“Ồ, ngươi nghĩ kỹ chưa?” 

Mục Lãng cười như không cười nhìn về tên tu sĩ trước mắt. Lập tức, tên tu sĩ kia kiên định gật đầu.

Tuy theo bên cạnh Mục Lãng thì không cần phải lo an nguy tính mạng nhưng mười mấy người thay phiên nhau chém giết linh thân yêu thú cũng không lấy được bao nhiêu năng lượng, điểm tích luỹ trên lệnh bài càng là lác đác không được bao nhiêu. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ lãng phí cơ duyên to lớn của chuyến đi này.

“Đã như thế thì ngươi cứ đi đi.”

“…”

“Đa tạ Lãng ca, ta sẽ nhớ kỹ ân tình của ngài.”

Nói xong, tên tu sĩ kia không quay đầu rời đi.

Mục Lãng nhìn về thân ảnh đang đi khỏi kia, ánh mắt hơi nhảy lên mấy lần.

Nếu như bây giờ làm thịt người này rồi vứt lên trên đường cái có được không?

Loại ý nghĩ này xuất hiện trong lòng của Mục Lãng theo bản năng. Dù sao hắn cũng không phải phật đà từ bi hỉ xả gì, những hàng động này đều chỉ vì mục đích muốn mạnh lên mà thôi, không có ý khác.

Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Mục Lãng vẫn bác bỏ suy nghĩ này

Hắn thở dài, : “A, thôi đi, chỉ là ít hơn một cơ hội trang X mà thôi, không ảnh hưởng đến toàn cục.”

Mà đúng lúc này, một ba động thần niệm lặng yên vô tức đột nhiên truyền đến từ bên ngoài.

“Mục Lãng đạo hữu, ta là Đại Yến Tam hoàng tử, tới xin gặp mặt.”

“Tam hoàng tử? Hắn tới tìm ta làm cái gì?”

Tuy trong lòng Mục Lãng vô cùng nghi hoặc nhưng hắn vẫn mở thần niệm ra, đáp lại “Mời vào.”

Thoáng chốc, thân hình của một nam tử trẻ tuổi đã đi vào trong động phủ.

Diện mạo của hắn giống Đại Yến Vương tới mấy phần, môi mỏng mặt chữ điền, không giận tự uy, có một loại khí chất của bậc đế vương trời sinh.

Đây chính là Tam hoàng tử của Đại Yến, Cổ Hoằng Ngạn.

“Không biết Tam hoàng tử tìm ta có việc gì?” Mục Lãng hỏi.

Cổ Hoằng Ngạn cũng không quanh co, trực tiếp nói thẳng ý đồ.

“Ngươi muốn ta giúp ngươi diệt trừ Đại hoàng tử?”

Mục Lãng nghe xong thì ngưng mắt lại, thoáng chốc hiểu rõ người này đến đây là muốn kéo hắn vào cuộc phân tranh của Hoàng thất.

“Đúng vậy, nếu Mục đạo hữu chịu ra tay tương trợ thì đợi sau khi chuyện này thành công, ta tất sẽ dâng lên trọng lễ.” Cố Hoàng Ngạn từng bước thao túng nói.

Mà Mục Lãng thì vuốt vuốt ngón tay, lắc đầu.

“Loại chuyện này không đơn giản chỉ liên quan đến ta mà còn dính dấp tới cả Mục gia. Mà công việc lớn nhỏ của Mục gia ta đều phải do Tộc trưởng định đoạt, chuyện này ta cũng lực bất tòng tâm.”

Cổ Hoằng Ngạn nghe vậy thì nhíu mày, khích tướng nói: “Tộc trưởng của các ngươi đã có tuổi mới khó khăn lắm đột phá Động Thiên cảnh, sau này cơ hồ không có khả năng tiến thêm bước nữa.”

“Mà ngươi năm nay mới chỉ hai mươi thì đã bước vào cảnh giới Tử Phủ, chẳng lẽ còn không có quyền lên tiếng trong gia tộc à?”

“Nếu như ngươi giúp ta, ngày sau cho dù ngươi muốn thay thế vị trí của Mục Thần Xuyên, ta cũng sẽ ra tay giúp ngươi, như vậy chẳng phải vẹn cả đôi đường?”

Lời vừa dứt, trong mắt Mục Lãng đã hiện lên một tầng sát ý, cười lạnh nói.

“Nếu ta đoán không sai, trong ba người Mục gia ta, ngươi tới tìm ta đầu tiên?”

“Ồ, lấy gì để khẳng định như thế?” Cổ Hoằng Ngạn cười hỏi.

“Nếu như ngươi tìm hai người kia nói như vậy, ngươi đã trở thành người chết. Mục gia ta có thể có ngày hôm nay đều toàn dựa vào Tộc trưởng một người chèo chống, toàn tộc ta đều nhận ân điển của người .”

Thần sắc của Mục Lãng lạnh giá, gằn từng chữ với hắn “Mục Lãng ta, cũng không ngoại lệ.”

Ánh mắt Cổ Hoằng Ngạn nhắm lại, lộ vẻ khinh thường.

“A, buồn cười thứ tình nghĩa gia tộc, đồ không biết điều.”

Mà một khắc sau, Mục Lãng giống như mất hết hứng thú, chầm chậm nhắm hai mắt lại, nhàn nhạt nói: “Lăn, nói nữa giết ngươi!”

Khi phát ra chữ cuối cùng, trên người hắn đột nhiên bộc phát ra một cỗ khí thế khủng bố làm người hít thở không thông, trực tiếp đẩy lùi Cổ Hoằng Ngạn ra xa mấy trượng.

“Cái gì, Từ Phủ tầng bốn!?”

“Sao có khả năng!”

Cổ Hoằng Ngạn chấn kinh vạn phần, ánh mắt lộ ra vẻ vô cùng kiêng kỵ.

Trước khi hắn tiến vào Thiên Nguyên Bí Cảnh thì là một tu sĩ Tử Phủ tầng một. Vốn hắn cho rằng dù mình có chút khoảng cách với Mục Lãng nhưng cũng không quá xa.

Ai có thể nghĩ đến, tu vi của hắn lại tăng nhanh đến vậy. Thời gian một tháng liên tiếp tăng thêm hai tiểu cảnh giới.

Dù cho có năng lượng từ việc chém giết linh thân yêu thú thì cũng không thể khoa trương như vậy! !

Đến cùng hắn là yêu nghiệt phương nào?!

Những suy nghĩ này đều đang quay cuồng trong đầu Cổ Hoằng Ngạn.

Nhưng giờ phút này hắn cũng không dám ở lâu nơi này, vội vã lắc mình rời khỏi động phủ, chạy trốn ra khỏi Lãng Lãng Sơn.

Một lúc lâu sau, Mục Lãng dần lắng xuống lửa giận trong lòng. Trong nháy mắt vừa rồi, thiếu chút nữa hắn đã làm thịt tên Tam hoàng tử kia.

Nhưng nếu làm như vậy thì cũng không khác gì với việc tham dự vào cuộc phân tranh của Hoàng thất.

Chỉ khác quy trình mà thôi.

Hắn cũng không muốn vì chuyện này mà tạo thêm phiền toái cho Tộc trưởng.

“Còn tốt hắn tìm ta trước nếu không đã bị hai vị kia làm thịt rồi.”

“Dù sao, bọn họ cũng không thông minh bằng ta.”

Khoé miệng Mục Lãng hiện lên ý cười, tuy hắn không thích tính cách của Mục Vô Song nhưng cũng chưa bao giờ nghi ngờ thực lực của hắn.

Cỗ sát ý lạnh như băng kia có khi chính hắn cũng đều không rét mà run.

Còn về phần Mục Nguyệt Dao thì càng không cần phải nói.

Quan trọng nhất chính là, Tộc trưởng có ân tri ngộ với tất cả bọn hắn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương