Đế Hoàng Tôn
Chương 235: Lục Viễn

Mặc dù một liên mình được thành lập nhưng tình cảnh lúc này đây không quá thuận lợi, bởi vì có tới ba thế lực mạnh mẽ đang vây công Lưu Kiếm Môn.

Nghe Chu Linh giới thiệu thì đó là ba Ngũ phẩm thế lực đến từ Tứ phẩm quốc gia Quỳ Thủy Quốc, lần lượt là Tà Linh Tông, Ngưng Huyết Tông và Quỳ Hoa Cốc. Mặc dù thực lực cũng chỉ thuộc hạng yếu nhất trong Ngũ phẩm, nhưng Lưu Ly lưỡng kiếm môn cũng chỉ tầm như vậy mà thôi.

Hơn nữa bên kia có tới ba vị tu giả Tiêu Trưởng viên mãn, Tà Linh Lục Viễn, Ngưng Huyết Lâm Khô, và Quỳ Hoa Lục Thừa Diệp, chỉ có Lý Lăng và Du Thanh có thể chống lại. Lý Lăng có thể cầm cự đến bây giờ, phần lớn là do đối phương cần thông tin nên chưa dám hạ sát thủ.

- Vậy là Lưu Ly Quốc các ngươi muốn chống lại Quỳ Thủy Quốc?

Thanh niên tên gọi Lâm Khô cất giọng khô khan chất vấn.

Du Thanh hừ lạnh, lẽ nào Lưu Ly Quốc lại sợ Quỳ Thủy Quốc, nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng thì đã kẻ khác lên tiếng cướp lời.

- Các ngươi có thể đại diện cho Quỳ Thủy Quốc sao? Bọn ta thì không thể đại biểu Lưu Ly Quốc!

Việt nở nụ cười nhạt, ánh mắt không chút tạp niệm, mặc dù hắn cũng chẳng thèm lo cho Lưu Ly Quốc, nhưng cho dù so đấu trên phương diện lời nói, hắn cũng không muốn mình bị hớ.

- Được lắm! Lâm Khô, ngươi lo Lý Lăng, mỹ nữ kia để Lục Thừa Diệp, đợi ta xử lý tên tiểu tử này rồi tàn sát từng đệ tử Lưu Kiếm Môn, xem ngày hôm nay Lý Lăng có giao ra manh mối di tích hay không!

Lục Viễn ngay lập tức phân chia đối thủ, chọn ngay cho mình tên yếu nhất, đương không phải hắn yếu hay khôn lỏi, mà do tên tiểu tử kia đã thành công chọc giận hắn, hắn phải tự tay phân thân mới có thể hả cơn giận này.

- Được!

Lâm Khô và Lục Thừa Diệp biểu thị đồng ý. Bọn hắn đều là lĩnh đội, là nhất đẳng thiên kiêu, tự nhiên khinh thường giao thủ với những kẻ vô danh. Lục Viễn muốn hả giận, cứ để hắn hả giận đi.

- Độc Tự công tử...

Du Thanh khẽ nhíu mày, nhưng không kịp nói hết câu thì đã bị đối phương xông tới cuốn lấy. Phía bên kia, Lý Lăng cũng đang chật vật chống lại từng trảo lấy mạng của Lâm Khô.

- Tiểu tử, giờ ngươi muốn chết thế nào?

Lục Viễn dù giận dữ nhưng vẫn không đánh mất phong độ, đối phương lúc này chắp cánh cũng khó bay đi được, vì vậy hắn rất chậm rãi, như một con mãnh hổ tiến về phía con mồi.

- Ấy ấy bằng hữu, mọi người cũng đều vì lợi ích của tông môn, cớ sao cứ phải giận dữ như vậy?

Việt giơ hai tay lên bày tỏ thiện ý, vừa nói vừa chậm rãi lùi về sau, tốc độ lùi lại của hắn vừa bằng tốc độ tiến tới của đối phương, vì vậy khoảng cách giữa hai người theo thời gian vẫn được giữ nguyên, tạo ra tình cảnh tương đối khôi hài.

- Tiểu tử, nếu muốn chết một cách nhanh chóng thì đứng yên cho ta!

Lục Viễn đã có chút không kiềm chế được, tốc độ bắt đầu gia tăng. Nhưng đối phương cũng gia tăng tốc độ, giữ nguyên khoảng cách giữa hai người.

- Bằng hữu, làm người ai chẳng muốn cầu sinh, lẽ nào tại hạ nên đứng lại để được chết cho nhanh à?

- Tiểu tử giỏi lắm! Ngươi đã thành công chọc giận ta! Mị Ảnh Bộ!

Lần này Lục Viễn đã triệt để giận dữ, hắn không quan tâm đến việc vờn đối thủ nữa mà giậm chân xông tới. Chỉ thấy trước mắt hoa lên, thân hình hắn đã quỷ dị xuất hiện trước mặt đối phương.

- Quỷ Trảo!

Thế nhưng một trảo mang đầy linh lực này lại bổ thẳng vào khoảng không, hiển nhiên đã bị đối phương né được.

- Tưởng né là thoát sao? Tà Ác Vô Tận!

Lục Viễn khẽ cười lạnh, môn linh thuật này không chỉ có một trảo, nó sẽ đeo bám cho đến khi đánh trúng đối phương.

Thân hình của Lục Viễn hệt như bóng ma, dù Việt có tránh đi đâu vẫn cứ quỷ mị xuất hiện sau lưng, một trảo lại một trảo bổ xuống, trảo sau lại cộng hưởng với trảo trước, càng đánh càng mạnh.

- Đã không né được, vậy thì không né nữa! Thủy Long!

Song thủ huy động, thân thể xoay một vòng, linh lực hóa thành sóng huyết theo đó nổi lên, tạo thành thủy quyển cuộn quanh người, chặn lại một trảo.

Quỷ trảo lăng lệ đánh xuyên qua thủy quyển, mạnh mẽ bổ trúng kẻ đang ẩn nấp bên trong, ít nhất là người ngoài nhìn vào có cảm giác như vậy. Chỉ có người trong cuộc như Lục Viễn mới hiểu chuyện gì xảy ra.

Thủy quyển không những không bị phá toái, dòng nước xoáy còn liên tục va vào tay hắn với biên độ tăng tiến đột ngột chỉ trong cái chớp mắt. Lục Viễn chỉ cảm thấy khoảng cách giữa hai người là một đại dương nổi sóng, dù tiến đến chân trời cũng không thấy được đất liền.

Đương nhiên, đấy chỉ là cảm giác mà thôi, kéo dài vô tận nhưng lại chỉ trong chớp mắt, thực tế là Lục Viễn bị khựng lại, không thể nào tiến thêm. Linh lực tích lũy theo thời gian của Vô Tận Quỷ biến mất, hay nói đúng hơn, là bị hút mất.

- Chết tiệt!

Đến lúc này thì Lục Viễn làm gì mà không biết mình đá trúng thiết bản, tên tiểu tử trước mắt không phải gà mờ dễ bắt nạt. Vòi rồng mở rộng thật nhanh, chỉ sợ chưa đánh trúng đối phương thì bản thân đã bị nuốt trọn.

- Cự Nha!

Thân hình nhanh chóng lui về sau, Lục Viễn thoát khỏi phạm vi ảnh hưởng của xoáy nước, song trảo hợp lại, linh lực tập trung, hóa thành một hư ảnh ác quỷ cách không ngoạm tới.

Linh lực mỗi người có hạn, chiêu thức mở rộng đồng nghĩa với việc mật độ linh lực suy giảm, càng dễ bị phá hơn.

Quả nhiên, huyết loa hoàn căn bản không thể chống lại, bị một chiêu của đối phương đánh tan nát, quỷ ảnh không tan mà tiếp tục ngoạm tới kẻ địch. Thực lực của Lục Viễn rõ ràng không kém gì Lam Đồng trên Mê Thất Đảo.

- Dòng chảy đại dương!

Việt cũng không chút nao núng, song thủ hợp lại tạo thành ấn pháp bảo bình, chặn đứng hư ảnh cự nha quỷ. Tiếp đó, song thủ tách ra, hóa thành đôi tiểu ngư du ngoạn trong đại dương, linh lực tán loạn trong không gian chậm rãi hợp lại, ngưng tụ thành một dòng hải lưu hướng về Lục Viễn.

- Trò vặt! Cự Linh Trảo!

Lục Viễn cười lạnh, dòng hải lưu mạnh mẽ nhưng không đủ sức làm khó hắn. Cánh tay phải của hắn đột nhiên phồng to, gân cốt mạch máu nổi lên hệt như tay của ác quỷ. Một trảo bổ lên, cả dòng hải lưu còn cách ba mét lập tức bị phân ra làm hai, huyết sắc linh lực bắn tung tóe như bọt nước.

Nhưng nụ cười chưa kịp đọng lại trên khóe miệng đã biến mất không dấu vết, bởi Lục Viễn phát hiện ra, dòng hải lưu bị đánh ta, nhưng có một chiếc thuyền lớn kịp theo đó mà tới.

Không, không phải là thuyền, một người đạp dòng hải lưu mà tới, ma văn ly thể tạo thành hư ảnh ma thần, khí thế mạnh mẽ như một chiếc tàu chiến tối tân nhất của hạm đội thủy quân hoàng gia Anh vậy.

- Ngươi biết hải lưu không? Sinh vật biển men theo để di cư, tàu thuyền mượn thế để vượt biển. Ta cũng không ngoại lệ!

Thanh âm vừa dứt thì người cũng đã đến trước mặt. Người thì khí thế ngất trời nhưng quyền đầu lại không chút phong mang, tràng cảnh đối nghịch như vậy lại tạo nên áp lực vô hình lên Lục Viễn. Chỉ có điều hắn cũng không có thời gian để suy nghĩ gì nữa, lập tức há miệng phun ra một thanh tiểu kiếm.

Uỳnh!

Linh lực cũng cần thời gian tuần hoàn, cho dù tu giả Bước thứ hai có khả năng làm mới linh lực rất nhanh, nhưng đối phương đến quá nhanh, Lục Viễn chỉ có thể thôi động Mệnh Binh để chống lại. Nhưng đối phương mượn thế mà đến, quyền phong nổi lên, thân hình của Lục Viễn như lá khô trong cơn bão, bay ngược về phía sau với một quỹ đạo mang tính quăng quật nhiều hơn.

- Đáng giận!

Lục Viễn nhanh chóng bật dậy, miệng phun ra một ngụm máu nhỏ, nhưng chỉ là thương nhẹ. Nếu vừa rồi không kịp động dụng Mệnh Binh thì e là hắn đã trọng thương rồi.

- Tiểu tử, ngươi...

Thanh âm khựng lại, bởi đối phương lại đến lần nữa, lần này chính xác là vô thanh vô tức không chút dấu vết xuất hiện trước mặt Lục Viễn, một quyền giáng thẳng tới. Lục Viễn phản ứng rất nhanh, nhưng vừa tiếp xúc với ánh mắt đối phương, hắn bỗng cảm thấy toàn thân tê liệt sợ hãi. Chỉ một tích tắc mà thôi, nhưng đôi khi cũng đủ để quyết định thành bại sinh tử rồi.

Thân hình Lục Viễn lại một lần nữa bay ngược về sau, tiếp tục quăng quật trên mặt đất, chỉ khác là lần này thương thế thực sự nặng chứ không nhẹ nhàng gì. Và hơn hết, hắn bại một cách cam lòng. Bởi vì đối phương nắm giữa một thứ vượt trội so với hắn.

- Nửa bước ý chí...

Lục Viễn chỉ kịp thều thào bốn chữ, lập tức bò dậy bỏ chạy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương