Đế Đài Xuân
-
Chương 32
Trọng Hy năm thứ mười chín.
Ngày 16 tháng 7 là ngày giỗ tiên hoàng, trước đó mười ngày hoàng đế đã hạ chiếu tuyên bố sẽ cùng Thái hậu dẫn quần thần đến Hoàng lăng tế bái. Vì những nghi thức tế lễ này, bệnh trạng của Dương Thù không thể không hỏi hẳn, mất đi rất nhiều cơ hội làm nũng. May mà nhân lần bệnh nửa thật nửa giả này, cuối cùng cũng thuyết phục được Ứng Sùng Ưu đồng ý ở lại, đối với quan hệ của hai người, khẩu khí so với lần trước quả quyết cự tuyệt đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Nguyên quán của lão thái phó Ứng Bác vốn ở phụ cận Hoàng lăng, lại thêm thân phận đặc biệt, tự nhiên cũng tới tham gia nghi thức tế lễ. Dương Thù và Thái hậu vô cùng tôn trọng, mời ông ta đứng đầu hàng tôn thất. Tuy ông ta kiên quyết chối từ, nhưng mấy vị thân vương hoàng thúc cũng thầm thấy bất mãn, chỉ là không dám tỏ ra mặt.
Sau đại điển, Yên vương thừa dịp đi ngang qua chổ Ứng Bác, tươi cười nói: “Thái phó công cao cái thế, theo lý nên đứng ở hàng đầu, huống chi còn có vinh quang của quốc trượng, ngài chối từ như vậy thật là quá khiêm tốn rồi!”
Ứng Bác vốn đã nghe được vài lời đồn, giờ lại gặp hắn nói vậy, trong lòng không khỏi nghi hoặc nhưng không lộ ra mặt, chỉ đáp: “Vương gia là quý tộc thiên hoàng hậu duệ, long sinh phượng dưỡng, tôn thất thân tộc, lão phu sao dám quấy rối thứ tự trước Hoàng lăng? Vương gia chê cười rồi!”
Yên vương tưởng ông ta già cả nghễnh ngãng nghe không hiểu, định châm biếm thêm mấy câu, đột nhiên phát hiện Dương Thù nhìn sang bên này, trong lòng hơi hoảng hốt, lập tức chắp tay tránh ra, cùng hoàng thúc Định vương to nhỏ với nhau.
Ứng Bác cũng không để ý, thong thả đến trước thánh giá, trước hành lễ với Thái hậu, sau mới khom người tâu với Dương Thù: “Cựu thần có một chuyện muốn tấu thỉnh Bệ hạ!”
Dương Thù cười nói: “Thái phó khách sáo quá, có gì cứ nói đừng ngại!”
“Cựu thần tuổi đã cao, có chút khao khát gia đình đoàn tụ, nhưng tiểu nhi Sùng Ưu ở kinh thành hầu giá, không thể cận kề. Khó được hôm nay gặp mặt, đặc biệt thỉnh Hoàng thượng ân chuẩn tiểu nhi được nghỉ mấy ngày cùng cựu thần về trang viên quây quần, có được chăng?”
Dương Thù ngẩn ra, quay đầu nhìn Ứng Sùng Ưu đang nghiêm chỉnh đứng trong đám quần thần, tìm cớ nói: “Gần đây triều đình có nhiều công việc cần đến Ứng thiếu bảo, sợ y khó mà thoát thân, chi bằng thỉnh Thái phó về kinh chơi ít ngày?”
Ứng Bác cười cười, đưa tay vẫy vẫy Ứng Sùng Ưu, chờ con trai đến gần rồi mới nói: “Cựu thần đã quy ẩn điền viên, không nên lộ diện ở đế đô nữa. Nếu Sùng Ưu quá bận, đương nhiên phải lấy quốc sự làm trọng, Bệ hạ không ân chuẩn cũng đành vậy. Bệnh tim đập nhanh của cựu thần chỉ là bệnh cũ, nhất thời chắc cũng chẳng có chuyện gì lớn!”
“Bệnh tim của phụ thân lại tái phát hay sao?” Ứng Sùng Ưu nghe thế lập tức bước tới: “Có cần con thỉnh sư phụ hay sư thúc đến xem thử không?”
“Không sao cả, uống thuốc vào đã đỡ hơn rồi!” Ứng Bác cười hiền từ: “Chỉ là gần đây thường nhớ con, nghĩ nếu con có thể về nhà ở chơi với cha hai, ba ngày thì quá tốt. Đáng tiếc con bận nhiều quốc sự, căn bệnh nhẹ thế này không đủ để Bệ hạ chuẩn cho…”
Dương Thù sợ Ứng Sùng Ưu hiểu lầm, vội vàng giải thích: “Trẫm không phải không chịu chuẩn, chỉ tại Thái phó vừa rồi không nhắc đến thân thể có bệnh…”
“Bệnh tật nhiều năm của cựu thần nào dám kinh động đến thiên nhan! Tấu xin Bệ hạ chẳng qua vì không đành lòng vừa gặp mặt đã phải phân ly với Sùng Ưu, nên mới muốn nó về nhà chơi ít hôm. Nếu Hoàng thượng không đồng ý, cựu thần trở về một mình cũng không sao đâu ạ!”
Ứng Bác không hổ là gừng càng già càng cay, lấy lui làm tiến, tuy rằng câu nào cũng nhẹ nhàng uyển chuyển, nhưng Dương Thù lại bị ép đến không thể mở miệng từ chối, chỉ đành buông tay tùy vào thái độ của Ứng Sùng Ưu.
Dương Thù ít khi có dịp giao tiếp với Ứng Bác, chứ Ứng Sùng Ưu thì quá rõ tính tình của phụ thân. Thấy cha liên tiếp xuất chiêu một lòng muốn dẫn mình về trang viên, trong lòng đã hiểu được bảy tám phần, lập tức xoay người hành lễ với Dương Thù nói: “Bệ hạ, gia phụ tuổi già sức yếu, để người một mình về nhà thần không đành lòng. Thỉnh Bệ hạ chuẩn cho thần năm ngày nghỉ, thần về Ứng gia trang mấy ngày sẽ quay lại ngay!”
Dương Thù tuy rằng không muốn, nhưng nếu cương quyết cự tuyệt thì có vẻ không thông tình lý, chỉ phải “Ừ” một tiếng, lưu luyến nhìn theo hai cha con thái phó thi lễ rời đi.
*********
Trang viên dưỡng già của Ứng Bác vốn là tổ nghiệp, qua mấy lần đại tu cải tạo trở thành một nơi vô cùng thanh u thoải mái, cách phạm vi hoàng lăng chỉ độ nửa canh giờ đi xe ngựa.
Trên đường đi, Ứng Bác không nói gì xa xôi, chỉ thân thiết hỏi thăm sức khỏe của con trai, cằn nhằn chuyện này, nhắc nhở chuyện kia như một người cha hiền từ. Đến trang viên Ứng thị, lão thái phó sai người đưa con đi tắm rửa nghỉ ngơi, rồi tự mình chuẩn bị một bữa tiệc gia đình nho nhỏ, vừa ăn vừa trò chuyện rất vui vẻ. Đến chiều, khi hai cha con vào thư phòng, ông mới thong thả tra hỏi đến triều đình đại cục, chú ý các đại thần gần đây thăng, gián, điều chức; lại hàn huyên hồi lâu. Sùng Ưu biết rõ chuyện thật sự phụ thân muốn hỏi là gì, nhưng thấy ông không đề cập tới mà bản thân cũng không tiện mở lời, chỉ đành ngoan ngoãn hầu chuyện.
Mãi cho đến khi trống canh đầu đã điểm, Ứng Bác mới từ tốn hỏi: “Ưu nhi, mới đây nghe con phạm tội bị tù, vi phụ thật sự lo lắng, rốt cuộc là vì chuyện gì?”
Bởi chuyện có liên quan đến nghịch án, Ứng Sùng Ưu không tiện nói rõ, chỉ đành trả lời qua loa: “Là con ứng đối thất nghi, khiến Hoàng thượng nổi giận.”
“Vậy à…” Ứng Bác chần chừ một lát, lại thêm một câu: “Ứng gia chúng ta nhiều đời công khanh, con phụng sự trước mặt Hoàng thượng, nhất định phải trung tâm hộ chủ!”
“Dạ!”
Ứng Bác cầm chung trà lên uống một ngụm, tuy vẫn không biết nên bắt đầu thế nào, nhưng ngẫm lại vẫn phải nói, liền nghiến răng trực tiếp hỏi: “Ưu nhi này, gần đây cha nghe trong triều đình có vài lời đồn, muốn hỏi con một chút!”
“Xin phụ thân cứ hỏi!”
“Nếu là lời đồn bâng quơ, con nghe xong thì quên đi, không cần phải để ý!”
“Dạ!”
“Nghe nói, một tháng gần đây, con cùng Hoàng thượng ở tại Kỳ Lân các?”
“… Dạ!”
“Hai người quân thần nhiều năm thân cận, chuyện này thật ra cũng không có gì. Chỉ là lời đồn kia còn nói: sở dĩ Hoàng thượng lưu con lại Kỳ Lân các là bởi vì người có lòng yêu thương con… Lời này có thật không?”
Sùng Ưu cắn môi, biết là khó mà dấu diếm, hạ mắt nhẹ giọng đáp: “… Thật!”
Ứng Bác nghe lòng trầm xuống, nhưng ông ta dù sao cũng là người từng trải, liền có thể nhanh chóng ổn định tâm thần, tiếp tục hỏi: “Vậy hai người có từng vượt quá giới hạn?”
“… Chưa từng…”
Ứng Bác hơi thở phào: “Một khi đã như vậy, con có thể cam đoan với vi phụ: vĩnh viễn không vượt quá giới hạn?”
Ứng Sùng Ưu run giọng đáp: “… Hai chữ ‘vĩnh viễn’ quá nặng nề… xin thứ cho con lực bất tòng tâm…”
Ứng Bác dựng mi, đưa tay muốn nâng chén trà mãi không xong, đành đơn giản siết chặt nắm tay, trấn định bản thân.
“Ưu nhi, con lập tức quay về kinh từ quan, không cần gặp lại hắn nữa!”
Ứng Sùng Ưu chậm rãi đứng dậy, quỳ xuống trước mặt phụ thân, thanh âm run rẩy như lá khô trước gió: “Cho dù con nguyện nghe theo lệnh cha, Bệ hạ cũng sẽ không chuẩn…”
“Nếu con quyết tâm, ngài có thể làm được gì nào?” Ứng Bác đặt tay lên vai con: “Nói cho cùng, cũng là con không đành dứt bỏ mà thôi!”
“Phụ thân…”
“Thằng bé này sao lại ngốc đến thế chứ!” Ứng Bác bật dậy đi lại trong phòng, đang muốn khuyên tiếp thì cửa sương phòng đột nhiên mở ra, nhìn lại thì thấy Ứng Lâm.
Sau sự kiện chết đi sống lại lần trước, Ứng Lâm đã hiểu được không ít gút mắt tình cảm giữa hoàng đế và đường đệ, cũng nghe không ít lời đồn đãi ở đế đô, hôm nay gặp đại bá phụ dắt Sùng Ưu đi, trong lòng cũng đoán được là vì chuyện gì. Trên đường tùy giá hồi kinh, Ứng Lâm cứ nôn nóng bất an, rốt cuộc nhịn không được, liền tìm Trịnh Lân xin nghỉ phép, muốn trở về xem tình hình thế nào. Ai ngờ vừa vào cửa đã thấy đường đệ quỳ trên mặt đất nước mắt lưng tròng, còn đại bá phụ thì mặt mày sầu lo, tưởng là Ứng Sùng Ưu đang bị mắng, vội quỳ xuống cầu xin: “Chuyện đến nước này cũng không phải lỗi của Tiểu Ưu, xin bá phụ bớt giận!”
“Mi còn dám nói!” Ứng Lâm là do Ứng Bác nhiều năm nuôi dạy, ông ta đương nhiên không khách sáo như với con trai, chỉ tay vào mặt cháu mà mắng: “Ta bảo mi trông nom Ưu nhi, mi liền trông nom thành thế này!”
“Dạ, ngàn sai vạn sai đều là lỗi của cháu!”
Ứng Sùng Ưu cười khổ: “Lâm ca, liên quan gì đến huynh?”
“Tiểu Ưu, con cũng biết rõ: Con là con trai độc nhất của cha, nếu ở lại bên cạnh quân vương, hắn sẽ để con lấy vợ sinh con hay sao? Đến lúc đó, Ứng gia chỉ đành tuyệt hậu mà thôi…” Ứng Bác nói xong liền rơi lệ.
Ứng Lâm thấy đại bá phụ khoa trương như thế, nhịn không được xen vào: “Lâm nhi đã có con trai, tam bá phụ cũng có hai cháu nội, Ứng gia muốn tuyệt hậu cũng không dễ…”
“Mi im miệng!” Ứng Bác cả giận quát: “Ít nhất thì… dòng đích này cũng sẽ bị vô hậu!”
“Xin phụ thân khoan thứ cho con! Cho dù sau này con và Bệ hạ không còn qua lại, chỉ sợ cũng không thể khai chi tán nghiệp cho phụ thân. Chờ khi Lâm ca sinh đứa con thứ hai thì xin làm con thừa tự vậy…”
“Không thành vấn đề!” Ứng Lâm lập tức nói: “Chị dâu đệ lại có thai rồi…”
“Lâm nhi!” Ứng Bác thấy thằng cháu không phân biệt được nặng nhẹ hùa theo Sùng Ưu, tức giận quát lớn.
Ứng Lâm sợ bị đại bá phụ giận dữ đuổi mình ra ngoài, vội vàng câm miệng ngoan ngoãn tránh sang một bên.
Ứng Bác trấn định tâm thần, lại khuyên Sùng Ưu: “Con cái nối dòng là chuyện liên quan đến thiên ý, vi phụ thật ra không quá để tâm như vậy. Chỉ là con từ nhỏ nhiều bệnh, mẫu thân sớm mất, lại lên núi học nghệ nhiều năm, cha con ta gần nhau thì ít mà xa cách thì nhiều. Vi phụ dù có lòng thương yêu nhưng bị triều chính quấn thân chưa từng tròn trách nhiệm; còn khiến con nhiều lần vất vả gánh vác trách nhiệm của con cháu Ứng gia. Khó khăn lắm thiên hạ mới bình định, cha thật sự không đành lòng thấy con sai lầm mà làm khổ bản thân!”
Biểu cảm của lão thái phó rất tha thiết, Ứng Sùng Ưu chua xót trong lòng, rưng rưng nói: “… Tình thương của phụ thân, con hiểu được!”
“Con hiểu là tốt rồi! Cha đây từng trải ba triều, có chuyện long dương đoạn tụ nào mà chưa từng gặp qua, các đời đều không hiếm, thật sự không coi là trọng. Huống chi đương kim Thánh thượng anh minh thần võ, triều đình văn võ cùng lắm chỉ dám lén lút nói vài câu, ai dám làm gì hắn chứ? Hắn mãi mãi cũng là thiên tử hiển hách, tay nắm triều cương, nội cung hoàng phi hoàng tử cái gì cũng không thiếu. Nhưng con thì không giống như vậy!”
Ứng Bác trìu mếm vỗ lưng con trai, khuyên nài: “Phàm là những lời đồn như vậy, chịu thiệt luôn là người có địa vị thấp hơn. ‘Lấy sắc dụ người’ có dễ nghe không? Đây là thanh danh Ứng gia thế đại đế sư đấy sao? Huống chi tình cảm đế vương có thể tồn tại được mấy ngày? Con có thể đảm bảo tương lai hắn sẽ không lạnh nhạt với con không? Con lại là đứa trẻ luôn thật tâm đối đãi với người khác, không chịu chừa đường lui cho mình. Cha không sống được bao lâu nữa, đến lúc đó ai sẽ che chở cho con đây?”
Ứng Lâm ở cạnh nghe vậy, dù rất muốn biện bạch cho Dương Thù mấy câu, nói hoàng đế không phải người như vậy, nhưng vừa mới há miệng đã bị đại bá phụ liếc mắt trừng một cái, không dám nhiều lời nữa, thấy Ứng Sùng Ưu bị ép đến mặt mày trắng bệch cũng chỉ có thể âm thầm xót xa.
“Ưu nhi, Ưu nhi!” Ứng Bác cúi người kéo con vào lòng dỗ dành: “Vi phụ nói nhiều như vậy đều là suy nghĩ cho con, con có hiểu không?”
“Phụ thân…”
“Nếu con hiểu thì hãy hứa với cha: sau khi quay về kinh lập tức từ quan đi!”
“Đại bá phụ…” Ứng Lâm sốt ruột kêu lên: “Xin người nghĩ cho Tiểu Ưu một chút, không nên ép buộc quá đáng!”
“Câm mồm! Chữ ‘tình’ làm mê hoặc lòng người, nó bị vây trong đó, sớm đã không nhận ra thế cục mê loạn trước mắt. Lão phu lịch duyệt hơn mười năm, đạo lý đối nhân xử thế đều đã nhìn thấu. Lúc đầu càng ngọt ngào ân ái, về sau càng tàn nhẫn nát tim. Ưu nhi là tâm can bảo bối của lão phu, bất luận thế nào cũng không thể để nó rơi vào kết cục như vậy. Lâm nhi, nếu trong mắt mi còn đại bá phụ thì không nên xót xa cho nỗi đau nhất thời của nó, nghe theo an bài của lão phu!”
Ứng Lâm không dám nhiều lời, xoắn tay rụt rè nói: “Nhưng tình cảm của Bệ hạ đối với Tiểu Ưu cũng không phải hời hợt, bá phụ muốn Tiểu Ưu từ quan cũng phải được Bệ hạ đồng ý mới được…”
“Từ không được cũng phải từ! Xưa nay làm gì có việc cường lưu triều thần, bản thân Ưu nhi không chịu, chẳng lẽ Bệ hạ còn dám làm gì bắt buộc nó?”
“Chuyện này cũng khó nói lắm…”
“Nếu Hoàng thượng dám làm việc bội lễ này, lão phu lập tức thượng kinh lý luận với người!” Ứng Bác hừ một tiếng, quay lại vỗ về con trai, nét mặt dịu dàng thương xót: “Ưu nhi, mấy năm gần đây vi phụ không có thời gian chăm lo cho con, đã không bồi thường được nên càng không thể trơ mắt nhìn con bị hại!”
Ứng Sùng Ưu càng đau xót, nhào vào lòng cha.
“Con ngoan, nếu con không muốn làm cho âm linh của liệt tổ liệt tông không yên, không muốn để cho cha chết không nhắm mắt thì hãy đồng ý đi!”
Ứng Sùng Ưu run rẩy cắn chặt môi, lệ đọng trên hốc mắt sóng sánh mấy vòng, rốt cuộc lăn xuống đôi má trắng bệch như tờ giấy.
“Dạ…”
Ứng Lâm ở một bên nhìn thấy, thở dài một tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook