Để Ngươi Làm Tộc Trưởng, Ngươi Sản Xuất Hàng Loạt Đại Đế?
-
Chapter 24 Con Người Ta Ghét Nhất Người Khác Uy Hiếp
Trên một bình nguyên trống trải, thân hình của Tử Dương Chân Nhân chầm chậm hiện lên.
Giờ phút này khí tức của hắn vô cùng suy yếu, tu vi thụt lùi hai tiểu cảnh, nếu nghiêm trọng hơn có lẽ sẽ rơi ra hàng ngũ Tử Phủ.
Còn lượng tinh huyết mất đi phần lớn kia, không có thời gian mười năm bồi bổ sợ rằng khó có thể khôi phục.
Đây chính là một trong những di chứng của huyết độn thuật
“Mục Thần Xuyên!”
“Ta nhớ kỹ ngươi!”
Tử Dương Chân Nhân tựa như điên dại, âm thanh như lệ quỷ làm người nghe sợ hãi trong lòng.
Nói xong, hắn kéo lê thân thể bị trọng thương, cực tốc chạy nhanh về phương hướng Linh Khư Động Thiên.
Không bao lâu.
Lại một tiếng xé gió vang vọng trên mảnh bình nguyên.
Chính là Mục Thần Xuyên đuổi theo phía sau.
Hắn lộ ra thần niệm nhìn xung quanh, sau đó dời ánh mắt về phương hướng Tử Dương Chân Nhân rời đi.
Ánh mắt Mục Thần Xuyên hơi lấp loé.
Hắn biết đây là đường đi đến Linh Khư Động Thiên.
Mặc dù nơi đó có khả năng có Tử Phủ hậu kỳ toạ trấn nhưng hắn vẫn không sợ.
Hỗn Độn Thánh Thể cộng thêm có Cửu Chuyển Thiên Công rèn luyện thể phách.
Đủ để hắn quét ngang tất cả địch nhân.
Trừ phi có Động Thiên Chân Quân, bằng không không ai ngăn được hắn.
…
Tử Dương Chân Nhân cực tốc lao thẳng.
Hắn thúc giục linh lực tới cực hạn.
Đột nhiên, con ngươi hắn co rút lại, phía sau cảm giác được một luồng khí tức quen thuộc.
Mục Thần Xuyên đuổi tới.
Tử Dương Chân Nhân chỉ cảm thấy có một luồng hàn ý dâng thẳng từ chân lên tới đỉnh đầu, bóng ma tử vong to lớn bao phủ khắp người hắn.
Sau khi sợ hãi, hắn lập tức lấy ra lượng lớn đan dược từ trong không gian pháp khí, bất chấp tất cả mà dồn vào trong miệng, linh khí khô kiệt tức thì trở nên sung mãn.
Hắn biết, Linh Khư Động Thiên ở ngay trước mắt, chỉ cần kiên trì thời gian nữa nén nhan liền đến nơi.
Đến lúc đó chưởng giáo xuất thủ thì Mục Thần Xuyên hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Nghĩ đến đây, Tử Dương Chân Nhân cắn răng, tốc độ tăng vọt mấy lần.
Mà giờ khắc này, tất nhiên Mục Thần Xuyên cũng đã phát hiện hắn.
Một giây sau, từng chùm sáng màu vàng óng đột nhiên ngưng tụ trên đầu ngón tay hắn, chỉ mấy cái về hướng bên kia sơn mạch.
Xuy!
Xuy!
Chùm sáng màu vòng óng phát ra âm thanh sắc bén, lao thẳng về dãy núi liên miên trước mắt.
Ầm ầm!
Ầm ầm!
Từng toà núi lớn nguy nga bị xuyên thủng đổ ngã xuống, đá vụn văng tung toé bốn phía, như Thiên Nữ Tán Hoa bay khắp bốn phương tám hướng.
“Phanh.”
Tử Dương Chân Nhân sơ sẩy một cái đã bị một tảng đá lớn đập trúng, lập tức phun ra một ngụm máu tươi, khí tức trở nên yếu ớt.
Nhưng dục vọng cầu sinh để hắn gắng gượng phi nhanh.
Bởi vì hắn biết, một khi dừng lại thì chỉ còn con đường chết.
Cứ như vậy.
Một màn ngươi đuổi ta trốn kéo dài mấy chục giây.
Ánh mắt Tử Dương Chân Nhân sáng lên, tới đây đã trông thấy sơn môn của Linh Khư Động Thiên.
“Chưởng giáo! !”
“Cứu ta! !”
Tiếng hét thê lương vang vọng thật lâu trong sơn cốc, hù doạ vô số chim tước bay tán loạn.
“Hã?”
“Là âm thanh của Tử Dương Chân Nhân!”
Một lão giả râu tóc bạc phơ bỗng nhiên đứng dậy, nhìn về hướng bên ngoài sơn môn.
Hắn chính là chưởng giáo của Linh Khư Động Thiên, Thường Thu Đạo!
Cưởng giả cảnh giới Tử Phủ tầng chín, là nhân vật có máu mặt ở Đại Yến Vương Triều.
Thường Thu Đạo mở ra thần niệm, sau đó thân hình loé lên liền xuất hiện bên ngoài sơn môn.
Mà cảnh tượng trước mắt để cho con ngươi hắn co rụt lại.
Chỉ thấy một tên nam tử áo xanh đang bóp cổ Tử Dương Chân Nhân, sát ý ngập trời, giống như một giây sau liền bóp nát hồn cung của hắn.
Cùng lúc đó, hai âm thanh xé gió sắc bén đồng loạt vang lên.
Hai tên Tử Phủ Chân Nhân khác của Linh Khư Động Thiên cũng thu được truyền âm của chưởng giáo liền chạy tới sơn môn.
Nhìn thấy một màn này, tất cả đều chấn động trong lòng.
“Ngươi còn chạy rất nhanh đó.” Thần tình của Mục Thần Xuyên lãnh đạm nhìn tên tù nhân trước mắt, phảng phất như ba người trước mắt là không khí.
“Chưởng giáo cứu ta! !”
“Hắn giết Lưu Vân cùng Ly Hoả! !”
Tử Dương Chân Nhân trông thấy mấy người Thường Thu Đạo hiện thân, trong mắt loé lên quang mang hi vọng, lớn tiếng hét to.
“Vị đạo hữu này.”
“Không biết sư đệ của ta chỗ nào đắc tội ngươi?”
“Có thể thương thảo hay không?”
Thường Thu Đạo nghe được tin hai vị Chân Nhân khác đã chết, hắn áp chết lửa giận trong lòng, ngữ khí bình thản nói.
Mục Thần Xuyên lườm ba người bọn họ, hừ lạnh nói. “Ngươi chính là Chưởng giáo của Linh Khư Động Thiên?”
“Không biết có người chạy đến muốn diệt tông môn của ngươi thì ngươi có muốn thương thảo hay không?”
Lời vừa nói ra.
Ba người giật mình.
Lập tức được thân phận của Mục Thần Xuyên.
Nhưng dựa theo tư liệu của Tử Dương, tên tộc trưởng của tiểu gia tộc kia không phải mới vừa đột phá Tử Phủ thôi sao?
Thế nào lại là một cường giả Tử Phủ tầng bảy?
Hơn nữa nhìn bộ dạng đằng đằng sát khí của hắn, vô cùng bất thiện.
Sau một khắc.
Trên người Thường Thu Đạo bộc phát ra cỗ khí tức kinh khủng của cường giả Tử Phủ đỉnh phong.
Hắn thật sâu nhìn Mục Thần Xuyên, trầm giọng nói.
“Đạo hữu, ngươi cũng có gia tộc và tộc nhân.”
“Làm việc phải nghĩ chút hậu quả.”
“Nếu ngươi thả Tử Dương ra, việc này Thường Thu Đạo ta sẽ coi như không có chuyện gì mà bỏ qua.”
“Ồ?”
“Ngươi đang uy hiếp ta ư?”
“Thật đáng tiếc, con người ta ghét nhất là người khác uy hiếp ta!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook