Để em tìm người ngoại tình với anh
-
Chương 32:
Tô Lệ Vãn cuối cùng cũng không để người đàn ông ngoài cửa vào nhà, cô ấy vừa đưa chìa khóa ra cửa liền đóng cửa lại, chuẩn bị nghênh đón sự thẩm vấn của Liễu Y Nam.
“Vãn Vãn.” Ngón tay Liễu Y Nam thấm một chút nước trong ly rồi bôi dưới mắt: “Cậu đã có bí mật với tớ rồi.”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vẻ mặt của Tô Lệ Vãn đầy khinh bỉ nhìn cô.
Liễu Y Nam hít mũi một cái, chỉ vào cửa lớn: “Cậu nói! Người đàn ông hoang dã kia rốt cuộc là ai?”
Tô Lệ Vãn cảm thấy một buổi sáng này giống như đang ngồi cáp treo vậy, vừa mới đấu trí đấu dũng một trận với Liễu Y Nam, hiện tại sự trầm tĩnh này ngược lại cảm thấy mệt mỏi quá.
Cô ấy nhìn Liễu Y Nam một cái: “Liễu Liễu, tới mệt mỏi quá.”
“Không sao, Vãn Vãn, cái tuổi này của chúng ta, chưa bị phá thân đều sắp bị quy vào gái trinh già, cơ năng sinh lý giảm xuống, mệt mỏi là rất bình thường.”
Tô Lệ Vãn không tiếp lời của cô, ôm đầu gối, sững sờ nhìn trên bàn một cái.
“Làm sao vậy, nói với ba một chút.” Liễu Y Nam nhìn ra cô ấy không đúng, cô ngồi vào bên người cô ấy, khoác bả vai cô ấy.
“Liễu Liễu.” Sau khi Tô Lệ Vãn kêu cô một tiếng liền trầm mặc thật lâu, mở miệng lần nữa: “Vì sao… lúc này mà cậu còn muốn chiếm tiện nghi của tớ.”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Liễu Y Nam buông bàn tay đang ôm cô ấy ra, mở mình hoành thánh trên bàn: “Có ăn không? Không ăn đều biến thành cháo hoành thánh rồi.”
“Cậu ăn đi…” Tô Lệ Vãn lắc đầu.
Liễu Y Nam cũng không khách sáo, múc một muỗng: “Ngon thật. Cậu thích anh ta sao?”
“Ngon thì ăn nhiều một chút. Không thể nói là thích nhiều.”
“Mười tệ một chén thì hơi mắc. Không thích mà còn lên giường?”
“Hơi mắc, nhưng mà ngon. Bởi vì người tớ thích không lên giường với tớ.”
“Bánh bao chiên ngon không? Vậy người đàn ông cậu thích chắc chắn là chức năng có vấn đề.”
“Ngon. Mượn lời tốt lành của cậu vậy.”
“Quán này có món khác không? Là vị boss ma vương kia của cậu sao?”
Tô Lệ Vãn nghe thấy lời của cô, cô ấy cũng không để ý tới việc chơi trò văn vẻ với cô nữa, mở to hai mắt nhìn cô: “Là điện thoại không vui hay là nam minh tinh không đẹp, tớ lên giường với anh ta? Không phải tớ đã nói với cậu anh ta ở quán cà phê dưới lầu yêu hận tình thù với bà chủ sao?”
“Ồ.” Liễu Y Nam húp miếng nước súp: “Vậy thì là vị ba ba bên A biến thái kia… cái gì bá chủ ấy nhỉ?”
“Sở…” Tô Lệ Vãn yếu ớt mở miệng: “Cậu không đoán ra được tớ cũng không cho rằng cậu là đồ ngốc.”
“Nào, vậy nói với tớ chuyện yêu hận tình thù của cậu với Sở bá chủ xem.”
Tô Lệ Vãn cúi đầu: “Yêu hận thù thì tạm thời chưa có, nhưng tình thì có một đêm.”
Liễu Y Nam kéo tay cô ấy qua, giả vờ bắt mạch: “Ừm… cậu đây là… hội chứng Stockholm*.”
*Hội chứng Stockholm hay quan hệ bắt cóc là thuật ngữ mô tả một loạt những trạng thái tâm lý, trong đó con tin lâu ngày chuyển từ cảm giác sợ hãi, căm ghét sang quý mến, đồng cảm, có thể tới mức bảo vệ và phát triển phẩm chất xấu của kẻ bắt cóc.
Tô Lệ Vãn rút tay ra, Liễu Y Nam đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, đột nhiên bắt lấy bờ vai cô ấy: “Chờ một chút, lần trước cậu nói, con gái của vị ba ba này đúng không, đúng không? Cậu không phải chứ….”
“Ừm, cậu suy nghĩ nhiều rồi, anh ta đã ly hôn rất nhiều năm rồi.” Tô Lệ Vãn đẩy tay cô ra: “Chuyện vi phạm đạo đức tớ sẽ không làm.”
Liễu Y Nam thở phào một cái: “Vậy cậu xoắn xuýt cái gì?”
“Chẳng qua tớ cảm thấy bản thân rất mâu thuẫn, cậu từng có loại cảm giá, người trong lòng dường như đang từ từ bị thay thế không?” Tô Lệ Vãn nhìn cô: “À, cậu không có.”
“Mặc dù tớ không biết người trong lòng cậu là ai, nhưng tớ nghĩ cậu đều có cảm giác anh ta bị thay thế rồi, vậy thì anh ta nhất định sẽ bị thay thế. Thật ra đối với cậu và Sở Bá Bá của cậu mà nói, chuyện bạn tình biến thành chân ái cũng không phải số ít, lại nói, hạng mục của các cậu không phải kết thúc rồi à, yêu thì gặp, không yêu mà gặp cậu thì chính là ba anh ta!”
“Liễu Liễu, nghe cậu khuyên giải thật tốt, ba ba cũng biến thành con trai rồi.” Tô Lệ Vãn ôm eo cô.
“Ừm, Vãn Vãn kiên cường một chút! Nhanh chóng biến anh ta thành cháu trai!” Liễu Y Nam vỗ vỗ cô ấy.
“Được rồi được rồi, đêm nay là năm mới rồi, loại chuyện linh tinh vớ vẩn này đều ở lại năm nay!” Tô Lệ Vãn khôi phục sức sống.
“Năm nay ba mẹ cậu không về ăn tết sao?”
“Có về, buổi chiều mới đến xong.”
“Lợi hại đó Vãn Vãn, buổi sáng còn dám giữ người lại ngủ, cũng không sợ ba mẹ cậu về sớm.”
“Ba mẹ tớ cậu không biết sao? Nói một không nói hai, tuyệt đối sẽ không về sớm hơn nửa tiếng.”
Ở lại nhà Tô Lệ Vãn một hồi, Liễu Y Nam liền về nhà, chuẩn bị đón năm mới.
Nam Nhân có chút tâm sự nặng nề, Liễu Y Nam luôn cảm thấy có chút không thích hợp.
“Mẹ, rốt cuộc mẹ làm sao vậy?”
“Không có gì, gần sang năm mới, đừng để chuyện không vui làm mọi người mất hứng.”
“Mẹ không nói thì không sao nữa à? Mẹ như vậy sẽ chỉ khiến con khó chịu hơn, có phải là mẹ xảy ra chuyện gì rồi không?”
“Không có, thật sự không phải mẹ.”
“Vậy là ba con?”
“Cũng không phải, là mợ con.”
“Mợ?” Liễu Y Nam thoáng nhẹ nhàng thở ra: “Mợ làm sao vậy?”
“Ôi, khoảng thời gian trước không phải chúng ta đi kiểm tra sức khỏe định kỳ à, mấy ngày sau đó có báo cáo, mợ có hai chỉ tiêu không tốt lắm.”
“Vậy thì cũng không chắc chắn mà, lớn tuổi rồi một hai chỉ tiêu có sự khác thường rất nhỏ cũng là có khả năng, cố gắng điều trị một khoảng thời gian nói không chừng chỉ tiêu liền bình thường rồi đấy.”
“Mợ con có chỉ tiêu sinh kháng thể ung thư phổi cao.” Nam Nhân thở dài: “Mowk con cũng thật sự rất khổ.”
“Mẹ, mẹ đừng suy nghĩ nhiều, cái này đều phải kết hợp lâm sàng, lại nói, chuyện thế này phần lớn đề là sợ bóng sợ gió một trận.”
“Mẹ chỉ cảm thấy, bên cạnh có người thân thể không tốt thật sự rất khó chịu. Nghe mẹ chồng con nói, thân thể của bà ngoại Tiểu Thịnh cũng không tốt đẹp gì, người đều gầy hốc hác đi rồi.”
“Ừm, hôm qua về tụi con liền đi thăm bà ngoại, hiện tại Lộ Thịnh đang đi đón bà cùng về ăn tết rồi. Bác sĩ nói không thể quá mệt nhọc, gần đây cũng bắt đầu tăng lượng thuốc dùng rồi, cộng thêm mùa đông rét lạnh, chỉ sợ trái tim bà ngoại không chịu được.”
“Cho nên, con người một khi lớn tuổi rồi, tình trạng thân thể mình không tốt, người nhà bên cạnh cũng bắt đầu lần lượt rời đi, năm nay à, đều là qua một năm ít đi một năm rồi.”
“Mẹ, đây cũng không phải giống mẹ mà.” Liễu Y Nam ôm cánh tay và: “Bà Nam vĩ đại tại sao lại ở đây thương xuân buồn thu vậy? Gần sang năm mới rồi, mẹ vui vẻ lên chút đi mà ~”
“Cho nên, mẹ chỉ hy vọng con và Tiểu Thịnh tốt đẹp, gần được rồi thì sinh một thằng nhóc mập mạp, mẹ liền vui vẻ lên một chút.”
“Sao mà còn kỳ thị giới tính vậy? Con gái mập mạp không tốt sao?”
“Tốt, sao lại không tốt, vậy con sinh đi.”
Liễu Y Nam nhấc tay ôm quyền: “Cáo từ, mẹ.”
Ăn xong cơm tất niên, cùng người nhà xem chương trình cuối năm, đánh bài một hồi, đã rất nhiều năm Liễu Y Nam không xem chương trình cuối năm trên TV rồi, hiện tại phát hiện ra người một nhà ở cùng nhau lại rất thú vị.
Bà ngoại không thể quá mệt mỏi, Lộ Thịnh và Liễu Y Nam từ sớm đã đưa bà về viện hộ lý.
Tư Thành cũng đã sớm cấm đốt pháo hoa pháo nổ rồi, đêm 30, trên đường cũng vắng vẻ, Lộ Thịnh kéo tay cô, đi trên con đường lát đá của tiểu khu.
“Từ trước đến nay em chưa từng nghĩ tới, sẽ có một ngày có thể cùng anh đi trên con đường này.” Trên đường lát đá có khe hở, Liễu Y Nam thận trọng giẫm lên trên mỗi một phiến đá.
Đột nhiên có người bạn nhỏ cầm cây pháo hoa chạy tới, Liễu Y Nam lắc qua bên cạnh, Lộ Thịnh ôm eo cô, sợ cô ngã xuống.
“Khi còn bé em rất chơi cái đó.” Liễu Y Nam chỉ chỉ cây pháo hoa trong tay người bạn nhỏ: “Tay có đụng phải đốm lửa cũng không đau.”
“Có muốn mua một cái không?” Lộ Thịnh hỏi cô.
“Không mua, trưởng thành rồi.”
Ừm… cô gái nhỏ của anh trưởng thành rồi, đã trở thành người phụ nữ của anh rồi.
Liễu Y Nam nhìn anh, nhẹ nhàng ôm lấy anh, hòa hoãn giọng mở miệng: “Sẽ tốt thôi, thân thể bà ngoại nhất định sẽ tốt lên.”
Cô biết sự lo lắng của anh, cô cũng biết tầm quan trọng của bà ngoại đối với anh.
Lộ Thịnh ôm lấy cô: “Ừm.”
Liễu Y Nam vỗ lưng anh từng chút từng chút: “Chờ vào xuân, chúng ta đưa bà ngoại cùng ra ngoài chơi, chúng ta còn phải làm hôn lễ, bà nhất định sẽ có mặt.”
“Bà xã, cảm ơn em.” Lộ Thịnh sờ đầu cô.
“Mẹ ơi mẹ ơi, chú dì đang ôm nhau.” Một đứa bé trai chỉ vào bọn họ, giọng nói bi bô nói với mẹ.
“Ngại quá ngại quá.” Người mẹ nói xin lỗi bọn họ, kéo đứa bé trai đi.
Liễu Y Nam nâng khuôn mặt tươi cười lên: “Bà ngoại còn phải nhìn thấy con cái chúng ta nữa.”
Lộ Thịnh bị cô chọc cười: “Phải.” Anh nâng mặt cô lên, nhẹ nhàng mổ xuống môi của cô: “Y Y, em thật tốt.”
“Có phải anh phát hiện bản thân nhận ra trễ rồi không? Có chút hối hận nào không?” Vẻ mặt Liễu Y Nam cầu khích lệ.
“Phải… hối hận rồi.”
Anh chưa từng xem nhẹ sự tốt đẹp của cô, nhưng thật sự là anh hối hận rồi, anh nên ôm cô vào lòng mình sớm hơn chút nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook