Để Người Cười
-
Chương 5: Hình phạt
Theo những gì đã được học, An Bình bắt tay vào việc làm van tim sinh học.
Sách nàng đọc nơi địa phủ có nói về hai loại van tim thường dùng trong phẫu thuật thay van. Loại van cơ học được làm bằng nhiều thứ mà có kiếm đỏ mắt cũng không tìm được. Loại van tim thứ hai được làm từ van tim động vật qua xử lý. Khâu xử lý này An Bình cũng biết, có thể thực hiện được. Chỉ là tuổi thọ của loại van này khá ngắn, nếu có xảy ra sự cố sợ mà khó lòng đối phó.
Còn một cách khác, An Bình rùng mình…Thay van tim người khác cho Mẫn Tiệp. Kỹ thuật này nàng từng luyện tập. Nhưng chỉ là làm cho có. Sai nhi vốn đâu có tim, thực hành trên những quả tim chết khác hẳn một người sống. Huống hồ thiết bị ở nơi này không có, phẫu thuật cũng không thuận tiện.
Nhưng đứa bé…Không lẽ nó sinh ra không có mẹ…Không lẽ phải hy sinh mẹ để cứu con sao?
Cảm giác bất lực mà “bác sĩ” từng nói ngày nào giờ An Bình đã hiểu. Đứng trước Mẫn Tiệp như đèn treo trước gió, nàng không hề muốn nàng ta phải trả giá. Có lẽ Mẫn Tiệp cũng không biết mình bị căn bệnh này khi mang thai. Đến giờ thì đã muộn. An Bình không nén được tiếng thở dài.
Con ơi, tha thứ nhé? Mẫu thân tha thứ nhé, có thù hận con cũng đâu sống được đâu.
Mấy ngày sau, nàng mang theo túi thuốc, lại tìm đến Hạ phủ. Chỉ là…
-Trời ơi! Không biết bị gì mà…
-Nghe nói là đắc tội với Tứ vương gia.
-Tứ vương gia?
An Bình cũng không khỏi ngỡ ngàng. Mấy năm nay nàng có nghe tới Tứ vương gia, đa số là từ lời đồn. Nghe nói hắn ta là người oai dũng nơi chiến trường, chém giết địch trong chớp mắt. Hoàng thượng thương đứa em trai này vô cùng, không lập thái tử từ những đứa con của mình, người ta bảo ý là muốn đưa Tứ vương gia lên ngôi thái tử. Tuy nhiên, cũng nghe đồn hắn là “thiên sát cô tinh”, vừa ra đời đã khắc chết mẫu phi mình….. Hạ phủ là nhà quan nhưng không ở kinh thành, tại sao lại đắc tội với hắn?…Con người Hạ Chúc Bằng rất giống phụ thân, biết tiến lùi hợp lý, với quý nhân như Tứ vương gia càng không thể dây vào.
An Bình chưa kịp định thần thì phía trong Hạ phủ đã áp giải người ra đến…. Có Hạ lão phu nhân, còn có cả Đinh Mẫn Tiệp hốc hác, gầy trơ xương.
-Hạ thiếu phu nhân kìa…
-Sao chỉ bắt phụ nhân vậy? Người trong Hạ phủ thì sao?
Chỉ có hai người phụ nữ bị giải đi. Bụng Đinh Mẫn Tiệp hơi sa xuống, có lẽ đã sắp tới ngày sinh…
Nàng ta thình lình khuỵu xuống, ôm lấy bụng…Gương mặt tái nhợt, xanh xao, miệng không kềm được rên lên đầy thống khổ. Tiếng rên của phụ nữ sắp sinh…
Động thai rồi…An Bình theo bản năng của một thầy thuốc vội vàng chạy tới. Từ trong Hạ phủ, một chiến mã đen tuyền cũng phóng ra…
-Á….
Lỡ đà, An Bình không ngừng lại được, cũng không thể né tránh. Con chiến mã chân chưa chạm đất đã nhanh chóng đổi hướng. Một bàn tay kéo lấy người nàng…Ôm chặt lấy An Bình.
-Cảm tạ công tử…Tôi…
Nàng không nói hết câu. Gương mặt đó. Dù trong bóng trăng mờ ảo, nàng dù chết cũng không quên.
Gã đàn ông đêm đó. Là hắn ta. Không còn vẻ điên cuồng, đỏ ngầu trong ánh mắt. Hắn lạnh lùng, khuôn mặt như tượng tạc, đôi mày kiếm nhướng lên.
Hắn chỉ liếc qua nàng một chút, nhưng cũng thoáng giật mình.
Đôi mắt ấy…Đôi mắt tràn đầy đau đớn lại hiện về.
-Rầm…
Hắn gần như ném nàng xuống đất, phóng người xuống ngựa, kéo lấy Mẫn Tiệp đang gục xuống dưới đường.
-Đừng…Nàng ấy sắp sinh rồi. Đừng…
An Bình hét lên. Mẫn Tiệp đáng chết, nhưng đứa bé…Nó là vô tội mà.
-Nàng ta sắp sinh rồi.
Hắn đáp lại, trên bờ môi mỏng thoáng hiện một nụ cười.
Nụ cười khiến người ta phải rùng mình. Hạ phu nhân bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của hắn cũng run rẩy, vẻ kiêu hãnh, đài các thường ngày biến mất. Mẫn Tiệp gục xuống đường, hạ thân một dòng nước pha lẫn máu đỏ chảy ra.
-Đừng…
Con chiến mã đạp mạnh chân xuống bụng Mẫn Tiệp, đằng sau là bụi tung mù mịt, hàng chục con khác đang vùn vụt lao tới, hướng về phía Hạ phu nhân.
-Á…..
Tiếng kêu bị tắc nghẹn sau đám bụi mù. Mắt An Bình từ khi nào đó đã nhòa lệ. Nàng hận họ, từng rất hận họ. Nhưng…nhưng kết cuộc thê thảm đến vậy. Lòng An Bình trống rỗng. Bên cạnh nàng vẫn còn vọng lại đâu đó tiếng khóc nhỏ dần của đứa trẻ sơ sinh.
-Không…
Mẫn Tiệp đã tắt thở. Xác nàng ta nằm trong vệ đường. An Bình bật dậy…Trên tay nàng là túi thuốc. Không thể chần chừ nữa. Đứa bé trong bụng nàng ấy cũng là một sinh mạng, một sinh mạng nhỏ bé như con nàng ngày đó. Con nàng…
Sách nàng đọc nơi địa phủ có nói về hai loại van tim thường dùng trong phẫu thuật thay van. Loại van cơ học được làm bằng nhiều thứ mà có kiếm đỏ mắt cũng không tìm được. Loại van tim thứ hai được làm từ van tim động vật qua xử lý. Khâu xử lý này An Bình cũng biết, có thể thực hiện được. Chỉ là tuổi thọ của loại van này khá ngắn, nếu có xảy ra sự cố sợ mà khó lòng đối phó.
Còn một cách khác, An Bình rùng mình…Thay van tim người khác cho Mẫn Tiệp. Kỹ thuật này nàng từng luyện tập. Nhưng chỉ là làm cho có. Sai nhi vốn đâu có tim, thực hành trên những quả tim chết khác hẳn một người sống. Huống hồ thiết bị ở nơi này không có, phẫu thuật cũng không thuận tiện.
Nhưng đứa bé…Không lẽ nó sinh ra không có mẹ…Không lẽ phải hy sinh mẹ để cứu con sao?
Cảm giác bất lực mà “bác sĩ” từng nói ngày nào giờ An Bình đã hiểu. Đứng trước Mẫn Tiệp như đèn treo trước gió, nàng không hề muốn nàng ta phải trả giá. Có lẽ Mẫn Tiệp cũng không biết mình bị căn bệnh này khi mang thai. Đến giờ thì đã muộn. An Bình không nén được tiếng thở dài.
Con ơi, tha thứ nhé? Mẫu thân tha thứ nhé, có thù hận con cũng đâu sống được đâu.
Mấy ngày sau, nàng mang theo túi thuốc, lại tìm đến Hạ phủ. Chỉ là…
-Trời ơi! Không biết bị gì mà…
-Nghe nói là đắc tội với Tứ vương gia.
-Tứ vương gia?
An Bình cũng không khỏi ngỡ ngàng. Mấy năm nay nàng có nghe tới Tứ vương gia, đa số là từ lời đồn. Nghe nói hắn ta là người oai dũng nơi chiến trường, chém giết địch trong chớp mắt. Hoàng thượng thương đứa em trai này vô cùng, không lập thái tử từ những đứa con của mình, người ta bảo ý là muốn đưa Tứ vương gia lên ngôi thái tử. Tuy nhiên, cũng nghe đồn hắn là “thiên sát cô tinh”, vừa ra đời đã khắc chết mẫu phi mình….. Hạ phủ là nhà quan nhưng không ở kinh thành, tại sao lại đắc tội với hắn?…Con người Hạ Chúc Bằng rất giống phụ thân, biết tiến lùi hợp lý, với quý nhân như Tứ vương gia càng không thể dây vào.
An Bình chưa kịp định thần thì phía trong Hạ phủ đã áp giải người ra đến…. Có Hạ lão phu nhân, còn có cả Đinh Mẫn Tiệp hốc hác, gầy trơ xương.
-Hạ thiếu phu nhân kìa…
-Sao chỉ bắt phụ nhân vậy? Người trong Hạ phủ thì sao?
Chỉ có hai người phụ nữ bị giải đi. Bụng Đinh Mẫn Tiệp hơi sa xuống, có lẽ đã sắp tới ngày sinh…
Nàng ta thình lình khuỵu xuống, ôm lấy bụng…Gương mặt tái nhợt, xanh xao, miệng không kềm được rên lên đầy thống khổ. Tiếng rên của phụ nữ sắp sinh…
Động thai rồi…An Bình theo bản năng của một thầy thuốc vội vàng chạy tới. Từ trong Hạ phủ, một chiến mã đen tuyền cũng phóng ra…
-Á….
Lỡ đà, An Bình không ngừng lại được, cũng không thể né tránh. Con chiến mã chân chưa chạm đất đã nhanh chóng đổi hướng. Một bàn tay kéo lấy người nàng…Ôm chặt lấy An Bình.
-Cảm tạ công tử…Tôi…
Nàng không nói hết câu. Gương mặt đó. Dù trong bóng trăng mờ ảo, nàng dù chết cũng không quên.
Gã đàn ông đêm đó. Là hắn ta. Không còn vẻ điên cuồng, đỏ ngầu trong ánh mắt. Hắn lạnh lùng, khuôn mặt như tượng tạc, đôi mày kiếm nhướng lên.
Hắn chỉ liếc qua nàng một chút, nhưng cũng thoáng giật mình.
Đôi mắt ấy…Đôi mắt tràn đầy đau đớn lại hiện về.
-Rầm…
Hắn gần như ném nàng xuống đất, phóng người xuống ngựa, kéo lấy Mẫn Tiệp đang gục xuống dưới đường.
-Đừng…Nàng ấy sắp sinh rồi. Đừng…
An Bình hét lên. Mẫn Tiệp đáng chết, nhưng đứa bé…Nó là vô tội mà.
-Nàng ta sắp sinh rồi.
Hắn đáp lại, trên bờ môi mỏng thoáng hiện một nụ cười.
Nụ cười khiến người ta phải rùng mình. Hạ phu nhân bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của hắn cũng run rẩy, vẻ kiêu hãnh, đài các thường ngày biến mất. Mẫn Tiệp gục xuống đường, hạ thân một dòng nước pha lẫn máu đỏ chảy ra.
-Đừng…
Con chiến mã đạp mạnh chân xuống bụng Mẫn Tiệp, đằng sau là bụi tung mù mịt, hàng chục con khác đang vùn vụt lao tới, hướng về phía Hạ phu nhân.
-Á…..
Tiếng kêu bị tắc nghẹn sau đám bụi mù. Mắt An Bình từ khi nào đó đã nhòa lệ. Nàng hận họ, từng rất hận họ. Nhưng…nhưng kết cuộc thê thảm đến vậy. Lòng An Bình trống rỗng. Bên cạnh nàng vẫn còn vọng lại đâu đó tiếng khóc nhỏ dần của đứa trẻ sơ sinh.
-Không…
Mẫn Tiệp đã tắt thở. Xác nàng ta nằm trong vệ đường. An Bình bật dậy…Trên tay nàng là túi thuốc. Không thể chần chừ nữa. Đứa bé trong bụng nàng ấy cũng là một sinh mạng, một sinh mạng nhỏ bé như con nàng ngày đó. Con nàng…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook