Đế Nghiệp Như Họa
-
Quyển 2 - Chương 7: Trâm ngọc đứt đoạn
Đêm đông, những giọt mưa to tròn như châu ngọc mang theo mùi hương lạnh lẽo.
Mùi hương lạnh lẽo quanh quẩn kia cũng không giấu được những giọt mưa tí tách rơi ở Lan Đình Hiên, bệ cửa sổ bị nước mưa thấm ướt, từng giọt từng giọt nước trong suốt theo vách tường nhỏ xuống mặt đất.
Thương thế của Tô Lạc Tuyết vẫn chưa lành, sắc mặt nàng có phần ảm đạm ngồi dựa vào giường nhìn ánh nến hắt ra ngoài cửa sổ, mãi đến khi ánh nến ảm đạm rồi biến mất.
Dường như nàng đã đưa ra được quyết định, chỉ thấy nàng ngồi dậy xỏ giày, khoác áo, động tác chậm chạp, nặng nề.
Nàng lẳng lặng ngồi xuống bàn trang điểm, cây trâm ngọc màu đỏ có cánh hoa Bỉ Ngạn Hoa kiều diễm đang chớm nở, lấp lánh dưới ánh nến.
Cũng không biết nàng đang nghĩ gì, nàng cầm lấy cây trâm đó rất lâu mới bước ra ngoài cửa, tiếng mưa rơi tí tách vang lên trong màn đêm, bước chân của nàng càng lúc càng nhanh, sâu trong hành lang tối tăm cũng chỉ có tiếng bước chân nàng vọng lại.
Ra khỏi Lan Đình Hiên, nàng cũng không mang theo ô mà đi thẳng vào màn mưa.
Một cơn gió lạnh thổi qua làm nàng rùng mình thức tỉnh.
Nàng đột ngột dừng bước nhìn cây trâm ngọc được nước mưa cọ rửa trong lòng bàn tay, nàng nhớ tới hôm trong nhà bếp, nhớ lúc Tuần Lạc cài cây trâm này lên tóc nàng.
Nhìn hoa này cũng như nhìn thấy ta.
Nhìn thấy hoa Bỉ Ngạn này cũng như nhìn thấy hắn.
“Thì ra, hắn đã nói với ta. . . . . .” Nàng khàn giọng nói, nói rồi lại cười.
Nàng kiệt sức buông tay xuống, nhưng tâm trí đã khôi phục hơn nhiều, có lẽ nước mưa lạnh lẽo kia đã làm nàng tỉnh lại, nàng tiếp tục chậm rãi đi về phía trước, hận ý và kích động trong mắt đã biến mất không còn bóng dáng.
“Cốc cốc cốc”
Tiếng gõ cửa kèm tiếng mưa rơi tí tách vang lên, trong không gian yên tĩnh càng thêm vang vọng, rõ ràng.
Tuần Lạc đang thắp đèn đọc sách vội đặt quyển sách trên tay xuống, vừa mở cửa, hình ảnh đầu tiên xông vào mắt là Tô Lạc Tuyết ướt đẫm toàn thân, chỉ có đôi mắt kia đầy vẻ kiên định nhìn hắn.
Hắn sững sờ trong giây lát rồi vội vàng kéo tay nàng vào trong phòng: “Thương thế còn chưa lạnh, sao lại để dính mưa thế này?”
Nàng lập tức hất tay hắn ra, ánh mắt vẫn lạnh lùng đứng ngoài cửa phòng nhìn hắn.
Tuần Lạc nhìn vào đôi mắt kia, dường như nàng đang dùng ánh mắt mình để bóc trần con người hắn: “Ngươi làm sao vậy?”
“Ngươi cố ý dẫn ta ra ngoài hôm tết Nguyên Tiêu vì muốn giết chết ta?” Âm thanh chất vấn của Tô Lạc Tuyết cực kỳ vang dội trong đêm.
“Vì sao ta phải giết ngươi?” Tuần Lạc còn chưa nói xong, Tô Lạc Tuyết đã cướp lời: “Ngươi sợ giữ lại tính mạng ta sẽ làm hỏng chuyện của ngươi, ngươi muốn đưa ta cho Tuần Dạ, ngươi muốn giết hắn, đúng không!”
Ánh mắt Tuần Lạc từ lạnh nhạt chuyển dần sang lạnh lẽo: “Là Tuần Dạ nói cho ngươi?”
“Chẳng lẽ không đúng sao? Tết Nguyên Tiêu, ngươi không phải ở cùng người nhà qua lại dụ ta ra khỏi phủ, để ta lạc mất người trong đám đông náo nhiệt, mà lúc ta đi tới thành Bắc lại gặp được ba gã áo đen muốn giết hại ta. Bọn họ luôn miệng nói ta sẽ làm hỏng chuyện, nhất định phải nhổ cỏ tận gốc.” Tô Lạc Tuyết vừa cười vừa nói, nước mưa đọng trên quần áo tí tách chảy xuống tạo thành vũng nước lớn.
“Chỉ dựa vào những điều này, ngươi đã nghĩ là ta phái người giết ngươi?” Tuần Lạc nghiến răng hỏi.
Tô Lạc Tuyết như không nghe thấy Tuần Lạc đang nói gì, nàng chỉ lẳng lặng nhìn hắn hồi lâu, hình như có rất nhiều ý nghĩ thoáng qua trong đầu, nhưng cuối cùng nàng lại quay người lao ra ngoài hành lang.
Nhìn Tô Lạc Tuyết chạy vào trong màn mưa, Tuần Lạc cũng không dám chần chừ, hắn đuổi theo nắm chặt lấy cánh tay nàng.
“Tô Lạc Tuyết, thì ra niềm tin giữa hai chúng ta chỉ có một chút xíu vậy sao?”
“Trong mắt ngươi, ta là một người có thể vì quyền lực mà đi giết người sao?”
“Nếu đã gặp lại thì không cần hỏi. Nhưng đến cuối cùng, chúng ta vẫn phải chất vấn nhau thế này sao?”
Ba câu hỏi liên tiếp được đưa ra, Tô Lạc Tuyết cách màn mưa nhìn Tuần Lạc, bàn tay đang nắm chặt cây trâm ngọc kia khẽ run rẩy, dường như nàng đang cố hết sức nắm lấy nó, nàng chỉ sợ mình buông lỏng một chút, cây trâm kia sẽ lập tức rơi xuống đất.
Tô Lạc Tuyết lắc đầu bật cười, nước mắt cũng theo mưa rơi xuống, nàng thấy rất lạnh, nhưng cảm giác cơ thể lạnh lẽo này cũng chẳng sánh nổi với một phần cái lạnh trong tim nàng.
“Tới tận lúc này, ngươi bảo ta phải tin ngươi thế nào đây.” Nàng dừng lại một chút mới thê lương gọi: “Phong Ảnh.”
Tuần Lạc ngây người, bàn tay đang nắm chặt cũng chậm rãi lơi lỏng ra.
“Thật ra ngươi đã sớm dùng cây trâm gắn hoa Bỉ Ngạn nói cho ta biết thân phận của ngươi, nhưng lúc ngươi tặng ta, ta chỉ nghĩ đây là món quà từ bằng hữu tốt nhất, ta sẽ nâng niu trân trọng nó, nhưng ta lại không biết ngươi muốn dùng cây trâm này để nói với ta thân phận của ngươi. Là ta ngu, là ta không hiểu ý của ngươi.”
Hắn chỉ biết đứng trong mưa, để mặc cho cuồng phong mang theo mưa lớn phủ ướt người hắn, hắn không nhúc nhích, cũng không lên tiếng trả lời.
“Lần đầu gặp ngươi trong Hầu phủ, ta đã thấy ngươi rất quen thuộc, nhưng ngươi có vẻ ngoài xinh đẹp như vậy, xinh đẹp khiến người ta cảm thấy mờ mắt, xinh đẹp làm ta bỏ qua cảm giác quen thuộc kia. Lần thứ hai gặp nhau trong thư phòng, ta đã cảm thấy thân thủ ngươi rất quen thuộc, nhưng ngươi là nhị thiếu gia của Nam Chiêu Hầu nên ta không có lý do nghi ngờ. Lúc ngươi nói ngươi sẽ thả ta đi, lúc đó ta đã coi ngươi như bằng hữu của mình, ta cảm kích ngươi đã thả ta rời khỏi vùng đất thị phi này. Vậy nên lúc quay lại Hầu phủ, việc đầu tiên ta làm là tới thăm ngươi, ta đã nghĩ chúng ta sẽ là tri kỷ, nhưng từ đầu tới cuối đều chỉ là mưu kế của ngươi.”
Càng nói, Tô Lạc Tuyết càng kích động, cây trâm ngọc siết chặt vào tay đau đớn.
“Ta đào hôn, có mấy người ăn xin chặn đường đòi tiền ta ở Đồng Thành, bọn họ còn hiến kế cho ta vào trong Hầu phủ trộm đồ, bọn họ có khả năng đó sao, bọn họ có năng lực kiếm được bản đồ Hầu phủ sao. Đây là kế hoạch ngươi đã an bài cho ta, đúng không?”
“Vào Hầu phủ, thuận lợi để ta làm tỳ nữ bên cạnh ngươi, thả ta đi lúc Tuần Dạ đang gắt gao truy lùng gian tế, tất cả để Tuần Dạ không còn chú ý tới ngươi. Tất cả là để chuẩn bị cho một màn ở suối Hoàng tuyền kia, đúng không?”
“Ngươi đã sớm biết Tuần Dạ mai phục để bắt gọn người nằm vùng cho Tô hậu ở Đồng Thành, ngươi theo dõi ta, ngươi đặt bẫy ta rồi mới dùng thân phận Phong Ảnh xuất hiện, dùng mạng đổi mạng cứu ta. Ngươi muốn cái chết của ngươi để khơi dậy lòng thù hận của ta với Tuần Dạ, đúng không?”
“Ta gả vào Hầu phủ, ngươi làm như không biết thân phận của ta, ngươi dẫn ta tới Hoàn Thành vì muốn ta gần gũi với Tuần Dạ, muốn ta giữ chặt Tuần Dạ. Lợi dụng thù hận của ta với Tuần Dạ để giúp ngươi đạt được mục đích, đúng không?”
Chân tướng cứ thế theo miệng nàng bật thốt ra, đồng thời cũng kéo cả bi thương mãnh liệt trong lòng nàng.
“Nghĩ lại cũng thật nực cười, bảy năm trước, ta cứu ngươi một mạng, ngươi nói cho ta biết ngươi có võ công, ngươi biết dịch dung, ngươi muốn báo đáp ơn cứu mạng của ta, sao ta lại ngu như vậy, sao ta không nghĩ ra, người có võ công lợi hại như ngươi sao có thể bị mấy đứa trẻ đầu đường xó chợ ức hiếp.” Nàng bật cười: “Từ đầu đến cuối ngươi chỉ lợi dụng ta, suốt bảy năm qua, chưa có một phút một giây nào ngươi quên lợi dụng ta!”
Dứt lời, không gian xung quanh yên ắng trở lại, Tuần Lạc vẫn chăm chú nhìn nàng, từ đầu đến cuối hắn chỉ lẳng lặng nghe, hắn không nói, cũng không giải thích bất kỳ điều gì.
Tô Lạc Tuyết im lặng, có lẽ. . . . . nàng đang chờ hắn giải thích.
Nhưng đến khi trời đất chỉ còn lại tiếng mưa rơi, Tuần Lạc vẫn bảo trì sự trầm mặc, chỉ có đôi mắt kia, đôi mắt ẩn chứa quá nhiều nhẫn nhục và bi thương.
Nàng hận, cuối cùng nàng cũng không chịu nổi nữa, cây trâm trong tay rơi xuống, tiếng ngọc vỡ vang vọng trong đêm khuya.
Nàng vung tay lau sạch vết nước mưa hòa lẫn nước mắt: “Cuối cùng ta vẫn nhìn lầm ngươi.”
Nàng xoay người bỏ chạy.
Trâm ngọc gẫy làm đôi, trầm mặc nằm trong màn mưa rơi.
Nhưng lần này Tuần Lạc không đuổi theo, hắn cúi xuống nhặt hai mảnh trâm gẫy, nước mưa tí tách rơi xuống nụ hoa Bỉ Ngạn đang chớm nở kia.
Tô Lạc Tuyết vừa chạy khỏi Lạc các thì gặp Tuần Dạ cầm ô đứng trong mưa.
Vạt áo Tuần Dạ ướt đẫm, có thể thấy hắn đã chờ nàng rất lâu.
Hắn đi tới dùng ô chặn lại màn mưa xối xả rơi xuống đầu nàng.
Nàng đứng trước mặt hắn, toàn thân lạnh tới run lên, nhưng nàng vẫn cắn chặt răng nhìn Tuần Dạ, không chỉ có xa cách, trong mắt nàng còn có sự đề phòng.
“Chúc mừng ngươi. Giờ ta mới biết chuyện ta vì Phong Ảnh mà hận ngươi nực cười tới mức nào, mà ta, bị người khác lợi dụng suốt bảy năm mà vẫn ngây thơ tin tưởng hắn.”
“Ta chỉ muốn cho nàng biết chân tướng.” Giọng nói của Tuần Dạ mơ hồ theo cơn mưa truyền tới.
Nàng dùng sức gạt chiếc ô che trên đầu mình, chiếc ô thuận thế rơi xuống đất, sau khi lăn mấy vòng mới dừng lại.
“Chân tướng hay là muốn mượn tay ta đối phó với Tuần Lạc? Rốt cuộc Tô Lạc Tuyết ta đóng vai trò gì trên bàn cờ của ngươi?” Giọng nói của nàng kích động vô cùng.
Từ sau khi nhà tan cửa nát, nàng luôn cắn răng chịu đựng mọi cảm giác tức giận, kích động, đau đớn.
Nhưng tới tối nay, tâm trạng nàng hoàn toàn bộc phát, bao cảm xúc tích tụ tuôn trào ra.
Nàng không muốn nhịn nữa, ngay cả khi nàng chỉ là một nhi nữ tội thần, nàng cũng có tư cách tức giận.
Tuần Dạ ôm chặt nàng vào lòng, hắn mặc kệ nàng cố giãy dụa tới mức nào, hắn chỉ bình tĩnh nói: “Trong ván cờ của ta chưa bao giờ có nàng.”
Tô Lạc Tuyết không phân biệt được chất lỏng trên mặt mình là mưa hay nước mắt, nàng chỉ biết khi bị hắn giam trong lòng, khi nghe thấy lời nói kia, cảm giác lạnh lẽo của băng tuyết như xuất hiện thêm một chiếc lò sưởi ấm áp.
Nhưng nàng không dám, nàng không dám tin ai nữa.
“Tại sao lại nói cho ta biết chân tướng? Ngươi biết không, ngươi đã phá hủy giấc mộng đẹp suốt bảy năm của ta, dù là Phong Ảnh hay Tuần Lạc, họ đều là người ta tin tưởng nhất. . . . . . Nhưng hôm nay, ngay cả bọn họ cũng lừa dối ta, ta còn có thể tin vào cái gì. . . . . .”
“Nàng đã không còn là Tô tam tiểu thư nữa rồi, nàng phải học cách trưởng thành, nàng phải học cách đối mặt chứ không phải cách lừa mình dối người!”
Ôm nàng, có thể cảm thấy nàng đang run rẩy, cũng có thể cảm nhận được nàng đang khổ sở thế nào.
Tô Lạc Tuyết hiện giờ đã không còn là Tô Tam ở Hoàn Thành năm đó nữa rồi.
Tô Tam phóng khoáng, cởi mở, trên gương mặt luôn xuất hiện nụ cười, dù ngay sau đó phải đối mặt với tử thần, nàng vẫn có thể mỉm cười, kiên cường đối diện với tất cả.
Còn giờ, khổ sở, bi thương, không còn ai có thể thấy nụ cười ngây thơ, phóng khoáng của nàng, toàn thân nàng chỉ còn lại vẻ lạnh lùng, xa cách, cũng không thể tin tưởng bất kỳ ai.
Dần dần, nàng không giãy dụa nữa, trong lòng hắn bắt đầu vang lên tiếng nức nở thảm thiết.
Nếu phải trả một giá đắt như vậy để trưởng thành, nàng tình nguyện quay về làm một Tô tam tiểu thư vô ưu vô lo trước đây, mỗi ngày chỉ nghĩ cách chuồn ra khỏi phủ tìm thú vui, ngày ngày dịch dung trêu chọc người khác.
Nhưng giấc mộng thanh xuân kia đã bị người của Tuần gia phá hủy.
Cách đó không xa, Hoa Tuyết mặc váy trắng cầm ô đứng trong mưa, cách lớp mưa dày ngàn dặm nhìn hai người đang ôm nhau trong đêm tối, bàn tay vì dùng sức quá mạch mà chuyển sang màu trắng bệch.
Hoa Tu đứng ngay cạnh Hoa Tuyết, ánh mắt thâm trầm nhìn bóng người trong mưa, không ngờ bọn họ đột ngột tới tìm Tuần Dạ lại bắt gặp tình cảnh này.
“Ca ca, Tuần Dạ thật lòng yêu nàng sao?” Hoa Tuyết hỏi hắn, nhưng lại giống như đang tự hỏi mình hơn: “Muội quen chàng đã năm năm, nhưng muội chưa bao giờ nhìn thấy một Tuần Dạ thế này.”
“Tuyết Nhi, Tuần Dạ sẽ trở thành Đế Vương, bên cạnh hắn sẽ có rất nhiều nữ nhân.”
“Chàng đối với muội luôn nhàn nhạt như vậy, cứ thân mật rồi lại xa cách, giữa bọn muội luôn có một hố sâu không thể lấp đầy cũng không thể vượt qua được. Có lẽ, chàng đối với muội chỉ có tương kính chứ chưa bao giờ có tình yêu. . . . . .Dù chàng chán ghét Tô gia, nhưng chàng luôn lo lắng cho nàng ta, chàng vì nàng ta mà tức giận. Đó mới là tình yêu thật sự . . . . .”
“Muội đừng nghĩ nhiều như vậy, sau này, người có thể sánh vai với hắn ở ngôi cửu ngũ sẽ chỉ có mình muội.”
“Không có tình yêu, hư danh đâu có ích gì!” Hoa Tuyết kích động, đôi mắt ửng hồng, nước mắt tràn khắp gương mặt.
“Muội nghĩ trong hậu cung ba ngàn giai nhân, hắn có thể yêu mỗi một người tới trăm tuổi sao?” Hoa Tu thản nhiên nói: “Ta đã từng nói muội, muội đừng nên yêu Tuần Dạ, hắn nhất định sẽ làm tổn thương muội.”
Hoa Tuyết quay người lại, nàng quyết định không nhìn hai người đang ôm nhau trong màn mưa kia nữa.
Nước mắt nóng bỏng lăn dọc theo gò má, cảm giác bỏng rát tới đau đớn.
“Nếu có một ngày ca ca tìm được người mình yêu thương, ca ca sẽ biết . . . . .yêu hay không yêu, thứ dễ phân biệt nhất chính là lý trí của mình.”
Màu váy trắng biến mất trong màn đêm hắc ám, trong màn đêm chỉ còn đọng lại tiếng quạ kêu trong mưa đầy thê lương.
Dường như nàng đã ngủ rất lâu, đến lúc mở mắt ra, cổ họng bỏng rát, đôi mắt tràn ngập sương mù nhìn tấm màn che màu xanh phía trên, cảm giác choáng váng đột ngột ùa tới khiến nàng chỉ muốn ngất đi.
“Phu nhân tỉnh rồi.” Tử Vũ vừa bưng chậu nước nóng vào, thấy Tô Lạc Tuyết tỉnh dậy liền vui vẻ chạy tới.
Tô Lạc Tuyết nghiêng đầu nhìn Tử Vũ ngồi bên giường, nhất thời nàng không nhớ được chuyện gì đã xảy ra, tại sao nàng lại nằm trên giường.
Nhận ra sự mê man trong mắt nàng, Tử Vũ lên tiếng nhắc nhở: “Phu nhân sốt cao không giảm, đã hôn mê ba ngày bốn đêm.” Nói tới đây liền đặt tay lên trán nàng: “Hạ sốt rồi, không uổng công tướng gia thức suốt ba ngày ba đêm chăm sóc người.”
“Tuần Dạ?” Tô Lạc Tuyết lẩm bẩm nhắc lại hai chữ, vì cổ họng khô rát, giọng nói cũng trở nên khó nghe.
Tử Vũ lập tức chạy đi rót cho nàng một chén trà, sau khi đỡ nàng ngồi dậy liền từ từ bón cho nàng uống.
“Đêm hôm ấy, tướng gia ướt sũng ôm lấy phu nhân đã hôn mê bất tỉnh trở về làm bọn nô tỳ vô cùng sợ hãi. Trời lạnh thế này, phu nhân còn đang bị nội thương. . . . . . Tướng gia vừa về đã lập tức cho gọi tới mấy đại phu tới khám, bọn họ đều nói nội thương của phu nhân vẫn chưa lành, nếu vẫn còn sốt cao rất dễ ảnh hưởng tới tính mạng.”
Tô Lạc Tuyết vừa nghe Tử Vũ kể lại vừa uống nước, dòng nước ẩm chảy vào khiến nàng dễ chịu hơn, cùng nhờ đó, ký ức về buổi tối mấy hôm trước bắt đầu ùa về.
“Tướng gia lo lắng cho phu nhân, vì ở bên chăm sóc phu nhân mà mấy ngày liền không chợp mắt. Mấy canh giờ trước, nhị thiếu gia đến thăm phu nhân nhưng bị tướng gia cản lại, hình như bọn họ còn cãi nhau . . . . Nhưng người làm kẻ dưới như chúng ta cũng không dám nghe lén, sau lại nhị thiếu gia rời đi, tướng gia cũng rời đi.”
Tô Lạc Tuyết nghe xong cũng chỉ cười nhạt: “Vậy sao.”
“Tử Vũ đi theo tướng gia mười hai năm, đây là lần đầu tiên thấy tướng gia để ý tới một cô nương như vậy.” Tử Vũ đi tới rót thêm một chén.
“Ngươi đừng nói nữa, dù ta nợ hắn một mạng thì hắn vẫn mãi là kẻ thù của ta.”
Tử Vũ khẽ cười, chỉ là trong tiếng cười mang theo tiếng thở dài, cô cũng không nói thêm gì nữa, chỉ yên lặng giúp nàng uống trà.
Uống trà xong, Tử Vũ vội vàng đi ra bẩm báo Tuần Dạ, đồng thời cũng bảo nhà bếp chuẩn bị đồ ăn.
Trong phòng chỉ còn lại Tô Lạc Tuyết dựa vào giường, cúi đầu trầm tư.
Những câu Tử Vũ nói không ngừng lặp lại bên tai, nói không để ý là giả, những việc Tuần Dạ làm, những câu Tuần Dạ nói đã sớm khắc vào trái tim nàng.
Nhưng nàng chỉ có xem như không biết, đúng như lời nàng nói, Tuần Dạ vĩnh viễn chỉ là kẻ thù của nàng.
Mùi hương lạnh lẽo quanh quẩn kia cũng không giấu được những giọt mưa tí tách rơi ở Lan Đình Hiên, bệ cửa sổ bị nước mưa thấm ướt, từng giọt từng giọt nước trong suốt theo vách tường nhỏ xuống mặt đất.
Thương thế của Tô Lạc Tuyết vẫn chưa lành, sắc mặt nàng có phần ảm đạm ngồi dựa vào giường nhìn ánh nến hắt ra ngoài cửa sổ, mãi đến khi ánh nến ảm đạm rồi biến mất.
Dường như nàng đã đưa ra được quyết định, chỉ thấy nàng ngồi dậy xỏ giày, khoác áo, động tác chậm chạp, nặng nề.
Nàng lẳng lặng ngồi xuống bàn trang điểm, cây trâm ngọc màu đỏ có cánh hoa Bỉ Ngạn Hoa kiều diễm đang chớm nở, lấp lánh dưới ánh nến.
Cũng không biết nàng đang nghĩ gì, nàng cầm lấy cây trâm đó rất lâu mới bước ra ngoài cửa, tiếng mưa rơi tí tách vang lên trong màn đêm, bước chân của nàng càng lúc càng nhanh, sâu trong hành lang tối tăm cũng chỉ có tiếng bước chân nàng vọng lại.
Ra khỏi Lan Đình Hiên, nàng cũng không mang theo ô mà đi thẳng vào màn mưa.
Một cơn gió lạnh thổi qua làm nàng rùng mình thức tỉnh.
Nàng đột ngột dừng bước nhìn cây trâm ngọc được nước mưa cọ rửa trong lòng bàn tay, nàng nhớ tới hôm trong nhà bếp, nhớ lúc Tuần Lạc cài cây trâm này lên tóc nàng.
Nhìn hoa này cũng như nhìn thấy ta.
Nhìn thấy hoa Bỉ Ngạn này cũng như nhìn thấy hắn.
“Thì ra, hắn đã nói với ta. . . . . .” Nàng khàn giọng nói, nói rồi lại cười.
Nàng kiệt sức buông tay xuống, nhưng tâm trí đã khôi phục hơn nhiều, có lẽ nước mưa lạnh lẽo kia đã làm nàng tỉnh lại, nàng tiếp tục chậm rãi đi về phía trước, hận ý và kích động trong mắt đã biến mất không còn bóng dáng.
“Cốc cốc cốc”
Tiếng gõ cửa kèm tiếng mưa rơi tí tách vang lên, trong không gian yên tĩnh càng thêm vang vọng, rõ ràng.
Tuần Lạc đang thắp đèn đọc sách vội đặt quyển sách trên tay xuống, vừa mở cửa, hình ảnh đầu tiên xông vào mắt là Tô Lạc Tuyết ướt đẫm toàn thân, chỉ có đôi mắt kia đầy vẻ kiên định nhìn hắn.
Hắn sững sờ trong giây lát rồi vội vàng kéo tay nàng vào trong phòng: “Thương thế còn chưa lạnh, sao lại để dính mưa thế này?”
Nàng lập tức hất tay hắn ra, ánh mắt vẫn lạnh lùng đứng ngoài cửa phòng nhìn hắn.
Tuần Lạc nhìn vào đôi mắt kia, dường như nàng đang dùng ánh mắt mình để bóc trần con người hắn: “Ngươi làm sao vậy?”
“Ngươi cố ý dẫn ta ra ngoài hôm tết Nguyên Tiêu vì muốn giết chết ta?” Âm thanh chất vấn của Tô Lạc Tuyết cực kỳ vang dội trong đêm.
“Vì sao ta phải giết ngươi?” Tuần Lạc còn chưa nói xong, Tô Lạc Tuyết đã cướp lời: “Ngươi sợ giữ lại tính mạng ta sẽ làm hỏng chuyện của ngươi, ngươi muốn đưa ta cho Tuần Dạ, ngươi muốn giết hắn, đúng không!”
Ánh mắt Tuần Lạc từ lạnh nhạt chuyển dần sang lạnh lẽo: “Là Tuần Dạ nói cho ngươi?”
“Chẳng lẽ không đúng sao? Tết Nguyên Tiêu, ngươi không phải ở cùng người nhà qua lại dụ ta ra khỏi phủ, để ta lạc mất người trong đám đông náo nhiệt, mà lúc ta đi tới thành Bắc lại gặp được ba gã áo đen muốn giết hại ta. Bọn họ luôn miệng nói ta sẽ làm hỏng chuyện, nhất định phải nhổ cỏ tận gốc.” Tô Lạc Tuyết vừa cười vừa nói, nước mưa đọng trên quần áo tí tách chảy xuống tạo thành vũng nước lớn.
“Chỉ dựa vào những điều này, ngươi đã nghĩ là ta phái người giết ngươi?” Tuần Lạc nghiến răng hỏi.
Tô Lạc Tuyết như không nghe thấy Tuần Lạc đang nói gì, nàng chỉ lẳng lặng nhìn hắn hồi lâu, hình như có rất nhiều ý nghĩ thoáng qua trong đầu, nhưng cuối cùng nàng lại quay người lao ra ngoài hành lang.
Nhìn Tô Lạc Tuyết chạy vào trong màn mưa, Tuần Lạc cũng không dám chần chừ, hắn đuổi theo nắm chặt lấy cánh tay nàng.
“Tô Lạc Tuyết, thì ra niềm tin giữa hai chúng ta chỉ có một chút xíu vậy sao?”
“Trong mắt ngươi, ta là một người có thể vì quyền lực mà đi giết người sao?”
“Nếu đã gặp lại thì không cần hỏi. Nhưng đến cuối cùng, chúng ta vẫn phải chất vấn nhau thế này sao?”
Ba câu hỏi liên tiếp được đưa ra, Tô Lạc Tuyết cách màn mưa nhìn Tuần Lạc, bàn tay đang nắm chặt cây trâm ngọc kia khẽ run rẩy, dường như nàng đang cố hết sức nắm lấy nó, nàng chỉ sợ mình buông lỏng một chút, cây trâm kia sẽ lập tức rơi xuống đất.
Tô Lạc Tuyết lắc đầu bật cười, nước mắt cũng theo mưa rơi xuống, nàng thấy rất lạnh, nhưng cảm giác cơ thể lạnh lẽo này cũng chẳng sánh nổi với một phần cái lạnh trong tim nàng.
“Tới tận lúc này, ngươi bảo ta phải tin ngươi thế nào đây.” Nàng dừng lại một chút mới thê lương gọi: “Phong Ảnh.”
Tuần Lạc ngây người, bàn tay đang nắm chặt cũng chậm rãi lơi lỏng ra.
“Thật ra ngươi đã sớm dùng cây trâm gắn hoa Bỉ Ngạn nói cho ta biết thân phận của ngươi, nhưng lúc ngươi tặng ta, ta chỉ nghĩ đây là món quà từ bằng hữu tốt nhất, ta sẽ nâng niu trân trọng nó, nhưng ta lại không biết ngươi muốn dùng cây trâm này để nói với ta thân phận của ngươi. Là ta ngu, là ta không hiểu ý của ngươi.”
Hắn chỉ biết đứng trong mưa, để mặc cho cuồng phong mang theo mưa lớn phủ ướt người hắn, hắn không nhúc nhích, cũng không lên tiếng trả lời.
“Lần đầu gặp ngươi trong Hầu phủ, ta đã thấy ngươi rất quen thuộc, nhưng ngươi có vẻ ngoài xinh đẹp như vậy, xinh đẹp khiến người ta cảm thấy mờ mắt, xinh đẹp làm ta bỏ qua cảm giác quen thuộc kia. Lần thứ hai gặp nhau trong thư phòng, ta đã cảm thấy thân thủ ngươi rất quen thuộc, nhưng ngươi là nhị thiếu gia của Nam Chiêu Hầu nên ta không có lý do nghi ngờ. Lúc ngươi nói ngươi sẽ thả ta đi, lúc đó ta đã coi ngươi như bằng hữu của mình, ta cảm kích ngươi đã thả ta rời khỏi vùng đất thị phi này. Vậy nên lúc quay lại Hầu phủ, việc đầu tiên ta làm là tới thăm ngươi, ta đã nghĩ chúng ta sẽ là tri kỷ, nhưng từ đầu tới cuối đều chỉ là mưu kế của ngươi.”
Càng nói, Tô Lạc Tuyết càng kích động, cây trâm ngọc siết chặt vào tay đau đớn.
“Ta đào hôn, có mấy người ăn xin chặn đường đòi tiền ta ở Đồng Thành, bọn họ còn hiến kế cho ta vào trong Hầu phủ trộm đồ, bọn họ có khả năng đó sao, bọn họ có năng lực kiếm được bản đồ Hầu phủ sao. Đây là kế hoạch ngươi đã an bài cho ta, đúng không?”
“Vào Hầu phủ, thuận lợi để ta làm tỳ nữ bên cạnh ngươi, thả ta đi lúc Tuần Dạ đang gắt gao truy lùng gian tế, tất cả để Tuần Dạ không còn chú ý tới ngươi. Tất cả là để chuẩn bị cho một màn ở suối Hoàng tuyền kia, đúng không?”
“Ngươi đã sớm biết Tuần Dạ mai phục để bắt gọn người nằm vùng cho Tô hậu ở Đồng Thành, ngươi theo dõi ta, ngươi đặt bẫy ta rồi mới dùng thân phận Phong Ảnh xuất hiện, dùng mạng đổi mạng cứu ta. Ngươi muốn cái chết của ngươi để khơi dậy lòng thù hận của ta với Tuần Dạ, đúng không?”
“Ta gả vào Hầu phủ, ngươi làm như không biết thân phận của ta, ngươi dẫn ta tới Hoàn Thành vì muốn ta gần gũi với Tuần Dạ, muốn ta giữ chặt Tuần Dạ. Lợi dụng thù hận của ta với Tuần Dạ để giúp ngươi đạt được mục đích, đúng không?”
Chân tướng cứ thế theo miệng nàng bật thốt ra, đồng thời cũng kéo cả bi thương mãnh liệt trong lòng nàng.
“Nghĩ lại cũng thật nực cười, bảy năm trước, ta cứu ngươi một mạng, ngươi nói cho ta biết ngươi có võ công, ngươi biết dịch dung, ngươi muốn báo đáp ơn cứu mạng của ta, sao ta lại ngu như vậy, sao ta không nghĩ ra, người có võ công lợi hại như ngươi sao có thể bị mấy đứa trẻ đầu đường xó chợ ức hiếp.” Nàng bật cười: “Từ đầu đến cuối ngươi chỉ lợi dụng ta, suốt bảy năm qua, chưa có một phút một giây nào ngươi quên lợi dụng ta!”
Dứt lời, không gian xung quanh yên ắng trở lại, Tuần Lạc vẫn chăm chú nhìn nàng, từ đầu đến cuối hắn chỉ lẳng lặng nghe, hắn không nói, cũng không giải thích bất kỳ điều gì.
Tô Lạc Tuyết im lặng, có lẽ. . . . . nàng đang chờ hắn giải thích.
Nhưng đến khi trời đất chỉ còn lại tiếng mưa rơi, Tuần Lạc vẫn bảo trì sự trầm mặc, chỉ có đôi mắt kia, đôi mắt ẩn chứa quá nhiều nhẫn nhục và bi thương.
Nàng hận, cuối cùng nàng cũng không chịu nổi nữa, cây trâm trong tay rơi xuống, tiếng ngọc vỡ vang vọng trong đêm khuya.
Nàng vung tay lau sạch vết nước mưa hòa lẫn nước mắt: “Cuối cùng ta vẫn nhìn lầm ngươi.”
Nàng xoay người bỏ chạy.
Trâm ngọc gẫy làm đôi, trầm mặc nằm trong màn mưa rơi.
Nhưng lần này Tuần Lạc không đuổi theo, hắn cúi xuống nhặt hai mảnh trâm gẫy, nước mưa tí tách rơi xuống nụ hoa Bỉ Ngạn đang chớm nở kia.
Tô Lạc Tuyết vừa chạy khỏi Lạc các thì gặp Tuần Dạ cầm ô đứng trong mưa.
Vạt áo Tuần Dạ ướt đẫm, có thể thấy hắn đã chờ nàng rất lâu.
Hắn đi tới dùng ô chặn lại màn mưa xối xả rơi xuống đầu nàng.
Nàng đứng trước mặt hắn, toàn thân lạnh tới run lên, nhưng nàng vẫn cắn chặt răng nhìn Tuần Dạ, không chỉ có xa cách, trong mắt nàng còn có sự đề phòng.
“Chúc mừng ngươi. Giờ ta mới biết chuyện ta vì Phong Ảnh mà hận ngươi nực cười tới mức nào, mà ta, bị người khác lợi dụng suốt bảy năm mà vẫn ngây thơ tin tưởng hắn.”
“Ta chỉ muốn cho nàng biết chân tướng.” Giọng nói của Tuần Dạ mơ hồ theo cơn mưa truyền tới.
Nàng dùng sức gạt chiếc ô che trên đầu mình, chiếc ô thuận thế rơi xuống đất, sau khi lăn mấy vòng mới dừng lại.
“Chân tướng hay là muốn mượn tay ta đối phó với Tuần Lạc? Rốt cuộc Tô Lạc Tuyết ta đóng vai trò gì trên bàn cờ của ngươi?” Giọng nói của nàng kích động vô cùng.
Từ sau khi nhà tan cửa nát, nàng luôn cắn răng chịu đựng mọi cảm giác tức giận, kích động, đau đớn.
Nhưng tới tối nay, tâm trạng nàng hoàn toàn bộc phát, bao cảm xúc tích tụ tuôn trào ra.
Nàng không muốn nhịn nữa, ngay cả khi nàng chỉ là một nhi nữ tội thần, nàng cũng có tư cách tức giận.
Tuần Dạ ôm chặt nàng vào lòng, hắn mặc kệ nàng cố giãy dụa tới mức nào, hắn chỉ bình tĩnh nói: “Trong ván cờ của ta chưa bao giờ có nàng.”
Tô Lạc Tuyết không phân biệt được chất lỏng trên mặt mình là mưa hay nước mắt, nàng chỉ biết khi bị hắn giam trong lòng, khi nghe thấy lời nói kia, cảm giác lạnh lẽo của băng tuyết như xuất hiện thêm một chiếc lò sưởi ấm áp.
Nhưng nàng không dám, nàng không dám tin ai nữa.
“Tại sao lại nói cho ta biết chân tướng? Ngươi biết không, ngươi đã phá hủy giấc mộng đẹp suốt bảy năm của ta, dù là Phong Ảnh hay Tuần Lạc, họ đều là người ta tin tưởng nhất. . . . . . Nhưng hôm nay, ngay cả bọn họ cũng lừa dối ta, ta còn có thể tin vào cái gì. . . . . .”
“Nàng đã không còn là Tô tam tiểu thư nữa rồi, nàng phải học cách trưởng thành, nàng phải học cách đối mặt chứ không phải cách lừa mình dối người!”
Ôm nàng, có thể cảm thấy nàng đang run rẩy, cũng có thể cảm nhận được nàng đang khổ sở thế nào.
Tô Lạc Tuyết hiện giờ đã không còn là Tô Tam ở Hoàn Thành năm đó nữa rồi.
Tô Tam phóng khoáng, cởi mở, trên gương mặt luôn xuất hiện nụ cười, dù ngay sau đó phải đối mặt với tử thần, nàng vẫn có thể mỉm cười, kiên cường đối diện với tất cả.
Còn giờ, khổ sở, bi thương, không còn ai có thể thấy nụ cười ngây thơ, phóng khoáng của nàng, toàn thân nàng chỉ còn lại vẻ lạnh lùng, xa cách, cũng không thể tin tưởng bất kỳ ai.
Dần dần, nàng không giãy dụa nữa, trong lòng hắn bắt đầu vang lên tiếng nức nở thảm thiết.
Nếu phải trả một giá đắt như vậy để trưởng thành, nàng tình nguyện quay về làm một Tô tam tiểu thư vô ưu vô lo trước đây, mỗi ngày chỉ nghĩ cách chuồn ra khỏi phủ tìm thú vui, ngày ngày dịch dung trêu chọc người khác.
Nhưng giấc mộng thanh xuân kia đã bị người của Tuần gia phá hủy.
Cách đó không xa, Hoa Tuyết mặc váy trắng cầm ô đứng trong mưa, cách lớp mưa dày ngàn dặm nhìn hai người đang ôm nhau trong đêm tối, bàn tay vì dùng sức quá mạch mà chuyển sang màu trắng bệch.
Hoa Tu đứng ngay cạnh Hoa Tuyết, ánh mắt thâm trầm nhìn bóng người trong mưa, không ngờ bọn họ đột ngột tới tìm Tuần Dạ lại bắt gặp tình cảnh này.
“Ca ca, Tuần Dạ thật lòng yêu nàng sao?” Hoa Tuyết hỏi hắn, nhưng lại giống như đang tự hỏi mình hơn: “Muội quen chàng đã năm năm, nhưng muội chưa bao giờ nhìn thấy một Tuần Dạ thế này.”
“Tuyết Nhi, Tuần Dạ sẽ trở thành Đế Vương, bên cạnh hắn sẽ có rất nhiều nữ nhân.”
“Chàng đối với muội luôn nhàn nhạt như vậy, cứ thân mật rồi lại xa cách, giữa bọn muội luôn có một hố sâu không thể lấp đầy cũng không thể vượt qua được. Có lẽ, chàng đối với muội chỉ có tương kính chứ chưa bao giờ có tình yêu. . . . . .Dù chàng chán ghét Tô gia, nhưng chàng luôn lo lắng cho nàng ta, chàng vì nàng ta mà tức giận. Đó mới là tình yêu thật sự . . . . .”
“Muội đừng nghĩ nhiều như vậy, sau này, người có thể sánh vai với hắn ở ngôi cửu ngũ sẽ chỉ có mình muội.”
“Không có tình yêu, hư danh đâu có ích gì!” Hoa Tuyết kích động, đôi mắt ửng hồng, nước mắt tràn khắp gương mặt.
“Muội nghĩ trong hậu cung ba ngàn giai nhân, hắn có thể yêu mỗi một người tới trăm tuổi sao?” Hoa Tu thản nhiên nói: “Ta đã từng nói muội, muội đừng nên yêu Tuần Dạ, hắn nhất định sẽ làm tổn thương muội.”
Hoa Tuyết quay người lại, nàng quyết định không nhìn hai người đang ôm nhau trong màn mưa kia nữa.
Nước mắt nóng bỏng lăn dọc theo gò má, cảm giác bỏng rát tới đau đớn.
“Nếu có một ngày ca ca tìm được người mình yêu thương, ca ca sẽ biết . . . . .yêu hay không yêu, thứ dễ phân biệt nhất chính là lý trí của mình.”
Màu váy trắng biến mất trong màn đêm hắc ám, trong màn đêm chỉ còn đọng lại tiếng quạ kêu trong mưa đầy thê lương.
Dường như nàng đã ngủ rất lâu, đến lúc mở mắt ra, cổ họng bỏng rát, đôi mắt tràn ngập sương mù nhìn tấm màn che màu xanh phía trên, cảm giác choáng váng đột ngột ùa tới khiến nàng chỉ muốn ngất đi.
“Phu nhân tỉnh rồi.” Tử Vũ vừa bưng chậu nước nóng vào, thấy Tô Lạc Tuyết tỉnh dậy liền vui vẻ chạy tới.
Tô Lạc Tuyết nghiêng đầu nhìn Tử Vũ ngồi bên giường, nhất thời nàng không nhớ được chuyện gì đã xảy ra, tại sao nàng lại nằm trên giường.
Nhận ra sự mê man trong mắt nàng, Tử Vũ lên tiếng nhắc nhở: “Phu nhân sốt cao không giảm, đã hôn mê ba ngày bốn đêm.” Nói tới đây liền đặt tay lên trán nàng: “Hạ sốt rồi, không uổng công tướng gia thức suốt ba ngày ba đêm chăm sóc người.”
“Tuần Dạ?” Tô Lạc Tuyết lẩm bẩm nhắc lại hai chữ, vì cổ họng khô rát, giọng nói cũng trở nên khó nghe.
Tử Vũ lập tức chạy đi rót cho nàng một chén trà, sau khi đỡ nàng ngồi dậy liền từ từ bón cho nàng uống.
“Đêm hôm ấy, tướng gia ướt sũng ôm lấy phu nhân đã hôn mê bất tỉnh trở về làm bọn nô tỳ vô cùng sợ hãi. Trời lạnh thế này, phu nhân còn đang bị nội thương. . . . . . Tướng gia vừa về đã lập tức cho gọi tới mấy đại phu tới khám, bọn họ đều nói nội thương của phu nhân vẫn chưa lành, nếu vẫn còn sốt cao rất dễ ảnh hưởng tới tính mạng.”
Tô Lạc Tuyết vừa nghe Tử Vũ kể lại vừa uống nước, dòng nước ẩm chảy vào khiến nàng dễ chịu hơn, cùng nhờ đó, ký ức về buổi tối mấy hôm trước bắt đầu ùa về.
“Tướng gia lo lắng cho phu nhân, vì ở bên chăm sóc phu nhân mà mấy ngày liền không chợp mắt. Mấy canh giờ trước, nhị thiếu gia đến thăm phu nhân nhưng bị tướng gia cản lại, hình như bọn họ còn cãi nhau . . . . Nhưng người làm kẻ dưới như chúng ta cũng không dám nghe lén, sau lại nhị thiếu gia rời đi, tướng gia cũng rời đi.”
Tô Lạc Tuyết nghe xong cũng chỉ cười nhạt: “Vậy sao.”
“Tử Vũ đi theo tướng gia mười hai năm, đây là lần đầu tiên thấy tướng gia để ý tới một cô nương như vậy.” Tử Vũ đi tới rót thêm một chén.
“Ngươi đừng nói nữa, dù ta nợ hắn một mạng thì hắn vẫn mãi là kẻ thù của ta.”
Tử Vũ khẽ cười, chỉ là trong tiếng cười mang theo tiếng thở dài, cô cũng không nói thêm gì nữa, chỉ yên lặng giúp nàng uống trà.
Uống trà xong, Tử Vũ vội vàng đi ra bẩm báo Tuần Dạ, đồng thời cũng bảo nhà bếp chuẩn bị đồ ăn.
Trong phòng chỉ còn lại Tô Lạc Tuyết dựa vào giường, cúi đầu trầm tư.
Những câu Tử Vũ nói không ngừng lặp lại bên tai, nói không để ý là giả, những việc Tuần Dạ làm, những câu Tuần Dạ nói đã sớm khắc vào trái tim nàng.
Nhưng nàng chỉ có xem như không biết, đúng như lời nàng nói, Tuần Dạ vĩnh viễn chỉ là kẻ thù của nàng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook