Để Người Cười
-
Chương 38: Công dụng của Phúc Bồ và Bạch đàn xuân
-Ân nhân…
Tiếng gọi thánh thót của trẻ con vang dội trong không khí. Hạ Chúc Bằng đặt bút xuống, đôi mày vừa giãn ra đã nhíu lại, gọi nhỏ:
-Tiểu Phong nhi, lại nghịch ngợm, bị thương sao?
Một tinh linh hóa hồn vào trong gió. Tiểu Phong nhi tính tình nghịch ngợm, hay đùa cợt, làm việc nhanh nhẹn, nếu được ra đời có lẽ sẽ là một đứa trẻ thông minh, hoạt bát. Chỉ tiếc nó không có cơ hội được chào đời:
-Ân nhân ơi, vị tỷ tỷ đó sẽ…
-Chúng ta đành phải làm thôi.
Hắn cười nhẹ. ” Lương y như từ mẫu”, nhìn ánh mắt của An Bình khi rời đi, hắn đã có câu trả lời ngay tức khắc. Nàng sẽ không vì vạch mặt thủ phạm mà làm điều đi ngược lại y đức, dùng y thuật làm người khác bị tổn thương.
Nàng chưa thể chết được. Khi chưa đại hôn thì chưa thể chết. Nàng là thuốc dẫn, loại thuốc dẫn Từ Thiệu Huân không ngờ đến và sẽ không thể đề phòng.
Lúc An Bình về đến biệt viện đã nghe Đào Hoa báo lại, Hạ đại nhân Hạ Chúc Bằng vừa đến Đinh phủ viếng thăm. Từ lúc An Bình được phong Vương phi đã có bao nhiêu lễ vật, bao nhiêu quan viên trong triều đến thăm viếng. Hạ Chúc Bằng từng là thân thích của Đinh phủ, việc hắn đến thăm cũng là chuyện đương nhiên.
Nhưng An Bình không cho là vậy. Lời đề nghị khi nãy, thái độ của Hạ Chúc Bằng luôn làm nàng phải bất an.
-Hạ đại nhân đã về chưa?
-Dạ chưa ạ – Đào Hoa nhanh chóng lên tiếng- Đại nhân được lão gia và lão phu nhân mời dự tiệc ở Đại viện. Lúc nãy lão gia còn cho người đến mời Ngũ tiểu thư nhưng người đi vắng. Nô tỳ đã nói với họ là tiểu thư không khỏe.
-Ừ.
Tiểu Dung làm việc nhanh nhẹn nhưng tuổi đời còn nhỏ, thời gian hầu hạ các chủ tử không nhiều bằng Đào Hoa. Đào Hoa ngay từ khi lên tám đã được mua về làm nô, sau đó còn trở thành nha hoàn thông phòng, kỹ năng hầu hạ người khác vô cùng thuần thục. Phương thị thấy nàng ta xinh xắn thì sinh lòng lo lắng, đưa sang cho Mạnh thị làm nô. Mạnh thị tính tình cao ngạo, lại được lão gia vô cùng yêu thương đương nhiên sẽ có cách khống chế Đào Hoa khiến nàng “biết thân biết phận”, mấy năm nay dù đã quá tuổi gả chồng vẫn ở viện làm người hầu. An Bình đối với việc Đào Hoa sang viện cũng từng có chút đề phòng song sau khi chuyện Tiểu Dung xảy ra, nàng mơ hồ cảm nhận mục đích của Đào Hoa khi ra tay giúp đỡ. Nàng ấy cũng như An Bình ngày xưa cũng mong muốn an phận, có được một tấm chồng yêu thương mình, lo lắng cho mình. Chỉ cần An Bình cho nàng ta điều đó, Đào Hoa sẽ tiếp tục làm việc cho nàng, cũng là một cách hợp tác tốt, dựa vào nhau mà tồn tại trong Đinh phủ lắm thị phi.
-Giúp ta thay trang phục. Ta sang thỉnh an lão gia, lão phu nhân.
-Dạ, tiểu thư.
Ưu điểm của Đào Hoa là không hỏi han nhiều chuyện, luôn làm tròn bổn phận. So với Tiểu Dung, nàng ta thích hợp cùng An Bình bước vào cuộc sống trong Vương phủ, đối phó với phong ba.
An Bình vận một bộ cung trang màu đỏ nhạt, tóc cài đơn giản một cây trâm phỉ thúy. Nhưng Đào Hoa đã chọn cây trâm phỉ thúy ngọc bích do Thượng thư bộ lễ tặng, vô cùng quý giá. Bộ cung trang này được may bằng tơ tằm hiếm có, là vật do Thừa tướng phu nhân gửi đến. Khi An Bình xuất hiện ở Đại viện, nhan sắc tuyệt mỹ được tôn thêm bằng trang sức và quần áo càng thêm thanh lệ khiến các vị phu nhân tuy là nữ cũng phải ngẩn ngơ.
-An Bình thỉnh an nội tổ mẫu, phụ nhân, các di mẫu…- Nàng cúi người chào Hạ Chúc Bằng- Hạ đại nhân.
-Ngũ tiểu thư.
Hạ Chúc Bằng không đi một mình. Hắn mang theo cả đứa bé, con trai của Đinh Mẫn Tiệp. Trải qua một thời gian, đứa bé đã lớn hơn nhiều, môi cười tươi như hoa nở. Thấy An Bình, Đinh lão gia như một từ phụ hiền lành, nhẹ nhàng nói với nàng:
-Con tới đúng lúc. Hạ hiền tế mang đến một ít nước hoa do hoàng thượng ngự ban, tặng cho nữ quyến trong nhà. Nghe nói con không được khỏe, ta định cho người mang qua chỗ con.
-Nữ nhi cảm tạ phụ thân. Tạ…Hạ đại nhân.
Nước hoa vừa đưa tới, An Bình đã nhíu mày. Mùi Bạch đàn xuân thoang thoảng. Nàng nhìn Hạ Chúc Bằng. Ý hắn là…
-Nước hoa mùi Bạch đàn xuân này vô cùng quý giá, là loại mùi mà nữ nhân phương Bắc thích nhất. Hy vọng các vị phu nhân, các tiểu thư không chê tấm lòng của Chúc Bằng.
-Tỷ phu khách sáo – Đinh Giao Chi đáp lại, má hồng, nét kiều diễm hiện rõ trên mặt. Quỷ y đã dùng một loại phấn có màu như da người, ngụy trang khiến vẻ xanh xao không còn sức sống lúc nãy biến mất. Hạ Chúc Bằng tuy không thể gọi là nam nhân tuấn mỹ nhưng ngũ quan rõ ràng, thêm khí chất thanh cao lãnh đạm của Quỷ y khiến cô gái mới lớn như Đinh Giao Chi không khỏi rung động. Thêm nữa ánh mắt hắn nhìn nàng long lanh tình ý càng làm tâm hồn cô gái mới lớn như chơi vơi trong biển sóng tình.
-Oa….oa…
Đứa trẻ thình lình khóc lớn, khuấy động không khí yên tĩnh. Hạ Chúc Bằng tỏ ra lúng túng. Đinh Giao Chi đang muốn lấy lòng hắn, tỏ ra quan tâm.
-Cháu bé có lẽ đói bụng. Tỷ phu để muội bế cho.
-Làm phiền muội…
Hạ Chúc Bằng trao đứa bé cho Đinh Giao Chi bế. Không ai ngoài An Bình nhìn thấy ánh mắt vừa lóe lên tia nhẫn tâm của hắn. Hắn cũng không né tránh cái nhìn của nàng, như ra hiệu An Bình chờ xem vở kịch này.
-Á….
Đinh Giao Chi thình lình thét lớn. Nàng ta phun ra một bụm máu, ngã xuống trên nền phòng, sắc mặt tái nhợt. Hạ Chúc Bằng chỉ chờ có vậy, đón lấy ngay đứa bé trong tay nàng ta suýt rơi xuống đất.
Mùi Phúc bồ nồng trong không khí. Cả phòng đều nghe thấy. Như nhớ ra chuyện gì đó, sắc mặt Phương thị tái đi, hoảng hốt tột cùng.
An Bình nghe âm thanh sát bên tai mình. Tiếng nói rất rõ, lòng nàng lại lạnh đi.
-Phúc Bồ và Bạch đàn xuân kết hợp, một lượng nhỏ lâu ngày gây tê liệt tử cung của phụ nữ, khiến những phôi thai mới thành hình không có chỗ bám, gây hiện tượng vô sinh. Dùng với lượng lớn thì gây vỡ tử cung, chảy máu cho tới chết. Đã hiểu chưa, ngũ tiểu thư?
Tiếng gọi thánh thót của trẻ con vang dội trong không khí. Hạ Chúc Bằng đặt bút xuống, đôi mày vừa giãn ra đã nhíu lại, gọi nhỏ:
-Tiểu Phong nhi, lại nghịch ngợm, bị thương sao?
Một tinh linh hóa hồn vào trong gió. Tiểu Phong nhi tính tình nghịch ngợm, hay đùa cợt, làm việc nhanh nhẹn, nếu được ra đời có lẽ sẽ là một đứa trẻ thông minh, hoạt bát. Chỉ tiếc nó không có cơ hội được chào đời:
-Ân nhân ơi, vị tỷ tỷ đó sẽ…
-Chúng ta đành phải làm thôi.
Hắn cười nhẹ. ” Lương y như từ mẫu”, nhìn ánh mắt của An Bình khi rời đi, hắn đã có câu trả lời ngay tức khắc. Nàng sẽ không vì vạch mặt thủ phạm mà làm điều đi ngược lại y đức, dùng y thuật làm người khác bị tổn thương.
Nàng chưa thể chết được. Khi chưa đại hôn thì chưa thể chết. Nàng là thuốc dẫn, loại thuốc dẫn Từ Thiệu Huân không ngờ đến và sẽ không thể đề phòng.
Lúc An Bình về đến biệt viện đã nghe Đào Hoa báo lại, Hạ đại nhân Hạ Chúc Bằng vừa đến Đinh phủ viếng thăm. Từ lúc An Bình được phong Vương phi đã có bao nhiêu lễ vật, bao nhiêu quan viên trong triều đến thăm viếng. Hạ Chúc Bằng từng là thân thích của Đinh phủ, việc hắn đến thăm cũng là chuyện đương nhiên.
Nhưng An Bình không cho là vậy. Lời đề nghị khi nãy, thái độ của Hạ Chúc Bằng luôn làm nàng phải bất an.
-Hạ đại nhân đã về chưa?
-Dạ chưa ạ – Đào Hoa nhanh chóng lên tiếng- Đại nhân được lão gia và lão phu nhân mời dự tiệc ở Đại viện. Lúc nãy lão gia còn cho người đến mời Ngũ tiểu thư nhưng người đi vắng. Nô tỳ đã nói với họ là tiểu thư không khỏe.
-Ừ.
Tiểu Dung làm việc nhanh nhẹn nhưng tuổi đời còn nhỏ, thời gian hầu hạ các chủ tử không nhiều bằng Đào Hoa. Đào Hoa ngay từ khi lên tám đã được mua về làm nô, sau đó còn trở thành nha hoàn thông phòng, kỹ năng hầu hạ người khác vô cùng thuần thục. Phương thị thấy nàng ta xinh xắn thì sinh lòng lo lắng, đưa sang cho Mạnh thị làm nô. Mạnh thị tính tình cao ngạo, lại được lão gia vô cùng yêu thương đương nhiên sẽ có cách khống chế Đào Hoa khiến nàng “biết thân biết phận”, mấy năm nay dù đã quá tuổi gả chồng vẫn ở viện làm người hầu. An Bình đối với việc Đào Hoa sang viện cũng từng có chút đề phòng song sau khi chuyện Tiểu Dung xảy ra, nàng mơ hồ cảm nhận mục đích của Đào Hoa khi ra tay giúp đỡ. Nàng ấy cũng như An Bình ngày xưa cũng mong muốn an phận, có được một tấm chồng yêu thương mình, lo lắng cho mình. Chỉ cần An Bình cho nàng ta điều đó, Đào Hoa sẽ tiếp tục làm việc cho nàng, cũng là một cách hợp tác tốt, dựa vào nhau mà tồn tại trong Đinh phủ lắm thị phi.
-Giúp ta thay trang phục. Ta sang thỉnh an lão gia, lão phu nhân.
-Dạ, tiểu thư.
Ưu điểm của Đào Hoa là không hỏi han nhiều chuyện, luôn làm tròn bổn phận. So với Tiểu Dung, nàng ta thích hợp cùng An Bình bước vào cuộc sống trong Vương phủ, đối phó với phong ba.
An Bình vận một bộ cung trang màu đỏ nhạt, tóc cài đơn giản một cây trâm phỉ thúy. Nhưng Đào Hoa đã chọn cây trâm phỉ thúy ngọc bích do Thượng thư bộ lễ tặng, vô cùng quý giá. Bộ cung trang này được may bằng tơ tằm hiếm có, là vật do Thừa tướng phu nhân gửi đến. Khi An Bình xuất hiện ở Đại viện, nhan sắc tuyệt mỹ được tôn thêm bằng trang sức và quần áo càng thêm thanh lệ khiến các vị phu nhân tuy là nữ cũng phải ngẩn ngơ.
-An Bình thỉnh an nội tổ mẫu, phụ nhân, các di mẫu…- Nàng cúi người chào Hạ Chúc Bằng- Hạ đại nhân.
-Ngũ tiểu thư.
Hạ Chúc Bằng không đi một mình. Hắn mang theo cả đứa bé, con trai của Đinh Mẫn Tiệp. Trải qua một thời gian, đứa bé đã lớn hơn nhiều, môi cười tươi như hoa nở. Thấy An Bình, Đinh lão gia như một từ phụ hiền lành, nhẹ nhàng nói với nàng:
-Con tới đúng lúc. Hạ hiền tế mang đến một ít nước hoa do hoàng thượng ngự ban, tặng cho nữ quyến trong nhà. Nghe nói con không được khỏe, ta định cho người mang qua chỗ con.
-Nữ nhi cảm tạ phụ thân. Tạ…Hạ đại nhân.
Nước hoa vừa đưa tới, An Bình đã nhíu mày. Mùi Bạch đàn xuân thoang thoảng. Nàng nhìn Hạ Chúc Bằng. Ý hắn là…
-Nước hoa mùi Bạch đàn xuân này vô cùng quý giá, là loại mùi mà nữ nhân phương Bắc thích nhất. Hy vọng các vị phu nhân, các tiểu thư không chê tấm lòng của Chúc Bằng.
-Tỷ phu khách sáo – Đinh Giao Chi đáp lại, má hồng, nét kiều diễm hiện rõ trên mặt. Quỷ y đã dùng một loại phấn có màu như da người, ngụy trang khiến vẻ xanh xao không còn sức sống lúc nãy biến mất. Hạ Chúc Bằng tuy không thể gọi là nam nhân tuấn mỹ nhưng ngũ quan rõ ràng, thêm khí chất thanh cao lãnh đạm của Quỷ y khiến cô gái mới lớn như Đinh Giao Chi không khỏi rung động. Thêm nữa ánh mắt hắn nhìn nàng long lanh tình ý càng làm tâm hồn cô gái mới lớn như chơi vơi trong biển sóng tình.
-Oa….oa…
Đứa trẻ thình lình khóc lớn, khuấy động không khí yên tĩnh. Hạ Chúc Bằng tỏ ra lúng túng. Đinh Giao Chi đang muốn lấy lòng hắn, tỏ ra quan tâm.
-Cháu bé có lẽ đói bụng. Tỷ phu để muội bế cho.
-Làm phiền muội…
Hạ Chúc Bằng trao đứa bé cho Đinh Giao Chi bế. Không ai ngoài An Bình nhìn thấy ánh mắt vừa lóe lên tia nhẫn tâm của hắn. Hắn cũng không né tránh cái nhìn của nàng, như ra hiệu An Bình chờ xem vở kịch này.
-Á….
Đinh Giao Chi thình lình thét lớn. Nàng ta phun ra một bụm máu, ngã xuống trên nền phòng, sắc mặt tái nhợt. Hạ Chúc Bằng chỉ chờ có vậy, đón lấy ngay đứa bé trong tay nàng ta suýt rơi xuống đất.
Mùi Phúc bồ nồng trong không khí. Cả phòng đều nghe thấy. Như nhớ ra chuyện gì đó, sắc mặt Phương thị tái đi, hoảng hốt tột cùng.
An Bình nghe âm thanh sát bên tai mình. Tiếng nói rất rõ, lòng nàng lại lạnh đi.
-Phúc Bồ và Bạch đàn xuân kết hợp, một lượng nhỏ lâu ngày gây tê liệt tử cung của phụ nữ, khiến những phôi thai mới thành hình không có chỗ bám, gây hiện tượng vô sinh. Dùng với lượng lớn thì gây vỡ tử cung, chảy máu cho tới chết. Đã hiểu chưa, ngũ tiểu thư?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook