệnh viện mà bệnh nhân ngay trước mặt, bác sĩ lại không cứu”.
“Côn đồ còn ra tay làm hại đến người nhà bệnh nhân, các người không nhìn thấy và cũng không ngăn lại”.
“Tôi chẳng qua cũng chỉ là tự vệ thôi, vậy mà các người lại gọi bao nhiêu bảo vệ đến ra tay với tôi”.
“Vậy mà còn không biết ngại nói đây là bệnh viện à?”
“Còn dám nói là không xảy ra án mạng à?”
Đội trưởng bảo vệ đâu dám ngông cuồng, vội giải thích: “Không… Không liên quan gì đến tôi…”.
Dường như hắn ta nghĩ ra gì đó, đột nhiên ngẩng đầu lên, tay chỉ về phía bác sĩ Trần đang nấp sau thùng rác run lẩy bẩy.
“Đều tại hắn, là hắn nói có người đến gây rối nên tôi mới dẫn người đến… Không liên quan gì đến tôi. Tha cho tôi, tha cho tôi đi”.
Đội trưởng bảo vệ sợ đến mức sốt ruột, không ngừng dập đầu, hy vọng người con trai này sẽ tha cho mình.
Vu Kiệt lắc đầu, nói: “Bác sĩ mà thế, tầm hiểu biết hạn hẹp, tất cả cũng chỉ thế mà thôi”.
“Bệnh viện này, bỏ rồi…”.
Vu Kiệt nói với giọng nhẹ nhàng nhưng đội trưởng bảo vệ nghe lại giống như tử lệnh. Hắn ta đứng dậy rồi lại kéo bác sĩ Trần giống như nhấc con gà con đến quỳ trước mặt Vu Kiệt.
Bác sĩ Trần sợ đến mức toàn thân run rẩy, ôm chặt đầu như chim sợ cành cong.
Vu Kiệt lạnh lùng nhìn bác sĩ Trần, nói: “Gọi điện thoại cho viện trưởng bảo ông ta trong vòng năm phút phải đến đây cho tôi”.
Bác sĩ Trần không dám không nghe, run rẩy lấy điện thoại ra, nhấc máy gọi điện thoại cho viện trưởng.
“Viện… Viện trưởng… Xảy… Xảy ra chuyện rồi”.
Vu Kiệt thấy hắn ta lắp bắp nói không rõ nên anh giật điện thoại lại đặt ở bên tai.
“Viện trưởng phải không? Cho ông năm phút phải đến đây xin lỗi, đến đây mà xem cái bệnh viện khốn kiếp của ông”, sau khi cúp điện thoại, Vu Kiệt ném cho bác sĩ.
Lúc này Dương Cẩm Tú đột nhiên chạy ra, không để ý đến bảo vệ với các tư thế kỳ quái khác nhau, khóc lóc hét với Vu Kiệt: “Anh Vu Kiệt! Anh trai em… Anh ấy sắp không xong rồi”.
Vu Kiệt chau mày, nhanh chóng chạy vào phòng bệnh.
…
Viện trưởng tay vẫn cầm điện thoại ngồi trong văn phòng mà có chút khó hiểu. Truyện Đoản Văn
Bệnh viện xảy ra chuyện rồi sao?
Vậy đám bảo vệ ở đó làm cảnh à?
Chuyện nhỏ như này mà bảo vệ không ứng phó được sao?
Viện trưởng không nghĩ nhiều mà đặt điện thoại xuống, cầm tờ báo trong tay mình lên đọc.
Trong tờ báo có một mục tin in mấy chữ lớn: “Tin hot! Hàng trăm người quỳ tại sân bay, thành phố Hương Thành có nhân vật lớn nào đến?”
“Ha ha, kẻ nào không có mắt dám đến thành phố Hương Thành gây rối, không biết sự lợi hại của nhà họ Mạnh sao?”, sau đó viện trưởng nhấp ngụm trà, nghĩ: “Ừm… Trừ phi là vị đó ở thủ đô đến…”.
Không, không….
Vị đó ở thủ đô sao lại đến Hương Thành được? Không thể nào, không thể…
Viện trưởng lắc đầu phủ định suy nghĩ của mình.
“Ting, ting, ting”.
“Ai vậy?”, viện trưởng cầm tờ báo lên rồi lại đặt xuống, không ngừng run rẩy cầm điện thoại lên.
“Viện trưởng Trương phải không? Tôi khuyên ông trong năm phút phải đến phòng phẫu thuật xin lỗi một người trẻ tuổi đồng thời xử lý những chuyện có liên quan. Nếu không, tôi sẽ huy động tất cả lực lượng của Mật Điệp Tư khiến ông thân bại danh liệt, nửa đời còn lại sống trong tù đấy”.
“Tút!”, viện trưởng vẫn chưa nói gì thì đầu dây bên kia đã cúp luôn.
Mật Điệp Tư?
Mật Điệp Tư của thủ đô?
“What!”, lẽ nào chính là gia tộc hạng một đấy sao?
Rốt cuộc bệnh viện đã xảy ra chuyện gì?
Viện trưởng Trương không dám chậm trễ mà bật dậy, sau đó mở cửa chạy về phía phòng phẫu thuật.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook