Đệ Nhất Hầu
-
Chương 247
247. Mỹ mạo là buôn bán.
Bóng đêm buông xuống cũng là lúc phủ Quang Châu cấm đi lại. Binh mã bắt đầu tuần tra, và cũng chỉ lúc này mới làm cho mọi người nhớ đến hiện tại đang ở chiến loạn.
Trong khách điếm, những ngọn đèn dầu được thắp sáng, người ăn cơm, người uống rượu, người nói, người cười, người đàn, người ca còn náo nhiệt hơn so với ban ngày.
Ngoài cửa tiếng bước chân vọng tới, khi tới gần lại nhẹ dần, đồng thời là tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, giọng nữ dịu dàng vang lên: "Công tử, đồ ăn của ngài đã lên."
Liên Tiểu Tường bước tới, kéo cửa ra, đưa tay đón lấy, như vị phụ nhân chủ quán đã kịp chen vào rồi: "Để nô gia, để nô gia, đừng làm tay ngài ô uế."
Phụ nhân cẩn thận đặt thức ăn lên bàn, Liên Tiểu Quân ngồi trước bàn nhìn về phía nàng.
"Công tử, đây đều là do nô gia tự tay làm." Phụ nhân đã rửa mặt chải đầu, trang điểm tô son trát phấn, cử chỉ thẹn thùng nói. "Rất sạch sẽ."
Liên Tiểu Quân nói cảm tạ nàng, phụ nhân đỏ mặt tươi cười.
Liên Tiểu Tường bị quên đi vội chen tới nhắc nhở: "Ăn xong, ta sẽ cầm chén đũa đưa xuống bếp."
Lúc này phụ nhân mới lấy lại tinh thần, vội xua tay: "Không cần, không cần, đến lúc đó để nô gia lên lấy là được rồi." Sau đó vội vàng đi ra ngoài, trước khi đóng cửa còn không quên liếc mắt nhìn Liên Tiểu Quân một cái.
Chỉ tiếc là "vị hạ nhân" đã đi tới chặn tầm mắt lại.
"Rõ ràng đều là công tử." Liên Tiểu Tường cầm đũa lên, bưng bát nói. "Chỉ cần đệ ở đây ta lại thành hạ nhân."
Lời trêu ghẹo này nghe nhiều cũng chẳng còn buồn cười nữa, Liên Tiểu Quân cũng cầm bát đũa bắt đầu ăn cơm.
"Nhưng mà, nhờ phúc của ngươi mà ăn uống ngủ nghỉ đều không tồi." Liên Tiểu Tường há to và cơm. Tuy rằng bọn họ chọn món rẻ nhất nhưng phụ nhân chủ quán lại làm món ăn với chất lượng và hương vị vượt qua giá trị, giống hệt như phòng ở, dùng giá rẻ nhất lại có thể ở phòng tốt nhất.
Đây là giá trị của mỹ mạo.
"Không cần khách khí." Liên Tiểu Quân nói. "Khi bị liên lụy thì đừng mắng ta là được."
Rời khỏi nhà lúc nửa đêm, trốn đông trốn tây không phải trải nghiệm chưa từng có, khi đó Liên Tiểu Tường đâu phải cảm thấy không tồi mà chỉ muốn chửi bới.
Liên Tiểu Tường vội lướt qua đề tài này: "Cũng do hiện tại nhà chúng ta không bằng trước kia, chứ không đệ cũng chẳng cần ra ngoài vất vả như vậy. Nếu không thì cũng phải có mấy chục hộ vệ vây quanh, tựa như khi còn nhỏ ở Thông Giang vậy, đó mới gọi là cuộc sống thần tiên." Nói tới đây, hắn chọc chọc chiếc đũa vào bát, oán hận. "Họ Lý đúng là thiên giết."
Liên Tiểu Quân ăn từng đũa từng đũa: "Ta nhớ rõ khi còn nhỏ chúng ta có thể sống cuộc sống thần tiên như vậy cũng là nhờ nhà họ Lý."
Liên Tiểu Tường dùng chiếc đũa muốn chọc vào tay Liên Tiểu Quân: "Đệ nói đệ đi, đẹp như vậy rồi thì đầu óc có thể ngu một chút hay không?"
Liên Tiểu Quân cũng dùng đũa gạt đũa của đối phương ra, bật cười: "Nếu đầu óc ta mà không tốt thì thế gian này sẽ không có mỹ mạo như ta đâu."
Có mỹ mạo mà hồ đồ thật sự sống không lâu được.
Liên Tiểu Tường bĩu môi gắp đồ ăn, nhưng cảm thấy ăn vào miệng không còn mỹ vị nữa: "Dù sao đó là mệnh đệ không tốt, mệnh Liên gia chúng ta cũng không tốt, gia đạo suy tàn còn chưa tính, thiên hạ rối loạn, muốn ăn no chờ chết cũng không được."
Liên Tiểu Quân vẫn vững vàng ăn từng đũa như cũ: "Nhị ca à, thật sự không cần phải hận Lý thị đến vậy đâu."
Người kia bực bội mắng: "Không hận hắn thì hận ai? Do Lý Phụng An khiến Liên thị chẳng còn gì."
"Làm buôn bán không phải vậy sao?" Liên Tiểu Quân nói. "Thành công thì kiếm lời, mà thất bại thì bồi thường. Bồi thường hết gia sản không phải việc thường thấy hay sao"
"Đây không phải làm buôn bán..." Liên Tiểu Tường gõ đũa.
"Đây là buôn bán." Liên Tiểu Quân đánh gãy lời hắn. "Năm đó, Nhị thúc tổ gả cô cô cho Lý Phụng An đó là làm một vụ buôn bán, ngay từ đầu buôn bán cực tốt, chúng ta đạt được lợi nhuận cao, cô cô chết, việc buôn bán gặp phải phiền toái. Chúng ta không thể thỏa thuận mua bán tiếp được với Lý Phụng An, không thể giải quyết phiền toái, nên kinh doanh thất bại, bồi thường cả nhà vào."
Liên Tiểu Tường trừng mắt nắm chặt đôi đũa, còn có thể suy ra như vậy à?
"Có cái gì mà không thể, vạn sự trong thiên hạ này đều là mua bán." Liên Tiểu Quân dùng đôi đũa gắp từng gắp cơm. "Huynh làm buôn bán bị thất bại sẽ hận đối phương à?"
Liên Tiểu Tường hừ một tiếng: "Ta là người của Liên gia, nhà chúng ta làm buôn bán đã mấy thế hệ, quy củ vẫn phải có, đã đánh cuộc thì phải chịu thua lỗ thôi."
"Lúc trước về việc buôn bán của Lục cô cô, là nhị thúc tổ không làm tốt." Liên Tiểu Quân nhìn đĩa củ cải được cắt sợi mỏng đến trong suốt, nhìn đúng là cảnh đẹp ý vui, có thể thấy được người làm rất dụng tâm. "Cũng là vì làm buôn bán với Lý Phụng An có lợi nhuận quá lớn, khiến mọi người đỏ mắt mất đi đúng mực, ngược lại ly tâm."
"Khi đó ta còn nhỏ." Liên Tiểu Tường nói thầm một câu, hắn cũng không biết việc gì đã xảy ra, tự nhiên ngày lành kết thúc, một đại gia tộc to lớn như vậy chỉ sụp đổ trong một đêm, mỗi người chạy trốn một nơi.
"Khi đó, thật sự không nên nghĩ lại kết thân nữa, vốn dĩ đã thân thiết rồi, cô cô không còn nữa thì có hai đứa nhỏ mà." Liên Tiểu Quân nói. "Chỉ cần dụng tâm đối tốt với hai đứa nhỏ thì vững chắc hơn nhiều so với lại đưa người."
Liên Tiểu Tường xì xụp ăn hết đồ ăn trong chén: "Nghe nói, Lý Phụng An không cho nhị thúc tổ tiếp xúc với hai đứa nhỏ kia, cho nên nhị thúc tổ mới nóng nảy."
"Tóm lại vẫn là quá nóng nảy." Liên Tiểu Quân ăn xong một miếng cơm cuối cùng. "Làm buôn bán là như vậy, rút dây động rừng, một bước sai thì toàn bộ đã thua rồi."
Liên Tiểu Tường đứng dậy, thu dọn chén đũa vào khay: "Đúng vậy, chỉ mong lần này chúng ta..." Hắn rút lấy đôi đũa từ trong tay Liên Tiểu Quân, còn chọc chọc vào mặt đối phương: "Chỉ mong đệ có thể làm tốt được vụ mua bán này."
Liên Tiểu Quân cười: "Đúng, Ta tranh thủ dựa vào khuôn mặt này để làm tốt vụ mua bán này."
Hắn biết mình rất đẹp, nhưng cũng không quá coi trọng mỹ mạo này, người khác có thể trêu chọc, hắn cũng có thể.
"Dựa vào mặt cũng được, chẳng sợ không thành được vụ mua bán này." Liên Tiểu Tường nói. "Thì có thể dựa mặt, làm Võ thiếu phu nhân bảo vệ chúng ta như vậy Liên thị cũng coi như đã hoàn thành một vụ mua bán rồi."
Nói tới đây, hắn bừng tỉnh.
"À à, cho nên đệ mới kiên trì muốn tới phủ Quang Châu để gặp Võ thiếu phu nhân này đúng không."
Trong thiên hạ này, có nam nữ già trẻ nào gặp Liên Tiểu Quân mà không động tâm đâu, Liên Tiểu Tường hạ giọng cười cười:
"Đệ không sợ trượng phu của nàng sao?"
"Nếu ta sợ trượng phu của nàng thì đã đến Lân Châu rồi." Liên Tiểu Quân cũng cười, không phản bác ý trêu ghẹo của đối phương. Hắn nhẹ phẩy quần áo đứng lên, nhìn về phía ngoài cửa sổ, nơi những ngọn đèn dầu lập loè. "Phủ Quang Châu này là của Võ thiếu phu nhân."
Trượng phu của nàng không phải chủ nhân của nơi này.
Hắn sẽ không coi mỹ mạo là vinh quang nhưng cũng không lấy đó là sỉ nhục, càng không vì mỹ mạo mà đẩy mình vào nguy hiểm, mà tự bi ai. Hắn cũng không để ý dùng vẻ đẹp bản thân này làm trợ lực, bởi vạn sự đều là buôn bán, đều có thể mang ra buôn bán.
Võ thiếu phu nhân muốn mỹ mạo này của hắn hay thứ khác cũng chẳng ảnh hưởng đến điều hắn muốn.
Ngày hôm sau khi trời mới sáng, người của nàng đã tới khách điếm.
"Thiếu phu nhân cho mời Liên công tử." Bọn họ nói.
Liên Tiểu Quân không thấy ngoài ý muốn chút nào, chỉ lộ ra một nụ cười rồi thưa dạ trước mắt mọi người, nụ cười này khiến người ở đây cũng không ngoài ý muốn.
Nhìn thấy Liên Tiểu Quân ngồi trên chiếc xe ngựa hoa lệ của Võ thiếu phu nhân, phụ nhân chủ quán lệ quang lấp lánh, nàng còn cố ý buộc khăn trùm đầu mới để xuống bếp, giờ vừa đau thương lại vừa vui sướng.
"Liên công tử chính là kỳ trân hiếm có ở thế gian này." Nàng nói. "Nên ở bên thần tiên giống như thiếu phu nhân vậy."
...
...
Liên Tiểu Quân lại một lần nữa đứng ở ngoài gian phòng của Võ thiếu phu nhân, trước mặt vẫn là sa mành che đậy, bọn nhỏ đã chuyển chiếc bàn dài và đệm êm mời hắn ngồi xuống. Đứa này châm trà, đứa kia bày mâm đựng trái cây, đám nhỏ vừa tay chân nhẹ nhàng vừa vui sướng vây quanh bên người hắn.
"Công tử làm thế nào để chứng minh mình là kỳ trân?" Võ thiếu phu nhân ở bên trong hỏi.
Liên Tiểu Quân nhờ người lấy bút mực, rất nhanh đã vẽ một bức họa. Bức họa vẽ một mỹ nhân giấu mặt đứng khuất trong đám mây mù tựa như thần tiên, bọn nhỏ vui vẻ nâng vào cho thiếu phu nhân xem.
Liên Tiểu Quân lại nhờ người mang mâm chén tới, gỡ xuống một đóa hoa nhung trên đầu một tiểu cô nương đang đứng bên cạnh. Đôi tay xinh đẹp vung lên tựa như con bướm tung bay, sau đó để mọi người đoán xem hoa nhung đang giấu trong chiếc chén nào. Bọn nhỏ đoán trước, Võ thiếu phu nhân ở cách sa mành cũng đoán vài lần nhưng không ai đoán đúng.
Liên Tiểu Quân lại nhờ người mang cầm tới, tình tang vừa đánh đàn vừa hát một khúc ca, mấy chú chim sẻ dạn người đậu ở cành cây trên mái hiên như đang lắng nghe.
Tri phủ đi tới cửa thấy khung cảnh như vậy chỉ biết khiếp sợ tròn mắt, bạn bè thần tiên từ bầu trời xuống thăm thiếu phu nhân ư?
Hắn ngăn lão bộc muốn vào thông báo lại, sau đó vội rời đi, ném lại tiếng đàn, tiếng ca, tiếng cười của thiếu phu nhân ở phía sau.
Không dám quấy nhiễu nha.
- ----------------------------
Bóng đêm buông xuống cũng là lúc phủ Quang Châu cấm đi lại. Binh mã bắt đầu tuần tra, và cũng chỉ lúc này mới làm cho mọi người nhớ đến hiện tại đang ở chiến loạn.
Trong khách điếm, những ngọn đèn dầu được thắp sáng, người ăn cơm, người uống rượu, người nói, người cười, người đàn, người ca còn náo nhiệt hơn so với ban ngày.
Ngoài cửa tiếng bước chân vọng tới, khi tới gần lại nhẹ dần, đồng thời là tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, giọng nữ dịu dàng vang lên: "Công tử, đồ ăn của ngài đã lên."
Liên Tiểu Tường bước tới, kéo cửa ra, đưa tay đón lấy, như vị phụ nhân chủ quán đã kịp chen vào rồi: "Để nô gia, để nô gia, đừng làm tay ngài ô uế."
Phụ nhân cẩn thận đặt thức ăn lên bàn, Liên Tiểu Quân ngồi trước bàn nhìn về phía nàng.
"Công tử, đây đều là do nô gia tự tay làm." Phụ nhân đã rửa mặt chải đầu, trang điểm tô son trát phấn, cử chỉ thẹn thùng nói. "Rất sạch sẽ."
Liên Tiểu Quân nói cảm tạ nàng, phụ nhân đỏ mặt tươi cười.
Liên Tiểu Tường bị quên đi vội chen tới nhắc nhở: "Ăn xong, ta sẽ cầm chén đũa đưa xuống bếp."
Lúc này phụ nhân mới lấy lại tinh thần, vội xua tay: "Không cần, không cần, đến lúc đó để nô gia lên lấy là được rồi." Sau đó vội vàng đi ra ngoài, trước khi đóng cửa còn không quên liếc mắt nhìn Liên Tiểu Quân một cái.
Chỉ tiếc là "vị hạ nhân" đã đi tới chặn tầm mắt lại.
"Rõ ràng đều là công tử." Liên Tiểu Tường cầm đũa lên, bưng bát nói. "Chỉ cần đệ ở đây ta lại thành hạ nhân."
Lời trêu ghẹo này nghe nhiều cũng chẳng còn buồn cười nữa, Liên Tiểu Quân cũng cầm bát đũa bắt đầu ăn cơm.
"Nhưng mà, nhờ phúc của ngươi mà ăn uống ngủ nghỉ đều không tồi." Liên Tiểu Tường há to và cơm. Tuy rằng bọn họ chọn món rẻ nhất nhưng phụ nhân chủ quán lại làm món ăn với chất lượng và hương vị vượt qua giá trị, giống hệt như phòng ở, dùng giá rẻ nhất lại có thể ở phòng tốt nhất.
Đây là giá trị của mỹ mạo.
"Không cần khách khí." Liên Tiểu Quân nói. "Khi bị liên lụy thì đừng mắng ta là được."
Rời khỏi nhà lúc nửa đêm, trốn đông trốn tây không phải trải nghiệm chưa từng có, khi đó Liên Tiểu Tường đâu phải cảm thấy không tồi mà chỉ muốn chửi bới.
Liên Tiểu Tường vội lướt qua đề tài này: "Cũng do hiện tại nhà chúng ta không bằng trước kia, chứ không đệ cũng chẳng cần ra ngoài vất vả như vậy. Nếu không thì cũng phải có mấy chục hộ vệ vây quanh, tựa như khi còn nhỏ ở Thông Giang vậy, đó mới gọi là cuộc sống thần tiên." Nói tới đây, hắn chọc chọc chiếc đũa vào bát, oán hận. "Họ Lý đúng là thiên giết."
Liên Tiểu Quân ăn từng đũa từng đũa: "Ta nhớ rõ khi còn nhỏ chúng ta có thể sống cuộc sống thần tiên như vậy cũng là nhờ nhà họ Lý."
Liên Tiểu Tường dùng chiếc đũa muốn chọc vào tay Liên Tiểu Quân: "Đệ nói đệ đi, đẹp như vậy rồi thì đầu óc có thể ngu một chút hay không?"
Liên Tiểu Quân cũng dùng đũa gạt đũa của đối phương ra, bật cười: "Nếu đầu óc ta mà không tốt thì thế gian này sẽ không có mỹ mạo như ta đâu."
Có mỹ mạo mà hồ đồ thật sự sống không lâu được.
Liên Tiểu Tường bĩu môi gắp đồ ăn, nhưng cảm thấy ăn vào miệng không còn mỹ vị nữa: "Dù sao đó là mệnh đệ không tốt, mệnh Liên gia chúng ta cũng không tốt, gia đạo suy tàn còn chưa tính, thiên hạ rối loạn, muốn ăn no chờ chết cũng không được."
Liên Tiểu Quân vẫn vững vàng ăn từng đũa như cũ: "Nhị ca à, thật sự không cần phải hận Lý thị đến vậy đâu."
Người kia bực bội mắng: "Không hận hắn thì hận ai? Do Lý Phụng An khiến Liên thị chẳng còn gì."
"Làm buôn bán không phải vậy sao?" Liên Tiểu Quân nói. "Thành công thì kiếm lời, mà thất bại thì bồi thường. Bồi thường hết gia sản không phải việc thường thấy hay sao"
"Đây không phải làm buôn bán..." Liên Tiểu Tường gõ đũa.
"Đây là buôn bán." Liên Tiểu Quân đánh gãy lời hắn. "Năm đó, Nhị thúc tổ gả cô cô cho Lý Phụng An đó là làm một vụ buôn bán, ngay từ đầu buôn bán cực tốt, chúng ta đạt được lợi nhuận cao, cô cô chết, việc buôn bán gặp phải phiền toái. Chúng ta không thể thỏa thuận mua bán tiếp được với Lý Phụng An, không thể giải quyết phiền toái, nên kinh doanh thất bại, bồi thường cả nhà vào."
Liên Tiểu Tường trừng mắt nắm chặt đôi đũa, còn có thể suy ra như vậy à?
"Có cái gì mà không thể, vạn sự trong thiên hạ này đều là mua bán." Liên Tiểu Quân dùng đôi đũa gắp từng gắp cơm. "Huynh làm buôn bán bị thất bại sẽ hận đối phương à?"
Liên Tiểu Tường hừ một tiếng: "Ta là người của Liên gia, nhà chúng ta làm buôn bán đã mấy thế hệ, quy củ vẫn phải có, đã đánh cuộc thì phải chịu thua lỗ thôi."
"Lúc trước về việc buôn bán của Lục cô cô, là nhị thúc tổ không làm tốt." Liên Tiểu Quân nhìn đĩa củ cải được cắt sợi mỏng đến trong suốt, nhìn đúng là cảnh đẹp ý vui, có thể thấy được người làm rất dụng tâm. "Cũng là vì làm buôn bán với Lý Phụng An có lợi nhuận quá lớn, khiến mọi người đỏ mắt mất đi đúng mực, ngược lại ly tâm."
"Khi đó ta còn nhỏ." Liên Tiểu Tường nói thầm một câu, hắn cũng không biết việc gì đã xảy ra, tự nhiên ngày lành kết thúc, một đại gia tộc to lớn như vậy chỉ sụp đổ trong một đêm, mỗi người chạy trốn một nơi.
"Khi đó, thật sự không nên nghĩ lại kết thân nữa, vốn dĩ đã thân thiết rồi, cô cô không còn nữa thì có hai đứa nhỏ mà." Liên Tiểu Quân nói. "Chỉ cần dụng tâm đối tốt với hai đứa nhỏ thì vững chắc hơn nhiều so với lại đưa người."
Liên Tiểu Tường xì xụp ăn hết đồ ăn trong chén: "Nghe nói, Lý Phụng An không cho nhị thúc tổ tiếp xúc với hai đứa nhỏ kia, cho nên nhị thúc tổ mới nóng nảy."
"Tóm lại vẫn là quá nóng nảy." Liên Tiểu Quân ăn xong một miếng cơm cuối cùng. "Làm buôn bán là như vậy, rút dây động rừng, một bước sai thì toàn bộ đã thua rồi."
Liên Tiểu Tường đứng dậy, thu dọn chén đũa vào khay: "Đúng vậy, chỉ mong lần này chúng ta..." Hắn rút lấy đôi đũa từ trong tay Liên Tiểu Quân, còn chọc chọc vào mặt đối phương: "Chỉ mong đệ có thể làm tốt được vụ mua bán này."
Liên Tiểu Quân cười: "Đúng, Ta tranh thủ dựa vào khuôn mặt này để làm tốt vụ mua bán này."
Hắn biết mình rất đẹp, nhưng cũng không quá coi trọng mỹ mạo này, người khác có thể trêu chọc, hắn cũng có thể.
"Dựa vào mặt cũng được, chẳng sợ không thành được vụ mua bán này." Liên Tiểu Tường nói. "Thì có thể dựa mặt, làm Võ thiếu phu nhân bảo vệ chúng ta như vậy Liên thị cũng coi như đã hoàn thành một vụ mua bán rồi."
Nói tới đây, hắn bừng tỉnh.
"À à, cho nên đệ mới kiên trì muốn tới phủ Quang Châu để gặp Võ thiếu phu nhân này đúng không."
Trong thiên hạ này, có nam nữ già trẻ nào gặp Liên Tiểu Quân mà không động tâm đâu, Liên Tiểu Tường hạ giọng cười cười:
"Đệ không sợ trượng phu của nàng sao?"
"Nếu ta sợ trượng phu của nàng thì đã đến Lân Châu rồi." Liên Tiểu Quân cũng cười, không phản bác ý trêu ghẹo của đối phương. Hắn nhẹ phẩy quần áo đứng lên, nhìn về phía ngoài cửa sổ, nơi những ngọn đèn dầu lập loè. "Phủ Quang Châu này là của Võ thiếu phu nhân."
Trượng phu của nàng không phải chủ nhân của nơi này.
Hắn sẽ không coi mỹ mạo là vinh quang nhưng cũng không lấy đó là sỉ nhục, càng không vì mỹ mạo mà đẩy mình vào nguy hiểm, mà tự bi ai. Hắn cũng không để ý dùng vẻ đẹp bản thân này làm trợ lực, bởi vạn sự đều là buôn bán, đều có thể mang ra buôn bán.
Võ thiếu phu nhân muốn mỹ mạo này của hắn hay thứ khác cũng chẳng ảnh hưởng đến điều hắn muốn.
Ngày hôm sau khi trời mới sáng, người của nàng đã tới khách điếm.
"Thiếu phu nhân cho mời Liên công tử." Bọn họ nói.
Liên Tiểu Quân không thấy ngoài ý muốn chút nào, chỉ lộ ra một nụ cười rồi thưa dạ trước mắt mọi người, nụ cười này khiến người ở đây cũng không ngoài ý muốn.
Nhìn thấy Liên Tiểu Quân ngồi trên chiếc xe ngựa hoa lệ của Võ thiếu phu nhân, phụ nhân chủ quán lệ quang lấp lánh, nàng còn cố ý buộc khăn trùm đầu mới để xuống bếp, giờ vừa đau thương lại vừa vui sướng.
"Liên công tử chính là kỳ trân hiếm có ở thế gian này." Nàng nói. "Nên ở bên thần tiên giống như thiếu phu nhân vậy."
...
...
Liên Tiểu Quân lại một lần nữa đứng ở ngoài gian phòng của Võ thiếu phu nhân, trước mặt vẫn là sa mành che đậy, bọn nhỏ đã chuyển chiếc bàn dài và đệm êm mời hắn ngồi xuống. Đứa này châm trà, đứa kia bày mâm đựng trái cây, đám nhỏ vừa tay chân nhẹ nhàng vừa vui sướng vây quanh bên người hắn.
"Công tử làm thế nào để chứng minh mình là kỳ trân?" Võ thiếu phu nhân ở bên trong hỏi.
Liên Tiểu Quân nhờ người lấy bút mực, rất nhanh đã vẽ một bức họa. Bức họa vẽ một mỹ nhân giấu mặt đứng khuất trong đám mây mù tựa như thần tiên, bọn nhỏ vui vẻ nâng vào cho thiếu phu nhân xem.
Liên Tiểu Quân lại nhờ người mang mâm chén tới, gỡ xuống một đóa hoa nhung trên đầu một tiểu cô nương đang đứng bên cạnh. Đôi tay xinh đẹp vung lên tựa như con bướm tung bay, sau đó để mọi người đoán xem hoa nhung đang giấu trong chiếc chén nào. Bọn nhỏ đoán trước, Võ thiếu phu nhân ở cách sa mành cũng đoán vài lần nhưng không ai đoán đúng.
Liên Tiểu Quân lại nhờ người mang cầm tới, tình tang vừa đánh đàn vừa hát một khúc ca, mấy chú chim sẻ dạn người đậu ở cành cây trên mái hiên như đang lắng nghe.
Tri phủ đi tới cửa thấy khung cảnh như vậy chỉ biết khiếp sợ tròn mắt, bạn bè thần tiên từ bầu trời xuống thăm thiếu phu nhân ư?
Hắn ngăn lão bộc muốn vào thông báo lại, sau đó vội rời đi, ném lại tiếng đàn, tiếng ca, tiếng cười của thiếu phu nhân ở phía sau.
Không dám quấy nhiễu nha.
- ----------------------------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook