Để Người Cười
-
Chương 45: Người của chàng
Căn bệnh bất ngờ của Từ Thiệu Huân khiến hôn sự bị hoãn lại. An Bình vẫn ở bên cạnh chăm sóc cho hắn. Những lần Từ Thiệu Huân tỉnh táo đều thấy nàng ở cạnh mình.
Nàng xinh đẹp như một bông hoa mới hé. Từ Thiệu Huân không khỏi đau lòng.
Minh đế sau mỗi buổi chầu đều đến thăm hắn. Hoàng hậu Chương Khanh gần ngày sinh nở vẫn ở Phật đường cầu phúc, mong trời phật ban phước lành cho Huân đệ của hai người.
-Hoàng huynh…
Giọng nói của hắn yếu ớt. Từ Thiệu Minh vốn là kẻ cứng rắn, tàn nhẫn vẫn không thể nén được nỗi sợ. Ngoài Chương Khanh, hắn chỉ còn có đệ đệ là người thân duy nhất. Nhìn Từ Thiệu Huân chết lần mòn với căn bệnh không ai biết cách chữa, cảm giác vô dụng đè nặng trong lòng đế vương.
-Tiểu Huân…Đệ….
Rất ít khi Minh đế gọi Từ Thiệu Huân như thế. Bây giờ gọi, chứng tỏ lòng người đang lo lắng, có phần mất đi bình tĩnh…Từ Thiệu Huân cũng không khỏi đau lòng.
-Xin hoàng huynh chuẩn tấu. Bãi bỏ hôn nhân của đệ và An Bình….Đệ….
Hoàng thượng đã ban hôn, chỉ có Người đích thân ra lệnh thì mới có thể bãi bỏ hôn nhân này được. Đã một lần ban chiếu, không lẽ số phận đúng như lời bốc sư quan đã nói, Từ Thiệu Huân sẽ phải cô đơn cho đến cuối đời vì là một “thiên sát cô tinh”.
-Hoàng huynh….Đệ….
-Xin hoàng thượng đừng chuẩn tấu -An Bình từ trong rèm bỗng bước ra, dập đầu trước mặt hai người. Nàng đã nghe hết lời Từ Thiệu Huân nói. Bản thân An Bình cũng hiểu, hắn làm vậy cũng là vì nghĩ cho nàng.
-Nàng hiểu, Huân đệ muốn tốt cho nàng?
-Thiếp biết…. Nhưng Tứ vương gia cũng phải nghĩ cho thần thiếp sâu hơn một chút.- An Bình bình thản- Thiếp đã được ban hôn cho người, sính lễ đưa đến phủ. Hôm nay Tứ vương gia xin hoàng thượng từ hôn với thiếp, cũng khó tránh khỏi dị nghị. Thiếp trộm nghĩ, trong hoàn cảnh này, hoàng thượng nên sớm tiếp tục cho tổ chức hôn lễ của thần thiếp và Tứ vương gia mới phải…. Không lẽ người muốn nhìn thấy thiếp không danh không phận kề cận Tứ vương gia đêm ngày sao? Lúc đó lời dị nghị sẽ càng lúc càng nhiều….
Từ Thiệu Huân khựng lại. Nàng xinh đẹp, chỉ mới có mười mấy tuổi. Gả cho hắn trong khi mạng sống của Từ Thiệu Huân như chỉ mành treo chuông, làm một góa phụ, đáng sao?
Ai đó từng nói: “Không đáng”. Một thời thanh xuân thiếu nữ không nên chôn vùi trong huyệt lạnh vì một kẻ chẳng có tương lai, lại chọn sai chủ, cương quyết phò tá một người….
Từ Thiệu Minh nhìn ánh mắt đệ đệ, biết hắn đang nhớ về chuyện cũ. Nhưng An Bình đã lên tiếng. Nàng không màng Từ Thiệu Huân đang như ngọn đèn lay lắt. Tấm lòng đó làm đế vương không khỏi cảm kích. Hắn nhẹ lời:
-Ngũ tiểu thư hoàn toàn có quyền quyết định tương lai cho muội ấy. Ngày mai, bất cứ có chuyện gì xảy ra, hôn lễ vẫn được tiến hành.
-Tạ hoàng thượng…
Từ Thiệu Minh rời khỏi Vương phủ. An Bình ngồi lại bên giường. Từ Thiệu Huân thốt lên:
-Tội tình gì chứ….Nàng và ta….
-Khi chiếu ban hôn đưa xuống…thiếp đã là người của ngài. Khi ngài hẹn ước sẽ đối xử tốt với thiếp cả đời, sẽ bảo vệ thiếp, thiếp cũng đã dặn lòng….. Từ nay ngài là phu quân của thiếp. Ngài sống một ngày, chúng ta sẽ là phu thê một ngày….Tứ vương gia….
Lần đầu tiên, hai bàn tay đan chặt vào nhau. Trái tim Từ Thiệu Huân mềm nhũn. Hắn không còn nhìn thấy ở nàng bóng hình người thiếu phụ ngày nào nữa. Nàng là An Bình, là thê tử của hắn. Là người cả đời nếu Từ Thiệu Huân được sống- thề sẽ che chở cho nàng. Thà chết cũng không phụ nàng.
Hắn lại phun ra một bụm máu tươi. Tâm tình An Bình không bình thản như vẻ bề ngoài nàng thể hiện. Lời Quỷ y văng vẳng bên tai.
-Hiện giờ ta cũng không biết tại sao cổ trùng lại thức tỉnh trong người Tứ vương gia….Cổ trùng này có phải là loại cổ trùng ngày xưa không, bản thân ta không có thời gian tìm hiểu. Ta chỉ có một phương pháp trị liệu cho hắn. Nhưng ta cần trợ thủ…Người đó phải có kiến thức về y lý, biết thực hiện phẫu thuật. Chỉ có nàng. Nàng mới có thể giúp ta.
Quỷ y muốn dùng cách “tìm sống trong cõi chết”, tiếp tục dẫn dụ cổ trùng tập trung tại một chỗ. Đám cổ trùng bị tách ra khỏi cơ thể Từ Thiệu Huân, Quỷ y đã dùng máu người dẫn dụ, thấy có hiệu quả rõ rệt. Bây giờ máu trong cơ thể Từ Thiệu Huân không đủ nhưng có thể bơm máu từ bên ngoài vào, dẫn dụ cổ trùng, chỉ cần vị trí được chọn không phải là phần quan trọng của cơ thể, hoàn toàn có thể dùng phẫu thuật, tách cổ trùng ra.
An Bình là trợ thủ. Nàng sẽ thực hiện màn mổ giả, gần vị trí trái tim tối quan trọng của cơ thể. Cổ trùng cảm nhận được nguy hiểm sẽ tránh xa nơi đó, Quỷ y tiến hành bơm máu, bắt đầu thực hiện bước tiếp theo….
Những kiếp trước là do đến trễ. Trễ một bước. Hôm nay dù cổ trùng có biến đổi, Quỷ y sẽ không thất bại. Hắn sẽ phải là người thắng cuộc, giải được tâm nguyện mấy trăm năm….
-Cổ trùng cũng là một sinh vật sống. Mấy trăm năm theo chân một linh hồn, chúng cũng đã mệt mỏi lắm rồi…Vì sự cố chấp của ngươi, không chỉ có chúng mệt mỏi….Nghĩ lại, có đáng không?
Nàng xinh đẹp như một bông hoa mới hé. Từ Thiệu Huân không khỏi đau lòng.
Minh đế sau mỗi buổi chầu đều đến thăm hắn. Hoàng hậu Chương Khanh gần ngày sinh nở vẫn ở Phật đường cầu phúc, mong trời phật ban phước lành cho Huân đệ của hai người.
-Hoàng huynh…
Giọng nói của hắn yếu ớt. Từ Thiệu Minh vốn là kẻ cứng rắn, tàn nhẫn vẫn không thể nén được nỗi sợ. Ngoài Chương Khanh, hắn chỉ còn có đệ đệ là người thân duy nhất. Nhìn Từ Thiệu Huân chết lần mòn với căn bệnh không ai biết cách chữa, cảm giác vô dụng đè nặng trong lòng đế vương.
-Tiểu Huân…Đệ….
Rất ít khi Minh đế gọi Từ Thiệu Huân như thế. Bây giờ gọi, chứng tỏ lòng người đang lo lắng, có phần mất đi bình tĩnh…Từ Thiệu Huân cũng không khỏi đau lòng.
-Xin hoàng huynh chuẩn tấu. Bãi bỏ hôn nhân của đệ và An Bình….Đệ….
Hoàng thượng đã ban hôn, chỉ có Người đích thân ra lệnh thì mới có thể bãi bỏ hôn nhân này được. Đã một lần ban chiếu, không lẽ số phận đúng như lời bốc sư quan đã nói, Từ Thiệu Huân sẽ phải cô đơn cho đến cuối đời vì là một “thiên sát cô tinh”.
-Hoàng huynh….Đệ….
-Xin hoàng thượng đừng chuẩn tấu -An Bình từ trong rèm bỗng bước ra, dập đầu trước mặt hai người. Nàng đã nghe hết lời Từ Thiệu Huân nói. Bản thân An Bình cũng hiểu, hắn làm vậy cũng là vì nghĩ cho nàng.
-Nàng hiểu, Huân đệ muốn tốt cho nàng?
-Thiếp biết…. Nhưng Tứ vương gia cũng phải nghĩ cho thần thiếp sâu hơn một chút.- An Bình bình thản- Thiếp đã được ban hôn cho người, sính lễ đưa đến phủ. Hôm nay Tứ vương gia xin hoàng thượng từ hôn với thiếp, cũng khó tránh khỏi dị nghị. Thiếp trộm nghĩ, trong hoàn cảnh này, hoàng thượng nên sớm tiếp tục cho tổ chức hôn lễ của thần thiếp và Tứ vương gia mới phải…. Không lẽ người muốn nhìn thấy thiếp không danh không phận kề cận Tứ vương gia đêm ngày sao? Lúc đó lời dị nghị sẽ càng lúc càng nhiều….
Từ Thiệu Huân khựng lại. Nàng xinh đẹp, chỉ mới có mười mấy tuổi. Gả cho hắn trong khi mạng sống của Từ Thiệu Huân như chỉ mành treo chuông, làm một góa phụ, đáng sao?
Ai đó từng nói: “Không đáng”. Một thời thanh xuân thiếu nữ không nên chôn vùi trong huyệt lạnh vì một kẻ chẳng có tương lai, lại chọn sai chủ, cương quyết phò tá một người….
Từ Thiệu Minh nhìn ánh mắt đệ đệ, biết hắn đang nhớ về chuyện cũ. Nhưng An Bình đã lên tiếng. Nàng không màng Từ Thiệu Huân đang như ngọn đèn lay lắt. Tấm lòng đó làm đế vương không khỏi cảm kích. Hắn nhẹ lời:
-Ngũ tiểu thư hoàn toàn có quyền quyết định tương lai cho muội ấy. Ngày mai, bất cứ có chuyện gì xảy ra, hôn lễ vẫn được tiến hành.
-Tạ hoàng thượng…
Từ Thiệu Minh rời khỏi Vương phủ. An Bình ngồi lại bên giường. Từ Thiệu Huân thốt lên:
-Tội tình gì chứ….Nàng và ta….
-Khi chiếu ban hôn đưa xuống…thiếp đã là người của ngài. Khi ngài hẹn ước sẽ đối xử tốt với thiếp cả đời, sẽ bảo vệ thiếp, thiếp cũng đã dặn lòng….. Từ nay ngài là phu quân của thiếp. Ngài sống một ngày, chúng ta sẽ là phu thê một ngày….Tứ vương gia….
Lần đầu tiên, hai bàn tay đan chặt vào nhau. Trái tim Từ Thiệu Huân mềm nhũn. Hắn không còn nhìn thấy ở nàng bóng hình người thiếu phụ ngày nào nữa. Nàng là An Bình, là thê tử của hắn. Là người cả đời nếu Từ Thiệu Huân được sống- thề sẽ che chở cho nàng. Thà chết cũng không phụ nàng.
Hắn lại phun ra một bụm máu tươi. Tâm tình An Bình không bình thản như vẻ bề ngoài nàng thể hiện. Lời Quỷ y văng vẳng bên tai.
-Hiện giờ ta cũng không biết tại sao cổ trùng lại thức tỉnh trong người Tứ vương gia….Cổ trùng này có phải là loại cổ trùng ngày xưa không, bản thân ta không có thời gian tìm hiểu. Ta chỉ có một phương pháp trị liệu cho hắn. Nhưng ta cần trợ thủ…Người đó phải có kiến thức về y lý, biết thực hiện phẫu thuật. Chỉ có nàng. Nàng mới có thể giúp ta.
Quỷ y muốn dùng cách “tìm sống trong cõi chết”, tiếp tục dẫn dụ cổ trùng tập trung tại một chỗ. Đám cổ trùng bị tách ra khỏi cơ thể Từ Thiệu Huân, Quỷ y đã dùng máu người dẫn dụ, thấy có hiệu quả rõ rệt. Bây giờ máu trong cơ thể Từ Thiệu Huân không đủ nhưng có thể bơm máu từ bên ngoài vào, dẫn dụ cổ trùng, chỉ cần vị trí được chọn không phải là phần quan trọng của cơ thể, hoàn toàn có thể dùng phẫu thuật, tách cổ trùng ra.
An Bình là trợ thủ. Nàng sẽ thực hiện màn mổ giả, gần vị trí trái tim tối quan trọng của cơ thể. Cổ trùng cảm nhận được nguy hiểm sẽ tránh xa nơi đó, Quỷ y tiến hành bơm máu, bắt đầu thực hiện bước tiếp theo….
Những kiếp trước là do đến trễ. Trễ một bước. Hôm nay dù cổ trùng có biến đổi, Quỷ y sẽ không thất bại. Hắn sẽ phải là người thắng cuộc, giải được tâm nguyện mấy trăm năm….
-Cổ trùng cũng là một sinh vật sống. Mấy trăm năm theo chân một linh hồn, chúng cũng đã mệt mỏi lắm rồi…Vì sự cố chấp của ngươi, không chỉ có chúng mệt mỏi….Nghĩ lại, có đáng không?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook