Đế Hậu Hồi Xuân
-
Chương 87
Màn đêm trong cung đã kéo xuống, hàng ngàn ngọn đèn chiếu sáng cả hoàng cung rộng lớn.
Trần Kình dỗ con trai ham chơi của mình đi ngủ, trẻ con không phải lo lắng, hễ chơi mệt thì lại đi ngủ, không bao lâu sau, thằng nhóc kia đã chìm vào giấc ngủ, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, mập mạp đáng yêu, mấp máy cái miệng nhỏ nhắn không biết là đang nói mớ cái gì, đôi môi hơi mím lại giống mẫu hậu của nó, con cái lúc nào cũng có bóng dáng của cha mẹ, không thể nào xóa nhòa.
Trần Kình ém chăn giúp con trai, đứng dậy đi ra ngoài tẩm điện, còn vài tấu chương hắn vẫn chưa phê xong, nghĩ tới những tấu chương xem không bao giờ hết, hắn thật sự muốn đưa phụ hoàng tiến cung...
Trần Kình thở dài ngồi xuống, nghe nói vụ án của mẫu hậu đã kết thúc, bây giờ bình an quay về phủ Tề Quốc công, hôm nay phó quan ở Đại Lý Tự đã đệ trình chi tiết vụ án, chân tướng trong ngoài rõ ràng không chê vào đâu được, có thể thấy các quan đại thần trong triều đều là diễn viên kịch xuất sắc.
Vương Trung đứng bên cạnh phục vụ do dự bước lên. Bệ hạ, hoàng hậu nương nương đã đợi ngoài điện lâu rồi...
Trần Kình nghe vậy dừng cước bộ, ngước mắt nhìn về phía cửa điện đang đóng, đèn ngoài cung bị gió đêm thổi lay động, hẳn là rất lạnh!
Trần Kình khép sổ con trong tay, thở dài nói nhỏ. Truyền hoàng hậu vào đi.
Vương Trung tuân lệnh, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng truyền lời xuống dưới.
Nhưng lâu lắm hoàng hậu mới tới, cũng đã ba ngày Trần Kình không gặp nàng rồi, nàng vẫn đoan trang như trước đây, giơ chân nhấc tay đều hiện lên vẻ uy nghiêm của hoàng hậu, chưa bao giờ nhìn thấy vẻ tiều tụy và bất lực trên khuôn mặt nàng.
Tần Như Yên bước chầm chậm tới, đứng trước bàn của chàng, hành lễ. Thần thiếp tham kiến bệ hạ!
Trần Kình không nhìn nàng, lật sách trên bàn mình, nói. Đêm đã khuya sao hoàng hậu còn chưa ngủ, tới chỗ trẫm làm gì?
Tần Như Yên đưa con hổ trong lòng cho hắn. Bệ hạ đưa Tự Nhi đi vội nên làm rơi con hổ này, thần thiếp sợ Tự Nhi không có nó thì ngủ không ngon giấc nên cố ý mang tới đây.
Trần Kình ngẩng đầu nhìn con hổ vải trong tay nàng, đó là con hổ do mẫu hậu tự làm, người yêu thương cháu trai như vậy, đối xử với Tần Như Yên cũng rất tốt, nhưng Tần Như Yên đã làm thế nào?
Sắc mặt hắn không khỏi trở nên lạnh lùng, nói. Đặt lên bàn đi! Tự Nhi đã ngủ rồi, sau này nó ở chỗ của trẫm, nàng không cần lo lắng.
Hôm nay Trần Kình phái người tới cung điện hoàng hậu đưa Trần Tự tới chỗ mình, định sau này sẽ đích thân dạy dỗ Trần Tự. Khi mẫu hậu và phụ hoàng ở trong cung, Trần Tự vẫn luôn được phụ hoàng dạy dỗ, dù phụ hoàng có bận rộn bao nhiêu cũng không bao giờ chểnh mạng chuyện dạy dỗ Trần Tự. Sau khi phụ hoàng và mẫu hậu không quay lại, hắn liền giao cho Tần Như Yên dạy dỗ, Tần Như Yên là người có tài năng và học vấn hơn người, nhưng xưa nay chưa từng dạy dỗ Trần Tự, lúc nào cũng chểnh mảng khiến hắn không khỏi hoài nghi liệu có phải nàng cố ý hay không, để tương lai sau này dễ dàng thao túng Trần Tự ngây thơ, vậy nên hắn quyết định để con trai ở bên cạnh mình thì hơn.
Tần Như Yên trả lời. Bệ hạ lo lắng quá rồi, nô tì không lo lắng đâu. Bình thường Tự Nhi thích nhất là được ở bên phụ hoàng, bệ hạ có thể ở bên Tự Nhi nhiều hơn, thần thiếp vui còn không kịp.
Trần Kình nghe vậy cúi đầu tiếp tục xem sách. Đã vậy thì nàng quay về đi, trẫm còn có việc phải làm.
Tần Như Yên nghe vậy cũng không rời đi, tiếp tục nói. Bệ hạ, thần thiếp còn có chuyện muốn nói với bệ hạ. Dứt lời, liếc mắt nhìn Vương Trung.
Đây không phải là lần đầu tiên Vương Trung hầu hạ ở ngự tiền, đương nhiên là hiểu ý của hoàng hậu nương nương, liền dẫn nhóm người trong cung lui xuống.
Trần Kình thấy vậy lại trầm giọng nói. Vương Trung, thêm trà cho trẫm.
Vương Trung nghe vậy dừng bước, cũng không dám...lui ra ngoài nữa, vội vã cầm ấm trà trong tay cung nhân, thêm trà cho bệ hạ, thực tế ly trà của Trần Kình vẫn còn đầy, gọi ông lại cũng chỉ là không cho ông ra ngoài mà thôi.
Trần Kình cầm bút vẽ một nét vào trong sách, nói. Trẫm còn rất nhiều việc phải làm, nếu hoàng hậu không có việc gì quan trọng thì không cần nói đâu.
Tần Như Yên chứng kiến tất cả, rõ ràng là kết quả mà nàng muốn nhưng trong lòng lại đau khổ không nói nên lời.
Tần Như Yên nén nỗi lòng, đứng thẳng lưng, nói. Bệ hạ, không biết chuyện của Cẩn Nhi muội có tính là quan trọng không?
Trần Kình nghe vậy mới ngẩng đầu lên, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của nàng, rốt cuộc cũng cất lời. Lui hết xuống.
Lúc này Vương Trung mới dám đưa cung nhân lui xuống.
Sau khi người đi hết, Trần Kình cau mày nói. Cẩn Nhi làm sao?
Tần Như Yên mỉm cười nói. Cẩn Nhi muội không sao cả, là bệ hạ bảo thần thiếp thu xếp để Cẩn Nhi muội vào cung, bây giờ thần thiếp đã chuẩn bị xong, Cẩn Nhi muội cũng đã rửa sạch oan khuất, bệ hạ có thể chọn ngày lành tháng tốt để rước muội ấy vào cung rồi.
Trần Kình nghe vậy mà lòng chùng xuống, hắn còn tưởng Tần Như Yên muốn nói với hắn chuyện vụ án, vì vậy cúi đầu nói. Chuyện này à, chuyện này nàng không cần lo lắng nữa, trẫm đã giao cho người khác làm rồi.
Tần Như Yên nghe vậy khẽ giật mình nhưng vẫn không nói thêm gì. Đã vậy thì thần thiếp sẽ không xen vào nữa.
Trần Kình ừ một tiếng, lạnh nhạt nói. Nếu không có chuyện gì nữa thì nàng lui xuống đi.
Tần Như Yên khom người lui xuống, Trần Kình vẫn không nhìn nàng. Khi sắp bước tới cửa điện, Tần Như Yên dừng bước, quay đầu nhìn Trần Kình đang ngồi trước án, nói. Bệ hạ, từ khi Cẩn Nhi muội muội gặp chuyện không may, bệ hạ liền không gặp thần thiếp nữa. Nếu bệ hạ cảm thấy chuyện này do thần thiếp gây nên thì nô tì phải nói một câu biện hộ cho mình, chuyện này không liên quan tới thần thiếp, thần thiếp vẫn luôn thật lòng hy vọng Cẩn Nhi muội có thể sớm vào cung. Dứt lời, nàng cũng không đợi Trần Kình đáp lời thì đã lui ra ngoài.
Cửa điện lại bị đóng chặt, trong điện lập tức trở nên yên tĩnh, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng thở gấp của Trần Kình, hắn cúi đầu nhìn sổ con vẽ xấu như quỷ trong tay, ném hết ra ngoài.
Khi Vương Trung quay lại hầu hạ liền thấy sổ con vứt đầy đất, không khỏi nghẹn lời: Bệ hạ, người làm như vậy thì đại thần viết sổ con sẽ khóc...
Từ ngày Triệu Chân trở về từ Đại Lý Tự liền không tới Thần Long Vệ, thậm chí còn không ra khỏi cổng phủ Tề Quốc công, đóng cửa từ chối tiếp khách, không gặp bất cứ ai, ngay cả Trần Du cũng không vào được, hôm nay lại thấy Trần Khải Uy tới thăm.
Sau khi Trần Du biết, mặc dù không muốn nói cho phụ hoàng nhưng sợ phụ hoàng tức giận, bây giờ không thể giấu giếm, cũng không giấu được nữa, chỉ đành kể lại chuyện cho phụ hoàng nghe.
Phụ hoàng, không biết rốt cuộc mẫu hậu xảy ra chuyện gì, đã nhiều lần Huyên Huyên và Doãn Hành tới thăm nhưng mẫu hậu lại không gặp, chẳng lẽ là tin lời ai rồi? Chuyện lần này thật kỳ lạ, dù đã kết án rồi nhưng người sáng suốt đều biết trong chuyện này có uẩn khúc, mặc dù mẫu hậu chịu tủi thân như vậy nhưng cũng không nên vì tức giận trong chốc lát mà nghe những lời nói xàm mới đúng.
Trần Chiêu cũng có loại lo lắng này, chàng sợ rằng đây không chỉ là có người muốn phá hoại danh dự của Triệu Chân, còn muốn chia rẽ quan hệ của chàng và Triệu Chân, Thẩm Kiệt ở bên cạnh nàng lúc nào cũng có thể nổ sấm bất cứ lúc nào, hơn nữa sau mấy hôm tra án, chàng phát hiện ra Thẩm Kiệt đã sớm lui tới với Dự Ninh Vương phủ, nếu Thẩm Kiệt và Dự Ninh Vương thế tử liên kết với nhau để bẫy Triệu Chân, tám phần mười là Triệu Chân biết sự thật, điều này thật đáng lo ngại.
Mấy ngày nay không có tin tức khiến Trần Chiêu đứng ngồi không yên, đứng dậy nói. Ta tới phủ thừa tướng một chuyến, nếu có chuyện gì liên quan tới mẫu hậu của con thì cứ phái người tới phủ thừa tướng tìm ta.
Trần Du gật đầu đồng ý, dặn dò. Phụ hoàng đi đường cẩn thận.
Trần Chiêu gật đầu, quay về thay một bộ y phục bằng vải thô, giả làm tiều phu tới phủ thừa tướng.
Ngay sau khi Trần Chiêu rời đi, quản gia ở phủ công chúa tới bẩm báo. Điện hạ, vừa rồi lão nô đi ra ngoài làm việc, gặp được một tên ăn mày thọt chân, lão nô thấy hắn đáng thương nên cho vài đồng tiền, hắn liền đưa cho lão nô một cái túi gấm, nói bên trong là bùa hộ mệnh cầu được trong miếu, nhưng lão nô vừa mở ra đã thấy được cái này, mời điện hạ xem.
Trần Du lật qua xem, bên trong viết tên vài quan viên lui tới với Dự Ninh Vương phủ, còn có vài tiểu dân thị tỉnh, là tai mắt của Dự Ninh Vương.
Trần Du ngạc nhiên, nói. Chuyện này có ai biết không? Tên ăn mày đó như thế nào, có tìm được người không?
Quản gia trả lời. Không ai biết, lão nô vừa nhìn thấy cái này đã vội vàng gấp lại, lệnh cho mấy tên gia đinh đi tìm tên ăn mày đó, nhưng tên ăn mày đó đã biến mất từ lâu, tên ăn mày đó dáng dấp lôi thôi, mặt mũi lấm lem, tóc tai bù xù, không nhìn rõ mặt, chỉ như một tên ăn mày bình thường thôi, bây giờ nghĩ lại hẳn là có ai đó đang cố gắng giả dạng.
Từ nội dung của bức thư, người truyền tin hình như là đồng minh của bọn họ, nhưng ai có thể đảm bảo rằng nội dung viết trong đây là sự thật hay được sử dụng để đánh lừa bọn họ? Điều này hoàn toàn có thể xảy ra, xem ra chỉ có thể chờ tới khi phụ hoàng quay về rồi quyết định.
Buổi tối Trần Chiêu mới quay về, Trần Du vội vàng đưa lá thư cho chàng xem, sau khi đọc xong, vẻ mặt của chàng cũng trở nên nghiêm trọng, nét chữ xa lạ, không phân rõ là ai viết, cũng không biết là đúng hay sai.
Trần Chiêu nghĩ ngợi một lcs, nói. Viết một bản khác rồi gửi tới chỗ của Thiệu Thành Bằng, lệnh cho ông ta phái người đi kiểm tra độ thật giả, người của con đừng nhúng tay vào.
Trần Du gật đầu nhận lấy thư. Phụ hoàng, mẫu hậu phải làm sao đây? Chẳng lẽ phải đợi mẫu hậu chủ động tới đây sao? Hay là con đích thân tới thăm?
Trần Chiêu lắc đầu. Con tạm thời không nên tới Phủ Tề Quốc công, cũng không cần bảo Huyên Huyên và Doãn Hành tới. Chuyện mẫu hậu con tiến cung hoàng đệ con đã giao cho thừa tướng đi làm rồi, mấy hôm nữa ta sẽ tới ở trong phủ thừa tướng, tiến cung cùng mẫu hậu con vài ngày, trong thời gian này, nếu con có chuyện gì thì bảo người truyền tin cho ta, tới lúc ấy ta sẽ sắp xếp người giúp con, nhưng nếu không phải chuyện quan trọng thì đừng nên mạo hiểm.
Con hiểu rồi, nhưng... Trần Du vẫn có chút lo lắng. Phụ hoàng, lúc này người tiến cung thì có quá mạo hiểm không?
Trần Chiêu thở dài. Không còn cách nào nữa, có một số chuyện ta phải chính miệng nói cho mẫu hậu con mới được, người khác nói ta lo.
Trần Du cũng hiểu tính cách của mẫu hậu, nếu như trong chuyện này có hiểu lầm, vẫn phải do phụ hoàng tự mình nói với mẫu hậu thì mới không lộ sơ hở.
Năm mới đang tới gần, trong cung xảy ra chuyện vui, khi mọi người cho tân đế muốn học hỏi theo tiên đế, làm một đế vương chung tình, không ngờ bệ hạ lại muốn nạp thiếp vào cung, người còn chưa vào cung mà đã phong làm Chiêu Nghi tứ phẩm, có thể thấy người này rất được đế vương yêu thương.
Có người nói vị Chiêu Nghi này là con gái nuôi của thừa tướng, bệ hạ đem lòng yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, không lâu sau đã muốn rước người ta tiến cung, ở nơi giống kinh thành này, trong nhà đại thần có bao nhiêu phi tần thứ nữ ai mà không biết, trong phủ của quyền thần như thừa tướng đột nhiên xuất hiện một người con nuôi, còn sắp gả vào cung, mọi người cũng hiểu được một chút, vị tân nương nương này e rằng không tầm thường.
Nhưng thời gian để tang của bệ hạ chưa qua, chuyện vui không được tổ chức lớn, nhưng bệ hạ vẫn đưa sính lễ tới phủ thừa tướng không thiếu thứ gì, thừa tướng đại nhân cũng cho con gái nuôi của mình rất nhiều của hồi môn, vị tân nương nương này cũng xem như nở mày nở mặt gả cho đế vương, chỉ là mọi người khó mà nhìn thấy khuôn mặt thật của vị tân nương này.
Trần Kình dỗ con trai ham chơi của mình đi ngủ, trẻ con không phải lo lắng, hễ chơi mệt thì lại đi ngủ, không bao lâu sau, thằng nhóc kia đã chìm vào giấc ngủ, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, mập mạp đáng yêu, mấp máy cái miệng nhỏ nhắn không biết là đang nói mớ cái gì, đôi môi hơi mím lại giống mẫu hậu của nó, con cái lúc nào cũng có bóng dáng của cha mẹ, không thể nào xóa nhòa.
Trần Kình ém chăn giúp con trai, đứng dậy đi ra ngoài tẩm điện, còn vài tấu chương hắn vẫn chưa phê xong, nghĩ tới những tấu chương xem không bao giờ hết, hắn thật sự muốn đưa phụ hoàng tiến cung...
Trần Kình thở dài ngồi xuống, nghe nói vụ án của mẫu hậu đã kết thúc, bây giờ bình an quay về phủ Tề Quốc công, hôm nay phó quan ở Đại Lý Tự đã đệ trình chi tiết vụ án, chân tướng trong ngoài rõ ràng không chê vào đâu được, có thể thấy các quan đại thần trong triều đều là diễn viên kịch xuất sắc.
Vương Trung đứng bên cạnh phục vụ do dự bước lên. Bệ hạ, hoàng hậu nương nương đã đợi ngoài điện lâu rồi...
Trần Kình nghe vậy dừng cước bộ, ngước mắt nhìn về phía cửa điện đang đóng, đèn ngoài cung bị gió đêm thổi lay động, hẳn là rất lạnh!
Trần Kình khép sổ con trong tay, thở dài nói nhỏ. Truyền hoàng hậu vào đi.
Vương Trung tuân lệnh, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng truyền lời xuống dưới.
Nhưng lâu lắm hoàng hậu mới tới, cũng đã ba ngày Trần Kình không gặp nàng rồi, nàng vẫn đoan trang như trước đây, giơ chân nhấc tay đều hiện lên vẻ uy nghiêm của hoàng hậu, chưa bao giờ nhìn thấy vẻ tiều tụy và bất lực trên khuôn mặt nàng.
Tần Như Yên bước chầm chậm tới, đứng trước bàn của chàng, hành lễ. Thần thiếp tham kiến bệ hạ!
Trần Kình không nhìn nàng, lật sách trên bàn mình, nói. Đêm đã khuya sao hoàng hậu còn chưa ngủ, tới chỗ trẫm làm gì?
Tần Như Yên đưa con hổ trong lòng cho hắn. Bệ hạ đưa Tự Nhi đi vội nên làm rơi con hổ này, thần thiếp sợ Tự Nhi không có nó thì ngủ không ngon giấc nên cố ý mang tới đây.
Trần Kình ngẩng đầu nhìn con hổ vải trong tay nàng, đó là con hổ do mẫu hậu tự làm, người yêu thương cháu trai như vậy, đối xử với Tần Như Yên cũng rất tốt, nhưng Tần Như Yên đã làm thế nào?
Sắc mặt hắn không khỏi trở nên lạnh lùng, nói. Đặt lên bàn đi! Tự Nhi đã ngủ rồi, sau này nó ở chỗ của trẫm, nàng không cần lo lắng.
Hôm nay Trần Kình phái người tới cung điện hoàng hậu đưa Trần Tự tới chỗ mình, định sau này sẽ đích thân dạy dỗ Trần Tự. Khi mẫu hậu và phụ hoàng ở trong cung, Trần Tự vẫn luôn được phụ hoàng dạy dỗ, dù phụ hoàng có bận rộn bao nhiêu cũng không bao giờ chểnh mạng chuyện dạy dỗ Trần Tự. Sau khi phụ hoàng và mẫu hậu không quay lại, hắn liền giao cho Tần Như Yên dạy dỗ, Tần Như Yên là người có tài năng và học vấn hơn người, nhưng xưa nay chưa từng dạy dỗ Trần Tự, lúc nào cũng chểnh mảng khiến hắn không khỏi hoài nghi liệu có phải nàng cố ý hay không, để tương lai sau này dễ dàng thao túng Trần Tự ngây thơ, vậy nên hắn quyết định để con trai ở bên cạnh mình thì hơn.
Tần Như Yên trả lời. Bệ hạ lo lắng quá rồi, nô tì không lo lắng đâu. Bình thường Tự Nhi thích nhất là được ở bên phụ hoàng, bệ hạ có thể ở bên Tự Nhi nhiều hơn, thần thiếp vui còn không kịp.
Trần Kình nghe vậy cúi đầu tiếp tục xem sách. Đã vậy thì nàng quay về đi, trẫm còn có việc phải làm.
Tần Như Yên nghe vậy cũng không rời đi, tiếp tục nói. Bệ hạ, thần thiếp còn có chuyện muốn nói với bệ hạ. Dứt lời, liếc mắt nhìn Vương Trung.
Đây không phải là lần đầu tiên Vương Trung hầu hạ ở ngự tiền, đương nhiên là hiểu ý của hoàng hậu nương nương, liền dẫn nhóm người trong cung lui xuống.
Trần Kình thấy vậy lại trầm giọng nói. Vương Trung, thêm trà cho trẫm.
Vương Trung nghe vậy dừng bước, cũng không dám...lui ra ngoài nữa, vội vã cầm ấm trà trong tay cung nhân, thêm trà cho bệ hạ, thực tế ly trà của Trần Kình vẫn còn đầy, gọi ông lại cũng chỉ là không cho ông ra ngoài mà thôi.
Trần Kình cầm bút vẽ một nét vào trong sách, nói. Trẫm còn rất nhiều việc phải làm, nếu hoàng hậu không có việc gì quan trọng thì không cần nói đâu.
Tần Như Yên chứng kiến tất cả, rõ ràng là kết quả mà nàng muốn nhưng trong lòng lại đau khổ không nói nên lời.
Tần Như Yên nén nỗi lòng, đứng thẳng lưng, nói. Bệ hạ, không biết chuyện của Cẩn Nhi muội có tính là quan trọng không?
Trần Kình nghe vậy mới ngẩng đầu lên, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của nàng, rốt cuộc cũng cất lời. Lui hết xuống.
Lúc này Vương Trung mới dám đưa cung nhân lui xuống.
Sau khi người đi hết, Trần Kình cau mày nói. Cẩn Nhi làm sao?
Tần Như Yên mỉm cười nói. Cẩn Nhi muội không sao cả, là bệ hạ bảo thần thiếp thu xếp để Cẩn Nhi muội vào cung, bây giờ thần thiếp đã chuẩn bị xong, Cẩn Nhi muội cũng đã rửa sạch oan khuất, bệ hạ có thể chọn ngày lành tháng tốt để rước muội ấy vào cung rồi.
Trần Kình nghe vậy mà lòng chùng xuống, hắn còn tưởng Tần Như Yên muốn nói với hắn chuyện vụ án, vì vậy cúi đầu nói. Chuyện này à, chuyện này nàng không cần lo lắng nữa, trẫm đã giao cho người khác làm rồi.
Tần Như Yên nghe vậy khẽ giật mình nhưng vẫn không nói thêm gì. Đã vậy thì thần thiếp sẽ không xen vào nữa.
Trần Kình ừ một tiếng, lạnh nhạt nói. Nếu không có chuyện gì nữa thì nàng lui xuống đi.
Tần Như Yên khom người lui xuống, Trần Kình vẫn không nhìn nàng. Khi sắp bước tới cửa điện, Tần Như Yên dừng bước, quay đầu nhìn Trần Kình đang ngồi trước án, nói. Bệ hạ, từ khi Cẩn Nhi muội muội gặp chuyện không may, bệ hạ liền không gặp thần thiếp nữa. Nếu bệ hạ cảm thấy chuyện này do thần thiếp gây nên thì nô tì phải nói một câu biện hộ cho mình, chuyện này không liên quan tới thần thiếp, thần thiếp vẫn luôn thật lòng hy vọng Cẩn Nhi muội có thể sớm vào cung. Dứt lời, nàng cũng không đợi Trần Kình đáp lời thì đã lui ra ngoài.
Cửa điện lại bị đóng chặt, trong điện lập tức trở nên yên tĩnh, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng thở gấp của Trần Kình, hắn cúi đầu nhìn sổ con vẽ xấu như quỷ trong tay, ném hết ra ngoài.
Khi Vương Trung quay lại hầu hạ liền thấy sổ con vứt đầy đất, không khỏi nghẹn lời: Bệ hạ, người làm như vậy thì đại thần viết sổ con sẽ khóc...
Từ ngày Triệu Chân trở về từ Đại Lý Tự liền không tới Thần Long Vệ, thậm chí còn không ra khỏi cổng phủ Tề Quốc công, đóng cửa từ chối tiếp khách, không gặp bất cứ ai, ngay cả Trần Du cũng không vào được, hôm nay lại thấy Trần Khải Uy tới thăm.
Sau khi Trần Du biết, mặc dù không muốn nói cho phụ hoàng nhưng sợ phụ hoàng tức giận, bây giờ không thể giấu giếm, cũng không giấu được nữa, chỉ đành kể lại chuyện cho phụ hoàng nghe.
Phụ hoàng, không biết rốt cuộc mẫu hậu xảy ra chuyện gì, đã nhiều lần Huyên Huyên và Doãn Hành tới thăm nhưng mẫu hậu lại không gặp, chẳng lẽ là tin lời ai rồi? Chuyện lần này thật kỳ lạ, dù đã kết án rồi nhưng người sáng suốt đều biết trong chuyện này có uẩn khúc, mặc dù mẫu hậu chịu tủi thân như vậy nhưng cũng không nên vì tức giận trong chốc lát mà nghe những lời nói xàm mới đúng.
Trần Chiêu cũng có loại lo lắng này, chàng sợ rằng đây không chỉ là có người muốn phá hoại danh dự của Triệu Chân, còn muốn chia rẽ quan hệ của chàng và Triệu Chân, Thẩm Kiệt ở bên cạnh nàng lúc nào cũng có thể nổ sấm bất cứ lúc nào, hơn nữa sau mấy hôm tra án, chàng phát hiện ra Thẩm Kiệt đã sớm lui tới với Dự Ninh Vương phủ, nếu Thẩm Kiệt và Dự Ninh Vương thế tử liên kết với nhau để bẫy Triệu Chân, tám phần mười là Triệu Chân biết sự thật, điều này thật đáng lo ngại.
Mấy ngày nay không có tin tức khiến Trần Chiêu đứng ngồi không yên, đứng dậy nói. Ta tới phủ thừa tướng một chuyến, nếu có chuyện gì liên quan tới mẫu hậu của con thì cứ phái người tới phủ thừa tướng tìm ta.
Trần Du gật đầu đồng ý, dặn dò. Phụ hoàng đi đường cẩn thận.
Trần Chiêu gật đầu, quay về thay một bộ y phục bằng vải thô, giả làm tiều phu tới phủ thừa tướng.
Ngay sau khi Trần Chiêu rời đi, quản gia ở phủ công chúa tới bẩm báo. Điện hạ, vừa rồi lão nô đi ra ngoài làm việc, gặp được một tên ăn mày thọt chân, lão nô thấy hắn đáng thương nên cho vài đồng tiền, hắn liền đưa cho lão nô một cái túi gấm, nói bên trong là bùa hộ mệnh cầu được trong miếu, nhưng lão nô vừa mở ra đã thấy được cái này, mời điện hạ xem.
Trần Du lật qua xem, bên trong viết tên vài quan viên lui tới với Dự Ninh Vương phủ, còn có vài tiểu dân thị tỉnh, là tai mắt của Dự Ninh Vương.
Trần Du ngạc nhiên, nói. Chuyện này có ai biết không? Tên ăn mày đó như thế nào, có tìm được người không?
Quản gia trả lời. Không ai biết, lão nô vừa nhìn thấy cái này đã vội vàng gấp lại, lệnh cho mấy tên gia đinh đi tìm tên ăn mày đó, nhưng tên ăn mày đó đã biến mất từ lâu, tên ăn mày đó dáng dấp lôi thôi, mặt mũi lấm lem, tóc tai bù xù, không nhìn rõ mặt, chỉ như một tên ăn mày bình thường thôi, bây giờ nghĩ lại hẳn là có ai đó đang cố gắng giả dạng.
Từ nội dung của bức thư, người truyền tin hình như là đồng minh của bọn họ, nhưng ai có thể đảm bảo rằng nội dung viết trong đây là sự thật hay được sử dụng để đánh lừa bọn họ? Điều này hoàn toàn có thể xảy ra, xem ra chỉ có thể chờ tới khi phụ hoàng quay về rồi quyết định.
Buổi tối Trần Chiêu mới quay về, Trần Du vội vàng đưa lá thư cho chàng xem, sau khi đọc xong, vẻ mặt của chàng cũng trở nên nghiêm trọng, nét chữ xa lạ, không phân rõ là ai viết, cũng không biết là đúng hay sai.
Trần Chiêu nghĩ ngợi một lcs, nói. Viết một bản khác rồi gửi tới chỗ của Thiệu Thành Bằng, lệnh cho ông ta phái người đi kiểm tra độ thật giả, người của con đừng nhúng tay vào.
Trần Du gật đầu nhận lấy thư. Phụ hoàng, mẫu hậu phải làm sao đây? Chẳng lẽ phải đợi mẫu hậu chủ động tới đây sao? Hay là con đích thân tới thăm?
Trần Chiêu lắc đầu. Con tạm thời không nên tới Phủ Tề Quốc công, cũng không cần bảo Huyên Huyên và Doãn Hành tới. Chuyện mẫu hậu con tiến cung hoàng đệ con đã giao cho thừa tướng đi làm rồi, mấy hôm nữa ta sẽ tới ở trong phủ thừa tướng, tiến cung cùng mẫu hậu con vài ngày, trong thời gian này, nếu con có chuyện gì thì bảo người truyền tin cho ta, tới lúc ấy ta sẽ sắp xếp người giúp con, nhưng nếu không phải chuyện quan trọng thì đừng nên mạo hiểm.
Con hiểu rồi, nhưng... Trần Du vẫn có chút lo lắng. Phụ hoàng, lúc này người tiến cung thì có quá mạo hiểm không?
Trần Chiêu thở dài. Không còn cách nào nữa, có một số chuyện ta phải chính miệng nói cho mẫu hậu con mới được, người khác nói ta lo.
Trần Du cũng hiểu tính cách của mẫu hậu, nếu như trong chuyện này có hiểu lầm, vẫn phải do phụ hoàng tự mình nói với mẫu hậu thì mới không lộ sơ hở.
Năm mới đang tới gần, trong cung xảy ra chuyện vui, khi mọi người cho tân đế muốn học hỏi theo tiên đế, làm một đế vương chung tình, không ngờ bệ hạ lại muốn nạp thiếp vào cung, người còn chưa vào cung mà đã phong làm Chiêu Nghi tứ phẩm, có thể thấy người này rất được đế vương yêu thương.
Có người nói vị Chiêu Nghi này là con gái nuôi của thừa tướng, bệ hạ đem lòng yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, không lâu sau đã muốn rước người ta tiến cung, ở nơi giống kinh thành này, trong nhà đại thần có bao nhiêu phi tần thứ nữ ai mà không biết, trong phủ của quyền thần như thừa tướng đột nhiên xuất hiện một người con nuôi, còn sắp gả vào cung, mọi người cũng hiểu được một chút, vị tân nương nương này e rằng không tầm thường.
Nhưng thời gian để tang của bệ hạ chưa qua, chuyện vui không được tổ chức lớn, nhưng bệ hạ vẫn đưa sính lễ tới phủ thừa tướng không thiếu thứ gì, thừa tướng đại nhân cũng cho con gái nuôi của mình rất nhiều của hồi môn, vị tân nương nương này cũng xem như nở mày nở mặt gả cho đế vương, chỉ là mọi người khó mà nhìn thấy khuôn mặt thật của vị tân nương này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook