Đế Hoàng Tôn
-
Chương 237: Xuyên rừng
Hắc ám bao phủ lấy tất cả, không gian trở nên đặc biệt tĩnh lặng, ngay cả tiếng gió cũng hoàn toàn biến mất. Mọi thứ trên trời dưới đất đều trở nên tĩnh mịch khiến.
Việt dừng cước bộ, khi thấy đám người Lưu Ly Kiếm Môn vẫn theo sát phía sau, mới thở phào nhẹ nhõm. Đương nhiên không phải do hắn lo lắng cho mọi người, mà lo cho bản thân. Có nhiều người đi cùng, khi nguy cấp sẽ có dê thế mạng.
- Xem ra nơi này tương đối đặc thù! Âm thanh và ánh sáng đều không truyền đi xa được!
Đôi mày liễu của Du Thanh khẽ nhíu lại, linh lực hội tự vào song nhãn.
Trong rừng cây to, tán lá xum xuê rậm rạp che kín bầu trời, khiến cho cả cây, đất đai và hầu hết mọi thứ đều mang lấy màu đen âm trầm không chút ánh sáng.
Ở đây đều là nhân kiệt, không ai bảo ai mỗi bước đi đều vô cùng cẩn trọng, linh lực tản ra quanh người, chỉ cần gió thổi cỏ lay sẽ ngay lập tức dẫn đến công kích cuồng bạo của họ.
Đi một đoạn, mọi người vẫn không gặp phải trở ngại hay tập kích nào cả, nhưng không vì thế mà buông lỏng. Đại thụ rậm rạp, quỷ dị tối tăm khiến hắn cảm thấy dường như nơi này không có một chút sự sống.
Đoàn người lặng yên di chuyển, không ai nhận ra được một rung động khẽ khàng của mặt đất dưới chân
Rắc!
Đột nhiên thanh âm lạo xạo vang lên, cũng chỉ có vai người nghe thấy, nhưng không quan trọng, bởi vì dù nghe thấy cũng không kịp phản ứng gì. Trong ánh mắt kinh hãi, có hai nữ đệ tử của Ly Kiếm Môn bị nhấc bổng lên không trung, trên lưng có thể lờ mờ thấy được một sợi dây leo thô to cuốn lấy.
Thoáng bối rối qua đi, hai nữ đệ tử Ly Kiếm Môn phản ứng rất nhanh, trường kiếm sắc bén tuốt ra, kình lực mạnh mẽ phá núi lấp bể chém vào những nhánh cây quấn lấy bọn họ
Thế nhưng kiếm khí cắt trời rạch đất khi chạm vào nhánh cây chỉ khiến nó mang theo một vết máu nhỏ, hiển nhiên lực phòng ngự của nhánh cây cực kỳ cường đại.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Thình lình những chiếc gai cực nhọn dài cả nửa trượng từ một nhành cây khác bắn ra, cực kỳ hung ác hướng thẳng tới cổ họng hai người đang bị treo ngược.
Bụp bụp bụp
Nhưng ngay trước khi những gai nhọn đó có thể chạm đến hai người, kiếm quang sắc bén lóe lên, chỉ thấy vô số gai nhọn đột nhiên bị thu về một mối, sau đó cuốn về phía lùm cây tối tăm.
Hai vị mỹ nữ rơi xuống đất, lăn quay hai vòng lập tức đứng dậy, trường kiếm đưa lên, thủ thế căng thẳng.
- Đa tạ!
Du Thanh thì không chút phản ứng, chỉ có Du Lan quay sang nhìn Lý Lăng để cảm ơn. Họ Lý cũng chỉ khẽ gật đầu mà thôi. Nhìn thấy cảnh đó Việt cũng thấy có chút lạ, mặc dù quan hệ giữa hai tông môn không tốt, nhưng Lý Lăng đối với những người khác vẫn khá hòa nhã, chỉ đối với Du Thanh là gay gắt.
Tất cả đều đưa mắt nhìn quanh, chỉ có điều lúc này đã không còn giữ được bình tĩnh như ban đầu.
Những sợi dây leo không những nguy hiểm, mà chúng còn lẩn khuất trong lớp lá cây tối đen trong khung cảnh âm u này, cực kỳ phiền toái và khó lòng phòng vệ.
Việt quan sát xung quanh, quan sát luôn cả mọi người. Không những tâm thần không còn bình tĩnh mà một vài người linh lực đã có chút bất ổn. Đương nhiên cũng không phải do họ tâm lý yếu, mà do không rõ nguy hiểm sẽ tới lúc nào nên sự đề phòng trở nên chệch nhịp, dù là tu giả Bước thứ hai cũng không tránh được chuyện này.
Mặt đất đột nhiên chuyển động, đám thanh niên hoảng hốt nhìn xuống, chỉ thấy đất đá ùn lên, vô số rễ cây to như bắp đùi phá đất mà lên, nhắm hướng bọn họ điên cuồng công kích.
Cũng không phải tất cả đều bị tập kích, đoàn người giãn ra, chỉ thấy bảy bóng người hốt hoảng bay lên né tránh, nhưng chưa bay cao được nổi vài mét thì tiếng xé gió vang lên, vô số lá cây từ bốn phương tám hướng bắn tới.
Mấy người đương nhiên không chịu trận, linh lực trong cơ thể bùng nổ, bảo kiếm tuốt ra, kiếm khí sắc bén mạnh mẽ nghênh đón. Lá cây phần lớn bị kiếm khí chém nát, nhưng vẫn có không ít xuyên qua muôn trùng kiếm khí, phá vỡ linh lực hộ thân vốn rất mạnh mẽ của tu giả Bước thứ hai.
Bảy người đồng loạt thổ huyết, linh lực tán loạn đẩy lá cây bay lả tả, hoa máu rơi vãi đầy trời.
Nhưng họ căn bản không có cơ hội để ổn định, lại có tiếng xé gió truyền đến, hiển nhiên một đợt lá cây nữa từ trong hắc ám bắn tới.
Linh lực vừa tán loạn, dù vận hành nhanh đến mức cũng không có bao nhiêu sức hoàn thủ. Mắt thấy đám sư đệ sư muội sắp gặp bất trắc, Du Thanh và Lý Lăng rút kiếm muốn bay lên giải vây, thì một giọng nói dễ chịu vang lên.
- Rồng quẫy nước!
Một xoáy nước màu máu bao quanh lấy đám người đang ở trên không, ngăn lại vô số cây đang bắn tới, nhưng không khiến chúng vỡ nát mà chỉ nhẹ nhàng hất trở lại trong đám rừng rậm.
Bảy thanh niên thoát được công kích nguy hiểm, nào dám ở lại trên không, vội vàng hạ thân xuống.
- Mọi người bình tĩnh lại! Ko được để linh lực hỗn loạn, tốt nhất là hạ khí tức sinh mệnh xuống mức thấp nhất!
Bọn họ còn chưa kịp lên tiếng cảm ơn thì Viêt đã đưa tay ngăn lại, đồng thời lên tiếng nhắc nhở.
Nghe thấy vậy, mọi người mặc dù đều tỏ ra hồ nghi, tuy nhiên uy tín của kẻ mạnh luôn tồn tại, vì vậy tất cả đều làm theo, cố gắng bình ổn lại linh lực, và quan trọng nhất, là điều chỉnh nội tâm của mình.
Đoàn người thận trọng xuyên qua rừng rậm, tiến về phía trước.
Lần này, Việt đã không nhầm. Mặc dù vẫn bị cây rừng tập kích thêm hai lần, nhưng đều ở mức độ thấp, có thể dễ dàng vượt qua, còn lại quãng đường đi vẫn tương đôi yên bình.
Nhưng cũng không vì vậy mà đoàn người chủ quan gia tăng tốc độ, vì vậy cần tới nửa ngày mới có thể thấy được ánh sáng.
Hắc ám lùi lại sau lưng, những gốc ma thụ cũng bị bỏ lại cùng khoảng rừng u ám, ánh nắng ấm áp xuyên qua tàn lá lưa thưa bao phủ lấy đám thanh niên.
Không ít người thở phào nhẹ nhõm, sau một quá trình tưởng bình yên nhưng lại đầy áp lực, tinh thần mọi người cũng theo đó mà buông lỏng hẳn ra.
Đồng thời tất cả lại thêm một lần ngả mũ trước gã thanh niên lạ mặt. Du Lan không khỏi lau mắt mà nhìn gã thanh niên không rõ xuất thân này.
- Độc Tự công tử, làm sao mà...
- Chịu khó quan sát thôi! Mọi người không được buông...
Việt lên tiếng ngắt lời đối phương, còn chưa kịp cảnh báo hết câu, thì đại địa đột nhiên rung chuyển, chỉ trong chớp mắt mặt đất nơi mọi người đang đứng bỗng sụp xuống.
Phản ứng của Việt đương nhiên nhanh nhất, mặt đất vừa sụp xuống thì thân hình hắn đã ở trên không, ánh mắt chăm chú nhìn xuống.
Cả một vùng diện tích hơn 100 mét vuông đều nhanh chóng sụp xuống, đất đá cây cối đều rơi xuống hố sâu.
- A, không phải hố sâu...
Đúng vậy, không phải hố sâu, mà là một cái miệng khổng lồ, theo đúng nghĩa đen, ở bên dưới lòng đất đang muốn nuốt chửng tất cả.
Từ trong cái miệng đỏ lòm phát ra một hấp lực mãnh liệt, dù một người đã bay lên cao như Việt cũng cảm thấy mất tự chủ, nói gì đến đám người còn lại.
- Chết tiệt!
Đoàn người muốn bay lên nhưng lực hút quá mãnh liệt, đất đá sụp xuống không có điểm tựa để lấy đà, nhất thời tất cả đều có xu hướng bị sa lầy, chủ trừ một người.
- Đánh ra công kích mạnh nhất mượn lực mà thoát đi!
Việt lên tiếng nhắc nhở, lúc này hắn đã thoát ra khỏi phạm vi của cái miệng khổng lồ kia nên mới có tâm tình chú ý đến những người đồng đội tạm thời này.
Lời của hắn như ma âm quanh quẩn bên tai đám thanh niên thiên tài, gần như phản xạ vô điều kiện, tất cả đều dồn lực đánh ra những sát chiêu mạnh nhất về phía cái miệng đen ngòm, mượn lực bay lên.
Kiếm khí mãnh liệt như dòng sông cuồn cuộn chảy, nhưng khi đánh trúng mục tiêu thì lại hóa thành hư vô, hệt như đổ vào biển lớn vậy.
Nhưng điều đó cũng không quan trọng, vì mọi người đâu có ý định gây thương tích cho cái thứ quỷ quái này. Công kích đánh ra, đám thanh niên bắn ngược về phía sau, từng người nhanh chóng thoát ra khỏi phạm vi của hấp lực.
Àooooooooooo!
Đột nhiên từ dưới hố sâu khổng lồ xuất hiện những căn dây leo to bằng bắp đùi người trưởng thành, lớp vỏ trong suốt thấy được cả những vân tím chằng chịt hệt như mạch máu.
Những căn dây leo này hệt như có sinh mệnh, chỉ trong chớp mắt đã phá không lao tới phía sau những kẻ đang muốn chạy trốn.
Đám nhân kiệt vừa tung ra một kích mạnh nhất, linh lực cũ đã tận, dù đều là tu giả Bước thứ Hai nhưng linh lực cũng đâu thể xoay vòng nhanh đến như vậy, chỉ có cố gắng gia tốc lao đi.
Đúng vào lúc nguy cấp này, tử thần đã hiện ra ngay trước mắt, lạnh lùng mở sổ sinh tử chuẩn bị gạch một nhát, bỗng nhiên đám thanh niên nhân kiệt cảm thấy một cơn gió mát lành thổi nhẹ qua khiến tâm thần mọi người ổn định lại.
- A!
Chu Linh khẽ kêu một tiếng kinh ngạc, bởi nàng phát hiện ra, chỉ là một cơn gió mát lành, vậy mà cắt đứt lọn tóc mai của nàng, trên y phục cũng xuất hiện những vết rách, cũng may là không ở những chỗ tế nhị.
Nhưng cũng chỉ chớp mắt nàng đã có cho mình câu trả lời. Chỉ thấy cơn gió nhẹ sau khi thổi qua đám người, lập tức hóa thành một trận phong bạo với sức càn quét vô cùng kinh hãi.
Cuồng phong mang theo từng đợt sóng huyết quét tới, nhưng lập tức tán loạn, bị từng căn dây leo đâm xuyên qua, chỉ có thể nói bước tiến của chúng lại một xíu chứ không thể ngăn chặn.
Tuy nhiên Việt cũng chỉ cần có như vậy. Một nhịp đó vừa đủ để đám thanh niên nhân kiệt của hai thế lực thoát được trong gang tấc, đồng thời cuồng phong tán loạn tạo ra lực đẩy, gia tốc đưa đám thanh niên nhân kiệt của hai thế lực nhanh choáng thoát đi xa.
Việt dừng cước bộ, khi thấy đám người Lưu Ly Kiếm Môn vẫn theo sát phía sau, mới thở phào nhẹ nhõm. Đương nhiên không phải do hắn lo lắng cho mọi người, mà lo cho bản thân. Có nhiều người đi cùng, khi nguy cấp sẽ có dê thế mạng.
- Xem ra nơi này tương đối đặc thù! Âm thanh và ánh sáng đều không truyền đi xa được!
Đôi mày liễu của Du Thanh khẽ nhíu lại, linh lực hội tự vào song nhãn.
Trong rừng cây to, tán lá xum xuê rậm rạp che kín bầu trời, khiến cho cả cây, đất đai và hầu hết mọi thứ đều mang lấy màu đen âm trầm không chút ánh sáng.
Ở đây đều là nhân kiệt, không ai bảo ai mỗi bước đi đều vô cùng cẩn trọng, linh lực tản ra quanh người, chỉ cần gió thổi cỏ lay sẽ ngay lập tức dẫn đến công kích cuồng bạo của họ.
Đi một đoạn, mọi người vẫn không gặp phải trở ngại hay tập kích nào cả, nhưng không vì thế mà buông lỏng. Đại thụ rậm rạp, quỷ dị tối tăm khiến hắn cảm thấy dường như nơi này không có một chút sự sống.
Đoàn người lặng yên di chuyển, không ai nhận ra được một rung động khẽ khàng của mặt đất dưới chân
Rắc!
Đột nhiên thanh âm lạo xạo vang lên, cũng chỉ có vai người nghe thấy, nhưng không quan trọng, bởi vì dù nghe thấy cũng không kịp phản ứng gì. Trong ánh mắt kinh hãi, có hai nữ đệ tử của Ly Kiếm Môn bị nhấc bổng lên không trung, trên lưng có thể lờ mờ thấy được một sợi dây leo thô to cuốn lấy.
Thoáng bối rối qua đi, hai nữ đệ tử Ly Kiếm Môn phản ứng rất nhanh, trường kiếm sắc bén tuốt ra, kình lực mạnh mẽ phá núi lấp bể chém vào những nhánh cây quấn lấy bọn họ
Thế nhưng kiếm khí cắt trời rạch đất khi chạm vào nhánh cây chỉ khiến nó mang theo một vết máu nhỏ, hiển nhiên lực phòng ngự của nhánh cây cực kỳ cường đại.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Thình lình những chiếc gai cực nhọn dài cả nửa trượng từ một nhành cây khác bắn ra, cực kỳ hung ác hướng thẳng tới cổ họng hai người đang bị treo ngược.
Bụp bụp bụp
Nhưng ngay trước khi những gai nhọn đó có thể chạm đến hai người, kiếm quang sắc bén lóe lên, chỉ thấy vô số gai nhọn đột nhiên bị thu về một mối, sau đó cuốn về phía lùm cây tối tăm.
Hai vị mỹ nữ rơi xuống đất, lăn quay hai vòng lập tức đứng dậy, trường kiếm đưa lên, thủ thế căng thẳng.
- Đa tạ!
Du Thanh thì không chút phản ứng, chỉ có Du Lan quay sang nhìn Lý Lăng để cảm ơn. Họ Lý cũng chỉ khẽ gật đầu mà thôi. Nhìn thấy cảnh đó Việt cũng thấy có chút lạ, mặc dù quan hệ giữa hai tông môn không tốt, nhưng Lý Lăng đối với những người khác vẫn khá hòa nhã, chỉ đối với Du Thanh là gay gắt.
Tất cả đều đưa mắt nhìn quanh, chỉ có điều lúc này đã không còn giữ được bình tĩnh như ban đầu.
Những sợi dây leo không những nguy hiểm, mà chúng còn lẩn khuất trong lớp lá cây tối đen trong khung cảnh âm u này, cực kỳ phiền toái và khó lòng phòng vệ.
Việt quan sát xung quanh, quan sát luôn cả mọi người. Không những tâm thần không còn bình tĩnh mà một vài người linh lực đã có chút bất ổn. Đương nhiên cũng không phải do họ tâm lý yếu, mà do không rõ nguy hiểm sẽ tới lúc nào nên sự đề phòng trở nên chệch nhịp, dù là tu giả Bước thứ hai cũng không tránh được chuyện này.
Mặt đất đột nhiên chuyển động, đám thanh niên hoảng hốt nhìn xuống, chỉ thấy đất đá ùn lên, vô số rễ cây to như bắp đùi phá đất mà lên, nhắm hướng bọn họ điên cuồng công kích.
Cũng không phải tất cả đều bị tập kích, đoàn người giãn ra, chỉ thấy bảy bóng người hốt hoảng bay lên né tránh, nhưng chưa bay cao được nổi vài mét thì tiếng xé gió vang lên, vô số lá cây từ bốn phương tám hướng bắn tới.
Mấy người đương nhiên không chịu trận, linh lực trong cơ thể bùng nổ, bảo kiếm tuốt ra, kiếm khí sắc bén mạnh mẽ nghênh đón. Lá cây phần lớn bị kiếm khí chém nát, nhưng vẫn có không ít xuyên qua muôn trùng kiếm khí, phá vỡ linh lực hộ thân vốn rất mạnh mẽ của tu giả Bước thứ hai.
Bảy người đồng loạt thổ huyết, linh lực tán loạn đẩy lá cây bay lả tả, hoa máu rơi vãi đầy trời.
Nhưng họ căn bản không có cơ hội để ổn định, lại có tiếng xé gió truyền đến, hiển nhiên một đợt lá cây nữa từ trong hắc ám bắn tới.
Linh lực vừa tán loạn, dù vận hành nhanh đến mức cũng không có bao nhiêu sức hoàn thủ. Mắt thấy đám sư đệ sư muội sắp gặp bất trắc, Du Thanh và Lý Lăng rút kiếm muốn bay lên giải vây, thì một giọng nói dễ chịu vang lên.
- Rồng quẫy nước!
Một xoáy nước màu máu bao quanh lấy đám người đang ở trên không, ngăn lại vô số cây đang bắn tới, nhưng không khiến chúng vỡ nát mà chỉ nhẹ nhàng hất trở lại trong đám rừng rậm.
Bảy thanh niên thoát được công kích nguy hiểm, nào dám ở lại trên không, vội vàng hạ thân xuống.
- Mọi người bình tĩnh lại! Ko được để linh lực hỗn loạn, tốt nhất là hạ khí tức sinh mệnh xuống mức thấp nhất!
Bọn họ còn chưa kịp lên tiếng cảm ơn thì Viêt đã đưa tay ngăn lại, đồng thời lên tiếng nhắc nhở.
Nghe thấy vậy, mọi người mặc dù đều tỏ ra hồ nghi, tuy nhiên uy tín của kẻ mạnh luôn tồn tại, vì vậy tất cả đều làm theo, cố gắng bình ổn lại linh lực, và quan trọng nhất, là điều chỉnh nội tâm của mình.
Đoàn người thận trọng xuyên qua rừng rậm, tiến về phía trước.
Lần này, Việt đã không nhầm. Mặc dù vẫn bị cây rừng tập kích thêm hai lần, nhưng đều ở mức độ thấp, có thể dễ dàng vượt qua, còn lại quãng đường đi vẫn tương đôi yên bình.
Nhưng cũng không vì vậy mà đoàn người chủ quan gia tăng tốc độ, vì vậy cần tới nửa ngày mới có thể thấy được ánh sáng.
Hắc ám lùi lại sau lưng, những gốc ma thụ cũng bị bỏ lại cùng khoảng rừng u ám, ánh nắng ấm áp xuyên qua tàn lá lưa thưa bao phủ lấy đám thanh niên.
Không ít người thở phào nhẹ nhõm, sau một quá trình tưởng bình yên nhưng lại đầy áp lực, tinh thần mọi người cũng theo đó mà buông lỏng hẳn ra.
Đồng thời tất cả lại thêm một lần ngả mũ trước gã thanh niên lạ mặt. Du Lan không khỏi lau mắt mà nhìn gã thanh niên không rõ xuất thân này.
- Độc Tự công tử, làm sao mà...
- Chịu khó quan sát thôi! Mọi người không được buông...
Việt lên tiếng ngắt lời đối phương, còn chưa kịp cảnh báo hết câu, thì đại địa đột nhiên rung chuyển, chỉ trong chớp mắt mặt đất nơi mọi người đang đứng bỗng sụp xuống.
Phản ứng của Việt đương nhiên nhanh nhất, mặt đất vừa sụp xuống thì thân hình hắn đã ở trên không, ánh mắt chăm chú nhìn xuống.
Cả một vùng diện tích hơn 100 mét vuông đều nhanh chóng sụp xuống, đất đá cây cối đều rơi xuống hố sâu.
- A, không phải hố sâu...
Đúng vậy, không phải hố sâu, mà là một cái miệng khổng lồ, theo đúng nghĩa đen, ở bên dưới lòng đất đang muốn nuốt chửng tất cả.
Từ trong cái miệng đỏ lòm phát ra một hấp lực mãnh liệt, dù một người đã bay lên cao như Việt cũng cảm thấy mất tự chủ, nói gì đến đám người còn lại.
- Chết tiệt!
Đoàn người muốn bay lên nhưng lực hút quá mãnh liệt, đất đá sụp xuống không có điểm tựa để lấy đà, nhất thời tất cả đều có xu hướng bị sa lầy, chủ trừ một người.
- Đánh ra công kích mạnh nhất mượn lực mà thoát đi!
Việt lên tiếng nhắc nhở, lúc này hắn đã thoát ra khỏi phạm vi của cái miệng khổng lồ kia nên mới có tâm tình chú ý đến những người đồng đội tạm thời này.
Lời của hắn như ma âm quanh quẩn bên tai đám thanh niên thiên tài, gần như phản xạ vô điều kiện, tất cả đều dồn lực đánh ra những sát chiêu mạnh nhất về phía cái miệng đen ngòm, mượn lực bay lên.
Kiếm khí mãnh liệt như dòng sông cuồn cuộn chảy, nhưng khi đánh trúng mục tiêu thì lại hóa thành hư vô, hệt như đổ vào biển lớn vậy.
Nhưng điều đó cũng không quan trọng, vì mọi người đâu có ý định gây thương tích cho cái thứ quỷ quái này. Công kích đánh ra, đám thanh niên bắn ngược về phía sau, từng người nhanh chóng thoát ra khỏi phạm vi của hấp lực.
Àooooooooooo!
Đột nhiên từ dưới hố sâu khổng lồ xuất hiện những căn dây leo to bằng bắp đùi người trưởng thành, lớp vỏ trong suốt thấy được cả những vân tím chằng chịt hệt như mạch máu.
Những căn dây leo này hệt như có sinh mệnh, chỉ trong chớp mắt đã phá không lao tới phía sau những kẻ đang muốn chạy trốn.
Đám nhân kiệt vừa tung ra một kích mạnh nhất, linh lực cũ đã tận, dù đều là tu giả Bước thứ Hai nhưng linh lực cũng đâu thể xoay vòng nhanh đến như vậy, chỉ có cố gắng gia tốc lao đi.
Đúng vào lúc nguy cấp này, tử thần đã hiện ra ngay trước mắt, lạnh lùng mở sổ sinh tử chuẩn bị gạch một nhát, bỗng nhiên đám thanh niên nhân kiệt cảm thấy một cơn gió mát lành thổi nhẹ qua khiến tâm thần mọi người ổn định lại.
- A!
Chu Linh khẽ kêu một tiếng kinh ngạc, bởi nàng phát hiện ra, chỉ là một cơn gió mát lành, vậy mà cắt đứt lọn tóc mai của nàng, trên y phục cũng xuất hiện những vết rách, cũng may là không ở những chỗ tế nhị.
Nhưng cũng chỉ chớp mắt nàng đã có cho mình câu trả lời. Chỉ thấy cơn gió nhẹ sau khi thổi qua đám người, lập tức hóa thành một trận phong bạo với sức càn quét vô cùng kinh hãi.
Cuồng phong mang theo từng đợt sóng huyết quét tới, nhưng lập tức tán loạn, bị từng căn dây leo đâm xuyên qua, chỉ có thể nói bước tiến của chúng lại một xíu chứ không thể ngăn chặn.
Tuy nhiên Việt cũng chỉ cần có như vậy. Một nhịp đó vừa đủ để đám thanh niên nhân kiệt của hai thế lực thoát được trong gang tấc, đồng thời cuồng phong tán loạn tạo ra lực đẩy, gia tốc đưa đám thanh niên nhân kiệt của hai thế lực nhanh choáng thoát đi xa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook