Đệ Nhất Ác Phi
Quyển 2 - Chương 20: Phản bội

Edit: August97

"Chậc chậc, Mộc tiểu thư thật là diễm phúc không cạn, ra ngoài một chuyến đã có hai vị công tử tương bồi, không biết buổi tối có phải cũng chơi ‘song phi’(*) hay không."

(*) Song phi: (*đỏ mặt ING~*) ‘quan hệ’ 3P, chơi sâm, ở đây ám chỉ một nữ hai nam.

Trong mắt Phong Huyền Dịch càng thêm tức giận, không rõ vì sao, nhất là thời điểm thấy bàn tay Dung Chỉ khoác lên đầu vai Vãn Thanh, thân mật đến kỳ quái, khi nàng từng là vương phi của hắn cũng chưa từng có động tác thân mật như thế.

"Sao ta có thể xấu xa như Vương Gia được, chớ suy bụng ta ra bụng người." Vãn Thanh nghiêng đầu, trong lòng mặc dù không biết nguyên nhân hắn tới đây, nhưng lại mơ hồ dự cảm có chuyện phiền toái sắp tới, vốn đi cùng hai người Tư Mã Lưu Vân cùng Dung Chỉ đã đủ khiến nàng nhức đầu.

"Hừ, nhanh mồm nhanh miệng." Phong Huyền Dịch ngẩng đầu lườm nàng, bắt đầu ăn mì.

"Vương gia cũng đến tham dự Đại hội võ lâm sao?" Tư Mã Lưu Vân ngồi xuống cạnh hắn, nhìn dáng dấp bọn họ cũng có mấy phần giao tình, Dung Chỉ ngồi bên cạnh Vãn Thanh, sắc mặt lạnh nhạt.

"Không phải, đến tìm người." Ngẩng đầu nhìn qua ba người trước mặt, "Nhưng thật không may, chuyện ba người các ngươi lại bị Bổn vương phá vỡ rồi."

"Trở về đi." Trừng mắt liếc hắn, ngồi xuống cũng chỉ nghe hắn ăn nói lung lung, không muốn nhiều lời với hắn nữa, Vãn Thanh kéo tay Dung Chỉ muốn đi.

"Đúng rồi, Bổn vương tốt bụng nhắc nhở ngươi một câu, xuất môn nên cẩn thận, lần này đại ca ngươi cũng đi cùng Bổn vương đấy, nếu bị hắn bắt gặp ngươi với tình lang, à không, công tử đây thì quả thật là chuyện tốt, ta không biết hắn sẽ nghĩ như thế nào về vị muội muội này."

Phong Huyền Dịch nở nụ cười, bày ra dáng vẻ khó ưa, nhưng chân mày nhíu chặt lại để lộ tậm tình khó chịu của hắn.

"Đa tạ vương gia đã ‘hảo tâm’ nhắc nhở, Vương gia vẫn nên lo lắng bản thân cho tốt trước đi, đã ba mươi tuổi, vị trí vương phi vẫn còn chưa ai ngồi, nếu không tìm được nữ nhân tốt vào cửa, chờ đến lúc già mà vẫn không có người bầu bạn, lại phải chịu cảnh một đời cô độc, ta tin chắc là vương gia không muốn như vậy đâu.”

Cười rực rỡ, nhìn sắc mặt của Phong Huyền Dịch càng ngày càng khó coi, trong lòng Vãn Thanh sung sướng không ít, rời đi cùng Dung Chỉ, hình như Tư Mã Lưu Vân không theo kịp, Vãn Thanh nhớ tới giao tình giữa hắn với Phong Huyền Dịch, cũng mặc hắn.

Dạo phố vài vòng với Dung Chỉ thêm một lát liền về khách điếm, nhớ tới Phong Huyền Dịch có nói Mộc Vân Hạc cũng tới, mặc dù không biết vì sao bọn họ tới, nhưng nàng có dự cảm nếu để Mộc Vân Hạc bắt gặp, lại không biết sẽ dây dưa bao lâu, hơn nữa theo tính cách của hắn, tất nhiên sẽ thời thời khắc khắc khuyên nàng về nhà.

"Sao thế?" Thấy Vãn Thanh một đường mặt ủ mày chau, Dung Chỉ đưa tay kéo nàng lại, để nàng dựa vào người mình, đạp cầu thang phi thân vào phòng, Dung Chỉ cũng theo Vãn Thanh vào.

"Người còn có việc ở nơi này sao?"

"Không có chuyện gì nữa, sao vậy, nàng muốn rời đi sao?" Tiến lên thắp nến, Dung Chỉ xoay người lại ngồi bên cạnh Vãn Thanh." Nếu lo lắng về ca ca nàng, chúng ta có thể đi chỗ khác."

"Cũng không phải vậy, nhưng nếu bị huynh ấy nhìn thấy lại không biết nên nói những gì, người cũng đã gặp huynh ấy, hẳn là biết." Vãn Thanh có phần bất đắc dĩ mỉm cười, nắm tay Dung Chỉ, "Ở một chỗ cùng người, ở đâu cũng không quan trọng, nếu không có việc gì, chúng ta cũng có thể đi địa phương khác."

"Nhưng bốn năm mới có một lần Đại hội võ lâm, khó có dịp tới một lần, nếu không tham dự thì có phải đáng tiếc hay không?"

"Cũng không có gì đáng tiếc, sau này cũng không phải là không có cơ hội."

Quan sát ánh mắt Dung Chỉ, cảm thấy hình như hắn có chuyện đặc biệt, nhíu mày, Vãn Thanh nhìn ánh mắt nghiêm túc của hắn, "Nếu như người có chuyện quan trọng, chúng ta cứ lưu lại, người phải nói cho ta biết."

"Không có, vẫn là chuyện sư muội, nàng ấy nói hôm Đại hội võ lâm bảo ta đến, nàng có đồ sư phụ muốn đưa cho ta."

"Tại sao lúc trước không đưa cho người?"

"Ta không biết, sư muội luôn luôn thần bí."

Dung Chỉ thở dài, nghiêm túc nhìn Vãn Thanh chăm chú, Vãn Thanh mỉm cười, hắn tựa hồ đang lo lắng nàng có tin tưởng hắn hay không, trong lòng mặc dù có nghi ngờ, nhưng cũng lười phản bác hắn.

"Nếu vật kia đã quan trọng như thế, vậy người cứ đi lấy đi." Đứng dậy thổi tắt nến, xoay mình lên giường liền ngã đầu ngủ, Dung Chỉ ngồi ở mép giường, nhìn nàng giận dỗi, muốn khuyên nàng, lại không biết mở miệng như thế nào.

"Thanh Nhi."

Nhẹ giọng gọi vài câu, thấy Vãn Thanh mặc kệ hắn, biết Vãn Thanh tức giận, hắn có phần bất đắc dĩ.

Nghe thấy tiếng bước chân của Dung Chỉ, Vãn Thanh cho rằng hắn muốn rời khỏi, ai ngờ hắn lại đột nhiên nhào tới, bàn tay mềm mại dao động chung quanh vùng dưới nách của nàng, chọc cho Vãn Thanh không nhịn được cười ra tiếng, náo loạn hồi lâu, hắn mới dừng lại.

Mượn ánh trăng mỏng manh, lúc này mới nhận thấy tư thế mập mờ giữa hai người, Dung Chỉ nhào vào trên người Vãn Thanh, Vãn Thanh đưa lưng về phía hắn, lại có thể nhìn thấy vạt áo vừa mới bị nàng xé ra lung tung, da thịt trắng noãn tựa vào trên người nàng, rõ ràng cảm nhận được cánh tay của Dung Chỉ đang vòng quanh xiết chặt lấy eo nàng, cảm thụ được tim đập của hắn, đầu hắn dán vào bên tai nàng, lật người, hắn nằm đè lên người Vãn Thanh.

Cảm thấy hô hấp dồn dập của hai người trong đêm đen, ánh trăng chiếu rọi, còn có thể thấy rõ hắn vẫn đang chăm chú nhìn nàng, Vãn Thanh rối rắm, nhìn đôi môi càng ngày càng gần, cũng không né tránh, xúc cảm lạnh lẽo từ miệng truyền đến, từ nhẹ nhàng đụng chạm dần dần trở nên lớn mật, càng xâm nhập sâu hơn.

Suy nghĩ ngây ngô cũng đã trưởng thành, tay Dung Chỉ nắm lấy hai tay Vãn Thanh đặt trên đỉnh đầu, cặp môi lạnh lẽo dao động trên khuôn mặt Vãn Thanh, từ trán đến cằm, nâng niu như một món bảo bối trân quý, động tác vô cùng ôn nhu.

Tay Vãn Thanh bị hắn nắm chặt, trong lòng vẫn không có ý định cự tuyệt, theo nụ hôn nhẹ nhàng này của hắn mà trong lòng kích động.

Nụ hôn của hắn dừng ở bên tai Vãn Thanh, tay phải ôm lấy eo nhỏ của nàng, "Có thể không?"

Âm thanh rất nhẹ, nhưng cũng khiến đầu óc Vãn Thanh nổ tung, nghiêng đầu sang chỗ khác không trả lời hắn, hành động này với Dung Chỉ là ngầm đồng ý, hắn càng thêm to gan đưa thay thoát y phục của Vãn Thanh.

Cảm thấy sức nặng trên người, Vãn Thanh có phần không quen giật giật thân người, hắn dừng lại một chút, lần nữa ngăn chặn đôi môi Vãn Thanh, so với vừa rồi thiết tha hơn nhiều, từng đợt từng đợt đầy mãnh liệt, đầu lưỡi nhẹ nhàng mút vào cánh môi Vãn Thanh, thừa dịp Vãn Thanh thả lỏng, bàn tay cởi y phục vốn đã không còn nghiêm chỉnh xuống.

Cảm thấy một bàn tay ấm áp đang dao động trước ngực nàng, Vãn Thanh đỏ mặt, hai tay cũng bị hắn nắm lấy, bị giữ chặt trong lòng bàn tay hắn, càng lúc càng phóng khoáng, một khắc đồng hồ đi qua, y phục Vãn Thanh đã bị hắn cởi xuống gần hết, dưới ánh trăng, nội bào bạch y cũng mở rộng hơn phân nửa, có thể lờ mờ nhìn rõ cảnh xuân ẩn hiện bên trong, ngoại bào của hắn cũng trượt xuống rơi trên mặt đất, một mảng lớn da thịt bại lộ trong không khí, Vãn Thanh đưa tay ôm cổ hắn, hắn mỉm cười, lần nữa cúi đầu xuống. (Diễn-đàn-Lê-Quý-Đôn)

Màn giường phù dung chậm rãi kéo xuống, Dung Chỉ dịu dàng chăm chú nhìn Vãn Thanh trước mặt, tay đặt ở hông nàng, Vãn Thanh nhìn hắn, trong lòng không khỏi hưng phấn, hai tay vẫn bị hắn giữ chặt không buông, nhưng cùng không muốn cự tuyệt hắn.

Mắt thấy hai người sắp cởi ra đạo phòng tuyến cuối cùng, cửa phòng đột nhiên bị người khác “Phịch” một tiếng đụng vỡ, Vãn Thanh cả kinh, kinh sợ đến ngồi dậy, Dung Chỉ nằm trên người Vãn Thanh, vẻ mặt tức giận, đẩy hắn vào phía giường trong, lại lấy chăn che kín, Vãn Thanh thò đầu liếc xem là người nào tiến vào…

Mộc Vân Hạc và Phong Huyền Dịch.

Tư Mã Lưu Vân đứng bên cạnh hai người, vẻ mặt áy náy.

"Thanh Nhi, xin lỗi."

Đoán được đại khái là Tư Mã Lưu Vân dẫn bọn hắn tới, Vãn Thanh nhíu mày, cảnh xuân phía dưới đập vào mắt mấy người, Mộc Vân Hạc khẽ ho một tiếng, thấy nàng thả màn giường thì có phần kỳ quái.

"Thanh Nhi, bên trong có người?"

"Có ai được?! Sao các ngươi đi vào không gõ cửa! Ta đang thay quần áo, vương gia, chẳng lẽ ngươi lại mặt dày như vậy? Đã hòa ly rồi mà giờ còn dòm ngó thân thể của ta?" Sắc mặt khó coi, nhìn mấy người trước mặt, hiếm khi tức giận như thế.

Tư Mã Lưu Vân vội vàng khoát tay, thối lui ra khỏi gian phòng, Phong Huyền Dịch vẫn nhìn chằm chằm một màn này của nàng, ánh mắt khinh miệt.

"Thanh Nhi, ta ở bên ngoài chờ muội." Mộc Vân Hạc cau mày ra khỏi phòng, cửa phòng lại một lần nữa được đóng kỹ, Dung Chỉ sau lưng nắm lấy hông nàng, sắc mặt khó coi.

"Ta thấy đã đến lúc chúng ta nên rời đi."

"Bây giờ?" Quay đầu lại có phần nghi ngờ, giờ phút này Dung Chỉ đã thoát hết y phục, thân hình cường tráng bại lộ trước mắt nàng, hết sức mê người, tóc đen dài rũ xuống trước ngực che dấu bộ vị quan trọng, có ý vị đặc biệt.

"Thanh Nhi, nguyện ý đi theo ta không?" Ánh mắt Dung Chỉ vô cùng nghiêm túc, nắm bàn tay Vãn Thanh kề môi mình, nhẹ nhàng hôn.

"Người cứ nói đi." Đáng yêu lên tiếng, Dung Chỉ đứng dậy mặc xong y phục, xoay người lại nhìn Vãn Thanh không nháy mắt.

Lúc này mới phát hiện ra y phục của nàng không còn dùng được, đứng dậy đạp hắn một cước, Vãn Thanh gầm lên một tiếng đầy lưu manh, hắn lại chỉ cười, nhảy ra ngoài từ cửa sổ.

Thay xong y phục, sửa sang đầu tóc, rốt cuộc người bên ngoài không đợi được nữa mà xông vào, thấy Vãn Thanh đang sửa sang lại y phục mới thở phào nhẹ nhõm.

"Muội muội, trở về cùng ta đi." Lần đầu thấy Mộc Vân Hạc có bộ dạng nghiêm túc như thế, Vãn Thanh lại cảm thấy không thích, mặc dù không biết tại sao Mộc Vân Hạc lại kiên trì như vậy, nhưng vẫn cảm thấy không thích như cũ.

"Sợ là ở đây có người nào đó, sao chịu trở về với ngươi."

Thanh âm Phong Huyền Dịch vang lên, giống như xúi giục, khiến người ta cực kỳ không thoải mái, Vãn Thanh nhìn hắn chằm chằm, trong lòng rất khó chịu.

"Ta cũng không phải là Vương Gia, há lại có thể rải hoa đào khắp nơi, đại ca huynh cũng không tin tưởng ta?"

"Không phải không tin, nhưng Thanh Nhi muội rời xa nhà cùng một nam nhân như vậy, ta rốt cuộc không yên lòng, mặc kệ nói thế nào, muội phải trở về cùng ta!"

Thái độ Mộc Vân Hạc rất kiên quyết, tiến lên đứng trước mặt Vãn Thanh, "Hắn đi đâu ta mặc kệ, nhưng muội không thể, muội không có ở nhà, đại ca thật sự không yên lòng, nếu như muội thật sự thích hắn, có thể dẫn hắn về nhà, từ từ bồi dưỡng tình cảm, nếu thực sự nảy sinh tình cảm, muốn tiến tới thành thân ta tuyệt đối không nói lời nào."

"Đã muốn thành thân, sao muội có thể ở trong phủ được chứ, chẳng lẽ huynh định cho hắn ở rể?" Vãn Thanh cau mày, tâm tư Mộc Vân Hạc nàng luôn luôn không hiểu, nhưng cũng mơ hồ nhìn ra ý đồ của hắn, hắn chỉ không muốn nàng thoát khỏi tầm mắt của hắn.

"Đại ca, huynh không cần nói nữa, cho dù hắn đồng ý, muội cũng sẽ không đồng ý, huynh cũng là nam nhân, nên hiểu tự ái của nam nhân, ở rể, tương lai có hài tử cũng không mang họ hắn, huynh phải hiểu điều đó khổ sở như thế nào, đừng nói đến chuyện để hắn đi về cùng muội, muội sẽ không về."

Vãn Thanh trừng mắt nhìn hắn, thái độ kiên quyết.

"Muội đã nói đến nước này, đại ca huynh muốn nghĩ như thế nào cũng được, nếu huynh trở ngại với muội, thì chính là kẻ thù của muội."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương