Để em tìm người ngoại tình với anh
-
Chương 11:
Liễu Y Nam bắt đầu thích Lộ Thịnh từ khi nào, cô quả thật không nhớ rõ nữa.
Từ nhỏ Liễu Y Nam đã chơi với Tiêu Mộ Hòa, Lộ Thịnh giống như những người anh trai, mỗi lần Liễu Y Nam thấy anh đều ngọt ngào mà kêu một tiếng: “Anh Lộ Thịnh.”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khi còn nhỏ, Lộ Thịnh ở trong lòng Liễu Y Nam là người khó tiếp cận, anh không chơi cùng cô giống như Tiêu Mộ Hòa, cũng không giống những người bạn khác, có thể làm bài tập cùng nhau.
Lộ Thịnh và Lương An bằng tuổi nhau, bọn họ luôn có những chủ đề chung để nói, hơn nữa giữa những học sinh giỏi đều có liên hệ với nhau, Liễu Y Nam hoàn toàn nghe không hiểu những vấn đề mà bọn họ thảo luận.
Liễu Y Nam thích Lộ Thịnh đúng vào độ tuổi mới biết yêu, các bạn nữ trong lớp đều bắt đầu thảo luận những bạn nam nào trong lớp đẹp trai, nếu không thì là bạn nam ở lớp bên cạnh, còn không nữa thì là một nam sinh học trên một, hai lớp.
Liễu Y Nam cảm thấy những người mà họ nói vẫn không đủ đẹp trai, đến Tiêu Mộ Hòa còn có thể bỏ xa bọn họ mấy con phố.
Muốn nói đến đẹp trai, cái tên đầu tiên lập tức xuất hiện trong lòng Liễu Y Nam là Lộ Thịnh.
“Tớ cảm thấy đều không đẹp, không có ai đẹp trai hơn người mà tớ biết cả.” Liễu Y Nam chống cằm nói.
“Có phải Tiêu Mộ Hòa cấp ba không? Ai da, biết đó là anh trai tốt của cậu rồi, nhìn cậu kiêu ngạo chưa kìa.”
Người nói là Tô Lệ Vãn, bạn thân của Liễu Y Nam.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Là một người anh khác, thật sự còn đẹp trai hơn cả Tiêu Mộ Hòa.”
Liễu Y Nam cảm thấy Lộ Thịnh – người lớn hơn cô sáu tuổi hoàn toàn không cùng một đẳng cấp với mấy nam sinh cấp 2.
Cũng vào thời điểm đó, mỗi khi Liễu Y Nam gọi anh là anh Lộ Thịnh, cô sẽ đỏ mặt.
Liễu Y Nam biết đạp xe khá trễ, cô vẫn luôn ngồi xe buýt đi học, cho tới kỳ nghỉ hè năm lớp tám mới bắt đầu muốn học đạp xe.
Mà người dạy cô đạp xe là Lộ Thịnh.
Hằng năm cứ đến kỳ nghỉ hè là cô sẽ đến nhà ông bà ngoại ở hai tháng, Nam Nhân và Liễu Lực Duy đều phải đi làm, cô cũng không biết nấu cơm nên dứt khoát đến ở nhà ông bà ngoại luôn.
Cô học đạp xe trong vài ngày, nhưng trong khoảng thời gian ngắn ngủi này cũng mở đầu cho những ngày tháng yêu thầm của Liễu Y Nam.
Trước kỳ nghỉ hè năm đó, ba của Tiêu Mộ Hòa lấy được ba vé vào cửa đi thử công viên nước mới xây, vốn định chuẩn bị để cả nhà Tiêu Mộ Hòa đi nhưng cuối cùng thì hai người lớn có việc gấp nên đưa cả cho Tiêu Mộ Hòa.
“Hay là em đưa cho bạn thân của em đi?” Tiêu Mộ Hòa hỏi Liễu Y Nam.
“Vãn Vãn ư? Hai ngày nay cậu ấy không tiện, hay là…” Liễu Y Nam nhìn anh ta: “Kêu anh Lộ Thịnh đi cùng đi?”
“Anh Lộ Thịnh? Anh đã hỏi từ lâu rồi, anh ấy không đi.”
“Ồ…” Liễu Y Nam có chút thất vọng.
“Tấm vé này cho em, em đưa cho bạn đi.” Tiêu Mộ Hòa đưa hai tấm vé cho Liễu Y Nam.
Lúc tám giờ tối, Liễu Y Nam gặp Lộ Thịnh đang mua nước lạnh ở siêu thị dưới lầu, anh mới vừa chơi bóng rổ xong, áo thun đen ướt đẫm mồ hôi.
“Anh Lộ Thịnh.” Liễu Y Nam chào hỏi anh.
“Lại tới mua kem à?” Lộ Thịnh thuận miệng hỏi cô.
“Hì hì.” Liễu Y Nam sững sờ một hồi như bị bắt quả tang, cô ngây ngô cười hai tiếng, lấy một cây kem ra, khi trả tiền ông chủ cửa hàng nói với cô: “Anh cháu trả tiền rồi.”
Liễu Y Nam cất tiền đi, phát hiện Lộ Thịnh vẫn đang đứng ở cửa chờ cô. “Cảm ơn anh.” Cô giơ que kem trong tay lên.
Trên đường trở về nhà, Liễu Y Nam phát hiện ra khi ở cùng một chỗ với anh, cô không còn cảm thấy nóng nữa.
“Anh thật sự không thể đi công viên nước cùng bọn em sao?” Liễu Y Nam hỏi anh. “Cùng đi đi, em còn một vé nữa này.”
“Không đi được, hôm đó anh còn có việc.”
“Được rồi, vậy quên đi.”
Trước khi về đến nhà, Liễu Y Nam đã ăn xong cây kem, cô ném rác vào thùng: “Vậy em đi trước đây, bye bye anh.”
“Liễu Y Nam.” Lộ Thịnh gọi cô.
“Hả?”
“Khi nào mọi người đến công viên nước?”
“Khi công viên mở cửa lúc mười giờ sáng ạ.”
“Anh sẽ đi cùng em.”
Cô không nghĩ gì tới chuyện tại sao lúc thì Lộ Thịnh bảo mình không rảnh, lúc thì lại bảo rảnh, chỉ cần Lộ Thịnh có thể đi cùng là cô đã rất vui rồi.
Ở lứa tuổi còn chưa phân biệt được đâu là thích đâu là yêu, chỉ cần được đáp lại là cô đã rất thỏa mãn rồi.
Liễu Y Nam không biết bơi, bộ đồ bơi duy nhất của cô là bộ từ khi còn học tiểu học, dây chun cũng sắp đứt ra rồi. Tô Lệ Vãn nói cô ấy còn mấy bộ đồ đẹp chưa mặc bao giờ, để cho Liễu Y Nam tùy ý chọn.
“Cậu nói xem cái màu xanh đậm này đẹp hay cái trắng chấm bi hồng này đẹp hơn?” Liễu Y Nam giơ hai bộ đồ lên hỏi cô ấy.
“Ừm… Cái màu xanh đậm trông hơi trưởng thành, cái màu trắng này đẹp hơn đấy.”
“Để tớ đi thử.” Liễu Y Nam cầm áo tắm vào trong WC mặc thử.
“Oa! Đẹp đó, Liễu Liễu.” Tô Lệ Vãn đánh giá cô: “Tớ phát hiện ra ngực cậu rất lớn đấy! Bình thường cậu toàn mặc đồ rộng thùng thình nên không nhận ra luôn.”
Bộ đồ tắm là loại hai mảnh, phần dây nhỏ buộc phía trên và phần cạp cao phía dưới để lộ vòng eo nhỏ nhắn. Thiết kế chấm bi cùng với ren vừa nghịch ngợm lại vừa đáng yêu, đặc biệt còn làm tôn lên đôi chân dài của cô.
“Cậu mau che đi, nếu không đẹp quá, tớ sợ đến lúc đó Tiêu Mộ Hòa sẽ chảy máu mũi mất.”
“Hâm à.” Liễu Y Nam xoay trước gương hai vòng, “Vậy tớ lấy cái này.”
“Ừ, ừ, ừ, cầm đi.”
Lúc chín giờ sáng, Lộ Thịnh tới nhà Liễu Y Nam.
“Tiểu Thịnh à, cháu lớn tuổi nhất ở đây, nhớ để ý Y Y nhé.” Bà ngoại Liễu Y Nam nói với Lộ Thịnh.
“Bà ngoại yên tâm đi ạ.” Lộ Thịnh nhận túi trong tay Liễu Y Nam, “Cháu sẽ chăm sóc em ấy thật tốt.”
Khi Tiêu Mộ Hòa thấy Lộ Thịnh, anh ta cũng lắp bắp kinh hãi: “Anh, không phải anh bảo có việc bận sao?”
“Ừ, đã sắp xếp được lịch rồi.” Lộ Thịnh vừa nói vừa giơ tay vẫy xe.
Anh mở cửa xe cho Liễu Y Nam đi vào trước, Tiêu Mộ Hòa lập tức giành ghế sau.
Xe chạy hơn nửa tiếng là tới công viên nước, ba người tách ra thay quần áo, con gái thay quần áo luôn lâu hơn một chút, đợi Liễu Y Nam đi ra thì hai người kia đã thay xong quần đùi, đang ngồi trên ghế đợi cô rồi.
Liễu Y Nam cảm thấy người chảy máu mũi trước phải là cô mới đúng.
“Em không mang phao à?” Tiêu Mộ Hòa hỏi cô.
Liễu Y Nam nhấc chân chuẩn bị đá Tiêu Mộ Hòa nhưng anh ta đã tránh được.
“Tiêu Mộ Hòa.” Đột nhiên bên cạnh có người kêu anh ta, “Các cậu cũng tới chơi à, chào Liễu Liễu.”
Đó là bạn cùng lớp của Tiêu Mộ Hòa, thấy Liễu Y Nam thì thuận miệng chào một câu.
Liễu Y Nam cũng vẫy tay chào lại.
“Đi, đi chơi trò mạo hiểm kia đi.” Bạn học lôi kéo Tiêu Mộ Hòa: “Ba mẹ tớ đều không muốn đi, chúng ta đi thôi.”
Tiêu Mộ Hòa chạy đi chơi trò mạo hiểm, cuối cùng chỉ còn lại Liễu Y Nam và Lộ Thịnh.
“Quan hệ giữa em và Tiêu Mộ Hòa khá tốt đấy.” Lộ Thịnh cho tay vào túi quần: “Mấy người bạn của cậu ta đều biết em.”
“À, là do có mấy lần anh ấy đưa em về nhà nên em cũng biết bạn của anh ấy.” Liễu Y Nam đi tới bên cạnh Lộ Thịnh, thấp giọng nói: “Lớp em cũng biết anh ấy, còn có mấy bạn nữ cũng nói thích anh ấy nữa cơ.”
Lộ Thịnh cong môi, không nói chuyện, một lát sau mới hỏi Liễu Y Nam: “Muốn chơi trò gì?”
“Cái kia đi.” Liễu Y Nam chỉ vào ống trượt ngắn nhất.
“Chắc chắn chứ?” Lộ Thịnh hỏi cô.
“Dạ, em thấy cái đấy đỡ sợ nhất.”
“Vậy đi thôi.”
Khi lên đến đỉnh, Liễu Y Nam nhìn xuống, cái ống này cũng phải cao tới 5,6 mét.
“Anh đi xuống trước đây, sẽ ở dưới chờ em.” Lộ Thịnh nói với cô, suy nghĩ một lát lại nói thêm một câu: “Đừng sợ.”
Liễu Y Nam gật đầu, nhìn Lộ Thịnh đã chuẩn bị xong tư thế mà nhân viên công tác hướng dẫn, tiếp đó liền trượt xuống.
Lộ Thịnh đi xuống thật nhẹ nhàng, Liễu Y Nam cảm thấy bản thân chắc chắn có thể trượt xuống được, nhưng khi cô lao xuống nước thì vẫn cảm thấy rất đáng sợ.
Lộ Thịnh kéo cô từ dưới nước lên, chân Liễu Y Nam đã mềm nhũn như bún: “Tại sao lại đáng sợ như vậy chứ? Rõ ràng nó rất ngắn mà.”
Lộ Thịnh vén tóc dính ở trên trán giúp cô: “Bởi vì nó hoàn toàn thẳng đứng. Những cái kia dài nhưng độ dốc rất thoải.”
Anh đưa cô lên mặt đất, hỏi cô: “Tiếp theo chơi cái gì?”
“Chơi trôi nổi đi.” Liễu Y Nam chỉ, lại hỏi anh: “Cái đó có đáng sợ không?”
“Chắc là không sợ đâu.”
“Vậy thì chơi cái đó.”
Trôi nổi là trò hai người cùng ngồi trên một cái phao đôi, Liễu Y Nam loáng thoáng nghe thấy tiếng thét chói tai truyền đến, cô nắm chặt tay: “Cái này có lật không?”
“Có lẽ là không.” Lộ Thịnh nắm cánh tay cô: “Anh sẽ ôm em.”
Cô vẫn hơi sợ, khi trôi qua vài chỗ sẽ có sóng nổi lên đánh vào phao bơi, Liễu Y Nam nắm thật chặt cánh tay anh.
Sau khi trôi một vòng, Liễu Y Nam mới phát hiện trên cánh tay anh đều có dấu tay cô.
Lộ Thịnh lại chơi cùng cô mấy trò nữa, Liễu Y Nam chơi một lát liền thấy mệt không chịu được nữa.
“Còn muốn chơi trò gì nữa không?” Lộ Thịnh hỏi cô.
“Không muốn chơi nữa, em mệt rồi.” Liễu Y Nam thấy có một nơi đang biểu diễn gì đó bên cạnh hồ bơi tạo sóng, “Chúng ta đi xem biểu diễn đi.”
Lộ Thịnh gật đầu đưa cô đi. Không có quá nhiều người ở trong bể bơi nhưng ai nấy cũng đều muốn chen lên trước, đi ngược chiều với sóng có chút khó khăn, Liễu Y Nam bị ép chặt.
“Cẩn thận một chút.” Lộ Thịnh duỗi tay bảo vệ cô.
Cô giống như được anh ôm vào ngực, mặt Liễu Y Nam lập tức đỏ bừng lên.
“Anh Lộ Thịnh, Liễu Liễu.” Tiêu Mộ Hòa gọi hai người, “Tìm hai người lâu lắm rồi.”
“Ừ.” Lộ Thịnh gật đầu, “Xem xong cái này thì về đi, đã ra ngoài một lúc lâu rồi, chắc người nhà hai đứa cũng đang lo lắng.”
Trên đường trở về, Liễu Y Nam cảm thấy cực kỳ mệt mỏi, vừa lên đến xe liền ngủ mất luôn, Tiêu Mộ Hòa nhẹ nhàng để đầu cô dựa vào vai mình, tài xế xe cũng nhìn thấy qua kính chiếu hậu: “Ái chà, bạn gái hả? Yêu sớm đấy.”
Tiêu Mộ Hòa cũng không phản bác, Lộ Thịnh quay đầu lại, hai người liếc mắt nhìn nhau.
Khi xuống xe, Liễu Y Nam vẫn chưa tỉnh, lúc Lộ Thịnh mở cửa xe, Tiêu Mộ Hòa vẫn còn đang gọi cô.
“Em xuống xe trước đi.” Lộ Thịnh nói với anh ta: “Đi lấy đồ đi.”
Tiêu Mộ Hòa làm theo, sau khi xuống xe anh ta thấy Lộ Thịnh chạy qua cửa bên kia, mở cửa xe rồi gọi Liễu Y Nam hai tiếng, cô khẽ hừ hừ xong lại tiếp tục ngủ, một bàn tay của Lộ Thịnh đặt ở dưới đầu gối cô, bàn tay còn lại đỡ sau gáy, ôm cô ra khỏi xe, dùng khuỷu tay đóng cửa lại.
“Anh.” Tiêu Mộ Hòa giữ chặt anh lại, ánh mắt cực kỳ kiên định: “Như vậy không tốt lắm đâu.”
Tiêu Mộ Hòa nhỏ hơn Lộ Thịnh ba tuổi nhưng không thấp hơn anh là bao.
Lộ Thịnh nhìn anh ta một cái: “Em suy nghĩ nhiều rồi.”
Tiêu Mộ Hòa vẫn không buông tay: “Anh, em ấy còn nhỏ.”
Lộ Thịnh nhìn anh ta, một lát sau mới nói: “Em đánh thức em ấy đi.”
Lúc này Tiêu Mộ Hòa mới buông tay Lộ Thịnh, nhẹ nhàng lay vai của Liễu Y Nam: “Liễu Liễu, Liễu Liễu, về đến nhà rồi.”
Liễu Y Nam mơ mơ màng màng mở mắt ra, Lộ Thịnh thuận thế buông cô xuống.
“Sao em xuống xe được vậy?” Liễu Y Nam cau mày híp mắt hỏi hai người.
“Em ngủ giống như lợn chết vậy, hai bọn anh phải khiêng em xuống đấy, nặng muốn chết.”
“Anh mới nặng muốn chết ấy.” Liễu Y Nam đã tỉnh táo lại, chuẩn bị đá anh ta.
Tiêu Mộ Hòa tránh được, Liễu Y Nam lại đá anh ta, ngày thường nói cô nặng còn được nhưng sao bây giờ lại nói trước mặt Lộ Thịnh chứ.
“Anh đi lên trước.” Lộ Thịnh không muốn nhìn hai người họ đùa giỡn nên trực tiếp đi lên lầu.
“Anh Lộ Thịnh sao vậy?” Liễu Y Nam nhìn theo bóng anh, quay sang hỏi Tiêu Mộ Hòa.
“Em quá nặng, người ta khiêng em mệt đến mức phải hoài nghi cuộc sống luôn.”
“Anh cút đi!” Liễu Y Nam còn định đá anh ta nhưng Tiêu Mộ Hòa đã nhanh chân chạy mất.
Giọng nói của hai người vang vọng khắp sân, Lộ Thịnh cảm thấy có chút chói tai.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook