Đế Diệt Thương Khung
Chương 34: Trung kỳ tiên thiên

Những ánh sáng màu vàng này xuất hiện, hóa thành một bàn tay, trong tiếng ầm lớn, đánh về phía Thanh Lâm.

Trong lòng của Nguyệt Thủy kinh ngạc và tức giận, ngạc nhiên là bởi vì Thanh Lâm có thể dùng năng lực của cảnh giới tiên thiên để giết chết Huyền Lãng thuộc trung kỳ cảnh giới Cố Nguyên, giận là bởi vì Thanh Lâm còn muốn đuổi giết cả nàng luôn!

“Lúc nãy cậu ta thi triển thuật pháp yêu dị, nhất định là một loại ma kỹ, do Huyền Lãng quá sơ suất nên mới bị cậu ta giết chết.” Trong lòng Nguyệt Thủy thầm nghĩ. 

Thanh Lâm cách Nguyệt Thủy không xa, thấy bàn tay đánh đến, cậu liền hừ lạnh một tiếng rồi đánh trực diện về phía trước lại.

Trong tiếng nổ ầm lớn, xuất hiện ánh sáng màu xanh đậm, trong màu xanh đậm ấy, còn bao bọc một tầng ánh sáng màu đỏ, từ phía xa nhìn vào, thực sự là màu đỏ.

“Không thể nào!” 

Nhìn cảnh này, sắc mặt của Nguyệt Thủy liền thay đổi, sự kinh ngạc đột nhiên từ trong lòng dâng lên khiến nàng không thể nào diễn tả được, nàng mở to con mắt ra và trên khuôn mặt nàng tràn đầy sự kinh ngạc.

“Đây tuyệt đối là không thể nào! Cảnh giới tiên thiên, sao lại có năng lực thuộc tính như thế!”

Tiếng nổ lớn vang vọng khắp bầu trời, bàn tay thuộc tính kim đó va chạm với ánh sáng màu đỏ, lập tức vỡ nát ra và ánh sáng màu đỏ đó dưới sự điều khiển của Thanh Lâm, biến thành bàn tay, vượt qua hư không, chụp lấy Nguyệt Thủy. 

“Nguyên lực thuộc tính lôi!”

Sắc mặt của Nguyệt Thủy lại thay đổi, trong nguyên lực thuộc tính, nguyên lực thuộc tính lôi là nguyên lực cuồng nộ nhất, tự tạo thành quy tắc, tuy sức công kích của thuộc tính kim rất mạnh nhưng nó lại thuộc vào ngũ hành nên vào lúc này đây, đối mặt với thuộc tính lôi, thuộc tính kim lập tức bị thuộc tính lôi áp đảo xuống.

Trong lòng nàng kinh sợ, nghĩ đến lúc nãy Thanh Lâm giết chết Huyền Lãng, căn bản là không có dùng tới nguyên lực thuộc tính này, bây giờ nhìn lại lần nữa, trong lòng nàng đột nhiên run sợ. 

“Cậu ta đã giấu đi năng lực thật sự của mình!”

Dùng năng lực tiên thiên giết chết Huyền Lãng, lại dùng nguyên lực thuộc tính áp chế mình, vào lúc này đây, toàn thân Nguyệt Thủy đều run rẩy, hô hấp nhanh, sắc mặt trắng bệch và cũng không còn tâm trạng để chiến đấu nữa.

“Sư đệ, ta không có ác ý với đệ, đệ có thể tạm ngừng lại không, hãy nghe sư tỷ giải thích!” Nguyệt Thủy sợ đến hồn vía bay tứ tung, vừa né vừa nói. 

“Ta là tạp dịch trong phòng bếp, không có tư cách gọi các ngươi là sư huynh sư tỷ.”

Giọng nói của Thanh Lâm lạnh băng, không chứa một chút tình cảm gì cả, trong lúc nói chuyện, cậu lại tung ra một cú, tiếng ầm lớn của nguyên lực thuộc tính lôi bay ra, tích tụ thành ánh sáng màu đỏ trên bầu trời, ập về phía của Nguyệt Thủy.

“Huyền Lãng đã chết, chuyện này ta coi như là không nhìn thấy gì hết, ngươi và ta đều là đệ tử của Thiên Bình tông, cớ gì lại phải đuổi cùng giết tận như thế!” 

Đồng tử của Nguyệt Thủy co lại, nàng nhìn bàn tay mang ánh sáng màu đỏ đang bay về phía nàng với một tốc độ cực nhanh, hai bàn tay nàng lập tức vận chuyển, toàn bộ nguyên lực thuộc tính kim nổ tung, hóa thành một đóa sen lớn gần mấy trượng ở ngay giữa bầu trời.

Hoa sen này là linh ma kỹ hạ đẳng, tên là Nhiên Diệt Thanh Liên, phàm là đệ tử chính thức, khi hoàn thành xong nhiệm vụ của Thiên Bình Tông cũng đều nhận được nó.

Nhưng đối với Nguyệt Thủy mà nói, Nhiệt Diệt Thanh Liên là tuyệt chiêu mạnh nhất có thể giúp nàng bảo toàn tính mạnh, nàng không giống như tên biểu ca Lý Trần Tiêu của Tống Đại Hải, có linh ma kỹ trung đẳng. 

Đóa sen ngưng tụ lại, lập tự phóng đến đấm tay màu đỏ đó, hai thứ đó va chạm nhau, phát ra tiếng động kinh người, bàn tay màu đỏ đó chịu được một lúc, rồi cũng vỡ tung ra và ánh sáng của đóa sen đó cũng không còn chói lọi như trước nữa, màu sắc của nó có chút tối đi.

Thanh Lâm phun một ngụm máu ra, lùi về sau vài bước, nhìn đóa sen đó, trong mắt cậu xuất hiện một tia lửa:

“Ma kỹ!” 

Tuy rằng chỉ là linh ma kỹ hạ đẳng nhưng có thể tăng cường cho năng lực thuộc tính, cuộc giao chiến lúc nãy cậu đã nhìn ra.

Cậu không có dừng lại, trong mắt cậu có sát khí, cậu tiếp tục xông lên, đồng thời tất cả nguyên lực thuộc tính lôi trong cơ thể cậu cũng đều bùng phát ra, trong lúc cậu bước chân ra, ngón tay trỏ bên tay phải cậu cũng từ từ giơ ra, chỉ về phía Nguyệt Thủy!

Động tác quen thuộc này, lập tức khiến sắc mặt của Nguyệt Thủy thay đổi, dường như là muốn hồn tiêu phánh tán vậy. 

Hồi nãy nàng đã nhìn rất kỹ càng, Thanh Lâm cũng dùng tư thế này khiến cho Huyền Lãng đứng yên bất động ngay giữa không trung một cách kỳ lạ và nàng nhìn thấy được hắn căn bản là không thể nào nhúc nhích nổi, một hồi sau là hắn liền chết đi.

Lúc này đây, chưa đợi Thanh Lâm mở miệng nói, nàng cảm thấy một nguồn lực cưỡng chế rất mạnh đang bay ra từ trời đất, bao phủ lấy xung quanh, giống như vô số sợi tơ đang quấn lấy thân thể nàng vậy, chỉ đợi Thanh Lâm thốt lên chữ đó, nàng sẽ hoàn toàn bị giam cầm lại!

“Sư đệ, xin hãy tha cho sư tỷ một mạng!” Nguyệt Thủy phát ra tiếng hét thảm thiết, giọng nói yểu điệu lúc trước của nàng đã không còn tồn tại nữa, có cũng chỉ là sợ hãi khi đối diện cái chết thôi. 

Ánh mắt Thanh Lâm lạnh lùng, trong mắt cậu giờ đây tràn đầy sát khí, đang định thốt ra một chữ thì ngay lúc này đây, Nguyệt Thủy lại hét lên lần nữa: “Sư đệ, tha cho ta lần này, ta sẽ nói cho đệ một bí mật, một bí mật lớn!”

Sau khi nói ra lời này, nàng giống như sợ Thanh Lâm sẽ không tin nàng vậy, nàng liền vỗ một cái vào cái túi tinh xảo đặt ở bên hông nàng, cái túi đó phát ra một luồng ánh sáng, hóa thành Ngọc Giản, rớt ngay trước mặt của Thanh Lâm.

Động tác của Thanh Lâm ngừng lại, có chút do dự, chụp lấy Ngọc Giản vào trong tay, nhìn cũng không nhìn, ngón trỏ của tay phải trực tiếp ấn xuống: “Định!” 

Thốt ra một chữ đó, tinh thần sợ hãi lo lắng của Thuỷ Nguyệt lập tức ngưng lại,  nàng bước đi, cũng chỉ là giam cố lại trong một thời gian ngắn.

Cho dù lúc này đây Thanh Lâm đã đột phá tiên thiên, cho dù có nguyên lực thuộc tính lôi nhưng khi thi triển thuật định hình này, vẫn chỉ có thể kiên trì được một tức.

Trong một tức này, tốc độ Thanh Lâm cực nhanh, nhanh chóng vượt qua khoảng cách hàng trăm mét, đến trước mặt của Nguyệt Thủy, đấm xuống một đấm. 

Và cũng vào lúc này, một tức qua đi, Nguyệt Thủy tỉnh lại, nàng thấy một cú đấm màu trắng bay tới trước mặt, sau đó, liền phát ra tiếng thét thê lương, nói: “Ngươi chết sẽ không có đất chôn thân!”

“Binh!”

Một cú tung ra, máu trên khuôn mặt xinh đẹp của Nguyệt Thủy văng tứ tung, thân thể của nàng cũng đang khô héo đi một cách nhanh chóng, hóa thành linh nguyên, bị Thanh Nguyên hấp thu tất cả. 

Trước đó Thanh Lâm đã nuốt sống Huyền Lãng thuộc cảnh giới Cố Nguyên, lúc này lại nuốt Nguyệt Thủy, cậu chỉ cảm thấy trong cơ thế cậu vang lên tiếng “rắc” và cậu cũng không ngờ lại lần nữa đột phá, bước vào trung kỳ tiên thiên.

“Linh nguyên của tiên thiên so với hậu thiên nhiều hơn rất nhiều, cảnh giới Cố Nguyên này… càng nhiều hơn!”

Thanh Lâm hít một hơi thật sâu, liếc nhìn quần áo trên mặt đất của Nguyệt Thủy rồi cậu đưa bàn tay ra, trực tiếp nhặt lấy cái túi tinh xảo ấy. 

“Không ngờ cô gái này giàu có như thế, lại có cả túi đựng đồ.”

Cậu thì thầm một tiếng, Thanh Lâm còn chưa kịp kiểm tra thì cậu đã phóng đi ra xa.

Sau khi cậu đi không được bao lâu, một đám người từ nhiều nơi khác tụ tập lại đây, nhìn cảnh tượng hoang tàn này cùng với nhiều cái lỗ lớn, đám người đó cũng đều không khỏi kinh ngạc. 

Cho dù là bọn họ hay là Huyền Lãng và Nguyệt Thủy đã bị Thanh Lâm giết, cho đến lúc chết, bọn họ cũng không ngờ rằng người độ kiếp này, không ngờ chính là một tạp dịch phòng bếp có thân phận thấp kém ở trong mắt của bọn họ.

……

Phòng bếp Thiên Bình tông. 

Bàng Liên Trùng và đám người Vũ Phong đã trở về, lúc trước ba người ở lại trong bếp từng hỏi bọn họ có thu hoạch gì không nhưng không một ai trả lời bọn họ dù chỉ là một câu đi nữa.

Trong lòng bọn họ, luôn xuất hiện hình ảnh lốc xoáy linh khí trên đỉnh đầu của Thanh Lâm, cơ thể cậu đứng thẳng.

Bóng hình đó, đè đến nổi bọn họ không thể thở được, bọn họ nghĩ đến lôi kiếp khủng khiếp đó, cho đến bây giờ bọn họ cũng không thể nào lý giải nổi, Thanh Lâm chỉ là đột phá tiên thiên thôi, tại sao lại có thể kéo đến lôi kiếp thế. 

Thời gian trôi qua, trong tâm trạng không mấy thoải mái, mặt trời cũng bắt đầu ló dạng ra.

Trong đất trời, tia sáng đầu tiên chiếu vào phòng bếp, một bóng người màu trắng, xuất hiện trong tầm mắt của đám người Bàng Liên Trùng.

“Cậu ấy chưa chết!” Cho dù là Bàng Liên Trùng hay là Vũ Phong hoặc là hai người khác đi nữa, khi nhìn thấy Thanh Lâm, đôi mắt cũng đều nheo lại, tim đập loạn xạ, rồi cùng xuất hiện ý nghĩ đầu tiên này. 

Phải biết rằng, cho dù là cảnh giới Linh Đan đột phá Bổn Thần, khi độ Đan kiếp đều là cửu tử nhất sinh nhưng Thanh Lâm, lại dựa vào năng lực tiên thiên đứng trước mặt bọn họ không có một chút trầy xước nào cả.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương