Để Người Cười
-
Chương 34: Bẫy giăng trùng trùng
Một buổi chiều Đinh phủ đã đón tới vài mươi khách. Hết người đến rồi lại đi, tất cả đều mang theo hậu lễ. Tin Tứ vương gia mang đến phủ những lễ vật quý giá chứng tỏ hắn thực sự coi trọng vị Vương phi xuất thân thứ nữ này. Người của Đinh gia cũng được dịp nở mày nở mặt, cười không khép miệng được là Đinh lão gia, Đinh lão phu nhân.
Bên trong viện Ngọc Các của Phương thị, Đinh Giao Chi đang thút thít khóc. Phương thị vừa dỗ dành, vừa nghe Tiểu Thúy báo lại tình hình bên biệt viện của An Bình, sự ganh ghét hiện rõ trên mặt, lòng như dậy sóng. Một thứ nữ nhỏ bé giờ lại trở thành Vương phi của Tứ vương gia được hoàng thượng sủng ái nhất, thật là chuyện không ai ngờ tới được. Cơn giận này làm sao nuốt nổi đây.
-Mẫu thân, không lẽ cứ để cho nó xuất giá làm vương phi sao? Không có cách nào sao?
-Chứ con nói có cách nào? -Phương thị thở dài- Người chúng ta tìm đi bắt nó đều là người lợi hại nhưng vận số nó quá tốt. Tứ vương gia đã nói, nếu An Bình có bất trắc gì, người trong phủ đều cùng chịu tội. Phụ thân, tổ mẫu của con giờ coi nó như châu ngọc, chúng ta có thể làm gì chứ?
-Mẫu thân…
Mấy ngày nay Đinh Giao Chi cũng chịu không ít uất ức. Mỗi lần gặp mặt đều nghe hỏi thăm về An Bình. Có nhiều người ngầm chế giễu nàng ta là đích nữ mà không có bản lĩnh, để một thứ nữ leo lên vị trí Vương phi. Giao Chi trước đây dù cũng cảm thấy An Bình xinh đẹp nhưng dựa vào thân phận thấp kém của mẫu tử họ, nàng ta không hề coi trọng, chỉ nghĩ cùng lắm thì An Bình chỉ có thể làm thiếp nhà phú thương. Có ai ngờ…
-Con thôi nói ra nói vào đi. Ta đã mệt lắm rồi, không cần lải nhải làm phiền ta nữa…
-Mẫu thân…
-Tiểu thư cũng phải biết nỗi khổ của mẫu thân mình chứ -Mạnh thị và Lư thị cùng xuất hiện ngoài cửa phòng. Bình thường hai người cũng không vừa mắt Phương thị nên cũng chẳng mấy khi qua lại, không ngờ hôm nay lại chủ động tìm đến cửa khiến Phương thị và Đinh Giao Chi không nén được sự ngạc nhiên. Nhất là Lư thi, sau khi con gái Phấn Điệp lấy phải chồng ngốc, còn chịu lưu đày nơi xa xôi bà ta như mất đi sức sống, cả ngày ở Phật đường ăn chay niệm Phật, tại sao giờ lại xuất hiện tại đây?
-Hai muội muội đến thăm, không biết có chuyện gì?
Phương thị cũng không rào trước đón sau nữa, trực tiếp hỏi. Lư thị trước đây xuất thân cũng có chút danh tiếng, con người cao ngạo, bà ta không nói đến. Mạnh thị trẻ nhất trong các thiếp thất của Đinh lão gia, cũng là người được cưng chiều nhất. Nàng ta nổi tiếng là kẻ nhiều mưu lắm kế, tìm đến đây, dáng vẻ có vẻ thần thần bí bí, nhất định là có chuyện muốn bàn.
-Tỷ tỷ khách sáo quá, là thân tỷ muội, đến thăm nhau phải có chuyện sao?
-Nếu không có chuyện gì thì ta mạn phép mời khách ra về vậy -Phương thị thẳng thắn- Mấy hôm nay phải chẩun bị hồi môn của Vương phi nên mệt mỏi trong người, chẳng có thời gian nói chuyện phiếm đâu.
Hai tiếng Vương phi vừa thốt ra, sắc mặt hai người kia đã thay đổi. Phương thị đoán không sai. Họ đến là vì chuyện của An Bình. Chuyện An Bình sắp trở thành Tứ vương phi.
-Tỷ tỷ cam lòng sao?
Mạnh thị lên tiếng. Nàng ta so với Vân Ca thì chỉ hơn 2 tuổi, với An Bình chỉ đáng tuổi làm tỷ tỷ của nàng. Nhìn An Bình phận số tốt, được gả vào vương phủ, lòng Mạnh thị chợt dâng lên niềm uất hận. Đều là người cả, đều xuất thân không tôn quý, tại sao nàng ta lại được trời ưu ái còn mình lại phải làm thiếp một lão già ngoài năm mươi, đớn hèn, xấu xí, chôn tuổi xuân trong Đinh phủ âm u.
Không thay đổi được số phận cũng không quan trọng. Quan trọng là người hơn ta, ta phải kéo người xuống thấp hơn ta. Người hạnh phúc, ta phải làm cho người phải khóc.
-Không cam lòng thì làm được gì -Phương thị cười khẩy- Nó có Tứ vương gia hậu thuẫn. Người lên tiếng, còn ban linh thú cho nó, làm gì được nó đây? Cố đấm ăn xôi coi chừng mang họa vào người.
Phương thị sau khi trải qua sự việc kia bắt đầu lo sợ, nhất là sau khi nghe Đinh lão gia một màn giáo huấn. An Bình có mệnh hệ gì, nếu phát hiện ra là do người trong phủ làm nhất định chọc Tứ vương gia nổi giận. Trước đây Hạ phủ nhà phu quân của Mẫn Tiệp và Vân Ca vì đắc tội với Thái phu nhân bị giết, Mẫn Tiệp mang thai phải bỏ mạng thê thảm. Nếu để người biết, nương tử của mình bị bức hại không biết sẽ trút giận xuống thế nào. Bà ta cũng thoáng chùn tay.
Nhưng ganh tỵ thì vẫn ganh tỵ, càng lúc càng nhiều. Nhất là khi chứng kiến ân sủng từ hoàng tộc, lễ vật của hoàng gia. Sự săn đón của mọi người. Một thứ nữ, vì sao được ưu ái vậy…Ý nghĩ đó cứ ám ảnh, làm bà bứt rứt không an.
-Tỷ tỷ…Hoa muội có một cách, muội nghe cũng hợp lý, muốn bàn với tỷ xem sao.
Phương thị im lặng. Mạnh thị hiểu ý, nói ngay:
-Muội sinh ra ở làng Thường Kiết. Nơi đó thường hay có phỉ tặc. Chúng đốt nhà, hành hung người, gian dâm bất cứ ai trong làng, chỉ cần thấy vừa mắt. Con sinh ra nếu là con trai thì bắt theo phỉ, con gái bị bắt đem bán. Muội cũng bị bán từ tay bọn chúng.
Chuyện qua như một dòng nước xiết. Những khuôn mặt khả ố. Nhắm mắt lại là thấy. Mạnh thị cũng muốn nhanh chóng quên đi. Nhưng mà…
-Đàn bà làng muội để không mang thai với phỉ tặc có dùng một loại thuốc. Loại thuốc đó dùng nhiều có thể gây vô sinh.
-Ý muội là…
-Tỷ tỷ…Tứ vương gia là ai chứ? Người là thân kim chi ngọc diệp. Nếu chính phi không sinh con được, hai tỷ nghĩ xem, vị trí của nó có còn bền vững được không?
Một vương phi không thế lực, không nơi nương dựa, lại không sinh được con cái, kết cuộc cũng như bao người đàn bà không con ở đất nước này. Họ đều bị lạnh nhạt, bị chế giễu, bị cô độc đến hết đời. Đó là cách trả thù thầm lặng nhất. Không trực tiếp hại chết An Bình nhưng lại khiến nàng phải chịu dày vò đến hơi thở cuối cùng.
-Muội muốn đầu độc An Bình sao? Muội đừng quên nó cũng biết y thuật, từng…từng ở Kiều y quán.
-Muội đương nhiên biết. Nhưng mà -Mạnh thị cười nhẹ- Loại thuốc này vốn không phải là thuốc độc nên dù là đại phu giỏi nhất cũng khó lòng phát hiện được. Hơn nữa…chúng ta không cần trực tiếp đầu độc nó. Chúng ta làm từ từ…Ngày rộng tháng dài, thuốc ngấm sâu vào máu huyết. Thần không biết, quỷ không hay.
Mạnh thị nhỏ bé và yếu ớt, không ngờ lại có thể nghĩ ra phương cách này. Nhưng mà…
-Cách dùng thuốc đó thế nào? – Phương thị tỏ ra nôn nóng- Muội nói đi…
-Muội đã tặng cho nàng ấy một lô son phấn hảo hạng mua từ Túy tiên các. Trong số son phấn đó muội đều có thấm mùi của hoa bạch đàn xuân. Hoa này giúp thuận khí, thông đờm là một loại dược liệu quý. Nhưng mà…
-Nhưng mà sao?
-Muội cần uy của tỷ. Chúng ta dùng một người thân cận với An Bình, tẩm hương Cúc Bồ vào người kẻ ấy, liên tục dùng hương Cúc Bồ này trong một tháng, kết hợp cùng Bạch đàn xuân trong son phấn. Hai thứ này kết hợp sẽ tạo ra chất độc kia, thấm từ từ vào lục ngũ ngũ tạng. Chưa tới ba tháng, phụ nữ sẽ không thể sinh con.
Cách này được sử dụng ở làng sau khi phỉ tặc phát hiện phụ nữ làng Thường Kiết dùng thuốc để trở thành vô sinh. Trẻ con là công cụ, phụ nữ làng Thường Kiết chỉ dùng phát tiết và sinh con. Nữ nhân nơi đây cương quyết không sinh con cho phỉ đã dùng cách này để cắt đứt hoàn toàn sự nối tiếp nhục nhã của thân phận đồ chơi cho chúng. Không ngờ sau đó một cư dân khác của làng lại dùng nó để hại người.
Tính toán của Mạnh thị làm ba người còn lại sững sờ, có chút kinh sợ người phụ nữ có bề ngoài nhu hòa xinh đẹp này.
….Hạ Chúc Bằng nghe được lời Tiểu Phong báo lại cũng có chung cảm nhận. Tầng tầng lớp lớp âm mưu vây phủ. An Bình sống lại, quả là đã chọc đến rất nhiều người:
-Chủ nhân, có giúp không?
-Tại sao phải giúp chứ?
Vô sinh không ảnh hưởng gì tới kế hoạch. Mục tiêu của hắn chỉ là đánh thức cổ trùng trong người Từ Thiệu Huân. Loại thuốc bọn người kia dùng không khiến thuốc dẫn trong người An Bình tan đi là được…. Mà có khi sau đêm tân hôn, An Bình cùng Từ Thiệu Huân chung đụng xong đã chẳng còn bảo toàn tính mạng. Loại thuốc dẫn đó khiến dương khí trong cơ thể nàng lên đến đỉnh điểm, không chịu nổi sẽ đứt ruột mà chết. Giờ lại thêm loại thuốc gây vô sinh kia nữa, khi vào thân thể không biết sẽ phá hoại bao nhiêu sức lực, tới khi thuốc dẫn phát huy tác dụng, tránh sao được ngọc nát hương tàn.
Người từ cát bụi cũng nên về cát bụi nhanh thôi.
Bên trong viện Ngọc Các của Phương thị, Đinh Giao Chi đang thút thít khóc. Phương thị vừa dỗ dành, vừa nghe Tiểu Thúy báo lại tình hình bên biệt viện của An Bình, sự ganh ghét hiện rõ trên mặt, lòng như dậy sóng. Một thứ nữ nhỏ bé giờ lại trở thành Vương phi của Tứ vương gia được hoàng thượng sủng ái nhất, thật là chuyện không ai ngờ tới được. Cơn giận này làm sao nuốt nổi đây.
-Mẫu thân, không lẽ cứ để cho nó xuất giá làm vương phi sao? Không có cách nào sao?
-Chứ con nói có cách nào? -Phương thị thở dài- Người chúng ta tìm đi bắt nó đều là người lợi hại nhưng vận số nó quá tốt. Tứ vương gia đã nói, nếu An Bình có bất trắc gì, người trong phủ đều cùng chịu tội. Phụ thân, tổ mẫu của con giờ coi nó như châu ngọc, chúng ta có thể làm gì chứ?
-Mẫu thân…
Mấy ngày nay Đinh Giao Chi cũng chịu không ít uất ức. Mỗi lần gặp mặt đều nghe hỏi thăm về An Bình. Có nhiều người ngầm chế giễu nàng ta là đích nữ mà không có bản lĩnh, để một thứ nữ leo lên vị trí Vương phi. Giao Chi trước đây dù cũng cảm thấy An Bình xinh đẹp nhưng dựa vào thân phận thấp kém của mẫu tử họ, nàng ta không hề coi trọng, chỉ nghĩ cùng lắm thì An Bình chỉ có thể làm thiếp nhà phú thương. Có ai ngờ…
-Con thôi nói ra nói vào đi. Ta đã mệt lắm rồi, không cần lải nhải làm phiền ta nữa…
-Mẫu thân…
-Tiểu thư cũng phải biết nỗi khổ của mẫu thân mình chứ -Mạnh thị và Lư thị cùng xuất hiện ngoài cửa phòng. Bình thường hai người cũng không vừa mắt Phương thị nên cũng chẳng mấy khi qua lại, không ngờ hôm nay lại chủ động tìm đến cửa khiến Phương thị và Đinh Giao Chi không nén được sự ngạc nhiên. Nhất là Lư thi, sau khi con gái Phấn Điệp lấy phải chồng ngốc, còn chịu lưu đày nơi xa xôi bà ta như mất đi sức sống, cả ngày ở Phật đường ăn chay niệm Phật, tại sao giờ lại xuất hiện tại đây?
-Hai muội muội đến thăm, không biết có chuyện gì?
Phương thị cũng không rào trước đón sau nữa, trực tiếp hỏi. Lư thị trước đây xuất thân cũng có chút danh tiếng, con người cao ngạo, bà ta không nói đến. Mạnh thị trẻ nhất trong các thiếp thất của Đinh lão gia, cũng là người được cưng chiều nhất. Nàng ta nổi tiếng là kẻ nhiều mưu lắm kế, tìm đến đây, dáng vẻ có vẻ thần thần bí bí, nhất định là có chuyện muốn bàn.
-Tỷ tỷ khách sáo quá, là thân tỷ muội, đến thăm nhau phải có chuyện sao?
-Nếu không có chuyện gì thì ta mạn phép mời khách ra về vậy -Phương thị thẳng thắn- Mấy hôm nay phải chẩun bị hồi môn của Vương phi nên mệt mỏi trong người, chẳng có thời gian nói chuyện phiếm đâu.
Hai tiếng Vương phi vừa thốt ra, sắc mặt hai người kia đã thay đổi. Phương thị đoán không sai. Họ đến là vì chuyện của An Bình. Chuyện An Bình sắp trở thành Tứ vương phi.
-Tỷ tỷ cam lòng sao?
Mạnh thị lên tiếng. Nàng ta so với Vân Ca thì chỉ hơn 2 tuổi, với An Bình chỉ đáng tuổi làm tỷ tỷ của nàng. Nhìn An Bình phận số tốt, được gả vào vương phủ, lòng Mạnh thị chợt dâng lên niềm uất hận. Đều là người cả, đều xuất thân không tôn quý, tại sao nàng ta lại được trời ưu ái còn mình lại phải làm thiếp một lão già ngoài năm mươi, đớn hèn, xấu xí, chôn tuổi xuân trong Đinh phủ âm u.
Không thay đổi được số phận cũng không quan trọng. Quan trọng là người hơn ta, ta phải kéo người xuống thấp hơn ta. Người hạnh phúc, ta phải làm cho người phải khóc.
-Không cam lòng thì làm được gì -Phương thị cười khẩy- Nó có Tứ vương gia hậu thuẫn. Người lên tiếng, còn ban linh thú cho nó, làm gì được nó đây? Cố đấm ăn xôi coi chừng mang họa vào người.
Phương thị sau khi trải qua sự việc kia bắt đầu lo sợ, nhất là sau khi nghe Đinh lão gia một màn giáo huấn. An Bình có mệnh hệ gì, nếu phát hiện ra là do người trong phủ làm nhất định chọc Tứ vương gia nổi giận. Trước đây Hạ phủ nhà phu quân của Mẫn Tiệp và Vân Ca vì đắc tội với Thái phu nhân bị giết, Mẫn Tiệp mang thai phải bỏ mạng thê thảm. Nếu để người biết, nương tử của mình bị bức hại không biết sẽ trút giận xuống thế nào. Bà ta cũng thoáng chùn tay.
Nhưng ganh tỵ thì vẫn ganh tỵ, càng lúc càng nhiều. Nhất là khi chứng kiến ân sủng từ hoàng tộc, lễ vật của hoàng gia. Sự săn đón của mọi người. Một thứ nữ, vì sao được ưu ái vậy…Ý nghĩ đó cứ ám ảnh, làm bà bứt rứt không an.
-Tỷ tỷ…Hoa muội có một cách, muội nghe cũng hợp lý, muốn bàn với tỷ xem sao.
Phương thị im lặng. Mạnh thị hiểu ý, nói ngay:
-Muội sinh ra ở làng Thường Kiết. Nơi đó thường hay có phỉ tặc. Chúng đốt nhà, hành hung người, gian dâm bất cứ ai trong làng, chỉ cần thấy vừa mắt. Con sinh ra nếu là con trai thì bắt theo phỉ, con gái bị bắt đem bán. Muội cũng bị bán từ tay bọn chúng.
Chuyện qua như một dòng nước xiết. Những khuôn mặt khả ố. Nhắm mắt lại là thấy. Mạnh thị cũng muốn nhanh chóng quên đi. Nhưng mà…
-Đàn bà làng muội để không mang thai với phỉ tặc có dùng một loại thuốc. Loại thuốc đó dùng nhiều có thể gây vô sinh.
-Ý muội là…
-Tỷ tỷ…Tứ vương gia là ai chứ? Người là thân kim chi ngọc diệp. Nếu chính phi không sinh con được, hai tỷ nghĩ xem, vị trí của nó có còn bền vững được không?
Một vương phi không thế lực, không nơi nương dựa, lại không sinh được con cái, kết cuộc cũng như bao người đàn bà không con ở đất nước này. Họ đều bị lạnh nhạt, bị chế giễu, bị cô độc đến hết đời. Đó là cách trả thù thầm lặng nhất. Không trực tiếp hại chết An Bình nhưng lại khiến nàng phải chịu dày vò đến hơi thở cuối cùng.
-Muội muốn đầu độc An Bình sao? Muội đừng quên nó cũng biết y thuật, từng…từng ở Kiều y quán.
-Muội đương nhiên biết. Nhưng mà -Mạnh thị cười nhẹ- Loại thuốc này vốn không phải là thuốc độc nên dù là đại phu giỏi nhất cũng khó lòng phát hiện được. Hơn nữa…chúng ta không cần trực tiếp đầu độc nó. Chúng ta làm từ từ…Ngày rộng tháng dài, thuốc ngấm sâu vào máu huyết. Thần không biết, quỷ không hay.
Mạnh thị nhỏ bé và yếu ớt, không ngờ lại có thể nghĩ ra phương cách này. Nhưng mà…
-Cách dùng thuốc đó thế nào? – Phương thị tỏ ra nôn nóng- Muội nói đi…
-Muội đã tặng cho nàng ấy một lô son phấn hảo hạng mua từ Túy tiên các. Trong số son phấn đó muội đều có thấm mùi của hoa bạch đàn xuân. Hoa này giúp thuận khí, thông đờm là một loại dược liệu quý. Nhưng mà…
-Nhưng mà sao?
-Muội cần uy của tỷ. Chúng ta dùng một người thân cận với An Bình, tẩm hương Cúc Bồ vào người kẻ ấy, liên tục dùng hương Cúc Bồ này trong một tháng, kết hợp cùng Bạch đàn xuân trong son phấn. Hai thứ này kết hợp sẽ tạo ra chất độc kia, thấm từ từ vào lục ngũ ngũ tạng. Chưa tới ba tháng, phụ nữ sẽ không thể sinh con.
Cách này được sử dụng ở làng sau khi phỉ tặc phát hiện phụ nữ làng Thường Kiết dùng thuốc để trở thành vô sinh. Trẻ con là công cụ, phụ nữ làng Thường Kiết chỉ dùng phát tiết và sinh con. Nữ nhân nơi đây cương quyết không sinh con cho phỉ đã dùng cách này để cắt đứt hoàn toàn sự nối tiếp nhục nhã của thân phận đồ chơi cho chúng. Không ngờ sau đó một cư dân khác của làng lại dùng nó để hại người.
Tính toán của Mạnh thị làm ba người còn lại sững sờ, có chút kinh sợ người phụ nữ có bề ngoài nhu hòa xinh đẹp này.
….Hạ Chúc Bằng nghe được lời Tiểu Phong báo lại cũng có chung cảm nhận. Tầng tầng lớp lớp âm mưu vây phủ. An Bình sống lại, quả là đã chọc đến rất nhiều người:
-Chủ nhân, có giúp không?
-Tại sao phải giúp chứ?
Vô sinh không ảnh hưởng gì tới kế hoạch. Mục tiêu của hắn chỉ là đánh thức cổ trùng trong người Từ Thiệu Huân. Loại thuốc bọn người kia dùng không khiến thuốc dẫn trong người An Bình tan đi là được…. Mà có khi sau đêm tân hôn, An Bình cùng Từ Thiệu Huân chung đụng xong đã chẳng còn bảo toàn tính mạng. Loại thuốc dẫn đó khiến dương khí trong cơ thể nàng lên đến đỉnh điểm, không chịu nổi sẽ đứt ruột mà chết. Giờ lại thêm loại thuốc gây vô sinh kia nữa, khi vào thân thể không biết sẽ phá hoại bao nhiêu sức lực, tới khi thuốc dẫn phát huy tác dụng, tránh sao được ngọc nát hương tàn.
Người từ cát bụi cũng nên về cát bụi nhanh thôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook