Đệ Nhất Hầu
Chương 249

249. Chậm biến tiệm sinh (Dần dần thay đổi)

Trước khi Liên Tiểu Quân thể hiện bản lĩnh nào khác, thì dân chúng chỉ nhìn thấy mỹ mạo của hắn thôi.

Liên Tiểu Quân lại ra cửa, hắn ngồi xe ngựa của Võ thiếu phu nhân, còn có thêm 500 tướng sĩ mang giáp nặng, nghe nói là ở phủ Quang Châu không thú vị, muốn đi nơi khác để giải sầu.

Thương nhân khác phải bỏ tiền ra mới được binh mã phủ thành hộ tống, Liên Tiểu Quân chỉ cần dựa mặt là được.

Tri phủ trốn sau cửa nhìn người kia rời đi, hơi thở phào nhẹ nhõm.

"Đại nhân không hỏi thiếu phu nhân một chút xem Liên Tiểu Quân này đi đâu à?" Trường sử cũng núp ở phía sau nhỏ giọng hỏi.

"Ta cần gì phải quan tâm hắn đi đâu." Tri phủ phất tay áo. "Tốt nhất là đi luôn đi, đừng trở về."

Võ thiếu phu nhân làm việc gì hắn cũng mặc kệ, hắn chỉ làm nhưng điều mà nàng dặn dò thôi.

"Cũng không biết đại nhân ngài sợ cái gì nữa." Người hậu cận có chút coi thường, vừa cởi quan bào cho tri phủ vừa nói: "Võ thiếu phu nhân tốt như vậy, chi phí ăn mặc ở xa hoa lãng phí, nhưng không hề có tính tình của đám tiểu thư quý tộc gì."

Bọn họ chưa từng nhìn thấy nàng nổi giận, đám nhỏ kia được mang về làm người hầu, chẳng làm tốt được việc gì, nàng cũng chỉ cười không để ý, ngược lại còn nắm tay dạy bọn chúng đọc sách viết chữ.

Còn việc bắt hai tiên sinh viết thư bên đường hay nhận lấy một mỹ nam tử đành đàn, ca hát, tìm người nói chuyện thì đâu phải chuyện lớn.

"Ngươi không hiểu, nhân tài như vậy mới đáng sợ." Tri phủ nói. "Bọn họ có chí hướng lớn."

Người có chí hướng không câu nệ tiểu tiết, nhưng nếu ngươi cản trở chí hướng của người đó thì tất nhiên sẽ không lưu tình.

Liên Tiểu Quân không đi dạo trong thành Quang Châu, lời ong tiếng ve trên đường cũng ít đi nhiều. Tuy rằng hiện giờ ngoài cửa nhà Võ thiếu phu nhân có không ít nam tử trẻ tuổi ăn mặc ngăn nắp mặt mày sáng rọi đi tới đi lui nhưng không thấy ai được nàng mời vào cả. Tri phủ cảm thấy có chút may mắn khi Liên Tiểu Quân tự tiến cử, bởi một mỹ nam tử như vậy ở thế gian này không có nhiều lắm.

Người như vậy trước tiên lọt vào mắt Võ thiếu phu nhân thì đám có chút ít tư sắc không đáng bàn đến. Huống chi chính bản thân nàng đã có mỹ mạo của tiên nhân.

Không biết Võ Nha Nhi kia bộ dạng như thế nào? Hẳn là chẳng ra gì đúng không, tri phủ còn ngầm suy đoán, như vậy có thể thấy được Liên Tiểu Quân đi rồi, hắn nhẹ nhàng không ít.

Cuộc sống của tri phủ thật ra vốn dĩ rất nhẹ nhàng, tuy rằng thoạt nhìn hắn rất bận, làm lụng vất vả ngày đêm ra ra vào vào không ngừng. Chứ thật ra cũng chỉ không ngừng ngày đêm ra ra vào vào mà thôi.

Có việc cần giải quyết thì đám người Võ thiếu phu nhân và Nguyên Cát sẽ bàn bạc, mà thực thi làm việc thì lại có nhóm binh tướng và quan lại. Mọi người không phải người tài ba gì, nhưng ai cũng có sở trường riêng, được phân công làm việc, giống như đàn kiến, số lượng nhiều thì việc gì cũng có thể làm được, chỉ cần đồng tâm hiệp lực.

Khi bàn bạc công việc hắn sẽ ở đó, khi thực thi hắn cũng sẽ ra mặt, cũng chỉ như vậy mà thôi, thật ra hắn là vật bài trí.

"Đại nhân đừng cảm thấy vật bài trí là vô dụng." Võ thiếu phu nhân dẫn người dọn dẹp lại nhà kho, nàng chọn lựa trang sức tinh mỹ cẩm tú hoa lệ sau đó đưa cho Nguyên Cát đi bán.

Quan thương phủ Quang Châu đã sớm không có tiền, vẫn luôn dựa vào nàng chống đỡ, nhưng nàng cũng không có tiền, nhà kho ở huyện Đậu đều đã bán sạch không, điều này nàng không hề gạt tri phủ.

"Chuyện của chúng ta, bản thân chúng ta cần phải biết rõ"

Nàng coi tri phủ hắn là người một nhà, giống như Vệ Vinh huyện lệnh huyện Đậu kia. Vì thế khi lúc này Tống tri phủ gặp Vệ huyện lệnh sẽ không sợ lão già kia luôn bày ra bộ dạng ngài không hiểu đâu, chỉ có ta và thiếu phu nhân mới là người một nhà.

"Tượng thần trong miếu có hữu dụng không? Nhưng dân chúng lại không rời bỏ được, ý niệm của mọi người đều đặt hết vào đó." Võ thiếu phu nhân nói. "Đặc biệt là loạn thế như hiện tại, người người hoảng sợ. Đại nhân đây là định thần châm, có ngài ở thì thiên hạ này sẽ ở, quan phủ sẽ ở, là nơi dân chúng dựa vào. Ngài chính là đầu, một người mà không có đầu thì sẽ chết."

Hắn liên quan đến sinh tử của toàn bộ phủ Quang Châu này nha, tri phủ tự hào lại xấu hổ hỏi: "Vậy thiếu phu nhân, người là gì?"

"Ta à, là hộ vệ, không cho người khác hại ngài, không cho bất cứ kẻ nào chặt đứt đường sống của dân chúng phủ Quang Châu." Võ thiếu phu nhân cười nói.

Tri phủ cũng cười, cuộc sống này thật tốt.

"Đại nhân, đại nhân không tốt rồi." Có tiểu lại vội vội vàng vàng chạy vào hô. "Có rất nhiều người muốn rời khỏi phủ Quang Châu."

Nói đùa à, hiện giờ có thể tìm được một nơi an toàn là chuyện vô cùng may mắn rồi, nơi đào nguyên tiên cảnh mà mỗi người đều hướng tới, ai nỡ rời đi đây?

Tri phủ không tin, dân chúng phủ Quang Châu cũng không tin, cho đến khi mọi người thấy ngựa xe trên đường bị ủng đổ thì mới sợ hãi.

Những người này dìu già dắt trẻ, ngồi trên xe đi trước là già trẻ lớn bé, ở giữa là những chiếc xe lôi kéo dụng cụ, còn phía sau là trâu ngựa gia súc.

Hộ vệ cưỡi ngựa, phụ nhân tiểu thư ngồi xe, vú già nha đầu đi bộ khiêng theo bao lớn bao nhỏ, váy áo hoa lệ, vàng bạc châu thoa đong đưa dưới ánh mặt trời. Bên trong chiếc xe chòng chành có cả tiếng chim chóc kêu to, trong màn xe một con mèo trắng nhỏ chạy ra, nhảy xuống, một đám nha đầu đuổi theo khiến đường phố vốn tắc nghẽn càng thêm hỗn loạn.

Đây chỉ là một nhà.

Người của một nhà đi ra ngoài mà có thể làm tắc cả một con phố, chỉ có thể là đại tộc ở phủ Quang Châu, mà làm gì có người nào không quen biết nhà này.

"Các lão gia Điền gia, mấy ngài muốn ra ngoại thành dạo chơi à?" Người qua đường kinh ngạc hỏi.

"Chúng ta phải đi rồi." Mấy lão gia Điền gia ngồi trên lưng ngựa bọc áo choàng lớn đáp.

Đi? Đi là có ý gì? Người qua đường ồ lên, nhưng hỏi tại sao thì những vị này không nói, dù là thủ vệ cửa thành hỏi cũng không nhận được câu trả lời.

"Không phải phủ Quang Châu vẫn luôn ra vào tự do hay sao?" Tôi tớ Điền gia chất vấn. "Chẳng lẽ hiện tại đã bắt đầu kiểm tra đối chiếu sự thật cấm ra vào rồi à?"

Trước mặt bao người, lời nói gói vàng, thủ vệ không dám nói gì khác, chỉ có thể thả cho nhóm người này ra khỏi thành.

Tri phủ đứng trên tường thành, hai tay nắm chặt.

"Đại nhân, không chỉ có bọn họ, Liêu gia cũng tới rồi." Nhóm quan lại bên người nhỏ giọng hô.

Tri phủ quay đầu lại nhìn, bên này cửa thành ngựa xe như nước rời đi, bên trong thành lại đến một đám người mênh mông, vẫn cả tộc dìu già dắt trẻ xe nhiều ngựa tráng rời đi như cũ.

Vào những lúc này, đại tộc càng sợ chết, nhưng đột nhiên bọn họ vứt bỏ điền trạch chạy ra bên ngoài thì có nghĩa là ở nơi này không còn đường sống.

Hai thế gia đại tộc ra khỏi thành, toàn bộ phủ Quang Châu bị quấy đục.

Tri phủ không thể ngồi nhìn mặc kệ nữa.

"Điền thất gia, Liêu tam gia, hai người có ý gì đây?" Hắn đi xuống tường thành, dò hỏi hai lão gia đứng đầu hai nhà.

Hai lão gia kia vừa cung kính lại vừa đau thương: "Chúng ta nghe theo lời dặn dò của đại nhân, không giao không được đồng ruộng, thuế đất thì rời khỏi phủ Quang Châu."

Đe doạ à? Cho rằng hắn sẽ sợ bọn họ hay sao? Ai sợ còn không nhất định đâu, thế đạo này không phải như trước kia nữa rồi.

Tri phủ bình thản nói: "Mấy người phải rời khỏi thì cũng đừng chen lấn ở cửa thành, người ra người vào nhiều, các người đi thành từng nhóm đi."

Hai vị lão gia kia thu lại thái độ cung kính, sửa lại thành ngày xưa nói gì thì nay theo vậy.

"Phủ Quang Châu chưa từng yêu cầu việc hạn chế bao nhiêu người ra khỏi thành, nếu muốn chúng ta đi thành từng nhóm vậy xin mới tri phủ đại nhân thông cáo chuẩn tắc đi. Bao nhiêu người mới có thể ra khỏi thành, vượt qua bao nhiêu thì không cho phép ra khỏi thành, cũng là để có quy củ chúng ta làm theo." Bọn họ vừa lễ phép vừa lạnh lùng nói.

Quy tắc này nói đơn giản thì đơn giản, nói phiền toái thì phiến toái, bởi tính như thế nào, phân loại ra sao? Dưới bao nhiêu người thì có thể ra khỏi thành, trên bao nhiêu người thì không cho phép ra khỏi thành.... Đây không phải là việc ra một cái quy tắc mà đây là việc lớn chưa xảy ra, giờ xuất hiện đột nhiên sẽ dẫn đến những suy đoán, nghi ngờ và hỗn loạn.

Tri phủ không thể làm chủ, cũng không dám làm chủ. Hắn nhìn hai người trước mặt, lại nhìn ngựa xe đang chen chúc ở cửa thành, rồi nhìn đám người ùa tới từ nơi xa, ồn ào, náo động, kinh sợ dân chúng...

Có thể khiến cho mọi người hoảng sợ không chỉ là binh lính hung ác mà còn có đám quyền quý với khuôn mặt nho nhã, lịch sự.

Phủ Quang Châu xảy ra chuyện rồi!

- ---------------------

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương