Đế Diệt Thương Khung
Chương 139: Giọng của Thanh Thiền

Mặt trời lên cao, ánh sáng ấm áp chiếu rọi nơi mặt đất rộng lớn, lúc này đang là mùa đông, thời tiết lạnh giá, dưới ánh chiếu rọi của mặt trời, không ngờ tuyết lại rơi nhiều đến như vậy.

“Thành công rồi!”

Bên ngoài động phủ của Thanh Lâm, Bàng Liên Trùng tay cầm một miếng đan dược có màu hơi đen, trên mặt lộ rõ niềm vui sướng vô cùng. 

Đan dược này tuy là phẩm chất không cao lắm, vả lại chỉ có chưa đến mười đan mạch, thậm chí còn không thể gọi là đan dược, nhưng mà, đây là từ sau khi Bàng Liên Trùng chuyển từ phòng bếp qua nơi này, luyện ra được duy nhất một miếng đan dược này.

Tố chất thiên phú luyện đan của cậu ta không cao, cho nên, cũng là cảm thấy vui sướng đến vạn phần.  

Vả lại khi nhìn thấy miếng đan dược này trên tay của cậu ta, những người khác đều lộ ra vẻ rất ngưỡng mộ. 

Khoảng thời gian mà Thanh Lâm từ Đông sơn trở về, lại qua ba tháng rồi.

Trong khoảng thời gian ba tháng này, Thanh Lâm vẫn một mực ở trong động phủ, cũng không biết là bế quan, hay là bởi vì Tô Ảnh đã xuất giá, gây nên sự thương tâm tột cùng cho cậu ta.

Nhưng mà mấy ngày trước, cuối cùng Thanh Lâm cũng ra khỏi hang động, trực tiếp đi đến bên hồ nước kia, hoàn thành lời hứa ba tháng trước đó của cậu ta với con chó đen. 

Sau khi quay trở về, lại lần nữa Thanh Lâm lại chọn bế quan.

“Hừm…”

Nhìn về phía cửa trước của hang động, nơi tỏa ra một màn lôi điện quang khiến người khác phải sợ hãi, sự hưng phấn trên khuôn mặt của Bàng Liên Trùng cũng giảm đi phần nào, lắc đầu rồi than thở: “Vết thương lòng mà Tô Ảnh đem đến cho Thanh Lâm, quả thật không phải là ít…” 

“Chưa chắc.” Có một người mở miệng nói: “Trước đó Thanh Lâm đi ra, tôi cảm thấy cả người cậu ta như đã có sự thay đổi, tuy rằng không biết đó là sự thay đổi gì, nhưng mà khí tức của cậu lại tăng mạnh hơn nữa rồi, nói không rằng trong khoảng thời gian này, Thanh Lâm bởi vì là tu luyện cho nên mới bế quan, nếu như tôi đoán không sai, cậu ta nhất định đã đạt đến trung kỳ của Linh Đan rồi!”

“Một kẻ đến ngay cả Tiên Thiên cũng không đạt đến như ngươi thì biết được cái gì!” Bàng Liên Trùng trợn lên hai tròng mắt của mình.

Nhưng mà quả thật lần này cậu ta đúng là sai thật rồi, đúng như rằng người trước kia đó đã nói, trong ba tháng này, đích thật là Thanh Lâm đã đột phá, đạt đến được trung kỳ của Linh Đan. 

Hơn nữa, thuật luyện đan của cậu ta, cũng chính là ngay trong lúc này được bộc phát, không chỉ có thể luyện ra được đan dược là bạch phẩm cấp ba, mỗi một loại đan dược, lại còn có được đến năm mươi sợi mạch.

Tố chất thiên phú luyện đan của Thanh Lâm vốn đã rất cao rồi, có thể xứng được với yêu nghiệt nghịch thiên, cũng bởi vì thiên phú của cậu ta quá cao, không ngờ lại có thể tích tụ tạo ra được Hỏa Diễm Kim Dương Chí Tôn, so với khoảng thời gian luyện ra được bạch phẩm cấp hai thì vẫn là cách rất xa, có thể luyện ra được bạch phẩm cấp ba, cũng không có gì là lạ.

Còn về việc của Tô Ảnh, Thanh Lâm vẫn là khắc sâu đến tận đáy lòng. 

……

Tuyết trắng tuôn bay, rơi được cả ba ngày ba đêm rồi, trong hoàn cảnh như vậy, chắc là vẫn còn chưa thể ngừng được.  

Cả một Thiên Bình tông, đều bị nguyên một lớp tuyết bao phủ, trên người của một số đệ tử bình thường, đều mặc trên mình những chiếc áo ấm vô cùng dày, thực lực của bọn họ đạt không đến, như những dược đồng kia vây, chống chịu không nổi từng cơn buốt giá thổi trực tiếp vào người như vậy.    

Ngày thứ tư, có một người vội vội vàng vàng chạy đến trước cửa nơi hang động của Thanh Lâm, cậu ta là một dược bộc, địa vị còn thấp hơn cả một dược đồng, bình thường những việc mà họ làm, đều là hạ cấp của dược đồng, thường thì vẫn là đi theo bên cạnh dược đồng làm việc, thậm chí ngay cả những đan dược bình thường nhất cũng không phân biệt ra được.  

Nhưng mà, những người như vậy, dược đồng lại không dám xem thường, lý do bọn họ làm dược bộc là vì họ đối với việc luyện đan này rất là nhiệt huyết, chỉ là tố chất thiên phú luyện đan chưa xuất sắc mà thôi.

Tuy là tố chất thiên phú luyện đan không giỏi, nhưng không thể nói lên được thiên phú về Võ đạo cũng không giỏi, trong số những dược bộc này có không ít những người đều là các đệ tử đằng trong của Võ đạo, cam tâm tình nguyện làm hạ cấp của các dược bộc.   

Cuối cùng ở nơi này, bên trong Đan vực, người có thân phận thấp bé nhất, vẫn chính là những dược đồng này.

Tên dược bộc này thần thái gấp gáp, nhưng lại mang chút hưng phấn, như là đang chờ đợi điều gì đó, còn chưa đến được nơi hang động của Thanh Lâm, liền mở miệng nói to: “Thanh Lâm sư huynh! Thanh Lâm sư huynh!”

“Kêu la cái gì chứ, không nhìn thấy Thanh Lâm đang bế quan sao?” Bàng Liên Trùng chau mày lại một cái, rồi mở miệng nói. 

Biểu cảm này, cơ hồ đã trở thành nhãn hiệu của cậu ta, cậu ta tuy rằng thực lực không giỏi, nhưng có mối quan hệ với Thanh Lâm lại rất tốt, thậm chí, Thanh Lâm cũng vì cậu ta, mà đặc biệt ở cạnh nơi hang động của mình mở thêm một hang động cho cậu ta nữa, cho nên đối với những người mà có thân phận địa vị thấp hơn Thanh Lâm, không quan tâm tu vi của mình là thấp hơn hay là cao hơn so với bọn họ, cũng lớn tiếng vài câu, ít nhiều gì cũng là dựa vào uy quyền của Thanh Lâm mà ra oai đôi chút.  

“Vị này là Bàng sư đệ phải không?”

Tên dược bộc kia đến ngay trước cửa của hang động, chắp tay rồi nói: “Tại hạ Vương Thành, là đệ tử đằng trong của Võ đạo, có việc quan trọng muốn cầu kiến Thanh Lâm sư huynh, cảm phiền thông báo giùm một chút.” 

“Đệ tử đằng trong?”

Lông mày của Bàng Liên Trùng giật một cái, có thể cảm nhận thấy được trên thân của đối phương truyền ra một khí tức vô cùng mạnh mẽ, thần thái cao ngạo cũng ít đi đôi chút, rồi hỏi: “Việc gì?”

“VIệc lớn!” Vương Thành trong lòng có lòng tin vô cùng. 

Nhìn Vương Thành một lúc, Bàng Liên Trùng lạnh lẽo “hừm” một tiếng rồi nói: “Ngươi đợi ở đây.”

Sau khi nói xong, cậu ta phất tay lấy một miếng Ngọc Giản ra, khắc họa vài chữ trên đó, rồi sau đó liền ném nó vào bên trong bức màn lôi điện quang kia.

Thấy vậy, thần sắc mà Vương Thành nhìn Bàng Liên Trùng lại càng ôn nhu hơn, mọi người xung quanh đều nói mối quan hệ của Bàng Liên Trùng với Thanh Lâm là cực kỳ tốt, cuối cùng thì bây giờ cậu ta cũng đã thấy được, lời đồn đó quả thật không sai, Bàng Liên Trùng này, không ngờ lại có được Ngọc Giản truyền lời mà Thanh Lâm ban cho.   

Một lúc sau, bức màn lôi quang điện kia không có chút động tĩnh gì, từ bên trong truyền ra một giọng nói vô cùng bình tĩnh: “Vương sư đệ, tìm Thanh mỗ có việc gì?”

Vương Thành nhanh chóng chắp tay, giọng nói cung kính: “Thanh Lâm sư huynh, bên ngoài có một người đến tìm người, bảo là biết được tung tích tỷ tỷ của người – Thanh Thiền.”

“Rầm!” 

Lời này sau khi nói xong, bức màn lôi quan điện kia trực tiếp tan biến, một dáng người ma mị xuất hiện trước mặt của Vương Thành, khiến cho khuôn mặt cậu ta biến sắc, theo bản năng liền lui ra sau lùi mấy bước.  

“Thật không?” Thanh Lâm nhìn chằm chằm vào Vương Thành.

Chỉ với tốc độ lúc nãy của Thanh Lâm cũng khiến cho Vương Thành kinh sợ vô cùng, lúc này lại càng thêm cung kính: “Sư đệ cũng chỉ là người truyền lời mà thôi, không biết là thật hay giả.” 

“Đưa ta đi gặp người đó.” Thanh Lâm nắm lấy Vương Thành, đôi cánh sau lưng mở ra, bay về nơi xa với tốc độ rất nhanh.

Thân thể đang ở trên không trung, cảm nhận thấy những luồng khí tức lạnh giá đập thẳng vào mặt mình, Vương Thành tim đập càng loạn nhịp hơn, cảm thấy hưng phấn vô cùng.

Cậu ta chỉ là cảnh giới Cố Nguyên, không thể bay được, lúc này là đang mượn năng lực của Thanh Lâm mà bay trên không trung, đối với việc thăng cấp của tu vi, lại càng có thêm chút hy vọng. 

“Người đó đang ở đâu?” Thanh Lâm đang nắm chặt lấy Vương Thành, mở miệng hỏi.

“Ở bên ngoài của tông môn, người đó không phải là đệ tử của Thiên Bình tông, cho nên, những đệ tử bên ngoài tông môn không cho cậu ta vào.” Vương Thành lập tức trả lời.

Tốc độ của Thanh Lâm cực kì nhanh, chỉ là bay thôi, cũng mất cả một tiếng, sau đó liền nhanh chóng bay qua Đan vực và Võ đạo, đến bên ngoài tông môn của Thiên Bình tông. 

Những đệ tử đứng canh gác bên ngoài tông môn, chính là những người đã từng ra tay với Thanh Lâm, ngay lúc này thấy cậu ta đang bay tới, thoắt một cái như có cảm giác gì đó không lành vậy, thần thái lộ vẻ phức tạp, cảm thấy hối hận trước đó vì tên Lý Trần Tiêu kia, không ngờ lại dám tên yêu nghiệt Thanh Lâm này chống đối.

Trừ những người đệ tử này ra, ở bên ngoài tông môn của Thiên Bình tông, còn có một người đang đứng ở đó.

Người này tướng mạo bình thường, khuôn mặt non trẻ, khí tức toàn thân chỉ có cảnh giới của Tiên Thiên, cậu ta ngay trong lúc này, đang xoa xoa hai bàn tay của mình, đi tới đi lui, dáng vẻ vô cùng gấp gáp. 

Khi nhìn thấy được đôi cánh đang dang rộng ra bay của một bóng người quái dị kia, nam thanh niên này ngơ người, trong lòng vô cùng kinh sợ, bên trong đôi mắt, lộ ra cảm xúc mà người khác khó có thể hiểu được.

Đó chính là hy vọng!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương