Đẻ Mướn
-
Chương 17
Trần Quang rút tay cậu ra khỏi bàn tay mập ú của mẹ, mặt mày nhăn nhó, hít nước mũi đang chảy
xuống, lưng dán vào mặt tường trắng bóc, đứng qua một bên.
Mẹ Trần Quang đưa tay muốn túm lấy con vào lòng, mắt híp lại, ánh sáng lóe ra, mang theo bất mãn nồng đậm, nhìn về phía Tân Đồng, “Cô xem đi, con tôi bị hoảng sợ quá rồi, cô dạy con cái nhà cô thế nào vậy hả?” Rống xong, lại nhìn về phía Lương Điềm, “Tôi nói này cô giáo, cô phải nói đạo lý đi chứ? Chuyện này cô có khả năng giải quyết không? Hay là cần tôi đi tìm hiệu trưởng? Nếu cô thấy con cô ta đánh Quang Quang nhà tôi trước, là phải nhận lỗi đúng không?”
Tân Đồng nhíu mày, bàn tay xoa xoa đầu xù của Nam Hợp phía sau, tỏ ý giảng hòa, “Chị à, con nít cãi nhau là chuyện bình thường mà, tôi thấy hai đứa đều bị trầy da, chi bằng nên bôi cồn i-ốt để xử lý vết thương cho hai đứa trước?”
Chủ ý của Lương Điềm cũng không muốn làm lớn chuyện, đang muốn gật đầu tỏ vẻ tán thành, nào ngờ cánh tay mẹ Trần Quang vung lên, cánh tay theo ánh sáng lấp lánh lấy điện thoại từ trong túi xách ra, vừa nhấn nút gọi vừa nói, “Cô đợi đấy, chồng tôi lập tức đến ngay, chồng tôi chính là…” Cô dừng lại, đầu dây bên kia hình như đã được nối, “Cô là con hồ ly tinh nào đó? Mau gọi chồng tôi nhận điện thoại! Hắn có nghĩ gì đến con nữa không?!”
Hồi lâu hình như mới ý thức được gì đó, quả quyết nhấn nút tắt điện thoại, vẻ mặt hơi cười cười nhìn về phía Tân Đồng và Lương Điềm, giọng điệu vẫn cứng rắn như cũ, “Không cần nói xin lỗi, phải bồi thường tiền, nhìn cô cũng không giống hạng có tiền cho lắm, bồi thường 2 ngàn tệ là được, đủ cho Quang Quang nhà tôi mua chiếc xe ô tô nhỏ để chơi.” Cô ta đánh giá Tân Đồng, ra vẻ thương hại.
“Mẹ, con không muốn xin lỗi.” Nam Hợp lắc đầu nguầy nguậy, thái độ còn cứng rắn hơn cả mẹ của Trần Quang.
Tân Đồng ngồi xổm xuống, “Vậy con nói cho mẹ biết, tại sao con lại đánh bạn Trần Quang?”
“Bạn ấy, bạn ấy nói con không có mẹ, rõ ràng con có mẹ mà.” Nam Hợp cực kỳ tủi thân, chậm rãi nói ra nguyên nhân.
“Vì chuyện này à?” Tân Đồng dở khóc dở cười, “Vậy sao con không đợi mẹ đến đón con, rồi con dẫn mẹ cho bạn ấy xem, không phải là được rồi sao?”
Tư duy của con nít đơn giản nhưng lại phức tạp.
“Bạn ấy còn nói, còn nói tệ hơn nữa.” Trong mắt Nam Hợp lập tức đỏ lên, hét lên với Trần Quang đến khàn cả giọng, “Mình và mẹ giống nhau mà, mẹ mình là mẹ mình, không phải là mụ phù thủy.”
Chỉ là mẹ tìm thấy mình chậm một chút mà thôi.
Mắt Tân Đồng và Lệ Nam Hợp to tròn giống hệt nhau, đồng loạt nhìn về phía cậu bé có vẻ chột dạ đang trốn sau lưng mẹ cậu.
Lát sau, Trần Quang mới ngượng nghịu bước ra từ sau tấm lưng phì nhiêu của mẹ cậu, hai tay vặn lại một chỗ, vặn xoắn như cái bánh quai chèo, “Xin lỗi bạn, cô, cháu không nên nói cô giống dì ghẻ của công chúa Bạch Tuyết.”
Chỉ là cậu có hơi ganh tỵ với Nam Hợp, vì mẹ Nam Hợp tự làm cơm hộp cho cậu, cơm được nắn thành hình con gấu, trứng gà cũng có hình trái tim, còn có rau củ cắt thành từng khối, bày đầy ắp trong hộp, nhìn rất đẹp. Từ xưa đến giờ mẹ chưa từng làm cho cậu, Trần Quang nghĩ đến đây, không khỏi ngẩng đầu ném đôi mắt nhỏ đầy oán trách về phía mẹ cậu.
Mẹ Trần Quang bị đứa con bảo bối nhìn như vậy thì không khỏi chấn động, “Cái thằng vô dụng, đáng bị đánh.”
“Mẹ!” Trần Quang mất hứng, né tránh bàn tay đang hạ xuống của mẹ.
Lúc Lệ Đông Nhất đến nơi, Tân Đồng đang ở trong phòng y tế của Thị Nhất Ấu, cẩn thận bôi cồn i-ốt cho Nam Hợp.
“Có đau không con?” Động tác của Tân Đồng rất nhẹ, vừa áp sát giúp cậu thổi phù phù.
“Không đâu ạ.” Nam Hợp nháy mắt với mẹ, ý cười tràn đầy trên mặt.
Sắc mặt mẹ Trần Quang không được tốt lắm, ngồi ở bên cạnh, cũng cầm bông gòn, muốn sát trùng vết thương cho Trần Quang.
“Con không cần.” Trần Quang giống hệt như con cá chạch to béo linh hoạt, loạt xoạt chui sang một bên.
Động tác của mẹ lúc nào cũng nặng nề, cậu không cần trốn.
Giờ này, mọi người trực trong phòng y tế đều đi ăn cơm hết, chỉ có thể tự mình sát trùng thôi.
“Con mau lại đây cho mẹ.” Mẹ Trần Quang ra lệnh.
“Không thèm.” Trần Quang đi chậm chậm đến chỗ bên cạnh Tân Đồng và Nam Hợp, “Cô ơi, cô bôi cho con với được không?” Cậu vươn tay đưa đến trước mặt Tân Đồng.
Tân Đồng mỉm cười, “Đương nhiên là được.” Cô lấy ra một miếng bông gòn, xịt chút cồn i-ốt, “Con đã nhận lỗi với Nam Hợp, Nam Hợp cũng xin lỗi bạn đi, sau này hai đứa là bạn tốt của nhau, được không?”
Nam Hợp rất nghe lời mẹ, giọng nói vừa dứt khoát vừa rõ ràng, “Xin lỗi, Trần Quang, mình không nên đánh bạn.”
“Không sao.” Trần Quang nhìn tay mình biến thành một cục màu tím, vươn cánh tay còn sạch sẽ kia ra, bắt tay giảng hòa với Nam Hợp y như đàn ông với nhau.
“Quang Quang đâu?” Cửa phòng bị đẩy mạnh, một người đàn ông đầu đầy mồ hôi, thân hình cũng cỡ mẹ Trần Quang đi đến, nhìn thẳng đến chỗ hai đứa trẻ.
“Ba ơi.” Trần Quang còn chưa kịp vọt đến trước mặt anh ta, mẹ Trần Quang liền bước nhanh đến oán hận mắng xối xả, “Anh nói xem, tôi gọi điện thoại cho anh bao lâu rồi hả? Bây giờ anh mới đến, anh xem cũng đã mấy tiếng rồi? Con hồ ly tinh tiếp điện thoại kia là con nào? Không phải anh lại đi chơi bời đó chứ? Một lớn một nhỏ không khi nào khiến tôi bớt lo, sao số tôi khổ thế này?”
“Cô đủ rồi đó,” Vẻ mặt người đàn ông mất kiên nhẫn và nín nhịn, “Trên đường bị kẹt xe, vả lại, không phải Quang Quang vẫn tốt đó sao!”
“Tôi mặc kệ, anh quyên tặng thiết bị vui chơi cho nhà trẻ này phải không? Gọi cô giáo đó đên đây, chuyện này không thể để yên!”
“Tôi thật sự cũng muốn nhìn thử xem cái gì gọi là không để yên?” Một giọng nam dễ nghe truyền đến, Lệ Đông Nhất vừa xuất hiện ở cửa, Lương Điềm sắc mặt trắng bệch đi theo phía sau.
“Lệ, Lệ tổng?”
“Đồ vô dụng nhà anh, lắp bắp gì vậy hả? Con thì sợ thằng nhỏ, cha cũng sợ người lớn luôn sao, cả nhà chúng ta dễ ăn hiếp lắm có phải không?!” Giọng điệu mẹ Trần Quang không khỏi thất vọng, răn dạy chồng mình.
“Anh là?” Chân mày Lệ Đông Nhất nhíu chặt, hình như trong đầu đang tìm tòi nhân vật số má này.
“Tôi là quản đốc của một xưởng con thuộc hãng dược phẩm Khang Hòa, Trần Đại Lợi.” Anh ta đưa danh thiếp của mình, “Tháng trước tôi từng tham gia hội nghị, anh đã đề ra cho chúng tôi không ít kiến nghị.”
Lệ Đông Nhất suy nghĩ.
Khang Hòa là hãng dược sản xuất độc lập, tiếp nhận quy trình công nghệ sản xuất thuốc của một nhánh thuộc Lệ thị, chủ yếu làm bao con nhộng và một số linh kiện thay thế cho thiết bị y tế.
“Không biết tôi có thể hân hạnh mời anh, và,” mắt anh ta nhìn qua Tân Đồng và Nam Hợp, “vợ cùng con anh ăn bữa cơm không.”
“Không cần đâu.” Lệ Đông Nhất đi qua, nắm lấy cánh tay đã sớm đưa ra chờ đợi của Nam Hợp giơ lên, “Bị thương ở đâu vậy?”
Câu hỏi này là hỏi Tân Đồng.
“Cũng không sao mà, con nít đánh nhau, chỉ là bị trầy chút đỉnh thôi.” Tân Đồng để miếng bông gòn trong tay xuống.
Trần Đại Lợi lau mồ hôi.
May là cô gái thoạt nhìn ôn hòa dịu dàng, tính tình không giống với vợ anh ta, bằng không anh ta thảm rồi.
“Lệ tổng, xin anh nhất định phải cho tôi một cơ hội, xem như xin lỗi, anh xem, giờ này cũng đúng giờ ăn cơm trưa mà.” Trần Đại Lợi giơ đồng hồ trên cổ tay lên, chỉ chỉ.
Hai vợ chồng này đúng là trời sinh một cặp, đều thích xài đồ vàng chói mắt.
Tân Đồng nhìn chiếc đồng hồ vàng lấp lánh, hơi nghiêng đầu tránh đi.
“Không cần đâu, lúc tôi cùng người nhà của tôi ăn cơm, không thích người ngoài quấy rầy.” Lệ Đông Nhất không nhìn anh ta, nâng Nam Hợp lên, đùa Nam Hợp đến cười khanh khách.
“Đi thôi, đi ăn cơm.” Lệ Đông Nhất nói với Tân Đồng, ánh mắt dịu dàng đi vài phần.
“Vậy Lệ tổng, anh đi thông thả nhé.” Trần Đại Lợi cúi đầu khom lưng, kéo kéo vợ mình, ý bảo cô ta lễ phép một chút.
“Tại sao đánh nhau?” Cách nơi đỗ xe còn một đoạn, Lệ Đông Nhất hỏi Nam Hợp.
Tinh thần Nam Hợp rất sảng khoái, “Chỉ là bạn ấy nói sai rồi.”
“Hả?” Lệ Đông Nhất đặt cậu xuống đất, “Có thiệt thòi gì không?”
“Dạ không.” Lệ nam Hợp kiêu ngạo giơ giơ tay, “Con khá lợi hại ạ.”
Phải vậy không? Tân Đồng nghĩ thầm, bạn nhỏ tên Trần Quang kia cũng cao quá nửa Nam Hợp, bề rộng cũng gấp đôi.
Lúc cô đến, đầu tiên nhìn thấy cứ tưởng Nam Hợp bị ức hiếp.
Kết quả, đổi lại là Nam Hợp chiếm ưu thế.
“Không tệ.” Lệ Đông Nhất khen ngợi, “Giống ba lắm.”
Nam Hợp càng nâng cao tinh thần, “Ba, ba của Trần Quang quyên tặng đồ chơi cho nhà trường, lần sau nếu con lại đánh nhau với bạn ấy, có khi nào không cho con chơi nữa không?”
“Sao lại thế được?” Lệ Đông Nhất lơ đãng mỉm cười, “Ngày mai ba sẽ mua đứt cái nhà trẻ này luôn.”
“Thật sao ba?” Lệ Nam Hợp kích động đến khoa tay múa chân, “Ba thật lợi hại.”
“Đợi đã,” Tân Đồng bế Nam Hợp lên, “Nam Hợp, che tai lại cho mẹ.”
Tay Tân Đồng che lên tay đang bịt lỗ tai của Nam Hợp, “Sao anh có thể nói như vậy với con nít chứ?”
Lệ Đông Nhất sờ mũi, ra vẻ vô tội, “Vậy không đúng sao?”
“Tất nhiên rồi!” Tân Đồng gật đầu, “Đây là anh đang cổ vũ cho nó đánh nhau với bạn!”
Còn có, đây là đang khuyến khích cậu khoe mẽ (nghĩa gốc là cạnh tranh dựa vào tài lực của gia đình).
Khoe mẽ rất nghiêm trọng, khoe mẽ cần cẩn thận.
Lệ Đông Nhất gật gật đầu, trong mắt hàm chứa ý cười, “Vậy thì không mua nữa.”
Có thái độ tùy tùy tiện tiện, nhẹ nhàng hời hợt thế sao trời? Tân Đồng thật sự hết nói nổi, buông tay ra, giúp Nam Hợp xoa xoa lỗ tai.
“Nam Hợp, ba vừa mới nói chuyện mua lại nhà trẻ này thật sự không được.” Vẻ mặt Tân Đồng nghiêm túc, vẻ mặt Nam Hợp cũng nghiêm túc theo, “Còn nữa, con và Quang Quang đã là bạn rồi, không được đánh nhau nữa, biết không?”
“Tuân lệnh!” Hai chân Nam Hợp chụm lại, đứng nghiêm, cung kính chào theo nghi thức quân đội không tính là tiêu chuẩn lắm với mẹ.
Tân Đồng hài lòng hôn cậu, hơi nghiêng mặt với Lệ Đông Nhất, “Chuyện giáo dục Nam Hợp hãy giao cho tôi.”
Tuy rằng cô rất muốn nói, tất cả mọi chuyện của Nam Hợp để cô giải quyết.
Quên đi, có thể tranh thủ được một cái, thì nên tranh thủ trước.
Lệ Đông Nhất tỏ vẻ không có ý kiến.
“Hiện giờ có thể đi ăn cơm không?” Lệ Đông Nhất đề nghị, “Đến Sơn Thủy Nhân Gia thế nào? Có món sườn xào chua ngọt mà con thích đó.”
“Có làm ngon như mẹ làm không?” Nam Hợp nuốt nước miếng.
“Đi nếm thử sẽ biết liền.” Lệ Đông Nhất cúi người nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu.
“Dạ!” Nam Hợp duỗi hai chân, chạy đến bên cạnh chỗ đỗ xe.
Mẹ Trần Quang đưa tay muốn túm lấy con vào lòng, mắt híp lại, ánh sáng lóe ra, mang theo bất mãn nồng đậm, nhìn về phía Tân Đồng, “Cô xem đi, con tôi bị hoảng sợ quá rồi, cô dạy con cái nhà cô thế nào vậy hả?” Rống xong, lại nhìn về phía Lương Điềm, “Tôi nói này cô giáo, cô phải nói đạo lý đi chứ? Chuyện này cô có khả năng giải quyết không? Hay là cần tôi đi tìm hiệu trưởng? Nếu cô thấy con cô ta đánh Quang Quang nhà tôi trước, là phải nhận lỗi đúng không?”
Tân Đồng nhíu mày, bàn tay xoa xoa đầu xù của Nam Hợp phía sau, tỏ ý giảng hòa, “Chị à, con nít cãi nhau là chuyện bình thường mà, tôi thấy hai đứa đều bị trầy da, chi bằng nên bôi cồn i-ốt để xử lý vết thương cho hai đứa trước?”
Chủ ý của Lương Điềm cũng không muốn làm lớn chuyện, đang muốn gật đầu tỏ vẻ tán thành, nào ngờ cánh tay mẹ Trần Quang vung lên, cánh tay theo ánh sáng lấp lánh lấy điện thoại từ trong túi xách ra, vừa nhấn nút gọi vừa nói, “Cô đợi đấy, chồng tôi lập tức đến ngay, chồng tôi chính là…” Cô dừng lại, đầu dây bên kia hình như đã được nối, “Cô là con hồ ly tinh nào đó? Mau gọi chồng tôi nhận điện thoại! Hắn có nghĩ gì đến con nữa không?!”
Hồi lâu hình như mới ý thức được gì đó, quả quyết nhấn nút tắt điện thoại, vẻ mặt hơi cười cười nhìn về phía Tân Đồng và Lương Điềm, giọng điệu vẫn cứng rắn như cũ, “Không cần nói xin lỗi, phải bồi thường tiền, nhìn cô cũng không giống hạng có tiền cho lắm, bồi thường 2 ngàn tệ là được, đủ cho Quang Quang nhà tôi mua chiếc xe ô tô nhỏ để chơi.” Cô ta đánh giá Tân Đồng, ra vẻ thương hại.
“Mẹ, con không muốn xin lỗi.” Nam Hợp lắc đầu nguầy nguậy, thái độ còn cứng rắn hơn cả mẹ của Trần Quang.
Tân Đồng ngồi xổm xuống, “Vậy con nói cho mẹ biết, tại sao con lại đánh bạn Trần Quang?”
“Bạn ấy, bạn ấy nói con không có mẹ, rõ ràng con có mẹ mà.” Nam Hợp cực kỳ tủi thân, chậm rãi nói ra nguyên nhân.
“Vì chuyện này à?” Tân Đồng dở khóc dở cười, “Vậy sao con không đợi mẹ đến đón con, rồi con dẫn mẹ cho bạn ấy xem, không phải là được rồi sao?”
Tư duy của con nít đơn giản nhưng lại phức tạp.
“Bạn ấy còn nói, còn nói tệ hơn nữa.” Trong mắt Nam Hợp lập tức đỏ lên, hét lên với Trần Quang đến khàn cả giọng, “Mình và mẹ giống nhau mà, mẹ mình là mẹ mình, không phải là mụ phù thủy.”
Chỉ là mẹ tìm thấy mình chậm một chút mà thôi.
Mắt Tân Đồng và Lệ Nam Hợp to tròn giống hệt nhau, đồng loạt nhìn về phía cậu bé có vẻ chột dạ đang trốn sau lưng mẹ cậu.
Lát sau, Trần Quang mới ngượng nghịu bước ra từ sau tấm lưng phì nhiêu của mẹ cậu, hai tay vặn lại một chỗ, vặn xoắn như cái bánh quai chèo, “Xin lỗi bạn, cô, cháu không nên nói cô giống dì ghẻ của công chúa Bạch Tuyết.”
Chỉ là cậu có hơi ganh tỵ với Nam Hợp, vì mẹ Nam Hợp tự làm cơm hộp cho cậu, cơm được nắn thành hình con gấu, trứng gà cũng có hình trái tim, còn có rau củ cắt thành từng khối, bày đầy ắp trong hộp, nhìn rất đẹp. Từ xưa đến giờ mẹ chưa từng làm cho cậu, Trần Quang nghĩ đến đây, không khỏi ngẩng đầu ném đôi mắt nhỏ đầy oán trách về phía mẹ cậu.
Mẹ Trần Quang bị đứa con bảo bối nhìn như vậy thì không khỏi chấn động, “Cái thằng vô dụng, đáng bị đánh.”
“Mẹ!” Trần Quang mất hứng, né tránh bàn tay đang hạ xuống của mẹ.
Lúc Lệ Đông Nhất đến nơi, Tân Đồng đang ở trong phòng y tế của Thị Nhất Ấu, cẩn thận bôi cồn i-ốt cho Nam Hợp.
“Có đau không con?” Động tác của Tân Đồng rất nhẹ, vừa áp sát giúp cậu thổi phù phù.
“Không đâu ạ.” Nam Hợp nháy mắt với mẹ, ý cười tràn đầy trên mặt.
Sắc mặt mẹ Trần Quang không được tốt lắm, ngồi ở bên cạnh, cũng cầm bông gòn, muốn sát trùng vết thương cho Trần Quang.
“Con không cần.” Trần Quang giống hệt như con cá chạch to béo linh hoạt, loạt xoạt chui sang một bên.
Động tác của mẹ lúc nào cũng nặng nề, cậu không cần trốn.
Giờ này, mọi người trực trong phòng y tế đều đi ăn cơm hết, chỉ có thể tự mình sát trùng thôi.
“Con mau lại đây cho mẹ.” Mẹ Trần Quang ra lệnh.
“Không thèm.” Trần Quang đi chậm chậm đến chỗ bên cạnh Tân Đồng và Nam Hợp, “Cô ơi, cô bôi cho con với được không?” Cậu vươn tay đưa đến trước mặt Tân Đồng.
Tân Đồng mỉm cười, “Đương nhiên là được.” Cô lấy ra một miếng bông gòn, xịt chút cồn i-ốt, “Con đã nhận lỗi với Nam Hợp, Nam Hợp cũng xin lỗi bạn đi, sau này hai đứa là bạn tốt của nhau, được không?”
Nam Hợp rất nghe lời mẹ, giọng nói vừa dứt khoát vừa rõ ràng, “Xin lỗi, Trần Quang, mình không nên đánh bạn.”
“Không sao.” Trần Quang nhìn tay mình biến thành một cục màu tím, vươn cánh tay còn sạch sẽ kia ra, bắt tay giảng hòa với Nam Hợp y như đàn ông với nhau.
“Quang Quang đâu?” Cửa phòng bị đẩy mạnh, một người đàn ông đầu đầy mồ hôi, thân hình cũng cỡ mẹ Trần Quang đi đến, nhìn thẳng đến chỗ hai đứa trẻ.
“Ba ơi.” Trần Quang còn chưa kịp vọt đến trước mặt anh ta, mẹ Trần Quang liền bước nhanh đến oán hận mắng xối xả, “Anh nói xem, tôi gọi điện thoại cho anh bao lâu rồi hả? Bây giờ anh mới đến, anh xem cũng đã mấy tiếng rồi? Con hồ ly tinh tiếp điện thoại kia là con nào? Không phải anh lại đi chơi bời đó chứ? Một lớn một nhỏ không khi nào khiến tôi bớt lo, sao số tôi khổ thế này?”
“Cô đủ rồi đó,” Vẻ mặt người đàn ông mất kiên nhẫn và nín nhịn, “Trên đường bị kẹt xe, vả lại, không phải Quang Quang vẫn tốt đó sao!”
“Tôi mặc kệ, anh quyên tặng thiết bị vui chơi cho nhà trẻ này phải không? Gọi cô giáo đó đên đây, chuyện này không thể để yên!”
“Tôi thật sự cũng muốn nhìn thử xem cái gì gọi là không để yên?” Một giọng nam dễ nghe truyền đến, Lệ Đông Nhất vừa xuất hiện ở cửa, Lương Điềm sắc mặt trắng bệch đi theo phía sau.
“Lệ, Lệ tổng?”
“Đồ vô dụng nhà anh, lắp bắp gì vậy hả? Con thì sợ thằng nhỏ, cha cũng sợ người lớn luôn sao, cả nhà chúng ta dễ ăn hiếp lắm có phải không?!” Giọng điệu mẹ Trần Quang không khỏi thất vọng, răn dạy chồng mình.
“Anh là?” Chân mày Lệ Đông Nhất nhíu chặt, hình như trong đầu đang tìm tòi nhân vật số má này.
“Tôi là quản đốc của một xưởng con thuộc hãng dược phẩm Khang Hòa, Trần Đại Lợi.” Anh ta đưa danh thiếp của mình, “Tháng trước tôi từng tham gia hội nghị, anh đã đề ra cho chúng tôi không ít kiến nghị.”
Lệ Đông Nhất suy nghĩ.
Khang Hòa là hãng dược sản xuất độc lập, tiếp nhận quy trình công nghệ sản xuất thuốc của một nhánh thuộc Lệ thị, chủ yếu làm bao con nhộng và một số linh kiện thay thế cho thiết bị y tế.
“Không biết tôi có thể hân hạnh mời anh, và,” mắt anh ta nhìn qua Tân Đồng và Nam Hợp, “vợ cùng con anh ăn bữa cơm không.”
“Không cần đâu.” Lệ Đông Nhất đi qua, nắm lấy cánh tay đã sớm đưa ra chờ đợi của Nam Hợp giơ lên, “Bị thương ở đâu vậy?”
Câu hỏi này là hỏi Tân Đồng.
“Cũng không sao mà, con nít đánh nhau, chỉ là bị trầy chút đỉnh thôi.” Tân Đồng để miếng bông gòn trong tay xuống.
Trần Đại Lợi lau mồ hôi.
May là cô gái thoạt nhìn ôn hòa dịu dàng, tính tình không giống với vợ anh ta, bằng không anh ta thảm rồi.
“Lệ tổng, xin anh nhất định phải cho tôi một cơ hội, xem như xin lỗi, anh xem, giờ này cũng đúng giờ ăn cơm trưa mà.” Trần Đại Lợi giơ đồng hồ trên cổ tay lên, chỉ chỉ.
Hai vợ chồng này đúng là trời sinh một cặp, đều thích xài đồ vàng chói mắt.
Tân Đồng nhìn chiếc đồng hồ vàng lấp lánh, hơi nghiêng đầu tránh đi.
“Không cần đâu, lúc tôi cùng người nhà của tôi ăn cơm, không thích người ngoài quấy rầy.” Lệ Đông Nhất không nhìn anh ta, nâng Nam Hợp lên, đùa Nam Hợp đến cười khanh khách.
“Đi thôi, đi ăn cơm.” Lệ Đông Nhất nói với Tân Đồng, ánh mắt dịu dàng đi vài phần.
“Vậy Lệ tổng, anh đi thông thả nhé.” Trần Đại Lợi cúi đầu khom lưng, kéo kéo vợ mình, ý bảo cô ta lễ phép một chút.
“Tại sao đánh nhau?” Cách nơi đỗ xe còn một đoạn, Lệ Đông Nhất hỏi Nam Hợp.
Tinh thần Nam Hợp rất sảng khoái, “Chỉ là bạn ấy nói sai rồi.”
“Hả?” Lệ Đông Nhất đặt cậu xuống đất, “Có thiệt thòi gì không?”
“Dạ không.” Lệ nam Hợp kiêu ngạo giơ giơ tay, “Con khá lợi hại ạ.”
Phải vậy không? Tân Đồng nghĩ thầm, bạn nhỏ tên Trần Quang kia cũng cao quá nửa Nam Hợp, bề rộng cũng gấp đôi.
Lúc cô đến, đầu tiên nhìn thấy cứ tưởng Nam Hợp bị ức hiếp.
Kết quả, đổi lại là Nam Hợp chiếm ưu thế.
“Không tệ.” Lệ Đông Nhất khen ngợi, “Giống ba lắm.”
Nam Hợp càng nâng cao tinh thần, “Ba, ba của Trần Quang quyên tặng đồ chơi cho nhà trường, lần sau nếu con lại đánh nhau với bạn ấy, có khi nào không cho con chơi nữa không?”
“Sao lại thế được?” Lệ Đông Nhất lơ đãng mỉm cười, “Ngày mai ba sẽ mua đứt cái nhà trẻ này luôn.”
“Thật sao ba?” Lệ Nam Hợp kích động đến khoa tay múa chân, “Ba thật lợi hại.”
“Đợi đã,” Tân Đồng bế Nam Hợp lên, “Nam Hợp, che tai lại cho mẹ.”
Tay Tân Đồng che lên tay đang bịt lỗ tai của Nam Hợp, “Sao anh có thể nói như vậy với con nít chứ?”
Lệ Đông Nhất sờ mũi, ra vẻ vô tội, “Vậy không đúng sao?”
“Tất nhiên rồi!” Tân Đồng gật đầu, “Đây là anh đang cổ vũ cho nó đánh nhau với bạn!”
Còn có, đây là đang khuyến khích cậu khoe mẽ (nghĩa gốc là cạnh tranh dựa vào tài lực của gia đình).
Khoe mẽ rất nghiêm trọng, khoe mẽ cần cẩn thận.
Lệ Đông Nhất gật gật đầu, trong mắt hàm chứa ý cười, “Vậy thì không mua nữa.”
Có thái độ tùy tùy tiện tiện, nhẹ nhàng hời hợt thế sao trời? Tân Đồng thật sự hết nói nổi, buông tay ra, giúp Nam Hợp xoa xoa lỗ tai.
“Nam Hợp, ba vừa mới nói chuyện mua lại nhà trẻ này thật sự không được.” Vẻ mặt Tân Đồng nghiêm túc, vẻ mặt Nam Hợp cũng nghiêm túc theo, “Còn nữa, con và Quang Quang đã là bạn rồi, không được đánh nhau nữa, biết không?”
“Tuân lệnh!” Hai chân Nam Hợp chụm lại, đứng nghiêm, cung kính chào theo nghi thức quân đội không tính là tiêu chuẩn lắm với mẹ.
Tân Đồng hài lòng hôn cậu, hơi nghiêng mặt với Lệ Đông Nhất, “Chuyện giáo dục Nam Hợp hãy giao cho tôi.”
Tuy rằng cô rất muốn nói, tất cả mọi chuyện của Nam Hợp để cô giải quyết.
Quên đi, có thể tranh thủ được một cái, thì nên tranh thủ trước.
Lệ Đông Nhất tỏ vẻ không có ý kiến.
“Hiện giờ có thể đi ăn cơm không?” Lệ Đông Nhất đề nghị, “Đến Sơn Thủy Nhân Gia thế nào? Có món sườn xào chua ngọt mà con thích đó.”
“Có làm ngon như mẹ làm không?” Nam Hợp nuốt nước miếng.
“Đi nếm thử sẽ biết liền.” Lệ Đông Nhất cúi người nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu.
“Dạ!” Nam Hợp duỗi hai chân, chạy đến bên cạnh chỗ đỗ xe.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook