Đế Cuồng
-
Chương 335-336: Hồi...Ức... - Mỗi Người Có Một Lựa Chọn Khác Nhau
335: Hồi...Ức...
Thiếu nữ sợ hãi không ngừng lui lại, trên người xuất hiện những linh điểm màu tím sáng lấp lánh.
- Mau cút đi đừng tới đây! Vạn Quang bảo thuật!
Thiếu nữ hai tay bắt ấn quyết, những linh điểm màu tím run lên dữ dội rồi hóa thành những cột sáng khổng lồ bắn ra bốn phương tám hướng xung quanh, tấn công những cổ thú khổng lồ.
Đây chính là một trong những bảo thuật trứ danh của hoàng tộc Bá Hạ Thiên Đình.
Ở cảnh giới Vạn Tuế như Ngọc Thiên Đế phụ hoàng của thiếu nữ thi triển ra có thể hủy diệt chúng sinh cả một giới, nhưng trong tay thiếu nữ giờ đây chẳng khác nào gãi ngứa cho đám cổ thú kia.
Chỉ thấy bọn chúng gầm gừ nhẹ, biểu tình khinh thường, thú trảo vung lên đánh tan cột sáng sau đó chậm rãi tiến lại chỗ nàng.
- Phụ hoàng ta là Ngọc Thiên Đế thống lĩnh chúng sinh vạn giới, các ngươi chẳng lẽ không sợ một khi người biết được sẽ đến đây diệt tộc các ngươi hay sao?
Thiếu nữ run rẩy nói.
Bây giờ ngoài dùng tôn hiệu của phụ hoàng ra để hăm dọa đám cổ thú trước mặt thì nàng chẳng còn nghĩ ra biện pháp nào khác.
- Ngọc Thiên Đế? Ông ta chẳng qua là sinh ra trước chúng ta trăm vạn năm mới chiếm được tiên cơ.
Nếu ta sinh cùng lúc với ông ta, ông ta chẳng là cái thá gì!
Bỗng một giọng cười lạnh vang lên từ phương xa khiến nàng bất giác phải dời mắt sang hướng đó.
Chỉ thấy một nam tử áo trắng đang đứng trên đỉnh đầu một Ngưu Thú hai sừng, hai tay gã chắp sau lưng, thần thái ngạo mạn tự tin đến cực điểm, giống như mọi việc đều đã nằm trong sự khống chế của gã, không thể nào sai lệch.
Thiếu nữ nghi hoặc:
- Ngươi là…?
Nam tử áo trắng cười cười:
- Tại hạ họ Bạch, là tộc trưởng của nhân tộc Đại Chúng thiên hà, ra mắt thất công chúa…
Nhân tộc là tộc sinh sau đẻ muộn, chỉ mới xuất hiện cách đây một ngàn năm.
Nam tử áo trắng trước mắt chẳng phải ai ngoài nhân loại đầu tiên được diễn sinh ra từ khí cơ màu trắng xuất hiện trong thương mang, Bạch Chủ, tộc trưởng Bạch tộc.
Loại khí cơ này xếp hạng rất thấp về sức mạnh tiên thiên nhưng lại có tính cộng sinh rất cao.
Thậm chí Ngọc Hoàng Thiên Đế còn thử làm một thí nghiệm nhỏ khi liên tục gia trì tu vi vào thì phát hiện ra khí cơ của nhân tộc có thể thuế biến thành hầu như toàn bộ khí cơ khác, thậm chí ngay cả linh tộc và hỗn độn tộc cũng không ngoại lệ.
Chỉ cần đủ điều kiện, đủ lực lượng thì nhân tộc có thể lột xác trở thành chủng tộc chí cao trong vũ trụ mà không chút trở ngại.
Tất nhiên, thí nghiệm này được Ngọc Hoàng giữ bí mật tuyệt đối không hề tiết lộ ra ngoài, trong vũ trụ chưa từng có người thứ hai biết được.
Mà sự thực đã chứng minh thí nghiệm trên là đúng khi mà nhân tộc càng lúc càng bộc lộ thiên phú siêu việt.
Bọn họ có thể dung nạp máu huyết của chủng tộc khác rồi mô phỏng thiên phú thần thông của các chủng tộc này, thậm chí còn hóa thân tương tự giúp tạm thời xóa đi sự thua thiệt về mặt hình thể tiên thiên.
- Bạch Chủ, ngươi muốn tạo phản sao?
Thiếu nữ cất giọng hỏi.
- Tạo phản?
Nam tử áo trắng cong khóe miệng:
- Đúng vậy, chính là tạo phản! Linh tộc bá chiếm vũ trụ thương khung quá lâu rồi, cũng đã đến lúc nhường lại thiên hạ này cho kẻ khác đi thôi.
Thất công chúa, hôm nay chúng ta bằng mọi giá phải bắt được ngươi.
Trên người ngươi chảy dòng máu hoàng thất linh tộc, chỉ cần ta thôn phệ được nó, nghiên cứu ra linh tộc bảo thuật, tương lai chắc chắn sẽ có cách phá đi ưu thế huyết mạch tiên thiên của các ngươi! Bắt lấy nàng ta!
Gã phất ống tay áo, mấy chục cổ thú lập tức hung hãn lao lên, miệng gầm rống những âm thanh dữ tợn.
Thất công chúa vẻ mặt sợ hãi nhưng ngoài đứng chôn chân tại chỗ ra thì chẳng biết làm gì khác.
Dù sao nàng ta cũng chỉ mới sở hữu tu vi Bát Thập Tuế, tùy ý chọn ra một trong những cổ thú trước mặt cũng đủ giết nàng một vạn lần chứ đừng nói là mấy chục con cùng lúc.
Bạch Chủ nhìn thất công chúa cười lạnh, nhưng rồi chợt cau mày khi phát hiện ra phía sau nàng ta tầm trăm bước chân có một yêu nhân lông lá đang đứng trầm mặc.
Hắn đứng yên như tượng đá, đôi mắt nhìn bóng lưng thất công chúa một cách say mê, hồi lâu hiện lên vẻ mê man mờ mịt.
Chính vì không cử động nên từ nãy đến giờ ai cũng xem hắn là người vô hình, hoàn toàn không chú ý đến.
- Hồi… ức…
Yêu nhân khó khăn nói ra hai chữ.
Hắn không biết nói chuyện, càng không biết phát âm giống những sinh linh cấp cao.
Chỉ là khoảnh khắc thấy được thiếu nữ thì trong đầu liền xẹt lên những hình ảnh mơ hồ không rõ ràng.
Trong những hình ảnh này, hắn thấy được một gã nam tử đầu tóc bạc trắng đang thẫn thờ đang bước đi giữa màn mưa dày đặc.
Ánh mắt y chất chứa phiền muộn, ưu thương, mất mát khó lòng miêu tả.
Dường như trong đáy mắt nam tử đang tồn tại những hình ảnh khác thuộc về bản thân y.
Kế đến y lắc đầu cười tự giễu, thốt ra hai chữ “hồi ức”.
Khoảnh khắc hai chữ này vang lên thì thì toàn thân yêu nhân cũng run lên bần bật, một loại cảm xúc bi ai chiếm hữu lấy tâm trí giản đơn của hắn, khiến hắn thoáng thẫn thờ.
- Tộc nhân nhân tộc, vì sao gặp ta lại không quỳ xuống!
Bạch Chủ nghiêm mặt, tỏa ra uy áp thuộc về huyết mạch hòng khống chế yêu nhân trước mặt.
Song y cực kỳ kinh ngạc vì uy áp của mình không hề có chút tác dụng nào.
Yêu nhân kia cứ trơ ra như gỗ đá, nhìn Thất công chúa đến xuất thần.
- Hồi… ức… vĩnh… viễn… không… thể… quên…
Yêu nhân lại thì thào, đột nhiên ánh mắt hắn chợt lóe, nhìn những cổ thú khổng lồ đang tiến lại gần Thất công chúa bằng ánh mắt dữ tợn, miệng gào lớn một tiếng khiến tất cả giật mình.
Những cổ thú kia nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cũng vươn cổ hướng về phía hắn gầm rống.
Bạch Chủ sắc mặt âm trầm, hạ lệnh:
- Bắt sống hắn để ta nghiên cứu kỹ lưỡng! Rõ ràng là huyết mạch nhân tộc mà lại không chịu ảnh hưởng của ta!
Đám cổ thú ngay lập tức lao lên tấn công yêu nhân lông vàng.
Một trận đại chiến khốc liệt diễn ra giữa cánh rừng rộng lớn.
Yêu nhân dũng mãnh vô song, sự hung tàn vượt xa đám cổ thú kia.
Một mình hắn chống lại tất cả, mặc dù tu vi bản thân cũng mới chỉ nằm ở mức Lục Bách Tuế ngang nhau nhưng lại sở hữu sức khôi phục cực kỳ nghịch thiên.
Cứ mỗi lần trên người xuất hiện thương tổn là máu vàng lại ứa ra khiến miệng vết thương trong nháy mắt lành lại, giúp hắn có thể tiếp tục chiến đấu ngay tức khắc.
Thậm chí còn có lần hắn bị một Mãnh Sư cắn đứt cánh tay nhưng cánh tay này trong sự kinh hãi của Bạch Chủ lại mau chóng mọc dài ra, cường tráng mạnh mẽ không kém gì cánh tay cũ.
Yêu nhân thét lên một tiếng chói tai rồi đấm thẳng vào mắt Mãnh Sư, bàn tay thô ráp thông qua hốc mắt bóp nát đại não cổ thú này ra xem như trả thù.
- Rốt cuộc ngươi là quái vật gì?
Bạch Chủ càng lúc càng khiếp sợ, đám cổ thú chẳng mấy chốc đã bị yêu nhân lông vàng giết sạch.
Hắn hung tàn đến mức vừa đánh giết vừa ăn tươi nuốt sống đám cổ thú, moi gan móc tim chúng, toàn thân bê bết máu tươi.
Đến lúc chỉ còn độc nhất một mình Bạch Chủ và cổ thú gã đang cưỡi tại đương trường thì yêu nhân mới dừng tay lại, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn gã.
- Được, thất công chúa, hiện tại cô thắng ta thua.
Nhưng đằng sau vẫn còn tới mấy tốp cường giả nữa đang truy đuổi đến đây! Hy vọng cô và yêu nhân này mệnh lớn!
Bạch Chủ dứt khoát bỏ chạy.
Đối diện với một tên điên khát máu như yêu nhân kia, gã đã không còn suy nghĩ nào khác ngoài việc tự bảo toàn tính mệnh trước.
Thất công chúa mặc dù được yêu nhân cứu nhưng vẫn không dám lại gần hắn ta, đứng ở xa lắp bắp nói:
- Ngươi, ngươi là thuộc về sinh linh thần phục linh tộc chúng ta phải không?
Yêu nhân không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn thật kỹ thiếu nữ trước mặt.
Những hình ảnh hư ảo trong đầu không ngừng xuất hiện khiến hắn trở nên mơ màng.
Hắn đích xác là hoang phân thân của Độc Cô Minh.
Trong vùng không gian kỳ dị kia, lúc Độc Cô Minh bị hút vào tiết điểm thời gian dẫn tới thái cổ thì hắn lại bị hút đến một tiết điểm khác dẫn đến thời đại này.
Ở đây tồn tại hàng vạn chủng tộc khác nhau.
Mỗi một loài đều sở hữu sức mạnh tiên thiên cực kỳ biến thái, thân thể cũng khổng lồ vượt xa bình thường.
Nếu không phải hoang phân thân cũng là sinh mệnh tràn ngập dã tính thì đã khó lòng sống sót suốt hai trăm năm qua.
Cũng trái ngược với Độc Cô Minh, hắn không bị sức mạnh kỳ bí đến từ thiên địa trục xuất, cứ như vậy ngày qua ngày sống tại đây.
Lấy đánh giết, ăn thịt làm phương tiện để biến mạnh.
Hắn không có trí tuệ như bổn tôn, mỗi một hành động cử chỉ đều làm theo linh cảm.
Đến cả việc phát âm như nhân tộc bình thường cũng cực kỳ khó khăn dù lúc rảnh rỗi vẫn thường tập.
Hắn dường như đã định sẵn cả cuộc đời này sẽ chỉ là một đầu hung thú vì sinh tồn mà điên cuồng vùng vẫy, sẽ chẳng bao giờ tồn tại một chút xúc cảm nào khác.
Cho đến khi hắn gặp gỡ thiếu nữ trước mặt.
Sự quen thuộc đến từ thiếu nữ khiến hắn lần đầu tiên cởi bỏ sự phòng bị đến từ bản năng.
Những năm tháng sau đó xảy ra rất nhiều chuyện, chiến tranh vạn tộc bùng nổ, vũ trụ thương khung rơi vào cảnh hỗn loạn không thể tưởng tượng nổi.
Mà hắn, hoang phân thân dường như lại sinh ra để dành cho thời điểm này, dùng sự hoang dã bất kham của mình cải biên tất cả.
Số phận của rất nhiều người cũng vì thế mà thay đổi, bao gồm cả thiếu nữ và Bạch Chủ trẻ tuổi kia.
- Hoang!
Hàng ức sinh linh của hàng chục tinh hà điên cuồng gầm rống trên đường tiến về thiên giới, nơi Bá Hạ Thiên Đình tọa trấn.
Dẫn đầu bọn họ lúc này đây là một thân hình khổng lồ vĩ ngạn, trên người hắn tồn tại không ít lông lá, trán đeo một chiếc khăn màu tím giữ cho mái tóc ngắn màu vàng không bị rối tung lên.
Thân thể hắn to lớn đến mức khó hình dung nổi, gần như một ngón tay thôi cũng sánh ngang cả một tinh cầu.
Ánh mắt hắn không còn hung tợn như quãng thời gian lần đầu tiên đi đến thế giới này mà đã tràn ngập sự trầm mặc, ưu thương.
- Rống!
Hắn ngẩng đầu về phía Thiên Đình nguy nga tráng lệ đang ngự trị giữa thiên không rống lớn một tiếng khiến trời đất rung chuyển dữ dội.
Sau tiếng rống này của hắn, lịch sử như hóa thành những mảnh vụn hư ảo, cho đến khi biến thành thế giới mà phàm thể Độc Cô Minh đang tồn tại thì mới dừng lại.
Lúc này đây hắn đang đứng sau lưng Lưu Tích Quân, ở trong căn nhà tranh thuộc về hai người, bàn tay thô ráp cầm lấy bàn tay mềm mại của nàng, chậm rãi điều khiển nét bút lướt đi tạo thành ba chữ: “Độc Cô Phàm!”.
- Vì sao nàng lại chọn để ta dạy nàng ba chữ này?
Phàm thể Độc Cô Minh mỉm cười nói.
Nụ cười của hắn ấm áp dịu dàng, như ẩn chứa tất cả ôn nhu thế gian, mặc cho ngoài kia có đang là bão táp mưa sa, hồng trần cuộn sóng.
Vì nàng mà cỗ phàm thể này đã bỏ mặc hết long tranh hổ đấu đang diễn ra ở Thiên Huyễn thành, cũng bỏ mặc cấm kỵ đang buông xuống khiến chúng sinh lầm than.
Hiện tại chỉ cần được ở bên cạnh nàng thêm một ngày, một giờ, hay một khắc thôi cũng đủ khiến hắn cảm thấy vui vẻ, nâng niu hơn vạn lần những bảo tàng kỳ ngộ tu chân.
Con người luôn là giống loài mâu thuẫn như vậy. Lúc sở hữu mọi thứ ngay trước mắt thì không biết trân trọng, đến lúc sắp mất đi mới cảm thấy hối tiếc, điên cuồng tìm cách níu giữ.
Nhưng liệu có còn kịp nữa hay không?
Lưu Tích Quân nghiêng đầu, có vẻ câu nói của hắn khiến nàng mất tập trung nên ngòi bút thoáng chệch đi một chút, lại làm hỏng chữ “Phàm” cuối cùng.
- Lại hỏng rồi, xem ra huynh mệnh khổ, phải tiếp tục bồi ta tập viết đến cuối đời…
Thần sắc nàng hiện lên vẻ bất đắc dĩ, ngẩng đầu nhìn hắn giống như biết lỗi.
- Không sao!
Độc Cô Minh không lấy làm khó chịu, tiếp tục cầm tay Lưu Tích Quân viết lại thêm lần nữa.
- Nàng vẫn chưa trả lời ta...
Lưu Tích Quân cười lắc đầu:
- Câu hỏi vô vị như vậy huynh cũng đi hỏi cho được sao? Nếu huynh không hiểu được vấn đề này thì đúng là đại ngốc!
Độc Cô Minh nhìn gò má thanh thoát của nữ tử đang trong lòng mình, lại nhìn hàng lông mi đen dày cong của nàng. Chẳng hiểu sao hắn lại cảm thấy trong đó mơ hồ xuất hiện ánh lệ.
- Có những vấn đề dù đã biết rõ câu trả lời nhưng vẫn muốn nghe đáp án từ miệng chính chủ...
Lưu Tích Quân vẫn không đáp, dùng sự im lặng bao phủ thư phòng chật hẹp này. Độc Cô Minh cũng không làm khó nàng nữa, chỉ khẽ thở dài một tiếng.
Cứ như thế, một nam một nữ lặng lẽ cùng nhau tập viết chữ không ngừng, cho đến khi cánh tay cả hai đã mỏi nhừ thì mới dừng lại.
Đứng dậy rời khỏi thư phòng với vẻ lưu luyến, hai người lại cùng nhau đi dạo phố, ngắm trăng tàn buổi đêm, lúc rảnh rỗi còn ghé ngang qua Tế Vũ lâu, nhìn sương khói lượn lờ trên đó.
Cố Lý công tử không hề hiện thân nhưng tiếng đàn tịch tình tang não nề ai oán vẫn vang lên, như cũ rúng động lòng người, đúng là Bích Hải Triều Sinh khúc thành danh của y.
Bên trong dường như vang lên câu ca:
“Nhìn vào ánh mắt ấy, ta biết mình đã tìm đúng người. Ta vung kiếm ngoảnh lại, máu đào tựa bờ môi ai. Ký ức hồng trần bôn ba ngày trước, làm tổn thương ta không phải lưỡi đao mà là linh hồn chuyển thế của nàng…”
Câu ca đã cũ, người cũng cũ, nhưng cảm xúc lại là mới.
Lưu Tích Quân và Độc Cô Minh đứng giữa cầu Bất Quy Lai, tay vịn thành cầu nhìn ra mặt hồ Vô Ưu trước mặt. Nhìn mặt hồ tĩnh lặng không chút gợn sóng, bên tai lại nghe tiếng đàn não nề kia, trong lòng mỗi người đều có suy nghĩ riêng khó có thể bộc bạch.
Mưa rồi!
Cứ mỗi lần hắn đứng trên cây cầu này là mưa lại bắt đầu rơi. Giống như ông trời chứng kiến cảnh bi thương ly biệt cũng trở nên buồn bã mà bất giác rơi lệ lúc nào không hay...
Nhìn từng đoàn người ngược xuôi phía sau lưng, Độc Cô Minh còn nhớ lần đầu tiên gặp lại nữ tử áo trắng bên cạnh hôm ấy trời cũng đổ cơn mưa tầm tã. Mọi người ai nấy hệt như hôm nay tay cầm một chiếc ô vội vã tìm chỗ trú mưa. Mà hắn thì đang chìm đắm trong cảm ngộ về ý cảnh vô thường, không hề mảy may để ý những điều đang diễn ra xung quanh.
Sau đó chính tại chỗ này, giữa biển người mênh mông vô tận, hắn và nàng giống như vô tình mà hữu ý quay sang nhìn nhau một cái.
Nhân sinh chính là như vậy, có đôi lúc khởi nguồn của sự vô tình lại khiến mọi thứ phát sinh theo đúng ý nguyện. Còn có lúc dù dốc hết tâm tư, cố gắng cải biên mọi thứ nhưng rốt cuộc lại lực bất tòng tâm, để số mệnh trôi theo một hướng khác.
- Về thôi, sức khoẻ của nàng không tốt, sẽ nhiễm bệnh!
- Không sao, muội có chuẩn bị ô...
Lưu Tích Quân cười tươi tắn:
- Hôm nay chúng ta ở đây ngắm mưa rơi, kể chuyện hồi ức được chứ? Dù sao muội cũng sống không lâu nữa, muốn nhớ kỹ cơn mưa ở Thiên Huyễn thành này một chút...
Nàng đã nói thế, hắn cũng không thể từ chối tiếp.
- Được... Nàng muốn nghe chuyện hồi ức của ta trước, hay là tự mình kể trước?
Độc Cô Minh tay cầm ô che mưa cho hai người, giọng chậm rãi cất lên.
- Của huynh trước đi! Ta thấy huynh cử chỉ tao nhã, điềm đạm bình ổn thế này là do tính cách vốn vậy hay có sự tu dưỡng?
- Không hề...
Độc Cô Minh cười cười, ánh mắt hồi tưởng:
- Ta xuất thân không tốt lắm, mồ côi cả cha lẫn mẹ. Là đường phố, góc chợ nuôi dưỡng ta. Lúc lên năm tuổi, trừ đi giật đồ, chửi mướn và đánh nhau ra, ta thậm chí còn không biết chữ...
Những điều hắn nói là sự thật. Đó cũng là quá khứ đen tối của hắn.
Còn nhớ lúc mới đến thế giới này hắn vẫn mang theo loại tâm thái "bất thành khí" đó, một câu con mẹ nó, hai câu khốn khiếp khốn nạn. Thậm chí còn vô lễ với một người mà sau này có ơn với mình là Đinh trưởng lão.
Nhưng dù sao cũng không thể trách hắn. Người ta có cha có mẹ giáo dưỡng, mỗi sáng tinh mơ đã có bữa ăn nóng hổi thơm phức trước mặt, mà hắn thì có gì chứ?
Hắn phải dùng bộ dáng thập thò, du côn của mình đi tìm kiếm miếng ăn. Không phải cho riêng bản thân mà còn cho cả bé Vi, cụ Lý.
Không phải hắn muốn trộm cắp rồi bị người ta đánh đập mà là không thể không làm vậy, chẳng còn cách nào khác.
Hắn không muốn ngôi nhà hoang ở trái đất kia vào một buổi sáng đẹp trời lại xuất hiện ba cỗ thi thể bốc mùi hôi thối, chết vì đói khát.
Vì không muốn nên phải chịu đựng, bằng mọi giá chịu đựng, gắng gượng chờ đợi cơ hội sẽ đến với mình.
Sau khi ăn vô tình xuyên không đến thế giới này, mọi thứ đều mới mẻ và xa lạ với hắn.
Dĩ nhiên, hắn vẫn bảo toàn loại tính cách đáng ăn đòn kia.
Mãi cho đến khi hắn chứng kiến sự cố chấp của Trần Mạn Dao.
Nàng theo hắn nhảy xuống Tuyệt Vọng Ma Uyên, nói ra một câu khiến hắn vĩnh viễn không thể nào quên.
"Mạn Dao... Cô không phải hư ảo..."
"Minh Vương, ta là thật, ngài cũng là thật. Trong mộng cảnh ngài đi cùng ta một đoạn đường, ngoài hồng trần, ta cũng bồi ngài lại một kiếp..."
Trên tay Mạn Dao xuất hiện ấn ký hoa Đỗ Quyên đẹp đẽ, chính nó như bào mòn một phần lớp vỏ sần sùi của hắn. Khiến hắn bắt đầu chịu để tâm đến cảm giác của người khác hơn, không còn nói ra những thứ linh tinh vớ vẩn.
Sau đó hắn lại chứng kiến thiện tâm Nguyệt Nhi biến mất vĩnh viễn. Khoảnh khắc hắn vì quá bi thương ôm hư ảnh mờ ảo của cô bé vào lòng cũng là lúc hư ảnh vốn đã yếu ớt bắt đầu phân rã hoàn toàn.
Hắn sợ hãi, hắn bất lực, nhưng lúc này thiện niệm Nguyệt Nhi lại đưa tay lau đi nước mắt trên mặt hắn, mỉm cười nói:
"Ca ca ngốc, muội làm sao mà chết được chứ? Chấp niệm này sẽ luôn còn tại thế để bảo vệ ca ca, dù cho muội có trở thành dạng ác ma gì..."
Khi con người ta quá bi thương thì sẽ dần trở nên trầm mặc. Năm tháng sau đó hắn đã thay đổi hoàn toàn, không còn đùa giỡn nữa, cũng không còn bộ dáng bất thành khí kia nữa.
Cho đến khi hắn chia ra làm ba bổn tôn, một đạo thể, một kiếp thể, một phàm thể.
Phàm thể này, cũng chính là hắn ở đây xâm nhập vào hồng trần, tìm cách lĩnh hội thế gian đạo. Còn đạo thể trở về tu luyện giới, lĩnh hội xuất thế gian đạo.
Cỗ phàm thể này gặp gỡ rất nhiều người, cũng tiễn đưa rất nhiều người, trong đó có cả Nhân Phi Nhân và chính bản thân hắn.
- Không biết, có thể học. Bản tính không tốt, có thể theo năm tháng chậm rãi thay đổi. Quan trọng là bản thân có muốn hay không! Con người ta là vậy, chỉ cần biết phía trước có đường chắc chắn sẽ tiến lên, không ngại trả giá...
Giọng thì thào của Độc Cô Minh vang lên giữa màn mưa trắng xoá khiến Lưu Tích Quân phải nhìn hắn thật kỹ để tìm kiếm điều gì đó.
- Sau tất cả, rốt cuộc huynh không còn là huynh lúc ban đầu nữa...
- Nếu "ta" đó không phải một ta tốt, thì phải thay đổi...
Lưu Tích Quân lắc đầu cười:
- Muội không giống huynh, rất thích níu giữ quá khứ. Có đôi lúc tuy biết rằng chỉ cần buông bỏ là sẽ trở nên tốt hơn, nhưng rốt cuộc lại lựa chọn níu giữ, ôm hồi ức sống tiếp quãng đời còn lại...
Nếu lời này rơi vào tai đạo thể đang ở thái cổ thì hẳn sẽ khiến y kinh ngạc đến mức trầm mặc.
Nhưng đạo thể không ở đây, toàn bộ dấu vết đều đã biến mất như chưa từng tồn tại.
Mà phàm thể nghe xong thì chỉ biết gượng cười, khẽ thở dài rồi đưa tay chạm vào vai nữ tử bên cạnh, kéo nàng ôm vào lòng mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook