Đế Hồn Lạc
-
Quyển 1 - Chương 5
Mặc Hoắc tặng biệt nhạ họa đoan, Phá Quân nhất nộ hủy diêm điện
[Mặc Hoắc tiễn đưa gây rắc rối, Phá Quân giân dữ hủy diêm điện]
—
Dưới Hắc Thằng đại địa ngục có mười sáu tiểu ngục quay quanh. Một đường đi đến, đâu đâu cũng gặp quỷ tốt tướng mạo dữ tợn hung thần ác sát áp giải quỷ hồn khi còn sống đã phạm phải đủ loại ác nghiệt, hồn phách bị thiết liên xích lại kéo đ, đến các tiểu ngục thụ hình, trên đường đi, nhiệt thiết thằng giao nhiều vô số, uy nghiêm đáng sợ.
Tống Đế Vương tuy là tố y giày vải, xem ra bất quá là một thư sinh nhân gian tầm thường, nhưng quỷ tốt gặp vị này giá lâm, đều cúi đầu, thối lui nhường đường. Có tiểu quỷ nhìn thấy, lại sợ đến không dám ngẩng đầu. Thiếu niên bạch y đi phía sau, thân hình như có một tầng quang mang nhàn nhạt bao quanh, giống như tinh quang lay động, dung mạo thiên nhân, càng khiến người khó quên.
Tống Đế Vương một đường chỉ điểm tường thuật đủ chuyện về mười sáu tiểu ngục, một mực ở phía trước dẫn đường.
Xem ra hưng trí bừng bừng, Diêu Quang thật cũng hiếm khí không có cự tuyệt. Kỳ thật hắn đối với Hắc Thằng đại địa ngục một chút hứng thú cũng không có, đều là mấy Quỷ Hồn thụ hình, tiếng khóc thét vang khắp nơi, có cái gì hay để thưởng thức đích? Bất quá cũng không biết vì sao, mỗi khi nghe được Tống Đế Vương ôn thanh hỏi, liền rất khó nói ra lời cự tuyệt, mặc dù y cho mình lựa chọn, nhưng mình lại luôn làm theo ý của y..
Cứ như vậy đi tới, rất nhanh đi qua mười sáu tiểu ngục, xuống nữa chính là đệ tứ ngục của Ngũ Quan Vương.
Tống Đế Vương lúc này mới dừng bước, xoay lại nói với Diêu Quang: “Thế gian thường nói, thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, cho dù có là bàn đào thịnh yến của Vương Mẫu nương chung quy cũng có lúc tàn tiệc. Xin thứ cho tiểu thần không tiện đưa tiễn xa, hôm nay cùng tinh quân từ biệt, ngày khác nếu có cơ duyên, hy vọng lại có thể vi tinh quân pha ấm trà, tiểu tụ một lát.”
“Ân......” Nghe y nói như vậy, giống như không hẹn ngày gặp lại, khiến người khó chịu, Diêu Quang cúi đầu, nhưng nhất thời lại không muốn xoay người rời đi.
Chợt nghe Tống Đế Vương nói: “Tiểu thần còn có một vật, tặng tinh quân.”
Diêu Quang ngẩng đầu, liền thấy Tống Đế Vương từ trong tay áo lấy ra một vật, nhìn kỹ, nguyên lai là một chậu sành nho nhỏ, mặt trên còn có một gốc cỏ nhỏ gầy còm, chỉ mọc hai phiến lá cây, nhìn qua hình dạng cũng không đặc biệt, nhưng cây cỏ này cả thân tối đen, từ gốc đến thân, từ lá đến tâm, đều mang sắc trầm như mực, cổ quái phi thường.
Diêu Quang hiếu kỳ: “Đây là vật gì?”
Tống Đế Vương nói: “Thân cỏ này danh viết Mặc Hoắc. Hoàng tuyền không có ánh sáng nhật nguyệt, cũng không có mưa làm dịu, vốn không có một ngọn cỏ, chỉ có ở Hắc Thằng đại địa ngục, có một tiểu ngục gọi là Oạt Nhãn, quỷ thụ hình sau khi móc mắt sẽ rơi huyết lệ, thấm ướt mặt đất sinh ra loại cỏ này. Mặc Hoặc bị oán khí sở phệ, độc lực không phải là nhỏ, vô luận là thiên thượng phàm gian, yêu vực ma giới, chỉ cần ăn một mẩu nhỏ, thị lực lập tức bị tiêu hủy.”
“Nga? Thần kỳ như vậy?”
Diêu Quang gảy gảy Mặc Hoắc trong chậu, ngọn cỏ nhỏ nhìn qua không có gì đặc biệt, trừ bỏ không có nửa điểm màu lục mà chỉ có sắc đen u mịch trầm như mực khiến người sợ hãi.
“Ngươi tặng cái này cho ta làm gì......”
“Tiểu thần tuy là đệ tam điện Diêm La, nhưng trong tay nhưng không có kỳ trân dị bảo gì, cho dù có, có lẽ cũng không so được với bảo bối chốn thiên cung. Suy đi nghĩ lại, quả thật không thể lựa chọn, nhưng tính ra ngọn cỏ này cũng được xem như đặc biệt, tuy không phải bảo vật quý trọng gì, mong rằng tinh quân vui lòng nhận cho.”
Nói xong, Tống Đế Vương đem chậu sành đặt vào tay Diêu Quang, thanh âm lộ ra trầm thấp: “Ngày sau chỉ sợ khó được gặp mặt một lần, bồn Mặc Hoắc này, liền tặng tinh quân làm kỷ niệm đi......” Sườn mặt nho nhã, thở dài gian buồn bã mất mác, vì khuất bóng mà lược lược mang theo chút bóng ma, làm cho gương mặt vị Diêm La vương luôn bình tĩnh nhã nhặn này nhàn nhạt nhiễm thượng nỗi buồn ly biệt.
Diêu Quang chỉ cảm thấy chậu sành trong tay giống như ngàn cân nặng, nhất thời lại nói không ra lời.
Lần từ biệt này, chớp mắt đã qua rất lâu.
Phá Quân tinh kiêu ngạo kia, cũng chưa từng quang lâm địa phủ lần nào nữa.
Mà Tống Đế Vương cũng không từng có cơ hội đến thiên cung, mấy trăm năm duyên phận ngắn ngủi giữa hai người, tựa hồ bị chặt đứt vô cùng đơn giản như vậy.
Nhưng Tống Đế Vương cũng không vì thế mà sốt ruột, mỗi ngày y chuyên tâm xử lý công vụ, thẩm lí và phán quyết ác quỷ. Bạch diện thư sinh tuấn tú nho nhã trên đại điện, cũng không vì Quỷ Hồn giả dối âm hiểm sở hoặc, cân nhắc mức hình phạt duy thực (công bằng), không sai không lệch, cửu nhi cửu chi (lâu ngày), thanh danh lại truyền tới thế gian, thu được cái danh tính tình nhân hậu, tâm địa thuần tịnh (thuần khiết, trong trẻo), ghét ác như cừu, minh sát thu hào (nhìn rõ mọi việc từ chân tơ kẽ tóc).
Chính là vật đổi sao dời, thế gian ác nhân nắm quyền, mười điện Diêm La đều là bận tối mày tối mặt, đệ tam ngục do y đứng đầu dĩ nhiên cũng không ngoại lệ
Sự tình ngày một nhiều, thời gian cứ thế trôi qua cực nhanh.
Hôm đó là ngày Tống Đế Vương đến phàm gian luân trị.
Cái gọi là luân trị, chính là vào ngày tám tháng hai, ngày thần đản (sinh thần) của Tống Đế Vương, y đích thân tới phàm gian nghe thế nhân tác thệ.
Phàm nhân phạm tội vong ân phụ nghĩa, ác ý phỉ báng làm tổn thương danh dự, đạo đức tiêu vong, vu tội vu hãm, thất tín bội nghĩa, lừa gạt tiền tài, vân vân… nếu có tâm hối cải, ngày này sẽ tới Miếu Thành Hoàng hướng Tống Đế Vương thề nguyện không phạm giới nữa, như thế sẽ được Diêm La khoan thứ, sau này chết đi miễn nhập các ngục trong đệ tam điện chịu khổ.
Chẳng qua những kẻ thường làm ác, nào có mấy ai cảm thấy mình sai, cho dù lúc sắp chết lương tâm ray rức, người chân chính có tâm hối cải quả thực ít đến có thể đếm được, cho nên mỗi khi đến ngày luân trị ngược lại trở thành ngày rảnh rỗi nghỉ ngơi của Diêm La thập điện.
Tống Đế Vương ngồi trong miếu, đôi mắt dài lạnh nhạt nhìn phàm nhân tới lui ngoài miếu.
Cái gọi là vô sự bất đăng tam bảo điện, trong mắt những phàm nhân kia, nếu không có sở cầu, lại sao lại khổ kiếp hư vô mờ mịt sau khi chết mà vào điện cáo tội?
Không người quấy rầy, y ngược lại mừng rỡ nhàn hạ.
Chân thân Quỷ Tiên thế nhân không thể nhìn thấy, Tống Đế Vương thản nhiên ngồi ở dựa vào nơi có nắng ấm, trong tay là một quyển sách, không tập trung tùy tâm lật xem.
Ngẫu nhiên ngẩng đầu, mặt trời đang lơ lửng giữa bầu trời, thủy chung là không thể nhìn thấy một ngôi sao sớm, càng đừng nói khỏa ác diệu rực rỡ kia.
Bỗng nhiên nhớ tới thế gian có mấy cố sự khá thú vị.
Có một người đi cày ruộng, giữa ruộng có một thân cây, thỏ chạy tới đập đầu vào cây, gãy cổ mà chết, người này lập tức bỏ ruộng ôm cây, chờ thỏ lại đâm vào cây rồi bắt, thỏ không đến mà bản thân hắn lại trở thành trò cười.
Có lẽ, hành vi ôm cây chờ thỏ lần thứ hai đâm vào quả thật ngu ngốc không ai bằng, sự trùng hợp hi hữu đó, sợ là trăm năm khó gặp được một lần. Phàm nhân bất quá chỉ có mấy chục năm thiên mệnh, tự không có tính nhẫn nại đi chờ đợi sự trùng hợp đó xảy ra lần nữa.
Bất quá, y cũng không phải phàm nhân, tiên thọ của y so với phàm nhân dài lâu hơn nhiều lắm, một trăm năm đợi không được, y có thể chờ năm trăm năm, năm trăm năm không được, y có thể đợi thêm một ngàn năm nữa. Chờ đợi một ngàn năm, có lẽ chung quy sẽ có một ngày, sẽ chờ đến một lần trùng hợp như ngàn năm trước.
Nghĩ đến đấy, không khỏi cười mỉm cười.
Chợt vào lúc này, phía sau âm phong thổi qua, quay đầu lại, chỉ thấy hai quỷ soa chật vật từ dướ nền đất bò lên, vừa thấy Tống Đế Vương, lập tức té ngã nhào lại thưa bẩm: “Quân thượng! Đại sự không ổn! Phá Quân tinh quân phá hủy Diêm La điện!!”
Tống Đế Vương khẽ nhíu mày, nhìn thoáng qua trước cửa miếu Thành Hoàng có thể giăng lưới bắt chim (vắng vẻ không người lui tới), nói: “Các ngươi ở đây trông chừng, nếu có người tiến vào thề nguyện, nghe kỹ nguyện này, xem kỹ tâm, ghi lại từng câu từng chữ, sau khi mặt trời lặn trở về báo cáo bổn vương, không được có sai lầm.” Nói xong trường tụ (ống tay áo) vung lên, xoay người, bóng dáng lập tức biến mất vô tung.
Tống Đế Vương quả thật không dự đoán được, hắn kiên nhẫn chờ tới cũng không phải một con thỏ nhỏ dịu ngoan, mà là một vị sát tinh cửu thiên đang nổi giận đùng đùng.
“Loảng xoảng!!!”
Một cây cột bên cửa đại điện nặng nề đổ sập xuống, vừa vặn nện trước mũi chân y, dấy lên rất nhiều tro bụi. Tống Đế Vương mắt dài khẽ híp, ngẩng đầu đánh giá Diêm La điện bị phá phá hủy đi một nửa.
Điện vũ nguy nga sâm nghiêm không lâu trước đó đã gặp phải tình trạng tổn hại khắp nơi, hư hao quá nửa. Ván cửa đại môn bị gãy vỡ, điện trụ nằm ngổn ngan, những mảnh ngói vỡ nát rơi tán lạc, hình cụ thiết liên cái cong thì cứ cong veo, gãy đoạn thì cứ gãy đoạn. Phía trên đại điện là đám quỷ hồn lượn vòng phần đông bị dọa đến cơ hồ hồn phi phách tán, tiếng khóc thét tê minh không ngừng vang bên tai, ngay cả đám quỷ soa ngày thường hung thần ác sát cũng không dám tới gần, nhao nhao tránh né.
Thấy Tống Đế Vương trở về, mới có mấy quỷ soa lá gan lớn chút tiến lên bẩm báo, nói qua nói lại cũng không ngoài việc vị kia tinh quân đến đây, không thấy Tống Đế Vương, đột nhiên nổi giận đùng đùng, phá hủy mọi thứ, quỷ soa bọn họ vô lực ngăn trở thượng tiên, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn hủy đi Diêm La điện...... Hiện giờ vị tiên nhân kia vẫn chưa rời đi, bọn họ cũng không dám tùy tiện tới gần, sợ trêu chọc sát tinh, rơi vào kết cục hồn phi phách tán.
Tống Đế Vương mi nhíu càng sâu, cũng không nói gì, vẫy lui chúng sai dịch, sải bước bước qua mặt đất hoang tàn đổ nát vô cùng thê thảm, đi vào trong điện.
Dọc theo đường đi, bốn vách tường thỉnh thoảng chấn động khiến bụi đá rơi rớt, trên nóc điện bị khoét một lỗ thủng lớn, ngẩng đầu có thể nhìn thấy đám âm hồn chạy trốn xoay quanh bất định, càng đi sâu vào, sắc mặt Tống Đế Vương càng trầm. Cho đến khi nhìn đến thiếu niên gác chân ngồi trên án bàn giữa đại điện, khuôn mặt tuấn tú bắt đầu đen lại.
Diêu Quang vừa thấy Tống Đế Vương trở về, lúc này mới nhảy xuống, đôi mắt lấp lánh xinh đẹp nổi giận đùng đùng, giống như bên trong có lửa toát ra, lắc mình tiến lên một phen nắm lấy vạt áo Tống Đế Vương, đem cả người y nhấc lên giữa không trung rồi nện mạnh thân hình đơn bạc ấy lên vách tường đã đổ sụp hơn phân nửa/
“Ngươi gây ra chuyện thật tốt!!”
Tống Đế Vương không cùng hắn lớn tiếng chất vấn, chỉ lạnh lùng nhìn hắn, thanh âm, cũng là lạnh nhạt: “Không biết tiểu thần có gì đắc tội, phải làm phiền tinh quân tự mình hạ phàm, phá hủy Diêm La điện của tiểu thần?”
“Ngươi còn dám hỏi ta! Đều tại cái cỏ độc kia của ngươi, Thiên Xu giận ta!!”
Nếu nói khi mới vào sắc mặt Tống Đế Vương chính là hắc trầm, nghe thấy lời này liền biến thành âm lãnh: “Nghe tinh quân nói như vậy, chẳng lẽ là có người lấy Mặc Hoắc tiểu thần tặng tinh quân dùng trên thân người khác?”
Diêu Quang chỉ biết tự mình sinh khí, hoàn toàn không nhìn đến sắc mặt đối phương, cả giận nói: “Ta bất quá là thấy Khai Dương bị Thiên Lý Nhãn kia khi dễ quá thảm, mới đưa Mặc Hoắc cho hắn, ai ngờ bị Thiên Xu phát hiện, Khai Dương cũng thật đáng giận, cư nhiên đến thượng đế trước mặt tự thừa tội trạng, năm trăm lôi tiên đó là tiện nghi hắn! Hừ!”
Phá Quân tinh xưa nay ngang ngược kiêu ngạo tùy hứng, cùng yêu tà gian nịnh đọ sức mấy trăm năm, khó tránh khỏi lây dính vài phần ngoan độc, Tống Đế Vương cũng không phải lần đầu kiến thức, chính là mấy trăm năm không gặp, tính tình hắn ngày càng ác liệt, hiện giờ thế nhưng lại cùng Khai Dương Vũ Khúc tinh quân ngay cả việc gia hại Thiên Mục thần tướng cũng dám làm! Sau khi thua chuyện cư nhiên truy căn tác nguyên (tìm nguồn gốc gây ra), tìm đến y trút giận?!
Tống Đế Vương cũng không tác biện (giải thích), chỉ hỏi ngược lại: “Tiểu thần ngày đó đem Mặc Hoắc tặng tinh quân, đã đem chuyện loại cỏ này có kịch độc toàn bộ báo lại. Xin hỏi tinh quân có nhớ rõ việc này?”
“Cho dù có biết, thì tính sao? Thiên Xu nói loại cỏ này chính là vật cấm kỵ, Thiên quân sớm có nghiêm lệnh không được tư thực (thực – trồng, tàng trữ), ngươi sao có thể đem cái loại này làm lễ vật tặng cho ta?”
Tống Đế Vương lạnh lùng cười: “Tiểu thần thật muốn hỏi một chút, người bán đao tử, chẳng lẽ còn phải phụ trách việc người mua đao cầm làm thức ăn hoặc giết người sao??”
“Ngươi –“
Tống Đế Vương lời nói sắc bén, một tên trúng đích, dần dần ngay cả Diêu Quang cũng cảm thấy mình lo lắng không đủ. Kỳ thật sau khi phát tiết một trận, hắn đã có chút tỉnh táo lại, nghĩ lại, kỳ thật việc này quả thật không liên quan gì đến Tống Đế Vương. Chính là bởi vì không lâu trước đó ở tinh điện thiên vực, hắn vốn một lòng muốn cùng Thiên Xu hạ giới hàng yêu thật vất vả mới trở về gần gũi nói chuyện, ai ngờ Khai Dương lại hừng hực chạy vào chất vấn hắn chuyện độc thảo kia, liền bị Thiên Xu biết được. Gây ra đại họa như thế, Thiên Xu khó tránh nghiêm ngữ quở trách, càng ra lệnh cưỡng chế phản tỉnh. Tất nhiên Diêu Quang nghẹn khuất khó chịu, nhất thời tìm không thấy cách phát tiết, liền đem toàn bộ tức giận nện vào đầu Tống Đế Vương. Từ Cửu thiên rơi thẳng xuống Diêm La điện, lại không thấy bóng dáng Tống Đế Vương, cơn tức dâng lên, đương trường phá hủy Diêm La điện.
Lúc này bàn tay siết chặt vạt áo Tống Đế Vương cũng buông lỏng đi, Tống Đế Vương từ lúc bắt đầu chưa từng phản kháng qua, hiện giờ cũng chỉ là chỉnh lại y sam.
Diêu Quang vẫn có chút oán khí: “Chỉ tại ngươi tặng thứ cổ quái đó cho ta......”
Nói đến một nửa, thế nhưng không nói được, ánh mắt dừng ở hắn thâm thúy như mực, nhìn vào lam hắn chột dạ một trận.
Sau một lúc lâu, Tống Đế Vương lạnh nhạt nói: “Nơi này vốn là âm tào địa phủ, làm sao so được với thiên cung thần vực nơi nơi đều là linh hoa dị thảo, đập vào mắt là mĩ ngọc lưu kim. Một gốc Mặc Hoắc, đã dốc hết khả năng của tiểu thần, tinh quân nếu không cảm kích thì thôi, hà tất tác tiện tâm ý tiểu thần?” (tác tiện – khinh rẻ)
“Ta không phải......”
“Diêm La điện này của tiểu thần tuy rằng cũ nát điêu linh, nhưng cũng là bên trong địa phủ, nơi đoạn phán ác tội, cũng không phải tất cả đều thuộc sở hữu của Tống Đế Vương. Nếu tinh quân phải chỉ trích tiểu thần, có thể ở trước mặt Thiên quân trạng cáo tiểu thần tư thực Mặc Hoắc, hà tất khó xử vong hồn quỷ soa nơi này?”
Tống Đế Vương gằn từng tiếng, mạnh mẽ âm vang, một thân áo trắng nho nhã, đứng giữa một mảnh hoang tàn, giống như thanh tùng cao ngất, khí thế lẫm lẫm không cho phép xâm phạm.
Diêu Quang lúc này mới có cảm giác, vị trước mắt này, chính là Diêm la vương – chúa tể địa phủ đệ tam điện! Ti chưởng hình phán vong hồn, ác liệt cương nghị. Uy nghi của y, không cần pháp tướng dữ tợn, dưới phán bút, chưa từng thiên vị, mặc kệ ngươi khi ở dương thế là lúc là hoàng hầu tương tướng, hay là du côn lưu manh, tất cả đều giống nhau, thiện ác đến cuối cùng sẽ có báo.
Trong lúc nhất thời, Diêu Quang đúng là đuối lý, không nói được một câu.
Hai người yên lặng đứng thẳng giữa phế tích, thật lâu sau, rốt cục Tống Đế Vương thở dài một tiếng, xoay người sang chỗ khác.
Mắt thấy y sẽ phẩy tay áo bỏ đi, Diêu Quang không khỏi sốt ruột, lại đưa tay qua giữa chặt tay y, kéo lại, rồi lại không biết mình muốn thế nào, chờ Tống Đế Vương quay lại nhìn, kích động buông tay, thật vất vả mới thốt ra một câu: “Ta sẽ bồi thường lại những thứ đã đập nát!”
Tống Đế Vương nhìn Diêu Quang, vốn biết Phá Quân tinh quân tâm tính cao ngạo, loại giọng điệu gần như nhận sai chịu thua thế này chỉ sợ ngàn năm khó nghe được một lần.
Đôi mắt xinh đẹp kia, bởi vì hơi hơi rủ xuống mà có vẻ mắt hơi xếch lên, đôi môi anh đào bị răng cắn chặt hiện ra màu son đỏ thắm, Tống Đế Vương không khỏi nghĩ đến, nếu tiếp tục cùng hắn gây khó dễ, nói không chừng liền khóc luôn đi?
Tim mềm nhũn, tự biết đã vô pháp duy trì vẻ cứng rắn. Nhưng cũng không thể dung túng quá độ, phải làm cho thiếu niên hiểu được lập trường cùng điểm mấu chốt của y, ngày sau nếu lại muốn hồ nháo cũng phải biết thế nào là đúng mực.
“Tiểu thần không dám, Diêm La điện không phải do pháp thuật sở thành, một viên gạch một miếng ngói làm ra không dễ dàng, tinh quân quý nhân bận rộn, không cần lo lắng.”
Lời này không nhẹ không nặng, lại làm cho cảm giác thua thiệt trong lòng Diêu Quang càng thêm sâu.
Tống Đế Vương gọi quỷ soa đến, cẩn thận phân phó xử lý công việc, không hề để ý tới Diêu Quang đứng một bên. Diêu Quang lăng lăng đứng ở đó, nhìn bóng dáng thư sinh bận rộn.
Nam tử nhìn như đơn bạc làm việc lại giỏi giang quyết đoán ngoài dự tính, một bên phân phó quỷ soa sửa chữa điện vũ, một bên truyền lệnh đại lực quỷ tốt dùng hắc liên khóa lại đám quỷ hồ bay loạn xoay quanh, để chúng qua một bên xếp hàng, đợi y nhất nhất xử lý. Diêm La điện sụp đổ, cũng không thể tùy ý cho đệ nhị điện đình trệ việc áp giải quỷ hồn đến đây, trước hết đành phải chuyển nhóm quỷ hồn đến đệ tứ điện trước rồi y sẽ đến giải thích sau.
Diêu Quang bỗng nhiên cảm thấy không biết làm sao, hắn giúp không được gì, chỉ biết gây chuyện, hiện giờ còn phải để Tống Đế Vương tân tân khổ khổ thu thập cục diện rối rắm hắn gây ra...... Hung hăng cắn chặt răng, thiếu niên hiếm khi không phát ra âm thanh, lén lút xoay người ly khai địa phủ.
[Mặc Hoắc tiễn đưa gây rắc rối, Phá Quân giân dữ hủy diêm điện]
—
Dưới Hắc Thằng đại địa ngục có mười sáu tiểu ngục quay quanh. Một đường đi đến, đâu đâu cũng gặp quỷ tốt tướng mạo dữ tợn hung thần ác sát áp giải quỷ hồn khi còn sống đã phạm phải đủ loại ác nghiệt, hồn phách bị thiết liên xích lại kéo đ, đến các tiểu ngục thụ hình, trên đường đi, nhiệt thiết thằng giao nhiều vô số, uy nghiêm đáng sợ.
Tống Đế Vương tuy là tố y giày vải, xem ra bất quá là một thư sinh nhân gian tầm thường, nhưng quỷ tốt gặp vị này giá lâm, đều cúi đầu, thối lui nhường đường. Có tiểu quỷ nhìn thấy, lại sợ đến không dám ngẩng đầu. Thiếu niên bạch y đi phía sau, thân hình như có một tầng quang mang nhàn nhạt bao quanh, giống như tinh quang lay động, dung mạo thiên nhân, càng khiến người khó quên.
Tống Đế Vương một đường chỉ điểm tường thuật đủ chuyện về mười sáu tiểu ngục, một mực ở phía trước dẫn đường.
Xem ra hưng trí bừng bừng, Diêu Quang thật cũng hiếm khí không có cự tuyệt. Kỳ thật hắn đối với Hắc Thằng đại địa ngục một chút hứng thú cũng không có, đều là mấy Quỷ Hồn thụ hình, tiếng khóc thét vang khắp nơi, có cái gì hay để thưởng thức đích? Bất quá cũng không biết vì sao, mỗi khi nghe được Tống Đế Vương ôn thanh hỏi, liền rất khó nói ra lời cự tuyệt, mặc dù y cho mình lựa chọn, nhưng mình lại luôn làm theo ý của y..
Cứ như vậy đi tới, rất nhanh đi qua mười sáu tiểu ngục, xuống nữa chính là đệ tứ ngục của Ngũ Quan Vương.
Tống Đế Vương lúc này mới dừng bước, xoay lại nói với Diêu Quang: “Thế gian thường nói, thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, cho dù có là bàn đào thịnh yến của Vương Mẫu nương chung quy cũng có lúc tàn tiệc. Xin thứ cho tiểu thần không tiện đưa tiễn xa, hôm nay cùng tinh quân từ biệt, ngày khác nếu có cơ duyên, hy vọng lại có thể vi tinh quân pha ấm trà, tiểu tụ một lát.”
“Ân......” Nghe y nói như vậy, giống như không hẹn ngày gặp lại, khiến người khó chịu, Diêu Quang cúi đầu, nhưng nhất thời lại không muốn xoay người rời đi.
Chợt nghe Tống Đế Vương nói: “Tiểu thần còn có một vật, tặng tinh quân.”
Diêu Quang ngẩng đầu, liền thấy Tống Đế Vương từ trong tay áo lấy ra một vật, nhìn kỹ, nguyên lai là một chậu sành nho nhỏ, mặt trên còn có một gốc cỏ nhỏ gầy còm, chỉ mọc hai phiến lá cây, nhìn qua hình dạng cũng không đặc biệt, nhưng cây cỏ này cả thân tối đen, từ gốc đến thân, từ lá đến tâm, đều mang sắc trầm như mực, cổ quái phi thường.
Diêu Quang hiếu kỳ: “Đây là vật gì?”
Tống Đế Vương nói: “Thân cỏ này danh viết Mặc Hoắc. Hoàng tuyền không có ánh sáng nhật nguyệt, cũng không có mưa làm dịu, vốn không có một ngọn cỏ, chỉ có ở Hắc Thằng đại địa ngục, có một tiểu ngục gọi là Oạt Nhãn, quỷ thụ hình sau khi móc mắt sẽ rơi huyết lệ, thấm ướt mặt đất sinh ra loại cỏ này. Mặc Hoặc bị oán khí sở phệ, độc lực không phải là nhỏ, vô luận là thiên thượng phàm gian, yêu vực ma giới, chỉ cần ăn một mẩu nhỏ, thị lực lập tức bị tiêu hủy.”
“Nga? Thần kỳ như vậy?”
Diêu Quang gảy gảy Mặc Hoắc trong chậu, ngọn cỏ nhỏ nhìn qua không có gì đặc biệt, trừ bỏ không có nửa điểm màu lục mà chỉ có sắc đen u mịch trầm như mực khiến người sợ hãi.
“Ngươi tặng cái này cho ta làm gì......”
“Tiểu thần tuy là đệ tam điện Diêm La, nhưng trong tay nhưng không có kỳ trân dị bảo gì, cho dù có, có lẽ cũng không so được với bảo bối chốn thiên cung. Suy đi nghĩ lại, quả thật không thể lựa chọn, nhưng tính ra ngọn cỏ này cũng được xem như đặc biệt, tuy không phải bảo vật quý trọng gì, mong rằng tinh quân vui lòng nhận cho.”
Nói xong, Tống Đế Vương đem chậu sành đặt vào tay Diêu Quang, thanh âm lộ ra trầm thấp: “Ngày sau chỉ sợ khó được gặp mặt một lần, bồn Mặc Hoắc này, liền tặng tinh quân làm kỷ niệm đi......” Sườn mặt nho nhã, thở dài gian buồn bã mất mác, vì khuất bóng mà lược lược mang theo chút bóng ma, làm cho gương mặt vị Diêm La vương luôn bình tĩnh nhã nhặn này nhàn nhạt nhiễm thượng nỗi buồn ly biệt.
Diêu Quang chỉ cảm thấy chậu sành trong tay giống như ngàn cân nặng, nhất thời lại nói không ra lời.
Lần từ biệt này, chớp mắt đã qua rất lâu.
Phá Quân tinh kiêu ngạo kia, cũng chưa từng quang lâm địa phủ lần nào nữa.
Mà Tống Đế Vương cũng không từng có cơ hội đến thiên cung, mấy trăm năm duyên phận ngắn ngủi giữa hai người, tựa hồ bị chặt đứt vô cùng đơn giản như vậy.
Nhưng Tống Đế Vương cũng không vì thế mà sốt ruột, mỗi ngày y chuyên tâm xử lý công vụ, thẩm lí và phán quyết ác quỷ. Bạch diện thư sinh tuấn tú nho nhã trên đại điện, cũng không vì Quỷ Hồn giả dối âm hiểm sở hoặc, cân nhắc mức hình phạt duy thực (công bằng), không sai không lệch, cửu nhi cửu chi (lâu ngày), thanh danh lại truyền tới thế gian, thu được cái danh tính tình nhân hậu, tâm địa thuần tịnh (thuần khiết, trong trẻo), ghét ác như cừu, minh sát thu hào (nhìn rõ mọi việc từ chân tơ kẽ tóc).
Chính là vật đổi sao dời, thế gian ác nhân nắm quyền, mười điện Diêm La đều là bận tối mày tối mặt, đệ tam ngục do y đứng đầu dĩ nhiên cũng không ngoại lệ
Sự tình ngày một nhiều, thời gian cứ thế trôi qua cực nhanh.
Hôm đó là ngày Tống Đế Vương đến phàm gian luân trị.
Cái gọi là luân trị, chính là vào ngày tám tháng hai, ngày thần đản (sinh thần) của Tống Đế Vương, y đích thân tới phàm gian nghe thế nhân tác thệ.
Phàm nhân phạm tội vong ân phụ nghĩa, ác ý phỉ báng làm tổn thương danh dự, đạo đức tiêu vong, vu tội vu hãm, thất tín bội nghĩa, lừa gạt tiền tài, vân vân… nếu có tâm hối cải, ngày này sẽ tới Miếu Thành Hoàng hướng Tống Đế Vương thề nguyện không phạm giới nữa, như thế sẽ được Diêm La khoan thứ, sau này chết đi miễn nhập các ngục trong đệ tam điện chịu khổ.
Chẳng qua những kẻ thường làm ác, nào có mấy ai cảm thấy mình sai, cho dù lúc sắp chết lương tâm ray rức, người chân chính có tâm hối cải quả thực ít đến có thể đếm được, cho nên mỗi khi đến ngày luân trị ngược lại trở thành ngày rảnh rỗi nghỉ ngơi của Diêm La thập điện.
Tống Đế Vương ngồi trong miếu, đôi mắt dài lạnh nhạt nhìn phàm nhân tới lui ngoài miếu.
Cái gọi là vô sự bất đăng tam bảo điện, trong mắt những phàm nhân kia, nếu không có sở cầu, lại sao lại khổ kiếp hư vô mờ mịt sau khi chết mà vào điện cáo tội?
Không người quấy rầy, y ngược lại mừng rỡ nhàn hạ.
Chân thân Quỷ Tiên thế nhân không thể nhìn thấy, Tống Đế Vương thản nhiên ngồi ở dựa vào nơi có nắng ấm, trong tay là một quyển sách, không tập trung tùy tâm lật xem.
Ngẫu nhiên ngẩng đầu, mặt trời đang lơ lửng giữa bầu trời, thủy chung là không thể nhìn thấy một ngôi sao sớm, càng đừng nói khỏa ác diệu rực rỡ kia.
Bỗng nhiên nhớ tới thế gian có mấy cố sự khá thú vị.
Có một người đi cày ruộng, giữa ruộng có một thân cây, thỏ chạy tới đập đầu vào cây, gãy cổ mà chết, người này lập tức bỏ ruộng ôm cây, chờ thỏ lại đâm vào cây rồi bắt, thỏ không đến mà bản thân hắn lại trở thành trò cười.
Có lẽ, hành vi ôm cây chờ thỏ lần thứ hai đâm vào quả thật ngu ngốc không ai bằng, sự trùng hợp hi hữu đó, sợ là trăm năm khó gặp được một lần. Phàm nhân bất quá chỉ có mấy chục năm thiên mệnh, tự không có tính nhẫn nại đi chờ đợi sự trùng hợp đó xảy ra lần nữa.
Bất quá, y cũng không phải phàm nhân, tiên thọ của y so với phàm nhân dài lâu hơn nhiều lắm, một trăm năm đợi không được, y có thể chờ năm trăm năm, năm trăm năm không được, y có thể đợi thêm một ngàn năm nữa. Chờ đợi một ngàn năm, có lẽ chung quy sẽ có một ngày, sẽ chờ đến một lần trùng hợp như ngàn năm trước.
Nghĩ đến đấy, không khỏi cười mỉm cười.
Chợt vào lúc này, phía sau âm phong thổi qua, quay đầu lại, chỉ thấy hai quỷ soa chật vật từ dướ nền đất bò lên, vừa thấy Tống Đế Vương, lập tức té ngã nhào lại thưa bẩm: “Quân thượng! Đại sự không ổn! Phá Quân tinh quân phá hủy Diêm La điện!!”
Tống Đế Vương khẽ nhíu mày, nhìn thoáng qua trước cửa miếu Thành Hoàng có thể giăng lưới bắt chim (vắng vẻ không người lui tới), nói: “Các ngươi ở đây trông chừng, nếu có người tiến vào thề nguyện, nghe kỹ nguyện này, xem kỹ tâm, ghi lại từng câu từng chữ, sau khi mặt trời lặn trở về báo cáo bổn vương, không được có sai lầm.” Nói xong trường tụ (ống tay áo) vung lên, xoay người, bóng dáng lập tức biến mất vô tung.
Tống Đế Vương quả thật không dự đoán được, hắn kiên nhẫn chờ tới cũng không phải một con thỏ nhỏ dịu ngoan, mà là một vị sát tinh cửu thiên đang nổi giận đùng đùng.
“Loảng xoảng!!!”
Một cây cột bên cửa đại điện nặng nề đổ sập xuống, vừa vặn nện trước mũi chân y, dấy lên rất nhiều tro bụi. Tống Đế Vương mắt dài khẽ híp, ngẩng đầu đánh giá Diêm La điện bị phá phá hủy đi một nửa.
Điện vũ nguy nga sâm nghiêm không lâu trước đó đã gặp phải tình trạng tổn hại khắp nơi, hư hao quá nửa. Ván cửa đại môn bị gãy vỡ, điện trụ nằm ngổn ngan, những mảnh ngói vỡ nát rơi tán lạc, hình cụ thiết liên cái cong thì cứ cong veo, gãy đoạn thì cứ gãy đoạn. Phía trên đại điện là đám quỷ hồn lượn vòng phần đông bị dọa đến cơ hồ hồn phi phách tán, tiếng khóc thét tê minh không ngừng vang bên tai, ngay cả đám quỷ soa ngày thường hung thần ác sát cũng không dám tới gần, nhao nhao tránh né.
Thấy Tống Đế Vương trở về, mới có mấy quỷ soa lá gan lớn chút tiến lên bẩm báo, nói qua nói lại cũng không ngoài việc vị kia tinh quân đến đây, không thấy Tống Đế Vương, đột nhiên nổi giận đùng đùng, phá hủy mọi thứ, quỷ soa bọn họ vô lực ngăn trở thượng tiên, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn hủy đi Diêm La điện...... Hiện giờ vị tiên nhân kia vẫn chưa rời đi, bọn họ cũng không dám tùy tiện tới gần, sợ trêu chọc sát tinh, rơi vào kết cục hồn phi phách tán.
Tống Đế Vương mi nhíu càng sâu, cũng không nói gì, vẫy lui chúng sai dịch, sải bước bước qua mặt đất hoang tàn đổ nát vô cùng thê thảm, đi vào trong điện.
Dọc theo đường đi, bốn vách tường thỉnh thoảng chấn động khiến bụi đá rơi rớt, trên nóc điện bị khoét một lỗ thủng lớn, ngẩng đầu có thể nhìn thấy đám âm hồn chạy trốn xoay quanh bất định, càng đi sâu vào, sắc mặt Tống Đế Vương càng trầm. Cho đến khi nhìn đến thiếu niên gác chân ngồi trên án bàn giữa đại điện, khuôn mặt tuấn tú bắt đầu đen lại.
Diêu Quang vừa thấy Tống Đế Vương trở về, lúc này mới nhảy xuống, đôi mắt lấp lánh xinh đẹp nổi giận đùng đùng, giống như bên trong có lửa toát ra, lắc mình tiến lên một phen nắm lấy vạt áo Tống Đế Vương, đem cả người y nhấc lên giữa không trung rồi nện mạnh thân hình đơn bạc ấy lên vách tường đã đổ sụp hơn phân nửa/
“Ngươi gây ra chuyện thật tốt!!”
Tống Đế Vương không cùng hắn lớn tiếng chất vấn, chỉ lạnh lùng nhìn hắn, thanh âm, cũng là lạnh nhạt: “Không biết tiểu thần có gì đắc tội, phải làm phiền tinh quân tự mình hạ phàm, phá hủy Diêm La điện của tiểu thần?”
“Ngươi còn dám hỏi ta! Đều tại cái cỏ độc kia của ngươi, Thiên Xu giận ta!!”
Nếu nói khi mới vào sắc mặt Tống Đế Vương chính là hắc trầm, nghe thấy lời này liền biến thành âm lãnh: “Nghe tinh quân nói như vậy, chẳng lẽ là có người lấy Mặc Hoắc tiểu thần tặng tinh quân dùng trên thân người khác?”
Diêu Quang chỉ biết tự mình sinh khí, hoàn toàn không nhìn đến sắc mặt đối phương, cả giận nói: “Ta bất quá là thấy Khai Dương bị Thiên Lý Nhãn kia khi dễ quá thảm, mới đưa Mặc Hoắc cho hắn, ai ngờ bị Thiên Xu phát hiện, Khai Dương cũng thật đáng giận, cư nhiên đến thượng đế trước mặt tự thừa tội trạng, năm trăm lôi tiên đó là tiện nghi hắn! Hừ!”
Phá Quân tinh xưa nay ngang ngược kiêu ngạo tùy hứng, cùng yêu tà gian nịnh đọ sức mấy trăm năm, khó tránh khỏi lây dính vài phần ngoan độc, Tống Đế Vương cũng không phải lần đầu kiến thức, chính là mấy trăm năm không gặp, tính tình hắn ngày càng ác liệt, hiện giờ thế nhưng lại cùng Khai Dương Vũ Khúc tinh quân ngay cả việc gia hại Thiên Mục thần tướng cũng dám làm! Sau khi thua chuyện cư nhiên truy căn tác nguyên (tìm nguồn gốc gây ra), tìm đến y trút giận?!
Tống Đế Vương cũng không tác biện (giải thích), chỉ hỏi ngược lại: “Tiểu thần ngày đó đem Mặc Hoắc tặng tinh quân, đã đem chuyện loại cỏ này có kịch độc toàn bộ báo lại. Xin hỏi tinh quân có nhớ rõ việc này?”
“Cho dù có biết, thì tính sao? Thiên Xu nói loại cỏ này chính là vật cấm kỵ, Thiên quân sớm có nghiêm lệnh không được tư thực (thực – trồng, tàng trữ), ngươi sao có thể đem cái loại này làm lễ vật tặng cho ta?”
Tống Đế Vương lạnh lùng cười: “Tiểu thần thật muốn hỏi một chút, người bán đao tử, chẳng lẽ còn phải phụ trách việc người mua đao cầm làm thức ăn hoặc giết người sao??”
“Ngươi –“
Tống Đế Vương lời nói sắc bén, một tên trúng đích, dần dần ngay cả Diêu Quang cũng cảm thấy mình lo lắng không đủ. Kỳ thật sau khi phát tiết một trận, hắn đã có chút tỉnh táo lại, nghĩ lại, kỳ thật việc này quả thật không liên quan gì đến Tống Đế Vương. Chính là bởi vì không lâu trước đó ở tinh điện thiên vực, hắn vốn một lòng muốn cùng Thiên Xu hạ giới hàng yêu thật vất vả mới trở về gần gũi nói chuyện, ai ngờ Khai Dương lại hừng hực chạy vào chất vấn hắn chuyện độc thảo kia, liền bị Thiên Xu biết được. Gây ra đại họa như thế, Thiên Xu khó tránh nghiêm ngữ quở trách, càng ra lệnh cưỡng chế phản tỉnh. Tất nhiên Diêu Quang nghẹn khuất khó chịu, nhất thời tìm không thấy cách phát tiết, liền đem toàn bộ tức giận nện vào đầu Tống Đế Vương. Từ Cửu thiên rơi thẳng xuống Diêm La điện, lại không thấy bóng dáng Tống Đế Vương, cơn tức dâng lên, đương trường phá hủy Diêm La điện.
Lúc này bàn tay siết chặt vạt áo Tống Đế Vương cũng buông lỏng đi, Tống Đế Vương từ lúc bắt đầu chưa từng phản kháng qua, hiện giờ cũng chỉ là chỉnh lại y sam.
Diêu Quang vẫn có chút oán khí: “Chỉ tại ngươi tặng thứ cổ quái đó cho ta......”
Nói đến một nửa, thế nhưng không nói được, ánh mắt dừng ở hắn thâm thúy như mực, nhìn vào lam hắn chột dạ một trận.
Sau một lúc lâu, Tống Đế Vương lạnh nhạt nói: “Nơi này vốn là âm tào địa phủ, làm sao so được với thiên cung thần vực nơi nơi đều là linh hoa dị thảo, đập vào mắt là mĩ ngọc lưu kim. Một gốc Mặc Hoắc, đã dốc hết khả năng của tiểu thần, tinh quân nếu không cảm kích thì thôi, hà tất tác tiện tâm ý tiểu thần?” (tác tiện – khinh rẻ)
“Ta không phải......”
“Diêm La điện này của tiểu thần tuy rằng cũ nát điêu linh, nhưng cũng là bên trong địa phủ, nơi đoạn phán ác tội, cũng không phải tất cả đều thuộc sở hữu của Tống Đế Vương. Nếu tinh quân phải chỉ trích tiểu thần, có thể ở trước mặt Thiên quân trạng cáo tiểu thần tư thực Mặc Hoắc, hà tất khó xử vong hồn quỷ soa nơi này?”
Tống Đế Vương gằn từng tiếng, mạnh mẽ âm vang, một thân áo trắng nho nhã, đứng giữa một mảnh hoang tàn, giống như thanh tùng cao ngất, khí thế lẫm lẫm không cho phép xâm phạm.
Diêu Quang lúc này mới có cảm giác, vị trước mắt này, chính là Diêm la vương – chúa tể địa phủ đệ tam điện! Ti chưởng hình phán vong hồn, ác liệt cương nghị. Uy nghi của y, không cần pháp tướng dữ tợn, dưới phán bút, chưa từng thiên vị, mặc kệ ngươi khi ở dương thế là lúc là hoàng hầu tương tướng, hay là du côn lưu manh, tất cả đều giống nhau, thiện ác đến cuối cùng sẽ có báo.
Trong lúc nhất thời, Diêu Quang đúng là đuối lý, không nói được một câu.
Hai người yên lặng đứng thẳng giữa phế tích, thật lâu sau, rốt cục Tống Đế Vương thở dài một tiếng, xoay người sang chỗ khác.
Mắt thấy y sẽ phẩy tay áo bỏ đi, Diêu Quang không khỏi sốt ruột, lại đưa tay qua giữa chặt tay y, kéo lại, rồi lại không biết mình muốn thế nào, chờ Tống Đế Vương quay lại nhìn, kích động buông tay, thật vất vả mới thốt ra một câu: “Ta sẽ bồi thường lại những thứ đã đập nát!”
Tống Đế Vương nhìn Diêu Quang, vốn biết Phá Quân tinh quân tâm tính cao ngạo, loại giọng điệu gần như nhận sai chịu thua thế này chỉ sợ ngàn năm khó nghe được một lần.
Đôi mắt xinh đẹp kia, bởi vì hơi hơi rủ xuống mà có vẻ mắt hơi xếch lên, đôi môi anh đào bị răng cắn chặt hiện ra màu son đỏ thắm, Tống Đế Vương không khỏi nghĩ đến, nếu tiếp tục cùng hắn gây khó dễ, nói không chừng liền khóc luôn đi?
Tim mềm nhũn, tự biết đã vô pháp duy trì vẻ cứng rắn. Nhưng cũng không thể dung túng quá độ, phải làm cho thiếu niên hiểu được lập trường cùng điểm mấu chốt của y, ngày sau nếu lại muốn hồ nháo cũng phải biết thế nào là đúng mực.
“Tiểu thần không dám, Diêm La điện không phải do pháp thuật sở thành, một viên gạch một miếng ngói làm ra không dễ dàng, tinh quân quý nhân bận rộn, không cần lo lắng.”
Lời này không nhẹ không nặng, lại làm cho cảm giác thua thiệt trong lòng Diêu Quang càng thêm sâu.
Tống Đế Vương gọi quỷ soa đến, cẩn thận phân phó xử lý công việc, không hề để ý tới Diêu Quang đứng một bên. Diêu Quang lăng lăng đứng ở đó, nhìn bóng dáng thư sinh bận rộn.
Nam tử nhìn như đơn bạc làm việc lại giỏi giang quyết đoán ngoài dự tính, một bên phân phó quỷ soa sửa chữa điện vũ, một bên truyền lệnh đại lực quỷ tốt dùng hắc liên khóa lại đám quỷ hồ bay loạn xoay quanh, để chúng qua một bên xếp hàng, đợi y nhất nhất xử lý. Diêm La điện sụp đổ, cũng không thể tùy ý cho đệ nhị điện đình trệ việc áp giải quỷ hồn đến đây, trước hết đành phải chuyển nhóm quỷ hồn đến đệ tứ điện trước rồi y sẽ đến giải thích sau.
Diêu Quang bỗng nhiên cảm thấy không biết làm sao, hắn giúp không được gì, chỉ biết gây chuyện, hiện giờ còn phải để Tống Đế Vương tân tân khổ khổ thu thập cục diện rối rắm hắn gây ra...... Hung hăng cắn chặt răng, thiếu niên hiếm khi không phát ra âm thanh, lén lút xoay người ly khai địa phủ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook