Đế Hồn Lạc
Quyển 2 - Chương 5

Nghiệt kính thai thượng ngộ đồng bào, âm ti bất nạp phản dương gian

[Trên nghiệt kính đài gặp đồng bào, âm ti không nhận về dương gian]

—-

Y cảm thấy thân thể đang trôi nổi, phi thường nhẹ nhàng, nhẹ đến tựa như trọng lượng cơ thể cũng không tồn tại.

Đợi hắn mở mắt, trước mắt là một con đường u ám, hai bên đường ngẫu nhiên sẽ nhìn đến từng trản từng trản đèn lồng trắng, người cầm đèn lồng tựa hồ hình thù có chút kỳ quái, hoặc là đầu trâu, hoặc là mặt ngựa, cách ăn mặc như là sai dịch nha môn. Đi theo phía sau bọn họ có nam có nữ, có lão có ấu, phần lớn là mặt mũi tiều tụy, thần sắc hoảng hốt, cước bộ lảo đảo, nếu không có bị xiềng xích xích lại, chỉ sợ là sẽ chạy đến nơi khác đi.

Dư Tĩnh chỉ cảm thấy con đường này phi thường quen thuộc, rõ ràng không có bất kì ký ức gì, lại cảm thấy được chính mình từng đi qua vô số lần.

Đi lên đi lên, bỗng nhiên trước mắt một mảnh mở rộng, nhưng thấy nham sơn cao ngất, trên mặt đất không có một ngọn cỏ, xa xa một tòa điện phủ cao ngất tọa lạc trên đó, tiếng gió từ khe núi thổi tới, cuốn theo tiếng kêu khóc thê lương. Ngẩng đầu nhưng thấy trên đỉnh đầu không có thái dương không trăng không tinh tú, giống như một đoàn hỗn độn, xem ra đám nha soa dẫn đường là đi đến phương hướng kia, Dư Tĩnh cũng không tự chủ đi theo phía sau đội ngũ đám người.

Bên phải trước điện, có một tòa đài cao, thai cao một trượng, mặt trên đặt một mặt gương thật lớn mang phong cách cổ xưa, tựa hồ mỗi một người bị đưa nơi này trước khi nhập điện đều phải tới trước mặt gương này soi một cái, nhưng mà cuối cùng phân ra hai đường tiến nhập điện phủ. Dư Tĩnh cũng thật tuân thủ quy củ, chậm rãi đi theo đội ngũ phía trước.

Hôm nay tựa hồ người tương đối nhiều, xếp hàng thật lâu, thật vất vả mới đến phiên y. Trước y là một trung niên nam tử mặc đại quan y trứ (quan phục), dáng vẻ đường đường, bị mang đến đứng trước gương, bên cạnh gương là một vị quan viên râu dài mặt đen thân mặc hắc y mãng bào, tùy tiện nhìn thoáng qua, bút son trong tay vạch một cái, nói: “Đưa đến đệ nhị điện.”

Nam tử kia nhìn thấy nha soa cầm thiết liên thô to hướng hắn đi tới, nhưng lúc nãy mấy người nghèo túng quần áo rách nát không cần xiềng xích lôi kéo đi lên một con đường khác, lúc này kêu gào lên: “Oan uổng!! Bằng cái gì mấy kẻ sa cơ thất thế kia vẫn đầu nhân thế, bản quan lại phải xuống địa ngục chịu khổ?!”

Quan viên kia ngẩng đầu, nghiêm mắt lạnh lùng: “Vạn lượng hoàng kim mang không đến, cả đời chỉ có nghiệt tùy thân. Ngươi một đời này làm ra việc gì, chỉ có chính ngươi hiểu được. Tội nghiệt tẫn nhiếp vu tâm (giấu kín trong lòng), lại trốn không được nghiệt kính chiếu âm dương. Hết thảy tội nghiệt sớm đã được kính chiếu ra, nếu ngươi không phục, có thể để tay lên ngực tự hỏi, tự nhỏ đến già, suốt cả cuộc đời này là ác nhiều hơn thiện, hay là thiện nhiều hơn ác?!” Nói xong cũng không nhắc lại, cúi đầu tiếp tục nhìn trướng sách trong tay mình.

Tiếng nói trầm như chuông đồng, đập vào lòng người, chấn động đến người nọ thần hồn nan định, lúc này mới tỉnh ngộ, cả đời mình quả thật là làm nhiều việc ác, vì mưu tư lợi không tiếc hãm hại trung lương, làm hại đối thủ bị xét nhà diệt tộc, chính mình cuối cùng rơi vào cái danh nịnh thần, bị tân đế yêu trảm thị chúng (yêu trảm – chém ngang eo), nhưng mà lúc này nhớ tới chính mình tên đề bảng vàng, lần đầu tiên bước vào hoàng kim bảo điện thì nơm nớp lo sợ, rồi lại mang tâm tình đầy khát vọng lý tưởng hào hùng, không biết bắt đầu từ khi nào, dần dần bị hắc ám chốn quan trường cắn nuốt, lạc đường trong chốn vàng son….

Dư Tĩnh nhìn nam tử kia vẻ mặt suy sụp địa bị kéo xuống đài, cuối cùng là đến phiên chính mình. Nghe thấy những lời vừa rồi, y thật ra cũng thoáng phản tỉnh chính mình, tựa hồ cũng chưa từng làm ra việc gì đại gian đại ác, lại không biết một ít quỷ kế nho nhỏ có được tính hay không?

Vừa nghĩ nghĩ, đã đi tới trước tấm gương, nhìn vào gương, mơ hồ nhìn đến dung mạo của mình, nhưng bóng người trong kia không phải mặc thanh sam tố bào như trong ký ức, mà là một bộ quan bào bàn lĩnh trách tụ hoa quý, trên đầu còn đội cái mũ cánh chuồn, nếu không phải khuôn mặt kia giống mình như đúc, thật đúng là làm cho người ta hoài nghi người trong gương không phải là y.

Dư Tĩnh nghi hoặc không khỏi còn muốn chạy tới gần nhìn cẩn thận chút nữa, vị quan viên vẫn vùi đầu vào trướng sách bỗng nhiên ngẩng đầu, liếc mắt nhìn y một cái, liền giống như gặp người quen, kinh ngạc kêu lên: “Sao ngươi lại tới nữa?!” Không để ý tới Dư Tĩnh khó hiểu, vị quan viên kia thở dài, khép lại cuốn sách trong tay, tựa hồ trong này cũng không có tên Dư Tĩnh, “Lúc này lại làm gì đắc tội Diêm Quân? Ai, mấy ngàn năm cũng chưa từng thấy ngươi phạm sai lầm gì lớn, sao hiện giờ lại không được sống yên ổn?”

Dư Tĩnh lại mơ hồ, nhưng trong đầu hỗn độn lại giống như biết chính mình vì sao lại như thế, vả lại nguyên nhân này, cũng là mình cam tâm tình nguyện, không oán không hối hận.

Hắc bào quan viên thấy y thần sắc hoảng hốt, không khỏi nhíu mày, lại cẩn thận nhìn một chút, bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ: “Bổn vương thật sự là hồ đồ, Diêm Quân nói ngươi lịch kiếp nhập phàm đi. Hôm nay trở về, chẳng lẽ là kiếp số đã hết?” Hắn vội vàng mở trướng sách tra tìm, rồi mới bấm đốt tay tính toán, “Hỏng rồi! Bảy phách chết, mệnh bạc như giấy, tùy tiện một cái tiểu kiếp đều có thể khiến ngươi oan uổng toi mạng, ngươi còn dám đi trêu chọc sát tinh Phá Quân kia?!”

Dư Tĩnh nhưng thật ra có điểm hiểu ý: “Ý là nói, ta đã chết phải không?”

“Dương thọ ngươi còn chưa hết, vừa chết chưa đến nửa canh giờ, xác chết vẫn chưa bị hỏng, mau mau hoàn dương còn kịp!!”

“Còn có thể sống lại? Không phải chứ?”

Quan viên trợn trừng mặt: “Sao đi một chuyến đến nhân gian thì quên hết mọi quy củ!! Lại nói ngươi đường đường Diêm La đệ tam điện, chết đuối thì tính là cái gì?! Đi mau đi mau!”

Dư Tĩnh chớp mắt mấy cái, nhìn nhìn đường về, một mảnh tối tăm dài đằng đẵng lại không biết đi thông đến nơi nào.

“Đi trở về quá mệt người, dù sao sớm hay muộn cũng phải đến, không tất yếu phải đi nhiều một chuyến chứ?”

“Ngươi cũng chỉ còn lại vài miếng hồn phách, ngay cả thân thể đều không có, làm sao biết mệt?!” Hắc bào quan viên bị y làm cho tức giận mắt mở trừng trừng, ai mà không lưu luyến trần thế? Chưa từng thấy qua ai lại còn mượn cớ không muốn hoàn dương!! Rơi vào đường cùng, đành phải nâng tay bổ ra một đạo hư không, “Sao cũng được! Để bổn vương tiễn ngươi một đoạn đường!”

Không đợi Dư Tĩnh đáp ứng, đẩy một cái, liền đưa y đưa vào trong hư không.

Cổ họng một trận cay rát đau đớn, cả người mềm nhũn vô lực rất nhiều, mỗi một hơi thở đều dị thường gian nan, nhưng mà đúng là thân thể đau đớn, nhắc nhở y rằng bản thân còn trên nhân thế.

Dư Tĩnh hé mở mi mắt nặng nề, đã thấy sắc trời sáng tỏ, mọi nơi một mảnh tĩnh lặng. Y miễn cưỡng khởi động thân mình, yết hầu ngứa lên ho khan vài tiếng, cư nhiên từ xoang mũi sặc ra chút ô thủy, mùi thối kinh tởm làm y buồn nôn một trận.

Y phục ẩm ướt chưa khô dán tại trên người, sáng sớm mùa thu gió lạnh đến xương, thổi tới y cả người phát run, giãy dụa trứ bò lên nghĩ muốn tìm chỗ tránh gió, nhìn lướt qua mọi nơi, phát hiện bản thân đang ở giữa một đáy hồ tương đối lớn, cảnh vật xung quanh nhìn hơi hơi quen mắt, y giật mình phát hiện chính mình cư nhiên đang ở trong hồ nước tối hôm qua bị đẩy vào. Bất quá dòng nước từng bị lục bình phủ kín hiện giờ tựa như một hố đất lớn, không còn lại một giọt nước, chỉ còn lại một dòng nước bùn khô cằn.

Mà y đúng là đang đứng bên dưới đáy.

Xung quanh ngay cả bóng người cũng không có, thanh âm có chút phát ách kêu to không được, huống chi tình huống trước mắt không rõ, cũng không biết Diêu Quang đã chạy ra khỏi cái chỗ quỷ quái này chưa, mà chính mình đại khái đã bị xem như người chết mà để tại nơi này. Rơi vào đường cùng, đành phải tha thân thể đi vào đường biên, tay chân cùng sử dụng bò lên. Nhưng lầy lội trơn trượt, hơn nữa y suýt chết nhưng vẫn còn sống, tay chân không có sức, vài lần leo lên một nữa đều trượt trở về.

Đáy bùn này lại còn rất sâu, Dư Tĩnh cọ một thân nước bùn, lại vẫn không thể rời đi.

Y cũng không thử bò lên nữa, đứng tại chỗ, nhìn một lúc lâu, ngược lại lui nửa bước, nâng tay niệp bí quyết, trong miệng niệm thầm: “Hạ!” Tiếng nói vừa dứt, lại thấy âm phong rì rào, bức tường bùn khó leo trước mặt bỗng dưng sụp xuống, giống như một cái sườn dốc thoai thoải để người khác có thể hành tẩu.

Dư Tĩnh mượn đường mà lên, bình yên trở lại trên bờ, rồi sau đó quay đầu lại, nhìn thoáng qua, cũng không có nửa phần kinh ngạc.

Kỳ thật trí nhớ tựa như bị một lớp màn mỏng manh che phủ chỗ sâu nhất trong đầu, chỉ cần một cơ hội, hơi vén mở lớp màn một chút, tất cả trí nhớ tựa như dòng nước chảy tràn. Huống chi trải qua sinh tử, địa phủ trọng du, lại còn chiếu một cái trước Nghiệt Kính Đài?

Dư Tĩnh là Tống Đế Vương, Tống Đế Vương chính là dư tĩnh.

Vốn là như thế.

Cúi đầu nhìn nhìn cả người lầy lội ẩm ướt, thật là khó chịu, thi pháp đổi mới đương nhiên không khó, nhưng mà… y không làm như vậy, bởi vì y đã nghe được phía sau có tiếng bước chân.

“Dư Tĩnh!!!”

Thiếu niên tựa như một khỏa lưu tinh bổ nhào qua, suýt nữa lại đụng y ngã về hố bùn, thật vất vả đứng vững, lại bị bắt lấy lắc lắc một trận, suýt tí nữa đem hồn phách mới về lắc tản mất.

“Ngươi con sống!! Ngươi còn sống phải không?!” Thiếu niên mở to hai mắt nhìn y chằm chằm, đưa tay đi thăm dò dưới mũi cùng với sờ mạch đập trên cổ y, cuối cùng xác nhận y là người sống, nhất thời lại thay một bộ biểu tình giận dữ, “Không chết ngươi ở dưới đó giả thi thể làm cái gì a?!”

Dư Tĩnh thùy mi, không bỏ qua một chút ẩm ướt cùng hồng ti trong mắt thiếu niên, không hiểu sao, cư nhiên có chút ăn giấm, đương sơ chính mình ở địa phủ hồn phi phách tán cũng không thấy hắn có biểu tình như vậy, nhưng thể xác “Dư Tĩnh” này lại có thể được Diêu Quang đối đãi như thế......

Thấy y không trả lời, Diêu Quang còn cho rằng y thần trí không rõ, cũng không truy vấn thêm nữa. Nửa canh giờ trước, thu được cảnh báo Dư Tĩnh đưa đến, hắn cũng không đào tẩu, ngược lại vội vàng chạy tới, trại chủ Ma Kim tập hợp rất nhiều người Miêu muốn vây bắt hắn, nhưng mà đám phàm nhân đó làm sao là đối thủ của tinh quân, vung tay vài cái liền chế phục toàn bộ bọn họ. Nhưng mà khi hắn từ trong miệng Ma Kim bức ra tin tức Dư Tĩnh, vội vàng đuổi tới nơi đây, cũng đã phát hiện Dư Tĩnh bị quăng vào trong nước, dưới cơn thịnh nộ, Diêu Quang lấy háo lực làm bốc hơi hết nước trong ao, đáng tiếc Dư Tĩnh đã chết ngạt.

Diêu Quang thật sự thật không ngờ Dư Tĩnh lại có một kiếp này, nếu không nhất định sẽ không cho phép y một mình đến nơi này, trước đó sớm dựa vào Ma Kim thuật lại, nguyên lai bọn họ tính đưa hắn làm như sinh tế, bắt Dư Tĩnh giao người, không ngờ thư sinh văn nhược này mặt ngoài thuận theo đáp ứng, lại ngầm thi kế cảnh báo, cố giữ lại tính mạng của mình.

Nhìn đến thi thể đã cương cứng nằm dưới đáy ao toàn thân lầy lội ướt sũng, Diêu Quang nhưng lại cảm thấy được khó có thể nén được phẫn nộ cùng khổ sở, tâm càng như là thiếu một khối thật to. Tên gia khỏa này luôn bo bo giữ mình rõ ràng có thể chỉ cho cho bản thân, lại cố tình vì cứu hắn mà không để ý an nguy của mình...... Ngu ngốc...... Cho dù chuyển thế, cũng vẫn là một tên ngu ngốc suy nghĩ bằng đầu ngón tay!

Đáy lòng cuồn cuồn lửa giận nhìn Dư Tĩnh ướt sũng nằm giữa vũng bùn, nghĩ gia khỏa này xưa nay luôn gọn gàng sạch sẽ, thế là trở về lục tung hành lý tìm bộ y phục sạch sẽ tính thay cho y, ai ngờ vừa quay đầu lại, nhưng lại thấy cái tên rõ ràng đã tắt thở lâu ngày không biết sao lại đứng lên, còn vẻ mặt tiếc hận nhìn y phục ướt sũng trên người......

Hắn khó có thể ức chế tâm tình lo lắng đi xác định y vẫn đang sống, mũi có hô hấp, lồng ngực phập phồng, mạch đập nhảy lên, đợi nhất nhất xác nhận qua một lần, tâm thoáng cái đầy vung.

Bỗng nhiên có cảm giác như điểu nhi ở trên biển bay hồi lâu cuối cùng đáp xuống trên tảng đá ngầm, an an ổn ổn.

Bất chấp suy nghĩ vì sao y đã chết mà sống lại, trong lòng chỉ có một ý niệm cổ quái, thật tốt quá, y còn sống......

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương