Đế Hồn Lạc
-
Quyển 2 - Chương 7
Quỳ bì cổ minh chấn bách lý, tứ hung hữu yêu danh Hỗn Độn
[Trống da quỳ chấn trăm dặm, tứ hung có yêu tên Hỗn Độn]
—-
Hai chiếc kiệu được hai người Miêu thanh tráng một trước một sau nhẹ nhàng nâng lên, chiếc ghế dựa trên cổ kịa là dùng dây mây đan thành, vừa rắn chắc lại thoải mái, Dư Tĩnh ngồi ở mặt trên, đường xá xa xôi, sơn đạo gập ghềnh thế nhưng chẳng có quan hệ gì đến y, cỗ kiệu lúc la lúc lắc, lắc lắc lư lư, y ngược lại thoải thoải mái mái bắt đầu buồn ngủ đến.
Về phần Diêu Quang trên cổ kiệu phía sau, khuôn mặt vẫn đen đến phát trầm, hai gã người Miêu nâng hắn đều nơm nớp lo sợ, hiện tại bọn hắn đã biết tiểu thư đồng này nhìn qua vừa lùn lại gầy nhưng lợi hại phi phàm, chỉ sợ hắn sinh khí một cái liền đạp bọn hắn lắn xuống núi.
Ước chừng nửa canh giờ rốt cục tới chỗ giữa sườn núi, bọn hắn như trút được gánh nặng hạ cỗ kiệu cúi đầu đứng một bên chờ đợi sai phái. Dư Tĩnh đứng lên ngáp một cái, bắt đầu đánh giá huyệt động trước mắt. Huyệt động này xem ra vốn là thiên nhiên tạo thành, sâu thẳm tối đen, khó biết sâu cạn, hẳn là nhiều năm sinh tế, bốn phía trên mặt đất âm khí từng trận, hiện giờ Dư Tĩnh đã trọng khai pháp nhãn, tự nhiên có thể nhìn thấy oan hồn bồi hồi xung quanh, đúng như lời Ma Kim nói, đều là những hài đồng nhỏ tuổi.
Diêu Quang cũng xuống kiệu, đi đến phụ cận động khẩu xem xét, sau đó khom người hái một nhúm cỏ lên cắn một ngụm, không khỏi nhíu mày.
“Đây là cái gì?” Dư Tĩnh tò mò đi đến gần.
Diêu Quang nhìn y một cái: “Phụ thốn thảo.”
“Nga?”
“Phụ thốn thảo cần yêu lực tẩm bổ, hơi ly nửa khắc tức khô, vả lại nó sinh trưởng phi thường chậm, muốn phụ thốn thảo cao bằng ngón tay, chỉ sợ cần đến ngàn năm. Xem ra yêu quái bên trong đã chiếm cứ huyệt động rất lâu, không ít hơn trăm năm.”
Dư Tĩnh gật đầu: “Nga, thì ra là thế, xem ra yêu quái này có tính nhẫn nại không tồi.”
Diêu Quang liếc mắt nhìn y, hừ nói: “Không hiểu còn giả hiểu! Tránh qua một bên đi! Ta vào xem tình huống, ngươi chờ bên ngoài.”
Dư Tĩnh lại liên tục lắc đầu: “Không được, tuyệt đối không được! Ở bên ngoài chờ không an toàn bằng đi theo bên cạnh ngươi, nói không chừng yêu quái kia có khả năng thông thiên triệt địa, từ dưới nền đất hiện lên há mồm nuốt ta luôn......”
Diêu Quang nghĩ nghĩ, cảm thấy y nói cũng có lý, trước đó là bởi vì quá mức sơ ý để y một mình ngược lại hại tánh mạng y, thực còn không bằng đi theo bên cạnh để mình chiếu ứng, miễn cho y gặp nguy hiểm ở nơi mình không thấy. Vì thế cũng không phản đối nữa, tùy ý cho y cùng nhập động.
Huyệt động sâu không thấy đáy, một đường đi trước, trên vách động nơi nơi bám đầy mạng nhện, tro bụi đầy đất, xem tình huống nơi này, sợ là đã có đã nhiều năm không ai qua lại. Động này cũng không biết là đi thông nơi nào, con đường vòng vèo như ruột dê, bọn họ đi một hồi lâu vậy mà vẫn còn chưa tới cuối, Diêu Quang có chút lo lắng Dư Tĩnh một bộ thân mình thư sinh không chống đỡ được, liền dừng bước quay đầu lại nói: “Nghỉ một lát rồi lại đi!”
“Ân.” Dư Tĩnh cười đến ôn nhu, ánh đuốc thấp thoáng dừng bên sườn mặt thiếu niên, rõ ràng không phải tuấn dung khiến người kinh động như trong trí nhớ, nhưng vẫn làm cho y không thể dời tầm mắt, nhịn không được nâng tay gỡ xuống tơ nhện dính trên tóc hắn, không tập trung nói, “Yêu quái này đại khái là rất lười...... Nếu không có sinh tế để ăn, hắn ngay cả xuất động đi phơi nắng cũng lười.”
Tâm tư Diêu Quang đều đặt trên người con yêu quái trong động, cũng không có cảm thấy động tác của y có gì không ổn, hai mắt sáng ngời nhìn chằm chằm huyệt động sâu thẳm kia: “Yêu quái bên trong chỉ sợ không tầm thường. Ta ở trong thôn vẫn chưa từng cảm giác được yêu khí, nó che dấu yêu lực vô cùng tốt, nếu không phải ngoài động có phụ thốn thảo, chỉ sợ cũng khó biết trong động này có yêu quái.” Diêu Quang nói xong, nâng tay thúc dục pháp thuật, một cỗ háo lực từ bàn tay trào ra như liệt phong thổi vào trong động, nhất thời đem những thứ loạn thất bát tao gì đó thanh trừ không còn một mảnh.
Vốn định đả thảo kinh xà, ai ngờ bên trong vẫn không có nửa điểm tiếng động.
Diêu Quang hừ lạnh: “Xem ra không những là lười, lại còn rất xuẩn!!”
Bức không ra yêu quái kia, đành phải tiếp tục đi tiếp thăm dò, vòng quanh năm bảy ngách lại đi tiếp một canh giờ, sợ là đã đi vài vòng trong lòng núi, cuối cùng là nghe được tiếng gió đánh vào trên vách tường. Diêu Quang lập tức lắc mình đi về phía trước, Dư Tĩnh ở phía sau nhìn thấy cái gáy thấp bé hơn mình, không khỏi hiểu ý cười.
Sát tinh này của y, sự quan tâm vô thanh vô tức của hắn, cũng không biết là học được của ai, thật sự không đạt được kết quả tốt, khó trách ở thiên giới luôn không được ưa thích. Bất quá cũng tốt, không ai hiểu được thưởng thức, tự nhiên không có ai ngấp nghé.
Hai người lại đi thêm một hồi, bỗng nhiên gặp một vách tường chắn đường. Chẳng lẽ đây là điểm cuối rồi sao? Chẳng lẽ đây là một kiến trúc cổ đổ xuống chắn đường? Đúng là kỳ quái, Dư Tĩnh bỗng nhiên tiến lên, đưa tay sờ sờ vách tường kia, trên mặt lộ ra biểu tình bất khả tư nghị.
“Làm sao vậy?” Diêu Quang hỏi.
Dư Tĩnh quay đầu, khuôn mặt thư sinh trắng nõn đích dưới ánh nến trong hắc ám có vẻ hơi dọa người: “Vách tường này… có mao?!”
Diêu Quang vừa nghe điều không hợp lý, xông về phía trước cẩn thận nhìn lên, nhưng thấy vách tường chặn đường quả nhiên là lông xù một mảnh, cũng không như là cọng cỏ, xem hình dạng cùng mức độ mềm mại kia, chính là một bộ lông hàng thật giá thật! Vách tường cư nhiên còn có hô hấp phập phồng, mơ hồ mang theo vị đạo đặc biệt trên người dã thú.
Diêu Quang nhíu mắt lại, không chút do dự lấy cây đuốc dụi vào trên vách tường một cái….
“Chi — chi –” đốt đến khói đen bốc lên, sau đó là mùi lông cháy khét lẹt, “vách tường” tựa hồ vẫn không có nửa điểm phản ứng, thẳng đến rốt cục toát ra hương vị thịt nướng...... dưới nền đất tựa như phát ra tiếng rên rỉ, “vách tường” lui về phía sau!! Nguyên lai cũng không phải vách tường gì cả, mà là thân hình của yêu quái!
Yêu quái này vô cùng cực đại, thân hình thế nhưng lại chen chật cả cái động khẩu, nếu không phải bị ngọn lửa nướng, thật đúng là không nhìn thấy
Cuối cùng là lộ ra lối vào huyệt động, Diêu Quang đem cây đuốc hướng vào trong dò xét một chút, chỉ thấy động khẩu nguyên lai là một mặt đá nhô ra khỏi vách núi, cách mặt đất cực cao, trở lại không hề phân trần một phen ôm lấy thắt lưng Dư Tĩnh, cả hai cùng nhảy xuống vách núi, vững vàng đáp xuống mặt đất mới buông Dư Tĩnh ra.
Cây đuốc chỉ chiếu sáng khoảng hai trượng, không thể chiếu rọi đến tột cùng, Diêu Quang dùng chỉ bắn ra mấy ngọn lửa, ngọn lửa tản ra bốn góc động, không cần củi mà vẫn cháy sáng, lúc này mới đem huyệt động quanh năm hắc ám chiếu rọi sáng trưng.
Huyệt động cũng rất rộng lớn, yêu quái cũng thật sự vô cùng cực đại, tựa như một tòa núi nhỏ nằm ngang trên mặt đất, nhưng thấy tứ chi tráng kiện xoạc ra, cả người đều là lông dài mềm mại, đầu lại không biết lui ở nơi nào. Mới vừa rồi bị đốt cư nhiên chỉ làm cho nó hoạt động một chút, không thấy động tác nào khác.
“Đây là quái vật gì vậy? Thể hình thế nhưng to lớn như núi!”
Nếu luận hiểu biết về yêu quái, Diêm La Vương hàng năm giao tiếp với quỷ hồn dĩ nhiên không thể so với Phá Quân tinh quân đã từng có năm trăm năm hạ phàm đắm chìm trong công tác hàng yêu phục ma.
Chẳng qua ngay cả Phá Quân tinh ngự yêu vô số đích lần này cũng không khỏi nhíu mày: “Không nghĩ tới cư nhiên là Hỗn Độn.”
“Rất nguy hiểm sao?”
“Nguy hiểm thì không đến mức, nhưng phiền toái.” Diêu Quang quả thật có chút xuất hồ ý liêu (bất ngờ, không ngờ tới), “Hỗn độn chính là một trong tứ hung thượng cổ, lực lượng sâu không lường được, chính là tính nết cổ quái, có mắt không thấy, không nói chuyện, đôi tai không nghe thấy.”
Dư Tĩnh nở nụ cười: “Kia thật đúng là lười đủ hoàn toàn.”
“Yêu này ứng với ở dưới núi Côn Lôn Tây Thiên, vì sao lại ở nơi sơn huyệt nhỏ bé này?”
“Nếu không kêu nó đứng lên hỏi một chút?”
Têu quái này xem ra da thô thịt dày, ngay cả hỏa thiêu cũng không sợ, muốn gọi đầu yêu quái lười biếng ha ngủ này đứng lên quả thật không phải chuyện dễ dàng.
Lại thấy Diêu Quang thiêu mi cười: “Chuyện này nào có đáng gì?” Chỉ thấy tay hắn nhoáng lên một cái, không biết thế nào trong bàn tay liền xuất hiện một cái trống da nhỏ tinh xảo, trống này lớn như cái bình, thân trống làm từ tử mộc hồ lô, hai sườn có hai sợi dây buộc tiểu hoàn, khi chuyển động thì sẽ đánh vào mặt trống, tuy nói khéo léo, nhưng xem ra cũng bình thường. Hắn nói với Dư Tĩnh: “Bịt tai lại, bằng không bị điếc ta cũng mặc kệ.”
Dư Tĩnh nghe vậy liền lấy tay áo che đi đôi tai, Diêu Quang liền lay động cái trống. Hai viên tiểu hoàn trước sau quật vào mặt trống, va chạm này nhìn như nhẹ nhàng, nhưng lại giống như tiếng sấm, tiếng trống chấn động vô cùng, nếu là ở phía trên nơi hoang vắng, chỉ sợ có thể truyền hơn trăm dặm, nhưng mà tại huyệt động gần như bị phong kín này, mọi nơi đểu xao động giống như mãnh thú bị vây khốn trong lồng, hung mãnh cuồng bạo va chạm không ngớt, thậm chí mặt đất cũng run lên, trên vách tường thậm chí xuất hiện vết nứt, mắt thấy cả cái động đều phải bị tiếng trống chấn đổ.
Dư Tĩnh mặc dù đã bịt tai lại, lồng ngực cùng phát ngộp, đầu óc muốn ngất xỉu, vội vàng thúc dục pháp lực trấn định bảy phách trong cơ thể, miễn cho không cẩn thận lại bị tiếng trống chấn cho hồn phi phách tán.
Diêu Quang cũng tùy ý lung lay vài cái, liền không lắc nữa, nhưng tiếng trống vẫn chấn động không dứt bên tai, phía trên đầu thậm chí còn có bụi đá bị chấn nát lất phất rơi xuống.
Dư Tĩnh lấy lại bình tĩnh, xoa xoa tai, hỏi: “Sao tiếng trống này lại vang lớn như thế?”
Diêu Quang đắc ý thu hồi trống vào trong áo: “Cổ làm từ da Quỳ Ngưu dĩ nhiên dùng tốt!” Quỳ Ngưu trong lời Diêu Quang nói, vốn là thượng cổ kỳ thú, hình dáng như trâu, màu xanh biếc, không có sừng, chỉ có một chân, ánh mắt như nhật nguyệt, âm thanh như sấm. Truyền thuyết khi hoàng đế phạt Xi Vưu, lấy da Quỳ Ngưu làm chiếc trống tám mươi mặt, đánh một cái chấn động năm trăm dặm, đánh một hồi chấn động đến ba nghìn tám trăm dặm. Cho nên chiếc trống nhỏ trong tay hắn tuy nhỏ nhắn, nhưng thanh âm có thể so với trăm cái chuông lớn đồng thời vang lên.
“Nga?” Dư Tĩnh nếu có chút đăm chiêu, “Quỳ Ngưu ba ngàn năm mới xuất thế, cũng không phải dễ dàng thấu được, năm đó hoàng đế phụ có thiên mệnh, mới có thể giết Quỳ Ngưu làm trống, từ đó không hề nghe thấy Quỳ Ngưu xuất thế.”
Diêu Quang khịt mũi: “Còn không phải do Thiên Ki keo kiệt nhiều chuyện, hoàng đế kia làm xong cái trống tám mươi mặt, hắn lăng lăng nói lãng phí, lặng lẽ kéo ta đi lột hết phần da trâu còn dư đó, tìm thiên cung xảo tượng một lần nữa chế tác trống bỏi sử dụng, trong điện của ta còn bày một đống!” Thiên Ki mà Diêu Quang nói, đó là một trong thất nguyên tinh quân – Lộc Tồn tinh quân.
“Không sợ Tham Lang tinh quân biết?”
“Nào dám cho Thiên Xu biết, dĩ nhiên là gạt hắn...... Di?!” Diêu Quang đang nói đột nhiên cảm thấy có chút không đúng, đột nhiên quay đầu lại, chống lại Dư Tĩnh mặt đầy tươi cười, đúng là quen thuộc như vậy, an nhiên ổn cố kia, bất động như núi, thanh thản thả mồi yêu tĩnh chờ cá mắc câu, “Ngươi… ngươi như thế nào biết chuyện Thiên Xu?!”
Dư Tĩnh nháy mắt mấy cái: “A! Ta nói lỡ miệng rồi sao?” Thế nhưng trong lời nói lại không có nửa điểm kinh hoàng buồn nản, ngược lại như là cố ý, làm cho người ta tức giận đến sôi lên lại không thể nề hà.
Diêu Quang mở to hai mắt nhìn nhìn thẳng Dư Tĩnh, đúng rồi, từ sau khi y sống lại hắn đã cảm thấy có chút kỳ quái, nếu như là thường nhân, sau biết chính mình chết rồi sống lại, lại như thế nào không kinh không sợ, hoàn toàn ôm thái độ như thế đó là chuyện đương nhiên?! Hơn nữa lại còn làm mấy thủ quá mức âm hiểm kia, người này — “Ngươi –” Diêu Quang bước lên tóm lấy cổ áo Dư Tĩnh, “Tống Đế Vương!!”
“Này trước không nóng nảy......” Dư Tĩnh — Tống Đế Vương ngược lại không hề vội vã giải thích cái gì, chỉ dùng khóe mắt ngắm ngắm tòa ‘núi’ bên kia bắt đầu nhúc nhích..... “Yêu quái kia, hình như bị tiếng trống của ngươi đánh thức rồi.”
[Trống da quỳ chấn trăm dặm, tứ hung có yêu tên Hỗn Độn]
—-
Hai chiếc kiệu được hai người Miêu thanh tráng một trước một sau nhẹ nhàng nâng lên, chiếc ghế dựa trên cổ kịa là dùng dây mây đan thành, vừa rắn chắc lại thoải mái, Dư Tĩnh ngồi ở mặt trên, đường xá xa xôi, sơn đạo gập ghềnh thế nhưng chẳng có quan hệ gì đến y, cỗ kiệu lúc la lúc lắc, lắc lắc lư lư, y ngược lại thoải thoải mái mái bắt đầu buồn ngủ đến.
Về phần Diêu Quang trên cổ kiệu phía sau, khuôn mặt vẫn đen đến phát trầm, hai gã người Miêu nâng hắn đều nơm nớp lo sợ, hiện tại bọn hắn đã biết tiểu thư đồng này nhìn qua vừa lùn lại gầy nhưng lợi hại phi phàm, chỉ sợ hắn sinh khí một cái liền đạp bọn hắn lắn xuống núi.
Ước chừng nửa canh giờ rốt cục tới chỗ giữa sườn núi, bọn hắn như trút được gánh nặng hạ cỗ kiệu cúi đầu đứng một bên chờ đợi sai phái. Dư Tĩnh đứng lên ngáp một cái, bắt đầu đánh giá huyệt động trước mắt. Huyệt động này xem ra vốn là thiên nhiên tạo thành, sâu thẳm tối đen, khó biết sâu cạn, hẳn là nhiều năm sinh tế, bốn phía trên mặt đất âm khí từng trận, hiện giờ Dư Tĩnh đã trọng khai pháp nhãn, tự nhiên có thể nhìn thấy oan hồn bồi hồi xung quanh, đúng như lời Ma Kim nói, đều là những hài đồng nhỏ tuổi.
Diêu Quang cũng xuống kiệu, đi đến phụ cận động khẩu xem xét, sau đó khom người hái một nhúm cỏ lên cắn một ngụm, không khỏi nhíu mày.
“Đây là cái gì?” Dư Tĩnh tò mò đi đến gần.
Diêu Quang nhìn y một cái: “Phụ thốn thảo.”
“Nga?”
“Phụ thốn thảo cần yêu lực tẩm bổ, hơi ly nửa khắc tức khô, vả lại nó sinh trưởng phi thường chậm, muốn phụ thốn thảo cao bằng ngón tay, chỉ sợ cần đến ngàn năm. Xem ra yêu quái bên trong đã chiếm cứ huyệt động rất lâu, không ít hơn trăm năm.”
Dư Tĩnh gật đầu: “Nga, thì ra là thế, xem ra yêu quái này có tính nhẫn nại không tồi.”
Diêu Quang liếc mắt nhìn y, hừ nói: “Không hiểu còn giả hiểu! Tránh qua một bên đi! Ta vào xem tình huống, ngươi chờ bên ngoài.”
Dư Tĩnh lại liên tục lắc đầu: “Không được, tuyệt đối không được! Ở bên ngoài chờ không an toàn bằng đi theo bên cạnh ngươi, nói không chừng yêu quái kia có khả năng thông thiên triệt địa, từ dưới nền đất hiện lên há mồm nuốt ta luôn......”
Diêu Quang nghĩ nghĩ, cảm thấy y nói cũng có lý, trước đó là bởi vì quá mức sơ ý để y một mình ngược lại hại tánh mạng y, thực còn không bằng đi theo bên cạnh để mình chiếu ứng, miễn cho y gặp nguy hiểm ở nơi mình không thấy. Vì thế cũng không phản đối nữa, tùy ý cho y cùng nhập động.
Huyệt động sâu không thấy đáy, một đường đi trước, trên vách động nơi nơi bám đầy mạng nhện, tro bụi đầy đất, xem tình huống nơi này, sợ là đã có đã nhiều năm không ai qua lại. Động này cũng không biết là đi thông nơi nào, con đường vòng vèo như ruột dê, bọn họ đi một hồi lâu vậy mà vẫn còn chưa tới cuối, Diêu Quang có chút lo lắng Dư Tĩnh một bộ thân mình thư sinh không chống đỡ được, liền dừng bước quay đầu lại nói: “Nghỉ một lát rồi lại đi!”
“Ân.” Dư Tĩnh cười đến ôn nhu, ánh đuốc thấp thoáng dừng bên sườn mặt thiếu niên, rõ ràng không phải tuấn dung khiến người kinh động như trong trí nhớ, nhưng vẫn làm cho y không thể dời tầm mắt, nhịn không được nâng tay gỡ xuống tơ nhện dính trên tóc hắn, không tập trung nói, “Yêu quái này đại khái là rất lười...... Nếu không có sinh tế để ăn, hắn ngay cả xuất động đi phơi nắng cũng lười.”
Tâm tư Diêu Quang đều đặt trên người con yêu quái trong động, cũng không có cảm thấy động tác của y có gì không ổn, hai mắt sáng ngời nhìn chằm chằm huyệt động sâu thẳm kia: “Yêu quái bên trong chỉ sợ không tầm thường. Ta ở trong thôn vẫn chưa từng cảm giác được yêu khí, nó che dấu yêu lực vô cùng tốt, nếu không phải ngoài động có phụ thốn thảo, chỉ sợ cũng khó biết trong động này có yêu quái.” Diêu Quang nói xong, nâng tay thúc dục pháp thuật, một cỗ háo lực từ bàn tay trào ra như liệt phong thổi vào trong động, nhất thời đem những thứ loạn thất bát tao gì đó thanh trừ không còn một mảnh.
Vốn định đả thảo kinh xà, ai ngờ bên trong vẫn không có nửa điểm tiếng động.
Diêu Quang hừ lạnh: “Xem ra không những là lười, lại còn rất xuẩn!!”
Bức không ra yêu quái kia, đành phải tiếp tục đi tiếp thăm dò, vòng quanh năm bảy ngách lại đi tiếp một canh giờ, sợ là đã đi vài vòng trong lòng núi, cuối cùng là nghe được tiếng gió đánh vào trên vách tường. Diêu Quang lập tức lắc mình đi về phía trước, Dư Tĩnh ở phía sau nhìn thấy cái gáy thấp bé hơn mình, không khỏi hiểu ý cười.
Sát tinh này của y, sự quan tâm vô thanh vô tức của hắn, cũng không biết là học được của ai, thật sự không đạt được kết quả tốt, khó trách ở thiên giới luôn không được ưa thích. Bất quá cũng tốt, không ai hiểu được thưởng thức, tự nhiên không có ai ngấp nghé.
Hai người lại đi thêm một hồi, bỗng nhiên gặp một vách tường chắn đường. Chẳng lẽ đây là điểm cuối rồi sao? Chẳng lẽ đây là một kiến trúc cổ đổ xuống chắn đường? Đúng là kỳ quái, Dư Tĩnh bỗng nhiên tiến lên, đưa tay sờ sờ vách tường kia, trên mặt lộ ra biểu tình bất khả tư nghị.
“Làm sao vậy?” Diêu Quang hỏi.
Dư Tĩnh quay đầu, khuôn mặt thư sinh trắng nõn đích dưới ánh nến trong hắc ám có vẻ hơi dọa người: “Vách tường này… có mao?!”
Diêu Quang vừa nghe điều không hợp lý, xông về phía trước cẩn thận nhìn lên, nhưng thấy vách tường chặn đường quả nhiên là lông xù một mảnh, cũng không như là cọng cỏ, xem hình dạng cùng mức độ mềm mại kia, chính là một bộ lông hàng thật giá thật! Vách tường cư nhiên còn có hô hấp phập phồng, mơ hồ mang theo vị đạo đặc biệt trên người dã thú.
Diêu Quang nhíu mắt lại, không chút do dự lấy cây đuốc dụi vào trên vách tường một cái….
“Chi — chi –” đốt đến khói đen bốc lên, sau đó là mùi lông cháy khét lẹt, “vách tường” tựa hồ vẫn không có nửa điểm phản ứng, thẳng đến rốt cục toát ra hương vị thịt nướng...... dưới nền đất tựa như phát ra tiếng rên rỉ, “vách tường” lui về phía sau!! Nguyên lai cũng không phải vách tường gì cả, mà là thân hình của yêu quái!
Yêu quái này vô cùng cực đại, thân hình thế nhưng lại chen chật cả cái động khẩu, nếu không phải bị ngọn lửa nướng, thật đúng là không nhìn thấy
Cuối cùng là lộ ra lối vào huyệt động, Diêu Quang đem cây đuốc hướng vào trong dò xét một chút, chỉ thấy động khẩu nguyên lai là một mặt đá nhô ra khỏi vách núi, cách mặt đất cực cao, trở lại không hề phân trần một phen ôm lấy thắt lưng Dư Tĩnh, cả hai cùng nhảy xuống vách núi, vững vàng đáp xuống mặt đất mới buông Dư Tĩnh ra.
Cây đuốc chỉ chiếu sáng khoảng hai trượng, không thể chiếu rọi đến tột cùng, Diêu Quang dùng chỉ bắn ra mấy ngọn lửa, ngọn lửa tản ra bốn góc động, không cần củi mà vẫn cháy sáng, lúc này mới đem huyệt động quanh năm hắc ám chiếu rọi sáng trưng.
Huyệt động cũng rất rộng lớn, yêu quái cũng thật sự vô cùng cực đại, tựa như một tòa núi nhỏ nằm ngang trên mặt đất, nhưng thấy tứ chi tráng kiện xoạc ra, cả người đều là lông dài mềm mại, đầu lại không biết lui ở nơi nào. Mới vừa rồi bị đốt cư nhiên chỉ làm cho nó hoạt động một chút, không thấy động tác nào khác.
“Đây là quái vật gì vậy? Thể hình thế nhưng to lớn như núi!”
Nếu luận hiểu biết về yêu quái, Diêm La Vương hàng năm giao tiếp với quỷ hồn dĩ nhiên không thể so với Phá Quân tinh quân đã từng có năm trăm năm hạ phàm đắm chìm trong công tác hàng yêu phục ma.
Chẳng qua ngay cả Phá Quân tinh ngự yêu vô số đích lần này cũng không khỏi nhíu mày: “Không nghĩ tới cư nhiên là Hỗn Độn.”
“Rất nguy hiểm sao?”
“Nguy hiểm thì không đến mức, nhưng phiền toái.” Diêu Quang quả thật có chút xuất hồ ý liêu (bất ngờ, không ngờ tới), “Hỗn độn chính là một trong tứ hung thượng cổ, lực lượng sâu không lường được, chính là tính nết cổ quái, có mắt không thấy, không nói chuyện, đôi tai không nghe thấy.”
Dư Tĩnh nở nụ cười: “Kia thật đúng là lười đủ hoàn toàn.”
“Yêu này ứng với ở dưới núi Côn Lôn Tây Thiên, vì sao lại ở nơi sơn huyệt nhỏ bé này?”
“Nếu không kêu nó đứng lên hỏi một chút?”
Têu quái này xem ra da thô thịt dày, ngay cả hỏa thiêu cũng không sợ, muốn gọi đầu yêu quái lười biếng ha ngủ này đứng lên quả thật không phải chuyện dễ dàng.
Lại thấy Diêu Quang thiêu mi cười: “Chuyện này nào có đáng gì?” Chỉ thấy tay hắn nhoáng lên một cái, không biết thế nào trong bàn tay liền xuất hiện một cái trống da nhỏ tinh xảo, trống này lớn như cái bình, thân trống làm từ tử mộc hồ lô, hai sườn có hai sợi dây buộc tiểu hoàn, khi chuyển động thì sẽ đánh vào mặt trống, tuy nói khéo léo, nhưng xem ra cũng bình thường. Hắn nói với Dư Tĩnh: “Bịt tai lại, bằng không bị điếc ta cũng mặc kệ.”
Dư Tĩnh nghe vậy liền lấy tay áo che đi đôi tai, Diêu Quang liền lay động cái trống. Hai viên tiểu hoàn trước sau quật vào mặt trống, va chạm này nhìn như nhẹ nhàng, nhưng lại giống như tiếng sấm, tiếng trống chấn động vô cùng, nếu là ở phía trên nơi hoang vắng, chỉ sợ có thể truyền hơn trăm dặm, nhưng mà tại huyệt động gần như bị phong kín này, mọi nơi đểu xao động giống như mãnh thú bị vây khốn trong lồng, hung mãnh cuồng bạo va chạm không ngớt, thậm chí mặt đất cũng run lên, trên vách tường thậm chí xuất hiện vết nứt, mắt thấy cả cái động đều phải bị tiếng trống chấn đổ.
Dư Tĩnh mặc dù đã bịt tai lại, lồng ngực cùng phát ngộp, đầu óc muốn ngất xỉu, vội vàng thúc dục pháp lực trấn định bảy phách trong cơ thể, miễn cho không cẩn thận lại bị tiếng trống chấn cho hồn phi phách tán.
Diêu Quang cũng tùy ý lung lay vài cái, liền không lắc nữa, nhưng tiếng trống vẫn chấn động không dứt bên tai, phía trên đầu thậm chí còn có bụi đá bị chấn nát lất phất rơi xuống.
Dư Tĩnh lấy lại bình tĩnh, xoa xoa tai, hỏi: “Sao tiếng trống này lại vang lớn như thế?”
Diêu Quang đắc ý thu hồi trống vào trong áo: “Cổ làm từ da Quỳ Ngưu dĩ nhiên dùng tốt!” Quỳ Ngưu trong lời Diêu Quang nói, vốn là thượng cổ kỳ thú, hình dáng như trâu, màu xanh biếc, không có sừng, chỉ có một chân, ánh mắt như nhật nguyệt, âm thanh như sấm. Truyền thuyết khi hoàng đế phạt Xi Vưu, lấy da Quỳ Ngưu làm chiếc trống tám mươi mặt, đánh một cái chấn động năm trăm dặm, đánh một hồi chấn động đến ba nghìn tám trăm dặm. Cho nên chiếc trống nhỏ trong tay hắn tuy nhỏ nhắn, nhưng thanh âm có thể so với trăm cái chuông lớn đồng thời vang lên.
“Nga?” Dư Tĩnh nếu có chút đăm chiêu, “Quỳ Ngưu ba ngàn năm mới xuất thế, cũng không phải dễ dàng thấu được, năm đó hoàng đế phụ có thiên mệnh, mới có thể giết Quỳ Ngưu làm trống, từ đó không hề nghe thấy Quỳ Ngưu xuất thế.”
Diêu Quang khịt mũi: “Còn không phải do Thiên Ki keo kiệt nhiều chuyện, hoàng đế kia làm xong cái trống tám mươi mặt, hắn lăng lăng nói lãng phí, lặng lẽ kéo ta đi lột hết phần da trâu còn dư đó, tìm thiên cung xảo tượng một lần nữa chế tác trống bỏi sử dụng, trong điện của ta còn bày một đống!” Thiên Ki mà Diêu Quang nói, đó là một trong thất nguyên tinh quân – Lộc Tồn tinh quân.
“Không sợ Tham Lang tinh quân biết?”
“Nào dám cho Thiên Xu biết, dĩ nhiên là gạt hắn...... Di?!” Diêu Quang đang nói đột nhiên cảm thấy có chút không đúng, đột nhiên quay đầu lại, chống lại Dư Tĩnh mặt đầy tươi cười, đúng là quen thuộc như vậy, an nhiên ổn cố kia, bất động như núi, thanh thản thả mồi yêu tĩnh chờ cá mắc câu, “Ngươi… ngươi như thế nào biết chuyện Thiên Xu?!”
Dư Tĩnh nháy mắt mấy cái: “A! Ta nói lỡ miệng rồi sao?” Thế nhưng trong lời nói lại không có nửa điểm kinh hoàng buồn nản, ngược lại như là cố ý, làm cho người ta tức giận đến sôi lên lại không thể nề hà.
Diêu Quang mở to hai mắt nhìn nhìn thẳng Dư Tĩnh, đúng rồi, từ sau khi y sống lại hắn đã cảm thấy có chút kỳ quái, nếu như là thường nhân, sau biết chính mình chết rồi sống lại, lại như thế nào không kinh không sợ, hoàn toàn ôm thái độ như thế đó là chuyện đương nhiên?! Hơn nữa lại còn làm mấy thủ quá mức âm hiểm kia, người này — “Ngươi –” Diêu Quang bước lên tóm lấy cổ áo Dư Tĩnh, “Tống Đế Vương!!”
“Này trước không nóng nảy......” Dư Tĩnh — Tống Đế Vương ngược lại không hề vội vã giải thích cái gì, chỉ dùng khóe mắt ngắm ngắm tòa ‘núi’ bên kia bắt đầu nhúc nhích..... “Yêu quái kia, hình như bị tiếng trống của ngươi đánh thức rồi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook