Để Ngươi Làm Tộc Trưởng, Ngươi Sản Xuất Hàng Loạt Đại Đế?
-
Chapter 5 Môtip Nhân Vật Chính, Đầu Tư Màu Lam
“Hã?”
“Tăng lên 500 điểm khí vận.”
Trong lòng Mục Thần Xuyên kinh ngạc.
Cho đến nay hắn còn không biết công dụng của khí vận chi lực này là gì.
Nhưng chắc có càng nhiều càng tốt, sau này có cơ hội sẽ đi kiếm thêm.
Hắn không quan tâm quá nhiều, sau khi bàn giao vài câu liền phân tán chư vị trưởng lão.
Thời điểm trước khi đi, Mục Thần Xuyên gọi lại Mục Vô Cực, giọng điệu nặng nề nói.
“Vô Cực, mười năm nay ngươi vất vả rồi.”
“Trước đây ta bế quan quá vội vàng, chưa kịp xử lí mọi chuyện khiến người khó xử.”
“Trong lòng sẽ không oán hận huynh trưởng chứ?”
Mục Vô Cực vội vã lắc đầu, hổ thẹn nói.
“Vì huynh trưởng phân ưu chính là bổn phận của ta.”
“Chỉ có điều tộc đệ ngu dốt khắp nơi gặp khó dễ, không thể dẫn dắt gia tộc trở nên cường thịnh.”
“Có thẹn với huynh trưởng!”
Mục Thần Xuyên vỗ vào vai của hắn: “Ngươi chính là huynh đệ cốt nhục của ta, người một nhà đừng nói lời khách sáo như thế.”
“Trần Nhi đứa nhỏ kia từ nhỏ ta nhìn đến lớn lên, thiên tư tu hành không tầm thường.”
“Giờ đây xảy ra tình huống như thế này, ta phải đi nhìn xem có biện pháp giải quyết hay không.”
Mục Vô Cực nghe xong lời ấy, trùng điệp thở dài.
Tuy không ôm hy vọng quá lớn, nhưng huynh dù sao cũng là một vị Tử Phủ Chân Nhân, nói không chừng có thể nhìn ra manh mối gì.
Chợt hắn cung kính khom người về hướng Mục Thần Xuyên, nói.
“Vậy làm phiền huynh trưởng.”
“Ừm.”
Mục Thần Xuyên lên tiếng, sau đó thân hình loé lên, vội vã tiến về phía tây nam mà đi.
…
Trong một gian phòng đơn giản.
Một tên thiếu niên ước chừng mười bảy mười tám tuổi đang ngồi xếp bằng chính giữa, thổ nạp tu hành.
Quanh thân hắn nổi lên linh vụ mờ mịt, thần hoa điểm điểm.
Bỗng nhiên,khí thế của hắn thu lại, chầm chậm mở hai mắt ra.
Trên mặt thiếu niên non nớt nớt hiện lên lẫn sự sợ hãi lẫn vui mừng, đối diện với không khí nói.
“Sư tôn, công pháp người dạy cho ta thật là kì diệu.”
“Cứ theo tốc độ như vậy, chẳng bao lâu nữa, ta liền có thể đột phá Đạo Cơ tầng hai!”
Lúc tiếng nói vang lên, chiếc nhẫn cũ xưa trêm tay Mục Trần loé lên tuyền ra một âm thanh già nua.
“Tiểu tử thúi, đó là tự nhiên.”
“Đồ vật của Linh Dược Tôn Giả ta há là phàm phẩm!”
Mà Mục Trần cũng không kinh ngạc với âm thanh này.
Hiển nhiên hắn đã biết được nguyên nhân ba năm nay tu vi không thể tiến thêm.
Giới chỉ trên tay hắn có tàn hồn của một vị cường giả, dựa vào việc hấp thu linh khí của hắn ba năm mới có thể hồi phục lại.
Tuy lúc đầu trong lòng hắn rất phẫn nộ.
Nhưng sau cùng cũng khó cưỡng lại thứ tốt mà người kia cho hắn.
Qua mấy tháng ở chung này, Linh Dược Tôn Giả đã xem hắn như đệ tử chân chính, dốc lòng dạy dỗ.
Cũng coi như đạt được một loại thiên đại phúc duyên!
Mục Trần chầm chậm đứng dậy nhìn về hướng cửa sổ, trong con ngươi đen nhánh hiện lên một tia quang mang lăng lệ.
“Vương Yên Nhiên.”
“Hi vọng ngươi không phải thật trở về để từ hôn…”
Mà đang lúc giờ phút này, âm thanh của Linh Dược Tôn Giả truyền đến một lần nữa, đồng thời mang theo mấy phần gấp rút.
“Mục Trần!”
“Có Tử Phủ Chân Nhân đang chạy tới nơi đây.”
“Hắn đã tu ra hồn cung, thần thức nhạy bén, rất dễ dàng phát hiện vi sư.”
“Trước tiên ta ẩn nấp khí tức của bản thân, không cần truyền âm với ta.”
Mục Trần nghe vậy giật mình.
Tử Phủ Chân Nhân!
Người mạnh nhất của Mục gia bọn họ là Đại trưởng lão mới chỉ đến Nguyên Đan tầng tám mà thôi, từ đâu ra Tử Phủ Chân Nhân?
Chẳng lẽ tới để trả thù?
Nhưng chưa đợi hắn suy nghĩ bao lâu.
Một âm thanh ôn hoà đã chầm chậm truyền đến từ ngoài cửa phòng.
“Trần Nhi, ra gặp một chút.”
“Hử?”
“âm thanh này là…”
Mục Trần trừng lớn hai mắt, trên mặt mang theo vẻ không thể tin nổi.
Hắn vội vã đẩy cửa phòng, chạy ra hướng bên ngoài.
Thời điểm hắn nhìn rõ thân ảnh bên ngoài cửa kia trong mắt hiện lên nước mắt.
“Tam…Tam thúc!”
“Thật là người!”
“Người còn sống!”
Mục Thần Xuyên tức giận cười mắng một câu.
“Tên ranh con nhà ngươi, mười năm không gặp.”
“Mới gặp liền trù ta chết?”
Mục Trần kích động đến nổi nói năng lộn xộn, trong một lúc không nói ra lời.
Phải biết, Mục Thần Xuyên là huynh đệ cốt nhục của phụ thân hắn.
Là cường giả từ nhỏ hắn sùng bái nhỏ nhất.
Dùng một đôi thiết quyền đánh xuống uy danh hiểm hách tại Trấn Thanh Vân, khiến không ít cường giả Nguyên Đan cảnh vừa nghe đã sợ mất mật.
Vốn cho rằng bế tử quan mười năm, sớm đã vẫn lạc.
Không nghĩ hôm nay lại xuất hiện trước mặt hắn.
Hơn nữa theo lời sư tôn nói, hình như tam thúc đã trở thành cường giả Tử Phủ Chân Nhân!
Điều này để cho hắn xúc động vạn phần!
“Tam thúc, ta không có ý đó!”
Mục Trần nâng lên khoé mắt, vội vã giải thích.
“A, đương nhiên ta biết.”
Mục Thần Xuyên vỗ đầu thiếu niên, cười nói.
Chợt một màn sáng trong suốt xuất hiện trước mắt hắn.
[ tính danh: Mục Trần ]
[ tu vi: Đạo Cơ tầng một ]
[ tư chất: Thượng đẳng ]
[ ngộ tính: Thượng đẳng ]
[ thiên phú: Không }
[ phúc duyên: trong cơ thể có tàn hồn của cường giả Thần Hoả cảnh ]
“Quả nhiên!”
“Motip giống nhân vật chính như đúc.”
“Nhưng Trần Nhi có thể ở cái tuổi này liền có tu vi Đạo Cơ tầng một, có lẽ tàn hồn của vị cường giả kia đã thức tỉnh!”
Trong lòng Mục Thần Xuyên thầm nói.
Cảnh giới tu hành tổng cộng chia làm năm đại cảnh giới.
Hạ tam thân cảm: Tôi Thể, Đạo Cơ, Nguyên Đan.
Trung Tam Ý Cảnh: Tử Phủ (Chân Nhân), Động Thiên (Chân Quân), Pháp Tướng (Đại Năng).
Đại Tam Thần Cảnh: Thần Hỏa (Tôn Giả), Chân Nhất (Chân Thần), Thiên Thần (Giáo Chủ).
Siêu Thoát Thánh Cảnh: Bán Thánh, Thánh Nhân, Đại Thánh.
Vô Thượng Đế Cảnh: Chuẩn Đế, Đại Đế, Thiên Đế.
Mỗi cảnh giới chia làm chín tầng.
Giờ phút này, âm thanh hệ thống vang lên lần nữa.
“Đinh, phát hiện đối tượng đầu tư màu xanh lam, mời kí chủ phát động đầu tư…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook