Đế Hậu Hồi Xuân
-
Chương 111
Điện hạ, hôm nay công chúa điện hạ lại mặt mà ngài không qua sao ạ? Không phải ngài thích công chúa điện hạ nhất hay sao?
Tiểu Trần Kình bốn tuổi bĩu môi, lắc cửu liên hoàn trong tay ầm ĩ cả lên. Không đi! Không đi đâu!
Ma ma thở dài. Điện hạ, ngài không đi thì công chúa điện hạ sẽ buồn lắm. Tuy công chúa điện hạ đã lập gia đình nhưng người vẫn là hoàng tỷ của ngài mà, sẽ về thăm ngài thường xuyên.
Trần Kình vẫn không động đậy, hừ một tiếng. Không có đâu! Hoàng tỷ có cái tên xấu xa kia rồi thì sẽ không để ý tới ta nữa! Ta cũng không thèm để ý tới hoàng tỷ!
Ma ma đang định thuyết phục, bỗng bên ngoài vang lên tiếng thông báo. Minh Nguyệt công chúa giá đáo!
Ma ma vui mừng, đẩy đẩy tiểu thái tử. Điện hạ, công chúa điện hạ tới rồi.
Trần Kình vừa nghe xong bật dậy bỏ chạy, vừa chạy được nửa đường thì bỗng khựng lại như nhớ ra điều gì đó, lại chạy quay về, trốn vào trong nhà, lấy chăn phủ kín mình.
Trần Du và phò mã bước vào trong nhà nhìn quanh, bình thường nếu nàng tới đây, tên nhóc kia đã chạy ra từ lâu, sao lần này không thấy bóng dáng đâu cả? Chẳng lẽ vẫn còn đang giận hay sao?
Thái tử điện hạ đâu?
Ma ma hành lễ, trả lời. Bẩm điện hạ, thái tử đang ở trong phòng ạ. Nói rồi ra hiệu bằng ánh mắt, dùng khẩu hình nói: Vẫn còn giận ạ.
Trần Du ngầm hiểu, gật đầu, chậm rãi đi vào trong phòng, thấy Thái tử đệ đệ mười hai tuổi của nàng đang vểnh cái mông nhỏ lên ghé vào giường, dùng chăn che đầu lại. Nàng che miệng cười, cất giọng nói. Thái tử đã ngủ rồi à? Nếu như ngủ rồi thì bổn cung đi đây.
Trần Kình nghe thấy vội vàng vén chăn lên, giả vờ dụi mắt ngáp một cái. Tỉnh rồi!
Trần Du cười tủm tỉm, ngồi bên cạnh đệ đệ, phò mã Phó Uyên bước lên hành lễ. Thần khấu kiến Thái tử điện hạ.
Trần Kình nhìn người xấu đoạt mất hoàng tỷ của mình, hừ một tiếng không thèm để ý tới hắn, nhào vào lòng hoàng tỷ cọ cọ, ngọt ngào gọi. Hoàng tỷ~
Trần Du sờ mái tóc mềm của đệ đệ. Kình Nhi có nhớ hoàng tỷ không? Tóc của đệ đệ nàng rất mềm, sờ vào cảm giác như thú nhỏ nên nàng rất thích.
Trần Kình gật đầu, chợt rơi nước mắt, đáng thương nói. Kình Nhi rất nhớ hoàng tỷ, nhớ đến mức không ăn được cơm, bụng đói kêu ọt ọt, hoàng tỷ đừng đi có được không? Dứt lời, bản thân lại tự tạo ra tiếng động.
Trần Du cười tủm tỉm, nhóc con này đúng là nhiều trò. Nàng giơ tay chọc cái mũi nhỏ của đệ đệ. Lau hết nước mắt đi. Nếu ta nói cho phụ hoàng biết, phụ hoàng sẽ đánh đệ đó.
Trần Kình nghe nhắc đến phụ hoàng, hít mũi cố nén nước mắt, ôm eo hoàng tỷ rồi nói. Kình Nhi không khóc, hoàng tỷ đừng nói với phụ hoàng nhé!
Trần Du nhéo khuôn mặt nhỏ của đệ đệ. Kình Nhi à, đệ là thái tử, là nam tử hán, không thể lúc nào cũng khóc nhè rồi giả vờ đáng thương được. Có biết xấu hổ không đấy?
Trần Kình hừ một tiếng. Kình Nhi không thèm giả vờ đáng thương đâu! Hoàng tỷ không để ý tới Kình Nhi, Kình Nhi buồn lắm đấy! Dứt lời, cậu lại bĩu môi, trông tủi thân biết bao.
Trần Du nở nụ cười bất đắc dĩ, đệ đệ này của nàng thật sự rất đáng thương, phụ hoàng dùng yêu cầu của thái tử để ràng buộc nó, trách móc nhiều hơn là dỗ dành, còn mẫu hậu lại không thích nó, bình thường còn khó gặp mặt. Từ khi nó sinh ra đến giờ, ở bên cạnh nàng nhiếu nhất, cũng chỉ làm nũng như một đứa trẻ thật sự trước mặt nàng, bây giờ nàng lập gia đình, dọn tới phủ công chúa, đương nhiên là tên nhóc này sẽ giận dỗi rồi.
Kình Nhi à, dù hoàng tỷ không lấy phu quân thì cuối cùng cũng phải xuất cung tới phủ công chúa, sớm muộn gì cũng phải đi thôi. Đệ nhớ hoàng tỷ có thể tới gặp hoàng tỷ mà? Đừng tức giận nữa nhé? Đệ tức giận như vậy hoàng tỷ cũng đau lòng. Trần Du nói rồi ôm ngực than một tiếng, giống như thật sự rất đau.
Trần Kình dễ bị gạt, vừa dối một câu thôi đã mắc câu ngay, bĩu môi thổi thổi lên ngực hoàng tỷ. Hoàng tỷ không đau, để Kình Nhi thổi cho tỷ.
Trần Du nhìn cậu, dịu dàng nói. Kình Nhi còn giận không?
Trần Kình khó khăn lắc đầu. Tuy Kình Nhi rất tức giận nhưng vẫn phải giả vờ không giận. Kình Nhi không muốn hoàng tỷ đau lòng.
Nhìn cái miệng nhỏ nhắn càng ngày càng ngọt ngào, Trần Du ôm đệ đệ một cái, chỉ vào Phó Uyên.Kình Nhi, gọi tỷ phu đi. Bây giờ chàng ấy là tỷ phu của đệ rồi, sau này cũng sẽ bảo vệ đệ.
Trần Kình nhìn nam nhân cao lớn thô kệch, hừ một tiếng, ngậm miệng không chịu gọi.
Trần Du thấy vậy che ngực giả vờ đau, Trần Kình dù không tình nguyện cũng phải gọi Tỷ phu. Giọng bé như muỗi kêu.
Phó Uyên không để ý, cười vui vẻ, thoải mái đáp lại, nói. Thái tử điện hạ có thể thường xuyên tới phủ công chúa ở, thần sẽ đưa điện hạ ra ngoài đi săn, đi chơi.
Trần Kình nghĩ thầm: Ta không thèm chơi với huynh đâu!
Trần Du cũng không trông mong đệ đệ mình có thể chấp nhận tỷ phu, nàng bảo Phó Uyên ra ngoài đợi trước, nàng có vài lời muốn nói riêng với đệ đệ mình.
Tỷ phu bị tỷ tỷ đuổi ra ngoài, Trần Kình vui vẻ, nhảy nhót xung quanh hoàng tỷ. Hoàng tỷ tốt nhất ~ Đệ thích hoàng tỷ nhất.
Trần Du giữ cậu lại, để cậu ngồi xuống. Kình Nhi ngoan, tỷ nói với đệ vài lời.
Trần Kình ngửa đầu nhìn nàng, đặt bàn tay nhỏ bé của cậu lên đầu gối mình. Hoàng tỷ muốn nói gì?
Trần Du nói. Kình Nhi à, sau này hoàng tỷ không ở bên cạnh đệ nữa, nếu phụ hoàng đánh đệ thì không ai bảo vệ đệ nữa rồi phải không?
Nghĩ tới chuyện này, Trần Kình chợt thấy đau lòng, lòng bàn tay cũng bắt đầu cảm thấy đau, đáng thương nói. Đúng đúng, nếu không đệ cũng lập gia đình cùng hoàng tỷ! Hoàng tỷ cũng đưa đệ đi!
Trần Du cười, nói. Đệ là nam tử hán, lại là thái tử, sao có thể gả cho người ta? Tương lai đệ sẽ cưới thái tử phi. Nói rồi, nàng ôm Trần Kình để cậu ngồi trên đùi mình, tiếp tục nói. Kình Nhi, đệ biết không? Mẫu hậu của chúng ta rất giỏi, sau này đệ thường xuyên tới bái kiến mẫu hậu, để mẫu hậu đi thăm thú nhiều hơn thì phụ hoàng sẽ không đánh đệ nữa.
Trần Kình nghe nhắc tới mẫu hậu, sợ hãi rụt đầu lại. Nhưng mẫu hậu không thích đệ... Mỗi lần cậu nhìn thấy mẫu hậu, mẫu hậu đềm nghiêm mặt, dáng vẻ hung dữ. Cậu muốn mẫu hậu ôm mình một cái nhưng mẫu hậu không để ý tới cậu.
Trần Du lừa cậu. Mẫu hậu không chỉ không thích đệ mà còn không thích rất nhiều người. Nhưng Kình Nhi nhà chúng ta thông minh dễ thương như vậy, chỉ cần cố gắng một chút nhất định sẽ khiến mẫu hậu thích mà, có đúng không? Hoàng tỷ nói cho đệ này, mẫu hậu rất giỏi, có rất nhiều người đều sợ mẫu hậu, phụ hoàng cũng sợ đó. Nếu Kình Nhi có thể làm cho mẫu hậu thích đệ thì sau này phụ hoàng sẽ không dám phạt đệ nữa. Kình Nhi có tự tin trở thành người mẫu hậu thích nhất không?
Sau khi nghĩ tới chuyện mẫu hậu hung dữ với ai, Trần Kình nghi ngờ hỏi. Thật sao?
Trần Du nghiêm túc nói. Hoàng tỷ có lừa đệ bao giờ?
Trình Kình nghĩ lại, cuối cùng gật đầu, nắm bàn tay nhỏ thành nắm đấm. Kình Nhi sẽ cố gắng khiến mẫu hậu thích!
Trần Du hôn đệ đệ một cái. Ngoan quá!
Sau khi hoàng tỷ đi, Trần Kình bắt đầu chiến lược chiếm được trái tim của mẫu hậu.
Dù sao, mẫu hậu đối với cậu vẫn có chút xa lạ, bước đầu tiên của cậu là phải quan sát mẫu hậu trước, ít nhất cũng phải hiểu được mẫu hậu là người thế nào.
Phụ hoàng không kiểm soát hoạt động hàng ngày của cậu, cậu có thể tới rất nhiều nơi trong cung, cũng có thể tới Cảnh Thúy Cung của mẫu hậu.
Trần Kình tự cho rằng mình lén lút vào Cảnh Thúy Cung của mẫu hậu, xem mẫu hậu luyện võ trong viện.
Mẫu hậu cầm trong tay một thanh đao to rất đáng sợ, lưỡi dao tỏa ra ánh sáng lạnh dưới mặt trời. Cánh tay mẫu hậu vung lên, chém khúc gỗ cao hơn cậu, to hơn cậu làm đôi.
Trần Kình sợ đến mức hét thành tiếng, ánh mắt sắc bén của mẫu hậu quét qua, cậu vội vàng chạy ra ngoài Cảnh Thúy Cung, chạy thật xa mới dám dừng lại, thấy mẫu hậu không cầm đại đao đuổi theo mới thở phào nhẹ nhõm: Quả nhiên mẫu hậu quá đáng sợ...
Triệu Chân thu đao lại, quay sang hỏi Tôn ma ma đứng bên cạnh. Quả cầu thịt vừa rồi là ai đấy?
Tôn ma ma nghe vậy mỉm cười trả lời. Nương nương, đó là thái tử điện hạ.
Triệu Chân nghe vậy cau mày lại, đó lại là con trai nàng...
Nó béo như vậy rồi à? Phụ hoàng nó để mặc sao?
Tôn ma ma khó nói. Bệ hạ rất coi trọng việc học của điện hạ, hơn nữa điện hạ cũng đang tuổi lớn, ngày thường ăn rất nhiều...
Trần Chiêu dạy dỗ con trai như vậy sao? Béo thành quả bóng rồi mà cũng không quan tâm! Sau này ngựa cưỡi nó hay nó cưỡi ngựa chứ?
Tôn ma ma thấy hoàng hậu nương nương không vui, cẩn thận hỏi. Nương nương, người có muốn gọi điện hạ tới dạy dỗ không? Nếu có thể được nương nương dạy dỗ, điện hạ nhất định sẽ gầy đi, trở nên khỏe mạnh. Nương nương quá thờ ơ với điện hạ, vậy nên không nhận ra con trai mình nữa rồi, điều này không tốt chút nào.
Triệu Chân nghe xong vẻ mặt khó lường, cuối cùng nói. Không cần lo lắng cho nó, để phụ hoàng nó tự lo đi.
Tôn ma ma thở dài: Đến bao giờ nương nương mới có thể gỡ bỏ khúc mắc...
Kể từ đó, bên cạnh Triệu Chân lặng lẽ thay đổi, ví dụ như mỗi sáng sớm có thể nhìn thấy một quả táo, một quả lê, một chùm nho trước cửa tẩm điện của nàng, nàng biết là ai mang tới nhưng cũng không để ý. Sau này nó lại đổi thành điểm tâm, đường hồ lô, một túi mơ khô, nàng vẫn mặc kệ. Sau này lại biến thành một con vịt quay, một con gà quay...
Triệu Chân chịu không được, một buổi sáng sớm nọ, nàng bắt được nhóc con mập kia, xách cổ áo cậu lên, tức giận quá. Ngươi chỉ biết ăn ăn ăn thôi có phải không? Ngươi nhìn ngươi xem béo như thế nào rồi? Cái đùi của con gà kia đâu? Có phải ngươi ăn rồi không?
Trần Kình bị mẫu hậu hung dữ mắng, òa khóc. Mẫu mẫu mẫu hậu...Kình Nhi sai rồi...Kình Nhi không bao giờ ăn đùi gà nữa...
Quả cầu thịt nhỏ trắng nõn vừa khóc vừa kêu, Triệu Chân nhíu mày lại, thấy cậu như vậy nàng cũng không cảm thấy khó chịu, buông Trần Kình xuống. Không được khóc! Nín đi.
Trần Kình nấc lên, nín khóc, đôi mắt to tròn như quả nho đen sợ hãi nhìn nàng, bàn tay nhỏ bé nắm lấy vạt áo, dáng vẻ đáng thương khiến người ta đau lòng.
Triệu Chân bất đắc dĩ nói. Ngươi tặng ta những thứ này vào mỗi ngày làm gì?
Trần Kình lau nước mắt, đứng thẳng người, khéo léo nói. Kình Nhi đọc sách, trong sách viết rằng trăm sự phải đặt chữ hiếu lên hàng đầu, phải hiếu kính với mẫu hậu. Nhưng Kình Nhi không biết mẫu hậu thích gì nên mới tặng cho mẫu hậu những thứ mình thích. Cậu bĩu môi, đau lòng nói. Mà hình như mẫu hậu không thích...
Triệu Chân nghe vậy có chút ngạc nhiên, nàng không quan tâm nhóc con này, nếu muốn hiếu kính thì nó đi hiếu kính cha nó, hiếu kính nàng làm gì?
Tại sao ngươi không hiếu kính với phụ hoàng ngươi ấy?
Trần Kình nghe vậy đáng thương nói. Phụ hoàng hễ thấy Kình Nhi là đánh, Kình Nhi không dám đi.
Triệu Chân nhướng mày. Chàng ấy luôn đánh ngươi?
Trần Kình vâng dạ, đưa bàn tay nhỏ bé của mình ra cho nàng xem, trong lòng bàn tay và trên mu bàn tay cậu đều có vết đỏ, làn da của cậu trắng nõn giống y như cha, bị thương nhẹ thôi cũng thấy rõ.
Triệu Chân ngồi xổm xuống, nhìn thấy hai vết đỏ chói mặt trên bàn tay trắng nõn mập mạp của con trai, lập tức nhíu mày lại. Tại sao phụ hoàng lại đánh ngươi?
Trần Kình cẩn thận nhìn mẫu hậu, nhỏ giọng nói. Phụ hoàng ghét bỏ Kình Nhi không thông minh, học không giỏi...Nhưng Kình Nhi đã rất nghiêm túc rồi, ngày nào cũng chăm chỉ học tập mà! Nói xong lại sụt sịt, trông rất tủi thân.
Mẹ kiếp, Trần Chiêu! Thế mà lại ghét bỏ con trai do nàng sinh ra không được thông minh! Trước kia khóc lóc đòi con trai, nàng sinh cho chàng, vậy mà chàng đối xử với nó thế sao? Bản thân chàng nuôi nó thành một nhóc heo, còn ghét nó! Phản rồi!
Tiểu Trần Kình bốn tuổi bĩu môi, lắc cửu liên hoàn trong tay ầm ĩ cả lên. Không đi! Không đi đâu!
Ma ma thở dài. Điện hạ, ngài không đi thì công chúa điện hạ sẽ buồn lắm. Tuy công chúa điện hạ đã lập gia đình nhưng người vẫn là hoàng tỷ của ngài mà, sẽ về thăm ngài thường xuyên.
Trần Kình vẫn không động đậy, hừ một tiếng. Không có đâu! Hoàng tỷ có cái tên xấu xa kia rồi thì sẽ không để ý tới ta nữa! Ta cũng không thèm để ý tới hoàng tỷ!
Ma ma đang định thuyết phục, bỗng bên ngoài vang lên tiếng thông báo. Minh Nguyệt công chúa giá đáo!
Ma ma vui mừng, đẩy đẩy tiểu thái tử. Điện hạ, công chúa điện hạ tới rồi.
Trần Kình vừa nghe xong bật dậy bỏ chạy, vừa chạy được nửa đường thì bỗng khựng lại như nhớ ra điều gì đó, lại chạy quay về, trốn vào trong nhà, lấy chăn phủ kín mình.
Trần Du và phò mã bước vào trong nhà nhìn quanh, bình thường nếu nàng tới đây, tên nhóc kia đã chạy ra từ lâu, sao lần này không thấy bóng dáng đâu cả? Chẳng lẽ vẫn còn đang giận hay sao?
Thái tử điện hạ đâu?
Ma ma hành lễ, trả lời. Bẩm điện hạ, thái tử đang ở trong phòng ạ. Nói rồi ra hiệu bằng ánh mắt, dùng khẩu hình nói: Vẫn còn giận ạ.
Trần Du ngầm hiểu, gật đầu, chậm rãi đi vào trong phòng, thấy Thái tử đệ đệ mười hai tuổi của nàng đang vểnh cái mông nhỏ lên ghé vào giường, dùng chăn che đầu lại. Nàng che miệng cười, cất giọng nói. Thái tử đã ngủ rồi à? Nếu như ngủ rồi thì bổn cung đi đây.
Trần Kình nghe thấy vội vàng vén chăn lên, giả vờ dụi mắt ngáp một cái. Tỉnh rồi!
Trần Du cười tủm tỉm, ngồi bên cạnh đệ đệ, phò mã Phó Uyên bước lên hành lễ. Thần khấu kiến Thái tử điện hạ.
Trần Kình nhìn người xấu đoạt mất hoàng tỷ của mình, hừ một tiếng không thèm để ý tới hắn, nhào vào lòng hoàng tỷ cọ cọ, ngọt ngào gọi. Hoàng tỷ~
Trần Du sờ mái tóc mềm của đệ đệ. Kình Nhi có nhớ hoàng tỷ không? Tóc của đệ đệ nàng rất mềm, sờ vào cảm giác như thú nhỏ nên nàng rất thích.
Trần Kình gật đầu, chợt rơi nước mắt, đáng thương nói. Kình Nhi rất nhớ hoàng tỷ, nhớ đến mức không ăn được cơm, bụng đói kêu ọt ọt, hoàng tỷ đừng đi có được không? Dứt lời, bản thân lại tự tạo ra tiếng động.
Trần Du cười tủm tỉm, nhóc con này đúng là nhiều trò. Nàng giơ tay chọc cái mũi nhỏ của đệ đệ. Lau hết nước mắt đi. Nếu ta nói cho phụ hoàng biết, phụ hoàng sẽ đánh đệ đó.
Trần Kình nghe nhắc đến phụ hoàng, hít mũi cố nén nước mắt, ôm eo hoàng tỷ rồi nói. Kình Nhi không khóc, hoàng tỷ đừng nói với phụ hoàng nhé!
Trần Du nhéo khuôn mặt nhỏ của đệ đệ. Kình Nhi à, đệ là thái tử, là nam tử hán, không thể lúc nào cũng khóc nhè rồi giả vờ đáng thương được. Có biết xấu hổ không đấy?
Trần Kình hừ một tiếng. Kình Nhi không thèm giả vờ đáng thương đâu! Hoàng tỷ không để ý tới Kình Nhi, Kình Nhi buồn lắm đấy! Dứt lời, cậu lại bĩu môi, trông tủi thân biết bao.
Trần Du nở nụ cười bất đắc dĩ, đệ đệ này của nàng thật sự rất đáng thương, phụ hoàng dùng yêu cầu của thái tử để ràng buộc nó, trách móc nhiều hơn là dỗ dành, còn mẫu hậu lại không thích nó, bình thường còn khó gặp mặt. Từ khi nó sinh ra đến giờ, ở bên cạnh nàng nhiếu nhất, cũng chỉ làm nũng như một đứa trẻ thật sự trước mặt nàng, bây giờ nàng lập gia đình, dọn tới phủ công chúa, đương nhiên là tên nhóc này sẽ giận dỗi rồi.
Kình Nhi à, dù hoàng tỷ không lấy phu quân thì cuối cùng cũng phải xuất cung tới phủ công chúa, sớm muộn gì cũng phải đi thôi. Đệ nhớ hoàng tỷ có thể tới gặp hoàng tỷ mà? Đừng tức giận nữa nhé? Đệ tức giận như vậy hoàng tỷ cũng đau lòng. Trần Du nói rồi ôm ngực than một tiếng, giống như thật sự rất đau.
Trần Kình dễ bị gạt, vừa dối một câu thôi đã mắc câu ngay, bĩu môi thổi thổi lên ngực hoàng tỷ. Hoàng tỷ không đau, để Kình Nhi thổi cho tỷ.
Trần Du nhìn cậu, dịu dàng nói. Kình Nhi còn giận không?
Trần Kình khó khăn lắc đầu. Tuy Kình Nhi rất tức giận nhưng vẫn phải giả vờ không giận. Kình Nhi không muốn hoàng tỷ đau lòng.
Nhìn cái miệng nhỏ nhắn càng ngày càng ngọt ngào, Trần Du ôm đệ đệ một cái, chỉ vào Phó Uyên.Kình Nhi, gọi tỷ phu đi. Bây giờ chàng ấy là tỷ phu của đệ rồi, sau này cũng sẽ bảo vệ đệ.
Trần Kình nhìn nam nhân cao lớn thô kệch, hừ một tiếng, ngậm miệng không chịu gọi.
Trần Du thấy vậy che ngực giả vờ đau, Trần Kình dù không tình nguyện cũng phải gọi Tỷ phu. Giọng bé như muỗi kêu.
Phó Uyên không để ý, cười vui vẻ, thoải mái đáp lại, nói. Thái tử điện hạ có thể thường xuyên tới phủ công chúa ở, thần sẽ đưa điện hạ ra ngoài đi săn, đi chơi.
Trần Kình nghĩ thầm: Ta không thèm chơi với huynh đâu!
Trần Du cũng không trông mong đệ đệ mình có thể chấp nhận tỷ phu, nàng bảo Phó Uyên ra ngoài đợi trước, nàng có vài lời muốn nói riêng với đệ đệ mình.
Tỷ phu bị tỷ tỷ đuổi ra ngoài, Trần Kình vui vẻ, nhảy nhót xung quanh hoàng tỷ. Hoàng tỷ tốt nhất ~ Đệ thích hoàng tỷ nhất.
Trần Du giữ cậu lại, để cậu ngồi xuống. Kình Nhi ngoan, tỷ nói với đệ vài lời.
Trần Kình ngửa đầu nhìn nàng, đặt bàn tay nhỏ bé của cậu lên đầu gối mình. Hoàng tỷ muốn nói gì?
Trần Du nói. Kình Nhi à, sau này hoàng tỷ không ở bên cạnh đệ nữa, nếu phụ hoàng đánh đệ thì không ai bảo vệ đệ nữa rồi phải không?
Nghĩ tới chuyện này, Trần Kình chợt thấy đau lòng, lòng bàn tay cũng bắt đầu cảm thấy đau, đáng thương nói. Đúng đúng, nếu không đệ cũng lập gia đình cùng hoàng tỷ! Hoàng tỷ cũng đưa đệ đi!
Trần Du cười, nói. Đệ là nam tử hán, lại là thái tử, sao có thể gả cho người ta? Tương lai đệ sẽ cưới thái tử phi. Nói rồi, nàng ôm Trần Kình để cậu ngồi trên đùi mình, tiếp tục nói. Kình Nhi, đệ biết không? Mẫu hậu của chúng ta rất giỏi, sau này đệ thường xuyên tới bái kiến mẫu hậu, để mẫu hậu đi thăm thú nhiều hơn thì phụ hoàng sẽ không đánh đệ nữa.
Trần Kình nghe nhắc tới mẫu hậu, sợ hãi rụt đầu lại. Nhưng mẫu hậu không thích đệ... Mỗi lần cậu nhìn thấy mẫu hậu, mẫu hậu đềm nghiêm mặt, dáng vẻ hung dữ. Cậu muốn mẫu hậu ôm mình một cái nhưng mẫu hậu không để ý tới cậu.
Trần Du lừa cậu. Mẫu hậu không chỉ không thích đệ mà còn không thích rất nhiều người. Nhưng Kình Nhi nhà chúng ta thông minh dễ thương như vậy, chỉ cần cố gắng một chút nhất định sẽ khiến mẫu hậu thích mà, có đúng không? Hoàng tỷ nói cho đệ này, mẫu hậu rất giỏi, có rất nhiều người đều sợ mẫu hậu, phụ hoàng cũng sợ đó. Nếu Kình Nhi có thể làm cho mẫu hậu thích đệ thì sau này phụ hoàng sẽ không dám phạt đệ nữa. Kình Nhi có tự tin trở thành người mẫu hậu thích nhất không?
Sau khi nghĩ tới chuyện mẫu hậu hung dữ với ai, Trần Kình nghi ngờ hỏi. Thật sao?
Trần Du nghiêm túc nói. Hoàng tỷ có lừa đệ bao giờ?
Trình Kình nghĩ lại, cuối cùng gật đầu, nắm bàn tay nhỏ thành nắm đấm. Kình Nhi sẽ cố gắng khiến mẫu hậu thích!
Trần Du hôn đệ đệ một cái. Ngoan quá!
Sau khi hoàng tỷ đi, Trần Kình bắt đầu chiến lược chiếm được trái tim của mẫu hậu.
Dù sao, mẫu hậu đối với cậu vẫn có chút xa lạ, bước đầu tiên của cậu là phải quan sát mẫu hậu trước, ít nhất cũng phải hiểu được mẫu hậu là người thế nào.
Phụ hoàng không kiểm soát hoạt động hàng ngày của cậu, cậu có thể tới rất nhiều nơi trong cung, cũng có thể tới Cảnh Thúy Cung của mẫu hậu.
Trần Kình tự cho rằng mình lén lút vào Cảnh Thúy Cung của mẫu hậu, xem mẫu hậu luyện võ trong viện.
Mẫu hậu cầm trong tay một thanh đao to rất đáng sợ, lưỡi dao tỏa ra ánh sáng lạnh dưới mặt trời. Cánh tay mẫu hậu vung lên, chém khúc gỗ cao hơn cậu, to hơn cậu làm đôi.
Trần Kình sợ đến mức hét thành tiếng, ánh mắt sắc bén của mẫu hậu quét qua, cậu vội vàng chạy ra ngoài Cảnh Thúy Cung, chạy thật xa mới dám dừng lại, thấy mẫu hậu không cầm đại đao đuổi theo mới thở phào nhẹ nhõm: Quả nhiên mẫu hậu quá đáng sợ...
Triệu Chân thu đao lại, quay sang hỏi Tôn ma ma đứng bên cạnh. Quả cầu thịt vừa rồi là ai đấy?
Tôn ma ma nghe vậy mỉm cười trả lời. Nương nương, đó là thái tử điện hạ.
Triệu Chân nghe vậy cau mày lại, đó lại là con trai nàng...
Nó béo như vậy rồi à? Phụ hoàng nó để mặc sao?
Tôn ma ma khó nói. Bệ hạ rất coi trọng việc học của điện hạ, hơn nữa điện hạ cũng đang tuổi lớn, ngày thường ăn rất nhiều...
Trần Chiêu dạy dỗ con trai như vậy sao? Béo thành quả bóng rồi mà cũng không quan tâm! Sau này ngựa cưỡi nó hay nó cưỡi ngựa chứ?
Tôn ma ma thấy hoàng hậu nương nương không vui, cẩn thận hỏi. Nương nương, người có muốn gọi điện hạ tới dạy dỗ không? Nếu có thể được nương nương dạy dỗ, điện hạ nhất định sẽ gầy đi, trở nên khỏe mạnh. Nương nương quá thờ ơ với điện hạ, vậy nên không nhận ra con trai mình nữa rồi, điều này không tốt chút nào.
Triệu Chân nghe xong vẻ mặt khó lường, cuối cùng nói. Không cần lo lắng cho nó, để phụ hoàng nó tự lo đi.
Tôn ma ma thở dài: Đến bao giờ nương nương mới có thể gỡ bỏ khúc mắc...
Kể từ đó, bên cạnh Triệu Chân lặng lẽ thay đổi, ví dụ như mỗi sáng sớm có thể nhìn thấy một quả táo, một quả lê, một chùm nho trước cửa tẩm điện của nàng, nàng biết là ai mang tới nhưng cũng không để ý. Sau này nó lại đổi thành điểm tâm, đường hồ lô, một túi mơ khô, nàng vẫn mặc kệ. Sau này lại biến thành một con vịt quay, một con gà quay...
Triệu Chân chịu không được, một buổi sáng sớm nọ, nàng bắt được nhóc con mập kia, xách cổ áo cậu lên, tức giận quá. Ngươi chỉ biết ăn ăn ăn thôi có phải không? Ngươi nhìn ngươi xem béo như thế nào rồi? Cái đùi của con gà kia đâu? Có phải ngươi ăn rồi không?
Trần Kình bị mẫu hậu hung dữ mắng, òa khóc. Mẫu mẫu mẫu hậu...Kình Nhi sai rồi...Kình Nhi không bao giờ ăn đùi gà nữa...
Quả cầu thịt nhỏ trắng nõn vừa khóc vừa kêu, Triệu Chân nhíu mày lại, thấy cậu như vậy nàng cũng không cảm thấy khó chịu, buông Trần Kình xuống. Không được khóc! Nín đi.
Trần Kình nấc lên, nín khóc, đôi mắt to tròn như quả nho đen sợ hãi nhìn nàng, bàn tay nhỏ bé nắm lấy vạt áo, dáng vẻ đáng thương khiến người ta đau lòng.
Triệu Chân bất đắc dĩ nói. Ngươi tặng ta những thứ này vào mỗi ngày làm gì?
Trần Kình lau nước mắt, đứng thẳng người, khéo léo nói. Kình Nhi đọc sách, trong sách viết rằng trăm sự phải đặt chữ hiếu lên hàng đầu, phải hiếu kính với mẫu hậu. Nhưng Kình Nhi không biết mẫu hậu thích gì nên mới tặng cho mẫu hậu những thứ mình thích. Cậu bĩu môi, đau lòng nói. Mà hình như mẫu hậu không thích...
Triệu Chân nghe vậy có chút ngạc nhiên, nàng không quan tâm nhóc con này, nếu muốn hiếu kính thì nó đi hiếu kính cha nó, hiếu kính nàng làm gì?
Tại sao ngươi không hiếu kính với phụ hoàng ngươi ấy?
Trần Kình nghe vậy đáng thương nói. Phụ hoàng hễ thấy Kình Nhi là đánh, Kình Nhi không dám đi.
Triệu Chân nhướng mày. Chàng ấy luôn đánh ngươi?
Trần Kình vâng dạ, đưa bàn tay nhỏ bé của mình ra cho nàng xem, trong lòng bàn tay và trên mu bàn tay cậu đều có vết đỏ, làn da của cậu trắng nõn giống y như cha, bị thương nhẹ thôi cũng thấy rõ.
Triệu Chân ngồi xổm xuống, nhìn thấy hai vết đỏ chói mặt trên bàn tay trắng nõn mập mạp của con trai, lập tức nhíu mày lại. Tại sao phụ hoàng lại đánh ngươi?
Trần Kình cẩn thận nhìn mẫu hậu, nhỏ giọng nói. Phụ hoàng ghét bỏ Kình Nhi không thông minh, học không giỏi...Nhưng Kình Nhi đã rất nghiêm túc rồi, ngày nào cũng chăm chỉ học tập mà! Nói xong lại sụt sịt, trông rất tủi thân.
Mẹ kiếp, Trần Chiêu! Thế mà lại ghét bỏ con trai do nàng sinh ra không được thông minh! Trước kia khóc lóc đòi con trai, nàng sinh cho chàng, vậy mà chàng đối xử với nó thế sao? Bản thân chàng nuôi nó thành một nhóc heo, còn ghét nó! Phản rồi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook