Đẻ Mướn - A Đồ Mỹ
-
Chương 97: Viên mãn
Qua Tết một thời gian dân chúng từ quê đổ về, trên trấn lại rộn ràng tấp nập như cũ. Những người đầu tiên phát hiện ra điều khác thường là đám bà lớn cứ rảnh lại đến tiệm xem có hàng mới chưa.
Tin tức lan nhanh cộng thêm một số kẻ nắm bắt cơ hội ăn theo thêm mắm dặm muối, người đi ngang xem náo nhiệt cũng phát hiện ra sự thay đổi —— Dạo này không còn thấy linh vật may mắn mỗi ngày đều ngồi trước cửa hàng Lâm Dã kia nữa. Thậm chí ngay cả ông chủ Trương tuổi trẻ tài cao cũng rất hiếm khi xuất hiện.
Có người tò mò hỏi Tiểu Uông hai huynh đệ này đi đâu nhưng chỉ nhận được câu trả lời là về quê thăm họ hàng.
Mỗi lần Tiểu Uông nói xong cũng nhịn không được quay vào tiệm che miệng cười trộm, thừa dịp vắng khách lấy từ hộp nhỏ khóa kỹ ra một bao lì xì dày cộp vuốt ve.
Không sai, sở dĩ ông bà chủ đồng loạt vắng mặt ngay thời điểm bận rộn này là vì ——
Bà chủ của chúng ta sinh tiểu thiếu gia rồi!
Đôi phu phu chênh nhau ít nhất mười tuổi này một người chưa sinh con và một người chưa để ai sinh con cho mình, sắp đến ngày sinh gần như gây náo loạn cho cả đám người quen, không cách nào yên bình được.
Chủ yếu là dạo này thai phu đột nhiên mắc chứng thèm ăn làm Trương Văn Dã giật nảy mình, ngay cả mấy món ăn vặt thường ngày cũng phải trông chừng vì sợ tiểu phu nhân ăn nhiều quá hại sức khỏe. Hơn nữa gần đây thai phu có rất nhiều điểm khác hẳn trước kia, rõ ràng nhất là số lần đi tiểu đêm tăng vọt.
Mặc dù Trương Văn Dã đã dặn đi dặn lại bất cứ chuyện gì cũng phải nói ngay với hắn nhưng Mạc Lâm xót hắn ban ngày bận bịu nên không muốn đánh thức hắn mà tự mình giải quyết.
Có lần y vấp ghế suýt ngã, thật lâu sau đó Trương Văn Dã vẫn chưa hoàn hồn, ôm tiểu phu nhân chết sống không chịu buông tay, một chữ cũng chẳng thốt ra được. Đến khi Mạc Lâm thề đi thề lại với trời sẽ không ẩu nữa thì nam nhân mới chịu nói câu đầu tiên sau khi màn đêm buông xuống.
Trương Văn Dã im lặng nửa ngày mới nói: "...... Nếu em xảy ra chuyện gì không hay thì anh phải làm thế nào đây?"
Mạc Lâm ôm mặt nam nhân hôn lấy hôn để, nhất là đôi mắt, Trương Văn Dã nhất thời không nhìn thấy gì, bị hôn quên cả lời định nói, dở khóc dở cười ôm đầu tiểu phu nhân rồi đảo khách thành chủ hôn lại cái miệng kia.
Cứ tưởng như vậy sẽ đảm bảo an toàn cho thai phu, ai ngờ có lần nới rộng sản đạo rút ngọc thế ra còn dính tơ máu làm hai người quýnh lên.
Khi Trương Văn Dã hốt hoảng gọi Lý đại phu tới thì Mạc Lâm nằm trên giường, hạ thể bài tiết không kiềm chế, đũng quần hoàn toàn ướt đẫm, rõ ràng đã sắp sinh đến nơi.
Trương Văn Dã vội vã đi gọi mấy bà đỡ, người nấu nước, người sắc thuốc. Đám người tất bật mấy ngày liền, đến khi nghe tiếng khóc của trẻ sơ sinh trong phòng mới thở phào nhẹ nhõm.
Trương Văn Dã đẩy cửa ra, Lý đại phu bồng đứa nhỏ đi tới bảo hắn: "Tiểu Trương xem này, thằng bé bụ bẫm lắm......" Hắn đi lướt qua Lý đại phu, ánh mắt dán chặt vào màu đỏ thẫm trên giường.
Tiểu phu nhân nhắm nghiền mắt, hơi thở yếu ớt như sắp đứt, tóc ướt đẫm mồ hôi dính bết vào mặt, bờ môi trắng bệch.
Người song tính vốn cũng không thích hợp để sinh con, dù Mạc Lâm đã nới rộng sản đạo nhưng vẫn không chịu nổi đứa bé quá lớn, máu chảy đầm đìa làm ga giường đỏ chói nhìn cực kỳ đáng sợ.
Đầu óc Trương Văn Dã trống rỗng, hắn thở hổn hển nắm hai tay Mạc Lâm nói không nên lời, nước mắt tí tách nhỏ xuống tay Mạc Lâm, ai không biết còn tưởng cảnh sinh ly tử biệt.
Mạc Lâm mở mắt ra, thấy bộ dạng chật vật này của hắn thì bật cười không nói gì.
Trong ngực có một vật mềm mại như miếng đậu hũ non làm hắn lập tức cứng đờ, động cũng không dám động, lúc này mới ngắm kỹ đứa bé.
Vì một thời gian nữa mới đến ngày Mạc Lâm sinh con, đứa bé chưa đủ tháng nên toàn thân nhăn nhúm nhìn không ra hình dạng gì, nhưng Trương Văn Dã vẫn muốn khóc, khóe miệng cong lên rồi khóc lớn trước mặt đám người trong phòng bất chấp thể diện.
Đến khi sản phu trên giường mệt mỏi nhắm mắt ngủ thì mấy ngày làm người ta thấp thỏm lo âu này mới xem như kết thúc.
Dù đã bước sang đầu xuân, qua Tết khá lâu nhưng hai bên đường phố vẫn chưa tháo xuống đèn lồng đỏ và câu đối xuân, quang cảnh vẫn hết sức vui tươi. Không khí náo nhiệt của năm mới chưa tan hết, trên đường lại vang lên tiếng chiêng trống tưng bừng, mấy ông bà lão đổ ra ngoài sân, ngay cả cửa sổ nhà máy của Tiểu Lâu cũng có rất nhiều người thò đầu ra xem náo nhiệt.
Hai cỗ kiệu theo đội ngũ xếp hàng dài đi trên đường, kiệu xanh đi trước còn kiệu đỏ thêu hoa theo sau, đội nghi lễ tấu nhạc rộn rã, tiếng chiêng trống vang khắp đoạn đường, đến khi vào sân mới hơi lắng xuống.
Tiếng cổ nhạc réo rắt trong sân, một bà lão tóc trắng đưa trà cho Mạc Lâm mặc áo đỏ trong kiệu, sau đó người chủ hôn đột nhiên hô to mấy tiếng, đám trẻ con leo lên đầu tường luôn miệng trầm trồ xuýt xoa.
"Xuống kiệu làm lễ!"
"Tấu nhạc lên!"
"Mời tân quý nhân vào sảnh!"
Trương Văn Dã bước vào đại sảnh cúi đầu về hai hướng Nam Bắc ba cái, sau đó đi vào trong.
Chủ hôn lại cao giọng hô to mấy lần, cuối cùng hai phu phu đứng trong sảnh.
Nghi thức phức tạp nhưng người trong cuộc hoàn toàn không thấy mệt mỏi mà tươi cười hớn hở. Tiếng pháo vang lên, Trương Văn Dã và Mạc Lâm hướng ra ngoài bái thiên địa rồi quay vào trong bái tam tinh, sau đó đối mặt giao bái.
Mạc Lâm đội khăn cô dâu không thấy được nam nhân nhưng khi cúi người hành lễ, rõ ràng y nghe thấy Trương Văn Dã thì thầm một câu "mỹ mãn".
Y ngẩn người rồi cũng thì thầm trả lời: "Mộng đẹp thành sự thật."
Hai người nhịn không được cười, sau khi chủ hôn đọc xong lời chúc thì họ quay người lại. Một ông lão tóc bạc phơ cầm cây mía buộc dây đỏ gõ nhẹ lên đầu Mạc Lâm năm lần, tiếng chúc mừng vang lên không ngớt.
Trong không khí rộn rã này Mạc Lâm đột nhiên thất thần.
Đây là lần thứ hai y đội khăn cô dâu.
Nhưng lần này hoàn toàn khác với lần trước, lần trước chỉ là di thái thái qua cửa, dù có náo nhiệt đến mấy cũng không có tam thư lục lễ và kiệu lớn tám người khiêng. Mạc Lâm chưa bao giờ thành thân, cũng hiếm khi thấy người khác thành thân nên không hiểu những thủ tục này, tất cả đều do Trương Văn Dã sắp xếp cho y.
Y cúi đầu nhìn giày hai người, ý cười càng sâu hơn.
Tiếng pháo và cổ nhạc đinh tai nhức óc kéo y về thực tại, Mạc Lâm nhìn áo đỏ của Trương Văn Dã ló ra dưới khăn cô dâu, vô thức nắm chặt ngón tay.
Nhận ra y đang khẩn trương, Trương Văn Dã nắm tay y truyền sang hơi ấm. Mạc Lâm thở phào một hơi rồi được dẫn vào tân phòng trong tiếng hô to của chủ hôn.
Trương Văn Dã đưa y vào xong lại ra ngoài tiếp khách, mấy hỉ bà căn dặn những điều cần chú ý rồi cũng kéo nhau ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại mình Mạc Lâm.
Ngồi một mình khó tránh khỏi suy nghĩ vẩn vơ, y nghĩ đến cả đời này mình đã chịu nhiều cực khổ thăng trầm, hệt như thiên sát cô tinh không cha không mẹ không bạn bè, không ai cần y mà cũng chẳng ai thương y. Y từng nghĩ một ngày nào đó nếu không sống nổi có lẽ mình chỉ cần đứng trên bờ sông nhẹ nhàng nhảy xuống, dù sao cũng một thân một mình, dù sao cũng chẳng có gì vướng bận.
Tuổi thơ của Mạc Lâm tựa như một con thú miệng rộng ăn người không nhả xương, y nằm trong miệng nó chỉ có thể nhìn thấy chút ánh sáng le lói qua kẽ răng. Sau đó răng thú đột nhiên bị đập vỡ, một bàn tay từ ngoài sáng vươn tới cứu y, y lập tức nắm lấy, vừa chui ra thì trông thấy một đôi mắt hồ ly đa tình.
Trên đùi hồ ly còn bị kẹp bẫy dính đầy máu, vết thương sâu hoắm thấy cả xương trắng. Hồ ly đem ánh sáng tới cho y, còn y giúp hồ ly chữa lành vết thương.
Trong đầu Mạc Lâm bất giác tưởng tượng ra truyện cổ tích này, ỷ có khăn cô dâu che kín nên thầm cười trộm một mình.
Y không hề nghe thấy cửa sổ mở, có người nhảy vào gây ra tiếng động rất nhỏ, đến khi khăn đỏ trước mắt bị vén lên một góc thì y mới hoàn toàn trở về thực tại.
Khăn cô dâu vén lên, hồ ly hóa thành người chạy ra khỏi truyện cổ tích nói muốn đón y về nhà.
[HOÀN CHÍNH VĂN]
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook