Đế Hậu Hồi Xuân
-
Chương 101
Tần Như Yên lạc vào màn sương mù dày đặc, nàng không biết mình đang ở đâu nên cứ bước đi không ngừng.
Trước mặt nàng đột nhiên xuất hiện một cung điện, nàng nhận ra nơi đây chính là Cảnh Thúy Cung, là nơi Thái thượng hoàng hậu ở, nàng thường dẫn Trần Tự tới đây, trong cung như có tiếng cười nói vui vẻ đã từng, nhưng bây giờ Triệu Cẩn đang sống trong đó...
Chân của nàng vô thức bước vào bên trong, cung nhân bên cạnh hình như không thấy nàng, ai cũng bận rộn, không ai hành lễ với nàng, cũng không ai nói chuyện với nàng, để mặc nàng tiếp tục bước vào trong.
Vừa đi tới, nàng thấy Triệu Cẩn đã lớn bụng, người bên cạnh ôm nàng đương nhiên là Trần Kình, trên mặt Trần Kình lộ ra nụ cười vui vẻ, dịu dàng đỡ Triệu Cẩn đi dạo trong nội viện, hai người vừa nói vừa cười, trông rất yêu thương nhau.
Tần Như Yên nhìn thấy khung cảnh này, trong lòng như bị lửa thiêu đốt, đau đớn không chịu nổi, nàng muốn xoay người rời đi nhưng đột nhiên nghĩ tới đứa nhỏ trong bụng Triệu Cẩn không phải của Trần Kình, Triệu Cẩn không xứng đáng để Trần Kình đối xử thật lòng.
Nàng điên cuồng lao tới, gào thét với Trần Kình, nói cho hắn biết đứa nhỏ đó không phải của hắn.
Nhưng Trần Kình không nghe được, cũng không nhìn thấy nàng, hắn đỡ Triệu Cẩn ngồi xuống chiếc ghế mấy rực rỡ gấm hoa, cúi người dán tai lên bụng nàng, lắng nghe động tĩnh của đứa nhỏ không thuộc về hắn, trên gương mặt là nụ cười hạnh phúc,
Dáng vẻ dịu dàng của Triệu Cẩn đột nhiên thay đổi, nàng ta gỡ chiếc trâm cài tóc trên đầu rồi đâm xuống cổ Trần Kình!
Máu tươi tóe ra từ cổ Trần Kình, trong nháy mắt, toàn bộ tầm mắt của nàng đều là máu của Trần Kình, như thể hắn đang nằm trong vũng máu.
Trần Kình! Tần Như Yên hét lên tỉnh lại, khuôn mặt ướt đẫm, nàng ngơ ngác nhìn xung quanh, thấy Trần Kình đang ngồi bên mép giường, nhìn nàng bằng ánh mắt phức tạp, đặt tay nàng vào lòng bàn tay hắn.
Trần Kình nói. Nằm mơ thấy gì vậy?
Tần Như Yên vẫn không biết mình đang trong mơ hay là thật, nàng rút tay ra nhưng lại bị Trần Kình nắm chặt, đôi mắt hắn nhìn nàng chằm chằm, lại hỏi. Nằm mơ thấy gì? Sao lại gọi tên ta?
Tần Như Yên biết mình không còn ở trong mơ, lúc trước hình như nàng ngất đi, vậy nên Trần Kình tới thăm nàng sao?
Nàng cố gắng đứng dậy nhưng cảm thấy cơ thể mình yếu đi rất nhiều. Lúc này, một chiếc khăn gấm mềm mại chạm lên gò má nàng, Trần Kình ngồi bên mép giường lau nước mắt giúp nàng, trong mắt hiện lên cảm xúc không rõ ràng. Nằm mơ thấy gì mà khóc thành vậy chứ? Ta ở trong mơ của nàng mà cũng khiến nàng ghét thế hay sao?
Nàng nhìn thấy sự mất mát trong mắt hắn, bèn lắc đầu theo bản năng. Không phải, không phải, không phải mơ như vậy...
Trần Kình thu lại khăn, bình tĩnh nhìn nàng. Là giấc mơ gì? Khiến nàng gọi tên của ta rồi chợt tỉnh, là ta làm nàng tổn thương sao?
Tần Như Yên lắc đầu, nghĩ tới khung cảnh trong mơ, nàng sợ tới mức cơ thể run hết lên...
Máu Trần Kình bắn tung tóe lên mặt nàng, bỏng rát cả mặt, trước mắt hiện ra những mảng lớn đỏ tươi như máu, quá đáng sợ, khung cảnh ấy thật sự rất kinh khủng.... Nàng không thể trơ mắt nhìn Trần Kình bước vào nguy hiểm, giây phút ấy nàng ước gì bản thân có thể ngăn cản, nhưng nàng không làm được, tất cả mọi người đều không nhìn thấy nàng, không nghe nàng nói, nàng không thể ngăn cản được. Giây phút ấy, sự bất lực và sợ hãi bao trọn lấy trái tim nàng, khiến nàng đau đớn tới mức không thở được, đau tới thấu xương.
Nàng nhìn Trần Kình ngồi trước mặt mình, trong thực tế nàng có thể ngăn cản, có thể ngăn cản khung cảnh đáng sợ đó, nhưng...
Trần Kình cảm nhận được sự run rẩy và sợ hãi của nàng, hắn thật sự không biết tại sao Tần Như Yên lại sợ hắn như vậy, hắn vẫn chưa đủ tốt sao? Rốt cuộc hắn phải làm thế nào mới có thể thay đổi trái tim nàng?
Trần Kình buông tay nàng ra. Nàng đừng sợ, ta sẽ không đối xử với nàng như vậy. Bây giờ nàng đang mang thai, thai nhi không tốt, mấy hôm nữa nàng phải nghỉ ngơi thật tốt mới bảo vệ nó được.
Tần Như Yên nghe vậy mở to hai mắt nhìn, xoa xoa bụng mình, vẻ mặt khó tin. Ta mang thai?
Trần Kình thấy trên mặt nàng chỉ có sợ không có vui, trong lòng chùng xuống. Ừ, mạch thai yếu nên trước kia thái y không chuẩn đoán được, lại còn cho nàng dùng thuốc phụ nữ có thai không được dùng nên mấy ngày nay sức khỏe của nàng mới không tốt... Hắn nói xong rồi lại nghiêm túc nói. Trẫm nhất định phải giữ được đứa bé này lại, kể từ hôm nay, trẫm sẽ phái người tới lo sinh hoạt hàng ngày của nàng, nàng dưỡng thai cho tốt, cũng chăm lo cho sức khỏe của mình thật tốt. Dứt lời, hắn đứng dậy, do dự một lát, cuối cùng vẫn quay người định đi ra ngoài.
Tần Như Yên đột nhiên nắm lấy vạt áo của hắn. Đợi đã...
Trần Kình quay người lại, cúi đầu nhìn về phía nàng, trong lòng dâng lên mấy phần mong đợi. Chuyện gì?
Đối diện với ánh mắt của hắn, Tần Như Yên lại do dự, nàng nên nói thế nào...phải nói thế nào đây...
Trần Kình nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của nàng, rốt cuộc nhịn không được nữa, giận dữ hét lên. Tần Như Yên! Rốt cuộc nàng muốn thế nào? Muốn ta đi cũng là nàng, muốn ta ở lại cũng là nàng, ta đều làm theo ý của nàng, nhưng nàng lại biến mình thành bộ dạng thảm thương như bây giờ, rốt cuộc nàng muốn thế nào? Lẽ nào đây chính là thứ nàng muốn sao? Trên mặt của hắn ngoại trừ sự tức giận thì phần đa là bi thương, nếu như đây là chuyện nàng mong muốn, tại sao nàng lại trở thành dáng vẻ khiến người ta đau lòng như bây giờ? Rốt cuộc nàng muốn hắn phải thế nào?
Tần Như Yên nhìn khuôn mặt vừa tức giận lại bi thương của Trần Kình, cảm xúc tích tụ bấy lâu này đều muốn trút hết ra ngoài ngay bây giờ, nước mắt nàng lập tức trào ra, lắc đầu nói. Không phải...không phải...đây không phải là điều ta mong muốn...Ta chưa bao giờ muốn như thế này...
Đây là lần đầu tiên Trần Kình thấy Tần Như Yên thất thố như vậy, đứng trước mặt hắn mà nước mắt chảy dài khiến lòng hắn đau xót khôn nguôi, hắn ngồi xuống ôm lấy nàng. Như Yên, tại sao chúng ta phải hành hạ lẫn nhau như vậy?
Cái ôm đã lâu không xuất hiện khiến Tần Như Yên nới lỏng phòng bị, nàng cũng ôm chặt lấy hắn. Trần Kình...Ta không muốn...Ta cũng không muốn...
Trần Kình ngẩn ra, cũng ôm chặt lấy nàng, nàng không phải là không có tình cảm với hắn, có đúng không?
Trần Kình có chút kích động, nói. Như Yên, nếu ta nói...tình cảm của ta đối với nàng chưa bao giờ thay đổi, giữa chúng ta chưa từng có người xen vào, nàng có thể đối xử thật lòng với ta không?
Tần Như Yên nghe vậy ngẩng đầu lên, đôi mắt ướt đẫm nhìn hắn với vẻ khó hiểu, bắt gặp đôi mắt kiên định mà thâm tình của hắn, nàng đột nhiên hiểu ra điều gì đó, lẽ nào Trần Kình cố ý đối xử tốt với Triệu Chân để thử lòng nàng?
Triệu Cẩn, nàng ta...
Trần Kình ngăn nàng nói. Trong lòng ta vẫn luôn chỉ có nàng. Hắn không thể giải thích chuyện mẫu hậu, chỉ có thể nói với nàng rằng tình cảm của hắn chưa bao giờ thay đổi.
Tần Như Yên ngạc nhiên nhìn hắn, nếu đã vậy, có lẽ nàng nên nói cho Trần Kình biết chuyện Triệu Cẩn, nàng ngồi thẳng dậy. Trần Kình, chàng có biết bây giờ Triệu Cẩn đang có thai không?
Trần Kình vừa nghe đã đổi sắc mặt, hai tay ôm Tần Như Yên hơi thả lỏng, lập tức đề phòng nàng. Nàng phái người theo dõi Triệu Cẩn?
Nhắc tới Triệu Cẩn hắn liền thay đổi sắc mặt, phản ứng đầu tiên không phải là chuyện Triệu Cẩn mang thai mà lại trách nàng theo dõi Triệu Cẩn, vậy mà còn nói trong lòng hắn chỉ có nàng hay sao? Đứa trẻ trong bụng Triệu Cẩn e rằng chính là của hắn? Có lẽ hắn đã biết tất cả...
Hy vọng vừa được dấy lên đã lập tức bị dập tắt, cảm giác vô lực đột nhiên chiếm giữ toàn bộ cơ thể nàng, Tần Như Yên cúi đầu nói. Bệ hạ, thần thiếp bất trung với người, người phế ta đi! Ta không thể ngồi trên vị trí hoàng hậu nữa.
Đủ rồi, tất cả đã đủ rồi, nàng mong muốn đôi bên vẹn toàn, nhưng nàng chỉ là quân cờ đối với bất kỳ ai trong số họ mà thôi, nếu nàng không thể thay đổi thì cần gì phải giãy dụa trong đau khổ như vậy.
Vẻ mặt Trần Kình lại thay đổi, nghiêm giọng nói. Tần Như Yên, nàng có biết nàng đang nói gì không?
Tần Như Yên gật đầu. Có lẽ bệ hạ đã biết từ lâu! Nhà mẹ đẻ của ta đã sớm không có lòng phục tùng, vậy nên chuyện ta thành phu thê với bệ hạ cũng được sắp xếp từ trước, lúc đầu ta không biết, nhưng lại bị nhà mẹ đẻ xem như quân cờ để đưa vào cung nên không thể chọn lựa, dù sao đó cũng là nhà mẹ đẻ của ta, ta không thể trơ mắt nhìn bọn họ bước từng bước vào vực thẳm, cũng cố gắng khuyên cha ta quay đầu là bờ, nhưng hiển nhiên ta không có khả năng làm vậy. cho tới bây giờ, ta và Tần gia đều nghe theo bệ hạ xử trí... Nàng nói xong bước xuống giường, không mang giày, định quỳ xuống lạy.
Trần Kình vươn tay đỡ lấy nàng, vẻ mặt khó dò, hỏi nàng. Vậy nên giữa ta và Tần gia, nàng chọn ta đúng không?
Tần Như Yên ngẩn ra, hình như đúng là vậy, trái tim của nàng đã nghiêng về phía Trần Kình, mong rằng Trần Kình sẽ không xảy ra chuyện gì...
Bệ hạ, thần thiếp không có yêu cầu gì khác, chỉ mong bệ hạ có thể nể mặt thái tử để giữ lấy tính mạng gia tộc nhà mẹ đẻ của thần thiếp, bệ hạ muốn thần thiếp làm gì cũng được, muốn chém muốn giết muốn róc thịt thần thiếp cũng không oán hận nửa lời.
Trần Kình lẳng lặng nhìn nàng, đột nhiên dùng sức kéo nàng vào lòng. Nàng còn không hiểu sao? Ta chỉ muốn tốt cho nàng thôi.
Tần Như Yên sững sờ nhìn hắn. Bệ hạ...
Vẻ mặt ngốc nghếch của Tần Như Yên khiến Trần Kình phải bật cười, hắn hôn lên môi nàng, gặm c ắn cánh môi mà hắn ngày nhớ đêm mong, đẩy nàng nằm xuống chăn đệm mềm mại, tham lam hấp thụ hương vị ngọt ngào giữa đôi môi nàng, thổ lộ hết tình cảm kìm nén bấy lâu nay.
Tay hắn chạm vào gò má nàng, chạm tới dòng nước mắt ấm áp, hắn mở mắt ra, đau lòng nói. Nàng không muốn hay sao? Tại sao lại khóc?
Tần Như Yên lắc đầu, khóc nức nở nói không thành lời.
Trần Kình nằm ở bên cạnh nàng, ôm nàng vào lòng. Phụ hoàng mẫu hậu đều bảo nàng thông minh, ta thấy nàng thông minh quá bị thông minh hại, còn không nhìn ra được tình cảm của ta đối với nàng, nàng cho rằng nàng âm thầm thư từ qua lại với Tấn gia bao năm qua, vì ai mà nàng mới không bị phụ hoàng mẫu hậu của ta phát hiện ra?
Cơ thể Tần Như Yên run lên, hắn thật sự biết tất cả...
Trần Kình thở dài. Thật ra phụ hoàng ta nói đúng, ta không hợp để làm hoàng đế, không đủ quyết đoán, xử trí theo cảm tính, nhưng đây chính là ta, dù có trở thành hoàng đế cũng muốn bảo vệ người mình muốn bảo vệ. Nhưng thật ra phụ hoàng của ta cũng như thế, dù người có làm lại bao nhiêu lần cũng đều sẽ bảo vệ mẫu hậu của ta, người quyết đoán nhưng cũng chỉ đối với người khác mà thôi.
Tần Như Yên biết tình cảm sâu đậm của Thái thượng hoàng và Thái thượng hoàng hậu, nhưng nàng không xứng để so sánh với hai người họ.
Bệ hạ, ta không xứng. Tình cảm của Thái thượng hoàng và Thái thượng hoàng hậu là vào sinh ra tử mới có được. Ta không xứng để so sánh với Thái thượng hoàng hậu...
Trần Kình lắc đầu. Như Yên, chuyện tình cảm nào có xứng hay không xứng? Ta coi trọng nàng thì nàng xứng đáng. Hắn dùng tay lau hết nước mắt của nàng, nói. Như Yên, nàng có bằng lòng tin tưởng ta không? Tin tưởng ta có thể bảo vệ nàng, bảo vệ nàng cả đời này.
Giây phút này Tần Như Yên vẫn có chút khó tin, nàng đã nói mình bất trung bất nghĩa nhưng Trần Kình vẫn một lòng bảo vệ nàng, nàng cảm thấy hơi tự ti, cảm thấy mình không xứng với tình cảm của chàng.
Bệ hạ, Như Yên có tài đứng gì mà có thể lọt vào mắt xanh của bệ hạ...
Vẻ tự ti của nàng khiến Trần Kình xót xa, hắn vuốt v e gò má nàng, nói. Như Yên, nàng đừng như vậy, đây không phải là nàng. Từ nhỏ chúng ta đã lớn lên bên nhau, nàng là sư tỷ mà ta kính trọng và ngưỡng mộ, tài năng của nàng, sự tu dưỡng của nàng khiến ta ngưỡng mộ không ngớt, toàn bộ kinh thành đều biết tài danh của nàng, nếu ta không phải là thái tử, e rằng cả đời này cũng chẳng lọt vào mắt xanh của nàng, càng không xứng với nàng.
Bệ hạ...
Trần Kình ngắt lời nàng. Chuyện này không trách nàng được, nàng cũng nói ban đầu đây không phải ý nàng muốn, ta có thể hiểu được nỗi khổ của nàng. Chỉ c ần sau này ta và nàng phu thê đồng lòng là đủ, ta sẽ không truy cứu chuyện từng xảy ra.
Tần Như Yên gật đầu, ôm chặt lấy hắn, tựa như vẫn còn trong mộng.
Trần Kình cảm nhận được sự ỷ lại của nàng, trong lòng có chút ngọt ngào, nhìn tình yêu đẹp của phụ hoàng mẫu hậu bao lâu, cuối cùng hắn cũng có thể thể hiện ân ái của mình rồi!
Hai người âu yếm nhau một lát, Tần Như Yên đột nhiên hỏi. Cẩn Nhi thì sao? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Trần Kình nghe vậy ngẩn ra: Mẫu hậu....
Trước mặt nàng đột nhiên xuất hiện một cung điện, nàng nhận ra nơi đây chính là Cảnh Thúy Cung, là nơi Thái thượng hoàng hậu ở, nàng thường dẫn Trần Tự tới đây, trong cung như có tiếng cười nói vui vẻ đã từng, nhưng bây giờ Triệu Cẩn đang sống trong đó...
Chân của nàng vô thức bước vào bên trong, cung nhân bên cạnh hình như không thấy nàng, ai cũng bận rộn, không ai hành lễ với nàng, cũng không ai nói chuyện với nàng, để mặc nàng tiếp tục bước vào trong.
Vừa đi tới, nàng thấy Triệu Cẩn đã lớn bụng, người bên cạnh ôm nàng đương nhiên là Trần Kình, trên mặt Trần Kình lộ ra nụ cười vui vẻ, dịu dàng đỡ Triệu Cẩn đi dạo trong nội viện, hai người vừa nói vừa cười, trông rất yêu thương nhau.
Tần Như Yên nhìn thấy khung cảnh này, trong lòng như bị lửa thiêu đốt, đau đớn không chịu nổi, nàng muốn xoay người rời đi nhưng đột nhiên nghĩ tới đứa nhỏ trong bụng Triệu Cẩn không phải của Trần Kình, Triệu Cẩn không xứng đáng để Trần Kình đối xử thật lòng.
Nàng điên cuồng lao tới, gào thét với Trần Kình, nói cho hắn biết đứa nhỏ đó không phải của hắn.
Nhưng Trần Kình không nghe được, cũng không nhìn thấy nàng, hắn đỡ Triệu Cẩn ngồi xuống chiếc ghế mấy rực rỡ gấm hoa, cúi người dán tai lên bụng nàng, lắng nghe động tĩnh của đứa nhỏ không thuộc về hắn, trên gương mặt là nụ cười hạnh phúc,
Dáng vẻ dịu dàng của Triệu Cẩn đột nhiên thay đổi, nàng ta gỡ chiếc trâm cài tóc trên đầu rồi đâm xuống cổ Trần Kình!
Máu tươi tóe ra từ cổ Trần Kình, trong nháy mắt, toàn bộ tầm mắt của nàng đều là máu của Trần Kình, như thể hắn đang nằm trong vũng máu.
Trần Kình! Tần Như Yên hét lên tỉnh lại, khuôn mặt ướt đẫm, nàng ngơ ngác nhìn xung quanh, thấy Trần Kình đang ngồi bên mép giường, nhìn nàng bằng ánh mắt phức tạp, đặt tay nàng vào lòng bàn tay hắn.
Trần Kình nói. Nằm mơ thấy gì vậy?
Tần Như Yên vẫn không biết mình đang trong mơ hay là thật, nàng rút tay ra nhưng lại bị Trần Kình nắm chặt, đôi mắt hắn nhìn nàng chằm chằm, lại hỏi. Nằm mơ thấy gì? Sao lại gọi tên ta?
Tần Như Yên biết mình không còn ở trong mơ, lúc trước hình như nàng ngất đi, vậy nên Trần Kình tới thăm nàng sao?
Nàng cố gắng đứng dậy nhưng cảm thấy cơ thể mình yếu đi rất nhiều. Lúc này, một chiếc khăn gấm mềm mại chạm lên gò má nàng, Trần Kình ngồi bên mép giường lau nước mắt giúp nàng, trong mắt hiện lên cảm xúc không rõ ràng. Nằm mơ thấy gì mà khóc thành vậy chứ? Ta ở trong mơ của nàng mà cũng khiến nàng ghét thế hay sao?
Nàng nhìn thấy sự mất mát trong mắt hắn, bèn lắc đầu theo bản năng. Không phải, không phải, không phải mơ như vậy...
Trần Kình thu lại khăn, bình tĩnh nhìn nàng. Là giấc mơ gì? Khiến nàng gọi tên của ta rồi chợt tỉnh, là ta làm nàng tổn thương sao?
Tần Như Yên lắc đầu, nghĩ tới khung cảnh trong mơ, nàng sợ tới mức cơ thể run hết lên...
Máu Trần Kình bắn tung tóe lên mặt nàng, bỏng rát cả mặt, trước mắt hiện ra những mảng lớn đỏ tươi như máu, quá đáng sợ, khung cảnh ấy thật sự rất kinh khủng.... Nàng không thể trơ mắt nhìn Trần Kình bước vào nguy hiểm, giây phút ấy nàng ước gì bản thân có thể ngăn cản, nhưng nàng không làm được, tất cả mọi người đều không nhìn thấy nàng, không nghe nàng nói, nàng không thể ngăn cản được. Giây phút ấy, sự bất lực và sợ hãi bao trọn lấy trái tim nàng, khiến nàng đau đớn tới mức không thở được, đau tới thấu xương.
Nàng nhìn Trần Kình ngồi trước mặt mình, trong thực tế nàng có thể ngăn cản, có thể ngăn cản khung cảnh đáng sợ đó, nhưng...
Trần Kình cảm nhận được sự run rẩy và sợ hãi của nàng, hắn thật sự không biết tại sao Tần Như Yên lại sợ hắn như vậy, hắn vẫn chưa đủ tốt sao? Rốt cuộc hắn phải làm thế nào mới có thể thay đổi trái tim nàng?
Trần Kình buông tay nàng ra. Nàng đừng sợ, ta sẽ không đối xử với nàng như vậy. Bây giờ nàng đang mang thai, thai nhi không tốt, mấy hôm nữa nàng phải nghỉ ngơi thật tốt mới bảo vệ nó được.
Tần Như Yên nghe vậy mở to hai mắt nhìn, xoa xoa bụng mình, vẻ mặt khó tin. Ta mang thai?
Trần Kình thấy trên mặt nàng chỉ có sợ không có vui, trong lòng chùng xuống. Ừ, mạch thai yếu nên trước kia thái y không chuẩn đoán được, lại còn cho nàng dùng thuốc phụ nữ có thai không được dùng nên mấy ngày nay sức khỏe của nàng mới không tốt... Hắn nói xong rồi lại nghiêm túc nói. Trẫm nhất định phải giữ được đứa bé này lại, kể từ hôm nay, trẫm sẽ phái người tới lo sinh hoạt hàng ngày của nàng, nàng dưỡng thai cho tốt, cũng chăm lo cho sức khỏe của mình thật tốt. Dứt lời, hắn đứng dậy, do dự một lát, cuối cùng vẫn quay người định đi ra ngoài.
Tần Như Yên đột nhiên nắm lấy vạt áo của hắn. Đợi đã...
Trần Kình quay người lại, cúi đầu nhìn về phía nàng, trong lòng dâng lên mấy phần mong đợi. Chuyện gì?
Đối diện với ánh mắt của hắn, Tần Như Yên lại do dự, nàng nên nói thế nào...phải nói thế nào đây...
Trần Kình nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của nàng, rốt cuộc nhịn không được nữa, giận dữ hét lên. Tần Như Yên! Rốt cuộc nàng muốn thế nào? Muốn ta đi cũng là nàng, muốn ta ở lại cũng là nàng, ta đều làm theo ý của nàng, nhưng nàng lại biến mình thành bộ dạng thảm thương như bây giờ, rốt cuộc nàng muốn thế nào? Lẽ nào đây chính là thứ nàng muốn sao? Trên mặt của hắn ngoại trừ sự tức giận thì phần đa là bi thương, nếu như đây là chuyện nàng mong muốn, tại sao nàng lại trở thành dáng vẻ khiến người ta đau lòng như bây giờ? Rốt cuộc nàng muốn hắn phải thế nào?
Tần Như Yên nhìn khuôn mặt vừa tức giận lại bi thương của Trần Kình, cảm xúc tích tụ bấy lâu này đều muốn trút hết ra ngoài ngay bây giờ, nước mắt nàng lập tức trào ra, lắc đầu nói. Không phải...không phải...đây không phải là điều ta mong muốn...Ta chưa bao giờ muốn như thế này...
Đây là lần đầu tiên Trần Kình thấy Tần Như Yên thất thố như vậy, đứng trước mặt hắn mà nước mắt chảy dài khiến lòng hắn đau xót khôn nguôi, hắn ngồi xuống ôm lấy nàng. Như Yên, tại sao chúng ta phải hành hạ lẫn nhau như vậy?
Cái ôm đã lâu không xuất hiện khiến Tần Như Yên nới lỏng phòng bị, nàng cũng ôm chặt lấy hắn. Trần Kình...Ta không muốn...Ta cũng không muốn...
Trần Kình ngẩn ra, cũng ôm chặt lấy nàng, nàng không phải là không có tình cảm với hắn, có đúng không?
Trần Kình có chút kích động, nói. Như Yên, nếu ta nói...tình cảm của ta đối với nàng chưa bao giờ thay đổi, giữa chúng ta chưa từng có người xen vào, nàng có thể đối xử thật lòng với ta không?
Tần Như Yên nghe vậy ngẩng đầu lên, đôi mắt ướt đẫm nhìn hắn với vẻ khó hiểu, bắt gặp đôi mắt kiên định mà thâm tình của hắn, nàng đột nhiên hiểu ra điều gì đó, lẽ nào Trần Kình cố ý đối xử tốt với Triệu Chân để thử lòng nàng?
Triệu Cẩn, nàng ta...
Trần Kình ngăn nàng nói. Trong lòng ta vẫn luôn chỉ có nàng. Hắn không thể giải thích chuyện mẫu hậu, chỉ có thể nói với nàng rằng tình cảm của hắn chưa bao giờ thay đổi.
Tần Như Yên ngạc nhiên nhìn hắn, nếu đã vậy, có lẽ nàng nên nói cho Trần Kình biết chuyện Triệu Cẩn, nàng ngồi thẳng dậy. Trần Kình, chàng có biết bây giờ Triệu Cẩn đang có thai không?
Trần Kình vừa nghe đã đổi sắc mặt, hai tay ôm Tần Như Yên hơi thả lỏng, lập tức đề phòng nàng. Nàng phái người theo dõi Triệu Cẩn?
Nhắc tới Triệu Cẩn hắn liền thay đổi sắc mặt, phản ứng đầu tiên không phải là chuyện Triệu Cẩn mang thai mà lại trách nàng theo dõi Triệu Cẩn, vậy mà còn nói trong lòng hắn chỉ có nàng hay sao? Đứa trẻ trong bụng Triệu Cẩn e rằng chính là của hắn? Có lẽ hắn đã biết tất cả...
Hy vọng vừa được dấy lên đã lập tức bị dập tắt, cảm giác vô lực đột nhiên chiếm giữ toàn bộ cơ thể nàng, Tần Như Yên cúi đầu nói. Bệ hạ, thần thiếp bất trung với người, người phế ta đi! Ta không thể ngồi trên vị trí hoàng hậu nữa.
Đủ rồi, tất cả đã đủ rồi, nàng mong muốn đôi bên vẹn toàn, nhưng nàng chỉ là quân cờ đối với bất kỳ ai trong số họ mà thôi, nếu nàng không thể thay đổi thì cần gì phải giãy dụa trong đau khổ như vậy.
Vẻ mặt Trần Kình lại thay đổi, nghiêm giọng nói. Tần Như Yên, nàng có biết nàng đang nói gì không?
Tần Như Yên gật đầu. Có lẽ bệ hạ đã biết từ lâu! Nhà mẹ đẻ của ta đã sớm không có lòng phục tùng, vậy nên chuyện ta thành phu thê với bệ hạ cũng được sắp xếp từ trước, lúc đầu ta không biết, nhưng lại bị nhà mẹ đẻ xem như quân cờ để đưa vào cung nên không thể chọn lựa, dù sao đó cũng là nhà mẹ đẻ của ta, ta không thể trơ mắt nhìn bọn họ bước từng bước vào vực thẳm, cũng cố gắng khuyên cha ta quay đầu là bờ, nhưng hiển nhiên ta không có khả năng làm vậy. cho tới bây giờ, ta và Tần gia đều nghe theo bệ hạ xử trí... Nàng nói xong bước xuống giường, không mang giày, định quỳ xuống lạy.
Trần Kình vươn tay đỡ lấy nàng, vẻ mặt khó dò, hỏi nàng. Vậy nên giữa ta và Tần gia, nàng chọn ta đúng không?
Tần Như Yên ngẩn ra, hình như đúng là vậy, trái tim của nàng đã nghiêng về phía Trần Kình, mong rằng Trần Kình sẽ không xảy ra chuyện gì...
Bệ hạ, thần thiếp không có yêu cầu gì khác, chỉ mong bệ hạ có thể nể mặt thái tử để giữ lấy tính mạng gia tộc nhà mẹ đẻ của thần thiếp, bệ hạ muốn thần thiếp làm gì cũng được, muốn chém muốn giết muốn róc thịt thần thiếp cũng không oán hận nửa lời.
Trần Kình lẳng lặng nhìn nàng, đột nhiên dùng sức kéo nàng vào lòng. Nàng còn không hiểu sao? Ta chỉ muốn tốt cho nàng thôi.
Tần Như Yên sững sờ nhìn hắn. Bệ hạ...
Vẻ mặt ngốc nghếch của Tần Như Yên khiến Trần Kình phải bật cười, hắn hôn lên môi nàng, gặm c ắn cánh môi mà hắn ngày nhớ đêm mong, đẩy nàng nằm xuống chăn đệm mềm mại, tham lam hấp thụ hương vị ngọt ngào giữa đôi môi nàng, thổ lộ hết tình cảm kìm nén bấy lâu nay.
Tay hắn chạm vào gò má nàng, chạm tới dòng nước mắt ấm áp, hắn mở mắt ra, đau lòng nói. Nàng không muốn hay sao? Tại sao lại khóc?
Tần Như Yên lắc đầu, khóc nức nở nói không thành lời.
Trần Kình nằm ở bên cạnh nàng, ôm nàng vào lòng. Phụ hoàng mẫu hậu đều bảo nàng thông minh, ta thấy nàng thông minh quá bị thông minh hại, còn không nhìn ra được tình cảm của ta đối với nàng, nàng cho rằng nàng âm thầm thư từ qua lại với Tấn gia bao năm qua, vì ai mà nàng mới không bị phụ hoàng mẫu hậu của ta phát hiện ra?
Cơ thể Tần Như Yên run lên, hắn thật sự biết tất cả...
Trần Kình thở dài. Thật ra phụ hoàng ta nói đúng, ta không hợp để làm hoàng đế, không đủ quyết đoán, xử trí theo cảm tính, nhưng đây chính là ta, dù có trở thành hoàng đế cũng muốn bảo vệ người mình muốn bảo vệ. Nhưng thật ra phụ hoàng của ta cũng như thế, dù người có làm lại bao nhiêu lần cũng đều sẽ bảo vệ mẫu hậu của ta, người quyết đoán nhưng cũng chỉ đối với người khác mà thôi.
Tần Như Yên biết tình cảm sâu đậm của Thái thượng hoàng và Thái thượng hoàng hậu, nhưng nàng không xứng để so sánh với hai người họ.
Bệ hạ, ta không xứng. Tình cảm của Thái thượng hoàng và Thái thượng hoàng hậu là vào sinh ra tử mới có được. Ta không xứng để so sánh với Thái thượng hoàng hậu...
Trần Kình lắc đầu. Như Yên, chuyện tình cảm nào có xứng hay không xứng? Ta coi trọng nàng thì nàng xứng đáng. Hắn dùng tay lau hết nước mắt của nàng, nói. Như Yên, nàng có bằng lòng tin tưởng ta không? Tin tưởng ta có thể bảo vệ nàng, bảo vệ nàng cả đời này.
Giây phút này Tần Như Yên vẫn có chút khó tin, nàng đã nói mình bất trung bất nghĩa nhưng Trần Kình vẫn một lòng bảo vệ nàng, nàng cảm thấy hơi tự ti, cảm thấy mình không xứng với tình cảm của chàng.
Bệ hạ, Như Yên có tài đứng gì mà có thể lọt vào mắt xanh của bệ hạ...
Vẻ tự ti của nàng khiến Trần Kình xót xa, hắn vuốt v e gò má nàng, nói. Như Yên, nàng đừng như vậy, đây không phải là nàng. Từ nhỏ chúng ta đã lớn lên bên nhau, nàng là sư tỷ mà ta kính trọng và ngưỡng mộ, tài năng của nàng, sự tu dưỡng của nàng khiến ta ngưỡng mộ không ngớt, toàn bộ kinh thành đều biết tài danh của nàng, nếu ta không phải là thái tử, e rằng cả đời này cũng chẳng lọt vào mắt xanh của nàng, càng không xứng với nàng.
Bệ hạ...
Trần Kình ngắt lời nàng. Chuyện này không trách nàng được, nàng cũng nói ban đầu đây không phải ý nàng muốn, ta có thể hiểu được nỗi khổ của nàng. Chỉ c ần sau này ta và nàng phu thê đồng lòng là đủ, ta sẽ không truy cứu chuyện từng xảy ra.
Tần Như Yên gật đầu, ôm chặt lấy hắn, tựa như vẫn còn trong mộng.
Trần Kình cảm nhận được sự ỷ lại của nàng, trong lòng có chút ngọt ngào, nhìn tình yêu đẹp của phụ hoàng mẫu hậu bao lâu, cuối cùng hắn cũng có thể thể hiện ân ái của mình rồi!
Hai người âu yếm nhau một lát, Tần Như Yên đột nhiên hỏi. Cẩn Nhi thì sao? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Trần Kình nghe vậy ngẩn ra: Mẫu hậu....
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook