Đế Nghiệp Vô Thường
Chương 35: Sát uy

Nhiếp Chính Vương cư nhiên biến thành Vương Phi, nếu rơi vào tai thế nhân, không biết phải chê cười như thế nào.

Bất quá sẽ không ai biết, bởi vì Nhiếp Chính Vương đã chết dưới tay loạn đảng, được đương kim Hoàng thượng hỏa táng, tro cốt đã hòa vào mỗi một con sông trong Hoàng thành.

Hồng thụy năm thứ tư, cuối mùa xuân, Hoàng đế Nguyên Uyên tuyển phi lập hậu, đại xá thiên hạ, quốc khánh ba ngày.

Người người đều uống rượu ngâm thơ ăn mừng việc lập hậu, lúc đắm chìm trong vui sương, Nguyên Bạch Lệ ở trên giường nằm suốt ba ngày, mới có thể động đậy, thân thể cũng nhờ sự khỏe mạnh hảo luyện trước kia, bằng không với tinh thần và thể xác bị tổn thương mấy ngày qua, nếu là người bình thường cũng sẽ bị điên mất ba phần, thân thể nhiễm bệnh vài phần.

Đại phu cũng nói, trên người không có nhiều vết thương, chỉ là do hai chân chịu lạnh quá độ, không thể để bị cảm lạnh, một khi cảm lạnh thì đầu gối sẽ như bị kim châm, không động đậy được. Thêm nữa phải thường xuyên giữ ấm bụng, trọc khí không được xâm nhập, thập phần thương thể, nếu không an dưỡng đầy đủ, thì dù là bị thương gì, mỗi ngày sẽ đều tích tụ, chỉ sợ lưu lại thành bệnh căn, giảm tuổi thọ.

Trương Tứ Phong nghe xong ba ngày liền không có động đến nam nhân, không chỉ ngày ngày bưng cháo dược tự mình đi vào phòng, còn đem thư phòng chuyển qua, mỗi ngày vừa nhìn nam nhân, vừa tự mình xử lý công việc, tuy nói là lấy tính cách của Nguyên Bạch Lệ sẽ không dễ dàng đi tìm chết, chính là lo lắng không thể không đề phòng.

Nhưng Trương Tứ Phong cũng không ở trong này mãi, ngẫu nhiên cũng có lúc đi ra ngòai, hôm nay cũng chỉ còn lại một mình Nguyên Bạch Lệ ở trong phòng.

Đứng bên bàn của Trương Tứ Phong nhẹ nhàng lật lật công văn, phần lớn cũng chẳng có chuyện gì trọng yếu, chỉ sợ là Trương Tứ Phong vẫn đề phòng nam nhân, liền đem những công văn không có gì đặc biệt trọng yếu đến đây, nhưng nam nhân vẫn ngồi xuống tinh tế đọc, từng quyển lại từng quyển, ngẫu nhiên còn có thể cầm bút phê vào.

Xuân phong mặc phát, nắng ấm nhập quan làn song, cành lá lắc lư xao động, rọi vào mái tóc đen dài đến thắt lưng, nam nhân chuyên chú phê chuẩn, làm thành một bức họa say lòng người.

Nhưng lúc này ngoài cửa đột nhiên truyền đến thanh âm ồn ào, có tiếng trẻ con khóc nỉ non, có tiếng thét chói tai tức giận mắng mỏ của nữ nhân, tiếng thị vệ khẩn khoản cầu xin, đồng thời vang lên hỗn loạn.

Nam nhân khẽ cau mày, đại môn lại đột nhiên “ầm” một tiếng bị người đá văng , “Ta là muốn nhìn đến con hồ ly tinh nào đã khiến Vương gia thần hồn điên đảo, ngay cả mẹ con ta cũng không muốn !”

Từ bên ngòai tiến vào một mỹ phụ, trên tay ôm một đứa trẻ mới sinh, đứa trẻ nằm trong ***g ngực mẫu thân oa oa khóc không ngừng. Nữ nhân tiên vào chỉ thấy một nam nhân ngồi bên bàn, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.

“Trữ phi, Trữ vương đã dặt không được cho ai tiến vào, bất luận là ai, xin người mau rời khỏi.” Thị vệ bên ngòai căng thẳng đến độ không xong, lại không dám đi vào căn phòng, chỉ có thể ở bên ngòai lo lắng nói, “Trữ vương cũng sắp trơ lại, người mau rời đi.”

“Câm miệng ! Lũ cẩu nô tài các ngươi !” Ôm lấy đứa trẻ đang nỉ non không ngừng, nữ tử trợn mắt nhìn Nguyên Bạch Lệ, nói : “Ngươi đường đường là một nam nhi , không vì nước báo ơn… lại không biết liêm sỉ câu dẫn Trữ vương. Vương Phi ? Ha ha ha, thật sự là buồn cười đến cực điểm !” Nữ tử dùng lời nói ác độc không ngừng công kích nam nhân, nhưng thấy nam nhân không hề sở động, cảm thấy được đối phương là đang khinh thị mình, liền cả giận : “Bay đâu ! Đem tiện nhân này xé hết quần áo cho ta !”

Thân tín của Trữ phi lập tức đến bắt người chỉ cảm thấy nam nhân đang tĩnh tỏa đột nhiên đứng lên, lạnh mắt mà nhìn, mọi người chỉ cảm thấy từ lòng bàn chân dâng lên một cỗ hàn khí bức người, dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo nhất thời mất hết, không dám tiến lên.

“Ngươi là chính thất của Trương Tứ Phong ?” Nguyên Bạch Lệ nghiêng mặt, nữ tử mới đến nhìn thấy hóa ra nam nhân má phải bị băng bó, nhưng phong thái nam tử không hề giảm sút.

“Thấy ta cư nhiên không quỳ, không biết là to gan lớn mật, hay là không biết cấp bậc lễ nghĩa.” Nữ tử hừ lạnh một tiếng.

“Quỳ ? A…” Nguyên Bạch Lệ cười lạnh một tiếng, đi về phía nữ tử, khí thế bức người khiến nữ tử nhất thời nhịn không được lui ra phía sau vài bước, gấp giọng nói : “Lũ cẩu nô tài các ngươi ! Còn không mau bắt lấy yêu nghiệt !”

“Ai cũng không được đụng đến hắn !” Từ phía cửa truyền đến tiếng nói yêu kiều, nữ tử áo xanh thở hổn hến nói với người bên trong : “Chủ nhân có lệnh ! Ai dám đụng vào sẽ giết không tha ! Các ngươi còn không mau đi ra !”

Trúc Tử đuổi đến kịp tức giận mắng vài tiếng, những kẻ thân tín cũng lập tức chạy ra ngòai, kẻ này vốn là nha hoàn bên người của Trữ vương, lời nàng ta nói chẳng khác nào là lời Trữ vương, cho dù bọn họ có đắc tội Trữ phi, cũng không nguyện bị Trữ vương giết chết.

Mỹ phụ trong phòng tiến thối không được, nhất thời không biết làm sao, lúc này Nguyên Bạch Lệ đột nhiên đi đến trước mặt nàng, một tay kéo qua đứa trẻ, một tay đẩy nữ tử rời khỏi phòng.

“Ngươi làm cái gì ! Trả đứa bé lại cho ta !” Nữ tử ngã ngoài cửa thấy nam nhân ôm đứa trẻ vào ***g ngừng, từng đợt sợ hãi đánh vào đầu, chật vật tiến đến giành lại, nhưng bị bọn người hầu giữ chặt. “Ngươi dám động vào một sợi tóc của nó, ta sẽ khiến cho ngươi chết không được tử tế.”

Trúc Tử cũng bị hành động bất ngờ của Nguyên Bạch Lệ làm cho khiếp sợ, nàng biết rõ nam nhân này là hận Trữ vương đến mức nào, chỉ sợ hận ý rơi vào trên đầu đứa con của Trữ vương, vội nhẹ giọng nói : “Đứa nhỏ là vô tội, đừng tổn thương đứa nhỏ !”

Nguyên Bạch Lệ cũng không buồn nhìn đến kẻ bên ngòai một cái, chỉ nhìn đứa trẻ trong ***g ngực, dỗ dành : “Ngoan, đừng khóc.”

Lại nhìn nữ tử bên ngòai lại kêu khóc không ngừng, trầm giọng nói : “Câm miệng !” Nữ tử lệ rơi đầy mặt vội ngừng khóc, lại nghẹo ngào nức nở, đôi mắt gắt gao bám lấy đứa trẻ trong tay Nguyên Bạch Lệ, sợ nam nhân làm chuyện gì tổn thương đến đứa trẻ.

Ngồi lên chiếc ghế cạnh cửa lớn, nam nhân đạm cười xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn của đứa trẻ, đứa trẻ mới sinh dần dần ngừng khóc, đôi tay đầy thịt trước mặt vung vẩy không ngừng, ha ha cười như muốn ôm lấy nam nhân.

Trúc Tử bên ngòai cũng lắp bắp kinh hãi, đứa trẻ này từ khi sinh ra thường xuyên khóc không ngừng, cũng chưa thấy ai có thể khiến cho đứa trẻ cười vang như thế, lại nhìn Trữ phi đang kinh ngạc xen lẫn ghen tị kế bên, âm thầm hít một hơi.

Lúc này Trương Tứ Phong từ bên ngòai nghe tin mà đến, người canh cửa tòan bộ thả ra, nhìn thấy thê tử đang ngồi dưới đất thấp giọng khóc khẽ nhíu mày.

Chậm rãi đi vào trong phòng, Trương Tứ Phong nìn đến Nguyên Bạch Lệ ôn nhu ôm lấy đứa nhỏ. nói : “Bạch Lệ, sao lại không lên giường nghỉ ngơi ?” Vừa nói vừa chậm rãi đên gần.

“Đừng đến đây.” Cúi đầu nhìn đứa trẻ cười đến đáng yêu, nam nhân vừa vừa, vừa đưa tay đặt lên cổ đứa trẻ, chỉ cần nhẹ nhàng bóp một cái, đứa nhỏ này lập tức ngừng thở.

“Được, ta không đến.” Trương Tứ Phong dừng bước.

Ngẩng đầu thản nhiên cười nhìn Trương Tứ Phong, Nguyên Bạch Lệ cong đuôi lông mày, “Đứa nhỏ này không có mẫu thân thực đáng thương, ta ôm nó một cái, ngươi nói có phải không ?”

Ánh mắt Trương Tứ Phong níu lại, một lát sau khẽ gật đầu : “Ừm, đúng vậy.” Dứt lời, tay phải vung về phía sau, bốn người thị vệ lập tức bắt lấy nữ tữ đang ngã trên mặt đất.

“Vương gia, người chẳng lẽ vì tên yêu nhân này mà giết nô tì sao ?” Nữ tử lớn tiếng khóc.

“Phiền, cắt đầu lưỡi đi, đừng dọa đứa trẻ.” Nguyên Bạch Lệ khinh miêu đạm tả, nhẹ nhàng nói.

“Chủ nhân !” Trúc Tử nhẹ nhàng thở ra, Trương Tứ Phong gật gật đầu, lúc sau liền chỉ nghe thấy một tiếng hét thảm, sau rốt cục cũng không còn nghe thấy tiếng của mỹ phụ.

“Lôi xuống.” Sai người kéo Trữ phi xuống, Trương Tứ Phong đi đến bên người nam nhân, ôn nhu nói, “Không tức giận ?”

“Ngươi đã toại nguyện ! Trả lại đứa nhỏ !” Trúc Tử hai bước đi đến một phen đoạt lấy đứa trẻ trong tay Nguyên Bạch Lệ, Trương Tứ Phong thấy thế nhíu mày nói : “Trúc Tử !”

“Sao lại có thể đem đứa nhỏ cho hắn !” Trúc Tử hừ nói, nhưng nàng vừa nói xong, đứa nhỏ lòng ***g ngực lập tức oa oa khóc rống, dỗ như thế nào cũng không được, Trúc Tử trừng mắt nhìn Nguyên Bạch Lệ, “Ngay cả đứa nhỏ cũng biết ngươi giết chết mẫu thân của nó.”

“Vậy sao ?” Đứng lên bế đứa trẻ trở về, Nguyên Bạch Lệ nhẹ giọng dỗ vài câu, đứa trẻ lại không khóc, đôi tay nhỏ nắm chặt lấy áo nam nhân, sợ lại bị nam nhân bỏ ra, Trúc Tử đứng một bên nói không nên lời.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương