Đế Nghiệp Vô Thường
-
Chương 38: Văn hương trùng
Sen hồng mùa hạ, ao sóng rầm rì, mưa bay theo gió, một phen hàn quang kiếm, cắt qua mặt hồ, phản chiến nhân ảnh mờ ảo, tóc đen tung bay, lãnh hương phiêu phiêu.
Thân như mây bay, mờ ảo vô tung, kiếm vũ một đường, danh chấn thiên hạ.
“Hảo kiếm pháp, cùng ta so hai chiêu thế nào ?” Trương Tứ Phong tìm người mà đến đã sớm quan sát từ lâu, Nguyên Bạch Lệ khôi phục rất nhanh, có thể ra khỏi phòng, thường xuyên múa kiếm bên ao.
Vừa dứt lời, hàn quang đã tới, bay thẳng đến mặt Trương Tứ Phong, đối phương cười khẽ một tiếng, không chút hoang mang lách mình tránh né, so với kiếm vũ nhẹ nhàng, hư ảo khó lường của Nguyên Bạch Lệ, chiêu của Trương Tứ Phong càng hiển âm ngoan độc, tinh vi, như rắn độc gió đêm, vừa nhanh vừa mạnh.
“Ưm….” Từng bước bị ép sát, chiêu thức tàn nhẫn của Trương Tứ Phong làm cho Nguyên Bạch Lệ phải lui về phía sau, kiếm nắm trong tay bị chạm đến ông ông tác hưởng, hổ khẩu cũng sinh đau, dưới chân bỗng nhiên hư thoát, đúng là đã đến bên hồ, không có lực điểm thân thể nhất thời lui về phía sau, bên hông lại có một lực đạo mạnh mẽ, Trương Tứ Phong nhẹ nhàng kéo người lên, nhưng không có thối lui nửa bước, buộc Nguyên Bạch Lệ không thể không giữ chặt cánh tay của Trương Tứ Phong, nếu không sẽ phải rơi xuống nước.
“Ta thật không biết ngươi hay ghen như vậy, đem nữ nhân trong phủ của ta đuổi đi hết.” Ôm nam nhân, Trương Tứ Phong cười khẽ một tiếng, liên tiếp vài ngày gã đều nhận được tin thê thiếp trong phủ đều bị Nguyên Bạch Lệ đuổi đi, biến thành mãn thành phong vũ, nói là Bạch phi trong Trữ vương phủ hung hãn, vì độc chiếm Trữ Vương mà khiến những người khác phải trốn đi.
Trương Tứ Phong đúng là dở khóc dở cười, nếu “Bạch phi” này thật sự ghen thì quá tốt, nhưng hãy nhìn vẻ mặt trêu tức của nam nhân, rõ ràng chỉ là muốn phá hoại gã.
“Ngươi không phải nói ta là cái gì Vương phi của ngươi sao ?” Cười lạnh một tiếng, Nguyên Bạch Lệ nghênh diện đôi mắt của Trương Tứ Phong, nói, “Nguyên Bạch Lệ ta cũng không cho phép người khác cùng ngồi cùng ăn với ta, hay là ta đem những người đàn bà của ngươi đuổi đi, ngươi đến khởi binh vấn tội ?”
“Những ả đó làm sao so được với ngươi ?” Ôm sát nam nhân, thoáng nhìn thấy vẻ chán ghét lóe lên trong mắt nam nhân, Trương Tứ Phong khóe miệng khẽ nhếch, bàn tay dịch xuống mông nam nhân, khẽ vuốt ve.
Hiếm khi thấy tay sói không bị đẩy ra, Nguyên Bạch Lệ quay đầu đi chỗ khác, nói : “Nhưng ta thật ra nghe được tin Trữ vương các hạ không lâu sẽ cưới ái nữ của Thừa tướng, chúc mừng, xem ra Trữ vương lại cất cao một bước, rất nhanh sẽ là quyền khuynh thiên hạ.”
Nguyên Bạch Lệ nói không biết là ngữ khí có tư vị gì, tuy biết có thể là ngụy trang của nam nhân, Trương Tứ Phong vẫn là nhịn không được vui sướng, nói : “Ngươi biết rõ những cuộc đấu đá trong triều, tự nhiên sẽ hiểu được ta chỉ vì bất đắc dĩ.”
Nguyên Bạch Lệ nhíu mày, thản nhiên nói với Trương Tứ Phong : “Ngày tân hôn của ngươi, ta không muốn ra ngoài, cũng không muốn bất kỳ kẻ nào đến quấy rầy ta, ta nghĩ ngươi cũng không muốn cho kẻ khác biết Duệ Thân vương vốn đã chết lại xuất hiện trong quý phủ Trữ Vương của ngươi….”
——————————–
Vùng đồng nội ngoài ngoại ô, trong rừng cây, lửa trại bập bùng, sóng ngầm bắt đầu khỏi động, khi thì nghe được vài tiếng kêu thảm thiết.
Lửa lớn đốt hết y phục của Hung Nô, mặc vào người phục sức của người Trung Nguyên, một đám ngươi Hung Nô nhanh chóng biến thành con dân Thiên Triều.
“Bẩm Đại vương, phía trước không xa là lãnh địa của Trữ vương Thiên Triều.” Mấy hán tử cung kinh trước một nam tử anh tuấn ăn mặc như một quý công tử.
“Trữ vương Trương Tứ Phong ?” Em trai của Thiền vu Hách Liên Bột, Hách Liên Thánh Lan cười khẽ một tiếng, “Thiên Triều có hai đại chiến tướng, một là Trữ vương Trương Tứ Phong, còn lại là Nhiếp Chính Vương Nguyên Bạch Lệ, đáng tiếc họ Nguyên kia đã bị hoàng đế diệt trừ, thật sự là thiếu một đối thủ !”
Hách Liên Thánh Lan căm giận hừ một câu, chàng vẫn coi Nguyên Bạch Lệ là đối thủ lớn nhất, nhưng ngay cả gặp mặt còn chưa thì đã chết, thật sự làm cho chàng thất vọng thật lâu, ca ca còn thường xuyên ca ngợi Nguyên Bạch Lệ, chàng còn không thấy người này lợi hại đến vậy, cuối cùng còn không phải vì di ngôn của một ả đàn bà, không đành lòng sát hại cẩu hoàng đế kia, cuối cùng bị cắn ngược lại một cái.
“Đại thiền vu lệnh cho chúng ta trước nhiễu loạn Thiên Triều, nghe nói tiểu tử Trương Tứ Phong kia muốn thành thân, phô trương như vậy sẽ không nhỏ, kẻ đến không giàu có cũng quyền thế, nếu đi ngang qua địa bàn của Trữ vương, nói thế nào cũng phải làm một đại lễ mới đúng !” Một câu nói của Hách Liên Thánh Lan khiến cho bọn còn lại reo hò.
“Không biết tân nương kia bộ dạng thế nào, đến lúc đó, bắt làm phi tử cho Đại vương, tên Trữ vương nhất định sẽ bị xấu hổ đến tức chết tên cẩu hoàng đến !” Mấy tên thủ hạ nở nụ cười.
“Không tồi ! Chúng ta đi cướp tân nương, phải phá hoại Trữ vương phủ, ha ha ha….”
“Đàn bà Trung nguyên ưỡn ẹo nũng nịu, thoạt nhìn thực gầy yếu, gió thổi là ngã, làm sao có thể so với người Hung Nô chúng ta ?” Hách Liên Thánh Lan khinh thường hừ một câu, thoáng nhìn vềphía xa, hạ lệnh nói, “Đi !”
Đêm đen gió ***g ***g, một đội quân cải trang lặng lẽ bước đi.
“Hoàng cái gì ? Hừ, ngươi nói sai một chữ, Trẫm liền cắt đầu lưỡi của ngươi !” Anh khí bức người, thiên nhiên một cỗ khí phách, nam tử trẻ tuổi trừng mắt nhìn thanh niên mặt trắng.
“Gia, người sao lại tự xưng là cái kia…” Tiểu Xuân Tử ha ha cười gượng vài tiếng.
Người đến đúng là hoàng đế Thiên Triều cùng thái giám Tiểu Xuân Tử, Nguyên Uyên lại trừng mắt nhìn Tiểu Xuân Tử : “Nói nhảm !”
“Đúng vậy…” Tiểu Xuân Tử lại cười hì hi.
Nguyên Uyên hừ lạnh một tiếng, sau cũng không nói gì, Tiểu Xuân Tử này đúng là càng ngày càng càn rỡ, nhưng Nguyên Uyên mỗi lần nhìn đến tên nô tài này, lại giống như nhớ đến người kia….
Nguyên Bạch Lệ, ngươi rốt cục là ở đâu ?
Kẻ được chính ta mai táng, căn bản không phải ngươi, nhưng ngươi rốt cục ở đâu ?
Nếu không phải lúc trước trên người thả mùi hương, Nguyên Uyên cũng khó mà nhận biết Nguyên Bạch Lệ kỳ thật không chết, người được chính chàng mai táng căn bản không phải Nguyên Bạch Lệ.
Trong tay áo một con tiểu trùng đang đập cánh ong ong, Nguyên Uyên cúi đầu cười : chỉ cần ngươi một ngày còn nhiễm lãnh hương, một ngày cũng trốn không thoát được hương trùng truy tìm, thiên nhai ngàn dặm, nhất định phải tìm được ngươi !
Thân như mây bay, mờ ảo vô tung, kiếm vũ một đường, danh chấn thiên hạ.
“Hảo kiếm pháp, cùng ta so hai chiêu thế nào ?” Trương Tứ Phong tìm người mà đến đã sớm quan sát từ lâu, Nguyên Bạch Lệ khôi phục rất nhanh, có thể ra khỏi phòng, thường xuyên múa kiếm bên ao.
Vừa dứt lời, hàn quang đã tới, bay thẳng đến mặt Trương Tứ Phong, đối phương cười khẽ một tiếng, không chút hoang mang lách mình tránh né, so với kiếm vũ nhẹ nhàng, hư ảo khó lường của Nguyên Bạch Lệ, chiêu của Trương Tứ Phong càng hiển âm ngoan độc, tinh vi, như rắn độc gió đêm, vừa nhanh vừa mạnh.
“Ưm….” Từng bước bị ép sát, chiêu thức tàn nhẫn của Trương Tứ Phong làm cho Nguyên Bạch Lệ phải lui về phía sau, kiếm nắm trong tay bị chạm đến ông ông tác hưởng, hổ khẩu cũng sinh đau, dưới chân bỗng nhiên hư thoát, đúng là đã đến bên hồ, không có lực điểm thân thể nhất thời lui về phía sau, bên hông lại có một lực đạo mạnh mẽ, Trương Tứ Phong nhẹ nhàng kéo người lên, nhưng không có thối lui nửa bước, buộc Nguyên Bạch Lệ không thể không giữ chặt cánh tay của Trương Tứ Phong, nếu không sẽ phải rơi xuống nước.
“Ta thật không biết ngươi hay ghen như vậy, đem nữ nhân trong phủ của ta đuổi đi hết.” Ôm nam nhân, Trương Tứ Phong cười khẽ một tiếng, liên tiếp vài ngày gã đều nhận được tin thê thiếp trong phủ đều bị Nguyên Bạch Lệ đuổi đi, biến thành mãn thành phong vũ, nói là Bạch phi trong Trữ vương phủ hung hãn, vì độc chiếm Trữ Vương mà khiến những người khác phải trốn đi.
Trương Tứ Phong đúng là dở khóc dở cười, nếu “Bạch phi” này thật sự ghen thì quá tốt, nhưng hãy nhìn vẻ mặt trêu tức của nam nhân, rõ ràng chỉ là muốn phá hoại gã.
“Ngươi không phải nói ta là cái gì Vương phi của ngươi sao ?” Cười lạnh một tiếng, Nguyên Bạch Lệ nghênh diện đôi mắt của Trương Tứ Phong, nói, “Nguyên Bạch Lệ ta cũng không cho phép người khác cùng ngồi cùng ăn với ta, hay là ta đem những người đàn bà của ngươi đuổi đi, ngươi đến khởi binh vấn tội ?”
“Những ả đó làm sao so được với ngươi ?” Ôm sát nam nhân, thoáng nhìn thấy vẻ chán ghét lóe lên trong mắt nam nhân, Trương Tứ Phong khóe miệng khẽ nhếch, bàn tay dịch xuống mông nam nhân, khẽ vuốt ve.
Hiếm khi thấy tay sói không bị đẩy ra, Nguyên Bạch Lệ quay đầu đi chỗ khác, nói : “Nhưng ta thật ra nghe được tin Trữ vương các hạ không lâu sẽ cưới ái nữ của Thừa tướng, chúc mừng, xem ra Trữ vương lại cất cao một bước, rất nhanh sẽ là quyền khuynh thiên hạ.”
Nguyên Bạch Lệ nói không biết là ngữ khí có tư vị gì, tuy biết có thể là ngụy trang của nam nhân, Trương Tứ Phong vẫn là nhịn không được vui sướng, nói : “Ngươi biết rõ những cuộc đấu đá trong triều, tự nhiên sẽ hiểu được ta chỉ vì bất đắc dĩ.”
Nguyên Bạch Lệ nhíu mày, thản nhiên nói với Trương Tứ Phong : “Ngày tân hôn của ngươi, ta không muốn ra ngoài, cũng không muốn bất kỳ kẻ nào đến quấy rầy ta, ta nghĩ ngươi cũng không muốn cho kẻ khác biết Duệ Thân vương vốn đã chết lại xuất hiện trong quý phủ Trữ Vương của ngươi….”
——————————–
Vùng đồng nội ngoài ngoại ô, trong rừng cây, lửa trại bập bùng, sóng ngầm bắt đầu khỏi động, khi thì nghe được vài tiếng kêu thảm thiết.
Lửa lớn đốt hết y phục của Hung Nô, mặc vào người phục sức của người Trung Nguyên, một đám ngươi Hung Nô nhanh chóng biến thành con dân Thiên Triều.
“Bẩm Đại vương, phía trước không xa là lãnh địa của Trữ vương Thiên Triều.” Mấy hán tử cung kinh trước một nam tử anh tuấn ăn mặc như một quý công tử.
“Trữ vương Trương Tứ Phong ?” Em trai của Thiền vu Hách Liên Bột, Hách Liên Thánh Lan cười khẽ một tiếng, “Thiên Triều có hai đại chiến tướng, một là Trữ vương Trương Tứ Phong, còn lại là Nhiếp Chính Vương Nguyên Bạch Lệ, đáng tiếc họ Nguyên kia đã bị hoàng đế diệt trừ, thật sự là thiếu một đối thủ !”
Hách Liên Thánh Lan căm giận hừ một câu, chàng vẫn coi Nguyên Bạch Lệ là đối thủ lớn nhất, nhưng ngay cả gặp mặt còn chưa thì đã chết, thật sự làm cho chàng thất vọng thật lâu, ca ca còn thường xuyên ca ngợi Nguyên Bạch Lệ, chàng còn không thấy người này lợi hại đến vậy, cuối cùng còn không phải vì di ngôn của một ả đàn bà, không đành lòng sát hại cẩu hoàng đế kia, cuối cùng bị cắn ngược lại một cái.
“Đại thiền vu lệnh cho chúng ta trước nhiễu loạn Thiên Triều, nghe nói tiểu tử Trương Tứ Phong kia muốn thành thân, phô trương như vậy sẽ không nhỏ, kẻ đến không giàu có cũng quyền thế, nếu đi ngang qua địa bàn của Trữ vương, nói thế nào cũng phải làm một đại lễ mới đúng !” Một câu nói của Hách Liên Thánh Lan khiến cho bọn còn lại reo hò.
“Không biết tân nương kia bộ dạng thế nào, đến lúc đó, bắt làm phi tử cho Đại vương, tên Trữ vương nhất định sẽ bị xấu hổ đến tức chết tên cẩu hoàng đến !” Mấy tên thủ hạ nở nụ cười.
“Không tồi ! Chúng ta đi cướp tân nương, phải phá hoại Trữ vương phủ, ha ha ha….”
“Đàn bà Trung nguyên ưỡn ẹo nũng nịu, thoạt nhìn thực gầy yếu, gió thổi là ngã, làm sao có thể so với người Hung Nô chúng ta ?” Hách Liên Thánh Lan khinh thường hừ một câu, thoáng nhìn vềphía xa, hạ lệnh nói, “Đi !”
Đêm đen gió ***g ***g, một đội quân cải trang lặng lẽ bước đi.
Mà lúc này trong Trữ vương phủ, nơi thành phượng, cũng nghênh đón tân khách từ khắp nơi, trong tửu lâu toàn là người, khách thập phương đến ngập nơi.
“Hoàng cái gì ? Hừ, ngươi nói sai một chữ, Trẫm liền cắt đầu lưỡi của ngươi !” Anh khí bức người, thiên nhiên một cỗ khí phách, nam tử trẻ tuổi trừng mắt nhìn thanh niên mặt trắng.
“Gia, người sao lại tự xưng là cái kia…” Tiểu Xuân Tử ha ha cười gượng vài tiếng.
Người đến đúng là hoàng đế Thiên Triều cùng thái giám Tiểu Xuân Tử, Nguyên Uyên lại trừng mắt nhìn Tiểu Xuân Tử : “Nói nhảm !”
“Đúng vậy…” Tiểu Xuân Tử lại cười hì hi.
Nguyên Uyên hừ lạnh một tiếng, sau cũng không nói gì, Tiểu Xuân Tử này đúng là càng ngày càng càn rỡ, nhưng Nguyên Uyên mỗi lần nhìn đến tên nô tài này, lại giống như nhớ đến người kia….
Nguyên Bạch Lệ, ngươi rốt cục là ở đâu ?
Kẻ được chính ta mai táng, căn bản không phải ngươi, nhưng ngươi rốt cục ở đâu ?
Nếu không phải lúc trước trên người thả mùi hương, Nguyên Uyên cũng khó mà nhận biết Nguyên Bạch Lệ kỳ thật không chết, người được chính chàng mai táng căn bản không phải Nguyên Bạch Lệ.
Trong tay áo một con tiểu trùng đang đập cánh ong ong, Nguyên Uyên cúi đầu cười : chỉ cần ngươi một ngày còn nhiễm lãnh hương, một ngày cũng trốn không thoát được hương trùng truy tìm, thiên nhai ngàn dặm, nhất định phải tìm được ngươi !
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook