Để Ngươi Làm Tộc Trưởng, Ngươi Sản Xuất Hàng Loạt Đại Đế?
Chapter 45 Ngươi Đuổi Hắn Trốn, Chấp Cánh Khó Thoát

“A! !”

 

“A! !”

 

“Mục Thần Xuyên, lão phu thề cùng ngươi thế bất lưỡng lập! !”

 

Tận mắt chứng kiến hậu bối của mình chết thảm, trong nháy mắt Vân Trung CHân Quân nổi giận, hai con ngươi đỏ thẩm, sắc mặt vô cùng dữ tợn giống như một con dã thú có thể nuốt sống người ta.

 

Trong cơ thể hắn đột nhiên bộc phát ra một cỗ khí tức tuyệt thế, Động Thiên to lớn hiển hiện trên đầu đang điên cuồng thôn phệ tinh khí thiên địa xung quanh từ đó lớn mạnh bản thân.

 

Cùng lúc đó, lực lượng ý cảnh huyền diệu như là sóng nước dập dờn làm mây mù nổi lên trong thương khung cuốn theo sát ý lẫm liệt đánh về hướng Mục Thần Xuyên.

 

Hai mắt Mục Thần Xuyên nhắm lại, hừ lạnh nói: “Phong vân?”

 

“Tiểu đạo mà thôi.”

 

Thoáng chốc, hai tay trống không của hắn hiện lên Động Thiên hỗn độn hư ảo, nhìn kỹ lại, như là vũ trụ hắc uyên, có các loại đạo pháp diễn hoá ba ngàn thần thông, lưu chuyển không ngừng.

 

Cơ hồ chỉ trong nháy mắt đã nghiền ép phá diệt lực lượng ý chí của Vân Trung Chân Quân, hoá thành hư vô.

 

Sợi tóc Mục Thần Xuyên óng ánh rủ xuống như thác, mỗi tấc da thịt đều đang phát sáng.

 

Thân hình hắn bạo vút lao về trước, bàn tay đan xen quyền chỉ, công phạt không ngừng.

 

“Ầm ầm!”

 

“Ầm ầm!”

 

Tiếng va chạm to lớn nổ ra trong hư không, hai bóng người đã kịch chiến ở một chỗ.

 

Tay trái Vân Trung Chân Quân giữ cổ ấn, tay phải giữ chiến kích, bảo quang tung hoành, từng dải lụa thần quang bắn nhanh ra khỏi Động Thiên, uy thế tuyệt luân.

 

Mà Mục Thần Xuyên cũng không chịu yếu thế, tóc đen tung bay, quanh thân phủ đầy linh quang óng ánh, thần thánh bất phàm. Quyền ấn màu vàng không ngừng vung ra như mưa sa bão táp.

 

“Vang vang.”

 

Chỗ đoản binh giáp nhau, va lên từng  tiếng kim loại thanh thuý, thời gian nữa nén hương ngắn ngủi, hai người đã giao chiến trên trăm hiệp.

 

Hư không chấn động, đại địa cũng đang run rẩy.

 

Thần quang phô thiên cái địa rủ xuống, từng dư ba năng lượng kinh khủng lan tràn đánh chết không ít tộc nhân của Thân Đồ thế gia. Cho dù là tu sĩ cảnh giới Tử Phủ, chỉ cần dính một chút, không chết cũng trọng thương.

 

Trong một lúc khắp nơi trên tộc địa Thân Đồ gia đều là tiếng kêu rên, máu chảy thành sông, khắp nơi đều là tay cụt chân đứt tụa như luyện ngục nhân gian.

 

Mà giờ phút này, Vân Trung Chân Quân đã trấn định lại. Hắn biết, nhục thân người này vô song, khí huyết tràn đầy, nếu muốn luận mỗi về cường độ thì có thể so với cả pháp bảo thần binh, chắc chắn không thể giải quyết trong thời gian ngắn.

 

Nếu đánh ở nơi này e rằng giết được hắn thì Thân Đồ gia cũng chỉ còn trên danh nghĩa.

 

Thế là, Vân Trung Chân Quân đột nhiên cắn răng, không tiếp tục tránh né với thần quyền màu vàng kia nữa mà lựa chọn chính diện chống lại.

 

“Oanh.”

 

Lực lượng kinh khủng lan truyền đến cánh tay phát ra từng tiếng xưng nứt. Thân hình Vân Trung Chân Quân bị đẩu lùi, ho ra máu, hắn che đậy thân thể bại trốn về Hoàng đô Đại Nguỵ.

 

“Chạy đi đâu!”

 

Mục Thần Xuyên giết đến đỏ mắt, quát lên một tiếng, thân hình đuổi theo không bỏ.

 

Hai đạo lưu quang xẹt nhanh cực tốc trong hư không.

 

Một trước một sau, ngươi đuổi ta trốn.

 

Mặt đất, sông hồ, núi nhỏ trên con đường đều bị oanh kích đến thay đổi hoàn toàn làm cho không ít sinh linh chạy tán loạn, sợ hãi nhìn về phía bầu trời, sợ bị tai bay vạ gió.

 

Mà Vân Trung Chân Quân cũng danh xứng với thực là tu sĩ Động Thiên lĩnh ngộ phong chi ý cảnh. Tốc độ như gió, nhẹ nhàng nhanh chóng, có thể tránh thoát xảo diệu từng thế công trí mạng.

 

Sau lưng Mục Thần Xuyên không ngừng diễn hoá lôi đình pháp, hồ quang màu xanh quấn quanh rung động, tốc độ cũng không chậm hơn chút nào.

 

Hỗn Độn Thánh Thể, kim hải tràn đầy, linh lực vô cùng hùng hậu. Nếu muốn đánh lâu dài, hắn mới không sợ bất luận kẻ nào.

 

Nữa canh giờ sau, hai người đã chém giết tới bên ngoài trăm dặm của một toà thành rộng lớn.

 

Lúc này, đôi mắt già nua vẫn đục của Vân Trung Chân Quân loé lên tinh quang rồi biến mất, đột nhiên phấn chấn hét to, âm thanh pha lẫn thần niệm hùng hậu nháy mắt vang vọng trong phạm vi ngàn dặm.

 

“Đại Nguỵ Vương mau tới giúp ta! Tru sát kẻ này! !”

 

Đôi mắt Mục Thần Xuyên ngưng lại, hồn cung càng thêm sáng mấy phần, lập tức phóng ra thần niệm về bốn phía đề phòng có người ra tay đánh lén.

 

Nhưng trên mặt hắn lại không xuất hiện chút thoái ý.

 

Lấy một địch hai sao?

 

Vậy thì càng tốt.

 

Hắn đang rầu lực lượng ý cảnh của Vân Trung Chân Quân khó phá giải, thân pháp tung bay như gió, khó thể đánh giết. Nếu như có một tên Động Thiên Chân Quân khác gia nhập, hai người bọn hắn chắc chắn sẽ công phạt toàn lực, không tránh né nữa.

 

Đến lúc đó hắn sẽ tìm cơ hội, một chiêu miểu sát.

 

Mấy giây sau, một tên nam tử người mặc long bào hiên ngang, mặt như quan ngọc đi ra từ trong toà thành lớn.

 

Người này chính là chủ của Đại Nguỵ Vương Triều, Đại Nguỵ Vương!

 

Tu sĩ Động Thiên tầng ba!

 

Ánh mắt Đại Nguỵ Vương ngưng lại đảo qua chiến trường, khi nhìn thấy Vân Trung Chân Quân tóc mai lộn xộn, khoé miệng nhuốm máu thì không khỏi động dung.

 

Người kia là ai?

 

Rõ ràng chỉ có tu vi Động Thiên tầng một, lại có thể bức ép Thân Đồ đến mức này.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương