Tư Mã Tĩnh cảm nhận được ánh mắt Sở Ngọc Lang, lập tức hiểu nữ nhân Sở gia này thông minh hơn hắn nghĩ nhiều.

Những tỳ nữ này đều không hoài nghi gì, vậy mà từ nãy đến giờ nữ nhân Sở gia này đã dùng vẻ mặt nghi ngờ nhìn hắn hai lần.
Hắn hơi nghiêng đầu, tránh thoát tầm mắt của Sở Ngọc Lang, trong đôi mắt hạnh vốn nên ngây thơ chất phác xuất hiện vẻ nguy hiểm.
Sở Ngọc Lang day day mi tâm, cảm thấy bụng nhỏ lại bắt đầu quặn đau.

Quả nhiên mỗi lần đến tháng nàng đều sẽ càng thêm nghi thần nghi quỷ sao? Trước đó y nữ từng khuyên bảo nàng, không thể suy nghĩ quá nặng, nếu không sẽ hại đến thân thể.
Có lẽ, độc từ trong thai của Trĩ Nhi đã giải hơn một nửa, dẫn đến tâm trí bị ảnh hưởng, nên mới có chút thay đổi này.

Hôm nay cứ quan sát trước đã, nếu thật sự khôi phục trí lực, ngày mai có thể gọi thầy thuốc trong phủ qua xem, có phải vì độc từ trong thai kia không.
“Cháo thuốc còn nóng, thầy thuốc trong phủ nói uống thuốc xong phải chờ một nén nhang mới có thể dùng bữa.” Sở Ngọc Lang nhẹ nhàng thở dài, nói: “Đệ nghe lời nhé.”
Trong lúc nói chuyện lại nghe hạ nhân vội vàng tới thông báo, Sở Nam đến.
Dứt lời, một nam nhân mặc trường bào màu lam đậm khuôn mặt nho nhã lại không mất uy nghiêm sải bước đi vào.
“Phụ thân.” Sở Ngọc Lang đứng dậy, cúi người uốn gối thi lễ.
Trên mặt Sở Nam vội vàng, không rảnh lo cái khác mà chỉ hỏi: “Trĩ Nhi đâu? Có ổn không?”
Lúc nói chuyện tầm mắt ông lập tức dừng ở trên người Sở Trĩ ở trong đình cách đó không xa, thấy sắc mặt cậu nhóc rất tốt, lúc này mới yên tâm.
Sở Ngọc Lang vội nói: “Trĩ Nhi sốt một đêm, tỉnh lại đã khá hơn nhiều, vừa rồi mới uống thuốc.

Chờ lát nữa lại để thầy thuốc trong phủ qua xem một chuyến, hẳn là không có gì đáng ngại.”
Tư Mã Tĩnh đứng ở trong đình, nhìn bóng người quen thuộc, trong lòng cười lạnh.
Thật khéo! Từ sau ngày ấy từ biệt trong cung, không ngờ lần nữa nhìn thấy lão già này là ở trong tình huống này.
Sở Ngọc Lang và Sở Nam nói vài câu, thấy Sở Trĩ còn đứng ở trong đình thì mỉm cười vẫy tay gọi hắn: “Trĩ Nhi, phụ thân tới rồi! Sao còn không qua đây? Không phải trước kia đệ thích phụ thân nhất sao, nhìn thấy phụ thân là nhào tới liền à?”
Sở Nam nhìn về phía con trai độc nhất từ nhỏ đến lớn đều ngốc của mình, trong lòng mềm mại, buông lỏng sắc mặt, vẫy vẫy cậu nhóc: “Trĩ Nhi, lại đây để phụ thân xem.”
Là ông ấy có lỗi với mẫu thân của cậu bé, cũng có lỗi với cậu bé, hiện giờ ông ấy chỉ có thể cố gắng đền bù.

Có lẽ là ông trời báo ứng ông ấy, chớp mắt đã bảy năm, cuối cùng ông ấy cũng không có thêm nổi đứa con trai nào nữa.

Ngoài mặt Tư Mã Tĩnh không có biểu cảm gì, đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn Sở Nam đưa tay về hắn, cảm xúc trong lòng cuồn cuộn.
Phụ thân? Lão già này mà cũng xứng? Thứ chó lòng muông dạ thú!
Mới ngày hôm trước, ông ta còn quỳ gối trước mặt cô cung kính nói Thái Tử thiên thu vạn an.

Hôm nay, ông ta đã vẫy tay tự xưng phụ thân với cô?
Sao ông ta không hỏi xem phụ hoàng của cô có đồng ý không!
Nhưng tốt xấu gì Tư Mã Tĩnh còn nhớ rõ hiện tại mình là Sở Trĩ, nghĩ đến kế hoạch của mình, ánh mắt hắn chợt lóe, từng bước một đi xuống bậc thang.
Đứng ở trước mặt Sở Nam, hắn mím môi lộ ra vẻ ngây thơ của trẻ con.
“Sao hôm nay yên lặng thế? Cũng không gọi phụ thân?” Sở Nam cười sờ đầu cậu nhóc.
Ngoài phụ hoàng, hắn lớn đến vậy mà có ai dám sờ đầu hắn?
Đồng tử bởi vì tức giận mà phóng đại, hắn mím môi, trên mặt bình tĩnh thản nhiên.
“Ngoan! Phụ thân bảo người mang theo kẹo hồ lô đến cho Trĩ Nhi này.” Sở Nam đưa mắt ra hiệu cho người hầu đứng phía sau, người hầu kia nhanh chóng mở hộp đồ ăn ở trên tay ra, bên trong là từng xâu kẹo hồ lô màu sắc tươi đẹp ướt át.
Tư Mã Tĩnh ghét ngọt, đặc biệt là sau khi bị nhét một viên mứt táo vào mồm.
Nhưng mà một lão già và nữ nhân ác độc trước mắt dùng vẻ mặt chờ đợi nhìn hắn, hắn không muốn bị lộ, vì thế giả vờ rất thích cầm một xâu lên.
Nào biết nữ nhân này lại đè tay hắn, cười khanh khách nói: “A tỷ đã dạy đệ, trước khi ăn phải nói gì?”
Phải nói gì?
Tư Mã Tĩnh cứng đờ, hắn vốn không muốn ăn, rốt cuộc nữ nhân này muốn làm gì?
Thấy cậu nhóc đã quên, trên mặt Sở Ngọc Lang có vẻ bất đắc dĩ: “Còn không mau cảm ơn phụ thân.”
Cho dù Trĩ Nhi là đứa nhỏ có trí lực thấp, Sở Ngọc Lang cũng chưa bao giờ từ bỏ việc dạy cậu nhóc lễ nghi tu dưỡng thế nào.

Thế gia đại tộc, nặng nhất là lễ, ngươi có thể không thông thơ từ, lại không thể có hành vi thô bỉ.
Sở Trĩ không trưởng thành một đứa ngốc mỗi ngày chảy nước miếng chơi bùn, có liên quan rất lớn đến việc Sở Ngọc Lang cẩn thận dạy dỗ.
Sở Nam cũng đã quen như thế, nữ nhi đúng là rất tốt.

Nếu giao con trai cho cho Tiểu Thôi thị, chưa chắc có thể dạy thành như vậy.

Vì thế, ông ấy cũng ngậm cười, chờ con trai nhỏ nói lời cảm ơn.

Dù trong lòng có dữ tợn thế nào, trên mặt Tư Mã Tĩnh vẫn làm ra vẻ cực kỳ ngoan ngoãn.
Hạng người bè lũ xu nịnh, chờ cô trở về Đông Cung, nhất định phải triệu ngươi đến Đông Cung bắt quỳ gối gọi cô là “phụ thân” một vạn lần!
“Cảm ơn… phụ thân…” Tư Mã Tĩnh nghẹn lúc lâu, cuối cùng khó nhọc nặn ra được mấy chữ.
Trong lòng hắn đang rỉ máu.
“Ôi, Trĩ Nhi thật ngoan.” Sở Nam lại cười sờ sờ đầu cậu nhóc.
Trường Dung và Tô Chỉ ở bên cạnh nhìn, trên mặt mang theo cười, thầm nghĩ dáng vẻ một nhà ba người hoà thuận vui vẻ này cũng thật đẹp.

Chỉ là bọn họ không nhìn thấy, lúc này Tư Mã Tĩnh - một trong ba người - tuy trên mặt ngoan ngoãn, thật ra trong lòng đã bị bịt kín một tầng khói mù thật dày.
Sở Nam mỉm cười, đẩy nhi tử về phía Trường Dung, nói: “Trường Dung, ngươi dẫn Trĩ Nhi xuống đi.

Ta có lời muốn nói với Lang Nhi.”
Trường Dung nhận lệnh, hành lễ, muốn đưa tiểu công tử xuống.

Ai ngờ tiểu công tử lại giơ tay túm góc áo Sở Nam.
Trên mặt Tư Mã Tĩnh bình tĩnh, trong lòng cười lạnh.

Không biết lão già này lại muốn làm gì, hiện tại hắn thành Sở Trĩ cũng không phải hoàn toàn không có chỗ tốt nào.
Sở gia kiêu ngạo, nhưng mà gia chủ Sở Hùng là lão già láu cá.

Trên dưới Sở gia giống như một cái thùng sắt, khiến người ta khó có thể xuống tay.
Nhưng hiện giờ hắn thành Sở Trĩ thì tiện hơn nhiều.

Sở gia sẽ không có cảnh giác gì với một đứa nhỏ có khiếm khuyết về trí lực như hắn, nên tiện cho hắn đi tìm chứng cứ Sở gia kết bè kết cánh, cấu kết với Thịnh Vương, tham ô nhận hối lộ, ức hiếp dân chúng.
Hắn trả cái giá lớn như vậy, chờ hắn trở về, ắt phải hoàn toàn diệt trừ Sở gia!
“Trĩ Nhi, làm sao vậy?” Sở Nam nhìn con trai, trong mắt có vẻ yêu chiều.
“Con không muốn đi.” Tư Mã Tĩnh ngẩng đầu nhìn ông ấy, trên mặt nỗ lực làm ra vẻ đơn thuần mà đứa ngốc nên có.

Nhìn vẻ mặt nhi tử “quấn quýt” ngóng trông mình, trong lòng Sở Nam vừa động, chỉ cảm thấy tình thương của người làm cha được thỏa mãn.

Ông ấy từ ái hỏi: “Vì sao Trĩ Nhi không muốn đi?”
Đương nhiên là muốn đi theo ngươi, xem ngươi tính toán âm mưu quỷ kế gì.
Tư Mã Tĩnh mím môi, khó khăn rặn ra một câu: “Con muốn ở cùng phụ thân nhiều thêm một lát.”
“Vậy được.” Sở Nam từ ái, một tay ôm cậu nhóc lên, nói: “Ở lại cũng được.

Phụ thân có chuyện quan trọng nói với a tỷ con.

Con phải ngoan ngoãn, không thể lên tiếng quấy rối.”
Tư Mã Tĩnh đột nhiên không kịp phòng ngừa bị ôm lên, hắn nhìn mặt già của Sở Nam gần trong gang tấc, nặng nề gật đầu.

Sau đó hắn yên lặng ngẩng đầu nhìn trời.

Hôm nay mây vừa dày vừa nặng, chiếu lên trời xanh, che trời.
Sở Nam ôm Sở Trĩ, một đường cùng Sở Ngọc Lang vào thư phòng.
Dẫu sao Sở Trĩ cũng đã bảy tuổi, rất nặng.

Đến thư phòng, Sở Nam lập tức thả người xuống, nhét vào trong tay cậu nhóc một quyển Thiên Tự Văn, để cậu nhóc tự mình chơi.
Đây là thư phòng của Quan Sư Viện, từng hàng trên kệ sách theo đánh dấu đều đặt đầy sách.

Những sách này lại không phải du ký thoại bản thơ từ linh tinh mà nữ tử nên xem, mà là các loại sách sử binh thư còn có các loại như bàn tính, vân vân...
Tư Mã Tĩnh đi ở giữa những kệ sách này, nhíu mày nghi ngờ.

Chẳng lẽ thư phòng của quý nữ thế gia đều có mấy thứ này sao? Khó trách nhiều tâm tư lòng dạ thâm sâu.
Bên tai truyền đến tiếng Sở Nam nói chuyện, Tư Mã Tĩnh dừng bước chân, yên lặng dựng lỗ tai lên.
Thư phòng đốt đàn hương ngưng thần tĩnh khí, trộn lẫn mùi mực dầu, làm thần kinh người ta thư giãn.
Trong tay Sở Nam cầm một ngọc bài, nhìn nữ nhi, sắc mặt phức tạp: “Chắc con cũng biết rồi, đêm qua Thái Tử bị ám sát rơi xuống nước, sốt cao không lùi hiện tại cũng không tỉnh.”
Sở Ngọc Lang kinh ngạc: “Thái Tử cũng…”
Sao rơi xuống nước sốt cao không tỉnh đều giống nhau vậy?
Sở Nam nhìn ngọc bài trong tay, nói với giọng điệu tiếc nuối: “Hôm nay xem sắc mặt bệ hạ, tuy giữa mày có ưu tư rất nặng, lại không có ý nổi giận.


Nghĩ đến có thái y ở đó, Thái Tử hẳn không có việc gì quá lớn.”
Tầm mắt Sở Ngọc Lang cũng rơi xuống kia miếng ngọc bài kia, chỉ thấy ngọc bài kia trắng nõn trơn bóng, màu sắc ấm áp.

Phía trên dường như có khắc chữ gì đó, cùng với một ít hoa văn.
Nhận thấy được tầm mắt của nữ nhi, Sở Nam đưa ngọc bài trong tay qua, nói: “Hôm nay vi phụ ra khỏi thành, đi gặp Thịnh Vương điện hạ.

Ngọc bài này là điện hạ giao cho vi phụ.”
Sở Ngọc Lang nhận ngọc bài, nghi hoặc hỏi: “Không phải điện hạ đi Kinh Nam trị lũ lụt à?”
“Ngày hôm trước điện hạ đã trở lại, vẫn luôn chờ ở ngoài thành.

Việc này không người nào biết, nhớ đừng nhắc với người ngoài.” Sở Nam dặn dò: “Ngọc bài này là lệnh bài của Thịnh Vương, có thể điều động tất cả binh lực trên tay Thịnh Vương.

Điện hạ giao cho vi phụ đưa ngọc bài này cho con.

Đây là bảo đảm của điện hạ cho con, cũng là sự tin tưởng với con.”
Sở Ngọc Lang nhìn lệnh bài trong tay, không có biểu cảm gì.
Trong đầu hiện lên một bóng dáng mặc y phục đen tuyền, người đó luôn nghi kỵ người khác, Sở Ngọc Lang vì để khiến hắn yêu mình mà đã phải làm rất nhiều việc.

Và thực tế nàng đã thành công, Thịnh Vương luôn hoài nghi với tất cả mọi người, ngoại trừ Sở Ngọc Lang, ngày hôm nay đến cả lệnh bài cũng đã đưa cho nàng rồi.
“Điện hạ nói, chờ hắn về sẽ lập tức đi cầu bệ hạ tứ hôn.” Sở Nam trầm ngâm nói: “Con phải chuẩn bị sẵn sàng.”
“Khi nào điện hạ trở về?” Sở Ngọc Lang vội hỏi.
“Tất nhiên là chờ sau khi Thái Tử đi.” Sở Nam vuốt râu cười lạnh.

Thằng nhóc con kia rất xảo quyệt, trên mặt là dáng vẻ cao ngạo, xuống tay lại rất tàn nhẫn.

Một ít thế lực của Sở gia ở phía tây đều bị hắn diệt trừ.
Bệ hạ còn phái ngự lâm hộ vệ, ồ, che chở cũng chặt chẽ đấy.

Chẳng lẽ cho rằng như vậy điện hạ không có cách nào à? Chỉ cần thêm vài thứ vào mỗi cữ thuốc, đưa hắn quy thiên cũng là chuyện sớm hay muộn thôi..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương