Lấy thế lực của Linh Khư Động Thiên muốn tra xét nội tình của một thế gia thật sự không khó.


Rất nhanh bọn hắn đã từ trong miệng một tán tu biết được.


Tộc trưởng của Mục gia Mục Thần Xuyên tháng trước vừa đột phá đến cảnh giới Tử Phủ liền đã dẫn dắt cường giả gia tộc huỷ diệt Vương gia.


Sau đó lấy xu thế như lôi đình thống nhất Thanh Vân Trấn.


Mục gia bây giờ như mặt trời ban trưa.


Hơn nữa nghe từ miệng con cháu Mục gia, gần đây đại trưởng lão Mục Thanh Vân cũng đạt tới cảnh giới Tử Phủ.


Như vậy, Mục gia đã có hai vị Tử Phủ Chân Nhân tọa trấn.


Thực lực như thế phóng nhãn toàn bộ Đại Yến Vương Triều cũng không yếu.


“Hai tên mới đột phá Tử Phủ Chân Nhân.”


“A, sâu kiến mà thôi.”


“Cũng dám giết đệ tử thân truyền của Linh Khư Động Thiên ta!”


Trong một tòa đại điện rộng lớn khí phái, một lão giả tinh thần quắc thước nghe xong lời của Tử Dương Chân Nhân, ánh mắt nhìn về phía hai người khác trầm giọng nói: “Ly Hoả, Lưu Vân, hai người các người theo Tử Dương đi một chuyến đi.”


Tử Dương Chân Nhân vội vã mở miệng nói: “Chưởng giáo, chỉ là một Mục gia nho nhỏ không cần làm phiền đến hai vị sư huynh.”


Lão giả khoát tay áo.


“Việc này không đơn giản chỉ liên quan đến ngươi mà còn là mặt mũi của Linh Khư Động Thiên chúng ta.”


“Thế nên tất yếu phải đem bọn hắn đem diệt cỏ tận gốc!”


“Vâng, trưởng giáo!”


Ly Hỏa Chân Nhân, Lưu Vân Chân Nhân chắp tay, trăm miệng một lời.


Sau đó, ba vị Tử Phủ Chân Nhân trùng trùng điệp điệp đi về hướng tộc địa Mục gia.


Mấy canh giờ sau.


Ba thân ảnh cùng nhau xuất hiện trên không tộc địa Mục gia.


Từng đạo khí tức bao phủ phương viên trăm dặm, uy thế rộng lớn, giống như Thiên Thần phủ xuống, lực áp tộc nhân Mục gia có tu vi thấp đến run rẩy, không thẳng nổi lưng.


“Bọn hắn… bọn hắn là ai!!”


“Tu vi vậy mà cường đại như thế!”


“Có thể đứng lơ lửng trên không ít nhất cũng là Tử Phủ Chân Nhân.”


“Hơn nữa còn là ba vị.”


Khí thế kinh khủng như vậy đã kinh động không ít đến tộc nhân, ánh mắt bọn hắn hoảng sợ nhìn về phía hư không, nuốt từng ngụm nước bọt.


Nhưng vẫn có một ít tộc nhân hiểu rõ tình hình, ngay lập tức nghĩ đến.


Hơn phân nửa là người của Linh Khư Động Thiên…


Tên thanh niên mà ngày trước tộc trưởng chém giết tại phòng khách kia là đệ tử thân truyền của Linh Khư Động Thiên.


Khí thế của ba người này hùng hổ, ý đồ tự nhiên khỏi cần nói cũng biết.


Mà giờ phút này, một thân ảnh vĩ ngạn đột nhiên xuất hiện phía trên tộc địa của Mục gia.


Hắn tiện tay vung lên liền đánh tan khí thế của ba người đối diện.


Tộc nhân phía dưới liền có cảm giác như được buông lỏng, lực áp bách lập tức tiêu tán.


Sau đó ánh mắt hội tụ, kinh hỉ nói: “Tộc trưởng.”


“Tộc trưởng!”


“...”


Ánh mắt Mục Thần Xuyên lãnh đạm, lườm ba người một cái, bình tĩnh nói: “Người đến là người nào?”


Tử Dương Chân Nhân dùng thần niệm rào quét về phía hắn, sau một giây trong ánh mắt lộ ra vẻ kinh dị.


Lấy cảnh giới TửPhủ tầng ba của hắn vậy mà không cách nào nhìn thấu tu vi của người trước mắt.


Thật là kỳ quái.


Nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều.


Mục gia có tổng cộng hai vị Tử Phủ Chân Nhân, đều đột phá cách đây không lâu, tu vi tự nhiên cũng không có khả năng cao hơn hắn.


Có lẽ là dùng một loại bí bảo nào đó để ngăn tra xét mà thôi.


Lập tức hắn cười lạnh mở miệng: “ Ngươi chính là tộc trưởng Mục gia, Mục Thần Xuyên?”


“Ta hỏi ngươi, đồ nhi ta Nghiêm Chử có phải chết trong tay ngươi hay không!”


Lời vừa nói ra một bóng người khác cũng xuất hiện trong hư không.


Chính là đại trưởng lão khoan thai tới chậm, Mục Thanh Vân.


Người sau dùng ánh mắt cảnh giác nhìn về hướng đối diện, vừa định mở miệng đã Mục Thần Xuyên cắt ngang.


“Phải thì thế nào?” Sắc mặt Mục Thần Xuyên lặng yên như nước, không chút nào lộ vẻ bối rối.


Mà Tử Dương Chân Nhân thấy hắn phách lối như thế, lập tức giận quá hoá cười.


“Tốt, tốt, tốt.”


“Ngươi thật quyết đoán.”


“Vậy hôm nay liền dùng toàn bộ tính mạng của gia tộc ngươi tuỳ tán theo đồ nhi của ta!!”


Một tiếng nói lạnh giá thấu xương cuốn theo sát ý kinh người giống như truyền ra từ u minh Địa Phủ làm cho không ý tộc nhân Mục gia phía dưới sinh lòng sợ hãi.


Mà giờ khắc này, Mục Trần đứng trong đình viện không xa ngửa mặt nhìn lên trên không, nắm chặt nắm đấm, móng tay ghim sâu vào trong máu thịt cũng không cảm giác.


Hắn biết.


Cảnh tượng trước mắt đều là vì chuyện từ hôn của hắn mà gây nên.


Mang đến hoạ lớn ngập trời cho gia tộc.


Bỗng nhiên, hắn liếc nhìn chiếc nhẫn trong tay trầm giọng nói.


“Sư tôn, hiện tại người khôi phục lực lượng có thể để cho ta chính diện chống lại Tử Phủ Chân Nhân hay không?”


Linh Dược Tôn Giả trầm ngâm một cái, khẽ thở dài.


“Được thì được đó.”


“Nhưng mấy vị kia đều không phải là tu sĩ mới bước vào Tử Phủ, cho dù ngươi có sức lực thì phần thắng của Mục gia các ngươi cũng không lớn.”


“Nhưng nếu ý ngươi đã quyết vậy thì vi sư cũng nhất định giúp ngươi.”


“Chỉ là sau đó ta phải rơi vào trạng thái ngủ say một lần nữa.”


“Sinh tử của ngươi, phó thác cho trời.”


Con ngươi đen nhánh của Mục Trần toát ra quang mang lăng lệ, cũng không tiếp tục do dự liền nhanh chóng gật đầu.


Nếu chạy trốn mà vứt bỏ tộc nhân.


Vậy sống còn ý nghĩa gì nữa!


Hắn, Mục Trần!


Đã nhận nhiều ân huệ của gia tộc!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương