Đế Nghiệp Vô Thường
-
Chương 63: Tranh chấp
“Ta đi rồi.” Mang theo một chút ý cười, nvt đẩy ra nam tử đang đặt trên người minh, xuất y hồ liêu, thế nhưng không chán ghét đụng chạm của nam tử.
“Ngày mai ngươi còn có thể đến sao ?” Nhìn về phía nam nhân đang vỗ vỗ y phục chuẩn bị đi, Hách Liên Bột vội vàng gọi với theo.
“A, không đả bại ngươi, ta cũng sẽ không dễ dàng rời đi.” Khóe miệng cong lên một độ cung, Bạch Vô Thương hướng về phía A Tuyết đã sớm ngủ dưới tàng cây, hô, “Tiểu nha đầu, mau đứng lên ! Đi về.” A Tuyết đang ngủ mới dụi dụi khóe mắt đứng lên, đi theo sau nam nhân, “Bạch gia, chờ nô tì với !”
“Chính ngọ ngày mai, ta còn ở chỗ này chờ ngươi.” Nhìn về phía hai người, Hách Liên Bột cố kềm nén ham muốn đi theo, bây giờ không thể nóng lòng.
“Được, không gặp không về !” Ngoái đầu lại cười, nam nhân dần dần biến mất trong rừng mai như một biển tuyết…. Để lại một nam tử chơ vơ, nhìn về phía bóng dáng biến mất kia thật lâu.
Trương Tứ Phong ở trong rừng mai có một trang viên nhỏ, ẩn trong rừng mai, nhìn bề ngòai giống như một căn nhà phú quý bình thường, ngoài cửa cũng không có ai, nhưng nguy cơ luôn mai phục tại tứ phía. Chỉ sợ ai đó ngoài cửa đi đứng thế nào, sẽ bị hơn mười ánh mắt quan sát, một chút động tác thôi, kẻ đó sẽ chẳng được nhìn thấy thái dương ngày mai.
Chuyện này Bạch Vô Thương biết, từ lâu đã thành thói quen, trước kia Trương Tứ Phong thậm chí giờ giờ phút phút phái người ở bên cạnh trông chừng hắn, thử hỏi ai sẽ nguyện ý bị giám thị ?
Sau một hồi tức giận, Trương Tứ Phong mới nhượng bộ, cũng như hiện tại, những kẻ bảo hộ chỉ biết ẩn giấu trong trang viên phụ cận, mà không theo Bạch Vô Thương vào trong rừng mai.
Trở lại trang viên, không gặp Trương Tứ Phong, hỏi ra là đang trong triều đình đón khách, kia còn trở về ăn cơm không ? Đáp án là chắc chắn có, vô luận bận rộn thế nào, tên kia nhất định đúng giờ trở về giờ ăn, ngồi đối diện hắn.
Này…. Coi như là thói quen ấm cúng của kẻ đó đi.
Ở trong rừng chảy ra nhiều mồ hôi, Bạch Vô Thương cởi bỏ y phục ngâm mình trong nước tắm rửa, lãnh hương… theo bồn nước tràn đầy ra, quấn lấy cả phòng.
Dòng nước ấm áp dội vào cánh tay bị thương tạo nên một cơn đau nhói, nam nhân vương đầu lưỡi liếm liếm hồng ngân trên cánh tay, giữa kẽ răng lại bốc lên một mùi rỉ sắt.
Ánh tà dương xuyên thấu qua song cửa mà rọi vào bồn nước, bao lấy nam nhân, mái tóc đen lơ đãng trên mặt nước, ngẫu nhiên phát ra một ít ánh sáng bạc, một đôi mắt thanh minh không biết nhìn về phía nào, tựa hồ xuất thần nghĩ cái gì, khóe môi có lúc nhếch lên thành độ cung.
Từ khi tỉnh lại, trừ Trương Tứ Phong, hắn lần đầu tiên tiếp xúc gần gũi với một người khác.
“Chát !” Tiếng gãy của cành cây từ ngoài cửa truyền vào, nam nhân nghe được thanh âm nhướng chân mày lên, đứng dậy, tùy tiện khoác một tấm áo đi ra ngoài.
Mở cửa, vừa vặn gặp được mấy hạ nhân, vừa định hỏi thanh âm kia là có chuyện gì, hạ nhân liền cuống quít thối lui.
Đây là có chuyện gì ?
Tựa hồ nghe đến một tiếng nức nở rất nhỏ, Bạch Vô Thương đi về phía vọng ra thanh âm, mới đi qua hai cửa lớn liền thấy chuyện xảy ra trong vienẹ, cả người nháy mắt lạnh xuống, quát lớn : “Các ngươi đang làm gì ?”
Nam nhân đi nhanh đến một tay đẩy ra một hạ nhân đang kềm giữ một cô nương áo trắng, nhìn xuống, A Tuyết đang nằm trên một băng ghế, cắn chặt hàm răng không phát ra tiếng, nước mắt lưu đầy trên gương mặt tròn, trên người toàn là vết roi đỏ, khiến kẻ khác đau lòng.
“A Tuyết, có đau không ?” Thật cẩn thận đỡ A Tuyết đứng lene, Bạch Vô Thương từ khi tỉnh lại đã đem cô gái bé nhỏ vốn chăm sóc hắn thành tiểu muội muội, cũng không chấp nhận xảy ra chuyện này.
“Không… không đau.” Ngốc cô nương, rõ ràng là đau đến vẻ mặt đầy nước mắt, còn nói không đau, điều này khiến Bạch Vô Thương lửa giận bốc lên vạn trượng.
“Ai cho các ngươi làm như vậy !” Nhìn về bốn phía, không ai trả lời, chỉ đứng một bên không nhúc nhích.
Bạch Vô Thương biết, cho dù hắn lúc này cầm đao chém những kẻ này, họ cũng chịu chết không nhúc nhích, trừ khi có mệnh lệnh của Trương Tứ Phong.
“Ả phạm sai lầm, nên bị trừng phạt,” Một nữ tử mặc áo xanh lá đi ra, nhìn vào A Tuyết đang được Bạch Vô Thương ôm trong ***g ngực, “A Tuyết, ngươi nói ngươi có là không phạm sai ?!”
“Cô ấy phạm cái gì sai mà phải chịu roi !” A Tuyết luôn đi theo bên người hắn, lại như thế nào đột nhiên phạm tội chứ !
“Bạch gia… là lỗi của A Tuyết, A Tuyết không nên làm cho Bạch gia gặp nguy hiểm, còn… còn khiến cho Bạch gia bị thương, nên A Tuyết bị phạt.” Kéo lấy tay áo của Bạch Vô Thương, A Tuyết lắc đầu nói.
“Sao lại có lý khốn nạn như vậy !”
“A Tuyết là muội muội của nô tì, nô tì cũng không muốn nhìn thấy A Tuyết bị phạt, chính là nha đầu kia càng ngày càng không phân rõ quan hệ chủ tế, tự tiện tham dự cuộc chiến của người ngoài còn không nói, còn lôi kéo người vào, chủ nhân ngày thường tình ý với người, người không phải không biết, nếu cứ lặp lại, chủ nhân không phải sẽ lo lắng đến chết sao ?” Trúc Tử nghiêm mặt nói.
“Bạch Vô Thương ta cũng không phải phạm nhân, ta muốn làm gì thì làm, liên quan gì đến một tiểu cô nương như A Tuyết ?! Được, ngươi trừng phạt A Tuyết, vậy ngươi cũng trừng phạt ta mới đúng !” Bạch Vô Thương tức giận không nói hết, hắn không phải là môt búp bê bằng sứ, vì sao mỗi người đều làm coi hắn như vậy, lại vì hắn chỉ có một chút thương liền bị phạt ?!
Bọn họ rốt cục có xem hắn là một người đàn ông không vậy ?
Hay là… hay là chỉ coi hắn là người mà Trương Tứ Phong, chủ nhân bọn họ, quan tâm thôi.
Cục diện có chút căng thẳng, Trương Tứ Phong cũng vừa lúc trở về, vừa vào cửa liền thấy một tình huống như vậy, nam tử làm ám hiệu cho Trúc Tử để mọi người lui ra ngoài.
“Người tới, mang A Tuyết ra ngoài đắp thuốc.” Người ngoài đỡ lấy A Tuyết, Trương Tứ Phong vừa định tiến đến, Bạch Vô Thương liền xoay người một cái bỏ đi.
“Vô Thương…” Đuổi theo, Trương Tứ Phong kéo cánh tay nam nhân, “Ta vừa đi, ngươi liền tức giận, không muốn gặp ta sao ?”
Nam tử luôn tinh lực vô hạn lúc này trong lời nói lại hiện ra vẻ mệt mỏi, bất tri bất giác khiến Bạch Vô Thương mềm thái độ lại.
“Phong, ngươi cho ta là gì ?” Bạch Vô Thương thở dài, nhìn nam tử, “Ngươi có chuyện luôn không nói cùng ta, một mình gánh lấy, ngươi rất tốt với ta, ta biết, nhưng không chịu được cái tốt ấy.” Nam nhân có chút khó thở.
“Ta là một nam nhân, không cần trở thành thành nam sủng được ngươi che chở.” Bạch Vô Thương bình tĩnh nói, “Trương Tứ Phong, ngươi có hiểu hay không ! Ta không phải là một kẻ tự bảo vệ mình không được, còn cần một tiểu cô nương đến bảo vệ.”
“Thực xin lỗi….” Đưa tay ôm lấy nam nhân, Trương Tứ Phong thong thả nói, “Ta biết ta quản ngươi nhiều, ngươi sẽ cảm thấy khó chịu, nhưng…. ta thật sự sợ sẽ lại một lần nữa mất đi ngươi, ngươi có biết lần đó nhìn ngươi không còn một hơi thở, tâm tình ta thế nào không ? Lần đầu tiên, ta hận bản thân mình vô năng như vậy, ta hận đến mức muốn giết chết bản thân.”
“A Phong…” Có lẽ là lần đầu tiên, nam tử giảo hoạt như hồ ly này đột nhiên tràn ngập thương cảm, cơn tức của Bạch Vô Thương lập tức biến mất, hắn còn nhớ rõ lần đầu tiên khi mở mắt ra, nhìn thấy Trương Tứ Phong, cơ thể là tiều tụy thế nào, nào có vẻ hoa lệ như hiện tại.
“Chúng ta đi rừng mai.” Kéo lấy tay nam nhân, Trương Tứ Phong cười nói, “Hôm nay Trúc Tử có chút quá phận, ta sẽ giáo huấn nàng sau.”
“Đi rừng mai làm gì ?”
“Chúng ta… đã lâu không cùng nhau ngắm hoa mai.”
“Ngày mai ngươi còn có thể đến sao ?” Nhìn về phía nam nhân đang vỗ vỗ y phục chuẩn bị đi, Hách Liên Bột vội vàng gọi với theo.
“A, không đả bại ngươi, ta cũng sẽ không dễ dàng rời đi.” Khóe miệng cong lên một độ cung, Bạch Vô Thương hướng về phía A Tuyết đã sớm ngủ dưới tàng cây, hô, “Tiểu nha đầu, mau đứng lên ! Đi về.” A Tuyết đang ngủ mới dụi dụi khóe mắt đứng lên, đi theo sau nam nhân, “Bạch gia, chờ nô tì với !”
“Chính ngọ ngày mai, ta còn ở chỗ này chờ ngươi.” Nhìn về phía hai người, Hách Liên Bột cố kềm nén ham muốn đi theo, bây giờ không thể nóng lòng.
“Được, không gặp không về !” Ngoái đầu lại cười, nam nhân dần dần biến mất trong rừng mai như một biển tuyết…. Để lại một nam tử chơ vơ, nhìn về phía bóng dáng biến mất kia thật lâu.
Trương Tứ Phong ở trong rừng mai có một trang viên nhỏ, ẩn trong rừng mai, nhìn bề ngòai giống như một căn nhà phú quý bình thường, ngoài cửa cũng không có ai, nhưng nguy cơ luôn mai phục tại tứ phía. Chỉ sợ ai đó ngoài cửa đi đứng thế nào, sẽ bị hơn mười ánh mắt quan sát, một chút động tác thôi, kẻ đó sẽ chẳng được nhìn thấy thái dương ngày mai.
Chuyện này Bạch Vô Thương biết, từ lâu đã thành thói quen, trước kia Trương Tứ Phong thậm chí giờ giờ phút phút phái người ở bên cạnh trông chừng hắn, thử hỏi ai sẽ nguyện ý bị giám thị ?
Sau một hồi tức giận, Trương Tứ Phong mới nhượng bộ, cũng như hiện tại, những kẻ bảo hộ chỉ biết ẩn giấu trong trang viên phụ cận, mà không theo Bạch Vô Thương vào trong rừng mai.
Trở lại trang viên, không gặp Trương Tứ Phong, hỏi ra là đang trong triều đình đón khách, kia còn trở về ăn cơm không ? Đáp án là chắc chắn có, vô luận bận rộn thế nào, tên kia nhất định đúng giờ trở về giờ ăn, ngồi đối diện hắn.
Này…. Coi như là thói quen ấm cúng của kẻ đó đi.
Ở trong rừng chảy ra nhiều mồ hôi, Bạch Vô Thương cởi bỏ y phục ngâm mình trong nước tắm rửa, lãnh hương… theo bồn nước tràn đầy ra, quấn lấy cả phòng.
Dòng nước ấm áp dội vào cánh tay bị thương tạo nên một cơn đau nhói, nam nhân vương đầu lưỡi liếm liếm hồng ngân trên cánh tay, giữa kẽ răng lại bốc lên một mùi rỉ sắt.
Ánh tà dương xuyên thấu qua song cửa mà rọi vào bồn nước, bao lấy nam nhân, mái tóc đen lơ đãng trên mặt nước, ngẫu nhiên phát ra một ít ánh sáng bạc, một đôi mắt thanh minh không biết nhìn về phía nào, tựa hồ xuất thần nghĩ cái gì, khóe môi có lúc nhếch lên thành độ cung.
Từ khi tỉnh lại, trừ Trương Tứ Phong, hắn lần đầu tiên tiếp xúc gần gũi với một người khác.
“Chát !” Tiếng gãy của cành cây từ ngoài cửa truyền vào, nam nhân nghe được thanh âm nhướng chân mày lên, đứng dậy, tùy tiện khoác một tấm áo đi ra ngoài.
Mở cửa, vừa vặn gặp được mấy hạ nhân, vừa định hỏi thanh âm kia là có chuyện gì, hạ nhân liền cuống quít thối lui.
Đây là có chuyện gì ?
Tựa hồ nghe đến một tiếng nức nở rất nhỏ, Bạch Vô Thương đi về phía vọng ra thanh âm, mới đi qua hai cửa lớn liền thấy chuyện xảy ra trong vienẹ, cả người nháy mắt lạnh xuống, quát lớn : “Các ngươi đang làm gì ?”
Nam nhân đi nhanh đến một tay đẩy ra một hạ nhân đang kềm giữ một cô nương áo trắng, nhìn xuống, A Tuyết đang nằm trên một băng ghế, cắn chặt hàm răng không phát ra tiếng, nước mắt lưu đầy trên gương mặt tròn, trên người toàn là vết roi đỏ, khiến kẻ khác đau lòng.
“A Tuyết, có đau không ?” Thật cẩn thận đỡ A Tuyết đứng lene, Bạch Vô Thương từ khi tỉnh lại đã đem cô gái bé nhỏ vốn chăm sóc hắn thành tiểu muội muội, cũng không chấp nhận xảy ra chuyện này.
“Không… không đau.” Ngốc cô nương, rõ ràng là đau đến vẻ mặt đầy nước mắt, còn nói không đau, điều này khiến Bạch Vô Thương lửa giận bốc lên vạn trượng.
“Ai cho các ngươi làm như vậy !” Nhìn về bốn phía, không ai trả lời, chỉ đứng một bên không nhúc nhích.
Bạch Vô Thương biết, cho dù hắn lúc này cầm đao chém những kẻ này, họ cũng chịu chết không nhúc nhích, trừ khi có mệnh lệnh của Trương Tứ Phong.
“Ả phạm sai lầm, nên bị trừng phạt,” Một nữ tử mặc áo xanh lá đi ra, nhìn vào A Tuyết đang được Bạch Vô Thương ôm trong ***g ngực, “A Tuyết, ngươi nói ngươi có là không phạm sai ?!”
“Cô ấy phạm cái gì sai mà phải chịu roi !” A Tuyết luôn đi theo bên người hắn, lại như thế nào đột nhiên phạm tội chứ !
“Bạch gia… là lỗi của A Tuyết, A Tuyết không nên làm cho Bạch gia gặp nguy hiểm, còn… còn khiến cho Bạch gia bị thương, nên A Tuyết bị phạt.” Kéo lấy tay áo của Bạch Vô Thương, A Tuyết lắc đầu nói.
“Sao lại có lý khốn nạn như vậy !”
“A Tuyết là muội muội của nô tì, nô tì cũng không muốn nhìn thấy A Tuyết bị phạt, chính là nha đầu kia càng ngày càng không phân rõ quan hệ chủ tế, tự tiện tham dự cuộc chiến của người ngoài còn không nói, còn lôi kéo người vào, chủ nhân ngày thường tình ý với người, người không phải không biết, nếu cứ lặp lại, chủ nhân không phải sẽ lo lắng đến chết sao ?” Trúc Tử nghiêm mặt nói.
“Bạch Vô Thương ta cũng không phải phạm nhân, ta muốn làm gì thì làm, liên quan gì đến một tiểu cô nương như A Tuyết ?! Được, ngươi trừng phạt A Tuyết, vậy ngươi cũng trừng phạt ta mới đúng !” Bạch Vô Thương tức giận không nói hết, hắn không phải là môt búp bê bằng sứ, vì sao mỗi người đều làm coi hắn như vậy, lại vì hắn chỉ có một chút thương liền bị phạt ?!
Bọn họ rốt cục có xem hắn là một người đàn ông không vậy ?
Hay là… hay là chỉ coi hắn là người mà Trương Tứ Phong, chủ nhân bọn họ, quan tâm thôi.
Cục diện có chút căng thẳng, Trương Tứ Phong cũng vừa lúc trở về, vừa vào cửa liền thấy một tình huống như vậy, nam tử làm ám hiệu cho Trúc Tử để mọi người lui ra ngoài.
“Người tới, mang A Tuyết ra ngoài đắp thuốc.” Người ngoài đỡ lấy A Tuyết, Trương Tứ Phong vừa định tiến đến, Bạch Vô Thương liền xoay người một cái bỏ đi.
“Vô Thương…” Đuổi theo, Trương Tứ Phong kéo cánh tay nam nhân, “Ta vừa đi, ngươi liền tức giận, không muốn gặp ta sao ?”
Nam tử luôn tinh lực vô hạn lúc này trong lời nói lại hiện ra vẻ mệt mỏi, bất tri bất giác khiến Bạch Vô Thương mềm thái độ lại.
“Phong, ngươi cho ta là gì ?” Bạch Vô Thương thở dài, nhìn nam tử, “Ngươi có chuyện luôn không nói cùng ta, một mình gánh lấy, ngươi rất tốt với ta, ta biết, nhưng không chịu được cái tốt ấy.” Nam nhân có chút khó thở.
“Ta là một nam nhân, không cần trở thành thành nam sủng được ngươi che chở.” Bạch Vô Thương bình tĩnh nói, “Trương Tứ Phong, ngươi có hiểu hay không ! Ta không phải là một kẻ tự bảo vệ mình không được, còn cần một tiểu cô nương đến bảo vệ.”
“Thực xin lỗi….” Đưa tay ôm lấy nam nhân, Trương Tứ Phong thong thả nói, “Ta biết ta quản ngươi nhiều, ngươi sẽ cảm thấy khó chịu, nhưng…. ta thật sự sợ sẽ lại một lần nữa mất đi ngươi, ngươi có biết lần đó nhìn ngươi không còn một hơi thở, tâm tình ta thế nào không ? Lần đầu tiên, ta hận bản thân mình vô năng như vậy, ta hận đến mức muốn giết chết bản thân.”
“A Phong…” Có lẽ là lần đầu tiên, nam tử giảo hoạt như hồ ly này đột nhiên tràn ngập thương cảm, cơn tức của Bạch Vô Thương lập tức biến mất, hắn còn nhớ rõ lần đầu tiên khi mở mắt ra, nhìn thấy Trương Tứ Phong, cơ thể là tiều tụy thế nào, nào có vẻ hoa lệ như hiện tại.
“Chúng ta đi rừng mai.” Kéo lấy tay nam nhân, Trương Tứ Phong cười nói, “Hôm nay Trúc Tử có chút quá phận, ta sẽ giáo huấn nàng sau.”
“Đi rừng mai làm gì ?”
“Chúng ta… đã lâu không cùng nhau ngắm hoa mai.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook