Để em tìm người ngoại tình với anh
-
Chương 24:
Liễu Y Nam cuối cùng cũng nhận ra, tuyên bố dõng dạc không để ý đến quá khứ của anh trước mặt Tô Lệ Vãn đều là giả hết.
Thế nhưng những cái này đã là quá khứ rồi, cô cũng không muốn suy nghĩ sâu về vấn đề này, nghiêm khắc mà nói, cô cũng có bạn trai cũ, vì thế nếu như truy đến cùng cũng vẫn là tổn thương lẫn nhau thôi.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Có điều Sum.R, Hạ Tiêu con người này, cái tên này, xuất hiện rồi, bảo Liễu Y Nam không cần để ý, cô làm không được.
Liễu Y Nam cũng chỉ có thể cố gắng không để ý đến.
***
Tiểu biệt thắng tân hôn mấy chữ này dùng để hình dung hai người không thể thích hợp hơn được nữa rồi.
Sau khi Lộ Thịnh về nhà, Liễu Y Nam nhào lên người anh vừa ôm vừa hôn.
"Mấy ngày nay em ở nhà rất ngoan đó, chăm sóc cho Không biết, còn đến thăm bà ngoại."
"Nghe giống như có vẻ rất bận rộn."
"Ừm, thời gian còn lại ngoại trừ ngủ, chính là nhớ anh."
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lộ Thịnh nhìn cô, phảng phất như nhìn cô có thể tan hết mệt mỏi của công việc, anh vuốt vuốt tóc cô, giống như ngắn hơn trước khi đi công tác một chút: "Cắt tóc?"
"Oa, này cũng nhận ra được? Mới sửa lúc chiều."
Lộ Thịnh nghĩ, những thay đổi nho nhỏ của con gái con trai không thấy được, khả năng chưa đủ yêu thích đi, ví dụ như tất cả những thay đổi trên người Liễu Y Nam anh đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
"Em còn mua đồ cho anh."
"Mua cho anh?" Trước khi đi công tác Lộ Thịnh đưa cho cô một tấm thẻ, khi xuống máy bay liền nhận được tin nhắn thông báo tiêu phí, cho rằng cô mua đồ cho chính mình, cô quẹt thẻ của anh, anh còn rất vui vẻ.
"Ừm...." Liễu Y Nam đưa đồ cho anh thử: "Thích không? Mặc dù dùng thẻ của anh mua, anh biết, lương giáo viên bọn em rất thấp."
"Thích." Lộ Thịnh kéo kéo vạt áo, "Viện trưởng của bọn em nói một câu rất đúng."
"Nói cái gì?"
"Nói ánh mắt của em tốt."
"Nói năng ngọt xớt." Liễu Y Nam cười trừng anh.
"Không mua gì cho mình?"
Liễu Y Nam lắc đầu một cái: "Không có cái gì vô cùng thích."
"Anh mua cho em." Lộ Thịnh lấy ra quà tặng cô.
"Ồ, mẹ ơi, là cái gì?" Liễu Y Nam thấy túi đựng giày, nhưng cái túi này không lớn, Liễu Y Nam không đoán ra cái gì.
"Mở ra xem."
Liễu Y Nam mở từng lớp đóng gói, là một lộ nước hoa màu hồng nhạt, cô ngửi mùi, rất dễ chịu.
"Nghĩ cái gì mà lại tặng em nước hoa?" Liễu Y Nam hiểu rõ series nước hoa này, cái này hình như là loại mới.
"Bởi vì thích tên của hãng này."
Liễu Y Nam nhìn kỹ một chút “Cœur Battant”, tiếng Pháp, cô nhìn không hiểu.
“Cœur Battant” Lộ Thịnh dùng âm thanh dễ nghe đọc lại một lần, "Nhịp tim, Y Y, em là nhịp tim của anh."
A a a a, Liễu Y Nam trong lòng gào thét, sao anh lại biết trêu ghẹo như thế!
"Thích không?" Lộ Thịnh hỏi cô.
"Thích, rất thích, nước hoa rất thích, tên cũng rất thích."
Lộ Thịnh cởi áo khoác cô mua, đặt nước hoa trong tay Liễu Y Nam xuống: "Chúng ta không phải nên cùng làm cái gì đó sao!"
Liễu Y Nam đấm anh: "Sao anh chỉ muốn làm loại chuyện đó."
Thật ra mà nói, hơn một tuần lễ, cô cũng rất muốn.
"Anh nói là, cùng đi dắt Không biết đi dạo, em cho rằng cái gì?" Lộ Thịnh nhìn cô hỏi.
Liễu Y Nam cho anh một nụ cười lễ phép: "Hờ hờ, em cho rằng cùng nhau đi đổ rác."
Cô xoay người không muốn để ý đến anh, lại bị anh ôm lấy, vỗ vỗ mông cô một cái: "Dắt chó đi dạo, đổ rác lát nữa đều có thể cùng làm, làm chuyện đứng đắn trước."
Liễu Y Nam phát hiện, Lộ Thịnh rất thích vác cô lên, hai là rất thích ném cô lên giường, cô nghĩ đời trước sợ rằng cô là một túi buồn đi.
Từ dáng vẻ của vội vàng của Lộ Thịnh, muốn không phải là một mình Liễu Y Nam.
Vì trả thù Lộ Thịnh đùa giỡn mình, Liễu Y Nam sống chết không cho anh cởi đồ của mình.
Động tĩnh hơi lớn, Không biết ở ngoài cửa sủa gâu gâu.
"Anh lại không đóng cửa!" Liễu Y Nam đạp anh một cái.
Lộ Thịnh nhận mệnh, xuống giường đuổi Không biết đi, khép cửa phòng lại.
"Em thấy anh nên để ý một chút, như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt đến Không biết."
"Ừ." Lộ Thịnh đăm chiêu gật gù, "Vì thế anh quyết định."
"Hả?"
"Nên đưa nó đi."
"???? Đùa già vayaj, đưa nó đi em cũng tiễn anh đi luôn."
"Liễu Y Nam." Lộ Thịnh nằm đè lên người cô đang nằm trên giường: "Anh và Không biết ai quan trọng?"
So mình với chó, còn nói hăng say, Liễu Y Nam thật sự bái phục.
"Đương nhiên nó quan trọng."
Lộ Thịnh vỗ mông cô: "Muốn ăn đòn đúng không."
"Ưm ~~~~" Liễu Y Nam kêu lên một tiếng, còn chuyển động.
Nâng mông cô lên, cách quần lót, anh dùng ngón tay không ngừng sượt qua huyệt nhỏ mềm múp của cô, ngón tay còn lướt qua lối vào phía sau.
Một tay dọc theo lưng cô mà mở móc áo, hai bầu ngực sữa rũ xuống, lòng bàn tay anh hướng lên trên, nâng nơi mềm mại của cô lên.
"Ừ...." Liễu Y Nam uốn éo mông, "Ngứa."
"Ngứa thế nào? Hửm?"
Liễu Y Nam quay đầu nhìn anh, trong mắt đều là kiều mị: "Muốn."
Không che giấu chút nào.
Cởi quần lót của cô ra, Lộ Thịnh hôn một cái vào khe mông của cô, ngón tay vuốt ve khắp giữa đùi "Nơi này?" Lộ Thịnh ấn ấn lối vào phía sau.
"Đừng." Liễu Y Nam có chút hoang mang, chỉ sợ anh sẽ xằng bậy.
Cũng may anh không có ý muốn đi vào, tiếp tục đi, "Nơi này?" Lộ Thịnh thăm dò vào chỗ chính xác.
"Ưm...." Liễu Y Nam gật đầu, "Đi vào."
"Đi vào làm gì?" Lộ Thịnh không buông tha, chính là muốn cô nói ra.
"Đâm em đi mà." Cô không muốn che giấu mong muốn của mình với anh, mỗi phương diện.
"Được." Nói xong Lộ Thịnh chậm rãi cắm ngón tay vào.
Liễu Y Nam thoải mái thở dài một tiếng.
Phần dạo đầu đã đủ, Lộ Thịnh lấy “áo mưa” ở đầu giường mặc vào. Từ Đông Giao trấn trở về không đến hai ngày thì dì cả của Liễu Y Nam đến, nếu không mang thai Lộ thịnh cũng không gấp, hai người đều còn trẻ, anh còn muốn trải qua những ngày tháng vui vẻ này hai năm nữa.
Khi gậy thịt to dài tiến vào không thuận lợi như ngón tay, tầng tầng lớp lớp thịt mềm đè ép anh, cắn anh thật chặt.
Liễu Y Nam vểnh vểnh mông lên, phối hợp với anh, cô cắn môi dưới quay đầu lại nhìn anh, cô muốn anh tàn nhẫn mà lấp đầy cô.
Tiểu yêu tinh chủ động.
Lộ Thịnh lặng lẽ dừng lại, Liễu Y Nam không nhịn được mà ngọ nguậy trước sau, động tác của cô đều bị anh nhìn thấy hết.
"Dâm đãng, gấp như vậy?" Lộ Thịnh hai tay nắm eo cô, đẩy cô về phía trước một cái, không cho cô chuyển động.
"Ưm..." Mưu kế nhỏ không thành, Liễu Y Nam rất mất mát.
"Có muốn anh “làm” em không? Hửm?
Có lúc Liễu Y Nam cảm thấy sự mâu thuẫn trong người Lộ Thịnh thật sự rất lớn, trước đây cảm thấy anh là một người tẻ nhạt, không nói nhiều. Không nghĩ đến anh ngoại trừ không biết nói mấy lời đường mật dỗ dành con gái, còn có thể nói mấy lời dâm tục trên giường, thật sự là khác hoàn toàn so với ấn tượng của Liễu Y Nam.
Lúc này muốn rụt rè cũng chẳng để cho ai xem, Liễu Y Nam thoải mái thỏa mãn anh: "Muốn, chồng... Làm em..."
Lộ Thịnh nặng nề đâm vào, Liễu Y Nam thoải mái nắm chặt ga giường, "A" kêu lên.
Mỗi lần đều dùng hết lực.
"Chồng ơi.... Nhẹ chút... Đâm... Hỏng rồi...."
"Không đâu...." Lộ Thịnh cố định eo cô, làm cho cô không cách nào cử động.
Cô bị đâm vào, âm thanh còn mang theo chút run run.
Trong phòng đều là tiếng rên nhỏ vụn tinh tế của cô, âm thanh giao hợp lẫn tiếng phốc xuy của nước.
Liễu Y Nam chống khủy tay có chút mệt mỏi, Lộ Thịnh kéo tay cô về phía sau, thân thể cô phảng phất như treo trên không trung, bầu ngực mềm mại không ngừng lắc lư.
"A a a a...." Quá xấu hổ, Liễu Y Nam có chút không chịu nổi, "Không muốn... Không muốn.... A...."
Khi cao trào và va chạm đồng thời tiến công, Liễu Y Nam run run tiết ra, thân thể căng cứng, ngón chân cuộn lại, huyệt nhỏ ngậm chặt làm cho da đầu Lộ Thịnh tê dại.
Lộ Thịnh buông tay cô ra, Liễu Y Nam không nhịn được mà ngã về phía trước giường, Lộ Thịnh ra sức đâm vào mấy chục lần rồi đột nhiên bắn ra.
Liễu Y Nam hư không nằm trên giường, sợi tóc toán loạn, trên lưng là từng vệt đỏ, trên eo, trên mông đều là dấu tay của anh. Lộ Thịnh yêu cô, tiếp đó lại cảm giác mình có chút biến thái.
"Đau không?" Lộ Thịnh hỏi cô.
Liễu Y Nam nói không lên lời, chỉ có thể lắc đầu.
"Xin lỗi, lần sau anh sẽ nhẹ chút."
"Ừm...." Liễu Y Nam nhẹ giọng đáp lời.
Lại lấy thêm một cái “áo mưa” nữa trên đầu giường, Lộ Thịnh xoay người cô lại rồi nhấc chân cô lên, đỡ gậy thịt của mình, lại cắm vào huyệt nhỏ ướt nhẹp của cô.
Cái lần sau này, sao lại tới nhanh vậy?
Tắm xong từ trong phòng tắm đi ra, Liễu Y Nam nhặt áo sơ mi đen trên đất của anh, tiện tay khoác lên người mình, tóc ướt cô cũng không để ý, sắp đói chết rồi.
Liễu Y Nam vào phòng bếp tìm đồ ăn nhanh, có khoai tây nghiền này, đun nước sôi chuẩn bị nấu ăn.
Lộ Thịnh tắm xong đi tới phía sau cô, ôm lấy eo cô, ngửi tóc cô: "Thơm quá."
Khẳng định không phải đang nói khoai tây nghiền.
"Sao anh không mặc đồ." Liễu Y Nam đẩy đẩy anh.
"Vậy em trả quần áo cho anh."
"Ki bo chết anh." Liễu Y Nam lên án anh.
"Muốn mặc cũng được, mặc xong trả anh trên giường thôi." Lộ Thịnh nói bên tai cô.
Trả cái gì? Dù sao khẳng định không phải là quần áo.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook