Để em tìm người ngoại tình với anh
-
Chương 1:
“Liễu Y Nam!” Nam Nhân kéo chăn mền ra: “Con có dậy hay không, hôm nay là ngày gì con không biết à?”
Ngày gì? Ngày lấy giấy chứng nhận, cũng không phải là ngày vui vẻ gì.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Dậy, dậy, dậy, con dậy ngay đây.” Liễu Y Nam ngồi dậy như cá chép nhảy.
“Con đừng có lại nằm tiếp sau khi mẹ đi đấy, lát nữa Lộ Thịnh đến đón con rồi.”
Vậy thì thật là vất vả cho anh ta rồi, còn phải đích thân đi lấy giấy chứng nhận.
Liễu Y Nam ngồi trên bồn cầu tự hỏi, cuộc đời của cô rốt cuộc là sao lại đi đến bước này.
Ba tháng trước, không, phải nói là 24 năm cuộc đời cô đều không nghĩ tới sẽ đi lấy giấy chứng nhận cùng Lộ Thịnh.
** ** ** ***
Ba tháng trước, ngày 30 tháng 6, ngày cuối cùng của học kỳ.
Liễu Y Nam thăng chức rồi, bắt đầu từ học kỳ sau, cô sẽ đảm nhiệm chức trợ lý Viện trưởng của nhà trẻ trực thuộc trường đại học Tư Thành. Mặc dù còn cần người ta hướng dẫn nhiều nhưng ít nhất, năng lực của Liễu Y Nam cũng đã được công nhận.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Liễu Y Nam, dựa vào cái gì? Cô dựa vào cái gì mà cách chức trưởng khối của tôi?” Người gào rú với cô chính là một nữ giáo viên tên là Tống Viện.
“Dựa vào cái gì? Dựa vào việc năng lực nghiệp vụ của cô giáo Tống đây không đạt yêu cầu.”
“Liễu Y Nam! Cô đây là lấy việc công trả thù riêng, cậy quyền để trả thù.” Tống Viện kích động vỗ bàn.
“Ừm.” Liễu Y Nam gật gật đầu: “Lúc cô ngủ với bạn trai của người khác thì nên biết sẽ có ngày hôm nay đi.”
“Lý Húc Đồng tôi nói cướp là có thể cướp đi sao? Liễu Y Nam, bản thân cô không quý trọng, rõ ràng cô không thích anh ấy, dựa vào cái gì mà nói tôi cướp anh ấy.” Tống Viện càng nói càng lớn tiếng, mặt đỏ lên.
“Lần đầu tiên tôi nghe thấy làm tiểu tam mà có thể nói trong sạch thoát tục như vậy. Phải, tôi không quý trọng anh ta, tôi không ngủ với anh ta, cho nên anh ta tìm gái bên ngoài tôi thừa nhận, nhưng Tống Viện à, tôi không nghĩ tới người gái điếm này sẽ là cô.”
Nói tới thì quan hệ của ba người không phức tạp chút nào, đơn giản chính là Tống Viện có quan hệ bạn bè không tồi với Liễu Y Nam, cũng ngủ với bạn trai lúc đó của Liễu Y Nam là Lý Húc Đồng.”
“Tống Viện, nếu như cô nghi ngờ sự sắp xếp của tôi thì cô có thể tìm Viện trưởng, hoặc là có thể tố cáo lên cấp trên, hoặc là cô leo lên đầu tôi luôn đi, tùy cô nhằm vào tôi thế nào cũng được.” Liễu Y Nam không muốn nói nhiều, quay người rời khỏi phòng làm việc.
Vốn dĩ tâm tình rất tốt, không nghĩ tới trước khi tan học Tống Viện lại tìm cô ầm ĩ một trận, Liễu Y Nam không khỏi có chút không vui.
Luôn nói con người ấy mà, gây gổ một trận xong, tương lai lúc nhớ lại cũng sẽ nghĩ, sao lúc ấy lại không phát huy cho tốt. Vừa suy nghĩ vậy liền có chuyện lớn xảy ra.
Trên đường Liễu Y Nam lái xe về nhà, lúc quẹo trái đi ngang qua một ngã ba thì đụng phải một ông chú đi xe điện.
“Chú không sao chứ ạ?” Liễu Y Nam xuống xe, trông thấy ông chú đã bò dậy khỏi mặt đất, cũng đỡ xe điện dậy.
“Tôi lói lày, cô gái như cô nái se thế lào vậy? (Tôi nói này, cô gái như cô lái xe thế nào vậy?)” Tiếng phổ thông của ông chú không đúng tiêu chuẩn, còn nhất định phải nói tiếng phổ thông.
Liễu Y Nam bất đắc dĩ: “Chú ơi, chú nhìn kỹ một chút, tốc độ xe của chú quá nhanh, tôi đã rẽ vào con đường này rồi, là chú cứ phải chen lên phía trước.”
“Cô gái lày, lếu cô lói như vậy, tôi nhất định phải phản bác cô. Rõ ràng nà cô nái xe không tốt! (Cô gái này, nếu cô nói như vậy, tôi nhất định phải từ chối cô. Rõ ràng là cô lái xe không tốt!)”
Liễu Y Nam thở dài: “Được thôi, chú nói xem chú muốn bồi thường thế nào?”
“Không cần phiền toái, đền 200 tệ đi.”
“Được, Wechat hay là Alipay?” Liễu Y Nam lấy điện thoại từ trong túi ra.
“Không có, không có, tôi không có mấy thứ đấy, cô đưa tiền mặt đây.”
Cô quay lại xe lấy ví tiền, mở ra cho ông chú xem: “Chú xem, tôi không có tiền mặt, bây giờ người trẻ tuổi đều không mang theo tiền mặt.”
“Tôi mặc kệ, cô phải bồi thường cho tôi.”
Liễu Y Nam bất đắc dĩ, xe cũng không thể cứ đậu ở chỗ này được, như vậy sẽ gây trở ngại giao thông: “Chú chờ một lát.”
Cô trông thấy ở bên ven đường có một chiếc SUV Bentley đang đậu, Liễu Y Nam chạy tới, gõ gõ cửa sổ xe, đợi cửa sổ xe hạ xuống, bên trong là một người đàn ông mặc áo sơ mi màu xanh đen, đeo kính râm.
Liễu Y Nam cũng không nhìn kỹ, chỉ muốn mượn tiền mặt: “Ngại quá, làm phiền anh có 200 tệ tiền mặt không, cho tôi mượn, tôi chuyển Wechat hoặc là Alipay trả cho anh? Tôi lỡ đụng vào người ta bên kia.”
Người đàn ông tìm ra hai tờ tiền giấy 100 tệ từ bên trong ngăn chứa đồ phía trên rồi đưa cho Liễu Y Nam.
“Cảm ơn, Wechat hay là Alipay? Tôi quét mã cho anh.”
Người đàn ông lấy điện thoại di động ra, mở giao diện Wechat đưa mã thanh toán hai chiều cho cô.
Liễu Y Nam quét mã, trên giao diện rõ ràng hiển thị ảnh đại diện và tên Wechat của người đàn ông.
Cô ngây ngẩn cả người, cái tên Wechat này, ảnh đại diện này, cô không thể càng quen thuộc hơn.
Nhiều năm như vậy, có đôi khi cô sẽ nghĩ, có khi nào một ngày nào đó tài khoản Wechat này kết bạn với cô hay không, có đôi khi cô cũng sẽ nhập vào số Wechat này, nhưng vĩnh viễn không dám gửi lời mời kết bạn.
“Xong chưa?” Người đàn ông hỏi cô.
“A, à, được rồi.” Liễu Y Nam vội vàng chuyển tiền vào.
Lập tức chạy tới đưa cho ông chú, Liễu Y Nam quay đầu nhìn lại thì xe đã lái đi rồi.
Anh không nhận ra cô, có điều ngẫm lại cũng phải, anh ở nước ngoài nhiều năm như vậy, cho dù trở về thì cũng không gặp được mấy lần, không nhớ cô cũng phải.
Mất mát không? Là rất mất mát.
Lúc cơm nước xong xuôi, Nam Nhân nói với Liễu Y Nam: “Hai tuần nữa là Lương An quay về rồi, con bé nói với con chưa?”
“Chưa ạ, nó nói với con làm gì? Quay về nghỉ hè ạ?”
“Về làm việc, Tư Đại (Đại học Tư) trực tiếp mời nó làm Phó giáo sư, lương một năm 42 vạn.”
“À.” Liễu Y Nam sửng sốt: “Vậy thì chúc mừng nó.”
Cho nên, Lộ Thịnh về nước vẫn để lại dấu vết.
“Mợ con vui lắm, Lương An cuối cùng cũng về rồi.” Nam Nhân nhìn Liễu Y Nam một cái: “Làm sao thế, ăn ít như vậy?”
“Không có gì, dạ dày không thoải mái thôi ạ, con lên lầu đây.” Cô để đũa xuống, trở về phòng.
“Nó làm sao vậy?” Nam Nhân hỏi chồng mình.
“Nói với bà bao nhiêu lần rồi, ít nhắc đến Lương An trước mặt Y Y đi.” Liễu Lực Duy nhấp một hớp canh.
“Tôi nói cái gì rồi? Không phải tôi chỉ nói Lương An sắp về sao?”
“Bà biết rõ Y Y ghét nhất là người khác khen Lương An, mẹ ruột như bà còn không ngừng nói với nó, cái gì mà lương một năm bao nhiêu bao nhiêu vạn, rồi phó giáo sư thế này thế kia.”
“Tôi cũng không hiểu nổi nó, Lương An chọc giận nó chỗ nào? Sao vừa nhắc đến Lương An là khó chịu như vậy. Tốt xấu gì cũng là chị họ của nó.”
Liễu Lực Duy lắc đầu, giận bà xã mình không hiểu con gái.
Liễu Y Nam vùi trong phòng xem phim truyền hình, Liễu Lực Duy bưng một bát trái cây đi vào.
“Cơm tối ăn ít thì ăn một chút trái cây đi.”
“Cảm ơn ba.” Liễu Y Nam xiên một miếng dưa lưới: “Ba, nhà máy bây giờ thế nào rồi?”
“Vẫn thế, đồ đời cũ lúc nào cũng sẽ bị đào thải, không đủ tài chính, cũng chỉ mấy chuyện như thế thôi.” Liễu Lực Duy bất đắc dĩ sờ đùi mình.
“Thiếu, rất nhiều sao ạ?” Liễu Y Nam hỏi ông.
“Hơi nhiều, không cần con lo đâu, vẫn có thể giải quyết được.” Liễu Lực Duy nhìn thấy điện thoại của cô vang lên: “Nghe đi, Tiêu Mộ Hòa gọi kìa.”
Liễu Y Nam thấy ông đi ra ngoài rồi mới nhận điện thoại: “Chuyện gì vậy? Người chị em.”
“Không có việc gì thì không thể tìm em à, người anh em?” Tiêu Mộ Hòa bên kia rất yên tĩnh, không giống như đang ở bên ngoài: “Cửa sổ, người anh em.”
Liễu Y Nam đứng dậy, mở cửa sổ rồi thò đầu ra ngoài: “Làm gì vậy, người chị em?”
“Song bì nãi* của Triệu Ký, có ăn không?” Tiêu Mộ Hòa hướng về phía cửa sổ lắc lắc cái túi trong tay.
(*: 双皮奶: Song bì nãi: Double-layer milk pudding/custard, trứng hấp sữa với hai tầng váng sữa.)
“Ăn ăn ăn, vẫn là chị em tốt nhất!”
Cúp điện thoại chờ Tiêu Mộ Hòa, nghe thấy tiếng bước chân lên lầu, Liễu Y Nam mở cửa, không thèm nhìn anh ta lấy một cái mà trực tiếp cầm túi giấy trong tay anh ta.
“Mặc quần thì đừng nằm lên giường em.”
Tiêu Mộ Hòa đã quen cô như vậy, trực tiếp nằm uỵch xuống giường: “Hay là anh cởi quần?”
Liễu Y Nam cũng không giận, không nhìn anh ta, mở bao bì hộp ra bắt đầu ăn song bì nãi.
“Nghe ba anh nói, nhà máy của chú Liễu xảy ra chút vấn đề?” Tiêu Mộ Hòa hỏi cô.
“Ừm, thiếu tiền đấy.” Liễu Y Nam múc một muỗng song bì nãi đưa vào miệng.
“Anh trai em là anh đây, nhận được bao nhiêu tiền nhuận bút em cũng biết chứ?”
Liễu Y Nam đưa tay làm động tác ngừng với anh ta: “Đừng nói là tiền của anh, em muốn đóng góp cho ba mấy vạn tệ ba em còn không cầm. Huống hồ, anh đừng nghĩ đến việc dùng tiền chiếm tiện nghi của em, đời này anh đều là chị em của em.”
Tiêu Mộ Hòa cười cười, không nói tiếp.
Một lát sau, nhìn cô đã ăn xong rồi, Tiêu Mộ Hòa mới mở miệng hỏi cô: “Anh Lộ Thịnh về rồi em biết không?”
“Ừm.” Liễu Y Nam gật gật đầu, đậy hộp rỗng lại: “Chị họ em cũng sắp về làm việc rồi.”
“Vậy thứ bảy em còn đến nhà bà nội anh ăn cơm không?” Tiêu Mộ Hòa hỏi cô.
“Đi chứ.” Liễu Y Nam gật đầu: “Bọn họ trở về thì ngay cả cái nhà đó em cũng không bước vào được sao? Sao em phải băn khoăn với một bàn đồ ăn ngon của bà nội anh?”
“Được rồi, vậy thứ bảy em tới sớm một chút.” Tiêu Mộ Hòa thu dọn rác cho cô: “Bên chú Liễu cần hỗ trợ thì nói với anh.”
Sau khi Tiêu Mộ Hòa đi rồi, Liễu Y Nam tiếp tục xem phim, nhưng lại không nghe lọt tai cái gì cả.
Cô muốn tránh Lộ Thịnh, nhưng mà tránh được sao? Lộ Thịnh tất nhiên sẽ quay về, vậy thì sẽ gặp mặt, nếu như anh và Lương An ở bên nhau, cô còn phải gọi anh một tiếng anh rể.
Liễu Y Nam lắc đầu, sợ là đời này cũng không mở miệng gọi được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook