Đẻ Mướn
Chương 44

Nam Hợp cả ngày xem như ngoan ngoãn, đến chiều, đối diện với mâm cơm trên bàn, lại thế nào cũng không chịu động đũa.

“Nam Hợp, là thức ăn nội nấu không ngon à,” Ôn Hinh gắp chút thức ăn vào chén của cậu, “con ăn một chút xem, ngày mai nội sẽ cố gắng nấu nhiều hơn, làm món thịt gà mà Nam Hợp thích nhất nhé.”

“Nội ơi, mẹ con đâu rồi, sao chưa về nhà nữa,” mặt Nam Hợp nhăn nhó, vẫn duy trì tư thế ban nãy.

Cả ngày nay không gặp mẹ, cậu nhớ mẹ lắm.

“Chỗ mẹ có ba ở cùng rồi, thời gian này Nam Hợp ở chung với nội nhé.” Ôn Hinh chuyển đề tài, quay mặt qua chỗ khác.

Miệng Nam Hợp méo xệch, trong mắt đã có nước mắt đảo quanh, “Con nhớ mẹ lắm, con cũng nhớ ba nữa, có phải ba mẹ không cần Nam Hợp nữa không?”

“Sao vậy được?” Ôn Hinh ôm chặt lấy cậu, “Nam Hợp là đáng yêu nhất, sao lại không cần con được? Ai dám không cần con, nội sẽ đét vào mông đứa đó.”

“Vậy thì tại sao, tại sao,” Nam Hợp đưa cánh tay nhỏ xíu lên lau nước mắt, khóc nức nở rồi nói năng lộn xộn, “Giờ con muốn mẹ, muốn mẹ ngay lập tức!”

Tim Ôn Hinh thắt lại, “Đừng khóc đừng khóc, Nam Hợp ngoan nào, ngày mai nội dắt con đi tìm mẹ, được không?”

“Thật không nội?” Nam Hợp nín khóc, nửa tin nửa ngờ, rồi lại thút thít tiếp, “Nội đừng gạt con nha.”

“Không gạt con đâu, nội hứa được chưa?” Ôn Hinh thiếu điều muốn giơ tay lên thề thốt.

Trên mặt Nam Hợp còn vương nước mắt, mắt cậu nheo lại, “Nội, móc quéo đi.”

Hai bà cháu móc quéo, cuối cùng Nam Hợp cũng yên tâm, dứt khoát cầm đũa lên, tuy rằng ăn không được nhiều, nhưng không khóc nữa, đi tắm sạch sẽ rồi ngoan ngoãn ôm Tiểu Lợi Hại ngủ.

Trên gối vẫn còn thoang thoảng mùi hương của mẹ, Nam Hợp cọ đầu tới lui, không ngừng nghĩ đến ngày mai sẽ được nhìn thấy mẹ, vừa kích động vừa đau lòng, vừa vui mừng vừa ưu phiền, nghĩ đến chuyện mẹ cậu không gặp cậu cả một ngày lẫn tối luôn, mẹ thật xấu, nhưng cậu vẫn rất yêu mẹ, làm sao bây giờ?

Bất luận thế nào, ngày mai sẽ được gặp mẹ, còn phải đóng thiệt nhiều thiệt nhiều con dấu cho mẹ, Nam Hợp quyết định rồi, bàn tay nhỏ bé nắm lại, cuối cùng ngủ thiếp đi.

Ôn Hinh lén gọi điện thoại cho Lệ Đông Nhất.

“Đông Nhất, hiện giờ Đồng Đồng thế nào rồi?”

“Cô ấy còn đang nghỉ ngơi.” Lại phẫu thuật thêm lần nữa, mất máu quá nhiều nên phải truyền máu, hiện giờ đã về phòng bệnh, còn đang truyền nước, vẫn chưa tỉnh lại.

Ôn Hinh thở dài, “Nam Hợp rất nhớ mẹ, lúc ăn cơm làm ầm lên đòi ba đòi mẹ, hay là ngày mai mẹ dẫn Nam Hợp đến thăm Tân Đồng, được không?”

Lệ Đông Nhất gật đầu, “Để xem tình hình đã, mai con sẽ nhính thời gian đi đón Nam Hợp đến đây.”

Ôn Hinh an ủi anh vài câu rồi cúp máy, ngồi bên giường, lẳng lặng nhìn Nam Hợp ngủ.

Bà nợ Nam Hợp nhiều lắm, đã ít quan tâm tới cậu.

“Anh lại đến đây làm gì nữa?” Lệ Đông Nhất vừa ngẩng đầu liền thấy Lục Vực đứng trước mặt.

Lục Vực khá tiều tụy, mím môi thật chặt, chỗ khóe miệng có máu ứ đọng lại, Lệ Đông Nhất cũng chẳng khá hơn là bao, mới có một ngày mà râu mọc lúng phúng chưa cạo, dưới mắt cũng có quầng thâm.

“Tôi muốn bồi thường một chút.” Lục Vực nhìn thoáng qua cửa phòng bệnh khép hờ, anh đã hỏi bác sĩ phẫu thuật tình trạng của Tân Đồng, tim anh như bị vô số mũi kim đâm vào.

Úy Nhiên trách anh chưa từng bảo vệ em ấy, sao lại thế được?

Lần đầu tiên anh biết Tân Đồng, là lúc Hứa Úy Nhiên đột nhiên ẵm đứa bé đến nhà họ Lệ.

Trong lòng anh rất vui, không riêng gì chuyện anh được làm cậu, mà có con rồi, có thể Lệ Đông Nhất sẽ lựa chọn tiếp tục với Úy Nhiên, Úy Nhiên yêu Đông Nhất, anh nhìn ra được điều này.

Nhưng vui mừng không kéo dài được bao lâu, ở nhà của Hứa Úy Nhiên, anh thấy một số biên lai còn chưa được hủy, tất cả trên đó đều ghi tên của cùng một người, Tân Đồng.

Anh không ngờ Hứa Úy Nhiên lại làm ra chuyện thế này, anh rất thất vọng, đi tìm Hứa Úy Nhiên lại nghe nói cô đã xuất ngoại. Lúc đó, Cao Lệ đã về quê, anh lại ngàn dặm xa xôi đi tìm Cao Lệ để đối chất, Cao Lệ không chịu nổi chất vấn của anh nên thú nhận tất cả mọi chuyện.

Tân Đồng, lại có thể là em gái anh.

Khi đó, đối diện với việc kinh doanh và công ty, anh không có chút hứng thú gì, cố tình ra nước ngoài học y, đi một cái là mấy năm.

Anh biết chuyện ba có một người phụ nữ ở bên ngoài, là mối tình đầu gì đó, nghe nói đã đợi ba rất lâu, nhưng chỉ thế thôi, anh không ngờ, người phụ nữ đó lại có con với ba.

Hơn nữa, con gái của bà ấy lại lớn như vậy, nhưng lại vùi lấp bên trong cái vòng lẩn quẩn này cho đến nay.

Anh chỉ nghĩ Úy Nhiên còn nhỏ, trời sinh tính tình kiêu căng không hiểu chuyện, nhưng không ngờ rằng cô thật sự làm ra chuyện thế này.

Anh biết mấy chú mấy cậu nhìn chằm chằm công ty nhà mình như hổ rình mồi, anh không tiếp nhận việc kinh doanh của gia đình, cũng chỉ còn mình Úy Nhiên, rõ ràng khoảng thời gian trước khi anh về nước, anh vẫn liên lạc bình thường với cô, cô còn hạnh phúc thông báo với anh, cô muốn kết hôn.

“Em đừng nói là kết hôn giả nha, để người ta giúp đỡ gia đình mình à?” Lục Vực cảm thấy kỳ lạ, Hứa Úy Nhiên từng có bạn trai, nhưng đã bị bệnh rồi qua đời.

Anh biết Lệ Đông Nhất, là chiến hữu lúc ở trong quân đội của bạn trai trước của Úy Nhiên.

Năng lực của Lệ Đông Nhất rất giỏi, có anh ta trợ giúp, công ty nhất định sẽ rất ổn định.

“Hình như em hơi thích thích anh ấy.” Là một giao dịch không tệ, nhưng nếu có thể kèm theo thứ gì khác, ví dụ như kết hôn giả, thật sự có tình cảm thì sớm hay muộn thì tất cả cũng trở thành thật, xem như cũng không tồi.

Nhưng khi đó Lục Vực không biết, tại sao Hứa Úy Nhiên lại khăng khăng làm như vậy, cô cũng không phải sợ công ty bị người khác cướp đi, mà là, muốn nhanh chóng cướp lại công ty từ tay của Hứa Thuấn, ép ba đến đường cùng mới thôi.

Như cô mong muốn, Hứa Thuấn thật sự phát điên, trước kia trạng thái vẫn là nửa mê nửa tỉnh, nhưng sau khi cô cướp đi công ty như vậy, ba đã không thể ở một mình trong nhà, đành phải đưa đến bệnh viện tâm thần.

Mặc dù anh chán nản và căm phẫn, nhưng không đến mức muốn ba anh rơi vào tình trạng như vậy.

Là anh đã sớm cảm giác được không phải sao? Úy Nhiên đã sớm không phải là cô nhóc lúc trước ôm anh ở sân bay, khóc lóc không cho anh đi, không còn là cô nhóc đêm khuya gọi điện cho anh và nói, “Anh ơi, mẹ chết rồi, anh có thể trở về không? Em sợ lắm.” Ánh mắt của đứa em gái anh giờ đây lạnh băng, cô đã mất đi lý trí, bất chấp thủ đoạn.

Đợi khi anh hiểu ra thì đã quá muộn.

Những suy nghĩ trù tính của cô đã sâu như thế, cô lại trộm hết tất cả bệnh án điều trị của Tân Đồng, thậm chí, đổi hết toàn bộ số thuốc anh chuẩn bị cho Tân Đồng ở trong ngăn kéo.

“Nó đang đùa với lửa, dì biết không? Sao dì không ngăn nó lại?!” Anh hét lên với Cao Lệ.

Cao Lệ là người giúp việc lâu năm ở gia đình họ, đôi lúc giống như thành viên trong nhà, nhất là chuyện dì chăm sóc Úy Nhiên rất chu đáo, anh vẫn luôn kính trọng dì ấy, chưa từng thất lễ như vậy.

Trong khu nhà tồi tàn, Cao Lệ nói với anh, “Đây là cô ta và mẹ cô ta nợ chúng ta, vả lại, dì đã nói với cô ta là đứa bé chết rồi.”

Đây không đơn giản là một cuộc giao dịch.

Mà còn là một cơn ác mộng, là sự trừng phạt, khiến Cao Lệ đêm nào cũng không thể yên giấc, giờ giờ phút phút đều bừng tỉnh từ trong mộng.

Anh lại đến trường học của Tân Đồng.

“Anh hỏi Tân Đồng à, cô ấy bảo lưu một năm rồi quay lại học, trạng thái tinh thần vẫn không tốt lắm, cũng không biết là tại sao, thật đáng tiếc.” Chủ nhiệm khoa lắc đầu, nói với anh.

Đến khi anh thật sự ở lại trường, lặng lẽ quan sát cô nửa ngày, cô im lặng kiệm lời, không thích giao lưu, cầm một cuốn sách mà hồi lâu không chuyển mắt, rõ ràng đang ngẩn người, trạng thái tinh thần cực kỳ tệ hại.

Anh mới biết được mọi thứ đã quá trễ.

Anh chỉ có thể cố gắng hết sức giúp Úy Nhiên bù đắp lại, anh điều trị cho Tân Đồng, lén mua thuốc, sắp xếp công việc cho cô.

Quá trình điều trị của từng bệnh nhân không giống nhau, anh nghe cô kể về quá khứ của cô, nghe cô nói về cuộc sống hiện tại, lòng anh dần dần dao động.

Anh cần phải hận cô giống Hứa Úy Nhiên, nhưng không biết tại sao lại không hận được.

Anh cũng yếu đuối, không dám đối diện thẳng thắn với cô, nói thẳng quan hệ của hai người, sợ dọa cô chạy mất.

Nhưng anh làm thế nào cũng không nghĩ đến, Lệ Đông Nhất cũng tìm ra cô.

Người đàn ông kén chọn, tính cách lạnh lùng này lại lựa chọn kết hôn với Tân Đồng, sống chung với nhau.

Anh không thể diễn tả cảm nhận của mình, là chua xót, còn mang theo chút mất mát.

Lòng bàn tay cũng là thịt, mu bàn tay cũng là thịt, đây có lẽ chính là vị trí của Hứa Úy Nhiên và Tân Đồng ở trong lòng anh.

Anh muốn hai cô em gái của mình đều hạnh phúc, nhưng đến cuối cùng lại không thể thực hiện được.

“Bù đắp sao?” Lệ Đông Nhất hừ lạnh, “Bù đắp, anh có thể trả con tôi lại cho tôi không? Có thể khiến Tân Đồng khỏe lại không?!”

Lục Vực lặng lẽ bỏ đi, bóng lưng xiêu vẹo bất lực không nói nên lời.

Bất kể thế nào, Lục Vực cũng là đồng phạm.

Tân Đồng tỉnh lại, cô quay đầu ngó dáo dát, Lệ Đông Nhất ghé vào bên giường thiếp đi, cô chau mày, khoảnh khắc đó trong lòng cô đã có quyết định.

“Thức rồi à?” Lệ Đông Nhất không dám ngủ sâu, Tân Đồng chỉ cần thoáng động, dù là rất nhẹ, vẫn dễ dàng đánh thức anh, “Khó chịu không? Khó chịu ở đâu?” Tay anh đã đặt lên trán cô.

“Em khỏe lắm, thật đó.” Tân Đồng mỉm cười với anh, tay cô đặt lên tay anh.

“Anh đi chuẩn bị nước cho em rửa mặt.” Tiếng nói của Lệ Đông Nhất vào sáng sớm có hơi khàn.

Tân Đồng để anh rửa mặt cho mình, “Đông Nhất, em muốn đến trung tâm cai nghiện.”

Tay Lệ Đông Nhất khựng lại, rồi tiếp tục lau hai má cho cô, không trả lời.

Tân Đồng bắt lấy tay anh, “Anh nghe em nói đi, em rất nghiêm túc, em không muốn thành ra như vậy, cũng không muốn anh thấy bộ dạng này của em.”

“Tân Đồng, chúng ta còn cách khác mà, không nhất định phải đến đó.”

“Không còn cách nào khác đâu, em xin anh, mau đưa em đến đó, được không?”

Cô đã nghe được một ít chuyện Lệ Đông Nhất và chủ nhiệm nói với nhau.

3 tháng, bị nhốt lại, hiệu quả còn phải căn cứ vào tình trạng của từng người.

Nhưng, đó là trung tâm cai nghiện tốt nhất hiện nay.

Cô không còn lựa chọn nào khác, cô không thể yếu đuối được.

“Ừ.”

Cô nghe Lệ Đông Nhất đáp liền nói, “Tốt quá.”

“Anh đi sắp xếp, trưa nay anh đón Nam Hợp đến thăm em, em hãy nói chuyện khéo léo với con.” Lệ Đông Nhất quay người dọn dẹp mọi thứ rồi ngồi xuống bên giường ôm lấy cô, “Bất luận thế nào, bất chấp mọi khó khăn, Tân Đồng, chúng ta cùng nhau vượt qua được không?”

“Ừm.” Một tay Tân Đồng ôm lấy thắt lưng của Lệ Đông Nhất, một tay đặt lên bụng mình, nuốt nước mắt vào lòng.

Hai người hiểu nhau, không hề đề cập đến đứa bé.

Trước khi Nam Hợp đến, Tân Đồng tô chút son môi, môi cô khá nhợt nhạt, thật sự có chút dọa người.

Cô phải giữ được trạng thái tốt nhất cho Nam Hợp thấy.

“Mẹ ơi?” Nam Hợp đẩy cửa, rèm đã được vén lên, ánh nắng bên ngoài rực rỡ, cái bóng nho nhỏ của cậu trải dài trên đất.

Tân Đông ngồi dậy, dang hai tay ra, “Nam Hợp, đến chỗ mẹ nào.”

Khoảnh khắc nhìn thấy mẹ thì những uất ức và đau lòng trước đó lập tức bị ném lên chín tầng mây, anh bạn nhỏ vui vẻ ra mặt, ném cặp sách trên vai sang một bên, chạy lạch bạch qua chỗ cô, leo tọt lên giường.

“Mẹ, con nhớ mẹ lắm.” Cậu vội vàng không ngừng bôi nước miếng lên mặt Tân Đồng, vừa lém lỉnh nói.

Tân Đồn cười, ôm cơ thể bé nhỏ của cậu, hôn cậu lại hai cái, “Mẹ cũng nhớ con lắm.”

Nam Hợp đột nhiên chui ra khỏi lòng Tân Đồng, đưa tay sờ trán và má cô, “Nội nói mẹ bị bệnh, Nam Hợp lo quá à.”

“Mẹ không sao,” Tân Đồng duỗi duỗi cánh tay, “Con xem, còn khỏe lắm.”

Khuôn mặt của anh bạn nhỏ rốt cuộc cũng thả lỏng, khôi phục lại dáng vẻ bĩu môi, “Mẹ, chừng nào chúng ta về nhà, Nam Hợp không thích chỗ này.”

“Bây giờ còn chưa được,” Tân Đồng véo mũi cậu, “mẹ chưa được về nhà.”

Nam Hợp nhăn nhó, “Vậy thì Nam Hợp ở lại đây được không, để Nam Hợp nói ba dọn đồ của Nam Hợp tới.”

“Nam Hợp không thích chỗ này mà, sao còn muốn ở lại đây chứ?”

Nam Hợp ngó xung quanh, đúng là không thích, tuy rằng không thích nhưng ở đây lại có mẹ.

Tân Đồng bật cười.

Lúc ăn cơm trưa, trực tiếp dọn lên bàn ở trên giường, một nhà ba người ngồi vây quanh, bầu không khí nặng nền dần dần dịu đi, tiêu tan.

Lệ Đông Nhất ra ngoài, để không gian lại cho Nam Hợp và Tân Đồng.

“Nam Hợp, mẹ và con cùng nhau chơi một trò chơi được không?” Tân Đồng chuẩn bị nói với cậu.

Nam Hợp nghe chơi trò chơi, cơn buồn ngủ chợt đến sau bữa cơm liền biến mất, “Chơi trò gì vậy mẹ?”

“Ừm,” Tân Đồng cầm cuốn lịch ngày, “Con xem đây là gì?”

“Con không biết.” Nam Hợp nhận lấy, cầm xem, nhíu mày tự hỏi một hồi rồi đáp.

Tân Đồng mỉm cười, “Đâu là cuốn lịch ngày, chúng ta trải qua một ngày thì sẽ xé một tờ, khi con xé đủ 100 tờ, mẹ sẽ xuất hiện, được không?”

“Không xé hết thì không được gặp mẹ à?”

“Đúng rồi.”

Nam Hợp lắc đầu nguầy nguậy, vẻ mặt có chút buồn bã, “Trò này chẳng vui tí nào.”

Tân Đồng gật đầu, cọ trán cô và trán cậu, “Mẹ biết, cho nên chúng ta chơi bây giờ được không?”

Nam Hợp nhìn thấy ánh mắt tràn ngập chờ mong của mẹ, không khỏi gật đầu.

Tân Đồng gắng gượng chống đỡ đến lúc Nam Hợp phải đến trường, cơn nghiện lại tái phát.

Lệ Đông Nhất vừa thấy, lập tức bế Nam Hợp ra ngoài, gọi y tá vào tiêm thuốc cho cô.

“Ba, con còn chưa nói tạm biệt với mẹ mà.” Nam Hợp giãy dụa muốn quay lại.

Lệ Đông Nhất ôm chặt cậu, dưới chân tăng tốc, “Vậy nợ trước, sau này hãy nói.”

Nếu có thể, xin con hãy cố gắng trưởng thành chậm một chút, được không? Mẹ chỉ vừa mới ở bên cạnh con, không muốn để lỡ con nhiều như vậy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương