Đế Diệt Thương Khung
Chương 130: Vậy sao?

“Ngươi chính là Thanh Lâm...”

Trong đám người đó, có một người đàn ông đã ngoài trung niên, tướng mạo anh tuấn nhìn về phía Thanh Lâm, sau khi im lặng một hồi thì lên tiếng: “Hôm nay có khách quý đến đây, ngọn núi của đệ tử nòng cốt sẽ không mở cửa đón tiếp ai hết.”

“Khách quý?” 

Thanh Lâm chau mày lại, hắn vào Thiên Bình tông nhiều năm nay, cũng chưa từng nghe nói qua chuyện chín ngàn đại sơn  của Võ đạo nhất mạch đóng cửa miễn tiếp khách, vào lúc người đàn ông trung niên này mở lời, một linh cảm không hay chợt dâng lên trong lòng Thanh Lâm.

“Đệ tử gặp Tô sư tỷ có việc gấp, sẽ không ảnh hưởng đến khách quý đâu, mong các vị Trưởng lão cho đệ tử đi qua.” Thanh Lâm lại chắp tay lần nữa, nói.

“Ngươi trở về đi, hôm nay ai cũng không được vào trong.” Người đàn ông trung niên kia nói. 

Trầm ngâm một hồi, Thanh Lâm lại hỏi: “Dám hỏi Trưởng lão, hôm nay khách quý kia đến đây vì chuyện gì?”

Người đàn ông trung niên đó chớp mắt một cái, sau đó sắc mặt lập tức trầm xuống, quát rằng: “Đã biết là khách quý thì không nên hỏi nhiều! Lập tức rời khỏi đây ngay!”

“Chẳng lẽ là vì Tô sư tỷ?” Thanh Lâm không hề sợ hãi, hỏi tiếp. 

“Chuyện này, sau này ngươi tự khắc sẽ biết.” Người đàn ông trung niên kia thở phào trong lòng, thần sắc cũng dịu bớt đi phần nào.

“Nếu là chuyện của Tô sư tỷ, Thanh mỗ phải biết cho bằng được!” Thần sắc Thanh Lâm lộ rõ sự kiên quyết.

“Nếu còn lôi thôi, đừng trách bọn ta vô tình!” 

Người đàn ông trung niên đó lạnh lùng hừ một tiếng, nhiều người ở phía sau lập tức hăm he tức giận, uy lực của cảnh giới Bổn Thần lập tức truyền ra, đặc biệt là trên người của đàn ông trung niên kia, từ trên xuống dưới đều tỏa ra một uy lực khủng khiếp.

Thấy vậy, thần sắc Thanh Lâm có chút trầm mặc, nhưng cũng không tiếp tục lôi thôi nữa, chắp tay, rồi quay người đi về phía nhà bếp.

Hắn đã từng hứa, một khi đứng vững trong Đan vực thì sẽ đón bọn người của Bàng Liên Trùng. 

Tuy linh cảm trong lòng vô cùng mạnh mẽ, nhưng thực lực của bọn người đàn ông trung niên kia cũng rất mạnh, hơn nữa cậu cũng không muốn gây rắc rối trong Thiên Bình tông này, nếu thực sự là vì Tô Ảnh thì sau này bản thân cậu cũng sẽ biết được chuyện này.

Nhìn bóng dáng đang đi về phía xa của Thanh Lâm, uy lực của người đàn ông trung niên kia biến mất, than thở rằng: “Đáng tiếc quá... với tư chất của tên nhóc này, sau này chắc chắn sẽ là cao thủ, không biết Tô Ảnh kia nghĩ như thế nào nữa...”

…… 

“Nhanh lên!”

“Bàng Liên Trùng, người mà ta nói chắc không phải là ngươi chứ? Dám tiếp tục dây dưa nữa, ta sẽ cho ngươi ăn vài bạt tay đấy!”

“Hôm nay có khách quý đến đây, Thiên Bình tông ta nhất định phải phục vụ chu đáo, nếu không, người chịu tội chính là các ngươi!” 

Trong phòng bếp, một người thanh niên dáng vẻ ngạo mạn, không ngừng sai khiến đám người được gọi là ‘tạp dịch" kia.

Những tạp dịch này cũng bao gồm cả bọn người Bàng Liên Trùng.

Và một số người đứng bên cạnh người thanh niên này, bọn họ cũng đều cực kỳ ngạo mạn, nhìn đám người làm đó giống như là những ngọn cỏ ven đường, trong ánh mắt của bọn họ còn ẩn chứa sự khinh miệt và coi thường. 

“Trong Bổ Thiên các của ta, dù là nhà bếp cũng trang trí bằng ngọc bích vàng lấp lánh, thực lực của những tên tạp dịch kia ít nhất cũng là cảnh giới Ngưng Cơ, như vậy, tay chân mới nhanh nhẹn, làm việc mau lẹ, Thiên Bình tông này của ngươi cũng hơi nghèo nàn rồi đó...” Một người trong đó lên tiếng, lúc nói còn mang theo sự ngạo mạn.

Nghe thấy vậy, người thanh niên của Thiên Bình tông kia lập tức nhíu mày nói: “Phải phải phải, Bổ Thiên các chính là tông môn hàng đầu của Trung châu, Thiên Bình tông làm sao có thể so sánh được với Bổ Thiên các.”

“Hừ.” Câu nói này rõ ràng khiến cho người của Bổ Thiên các vô cùng tâm phục khẩu phục, sau khi “hừ” một tiếng bèn không nói thêm gì nữa. 

“Bổ Thiên các tuy là tông môn hàng đầu của Trung châu, nhưng Thiên Bình tông ta cũng không kém cạnh gì, Trình Phi, ngươi cũng là đệ tử của Thiên Bình tông, ở trước mặt người ngoài nói ra những lời này cũng không biết mất mặt sao!” Bàng Liên Trùng dữ tợn phun nước bọt rồi vứt đồ đang cầm trong tay xuống đất, lạnh lùng nói: “Lão tử không dọn đấy!”

“To gan!”

Mặt Trình Phi liền biến sắc, lập tức muốn ra tay dạy dỗ nhưng giống như là nghĩ ra chuyện gì đó, giống như kiêng kỵ ai đó, mặt hắn liền xám đen lại nói: “Bàng Liên Trùng, ngươi đứng ngông cuồng quá, ta biết quan hệ của ngươi và Thanh Lâm, nhưng ngươi phải biết rằng, người đang đứng trước mặt ngươi là ai! Nếu đắc tội các sư huynh của Bổ Thiên các, ngươi sẽ đẹp mặt đấy!” 

“Con mẹ nó, lão tử cũng không phải chưa từng xu nịnh người khác, nhưng tuyệt đối chưa từng nịnh bợ như ngươi vậy, đúng là thật sự không biết nhục mà!” Bàng Liên Trùng trực tiếp chửi bới trước mặt hắn.

“Ngươi... ngươi muốn chết à!” Trình Phi tức giận đến nỗi mặt tái xanh, nhưng cuối cùng cũng không dám ra tay.

“Chà, Trình sư đệ, ngươi thân là đệ tử đằng trong, ngay cả tên tạp dịch trong bếp này ngươi cũng không quản nổi sao? Hôm nay bọn ta xem như là được mở mang tầm mắt rồi...” 

“Nguyên Lăng huynh, huynh có điều không biết, quan hệ của mấy người Bàng Liên Trùng này với Thanh Lâm vô cùng tốt, ta không phải là sợ bọn họ, chỉ là Thanh Lâm kia...” Trình Phi tỏ vẻ khó xử.

“Thanh Lâm? Là người nào?” Nguyên Lăng liếc Trình Phi một cái.

“Thanh Lâm kia vốn cũng là tên tạp dịch trong bếp, chỉ là gặp may mắn, lại có được thiên phú luyện đan ghê gớm, vả lại tư chất tu vi của hắn cũng không thấp, chỉ mấy năm ngắn ngủi thì đã đạt đến cảnh giới Linh Đan. Khoảng thời gian trước, hắn theo đệ tử Đan vực vào Thánh Dược sơn, lại đạt được một chút tạo hóa, ngay cả Yêu Thiên của Yêu tông kia cũng không phải là đối thủ của hắn...” Trình Phi giải thích tựa như đang tìm cái cớ cho sự nhát gan của mình. 

“Ồ?”

Nguyên Lăng của Bổ Thiên các chớp mắt một cái, có chút kinh ngạc, lập tức thản nhiên nói: “Yêu Thiên sao? Cũng bình thường thôi mà, Bổ Thiên các ta tùy ý chọn ra một người cũng mạnh hơn hắn. Chỉ là Thanh Lâm kia, uy lực mạnh khủng khiếp như vậy sao? Nếu đổi lại là ta thì đã dứt khoát giết chết mấy người này rồi, như vậy, cho dù là Thanh Lâm kia biết những người này chết rồi, nhưng cũng chẳng biết là ai làm.”

Nghe xong, mặt Trình Phi liền biến sắc, đây rõ ràng là đối phương đang xúi giục mình, giết bọn người Bàng Liên Trùng. 

Nhưng lá gan của hắn vẫn chưa to gan đến mức độ đó, thậm chí ngay cả việc muốn ra tay dạy dỗ đám người của Bàng Liên Trùng, muốn kiếm cớ gây rắc rối cho bọn họ, hắn cũng sợ sẽ bị Thanh Lâm phát hiện.

Thấy hắn do dự, Nguyên Lăng kia lại kề bên tai Trình Phi, không biết đã nói những gì, Trình phi liền tỏ vẻ vui mừng, hét lớn rằng:

“Nguyên Lăng huynh, lời này là thật chứ?” 

“Nguyên mỗ thân là đệ tử đằng trong của Bổ Thiên các, nhất ngôn cửu đỉnh, lời này tất nhiên là thật.” Trên mặt Nguyên Lăng lại lộ ra vẻ ngạo mạn.

“Được!”

Trình Phi hung hăng gật đầu, lập tức nhìn về phía Bàng Liên Trùng, trong đôi mắt ẩn hiện đầy sát khí, lạnh lùng cười nói: “Ta cho ngươi thêm một cơ hội nữa, ngươi có dọn không?” 

Trong lòng Bàng Liên Trùng đập mạnh, hắn có thể nhìn ra được, Trình Phi này dường như đã có chỗ dựa, nếu hắn không dọn, e rằng bản thân hắn sẽ gặp rắc rối.

Theo như hắn nghĩ, nếu hắn dọn thì không những làm mất mặt mình mà còn làm mất mặt Thanh Lâm!

Nghĩ đến danh tiếng của Thanh Lâm vang khắp nơi trong Thiên Bình tông, trong lòng Bàng Liên Trùng cũng bình tĩnh hơn, hừ lạnh lùng nói: “Ngươi dám động vào ta, Thanh Lâm chắc chắn sẽ không tha cho ngươi!” 

“Thanh Lâm?” Trình Phi cười lạnh lùng nói: “Trong mắt ta, hắn chả là cái thá gì cả!”

“Vậy sao?”

Vừa dứt lời, Trình Phi vừa định ra tay, nhưng chính vào lúc này, một giọng nói lạnh đến tận xương tủy, tràn đầy sự băng giá, đột nhiên vang lên bên tai Trình Phi. 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương