Đệ Nhất Lang Vương
-
Chương 21: Một bước sai vạn dặm đau
Màn đêm tối đen, mây đen bao trùm khắp trời. Những vì sao sáng lấp lánh hàng ngày giờ đây như nấp phía sau những tầng mây.
Mỗi khi màn đêm buông xuống thì những thứ bẩn thỉu sẽ từ từ bò ra, không có ánh sáng chúng giống như những kẻ săn mồi và bắt đầu đi tìm thức ăn của mình. Nhưng không thể ngờ rằng, chúng vốn sống trong tăm tối thì cũng có lúc trở thành con mồi của con người.
Vương Ninh của Ninh Thành, một kẻ nổi danh trong thế giới ngầm. Bất luận đi đến đâu, hễ nghe thấy tên của Vương Ninh thì ấn tượng đầu tiên với mọi người chắc chắn sẽ là nham hiểm, độc ác.
Tập đoàn thương mại do Vương Ninh dẫn đầu không những làm những trò bẩn thỉu, phóng hỏa cướp bóc, không coi trời đất là gì, đi khắp nơi ỷ thế ức hiếp người khác, chèn ép người dân. Ngoài ra chúng còn liên quan đến mấy vụ bắt cóc nghiêm trọng ở nước ngoài nữa. Có thể nói là vô cùng ghê tởm.
Vì vậy, Ninh Thành đã bỏ ra năm năm để gài tai mắt vào trong tập đoàn Vương Ninh. Hôm nay, những tai mắt này coi như đã phát huy tác dụng rồi.
Nhân sự việc đánh nhau xảy ra ở tập đoàn Hoa Mỹ hôm nay, Ninh Thành quyết định lấy sự việc đó làm lý do để vây bắt quy mô lớn đối với tập đoàn Vương Ninh. Sau tám giờ tối, Ninh Thành luôn luôn phải sống trong bóng tối, giờ đây như được bước sang trang mới sáng sủa hơn nhiều.
Trong lúc hiệu lệnh vang lên, một nhóm người mặc đồng phục xông vào trong nhà hoặc những nơi của Vương Ninh cư trú để khống chế tất cả hành tung của gã. Đồng thời lúc này, các công ty, quán bar, hộp đêm và câu lạc bộ dưới trướng của Vương Ninh cũng bị khống chế nghiêm ngặt.
Nói một cách không khoa trưởng, đây là lưới trời lồng lộng. Ngay cả một con ruồi cũng đừng mong bay vào hoặc bay ra.
Đám người đi đường tụ tập trên phố xem náo nhiệt.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?”
“Ông không biết à? Vương Ninh, ông chủ quán bar- vua thế giới ngầm của Ninh Thành bị bắt rồi”.
“Cái gì? Vương Ninh? Chẳng phải là trùm nổi tiếng đó sao? Mấy ngày trước còn nghe nói gã tranh giành vụ làm ăn tơ lụa với nhà họ Dương, kết quả là bị nhà họ Dương treo lên đánh mà. Lúc đó Vương Ninh còn lớn tiếng nói sẽ bắt cô chủ của nhà họ Dương làm vợ, thế mà giờ đã bị bắt rồi?”
“Còn phải hỏi sao? Vương Ninh có hống hách đến mấy thì cũng chỉ đối với người bình thường như chúng ta thôi. Một khi gặp phải đối thủ thì chết ngay. Dù sao thì nhà họ Dương cũng thuộc gia tộc hiển hách, hình như còn có nhân vật máu mặt ở nước ngoài nữa. Vương Ninh đúng là không biết thời thế, dám đối đầu với nhà họ Dương sao?”
“Ồ! Vương Ninh đúng là ‘giẫm phải đinh’ rồi”.
Trong lúc mọi người bàn luận sôi nổi thì các nhân viên mặc đồng phục đều từ trong quán bar đi ra. Trong tay ai nấy đều áp giải nhân viên quán bar bị còng tay, họ đều là một phần tử trong tập đoàn Vương Ninh.
Một người trẻ tuổi mặc đồng phục đi ra quán bar, trên mặt với thần sắc thất vọng. Anh ta đến trước mặt đội trưởng, kính lễ nói: “Báo cáo! Không thấy bóng dáng tên Vương Ninh đâu”.
“Cái gì?”
“Ở đây cũng không có sao?”, Long Tam chau mày nói: “Tất cả quán bar và câu lạc bộ mà Vương Ninh quản lý ở Ninh Thành giờ đều bị chúng ta khống chế rồi, những nơi khác cũng không báo lại tin gì. Lẽ nào gã trốn được rồi sao?”
“Không thể nào! Nó có thể trốn đi đâu được? Chúng ta đã lục soát hết các nơi rồi, chắc chắn là nấp ở góc nào đó thôi”, Long Tam nói tiếp: “Mau! Lập tức cử ra một tốp vào quán bar và câu lạc bộ, tìm kiếm xem có đường bí mật nào khác. Chắc chắn gã đã chạy theo đường hầm trước khi chúng ta đến rồi”.
“Rõ”, mệnh lệnh vừa phát ra, Ninh Thành bắt đầu vào chiến dịch lục soát lần hai. Toàn Ninh Thành đều rơi vào không khí vô cùng căng thẳng.
Dù sao thì lần vây bắt này cũng là bắt một con cá lớn, không bỏ sức lực và huy động lớn thì muốn bắt được cũng khó.
Trong quá trình vây bắt này, người vui nhất có lẽ là người nhà họ Dương. Họ nhận được tin tốt lành, Dương Cẩm Tú không nằm trong tay Vương Ninh.
Một khi Vương Ninh bị bắt, nhà họ Dương không cần lo người nhà mình sẽ rơi vào nguy hiểm nữa.
Chỉ có điều, trong lúc họ tưởng rằng lần này Vương Ninh chết chắc rồi thì trong một công viên ở ngoại ô, nắp cống bất ngờ bị mở ra.
Một người đàn ông đầu trọc mặt mày lấm lét, toàn thân bốc mùi hôi thối dẫn theo mấy người từ dưới cống bò lên. Lúc này, mưa lớn lại rơi xuống bộp bộp. Đây dường như là ông trời đang cười chê sự ngu xuẩn của chúng.
“Mẹ kiếp, đúng là nham hiểm. Tao còn tưởng rằng chúng sẽ đợi tao kiếm được chút tiền mới ra tay, ai ngờ… Haiz”, Vương Ninh mặt mày dữ tợn, hét lớn ở ngoại ô vắng vẻ, dường như thốt ra nỗi uất ức trong lòng.
“Đại ca! Lần này Ninh Thành ra tay hơi kỳ quặc. Về lý mà nói, chẳng phải chúng ta đã cử người đến Giang Thành bắt người rồi sao? Họ đâu cần làm lớn như vậy? Nhà họ Dương cũng không có năng lực lớn thế đâu. Em thấy, trong này chắc có quỷ quái gì đó?”, một tên đàn em nói.
“Tao không cần biết. Người của tao bị bắt hết rồi, sản nghiệp hơn trăm triệu cũng không còn nữa. Tao không cam tâm, không cam tâm. Tao phải giết chết hết người nhà họ Dương, tao phải bắt chúng trả giá. Còn cả thằng chó mà ngăn cản tao bắt Dương Cẩm Tú nữa, tao phải lấy mạng nó”.
Vương Ninh ngừng lại chút rồi trầm giọng nói: “Đã điều tra được cái thằng ở Giang Thành đó chưa? Thằng luôn ở bên cạnh Dương Cẩm Tú có lai lịch như nào? Thân thủ nó tốt thế, có phải là lính đánh thuê nước ngoài không? Ngoài ra, đám người đó là ai cử đến?”
Tên đàn em lấy điện thoại ra, lật một tập tài liệu nói: “Điều tra được rồi ạ! Đám người đó là đám côn đồ nhãi nhép ở Giang Thành, ra lệnh cho chúng là một phú nhị đại, cậu chủ của nhà họ Lãnh, lai lịch không hề nhỏ. Và gã nhắm vào một người tên là Vu Kiệt”.
“Và cái tên Vu Kiệt kia vừa hay lại là thằng nhóc ngăn cản chúng ta bắt Dương Cẩm Tú, là một thằng quê mùa, em trai của thằng ở rể của nhà họ Cao ở Giang Thành. Vu Kiệt là nhân viên quét dọn của tập đoàn”.
“Nhân viên quét dọn?”, sắc mặt Vương Ninh căng thẳng: “Cái méo gì vậy? Một nhân viên quét dọn mà có thể một mình đánh tàn phế hơn hai mươi người? Đùa tao à?”
“Đại ca! Thằng này từ quê lên, chắc là từ nhỏ làm việc đồng áng quen rồi nên sức lực lớn hơn người thường chút”.
“What…”, Vương Ninh cảm thấy mình bị sỉ nhục quá đáng. Thân là vua của thế giới ngầm, vậy mà muốn bắt một cô gái như Dương Cẩm Tú cũng khó khăn. Hơn hai mươi thuộc hạ của mình mà không đánh nổi một thằng nhân viên quét dọn. Hơn nữa, lần này cả nhóm bị tiêu diệt, gã gần như mất đi lý trí.
“Đại ca! Bây giờ phải làm thế nào”.
Vương Ninh trầm ngâm một lát, nhìn lên bầu trời, ánh mắt lạnh lùng đến đáng sợ.
“Nhà họ Dương ức hiếp người quá đáng, tao tuyệt đối không tha đâu. Hiện giờ cô chủ của nhà họ Dương chắc chắn ở Giang Thành, nói không chừng là đi cùng thằng Vu Kiệt kia. Chúng ta đến Giang Thành tìm tên họ Lãnh trước”.
“Người của gã làm lỡ chúng ta bắt người nên phải bắt gã đổ chút máu. Đúng với câu nói ‘kẻ địch của kẻ địch chính là bạn’. Chúng ta sẽ lợi dụng tên họ Lãnh đó”.
“Nhân tiện một mẻ lưới tóm gọn cả tên chó chết họ Vu kia nữa. Dám dây vào Vương Ninh tao, ông mày sẽ cho mày biết, đến thế giới này chính là sai lầm lớn nhất của mày”, nói xong gã đứng lên rồi dẫn người rời đi.
Nhưng ai biết được, chuyến đi này của gã không phải là thiên đường mà là địa ngục đau khổ. Gã không thể biết được, Ninh Thành đã hạ lệnh vây bắt, trong đó có mệnh lệnh đến từ một ông lão của từ khu biệt thự đặc biệt ở Giang Thành.
Không lâu nữa, Vương Ninh sẽ hiểu, quyết định vừa rồi của mình vừa rồi là hết sức ngu xuẩn. Gã không biết mình đang dây vào nhân vật khủng khiếp đến mức nào.
- ---------------------------
Mỗi khi màn đêm buông xuống thì những thứ bẩn thỉu sẽ từ từ bò ra, không có ánh sáng chúng giống như những kẻ săn mồi và bắt đầu đi tìm thức ăn của mình. Nhưng không thể ngờ rằng, chúng vốn sống trong tăm tối thì cũng có lúc trở thành con mồi của con người.
Vương Ninh của Ninh Thành, một kẻ nổi danh trong thế giới ngầm. Bất luận đi đến đâu, hễ nghe thấy tên của Vương Ninh thì ấn tượng đầu tiên với mọi người chắc chắn sẽ là nham hiểm, độc ác.
Tập đoàn thương mại do Vương Ninh dẫn đầu không những làm những trò bẩn thỉu, phóng hỏa cướp bóc, không coi trời đất là gì, đi khắp nơi ỷ thế ức hiếp người khác, chèn ép người dân. Ngoài ra chúng còn liên quan đến mấy vụ bắt cóc nghiêm trọng ở nước ngoài nữa. Có thể nói là vô cùng ghê tởm.
Vì vậy, Ninh Thành đã bỏ ra năm năm để gài tai mắt vào trong tập đoàn Vương Ninh. Hôm nay, những tai mắt này coi như đã phát huy tác dụng rồi.
Nhân sự việc đánh nhau xảy ra ở tập đoàn Hoa Mỹ hôm nay, Ninh Thành quyết định lấy sự việc đó làm lý do để vây bắt quy mô lớn đối với tập đoàn Vương Ninh. Sau tám giờ tối, Ninh Thành luôn luôn phải sống trong bóng tối, giờ đây như được bước sang trang mới sáng sủa hơn nhiều.
Trong lúc hiệu lệnh vang lên, một nhóm người mặc đồng phục xông vào trong nhà hoặc những nơi của Vương Ninh cư trú để khống chế tất cả hành tung của gã. Đồng thời lúc này, các công ty, quán bar, hộp đêm và câu lạc bộ dưới trướng của Vương Ninh cũng bị khống chế nghiêm ngặt.
Nói một cách không khoa trưởng, đây là lưới trời lồng lộng. Ngay cả một con ruồi cũng đừng mong bay vào hoặc bay ra.
Đám người đi đường tụ tập trên phố xem náo nhiệt.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?”
“Ông không biết à? Vương Ninh, ông chủ quán bar- vua thế giới ngầm của Ninh Thành bị bắt rồi”.
“Cái gì? Vương Ninh? Chẳng phải là trùm nổi tiếng đó sao? Mấy ngày trước còn nghe nói gã tranh giành vụ làm ăn tơ lụa với nhà họ Dương, kết quả là bị nhà họ Dương treo lên đánh mà. Lúc đó Vương Ninh còn lớn tiếng nói sẽ bắt cô chủ của nhà họ Dương làm vợ, thế mà giờ đã bị bắt rồi?”
“Còn phải hỏi sao? Vương Ninh có hống hách đến mấy thì cũng chỉ đối với người bình thường như chúng ta thôi. Một khi gặp phải đối thủ thì chết ngay. Dù sao thì nhà họ Dương cũng thuộc gia tộc hiển hách, hình như còn có nhân vật máu mặt ở nước ngoài nữa. Vương Ninh đúng là không biết thời thế, dám đối đầu với nhà họ Dương sao?”
“Ồ! Vương Ninh đúng là ‘giẫm phải đinh’ rồi”.
Trong lúc mọi người bàn luận sôi nổi thì các nhân viên mặc đồng phục đều từ trong quán bar đi ra. Trong tay ai nấy đều áp giải nhân viên quán bar bị còng tay, họ đều là một phần tử trong tập đoàn Vương Ninh.
Một người trẻ tuổi mặc đồng phục đi ra quán bar, trên mặt với thần sắc thất vọng. Anh ta đến trước mặt đội trưởng, kính lễ nói: “Báo cáo! Không thấy bóng dáng tên Vương Ninh đâu”.
“Cái gì?”
“Ở đây cũng không có sao?”, Long Tam chau mày nói: “Tất cả quán bar và câu lạc bộ mà Vương Ninh quản lý ở Ninh Thành giờ đều bị chúng ta khống chế rồi, những nơi khác cũng không báo lại tin gì. Lẽ nào gã trốn được rồi sao?”
“Không thể nào! Nó có thể trốn đi đâu được? Chúng ta đã lục soát hết các nơi rồi, chắc chắn là nấp ở góc nào đó thôi”, Long Tam nói tiếp: “Mau! Lập tức cử ra một tốp vào quán bar và câu lạc bộ, tìm kiếm xem có đường bí mật nào khác. Chắc chắn gã đã chạy theo đường hầm trước khi chúng ta đến rồi”.
“Rõ”, mệnh lệnh vừa phát ra, Ninh Thành bắt đầu vào chiến dịch lục soát lần hai. Toàn Ninh Thành đều rơi vào không khí vô cùng căng thẳng.
Dù sao thì lần vây bắt này cũng là bắt một con cá lớn, không bỏ sức lực và huy động lớn thì muốn bắt được cũng khó.
Trong quá trình vây bắt này, người vui nhất có lẽ là người nhà họ Dương. Họ nhận được tin tốt lành, Dương Cẩm Tú không nằm trong tay Vương Ninh.
Một khi Vương Ninh bị bắt, nhà họ Dương không cần lo người nhà mình sẽ rơi vào nguy hiểm nữa.
Chỉ có điều, trong lúc họ tưởng rằng lần này Vương Ninh chết chắc rồi thì trong một công viên ở ngoại ô, nắp cống bất ngờ bị mở ra.
Một người đàn ông đầu trọc mặt mày lấm lét, toàn thân bốc mùi hôi thối dẫn theo mấy người từ dưới cống bò lên. Lúc này, mưa lớn lại rơi xuống bộp bộp. Đây dường như là ông trời đang cười chê sự ngu xuẩn của chúng.
“Mẹ kiếp, đúng là nham hiểm. Tao còn tưởng rằng chúng sẽ đợi tao kiếm được chút tiền mới ra tay, ai ngờ… Haiz”, Vương Ninh mặt mày dữ tợn, hét lớn ở ngoại ô vắng vẻ, dường như thốt ra nỗi uất ức trong lòng.
“Đại ca! Lần này Ninh Thành ra tay hơi kỳ quặc. Về lý mà nói, chẳng phải chúng ta đã cử người đến Giang Thành bắt người rồi sao? Họ đâu cần làm lớn như vậy? Nhà họ Dương cũng không có năng lực lớn thế đâu. Em thấy, trong này chắc có quỷ quái gì đó?”, một tên đàn em nói.
“Tao không cần biết. Người của tao bị bắt hết rồi, sản nghiệp hơn trăm triệu cũng không còn nữa. Tao không cam tâm, không cam tâm. Tao phải giết chết hết người nhà họ Dương, tao phải bắt chúng trả giá. Còn cả thằng chó mà ngăn cản tao bắt Dương Cẩm Tú nữa, tao phải lấy mạng nó”.
Vương Ninh ngừng lại chút rồi trầm giọng nói: “Đã điều tra được cái thằng ở Giang Thành đó chưa? Thằng luôn ở bên cạnh Dương Cẩm Tú có lai lịch như nào? Thân thủ nó tốt thế, có phải là lính đánh thuê nước ngoài không? Ngoài ra, đám người đó là ai cử đến?”
Tên đàn em lấy điện thoại ra, lật một tập tài liệu nói: “Điều tra được rồi ạ! Đám người đó là đám côn đồ nhãi nhép ở Giang Thành, ra lệnh cho chúng là một phú nhị đại, cậu chủ của nhà họ Lãnh, lai lịch không hề nhỏ. Và gã nhắm vào một người tên là Vu Kiệt”.
“Và cái tên Vu Kiệt kia vừa hay lại là thằng nhóc ngăn cản chúng ta bắt Dương Cẩm Tú, là một thằng quê mùa, em trai của thằng ở rể của nhà họ Cao ở Giang Thành. Vu Kiệt là nhân viên quét dọn của tập đoàn”.
“Nhân viên quét dọn?”, sắc mặt Vương Ninh căng thẳng: “Cái méo gì vậy? Một nhân viên quét dọn mà có thể một mình đánh tàn phế hơn hai mươi người? Đùa tao à?”
“Đại ca! Thằng này từ quê lên, chắc là từ nhỏ làm việc đồng áng quen rồi nên sức lực lớn hơn người thường chút”.
“What…”, Vương Ninh cảm thấy mình bị sỉ nhục quá đáng. Thân là vua của thế giới ngầm, vậy mà muốn bắt một cô gái như Dương Cẩm Tú cũng khó khăn. Hơn hai mươi thuộc hạ của mình mà không đánh nổi một thằng nhân viên quét dọn. Hơn nữa, lần này cả nhóm bị tiêu diệt, gã gần như mất đi lý trí.
“Đại ca! Bây giờ phải làm thế nào”.
Vương Ninh trầm ngâm một lát, nhìn lên bầu trời, ánh mắt lạnh lùng đến đáng sợ.
“Nhà họ Dương ức hiếp người quá đáng, tao tuyệt đối không tha đâu. Hiện giờ cô chủ của nhà họ Dương chắc chắn ở Giang Thành, nói không chừng là đi cùng thằng Vu Kiệt kia. Chúng ta đến Giang Thành tìm tên họ Lãnh trước”.
“Người của gã làm lỡ chúng ta bắt người nên phải bắt gã đổ chút máu. Đúng với câu nói ‘kẻ địch của kẻ địch chính là bạn’. Chúng ta sẽ lợi dụng tên họ Lãnh đó”.
“Nhân tiện một mẻ lưới tóm gọn cả tên chó chết họ Vu kia nữa. Dám dây vào Vương Ninh tao, ông mày sẽ cho mày biết, đến thế giới này chính là sai lầm lớn nhất của mày”, nói xong gã đứng lên rồi dẫn người rời đi.
Nhưng ai biết được, chuyến đi này của gã không phải là thiên đường mà là địa ngục đau khổ. Gã không thể biết được, Ninh Thành đã hạ lệnh vây bắt, trong đó có mệnh lệnh đến từ một ông lão của từ khu biệt thự đặc biệt ở Giang Thành.
Không lâu nữa, Vương Ninh sẽ hiểu, quyết định vừa rồi của mình vừa rồi là hết sức ngu xuẩn. Gã không biết mình đang dây vào nhân vật khủng khiếp đến mức nào.
- ---------------------------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook