Để Người Cười
-
Chương 55: Khí thế đế vương
Không khí trong Long điện im ắng hẳn. Tứ vương phi là y nữ, phạm vào điều cấm kị của tổ tiên, nhất định phải chịu trừng phạt. Người hạ lệnh trừng phạt phải là….
-Đệ muội….Trẫm từng nghe nói, người của Kiều y quán từng mổ bụng lấy thai trước cửa Hạ phủ. Người đó là muội?
-Không dám giấu hoàng thượng. Là thần thiếp…
-Cứu con trai của Vương thúc, cũng là muội?
-Dạ…
-Trong 2 lần đó, muội có nhận thù lao nhờ chạy chữa không?
An Bình và triều thần đều khựng lại. Gương mặt Từ Thiệu Minh vẫn lạnh lùng:
-Không ạ…Thiếp nghĩ, thi ân bất cầu báo. Huống gì đó là mạng người….
-Tổ tiên thông truyền, phàm là y nữ không được bước vào hoàng gia, thậm chí là nhà quý tộc cũng không được. Nhưng đệ muội của trẫm, người hiền lương thục đức, biết qua y thuật. Nàng ấy chưa một lần hành nghề ở y quán, không lấy việc chữa bệnh mưu sinh, sao có thể gọi là y nữ được?
-Hoàng thượng….
Lưu Thái phi cũng bất ngờ trước đòn “phản công” này. Trong cơn say chiến thắng, bà đã quên mất còn có một Từ Thiệu Minh thông minh tuyệt đỉnh, từ vị trí một hoàng tử không được sủng ái leo lên chiếc ngai vàng.
-Tuy vậy, tài nghệ của đệ muội khiến cho Thái y viện cũng không ít lần dâng biểu khen ngợi, muốn tìm muội để học hỏi y thuật cao siêu đó. Ngay cả người đã chết muội vẫn có thể cứu được đứa trẻ, ta tin chuyện lấy dịch tinh này không làm khó được muội.
Hắn quay sang Thái phi và Thành Tư Dẫn, lạnh lùng:
-Chắc Trang vương cũng nghĩ như trẫm, Thái phi nương nương hết lòng yêu thương cháu gái, đều như trẫm vô cùng thương tiếc Ảnh nhi bạc mệnh. Trẫm hứa với hai khanh, nếu chứng minh được Tứ vương gia là người hãm hại Ảnh muội, dù đau lòng, ta cũng sẽ mang hắn ra xử theo vương pháp, bất kể trong người Tứ vương gia có cổ trùng hay không.
-Hoàng thượng- Thái phi đã trấn tĩnh, xuống giọng- Dù như vậy, chuyện khám nghiệm này chỉ có mình Tứ vương phi biết. Ai dám chắc nàng ta không tìm cách gỡ tội cho phu quân.
-Đích thân nghiệm thi là được -Minh đế cười khẽ- Bá quan có thể lui ra, chỉ để lại những vị trong Thái y viện. Họ thông thạo y thuật, cũng nhân tiện xem cách đệ muội nghiệm thi, học hỏi kinh nghiệm.
-Muôn tâu hoàng thượng -Thành Tư Dẫn dập đầu, uất ức trào ra khóe mắt- Nương tử đã phải chết trong đau đớn, thần quả thật không nhẫn tâm để di thể nàng bị xúc phạm nữa. Cầu hoàng thượng minh xét….Thần…
-Trang vương nén bi thương -Minh đế bước xuống long ỷ, nâng Thành Tư Dẫn đứng dậy, nhẹ nhàng- Trẫm thấu hiểu nỗi đau lòng của khanh….Trẫm biết khanh vô cùng yêu thương thê tử. Lòng trẫm cũng vô cùng đau xót khi Ảnh nhi chết trong uất ức như vậy. Nhưng mà….
Hắn hạ giọng, ánh mắt sâu thẳm lóe lên tia sáng bức người:
-Trong lòng trẫm, hoàng đệ Từ Thiệu Huân cũng quan trọng không kém gì thê tử đối với Trang vương. Trẫm có thể thề với các vị Tiên đế trên trời, nếu quả thật Tứ vương gia có lòng lang sói, trẫm sẽ xử lý thẳng tay không dung dưỡng. Còn nếu có ai muốn hãm hại hoàng đệ, trẫm thề ta sẽ mang hắn ra lăng trì từng đoạn, để đời sau không người nối dõi, cả dòng họ tuyệt tự tuyệt tôn.
Lần đầu tiên An Bình rùng mình trước khí thế toát ra từ Minh đế. Lòng Từ Thiệu Huân ấm lại. Hoàng huynh cao cao tại thượng nhưng mãi vẫn là người năm đó, khi hắn lạnh cóng người, cương quyết cởi áo khoác, vòng tay ôm lấy đệ đệ. Giữa chiến trường sinh tử, không chỉ Từ Thiệu Huân liều mạng, luôn có ánh mắt lo lắng không rời của huynh trưởng dõi theo.
Lời nói của Minh đế lại làm Thành Tư Dẫn và Lưu Thái phi kích động….Chuyện Từ Thiệu Minh yêu thương hoàng đệ ai cũng biết, nhưng hôm nay hắn công khai thái độ giữa bá quan văn võ như một lời tuyên bố : “Ai làm hại đệ đệ, chết cũng không yên”. Bàn tay họ khẽ run….
Nhưng cả hai đều là người trong hoàng tộc, có thừa bản lĩnh…Lưu Thái phi kín đáo liếc mắt về phía một Thị vệ đang đứng. Đằng sau đó là Tang Đồng đang đứng. Ban đầu mưu tính vốn là muốn mượn lời Thái sư kích động, tìm cơ hội chỉ ra trùng độc trong cơ thể Từ Thiệu Huân, vô hiệu hóa quyền nắm giữ binh quyền của hắn. Hiện giờ ván cờ đã thay đổi, đành phải dùng đến cách thứ hai thôi.
-Các khanh lui đi -Minh đế trở lại Long ỷ, khoát tay- Thái y viện cùng Tứ vương phi vào trong phòng kín. Đệ muội có trách nhiệm làm việc và giải thích rõ ràng cho các vị ấy cách khám nghiệm. Không được làm xong rồi mới nói.
-Thần thiếp thỉnh ý.
-Mọi người ở đây chờ đợi- Từ Thiệu Minh hơi lớn tiếng- Truyền mang trà sâm mời khách. Hôm nay không làm sáng tỏ sự việc, trẫm cũng không muốn về tẩm điện, ta sẽ ở lại đây cùng với các khanh…
-Đệ muội….Trẫm từng nghe nói, người của Kiều y quán từng mổ bụng lấy thai trước cửa Hạ phủ. Người đó là muội?
-Không dám giấu hoàng thượng. Là thần thiếp…
-Cứu con trai của Vương thúc, cũng là muội?
-Dạ…
-Trong 2 lần đó, muội có nhận thù lao nhờ chạy chữa không?
An Bình và triều thần đều khựng lại. Gương mặt Từ Thiệu Minh vẫn lạnh lùng:
-Không ạ…Thiếp nghĩ, thi ân bất cầu báo. Huống gì đó là mạng người….
-Tổ tiên thông truyền, phàm là y nữ không được bước vào hoàng gia, thậm chí là nhà quý tộc cũng không được. Nhưng đệ muội của trẫm, người hiền lương thục đức, biết qua y thuật. Nàng ấy chưa một lần hành nghề ở y quán, không lấy việc chữa bệnh mưu sinh, sao có thể gọi là y nữ được?
-Hoàng thượng….
Lưu Thái phi cũng bất ngờ trước đòn “phản công” này. Trong cơn say chiến thắng, bà đã quên mất còn có một Từ Thiệu Minh thông minh tuyệt đỉnh, từ vị trí một hoàng tử không được sủng ái leo lên chiếc ngai vàng.
-Tuy vậy, tài nghệ của đệ muội khiến cho Thái y viện cũng không ít lần dâng biểu khen ngợi, muốn tìm muội để học hỏi y thuật cao siêu đó. Ngay cả người đã chết muội vẫn có thể cứu được đứa trẻ, ta tin chuyện lấy dịch tinh này không làm khó được muội.
Hắn quay sang Thái phi và Thành Tư Dẫn, lạnh lùng:
-Chắc Trang vương cũng nghĩ như trẫm, Thái phi nương nương hết lòng yêu thương cháu gái, đều như trẫm vô cùng thương tiếc Ảnh nhi bạc mệnh. Trẫm hứa với hai khanh, nếu chứng minh được Tứ vương gia là người hãm hại Ảnh muội, dù đau lòng, ta cũng sẽ mang hắn ra xử theo vương pháp, bất kể trong người Tứ vương gia có cổ trùng hay không.
-Hoàng thượng- Thái phi đã trấn tĩnh, xuống giọng- Dù như vậy, chuyện khám nghiệm này chỉ có mình Tứ vương phi biết. Ai dám chắc nàng ta không tìm cách gỡ tội cho phu quân.
-Đích thân nghiệm thi là được -Minh đế cười khẽ- Bá quan có thể lui ra, chỉ để lại những vị trong Thái y viện. Họ thông thạo y thuật, cũng nhân tiện xem cách đệ muội nghiệm thi, học hỏi kinh nghiệm.
-Muôn tâu hoàng thượng -Thành Tư Dẫn dập đầu, uất ức trào ra khóe mắt- Nương tử đã phải chết trong đau đớn, thần quả thật không nhẫn tâm để di thể nàng bị xúc phạm nữa. Cầu hoàng thượng minh xét….Thần…
-Trang vương nén bi thương -Minh đế bước xuống long ỷ, nâng Thành Tư Dẫn đứng dậy, nhẹ nhàng- Trẫm thấu hiểu nỗi đau lòng của khanh….Trẫm biết khanh vô cùng yêu thương thê tử. Lòng trẫm cũng vô cùng đau xót khi Ảnh nhi chết trong uất ức như vậy. Nhưng mà….
Hắn hạ giọng, ánh mắt sâu thẳm lóe lên tia sáng bức người:
-Trong lòng trẫm, hoàng đệ Từ Thiệu Huân cũng quan trọng không kém gì thê tử đối với Trang vương. Trẫm có thể thề với các vị Tiên đế trên trời, nếu quả thật Tứ vương gia có lòng lang sói, trẫm sẽ xử lý thẳng tay không dung dưỡng. Còn nếu có ai muốn hãm hại hoàng đệ, trẫm thề ta sẽ mang hắn ra lăng trì từng đoạn, để đời sau không người nối dõi, cả dòng họ tuyệt tự tuyệt tôn.
Lần đầu tiên An Bình rùng mình trước khí thế toát ra từ Minh đế. Lòng Từ Thiệu Huân ấm lại. Hoàng huynh cao cao tại thượng nhưng mãi vẫn là người năm đó, khi hắn lạnh cóng người, cương quyết cởi áo khoác, vòng tay ôm lấy đệ đệ. Giữa chiến trường sinh tử, không chỉ Từ Thiệu Huân liều mạng, luôn có ánh mắt lo lắng không rời của huynh trưởng dõi theo.
Lời nói của Minh đế lại làm Thành Tư Dẫn và Lưu Thái phi kích động….Chuyện Từ Thiệu Minh yêu thương hoàng đệ ai cũng biết, nhưng hôm nay hắn công khai thái độ giữa bá quan văn võ như một lời tuyên bố : “Ai làm hại đệ đệ, chết cũng không yên”. Bàn tay họ khẽ run….
Nhưng cả hai đều là người trong hoàng tộc, có thừa bản lĩnh…Lưu Thái phi kín đáo liếc mắt về phía một Thị vệ đang đứng. Đằng sau đó là Tang Đồng đang đứng. Ban đầu mưu tính vốn là muốn mượn lời Thái sư kích động, tìm cơ hội chỉ ra trùng độc trong cơ thể Từ Thiệu Huân, vô hiệu hóa quyền nắm giữ binh quyền của hắn. Hiện giờ ván cờ đã thay đổi, đành phải dùng đến cách thứ hai thôi.
-Các khanh lui đi -Minh đế trở lại Long ỷ, khoát tay- Thái y viện cùng Tứ vương phi vào trong phòng kín. Đệ muội có trách nhiệm làm việc và giải thích rõ ràng cho các vị ấy cách khám nghiệm. Không được làm xong rồi mới nói.
-Thần thiếp thỉnh ý.
-Mọi người ở đây chờ đợi- Từ Thiệu Minh hơi lớn tiếng- Truyền mang trà sâm mời khách. Hôm nay không làm sáng tỏ sự việc, trẫm cũng không muốn về tẩm điện, ta sẽ ở lại đây cùng với các khanh…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook