Đệ Nhất Ác Phi
-
Quyển 2 - Chương 9: Cũng chỉ vì yêu ngươi
Edit: August97
Dung Chỉ giấu mình trong phòng cả ngày không đi ra ngoài, đến lúc tối khi Vãn Thanh đưa cơm thì mới mở cửa, định ngồi với hắn một lát nói chuyện phiếm mấy câu rồi trở về.
"Sư phụ, ăn cơm thôi."
"Vào đi."
Lúc Vãn Thanh đẩy cửa đi vào hắn đã ăn mặc chỉnh tề ngồi bên cạnh bàn, trong tay cầm một chiếc quạt lông vũ màu đỏ, thời tiết càng ngày càng nóng, y phục của hắn cũng càng mỏng, khuôn mặt vốn phong tình vạn chủng vương mấy giọt mồ hôi trông rất mê người.
Đặt thức ăn lên bàn, hắn đơn giản nhai nuốt mấy miếng, thấy Vãn Thanh vẫn nhìn chằm chằm mình thì nhíu mày liếc mắt nhìn nàng, "Ngươi cứ nhìn chằm chằm như vậy ta ăn không vào."
"Sư phụ cảm thấy rất khó chịu sao?"
"?" Dung Chỉ nâng cằm không nói lời nào, khuôn mặt yêu mỵ nở nụ cười yếu ớt."Cơm nước xong bồi vi sư ra ngoài dạo một chút."
"A?" Nhớ tới ước định với Thượng Hải Thanh Yên hôm qua, Vãn Thanh hơi do dự, Dung Chỉ vừa thấy vẻ mặt nàng, sắc mặt lập tức thay đổi. "Sao? Không muốn?"
"Không phải không muốn, mà tối nay ta có hẹn với một cố nhân." Vãn Thanh len lén quan sát vẻ mặt hắn, cặp mắt hẹp dài trầm xuống, ánh mắt không vui nhìn Vãn Thanh.
"Việc này, ta…, sư phụ…, nếu không thì chúng ta cùng đi?"
"Cố nhân của ngươi ta đi gặp làm gì?" Dung Chỉ bắt đầu lộ tính khí, trên khuôn mặt dễ nhìn không có chút ý cười, rõ ràng không khí chung quanh đã lạnh đi rất nhiều.
"Sao sư phụ có thể nói vậy, chuyện của ta cũng là chuyện của sư phụ, sao lại phân chia như thế, cùng ta đi đi." Cợt nhã tiến tới trước mặt Dung Chỉ, nhưng hắn lại dùng quạt lông vũ chắn trước mặt hai người, nghiêng mắt nhìn nàng.
"Coi như ngươi thức thời."
Thanh âm trầm thấp truyền vào trong tai Vãn Thanh, Vãn Thanh có phần bất đắc dĩ, nhưng không thể không tuân theo.
Dung Chỉ thấy Vãn Thanh vào thanh lâu thì có phần kỳ quái, nhưng vẫn theo nàng đi vào, xuyên qua đại đường, rất nhiều hoa khôi đứng ở trên lầu hoặc ngồi dưới lầu, khi nhìn thấy Dung Chỉ đi vào, ánh mắt đều tỏa sáng, thậm chí còn muốn xông lại muốn kéo hắn, Dung Chỉ lại có thể nhanh chóng tránh thoát ‘ma chưởng’ của mấy nữ nhân kia.
Cũng có không ít ánh mắt đắm đuối bỉ ổi của nam nhân nhìn chằm chằm Vãn Thanh, trái lại Vãn Thanh không chú ý, nhưng Dung Chỉ vẫn không vui, chỉ cần dám nhìn nàng, một kẻ cũng không bỏ qua, không biết hắn sử dụng ám khí gì mà những nam nhân kia ôm đầu hét một tiếng ngã xuống.
Đến hậu viện, Dung Chỉ mới thả lỏng đề phòng, cùng Vãn Thanh đi vào phòng của Thượng Hải Thanh Yên, thời điểm đi vào, Thượng Hải Thanh Yên đã thức dậy, hơn nữa có thể nhìn ra hắn đã tỉ mỉ ăn mặc một phen.
Một thân trường bào vân sắc thêu họa tiết màu lục tôn lên vóc người cao gầy của hắn, khoác lên người có phần rộng thùng thình, trên đai lưng khảm một khỏa trân châu lớn, tóc dài cố định bằng một cây trâm phỉ thúy cầu kì, phần tóc dư tự nhiên rũ xuống đầu vai, lông mày tinh tế nay càng thêm tinh xảo, ngũ quan thanh tú đậm hơn mấy phần khí chất văn nhược, vẻ chán chường ngày hôm qua đã hoàn toàn không thấy, thay vào đó là chí khí tỏa sáng, vinh quang bừng bừng.
Hắn thấy Vãn Thanh đi vào, duyên dáng bước qua, thấy Dung Chỉ bên cạnh Vãn Thanh thì rất kinh ngạc.
"Vị này, vị công tử này là?" Thanh âm Thượng Hải Thanh Yên rất nhẹ, hết sức dịu dàng.
"Là sư phụ của ta, không sao, hắn tới đây để giúp một tay." Vãn Thanh nở nụ cười với Dung Chỉ, ý bảo hắn nể chút mặt mũi cho nàng.
Quơ quơ chiếc quạt lông vũ đỏ rực, Dung Chỉ yêu mỵ mỉm cười, "Ta chỉ tới nhìn Thanh Nhi, sẽ không cản trở."
Thượng Hải Thanh Yên nhẹ nhàng cười, hình như nhìn ra chút gì đó, lại hơi khẩn trương nắm tay Vãn Thanh, "Như vậy có được hay không?"
"Có được hay không cũng phải thử một chút, lúc này cũng đã không còn sớm, chúng ta đi trước thôi."
Thượng Hải Thanh Yên gật đầu, ba người đồng hành, hôm nay tực hồ tâm tình Dung Chỉ cực tốt, ít khi bày ra bộ dạng mặt thối, trái lại dọc đường đi đều nở nụ cười, dẫn theo một đám hoa si một đường chạy theo.
Cố ý chọn một địa phương u tĩnh, chung quanh cũng không có người, trong kế hoạch của Vãn Thanh vốn không mang Dung Chỉ tới, liền dỗ Dung Chỉ ngồi ở bên kia, mặc dù hắn không vui, trừng mắt nhìn nàng nhưng vẫn nghe lời dời qua.
"Ngươi nói hắn sẽ tới sao?" Thượng Hải Thanh Yên nhẹ nhàng khẩn trương vò vò ống tay áo, có phần không được tự nhiên.
"Không có việc gì, nới quần áo ra một chút."
"Sao cơ?"
Thượng Hải Thanh Yên lúng túng, Vãn Thanh thấy hắn không muốn động, liền đưa tay thay hắn nới lỏng, khuôn mặt hắn ửng hồng, xin lỗi nhìn Vãn Thanh, cũng đã biết hắn một thời gian không ngắn, nhưng cũng không ngờ hắn lại hướng nội như thế.
Thượng Hải Thanh Yên lúc này, sắc mặt ửng hồng, lông mày mảnh mai, lông mi thon dài, lồng ngực trắng nõn lộ ra một mảng lớn, cộng thêm khuôn mặt ngượng ngùng, một loại mị hoặc không thể nói thành lời.
"Hắn sẽ tới."
Vãn Thanh mỉm cười an ủi hắn, Thượng Hải Thanh Yên thẹn thùng buông mắt, Vãn Thanh đánh giá xung quanh, ngồi đợi khoảng một khắc đồng hồ (15 phút) mới mơ hồ nhìn thấy phía trước có người đi tới, Vãn Thanh nháy mắt với hắn, hắn lập tức ngẩng đầu lên, chờ bóng dáng kia cách phía sau hắn không xa, Vãn Thanh cố ý tới gần trêu chọc cười đùa với hắn, hai người lắc trái lắc phải dựa vào một chỗ, thấy kia bóng dáng càng ngày càng gần, nụ cười bên khóe miệng Vãn Thanh cũng càng ngày càng lớn.
"Các ngươi đang làm gì?!"
Một thanh âm nghiêm trang lạnh lẽo truyền tới dọa Thượng Hải Thanh Yên hoảng sợ, hoàng đế gầy đi rất nhiều, trên gương mặt tuấn mỹ còn hơi tái nhợt, con ngươi thâm thúy hiện nhiều tia máu.
"Hoàng thượng." Thanh âm Thượng Hải Thanh Yên yếu ớt, cơ hồ không nghe thấy được, nhìn thấy Hoàng thượng như vậy, hàng lệ trong nháy mắt cũng không nhịn được chảy xuống.
Vãn Thanh vốn muốn để Hoàng đế ghen, nhưng nhìn này tình trạng rối rắm này, suy nghĩ một chút vẫn đứng lên, "Hoàng thượng đừng hiểu lầm, ta chỉ giúp Thanh Yên gãi ngứa, ta nghĩ các ngươi còn có chuyện cần nói, bây giờ hãy nói rõ ràng đi."
Kéo thị vệ phía sau muốn y rời đi, nhưng y lại mắt lạnh nhìn nàng, một chút cũng không di chuyển.
Hoàng đế thu vào trong mắt động tĩnh của người sau lưng, quay đầu lại ra hiệu với thị vệ, y mới rời đi.
"Trẫm còn chưa xử lý hết chính sự trong cung, nếu như hôm nay ngươi gọi trẫm tới chỉ vì muốn xem các ngươi đùa giỡn, có phải trẫm nên đi hay không?"
Mặc dù trong miệng nói như vậy, nhưng ánh mắt hoàng đế thủy chung dừng lại trên người Thượng Hải Thanh Yên, bước chân cũng không dời đi, thấy cặp mắt chứa đầy nước mắt của hắn (Thanh Yên), giống như đang cố ý khắc chế gì đó.
Vãn Thanh lặng lẽ rời đi từ sau lưng hai người, nhìn ánh mắt đẫm lệ mông lung kia của Thượng Hải Thanh Yên, muốn đi tìm Dung Chỉ, lại phát hiện hắn đã biến mất không thấy, đi lòng vòng chung quanh cũng không tìm được bóng dáng của hắn.
Vãn Thanh trái lại biết hắn không có việc gì, chỉ lo lắng hắn bị lạc đường, nhưng nghĩ lại, hắn ở nơi này cũng đã nhiều năm như vậy, không dễ dàng lạc đường mới phải, chuyện quan trọng nhất trước mắt vẫn là chuyện của Thượng Hải Thanh Yên.
Không muốn nghĩ nhiều, Vãn Thanh ngồi trong đình viện cách đó không xa nhìn sang bên này, Thượng Hải Thanh Yên ngồi ở vị trí bên trái, vừa lúc có thể thấy Vãn Thanh, Hoàng đế đưa lưng về phía Vãn Thanh, ngồi đối diện Thượng Hải Thanh Yên.
Giữa bọn họ vẫn có một đoạn khoảng cách, Vãn Thanh ở xa chỉ có thể nhìn thấy Thượng Hải Thanh Yên vừa rơi lệ vừa nói gì đó, Hoàng đế ngồi đối diện hắn, thấy hắn khóc thì có phần thờ ơ quay đầu đi, trong lòng Vãn Thanh gấp gáp, nhưng chưa ngồi được bao lâu, Hoàng đế đã đứng dậy rời đi, Thượng Hải Thanh Yên ngồi ở chỗ đó không ngừng khóc, nhưng cũng không giữ hắn lại, Vãn Thanh cả kinh, vội đuổi theo hướng hoàng đế, thị vệ kia lại ngăn cản nàng.
Hoàng đế vội vàng rời khỏi, mắt thấy hắn càng ngày càng xa, Vãn Thanh nhìn Thượng Hải Thanh Yên còn đang tuyệt vọng khóc trong đình viện, cũng không để ý nhiều nữa, tiếp mấy chiêu với thị vệ, trực tiếp lướt qua y đuổi theo Hoàng đế, mặc dù thị vệ có võ công cao cường, nhưng Vãn Thanh rất ngang ngạnh, lúc giao đấu y cũng không chiếm thượng phong, Hoàng đế thấy Vãn Thanh chấp nhất như vậy, liền ra lệnh cho thị vệ không cần cản nàng, vẻ mặt nhìn Vãn Thanh có phần khinh thường.
"Sao vậy? Coi trọng Thanh Yên? Hòa ly với đệ đệ ta chính là vì hắn? Không ngờ nữ nhận ngươi cũng có một bộ mặt như vậy!"
Vãn Thanh biết trong lòng hắn đang ghen, lúc này rất tức giận, nhưng cũng không biết giải thích với hắn như thế nào.
"Hoàng thượng, chỉ cần người nghe một câu này của ta, vô luận sau này ra sao thì bây giờ vẫn nên nói chuyện với Thanh Yên lần nữa …"
Hoàng đế dừng bước, ánh mắt hằn tia máu nhìn Vãn Thanh không nói gì.
"Trong lòng người vẫn có hắn chứ?"
"Nói bậy!" Hoàng đế trợn mắt nhìn Vãn Thanh, khuôn mặt vốn rối rắm lại càng thêm khó coi.
"Hoàng thượng, nếu đã yêu nhau, tội gì hành hạ lẫn nhau như vậy. Chuyện Tử Cơ, người cũng biết là không phải lỗi của Thanh Yên, vì sao còn vì chuyện này mà trách hắn như thế?" Vãn Thanh đuổi theo sau lưng có phần không theo kịp bước chân của hắn, Hoàng đế nghe nói thế, liếc mắt ra hiệu cho thị vệ, thị vệ liền rời đi.
"Thanh Yên nói với ngươi như vậy? Hắn đúng là không có tự chủ. " Tự giễu mỉm cười, sắc mặt Hoàng đế khó coi, "Trẫm cùng hắn đồng giường cộng chẩm (cùng giường chung gối) năm năm, lai lịch của hắn trẫm đều rất rõ ràng, sao trẫm có thể vì chút chuyện này mà không tin hắn."
"Vậy…, còn có những chuyện khác?"
"Tử Cơ bắt tay với Cao Nguyên Phương, ngươi biết không?"
Vãn Thanh lắc đầu, Hoàng đế thở dài giống như tự giễu, "Hắn là đại thần tặc quốc, lại biết trẫm tất cả các chuyện giữa trẫm cùng Thanh Yên, còn nắm trong tay tất cả điểm yếu của Thanh Yên, nói như vậy ngươi đã hiểu chưa?"
"Trước kia hắn ta cùng Thanh Yên ở chung một chỗ?" Vãn Thanh có phần không xác định, nếu thật sự là như vậy, hoài nghi Thượng Hải Thanh Yên lại càng thuận theo tự nhiên.
"Ha ha, Thanh Yên cũng không thừa nhận, nếu hắn thành thật nói rõ với trẫm, trẫm cũng sẽ không như vậy, chung đụng với hắn đã năm năm, trẫm cho là đã đủ hiểu hắn, nhưng trải qua chuyện này, trẫm cảm thấy bản thân không biết gì về đối phương."
"Dù là quá khứ của hắn, thì như thế nào, người nào không có quá khứ, vì sao hoàng thượng cứ chấp nhất chuyện này như thế?"
"Điều trẫm để ý không phải quá khứ, mà là thái độ của hắn, nếu đã không thể thẳng thắn với trẫm, tiếp tục chung đụng còn có ý nghĩa gì? Nhiều năm trẫm tin tưởng hắn thương yêu hắn như vậy, cho rằng trong lòng hắn chỉ có một mình trẫm, hắn muốn sao trăng trên trời trẫm đều chiều theo ý hắn, muốn ăn vải, trẫm bóc vỏ cho hắn ăn, hắn than thở trẫm có thể ít lâm triều để làm bạn với hắn không, nhưng hiện tại."
Thanh âm Hoàng đế có chút nghẹn ngào, Vãn Thanh dừng lại, không biết giữa bọn họ còn có một đoạn thời gian như vậy, nên nhất thời ngây người không biết nói gì.
"Vậy, người thật muốn không gặp Thanh Yên nữa sao?" Vãn Thanh sắc mặt rối rắm, chưa bao giờ biết tình yêu đồng tính cũng có thể khắc cốt ghi tâm như vậy.
"Công tử!"
Nơi xa truyền đến một tiếng la, chỉ nghe “Bùm” một tiếng, Vãn Thanh cùng Hoàng đế quay đầu lại, trong đình đã không thấy bóng dáng của Thượng Hải Thanh Yên, chỉ kịp thấy một vạt áo màu xanh nổi trên mặt nước.
"Hoàng…" Vãn Thanh quay đầu lại vừa định gọi hắn, nhưng hắn đã vội vã nhảy vào trong nước, thị vệ nhìn thấy cũng vội nhảy xuống.
Thị vệ kéo Thanh Yên lại, nhưng hắn không chịu đi lên, muốn tránh thoát khỏi thị vệ.
"Đừng náo loạn!”
Hoàng đế bá đạo vòng quanh hông của Thượng Hải Thanh Yên, ngũ quan lạnh lùng đầy khẩn trương.
Tóc Thượng Hải Thanh Yên bị nước thấm ướt, trên khuôn mặt cũng không biết là nước mắt hay nước hồ, được Hoàng đế đưa lên bờ, y phục đơn bạc đã trượt xuống hơn phân nửa, hắn ngồi trên bờ không ngừng ho khan, thân thể gầy gò khiến người ta đau lòng, không bao lâu sau hai mắt tối sầm hôn mê bất tỉnh.
"Hoàng thượng, trước tiên hãy đưa Thanh Yên trở về đã."
Hoàng đế gật đầu, cởi ngoại bào trên người khoác vào người hắn, thị vệ không biết từ đâu dẫn một chiếc xe ngựa chạy đến, dìu Thượng Hải Thanh Yên vào trong xe, Hoàng đế cũng đi vào theo, thị vệ thông thạo quay đầu xe ngựa chạy tới cửa sau thanh lâu, Vãn Thanh cũng không biết nơi này còn có một cửa sau, nhìn dáng vẻ Hoàng đế chắc chắn đã không ít lần đi bằng lối này.
Mang Thượng Hải Thanh Yên vào phòng, nhìn một thân ướt sũng của hắn, Hoàng đế nhíu mày, phất phất tay với Vãn Thanh cùng thị vệ đang xông vào, ý bảo bọn họ rời đi.
Vãn Thanh ra khỏi cửa, núp ở phía sau chân tường nghe động tĩnh bên trong, cũng không dám thò đầu ra nhìn.
Tựa hồ đang giúp Thượng Hải Thanh Yên thay quần áo, cũng không có động tĩnh gì đặc biệt, qua hơn một khắc mới nghe được bên trong có tiếng người nói chuyện, có lẽ Thượng Hải Thanh Yên đã tỉnh.
"Hoàng, hoàng thượng." Thanh âm Thượng Hải Thanh Yên có chút nghẹn ngào, Vãn Thanh tâm ngứa, không nhịn được thò đầu ra nhìn.
"Là lỗi của ta, sau này ta sẽ không đối xử với ngươi như thế nữa, chuyện đã qua thì để nó qua đi." Sắc mặt Hoàng đế biến chuyển, nhưng vẫn cứng rắn ôm lấy Thượng Hải Thanh Yên.
Khuôn mặt tái nhợt của Thượng Hải Thanh Yên hơi ửng hồng, thẹn thùng rúc vào trong ngực Hoàng đế, nhưng mà trên mặt lại vẫn hiện vẻ lo lắng, "Hoàng thượng không trách ta sao?"
"Coi như chưa từng có chuyện này, Thanh Yên cứ giống như thường ngày, gọi ta Thiên Ngạo là được, vừa rồi thấy ngươi nhảy hồ tự vẫn, ba hồn của ta đã mất hai, nếu cuộc đời này không còn được gặp lại ngươi, cuộc sống này xũng đã không còn ý nghĩa." Thanh âm Hoàng đế đầy thương tiếc, bàn tay đặt sau lưng Thượng Hải Thanh Yên, nhẹ nhàng vuốt ve.
"Thiên Ngạo." Thượng Hải Thanh Yên không nhịn được, nước mắt ào ào rơi xuống, mắt thấy hai người bên trong càng ngày càng đậm tình mật ý, lúc này Vãn Thanh mới nhớ tới Dung Chỉ, vỗ đầu một cái thầm mắng chính mình, tại sao lại quên mất hắn.
Nhắn với Nhị chưởng quỹ nói lại với Thượng Hải Thanh Yên rằng nàng phải đi, Vãn Thanh liền trở về Mộc phủ, khiến Vãn Thanh kỳ quái chính là khi nàng trở về hắn cũng đã trở lại, lúc gõ cửa hắn cũng không giận dữ, càng không tỏ ra tức giận với nàng, ngược lại nở nụ cười xin lỗi nàng, hắn cảm thấy thời tiết quá nóng nên trở lại trước.
Khác thường như thế, cũng khiến Vãn Thanh không quen, nhưng cũng may mắn, chỉ cần hắn không tức giận, thế nào cũng tốt.
Chuyện của Thượng Hải Thanh Yên cùng Hoàng đế đã giải quyết không sai biệt lắm, Vãn Thanh cũng muốn nhanh chóng rời địa phương này, mỗi ngày ở trong phủ trải qua cuộc sống nhàm chán, nàng không chịu được, nhưng lại không biết ăn nói như thế nào với phụ mẫu.
"Muội muội?"
Vừa đi vừa nghĩ, nhất thời không chú ý đến Mộc Vân Hạc ở trước mặt, trong tay Mộc Vân Hạc mang theo hai bao điểm tâm, nhìn bộ dáng Vãn Thanh đang cúi đầu nghiêm túc suy nghĩ thì mỉm cười.
"Đang nghĩ gì mà nhập thần đến như thế, đi trên đường chú ý cẩn thận một chút."
Mộc Vân Hạc vừa dứt lời, một con tuấn mã đã nhanh chóng xông đến, trên đường cái người đến người đi, cũng không hề chạy chậm lại, tốc độ cực nhanh chạy tới hướng này, Mộc Vân Hạc cả kinh, vội ném hai bao điểm tâm cầm trong tay ra, ôm chặt lấy Vãn Thanh đang đứng bên cạnh.
Chủ nhân con ngựa kia thấy ngựa mình chuẩn bị đụng phải người khác vội kéo chặt cương ngựa, áp sát quá gần nên khó mà ghìm lại, Vãn Thanh cùng Mộc Vân Hạc tránh thoát, trái lại người kia lại ngã xuống.
"Vị tiểu ca này, trên đường cái sao có thể cưỡi ngựa như thế, tốc độ nhanh như vậy nếu đụng phải người khác thì làm sao!" Mộc Vân Hạc thiện ý nhắc nhở, thấy kia người kia ngã trên mặt đất muốn tiến lên dìu, vậy mà hắn lại ngẩng đầu nhìn lên, là Phong Huyền Dịch.
Toàn thân hắn khoác trường bào hắc y càng thêm anh tuấn, thối mặt tức giận, khi thấy rõ người nọ là Vãn Thanh thì giọng nói càng thêm khó nghe:
"Đúng là thấy ngươi liền gặp xui! Sao không cút xa chút!"
Lời nói của Phong Huyền Dịch khiến Mộc Vân Hạc là một kẻ luyến muội cực kì khó chịu, Phong Huyền Dịch vốn đứng dậy muốn đi, nhưng hắn lại cố ý ngăn cản trước con ngựa kia:
"Vương Gia, ngươi thiếu chút nữa đụng vào muội muội ta, sao ngươi có thể lờ đi như thế?!"
"Đụng phải ư? Bổn vương đụng vào nàng khi nào?"
"Ngươi!"
"Không cần đâu đại ca, Vương Gia làm rất nhiều chuyện tốt, được trời cao che chở, vốn muội mới là người bị đụng phải, nhưng chính hắn lại ngã ngựa, đó cũng là một loại báo ứng, con người không cần so đo với loài chó, chúng ta so đo với hắn làm gì."
Vãn Thanh tiến lên kéo Mộc Vân Hạc qua, dù sao sau này hắn vẫn muốn tiến vào triều đình, không thể có quá nhiều xung đột với Phong Huyền Dịch, nhưng trong câu nói vẫn là nhịn không được chửi Phong Huyền Dịch đôi câu.
"Ngươi có ý gì?! Nói lại rõ ràng cho Bổn vương! Ngươi nói ai là chó?!"
Phong Huyền Dịch sắc mặt khó coi, níu Vãn Thanh đang xoay người đi, sức lực rất lớn, Vãn Thanh bị hắn kéo đến đau đớn.
Mộc Vân Hạc vốn không muốn so đo, nhưng nhìn thấy bộ dáng dã man của Phong Huyền Dịch nhịn không được lên tiếng:
"Vương Gia! Thỉnh tự trọng! Thanh Nhi ta đã không còn là nương tử của ngươi, không có nghĩa vụ phải chịu đựng bạo lực của ngươi!"
Hung hăng hất tay hai người ra, Mộc Vân Hạc kéo Vãn Thanh về phía sau, "Có chuyện gì cứ nhằm vào ta!"
"Đại ca!"
Vãn Thanh nghĩ muốn xông lên phía trước lại bị hắn ngăn lại, Mộc Vân Hạc thực sự thương yêu muội muội này, chức quan của Phong Huyền Dịch không biết lớn hơn hắn bao nhiêu, lại là đệ đệ Hoàng đế, nếu sau này hắn trả thù, vậy thì thật sự…
"Hừ!" Phong Huyền Dịch không tiếp tục nhiều lời, xoay người nhảy lên lên ngựa rời đi.
"Huynh không sợ hắn trả thù sao?" Ánh mắt Vãn Thanh buồn bã, nếu Phong Huyền Dịch nhằm thẳng vào nàng thì nàng cũng không sợ gì.
"Chút quan chức sao quan trọng
Dung Chỉ giấu mình trong phòng cả ngày không đi ra ngoài, đến lúc tối khi Vãn Thanh đưa cơm thì mới mở cửa, định ngồi với hắn một lát nói chuyện phiếm mấy câu rồi trở về.
"Sư phụ, ăn cơm thôi."
"Vào đi."
Lúc Vãn Thanh đẩy cửa đi vào hắn đã ăn mặc chỉnh tề ngồi bên cạnh bàn, trong tay cầm một chiếc quạt lông vũ màu đỏ, thời tiết càng ngày càng nóng, y phục của hắn cũng càng mỏng, khuôn mặt vốn phong tình vạn chủng vương mấy giọt mồ hôi trông rất mê người.
Đặt thức ăn lên bàn, hắn đơn giản nhai nuốt mấy miếng, thấy Vãn Thanh vẫn nhìn chằm chằm mình thì nhíu mày liếc mắt nhìn nàng, "Ngươi cứ nhìn chằm chằm như vậy ta ăn không vào."
"Sư phụ cảm thấy rất khó chịu sao?"
"?" Dung Chỉ nâng cằm không nói lời nào, khuôn mặt yêu mỵ nở nụ cười yếu ớt."Cơm nước xong bồi vi sư ra ngoài dạo một chút."
"A?" Nhớ tới ước định với Thượng Hải Thanh Yên hôm qua, Vãn Thanh hơi do dự, Dung Chỉ vừa thấy vẻ mặt nàng, sắc mặt lập tức thay đổi. "Sao? Không muốn?"
"Không phải không muốn, mà tối nay ta có hẹn với một cố nhân." Vãn Thanh len lén quan sát vẻ mặt hắn, cặp mắt hẹp dài trầm xuống, ánh mắt không vui nhìn Vãn Thanh.
"Việc này, ta…, sư phụ…, nếu không thì chúng ta cùng đi?"
"Cố nhân của ngươi ta đi gặp làm gì?" Dung Chỉ bắt đầu lộ tính khí, trên khuôn mặt dễ nhìn không có chút ý cười, rõ ràng không khí chung quanh đã lạnh đi rất nhiều.
"Sao sư phụ có thể nói vậy, chuyện của ta cũng là chuyện của sư phụ, sao lại phân chia như thế, cùng ta đi đi." Cợt nhã tiến tới trước mặt Dung Chỉ, nhưng hắn lại dùng quạt lông vũ chắn trước mặt hai người, nghiêng mắt nhìn nàng.
"Coi như ngươi thức thời."
Thanh âm trầm thấp truyền vào trong tai Vãn Thanh, Vãn Thanh có phần bất đắc dĩ, nhưng không thể không tuân theo.
Dung Chỉ thấy Vãn Thanh vào thanh lâu thì có phần kỳ quái, nhưng vẫn theo nàng đi vào, xuyên qua đại đường, rất nhiều hoa khôi đứng ở trên lầu hoặc ngồi dưới lầu, khi nhìn thấy Dung Chỉ đi vào, ánh mắt đều tỏa sáng, thậm chí còn muốn xông lại muốn kéo hắn, Dung Chỉ lại có thể nhanh chóng tránh thoát ‘ma chưởng’ của mấy nữ nhân kia.
Cũng có không ít ánh mắt đắm đuối bỉ ổi của nam nhân nhìn chằm chằm Vãn Thanh, trái lại Vãn Thanh không chú ý, nhưng Dung Chỉ vẫn không vui, chỉ cần dám nhìn nàng, một kẻ cũng không bỏ qua, không biết hắn sử dụng ám khí gì mà những nam nhân kia ôm đầu hét một tiếng ngã xuống.
Đến hậu viện, Dung Chỉ mới thả lỏng đề phòng, cùng Vãn Thanh đi vào phòng của Thượng Hải Thanh Yên, thời điểm đi vào, Thượng Hải Thanh Yên đã thức dậy, hơn nữa có thể nhìn ra hắn đã tỉ mỉ ăn mặc một phen.
Một thân trường bào vân sắc thêu họa tiết màu lục tôn lên vóc người cao gầy của hắn, khoác lên người có phần rộng thùng thình, trên đai lưng khảm một khỏa trân châu lớn, tóc dài cố định bằng một cây trâm phỉ thúy cầu kì, phần tóc dư tự nhiên rũ xuống đầu vai, lông mày tinh tế nay càng thêm tinh xảo, ngũ quan thanh tú đậm hơn mấy phần khí chất văn nhược, vẻ chán chường ngày hôm qua đã hoàn toàn không thấy, thay vào đó là chí khí tỏa sáng, vinh quang bừng bừng.
Hắn thấy Vãn Thanh đi vào, duyên dáng bước qua, thấy Dung Chỉ bên cạnh Vãn Thanh thì rất kinh ngạc.
"Vị này, vị công tử này là?" Thanh âm Thượng Hải Thanh Yên rất nhẹ, hết sức dịu dàng.
"Là sư phụ của ta, không sao, hắn tới đây để giúp một tay." Vãn Thanh nở nụ cười với Dung Chỉ, ý bảo hắn nể chút mặt mũi cho nàng.
Quơ quơ chiếc quạt lông vũ đỏ rực, Dung Chỉ yêu mỵ mỉm cười, "Ta chỉ tới nhìn Thanh Nhi, sẽ không cản trở."
Thượng Hải Thanh Yên nhẹ nhàng cười, hình như nhìn ra chút gì đó, lại hơi khẩn trương nắm tay Vãn Thanh, "Như vậy có được hay không?"
"Có được hay không cũng phải thử một chút, lúc này cũng đã không còn sớm, chúng ta đi trước thôi."
Thượng Hải Thanh Yên gật đầu, ba người đồng hành, hôm nay tực hồ tâm tình Dung Chỉ cực tốt, ít khi bày ra bộ dạng mặt thối, trái lại dọc đường đi đều nở nụ cười, dẫn theo một đám hoa si một đường chạy theo.
Cố ý chọn một địa phương u tĩnh, chung quanh cũng không có người, trong kế hoạch của Vãn Thanh vốn không mang Dung Chỉ tới, liền dỗ Dung Chỉ ngồi ở bên kia, mặc dù hắn không vui, trừng mắt nhìn nàng nhưng vẫn nghe lời dời qua.
"Ngươi nói hắn sẽ tới sao?" Thượng Hải Thanh Yên nhẹ nhàng khẩn trương vò vò ống tay áo, có phần không được tự nhiên.
"Không có việc gì, nới quần áo ra một chút."
"Sao cơ?"
Thượng Hải Thanh Yên lúng túng, Vãn Thanh thấy hắn không muốn động, liền đưa tay thay hắn nới lỏng, khuôn mặt hắn ửng hồng, xin lỗi nhìn Vãn Thanh, cũng đã biết hắn một thời gian không ngắn, nhưng cũng không ngờ hắn lại hướng nội như thế.
Thượng Hải Thanh Yên lúc này, sắc mặt ửng hồng, lông mày mảnh mai, lông mi thon dài, lồng ngực trắng nõn lộ ra một mảng lớn, cộng thêm khuôn mặt ngượng ngùng, một loại mị hoặc không thể nói thành lời.
"Hắn sẽ tới."
Vãn Thanh mỉm cười an ủi hắn, Thượng Hải Thanh Yên thẹn thùng buông mắt, Vãn Thanh đánh giá xung quanh, ngồi đợi khoảng một khắc đồng hồ (15 phút) mới mơ hồ nhìn thấy phía trước có người đi tới, Vãn Thanh nháy mắt với hắn, hắn lập tức ngẩng đầu lên, chờ bóng dáng kia cách phía sau hắn không xa, Vãn Thanh cố ý tới gần trêu chọc cười đùa với hắn, hai người lắc trái lắc phải dựa vào một chỗ, thấy kia bóng dáng càng ngày càng gần, nụ cười bên khóe miệng Vãn Thanh cũng càng ngày càng lớn.
"Các ngươi đang làm gì?!"
Một thanh âm nghiêm trang lạnh lẽo truyền tới dọa Thượng Hải Thanh Yên hoảng sợ, hoàng đế gầy đi rất nhiều, trên gương mặt tuấn mỹ còn hơi tái nhợt, con ngươi thâm thúy hiện nhiều tia máu.
"Hoàng thượng." Thanh âm Thượng Hải Thanh Yên yếu ớt, cơ hồ không nghe thấy được, nhìn thấy Hoàng thượng như vậy, hàng lệ trong nháy mắt cũng không nhịn được chảy xuống.
Vãn Thanh vốn muốn để Hoàng đế ghen, nhưng nhìn này tình trạng rối rắm này, suy nghĩ một chút vẫn đứng lên, "Hoàng thượng đừng hiểu lầm, ta chỉ giúp Thanh Yên gãi ngứa, ta nghĩ các ngươi còn có chuyện cần nói, bây giờ hãy nói rõ ràng đi."
Kéo thị vệ phía sau muốn y rời đi, nhưng y lại mắt lạnh nhìn nàng, một chút cũng không di chuyển.
Hoàng đế thu vào trong mắt động tĩnh của người sau lưng, quay đầu lại ra hiệu với thị vệ, y mới rời đi.
"Trẫm còn chưa xử lý hết chính sự trong cung, nếu như hôm nay ngươi gọi trẫm tới chỉ vì muốn xem các ngươi đùa giỡn, có phải trẫm nên đi hay không?"
Mặc dù trong miệng nói như vậy, nhưng ánh mắt hoàng đế thủy chung dừng lại trên người Thượng Hải Thanh Yên, bước chân cũng không dời đi, thấy cặp mắt chứa đầy nước mắt của hắn (Thanh Yên), giống như đang cố ý khắc chế gì đó.
Vãn Thanh lặng lẽ rời đi từ sau lưng hai người, nhìn ánh mắt đẫm lệ mông lung kia của Thượng Hải Thanh Yên, muốn đi tìm Dung Chỉ, lại phát hiện hắn đã biến mất không thấy, đi lòng vòng chung quanh cũng không tìm được bóng dáng của hắn.
Vãn Thanh trái lại biết hắn không có việc gì, chỉ lo lắng hắn bị lạc đường, nhưng nghĩ lại, hắn ở nơi này cũng đã nhiều năm như vậy, không dễ dàng lạc đường mới phải, chuyện quan trọng nhất trước mắt vẫn là chuyện của Thượng Hải Thanh Yên.
Không muốn nghĩ nhiều, Vãn Thanh ngồi trong đình viện cách đó không xa nhìn sang bên này, Thượng Hải Thanh Yên ngồi ở vị trí bên trái, vừa lúc có thể thấy Vãn Thanh, Hoàng đế đưa lưng về phía Vãn Thanh, ngồi đối diện Thượng Hải Thanh Yên.
Giữa bọn họ vẫn có một đoạn khoảng cách, Vãn Thanh ở xa chỉ có thể nhìn thấy Thượng Hải Thanh Yên vừa rơi lệ vừa nói gì đó, Hoàng đế ngồi đối diện hắn, thấy hắn khóc thì có phần thờ ơ quay đầu đi, trong lòng Vãn Thanh gấp gáp, nhưng chưa ngồi được bao lâu, Hoàng đế đã đứng dậy rời đi, Thượng Hải Thanh Yên ngồi ở chỗ đó không ngừng khóc, nhưng cũng không giữ hắn lại, Vãn Thanh cả kinh, vội đuổi theo hướng hoàng đế, thị vệ kia lại ngăn cản nàng.
Hoàng đế vội vàng rời khỏi, mắt thấy hắn càng ngày càng xa, Vãn Thanh nhìn Thượng Hải Thanh Yên còn đang tuyệt vọng khóc trong đình viện, cũng không để ý nhiều nữa, tiếp mấy chiêu với thị vệ, trực tiếp lướt qua y đuổi theo Hoàng đế, mặc dù thị vệ có võ công cao cường, nhưng Vãn Thanh rất ngang ngạnh, lúc giao đấu y cũng không chiếm thượng phong, Hoàng đế thấy Vãn Thanh chấp nhất như vậy, liền ra lệnh cho thị vệ không cần cản nàng, vẻ mặt nhìn Vãn Thanh có phần khinh thường.
"Sao vậy? Coi trọng Thanh Yên? Hòa ly với đệ đệ ta chính là vì hắn? Không ngờ nữ nhận ngươi cũng có một bộ mặt như vậy!"
Vãn Thanh biết trong lòng hắn đang ghen, lúc này rất tức giận, nhưng cũng không biết giải thích với hắn như thế nào.
"Hoàng thượng, chỉ cần người nghe một câu này của ta, vô luận sau này ra sao thì bây giờ vẫn nên nói chuyện với Thanh Yên lần nữa …"
Hoàng đế dừng bước, ánh mắt hằn tia máu nhìn Vãn Thanh không nói gì.
"Trong lòng người vẫn có hắn chứ?"
"Nói bậy!" Hoàng đế trợn mắt nhìn Vãn Thanh, khuôn mặt vốn rối rắm lại càng thêm khó coi.
"Hoàng thượng, nếu đã yêu nhau, tội gì hành hạ lẫn nhau như vậy. Chuyện Tử Cơ, người cũng biết là không phải lỗi của Thanh Yên, vì sao còn vì chuyện này mà trách hắn như thế?" Vãn Thanh đuổi theo sau lưng có phần không theo kịp bước chân của hắn, Hoàng đế nghe nói thế, liếc mắt ra hiệu cho thị vệ, thị vệ liền rời đi.
"Thanh Yên nói với ngươi như vậy? Hắn đúng là không có tự chủ. " Tự giễu mỉm cười, sắc mặt Hoàng đế khó coi, "Trẫm cùng hắn đồng giường cộng chẩm (cùng giường chung gối) năm năm, lai lịch của hắn trẫm đều rất rõ ràng, sao trẫm có thể vì chút chuyện này mà không tin hắn."
"Vậy…, còn có những chuyện khác?"
"Tử Cơ bắt tay với Cao Nguyên Phương, ngươi biết không?"
Vãn Thanh lắc đầu, Hoàng đế thở dài giống như tự giễu, "Hắn là đại thần tặc quốc, lại biết trẫm tất cả các chuyện giữa trẫm cùng Thanh Yên, còn nắm trong tay tất cả điểm yếu của Thanh Yên, nói như vậy ngươi đã hiểu chưa?"
"Trước kia hắn ta cùng Thanh Yên ở chung một chỗ?" Vãn Thanh có phần không xác định, nếu thật sự là như vậy, hoài nghi Thượng Hải Thanh Yên lại càng thuận theo tự nhiên.
"Ha ha, Thanh Yên cũng không thừa nhận, nếu hắn thành thật nói rõ với trẫm, trẫm cũng sẽ không như vậy, chung đụng với hắn đã năm năm, trẫm cho là đã đủ hiểu hắn, nhưng trải qua chuyện này, trẫm cảm thấy bản thân không biết gì về đối phương."
"Dù là quá khứ của hắn, thì như thế nào, người nào không có quá khứ, vì sao hoàng thượng cứ chấp nhất chuyện này như thế?"
"Điều trẫm để ý không phải quá khứ, mà là thái độ của hắn, nếu đã không thể thẳng thắn với trẫm, tiếp tục chung đụng còn có ý nghĩa gì? Nhiều năm trẫm tin tưởng hắn thương yêu hắn như vậy, cho rằng trong lòng hắn chỉ có một mình trẫm, hắn muốn sao trăng trên trời trẫm đều chiều theo ý hắn, muốn ăn vải, trẫm bóc vỏ cho hắn ăn, hắn than thở trẫm có thể ít lâm triều để làm bạn với hắn không, nhưng hiện tại."
Thanh âm Hoàng đế có chút nghẹn ngào, Vãn Thanh dừng lại, không biết giữa bọn họ còn có một đoạn thời gian như vậy, nên nhất thời ngây người không biết nói gì.
"Vậy, người thật muốn không gặp Thanh Yên nữa sao?" Vãn Thanh sắc mặt rối rắm, chưa bao giờ biết tình yêu đồng tính cũng có thể khắc cốt ghi tâm như vậy.
"Công tử!"
Nơi xa truyền đến một tiếng la, chỉ nghe “Bùm” một tiếng, Vãn Thanh cùng Hoàng đế quay đầu lại, trong đình đã không thấy bóng dáng của Thượng Hải Thanh Yên, chỉ kịp thấy một vạt áo màu xanh nổi trên mặt nước.
"Hoàng…" Vãn Thanh quay đầu lại vừa định gọi hắn, nhưng hắn đã vội vã nhảy vào trong nước, thị vệ nhìn thấy cũng vội nhảy xuống.
Thị vệ kéo Thanh Yên lại, nhưng hắn không chịu đi lên, muốn tránh thoát khỏi thị vệ.
"Đừng náo loạn!”
Hoàng đế bá đạo vòng quanh hông của Thượng Hải Thanh Yên, ngũ quan lạnh lùng đầy khẩn trương.
Tóc Thượng Hải Thanh Yên bị nước thấm ướt, trên khuôn mặt cũng không biết là nước mắt hay nước hồ, được Hoàng đế đưa lên bờ, y phục đơn bạc đã trượt xuống hơn phân nửa, hắn ngồi trên bờ không ngừng ho khan, thân thể gầy gò khiến người ta đau lòng, không bao lâu sau hai mắt tối sầm hôn mê bất tỉnh.
"Hoàng thượng, trước tiên hãy đưa Thanh Yên trở về đã."
Hoàng đế gật đầu, cởi ngoại bào trên người khoác vào người hắn, thị vệ không biết từ đâu dẫn một chiếc xe ngựa chạy đến, dìu Thượng Hải Thanh Yên vào trong xe, Hoàng đế cũng đi vào theo, thị vệ thông thạo quay đầu xe ngựa chạy tới cửa sau thanh lâu, Vãn Thanh cũng không biết nơi này còn có một cửa sau, nhìn dáng vẻ Hoàng đế chắc chắn đã không ít lần đi bằng lối này.
Mang Thượng Hải Thanh Yên vào phòng, nhìn một thân ướt sũng của hắn, Hoàng đế nhíu mày, phất phất tay với Vãn Thanh cùng thị vệ đang xông vào, ý bảo bọn họ rời đi.
Vãn Thanh ra khỏi cửa, núp ở phía sau chân tường nghe động tĩnh bên trong, cũng không dám thò đầu ra nhìn.
Tựa hồ đang giúp Thượng Hải Thanh Yên thay quần áo, cũng không có động tĩnh gì đặc biệt, qua hơn một khắc mới nghe được bên trong có tiếng người nói chuyện, có lẽ Thượng Hải Thanh Yên đã tỉnh.
"Hoàng, hoàng thượng." Thanh âm Thượng Hải Thanh Yên có chút nghẹn ngào, Vãn Thanh tâm ngứa, không nhịn được thò đầu ra nhìn.
"Là lỗi của ta, sau này ta sẽ không đối xử với ngươi như thế nữa, chuyện đã qua thì để nó qua đi." Sắc mặt Hoàng đế biến chuyển, nhưng vẫn cứng rắn ôm lấy Thượng Hải Thanh Yên.
Khuôn mặt tái nhợt của Thượng Hải Thanh Yên hơi ửng hồng, thẹn thùng rúc vào trong ngực Hoàng đế, nhưng mà trên mặt lại vẫn hiện vẻ lo lắng, "Hoàng thượng không trách ta sao?"
"Coi như chưa từng có chuyện này, Thanh Yên cứ giống như thường ngày, gọi ta Thiên Ngạo là được, vừa rồi thấy ngươi nhảy hồ tự vẫn, ba hồn của ta đã mất hai, nếu cuộc đời này không còn được gặp lại ngươi, cuộc sống này xũng đã không còn ý nghĩa." Thanh âm Hoàng đế đầy thương tiếc, bàn tay đặt sau lưng Thượng Hải Thanh Yên, nhẹ nhàng vuốt ve.
"Thiên Ngạo." Thượng Hải Thanh Yên không nhịn được, nước mắt ào ào rơi xuống, mắt thấy hai người bên trong càng ngày càng đậm tình mật ý, lúc này Vãn Thanh mới nhớ tới Dung Chỉ, vỗ đầu một cái thầm mắng chính mình, tại sao lại quên mất hắn.
Nhắn với Nhị chưởng quỹ nói lại với Thượng Hải Thanh Yên rằng nàng phải đi, Vãn Thanh liền trở về Mộc phủ, khiến Vãn Thanh kỳ quái chính là khi nàng trở về hắn cũng đã trở lại, lúc gõ cửa hắn cũng không giận dữ, càng không tỏ ra tức giận với nàng, ngược lại nở nụ cười xin lỗi nàng, hắn cảm thấy thời tiết quá nóng nên trở lại trước.
Khác thường như thế, cũng khiến Vãn Thanh không quen, nhưng cũng may mắn, chỉ cần hắn không tức giận, thế nào cũng tốt.
Chuyện của Thượng Hải Thanh Yên cùng Hoàng đế đã giải quyết không sai biệt lắm, Vãn Thanh cũng muốn nhanh chóng rời địa phương này, mỗi ngày ở trong phủ trải qua cuộc sống nhàm chán, nàng không chịu được, nhưng lại không biết ăn nói như thế nào với phụ mẫu.
"Muội muội?"
Vừa đi vừa nghĩ, nhất thời không chú ý đến Mộc Vân Hạc ở trước mặt, trong tay Mộc Vân Hạc mang theo hai bao điểm tâm, nhìn bộ dáng Vãn Thanh đang cúi đầu nghiêm túc suy nghĩ thì mỉm cười.
"Đang nghĩ gì mà nhập thần đến như thế, đi trên đường chú ý cẩn thận một chút."
Mộc Vân Hạc vừa dứt lời, một con tuấn mã đã nhanh chóng xông đến, trên đường cái người đến người đi, cũng không hề chạy chậm lại, tốc độ cực nhanh chạy tới hướng này, Mộc Vân Hạc cả kinh, vội ném hai bao điểm tâm cầm trong tay ra, ôm chặt lấy Vãn Thanh đang đứng bên cạnh.
Chủ nhân con ngựa kia thấy ngựa mình chuẩn bị đụng phải người khác vội kéo chặt cương ngựa, áp sát quá gần nên khó mà ghìm lại, Vãn Thanh cùng Mộc Vân Hạc tránh thoát, trái lại người kia lại ngã xuống.
"Vị tiểu ca này, trên đường cái sao có thể cưỡi ngựa như thế, tốc độ nhanh như vậy nếu đụng phải người khác thì làm sao!" Mộc Vân Hạc thiện ý nhắc nhở, thấy kia người kia ngã trên mặt đất muốn tiến lên dìu, vậy mà hắn lại ngẩng đầu nhìn lên, là Phong Huyền Dịch.
Toàn thân hắn khoác trường bào hắc y càng thêm anh tuấn, thối mặt tức giận, khi thấy rõ người nọ là Vãn Thanh thì giọng nói càng thêm khó nghe:
"Đúng là thấy ngươi liền gặp xui! Sao không cút xa chút!"
Lời nói của Phong Huyền Dịch khiến Mộc Vân Hạc là một kẻ luyến muội cực kì khó chịu, Phong Huyền Dịch vốn đứng dậy muốn đi, nhưng hắn lại cố ý ngăn cản trước con ngựa kia:
"Vương Gia, ngươi thiếu chút nữa đụng vào muội muội ta, sao ngươi có thể lờ đi như thế?!"
"Đụng phải ư? Bổn vương đụng vào nàng khi nào?"
"Ngươi!"
"Không cần đâu đại ca, Vương Gia làm rất nhiều chuyện tốt, được trời cao che chở, vốn muội mới là người bị đụng phải, nhưng chính hắn lại ngã ngựa, đó cũng là một loại báo ứng, con người không cần so đo với loài chó, chúng ta so đo với hắn làm gì."
Vãn Thanh tiến lên kéo Mộc Vân Hạc qua, dù sao sau này hắn vẫn muốn tiến vào triều đình, không thể có quá nhiều xung đột với Phong Huyền Dịch, nhưng trong câu nói vẫn là nhịn không được chửi Phong Huyền Dịch đôi câu.
"Ngươi có ý gì?! Nói lại rõ ràng cho Bổn vương! Ngươi nói ai là chó?!"
Phong Huyền Dịch sắc mặt khó coi, níu Vãn Thanh đang xoay người đi, sức lực rất lớn, Vãn Thanh bị hắn kéo đến đau đớn.
Mộc Vân Hạc vốn không muốn so đo, nhưng nhìn thấy bộ dáng dã man của Phong Huyền Dịch nhịn không được lên tiếng:
"Vương Gia! Thỉnh tự trọng! Thanh Nhi ta đã không còn là nương tử của ngươi, không có nghĩa vụ phải chịu đựng bạo lực của ngươi!"
Hung hăng hất tay hai người ra, Mộc Vân Hạc kéo Vãn Thanh về phía sau, "Có chuyện gì cứ nhằm vào ta!"
"Đại ca!"
Vãn Thanh nghĩ muốn xông lên phía trước lại bị hắn ngăn lại, Mộc Vân Hạc thực sự thương yêu muội muội này, chức quan của Phong Huyền Dịch không biết lớn hơn hắn bao nhiêu, lại là đệ đệ Hoàng đế, nếu sau này hắn trả thù, vậy thì thật sự…
"Hừ!" Phong Huyền Dịch không tiếp tục nhiều lời, xoay người nhảy lên lên ngựa rời đi.
"Huynh không sợ hắn trả thù sao?" Ánh mắt Vãn Thanh buồn bã, nếu Phong Huyền Dịch nhằm thẳng vào nàng thì nàng cũng không sợ gì.
"Chút quan chức sao quan trọng
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook